Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-2534
Chương 2534: Đánh một trận trước
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Quế Lan hít một hơi thật sâu, cả buổi không dám mỡ mắt vì sợ có người phát hiện ra bản thân thì xong đời.
Bà ta là một người phụ nữ rất thông minh, đương nhiên biết rõ mình đang bị ngưỡi ta bắt cóc.
Cho nên bước tiếp theo nhất định phải án binh bất động, cố giữ bình tĩnh, mới có thể có cơ hội trốn thoát được.
Ngay khi Dương Quế Lan thờ mạnh, một người đàn ông đột nhiên lên tiếng.
"Đừng giả chết ở đó, mau đứng lên cho tôi."
Giọng nói vừa dứt, Dương Quế Lan đột nhiên phun ra một ngụm máu.
Dương Quế Lan có hơi kinh hãi ngẩng đầu lên, phát hiện tên này hóa ra là tu hành giả.
Người đang nói chuyện này chính là Đan Đồ Tử.
Sau khi trường lão của Đan Tông đưa Dương Quế Lan vào, người này cứ luôn giả hôn mê bất tỉnh.
Những tu hành giả như bọn họ vừa nhìn là có thể phân biệt được tình trạng của đối phương.
Cho nên nói mọi cừ động của Dương Quế Lan đều bị bọn chúng nhìn thấu hết.
Nghe ông ta nói như vậy, Dương Quế Lan cũng cảm thấy có chút gượng gạo.
Bà ta lau vết máu vừa mới phun ra, rồi đứng thẳng dậy.
Đổi diện với các tu hành giả, Dương Quế Lan không dám tỏ ra bất kính.
Một người mềm nắn rắn buông như Dương Quế Lan chỉ dám hung hăng đối diện với một tu hành giả duy nhất chắc cũng chỉ có Trần Bình mà thôi.
Những người này đều mặc cồ bào, trông có mấy phần quyến rũ.
Nhưng khuôn mặt của họ lại mang thần sắc dữ tợn, vừa nhìn đã biết là đang muốn gây sự.
Trong lòng Dương Quế Lan có hơi lo lắng, nếu đối phương là người của Lưu Hoàng Trạch thế thì xong đời rồi.
Bà ta là người rất nhạy thông tin, bà ta nghe được những thông tin liên quan đến Lưu Hoàng Trạch từ chỗ của Gia Cát Thanh Phong.
Lưu Hoàng Trạch sớm đã đọa vào quỷ đạo, chẳng khác gì biến thành một tên ma đầu không hơn không kém.
Nếu đám người này là bạn của Lưu Hoàng Trạch, vậy bà ta hết đời rồi.
Bạn của Lưu Hoàng Trạch cũng chẳng phải là hạng người tốt lành gì.
Nếu như bản thân thật sự bị đám người này bắt, há chẳng phải chỉ có một kết cục chính là đi xuống hoàng tuyền sao? Nghĩ đến đây, Dương Quế Lan hận không thể quay ngược thời gian.
Nhưng trên đời này là gì có thứ nào có thể khiến thời gian quay ngược lại chứ? Dương Quế Lan chỉ biết im lặng nhìn mọi người, đứng một chỗ không biết nên làm gì.
Tuy đám người này trông xấu người xấu nết, nhìn cũng không giống tu hành giả, nhưng bọn chúng cũng rất đáng sợ.
Suy nghĩ trong đầu Dương Quế Lan cũng rất phong phú.
Mấy người kia cũng không đoán được mớ suy nghĩ lộn xộn này của bà ta.
Họ chẳng qua chỉ là đang âm thầm quan sát
- ------------------
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Quế Lan hít một hơi thật sâu, cả buổi không dám mỡ mắt vì sợ có người phát hiện ra bản thân thì xong đời.
Bà ta là một người phụ nữ rất thông minh, đương nhiên biết rõ mình đang bị ngưỡi ta bắt cóc.
Cho nên bước tiếp theo nhất định phải án binh bất động, cố giữ bình tĩnh, mới có thể có cơ hội trốn thoát được.
Ngay khi Dương Quế Lan thờ mạnh, một người đàn ông đột nhiên lên tiếng.
"Đừng giả chết ở đó, mau đứng lên cho tôi."
Giọng nói vừa dứt, Dương Quế Lan đột nhiên phun ra một ngụm máu.
Dương Quế Lan có hơi kinh hãi ngẩng đầu lên, phát hiện tên này hóa ra là tu hành giả.
Người đang nói chuyện này chính là Đan Đồ Tử.
Sau khi trường lão của Đan Tông đưa Dương Quế Lan vào, người này cứ luôn giả hôn mê bất tỉnh.
Những tu hành giả như bọn họ vừa nhìn là có thể phân biệt được tình trạng của đối phương.
Cho nên nói mọi cừ động của Dương Quế Lan đều bị bọn chúng nhìn thấu hết.
Nghe ông ta nói như vậy, Dương Quế Lan cũng cảm thấy có chút gượng gạo.
Bà ta lau vết máu vừa mới phun ra, rồi đứng thẳng dậy.
Đổi diện với các tu hành giả, Dương Quế Lan không dám tỏ ra bất kính.
Một người mềm nắn rắn buông như Dương Quế Lan chỉ dám hung hăng đối diện với một tu hành giả duy nhất chắc cũng chỉ có Trần Bình mà thôi.
Những người này đều mặc cồ bào, trông có mấy phần quyến rũ.
Nhưng khuôn mặt của họ lại mang thần sắc dữ tợn, vừa nhìn đã biết là đang muốn gây sự.
Trong lòng Dương Quế Lan có hơi lo lắng, nếu đối phương là người của Lưu Hoàng Trạch thế thì xong đời rồi.
Bà ta là người rất nhạy thông tin, bà ta nghe được những thông tin liên quan đến Lưu Hoàng Trạch từ chỗ của Gia Cát Thanh Phong.
Lưu Hoàng Trạch sớm đã đọa vào quỷ đạo, chẳng khác gì biến thành một tên ma đầu không hơn không kém.
Nếu đám người này là bạn của Lưu Hoàng Trạch, vậy bà ta hết đời rồi.
Bạn của Lưu Hoàng Trạch cũng chẳng phải là hạng người tốt lành gì.
Nếu như bản thân thật sự bị đám người này bắt, há chẳng phải chỉ có một kết cục chính là đi xuống hoàng tuyền sao? Nghĩ đến đây, Dương Quế Lan hận không thể quay ngược thời gian.
Nhưng trên đời này là gì có thứ nào có thể khiến thời gian quay ngược lại chứ? Dương Quế Lan chỉ biết im lặng nhìn mọi người, đứng một chỗ không biết nên làm gì.
Tuy đám người này trông xấu người xấu nết, nhìn cũng không giống tu hành giả, nhưng bọn chúng cũng rất đáng sợ.
Suy nghĩ trong đầu Dương Quế Lan cũng rất phong phú.
Mấy người kia cũng không đoán được mớ suy nghĩ lộn xộn này của bà ta.
Họ chẳng qua chỉ là đang âm thầm quan sát
- ------------------
Bình luận facebook