Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-2782
Chương 2782: Giết!
Vừa rồi cũng do Bạch Vân Phong may mắn xông vào cho nên mới nghe được hai người họ nói chuyện.
Bạch Vân Phong vừa tiến vào bên trong, liền lập tức kéo tới một trận hỗn loạn.
Hai người Giang Thiên Tuyệt có chút khẩn trương nhìn bốn phía tránh né, bọn họ giả vờ như gian phòng này không có ai, nhưng phòng lớn, chỉ liếc mắt là thấy ngay, bọn họ căn bản không có cách nào mà tránh.
"Sao anh lại ở chỗ này?”.
Giang Thiên Tuyết cũng biết Bạch Vân Phong rốt cuộc là dạng người gì, không ngờ đối phương lại có thể chạy ra từ trong Ngọc Phong Sơn.
Với địa vị của anh ta thì đương nhiên không biết loại giao dịch dơ bẩn này trong tông môn, cho nên theo bản năng tưởng Bạch Vân Phong lén chạy trốn ra.
“Tôi cảm thấy con người anh lạ thế, tôi xuất hiện ở đây thì liên quan gì tới anh?”
"Có điều tôi vừa mới nghe được hai người nói chuyện, anh nói xem tên đàn ông kia rốt cuộc là ai? Nếu có thể khiến cho tôi hài lòng, tôi có thể cân nhắc không giết anh”.
Bạch Vân Phong không nhịn được lên tiếng uy hiếp một câu, anh ta không có ấn tượng tốt gì với Giang Thiên Tuyệt, cái tên này dáng dấp xấu vô cùng, vừa nhìn là thấy phát ngán.
Càng quan trọng hơn là, con người Bạch Vân Phong cũng là kẻ ưa cái đẹp, bình thường chỉ thích giao du với người đẹp mắt, như loại người này mà có chết dưới kiếm của mình thì cũng chỉ làm bẩn kiếm mình.
“Anh đang nói cái gì vậy." Giang Thiên Tuyệt lúng túng lên tiếng.
Anh ta không ngờ đoạn đối thoại của mình lại bị người ta nghe được rõ ràng thế, quan trọng hơn khi người này còn là Bạch Vân. Phong.
Thấy được hành động của Bạch Vân Phong, Giang Thiên Tuyệt lập tức giãy dụa, bây giờ thực lực của anh ta không mạnh cho nên không đánh lại đối phương được.
Lão tam lập tức đứng dậy.
"Tôi nói là được chứ gì?”
“Tên kẻ này là Trần Bình, bây giờ đang ở trong Hoàng thành, nhưng cụ thể ở nơi nào thì chúng tôi không rõ, tôi thấy anh ta chỉ sờ nhẹ lên thanh đao mổ heo mà sao đó thanh đao liền biến thành thần binh lợi khí, chém dưa thái rau tuyệt vời không nói, ngay cả vũ khí của tông chủ còn không sánh nổi đâu.
Vũ khí kia của Trần Bình đúng là có chú khủng khiếp, cảm giác như chỉ cần vài phút là có thể bổ nói chặt sông.
Nghe thế, Bạch Vân Phong gật đầu, không ngờ lại do Tam sư huynh nói ra cái đáp án này.
“Nếu anh đã nói vậy thì giữ lại cái mạng chó cho anh, còn về phần con chó này... không cần thiết phải sống nữa!”
Nói xong lời này, anh ta lập tức ra tay giết chết Giang Thiên Tuyệt.
Giang Thiên Tuyệt thậm chí còn chưa hiểu ra là tình huống gì, liền chết tươi luôn.
Tam sư huynh run lẩy bẩy ngồi một bên, không biết tiếp theo nên làm thế nào mới tốt, anh ta cảm thấy may mắn khi mình không phải là Giang Thiên Tuyệt.
Anh ta biết rõ Bạch Vân Phong là nhân vật có tiếng tăm trong tông môn, anh ta biết đối phương đã giết không ít người.
Có điều cái tên này luôn là người cực kỳ gian ác.
Trước đó anh ta vì người yêu của mình bị người ta cưỡng hiếp cướp đi, cho nên vì thẹn quá hóa giận, trong con tức đã giết chết đối phương, thế nên mới rơi vào một cái kết bi thảm.
Sau này nghe nói anh ta không lãng phí phút giây nào, dùng toàn bộ thời gian của bản thân đi giết người. Dần dà, tiếng xấu của Bạch Vân Phong cũng bắt đầu truyền xa.
“Cầu xin anh đừng giết tôi, tôi vô tội, tôi không biết gì cả, nếu anh còn muốn hỏi, tôi sẽ cố gắng suy nghĩ một chút xem có gì bỏ sót hay không, được chứ."
“Phải rồi, dáng vẻ Trần Bình rất đẹp trai, còn có.”
Tam sư huynh điên cuồng cầu xin Bạch Vân Phong, nhìn dáng vẻ cực kỳ sợ hãi.
Thấy được bộ dạng này của Tam sư huynh, Bạch Vân Phong không nhịn được cười mỉa mai, không ngờ lại là một kẻ vô dụng.
“Đúng là rác rưởi, tôi nói không giết anh thì sẽ không giết anh”
Nói xong, anh ta liền lập tức quay người kiêu ngạo rời đi.
Con người Bạch Vân Phong cũng biết nói lý, xưa nay anh ta không giết người ngoài nhiệm vụ.
Dù sao đối phương cho mình hai ngày nghỉ ngơi chỉ vì muốn giết Giang Thiên Tuyệt mà thôi, nếu như mình ra tay giết lão tam này, vậy coi như lỗ vốn.
“Cảm, cảm ơn.”
Thấy Bạch Vân Phong quay người rời đi, Tam sư huynh vội vàng quỳ trên mặt đất, điên cuồng dập đầu, cảm ơn ân không giết của đối phương.
Lúc này, Bạch Vân Phong cũng không có nhãn rỗi, anh ta dùng tốc độ nhanh nhất đi tới Hoàng thành.
Nơi này cách Hoàng thành không xa, bọn họ là đệ tử của Kiếm Vân Tông, cho nên tốc độ vào thành không chậm.
Những đệ tử của tông môn lớn đều đường riêng, có thể vào thành mà không cần xếp hàng, lập tức được thông qua.
Sau khi tiến vào Hoàng thành, Bạch Vân Phong cũng tìm kiếm tung tích của Trần Bình bốn phía.
Căn cứ theo hình dung của lão tam, anh ta quét mắt một vòng cũng không tìm được người nào đẹp trai. Mấy câu nói kia của lão Tam làm cho Bạch Vân Phong tốn một thời gian dài đi quanh một chỗ.
Cũng vì tính tình ác độc, nóng nảy của Loạn Xuyên Sa, cho nên có không ít thị nữ chết mấy ngày này, mạng của bọn họ chỉ như cỏ rác, không đáng tiền nên không được coi trọng.
“Người nào cũng đều có thể tùy tiện tới thăm tôi à? Đuổi ra ngoài, nói thời gian này tôi không muốn gặp ai hết” Loan Xuyên Sa cực kỳ tức giận gầm thét lên, anh ta hận không thể ném toàn bộ đồ trong tay xuống mặt đất. “Nhưng lão gia, người này nhất định muốn gặp ngài, với cả thân phận của anh ta." Thị nữ thận trọng nói, còn chưa dứt lời đã bị một chén trà đập trúng.
Đúng lúc này, Khương Tư Phong cũng nhanh chân bước vào phòng.
- ------------------
Vừa rồi cũng do Bạch Vân Phong may mắn xông vào cho nên mới nghe được hai người họ nói chuyện.
Bạch Vân Phong vừa tiến vào bên trong, liền lập tức kéo tới một trận hỗn loạn.
Hai người Giang Thiên Tuyệt có chút khẩn trương nhìn bốn phía tránh né, bọn họ giả vờ như gian phòng này không có ai, nhưng phòng lớn, chỉ liếc mắt là thấy ngay, bọn họ căn bản không có cách nào mà tránh.
"Sao anh lại ở chỗ này?”.
Giang Thiên Tuyết cũng biết Bạch Vân Phong rốt cuộc là dạng người gì, không ngờ đối phương lại có thể chạy ra từ trong Ngọc Phong Sơn.
Với địa vị của anh ta thì đương nhiên không biết loại giao dịch dơ bẩn này trong tông môn, cho nên theo bản năng tưởng Bạch Vân Phong lén chạy trốn ra.
“Tôi cảm thấy con người anh lạ thế, tôi xuất hiện ở đây thì liên quan gì tới anh?”
"Có điều tôi vừa mới nghe được hai người nói chuyện, anh nói xem tên đàn ông kia rốt cuộc là ai? Nếu có thể khiến cho tôi hài lòng, tôi có thể cân nhắc không giết anh”.
Bạch Vân Phong không nhịn được lên tiếng uy hiếp một câu, anh ta không có ấn tượng tốt gì với Giang Thiên Tuyệt, cái tên này dáng dấp xấu vô cùng, vừa nhìn là thấy phát ngán.
Càng quan trọng hơn là, con người Bạch Vân Phong cũng là kẻ ưa cái đẹp, bình thường chỉ thích giao du với người đẹp mắt, như loại người này mà có chết dưới kiếm của mình thì cũng chỉ làm bẩn kiếm mình.
“Anh đang nói cái gì vậy." Giang Thiên Tuyệt lúng túng lên tiếng.
Anh ta không ngờ đoạn đối thoại của mình lại bị người ta nghe được rõ ràng thế, quan trọng hơn khi người này còn là Bạch Vân. Phong.
Thấy được hành động của Bạch Vân Phong, Giang Thiên Tuyệt lập tức giãy dụa, bây giờ thực lực của anh ta không mạnh cho nên không đánh lại đối phương được.
Lão tam lập tức đứng dậy.
"Tôi nói là được chứ gì?”
“Tên kẻ này là Trần Bình, bây giờ đang ở trong Hoàng thành, nhưng cụ thể ở nơi nào thì chúng tôi không rõ, tôi thấy anh ta chỉ sờ nhẹ lên thanh đao mổ heo mà sao đó thanh đao liền biến thành thần binh lợi khí, chém dưa thái rau tuyệt vời không nói, ngay cả vũ khí của tông chủ còn không sánh nổi đâu.
Vũ khí kia của Trần Bình đúng là có chú khủng khiếp, cảm giác như chỉ cần vài phút là có thể bổ nói chặt sông.
Nghe thế, Bạch Vân Phong gật đầu, không ngờ lại do Tam sư huynh nói ra cái đáp án này.
“Nếu anh đã nói vậy thì giữ lại cái mạng chó cho anh, còn về phần con chó này... không cần thiết phải sống nữa!”
Nói xong lời này, anh ta lập tức ra tay giết chết Giang Thiên Tuyệt.
Giang Thiên Tuyệt thậm chí còn chưa hiểu ra là tình huống gì, liền chết tươi luôn.
Tam sư huynh run lẩy bẩy ngồi một bên, không biết tiếp theo nên làm thế nào mới tốt, anh ta cảm thấy may mắn khi mình không phải là Giang Thiên Tuyệt.
Anh ta biết rõ Bạch Vân Phong là nhân vật có tiếng tăm trong tông môn, anh ta biết đối phương đã giết không ít người.
Có điều cái tên này luôn là người cực kỳ gian ác.
Trước đó anh ta vì người yêu của mình bị người ta cưỡng hiếp cướp đi, cho nên vì thẹn quá hóa giận, trong con tức đã giết chết đối phương, thế nên mới rơi vào một cái kết bi thảm.
Sau này nghe nói anh ta không lãng phí phút giây nào, dùng toàn bộ thời gian của bản thân đi giết người. Dần dà, tiếng xấu của Bạch Vân Phong cũng bắt đầu truyền xa.
“Cầu xin anh đừng giết tôi, tôi vô tội, tôi không biết gì cả, nếu anh còn muốn hỏi, tôi sẽ cố gắng suy nghĩ một chút xem có gì bỏ sót hay không, được chứ."
“Phải rồi, dáng vẻ Trần Bình rất đẹp trai, còn có.”
Tam sư huynh điên cuồng cầu xin Bạch Vân Phong, nhìn dáng vẻ cực kỳ sợ hãi.
Thấy được bộ dạng này của Tam sư huynh, Bạch Vân Phong không nhịn được cười mỉa mai, không ngờ lại là một kẻ vô dụng.
“Đúng là rác rưởi, tôi nói không giết anh thì sẽ không giết anh”
Nói xong, anh ta liền lập tức quay người kiêu ngạo rời đi.
Con người Bạch Vân Phong cũng biết nói lý, xưa nay anh ta không giết người ngoài nhiệm vụ.
Dù sao đối phương cho mình hai ngày nghỉ ngơi chỉ vì muốn giết Giang Thiên Tuyệt mà thôi, nếu như mình ra tay giết lão tam này, vậy coi như lỗ vốn.
“Cảm, cảm ơn.”
Thấy Bạch Vân Phong quay người rời đi, Tam sư huynh vội vàng quỳ trên mặt đất, điên cuồng dập đầu, cảm ơn ân không giết của đối phương.
Lúc này, Bạch Vân Phong cũng không có nhãn rỗi, anh ta dùng tốc độ nhanh nhất đi tới Hoàng thành.
Nơi này cách Hoàng thành không xa, bọn họ là đệ tử của Kiếm Vân Tông, cho nên tốc độ vào thành không chậm.
Những đệ tử của tông môn lớn đều đường riêng, có thể vào thành mà không cần xếp hàng, lập tức được thông qua.
Sau khi tiến vào Hoàng thành, Bạch Vân Phong cũng tìm kiếm tung tích của Trần Bình bốn phía.
Căn cứ theo hình dung của lão tam, anh ta quét mắt một vòng cũng không tìm được người nào đẹp trai. Mấy câu nói kia của lão Tam làm cho Bạch Vân Phong tốn một thời gian dài đi quanh một chỗ.
Cũng vì tính tình ác độc, nóng nảy của Loạn Xuyên Sa, cho nên có không ít thị nữ chết mấy ngày này, mạng của bọn họ chỉ như cỏ rác, không đáng tiền nên không được coi trọng.
“Người nào cũng đều có thể tùy tiện tới thăm tôi à? Đuổi ra ngoài, nói thời gian này tôi không muốn gặp ai hết” Loan Xuyên Sa cực kỳ tức giận gầm thét lên, anh ta hận không thể ném toàn bộ đồ trong tay xuống mặt đất. “Nhưng lão gia, người này nhất định muốn gặp ngài, với cả thân phận của anh ta." Thị nữ thận trọng nói, còn chưa dứt lời đã bị một chén trà đập trúng.
Đúng lúc này, Khương Tư Phong cũng nhanh chân bước vào phòng.
- ------------------
Bình luận facebook