Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-2557
Chương 2557: Vào thành
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đội trường dẫn đầu là Thạch Thiệu Thần, anh ta là một người rất lương thiện, trên đường đi luôn nói đủ mọi chuyện với Trần Bình, giống như là muốn để cho Trần Bình nhanh chóng hiểu rõ nơi này.
Trần Bình cũng rất biết ơn sự giúp đỡ của Thạch Thiệu Thần, trong lòng anh cũng sinh ra hứng thú với đại lục Sao Băng này.
Trần Bình thề nhất định phải tiến về đại lục Sao Băng kia nhìn qua, nếu như thật đúng là đại lục mà trước đó mình từng ở, như vậy anh nhất định phải báo thù rửa hận.
Mọi người trò chuyện một lúc, Thạch Thiệu Thần cũng thỉnh thoảng liếc thoáng qua vẻ mặt mong chðỡ của Trần Bình.
Anh ta có chút căng thẳng vỗ vai Trần Bình, nghiêm túc dặn dò Trần Bình mấy câu.
“Trần Bình, tuy tôi không biết thực lực của anh như thế nào, thế nhưng ngay cả một khu rừng rậm như thế này cũng đã khiến cho anh sa sút như vậy, tôi đề nghị anh vẫn đừng nên đi đến đại lục Sao Băng thì hơn”
“Cho dù anh có phải là người có chuyện xưa hay không, hoặc là nói anh có chấp niệm gì đó, nói cho cùng tôi khuyên anh một câu, không có việc gì quan trọng hơn chuyện còn sống!”
Nghe thấy đối phương thuyết phục như thế, Trần Bình rất cảm động, anh khẽ gật đầu, cũng không nói gì thêm nữa.
Rất nhanh mọi người đã đi đến thành trì cần tới, tòa thành trì này nhìn qua có phần xa hoa, ngoài cửa là một đống người xếp hàng chờ vào thành.
Thạch Thiệu Thần đã sớm nhét một xấp tiền vào trong tay Trần Bình, anh ta biết rõ trên người Trần Bình không có một xu dính túi.
"Gặp nhau chính là duyên, những ngọc thạch này chính là tiền tệ của chỗ chúng tôi, anh cầm lấy dùng tạm đi, sau khi vào thành, chúng ta xem như mỗi người một ngả.”
Chuyến đi này bọn họ rất bận rộn, ngày thường không phải nhận nhiệm vụ thì chính là hoàn thành nhiệm vụ.
Tuy Thạch Thiệu Thần và Trần Bình nói chuyện rất hợp nhau, nhưng làm loại chuyện nguy hiểm này, chắc chắn anh ta sẽ không tùy ý kéo Trần Bình tham gia.
Thực lực của đối phương không đủ cường đại, đi theo đám người bọn họ cũng chỉ có thể chịu chết mà thôi.
Nhìn thấy ánh mắt ân cần của mọi người, Trần Bình khẽ gật đầu, chắp tay với mọi người, không thể không nói, đám đàn ông này rất có nghĩa khí, trong lòng Trần Bình cũng đã coi bọn họ như bạn bè.
Trần Bình cầm ngọc thạch trong tay, tuy không nhiều nhưng cũng là tấm lòng của đối phương.
Chẳng qua chất lượng của những ngọc thạch này chỉ có thể nói là tạm được.
Không nghĩ đến ở nơi này tiền tệ thông dụng lại là ngọc thạch.
Trong tay Trần Bình có không ít ngọc thạch cao cấp, chỉ là anh biết rõ không thể lộ ra tài phú, hiện tại bản thân không thể khoa trương đi khắp nơi làm việc như thế.
Những ngọc thạch có chất lượng kém hơn, trong tay Trần Bình cũng có không ít.
- ------------------
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đội trường dẫn đầu là Thạch Thiệu Thần, anh ta là một người rất lương thiện, trên đường đi luôn nói đủ mọi chuyện với Trần Bình, giống như là muốn để cho Trần Bình nhanh chóng hiểu rõ nơi này.
Trần Bình cũng rất biết ơn sự giúp đỡ của Thạch Thiệu Thần, trong lòng anh cũng sinh ra hứng thú với đại lục Sao Băng này.
Trần Bình thề nhất định phải tiến về đại lục Sao Băng kia nhìn qua, nếu như thật đúng là đại lục mà trước đó mình từng ở, như vậy anh nhất định phải báo thù rửa hận.
Mọi người trò chuyện một lúc, Thạch Thiệu Thần cũng thỉnh thoảng liếc thoáng qua vẻ mặt mong chðỡ của Trần Bình.
Anh ta có chút căng thẳng vỗ vai Trần Bình, nghiêm túc dặn dò Trần Bình mấy câu.
“Trần Bình, tuy tôi không biết thực lực của anh như thế nào, thế nhưng ngay cả một khu rừng rậm như thế này cũng đã khiến cho anh sa sút như vậy, tôi đề nghị anh vẫn đừng nên đi đến đại lục Sao Băng thì hơn”
“Cho dù anh có phải là người có chuyện xưa hay không, hoặc là nói anh có chấp niệm gì đó, nói cho cùng tôi khuyên anh một câu, không có việc gì quan trọng hơn chuyện còn sống!”
Nghe thấy đối phương thuyết phục như thế, Trần Bình rất cảm động, anh khẽ gật đầu, cũng không nói gì thêm nữa.
Rất nhanh mọi người đã đi đến thành trì cần tới, tòa thành trì này nhìn qua có phần xa hoa, ngoài cửa là một đống người xếp hàng chờ vào thành.
Thạch Thiệu Thần đã sớm nhét một xấp tiền vào trong tay Trần Bình, anh ta biết rõ trên người Trần Bình không có một xu dính túi.
"Gặp nhau chính là duyên, những ngọc thạch này chính là tiền tệ của chỗ chúng tôi, anh cầm lấy dùng tạm đi, sau khi vào thành, chúng ta xem như mỗi người một ngả.”
Chuyến đi này bọn họ rất bận rộn, ngày thường không phải nhận nhiệm vụ thì chính là hoàn thành nhiệm vụ.
Tuy Thạch Thiệu Thần và Trần Bình nói chuyện rất hợp nhau, nhưng làm loại chuyện nguy hiểm này, chắc chắn anh ta sẽ không tùy ý kéo Trần Bình tham gia.
Thực lực của đối phương không đủ cường đại, đi theo đám người bọn họ cũng chỉ có thể chịu chết mà thôi.
Nhìn thấy ánh mắt ân cần của mọi người, Trần Bình khẽ gật đầu, chắp tay với mọi người, không thể không nói, đám đàn ông này rất có nghĩa khí, trong lòng Trần Bình cũng đã coi bọn họ như bạn bè.
Trần Bình cầm ngọc thạch trong tay, tuy không nhiều nhưng cũng là tấm lòng của đối phương.
Chẳng qua chất lượng của những ngọc thạch này chỉ có thể nói là tạm được.
Không nghĩ đến ở nơi này tiền tệ thông dụng lại là ngọc thạch.
Trong tay Trần Bình có không ít ngọc thạch cao cấp, chỉ là anh biết rõ không thể lộ ra tài phú, hiện tại bản thân không thể khoa trương đi khắp nơi làm việc như thế.
Những ngọc thạch có chất lượng kém hơn, trong tay Trần Bình cũng có không ít.
- ------------------
Bình luận facebook