Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2849
Chương 2849: Mua
Sau khi rối rắm một hồi cuối cùng ông Trần vẫn quyết định mua hết toàn bộ, dẫu sao thứ này cũng rất có lợi cho thân thể, cùng lầm thì một tuần uống một ly.
Những người khác cũng chú ý tới hành động của ông Trần, bọn họ chạy tới xem thì phát hiện trà của ông Trần giống với loại đang bày bán kia.
“Tôi cũng muốn mua loại trà này!"
"Tôi cũng vậy, ông Trần ông đừng hòng một mình ôm hết nhá!” “Báu vật như vậy ông lại ích kỷ muốn chiếm riêng à!”
Mọi người đua nhau lên án ông Trần, cuối cùng vẫn là chia đều là trà ra cho mọi người, sau đó còn hẹn lần sau sẽ mua tiếp.
"Sức mua của các ông đúng là quá mạnh, cho nên tôi quyết định một tuần sẽ bán một lần, tuần sau mọi người lại đến mua nữa. nhá” Trần Bình nói xong cũng không nhịn được mỉm cười.
Cái giá này đã là rất cao rồi nhưng những người này vẫn ào lên mua không ngớt, thật khiến anh ngạc nhiên.
Một nhóm người rất nhanh đã mua xong vui vẻ mang đồ ra về. Mà mọi người khi nhìn thấy nhóm người đó đều cảm thấy không tin nổi, những người có địa vị cao như thế lại đến cửa hàng mua đồ ư. Bởi vì trong lòng bọn họ đều biết cửa hàng kia rất quỷ dị, vừa tới gần thôi đã cảm thấy lạnh thấu xương nên chắc chắn không phải nơi tốt lành gì đâu.
Nhưng những ngài ấy lại vào đó mua đồ đủ để chứng minh đồ cửa hàng này bạn chắc chắn là đồ tốt.
“Đi thôi, chúng ta cũng chạy qua xem xem, các ngài ấy nếu có thể tốn mấy triệu nguyên thạch để mua đồ ở đó có nghĩa là đồ ở đó không tệ đầu!” .
“Đi qua nhìn thôi cũng không có tác dụng đầu, người ta có tiền triệu để mua ông có không?”
"Đúng vậy, chắc chắn không phải số tiền nhỏ đầu, tuy chúng ta gom hết gia sản chắc cũng đủ nhưng sao có thể tiêu xài phung phí được!”
Tuy rằng ai cũng cảm thấy giá cả thật đắt đỏ nhưng vẫn kéo nhau đến cửa hàng xem.
"Cửa hàng chúng tôi chỉ mở cửa trong một tiếng đồng hồ nên sắp tới giờ đóng cửa rồi, mọi người không cần xếp hàng nữa!” Cổ Nhạc Nhạc hét lên, bọn cậu không hề có hứng thú với việc buôn bán này gì hết nhưng nhìn thấy biểu cảm ngạc nhiên của đám người mua đồ cũng cảm thấy khá vui vẻ.
Có người đi đến quầy đan dược nhìn thấy bảng giá thì ngạc nhiên kêu lên: “Các người xác định đây không phải là ổ lừa gạt à? Một viên đan dược hơn ba triệu, còn trà thì lại bản từng lá? Các người muốn tiền tới điên rồi! Sao có thể làm lộ đến như vậy được chứ!”
"Tôi nói chứ đan dược bán ở đây chắc là thuốc độc lừa gạt người mua thôi, nói không chừng mua về ăn vào chết ngay lập tức luôn!”.
Ai cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, bọn họ cảm thấy cửa hàng này của Trần Bình mở ra là để ăn cướp.
Rất nhiều người tiếc nuối bỏ về, dù cho có phải là lừa gạt hay không thì bọn họ cũng không mua nồi, có điều bởi vì có người đến người đi cũng đã đủ chứng minh âm khí của cửa hàng đã không còn nữa.
“Các người nếu mua nổi thì mua, mua không nổi thì đừng ở đây lãng phí thời gian” Cổ Nhạc Nhạc bóng gió mỉa mai bọn người kiêu ngạo kia, nhìn là thấy khó chịu rồi, mua không nổi thì cũng đừng ở đây chửi bới đồ của người ta chứ.
Hơn nữa, những người có thân phận địa vị cao cũng đã tới đây mua đồ rồi, còn ăn đan dược trước mặt mọi người nữa, chẳng lẽ đan dược bọn họ ăn cũng là thuốc độc à?
Cổ Nhạc Nhạc khinh thường những người chỉ biết mở miệng nói bậy, cảm thấy rất khó chịu với loại người đó: "Các người không biết thì đừng có ăn nói lung tung tránh sau này tự vả mặt mình”
Nhìn nhóm người chưa trải sự đời này Cổ Nhạc Nhạc cũng không muốn nói nhiều, trực tiếp đóng cửa nghỉ bán luôn.
Sau đó bọn họ được tin tức nói những tông môn ở đây sắp mở đợt tuyển chọn đệ tử. Cứ năm năm một lần tông môn sẽ mở ra khảo nghiệm nhận những người có thiên phú vào tông môn. Cho nên khoảng thời gian trong vòng năm năm này rất quan trọng, rất nhiều người nhân đó mà không ngừng tìm kiếm con đường tu hành. Những người không có thiên phú nhưng thực lực đủ mạnh vẫn có thể được đặt cách thu nhận. Cũng có người đi vào đường cùng cũng muốn dựa vào bản lĩnh vào tông môn viết lại vận mệnh của mình. Chuyện này đối với tất cả những người tu hành là một tin tức rất tốt.
Sau khi bọn Trần Bình biết được chuyện này thì cảm thấy bất lực, không ngờ đi tới đâu cũng không thoát khỏi quan hệ với tông môn.
“Không ngờ mới giờ này đã có nhiều người tới như vậy rồi, tôi cảm giác người ở những thành khác cũng kéo tới luôn hay sao ấy."
Cổ Nhạc Nhạc nhìn thấy nhóm người trước cửa nhịn không được nói, cậu nằm mơ cũng không ngờ lại có nhiều người muốn tu hành tới như vậy. Phần lớn đều là người không có tu vi, nhà nghèo tới nỗi chưa từng có cơ hội nhìn thấy công pháp có hình dạng gì luôn.
Sau khi rối rắm một hồi cuối cùng ông Trần vẫn quyết định mua hết toàn bộ, dẫu sao thứ này cũng rất có lợi cho thân thể, cùng lầm thì một tuần uống một ly.
Những người khác cũng chú ý tới hành động của ông Trần, bọn họ chạy tới xem thì phát hiện trà của ông Trần giống với loại đang bày bán kia.
“Tôi cũng muốn mua loại trà này!"
"Tôi cũng vậy, ông Trần ông đừng hòng một mình ôm hết nhá!” “Báu vật như vậy ông lại ích kỷ muốn chiếm riêng à!”
Mọi người đua nhau lên án ông Trần, cuối cùng vẫn là chia đều là trà ra cho mọi người, sau đó còn hẹn lần sau sẽ mua tiếp.
"Sức mua của các ông đúng là quá mạnh, cho nên tôi quyết định một tuần sẽ bán một lần, tuần sau mọi người lại đến mua nữa. nhá” Trần Bình nói xong cũng không nhịn được mỉm cười.
Cái giá này đã là rất cao rồi nhưng những người này vẫn ào lên mua không ngớt, thật khiến anh ngạc nhiên.
Một nhóm người rất nhanh đã mua xong vui vẻ mang đồ ra về. Mà mọi người khi nhìn thấy nhóm người đó đều cảm thấy không tin nổi, những người có địa vị cao như thế lại đến cửa hàng mua đồ ư. Bởi vì trong lòng bọn họ đều biết cửa hàng kia rất quỷ dị, vừa tới gần thôi đã cảm thấy lạnh thấu xương nên chắc chắn không phải nơi tốt lành gì đâu.
Nhưng những ngài ấy lại vào đó mua đồ đủ để chứng minh đồ cửa hàng này bạn chắc chắn là đồ tốt.
“Đi thôi, chúng ta cũng chạy qua xem xem, các ngài ấy nếu có thể tốn mấy triệu nguyên thạch để mua đồ ở đó có nghĩa là đồ ở đó không tệ đầu!” .
“Đi qua nhìn thôi cũng không có tác dụng đầu, người ta có tiền triệu để mua ông có không?”
"Đúng vậy, chắc chắn không phải số tiền nhỏ đầu, tuy chúng ta gom hết gia sản chắc cũng đủ nhưng sao có thể tiêu xài phung phí được!”
Tuy rằng ai cũng cảm thấy giá cả thật đắt đỏ nhưng vẫn kéo nhau đến cửa hàng xem.
"Cửa hàng chúng tôi chỉ mở cửa trong một tiếng đồng hồ nên sắp tới giờ đóng cửa rồi, mọi người không cần xếp hàng nữa!” Cổ Nhạc Nhạc hét lên, bọn cậu không hề có hứng thú với việc buôn bán này gì hết nhưng nhìn thấy biểu cảm ngạc nhiên của đám người mua đồ cũng cảm thấy khá vui vẻ.
Có người đi đến quầy đan dược nhìn thấy bảng giá thì ngạc nhiên kêu lên: “Các người xác định đây không phải là ổ lừa gạt à? Một viên đan dược hơn ba triệu, còn trà thì lại bản từng lá? Các người muốn tiền tới điên rồi! Sao có thể làm lộ đến như vậy được chứ!”
"Tôi nói chứ đan dược bán ở đây chắc là thuốc độc lừa gạt người mua thôi, nói không chừng mua về ăn vào chết ngay lập tức luôn!”.
Ai cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, bọn họ cảm thấy cửa hàng này của Trần Bình mở ra là để ăn cướp.
Rất nhiều người tiếc nuối bỏ về, dù cho có phải là lừa gạt hay không thì bọn họ cũng không mua nồi, có điều bởi vì có người đến người đi cũng đã đủ chứng minh âm khí của cửa hàng đã không còn nữa.
“Các người nếu mua nổi thì mua, mua không nổi thì đừng ở đây lãng phí thời gian” Cổ Nhạc Nhạc bóng gió mỉa mai bọn người kiêu ngạo kia, nhìn là thấy khó chịu rồi, mua không nổi thì cũng đừng ở đây chửi bới đồ của người ta chứ.
Hơn nữa, những người có thân phận địa vị cao cũng đã tới đây mua đồ rồi, còn ăn đan dược trước mặt mọi người nữa, chẳng lẽ đan dược bọn họ ăn cũng là thuốc độc à?
Cổ Nhạc Nhạc khinh thường những người chỉ biết mở miệng nói bậy, cảm thấy rất khó chịu với loại người đó: "Các người không biết thì đừng có ăn nói lung tung tránh sau này tự vả mặt mình”
Nhìn nhóm người chưa trải sự đời này Cổ Nhạc Nhạc cũng không muốn nói nhiều, trực tiếp đóng cửa nghỉ bán luôn.
Sau đó bọn họ được tin tức nói những tông môn ở đây sắp mở đợt tuyển chọn đệ tử. Cứ năm năm một lần tông môn sẽ mở ra khảo nghiệm nhận những người có thiên phú vào tông môn. Cho nên khoảng thời gian trong vòng năm năm này rất quan trọng, rất nhiều người nhân đó mà không ngừng tìm kiếm con đường tu hành. Những người không có thiên phú nhưng thực lực đủ mạnh vẫn có thể được đặt cách thu nhận. Cũng có người đi vào đường cùng cũng muốn dựa vào bản lĩnh vào tông môn viết lại vận mệnh của mình. Chuyện này đối với tất cả những người tu hành là một tin tức rất tốt.
Sau khi bọn Trần Bình biết được chuyện này thì cảm thấy bất lực, không ngờ đi tới đâu cũng không thoát khỏi quan hệ với tông môn.
“Không ngờ mới giờ này đã có nhiều người tới như vậy rồi, tôi cảm giác người ở những thành khác cũng kéo tới luôn hay sao ấy."
Cổ Nhạc Nhạc nhìn thấy nhóm người trước cửa nhịn không được nói, cậu nằm mơ cũng không ngờ lại có nhiều người muốn tu hành tới như vậy. Phần lớn đều là người không có tu vi, nhà nghèo tới nỗi chưa từng có cơ hội nhìn thấy công pháp có hình dạng gì luôn.
Bình luận facebook