Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-2550
Chương 2550: Tự sinh tự diệt
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh ta không nghĩ đến trên thế giới này lại có một người phụ nữ ồn ào như thế.
Anh ta trực tiếp đi lên phía trước, tát lên mặt đối phương một cái.
Một cái tát như thế đã làm cho đối phương tỉnh táo lại rồi.
Chẳng qua gương mặt sưng thành đầu heo kia lại càng trờ nên đáng sợ hơn.
Nhìn thấy đối phương đã lấy lại tỉnh táo, Trần Bình cũng hài lòng gật đầu.
Đối với cách làm này của Sư Chấn Thiên, anh cảm thấy rất đồng ý.
Mặc dù bản thân cũng rất muốn làm như thế, nhưng anh hiểu mình không thể làm như vậy.
Hiện tại có người giúp đỡ chính mình chuyện này, đương nhiên tâm trạng của anh rất tốt.
“Nói như vậy là tôi được cứu rồi à?”
Dương Quế Lan có chút ngạc nhiên nói, không nghĩ đến chính mình lại có thể được bình an.
Nhìn thấy Dương Quế Lan đã được cứu, Ngô Hưng Khôn hoảng hốt.
"Cứu tôi..."
Anh ta hoàn toàn không biết mình nên làm gì đây.
Nhìn dáng vẻ của Úy Trì Luyện Thiết, hình như không có ý định cứu anh ta.
Ngô Hưng Khôn cũng có chút hoảng hốt, anh ta thử tiến hành giao lưu với Úy Trì Luyện Thiết.
“Tông chủ, tông chủ”
Giọng nói của anh ta mang theo run rầy, anh ta sợ đối phương không muốn đề ý đến bản thân mình nữa.
Nếu như Úy Trì Luyện Thiết muốn cứu anh ta, hẳn là nên ra tay trước mới đúng.
Nhưng đối phương cũng không có một xíu phản ứng nào, thậm chí còn có một loại cảm giác xem náo nhiệt nữa.
Nhìn thấy dáng vẻ này của đối phương, Ngô Hưng Khôn thật sự cảm thấy hoảng hốt không thôi.
Trên thực tế người còn hoảng hốt hơn cả Ngô Hưng Khôn chính là Đan Đồ Từ.
Bản thân ông ta thật sự không nghĩ đến đối phương thế mà lựa chọn cứu Dương Quế Lan trước.
Dựa theo tình huống bình thường mà nói, chẳng phải bọn họ nên lựa chọn cứu người tu hành trước à? Úy Trì Luyện Thiết có chút bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Trần Bình.
Ông ta thật đúng là không có bản lĩnh đi cứu người.
Hơn nữa chuyện đến nước này, ông ta cũng hiểu rõ một đạo lý, thằng ranh con kia cơ bản không đáng đề cho ông ta cứu.
Những năm gần đây Ngô Hưng Khôn làm xằng làm bậy nhiều, thật ra trong lòng ông ta rất rõ ràng.
Chẳng qua đến sau cùng ông ta vẫn lựa chọn mỡ một con mắt nhắm một con mắt mà thôi.
Quyết định này khiến bây giờ ông ta cảm thấy hối hận.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh ta không nghĩ đến trên thế giới này lại có một người phụ nữ ồn ào như thế.
Anh ta trực tiếp đi lên phía trước, tát lên mặt đối phương một cái.
Một cái tát như thế đã làm cho đối phương tỉnh táo lại rồi.
Chẳng qua gương mặt sưng thành đầu heo kia lại càng trờ nên đáng sợ hơn.
Nhìn thấy đối phương đã lấy lại tỉnh táo, Trần Bình cũng hài lòng gật đầu.
Đối với cách làm này của Sư Chấn Thiên, anh cảm thấy rất đồng ý.
Mặc dù bản thân cũng rất muốn làm như thế, nhưng anh hiểu mình không thể làm như vậy.
Hiện tại có người giúp đỡ chính mình chuyện này, đương nhiên tâm trạng của anh rất tốt.
“Nói như vậy là tôi được cứu rồi à?”
Dương Quế Lan có chút ngạc nhiên nói, không nghĩ đến chính mình lại có thể được bình an.
Nhìn thấy Dương Quế Lan đã được cứu, Ngô Hưng Khôn hoảng hốt.
"Cứu tôi..."
Anh ta hoàn toàn không biết mình nên làm gì đây.
Nhìn dáng vẻ của Úy Trì Luyện Thiết, hình như không có ý định cứu anh ta.
Ngô Hưng Khôn cũng có chút hoảng hốt, anh ta thử tiến hành giao lưu với Úy Trì Luyện Thiết.
“Tông chủ, tông chủ”
Giọng nói của anh ta mang theo run rầy, anh ta sợ đối phương không muốn đề ý đến bản thân mình nữa.
Nếu như Úy Trì Luyện Thiết muốn cứu anh ta, hẳn là nên ra tay trước mới đúng.
Nhưng đối phương cũng không có một xíu phản ứng nào, thậm chí còn có một loại cảm giác xem náo nhiệt nữa.
Nhìn thấy dáng vẻ này của đối phương, Ngô Hưng Khôn thật sự cảm thấy hoảng hốt không thôi.
Trên thực tế người còn hoảng hốt hơn cả Ngô Hưng Khôn chính là Đan Đồ Từ.
Bản thân ông ta thật sự không nghĩ đến đối phương thế mà lựa chọn cứu Dương Quế Lan trước.
Dựa theo tình huống bình thường mà nói, chẳng phải bọn họ nên lựa chọn cứu người tu hành trước à? Úy Trì Luyện Thiết có chút bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Trần Bình.
Ông ta thật đúng là không có bản lĩnh đi cứu người.
Hơn nữa chuyện đến nước này, ông ta cũng hiểu rõ một đạo lý, thằng ranh con kia cơ bản không đáng đề cho ông ta cứu.
Những năm gần đây Ngô Hưng Khôn làm xằng làm bậy nhiều, thật ra trong lòng ông ta rất rõ ràng.
Chẳng qua đến sau cùng ông ta vẫn lựa chọn mỡ một con mắt nhắm một con mắt mà thôi.
Quyết định này khiến bây giờ ông ta cảm thấy hối hận.
Bình luận facebook