Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2920-2923
Sau khi lấy đi tất cả những thứ này, anh lựa chọn rời khỏi tháp Lưu Ly.
Khoảnh khắc tiếp theo, tháp Lưu Ly đột nhiên sáng rực rỡ, cứ như thể một người trực tiếp bị dịch chuyển ra ngoài.
Mọi người không có thời gian bàn luận nữa, lập tức tò mò tiến lên phía trước nhìn xem người bị dịch chuyển ra ngoài, không ngờ người này lại là Trần Bình.
Trần Bình bước ra khỏi đó với khuôn mặt vô cùng hài lòng, không ngừng suy nghĩ về những thứ mình vừa lấy được.
Anh đã tìm kiếm những thứ ở trong này rất lâu rồi, sau khi xác nhận rằng không có báu vật nào khác trong tháp Lưu Ly, anh mới bình tĩnh lựa chọn rời đi.
Không ngờ, sau khi anh vượt qua tất cả cửa ải, tháp Lưu Ly lại ban thưởng cho anh những món bảo bổi khác, nhìn qua ngược lại cũng khá tốt.
Thậm chí tháp Lưu Ly đã hợp thành một thể với Trần Bình, cảm giác giống như đã trở thành đồ vật trong lòng bàn tay của Trần Bình.
Anh cẩn thận phác họa lại những chỗ khác biệt của tháp Lưu Ly, đáy mắt lóe lên sự hưng phấn. Nếu như tháp Lưu Ly thực sự trở thành vật thuộc sở hữu riêng của anh, vậy thì đó chính là điều tốt nhất.
Đứng ở đây, anh có thể cảm nhận được rất nhiều tin tức liên quan đến tháp Lưu Ly, thậm chí anh còn có thể trục xuất tất cả những người đang ở bên trong đó.
Anh có thể nhìn thấy hình ảnh đám người Sự Chấn Thiên đang tiếp nhận thử thách ở bên trong, cũng có thể nhìn thấy bọn họ đang liên tục tìm kiếm bảo bối ở trong đó.
Nếu như đã có thể cảm nhận được những chuyện không tầm thường này, trong lòng Trần Bình chắc chắn bây giờ anh đã hoàn toàn làm chủ được tháp Lưu Ly.
Ngược lại đây đúng là một thứ đồ tốt thích hợp để rèn luyện. Trần Bình quyết định đến lúc đó phải để cho mọi người trải nghiệm càng nhiều càng tốt.
Lần này chẳng qua chỉ mới triệu tập một số đệ tử tới đây mà thôi, nếu như muốn rèn luyện bọn họ thì cần phải có càng nhiều phương pháp hơn.
Mà tháp Lưu Ly chính là một trong số đó.
Nhìn thấy một đám người đang tò mò vây quanh mình, Trần Bình cũng không nói nhiều, anh chỉ im lặng đi tìm một cái ghế làm bằng rễ cây ngồi xuống, chờ đệ tử của những tông môn khác đi ra.
Mặc dù trong lòng mọi người đều vô cùng tò mò, thế nhưng không có ai dám tùy ý mở miệng hỏi.
Cũng vào lúc này, ông Mặc dẫn đầu đến tìm Trần Bình, khuôn mặt của anh ta mang theo vẻ cực kỳ lo lắng, lại có chút xấu hổ nhìn về phía Trần Bình.
“Người anh em này, không biết tôi có thể hỏi cậu vài cầu được không?”
Trên khuôn mặt của ông ta mang theo vẻ vô cùng thân thiện, nhìn dáng vẻ không giống như một người xấu.
Trần Bình khẽ gật đầu, chẳng những anh không có một chút ác ý nào với người này, ngược lại anh luôn dùng lễ nghĩa để đối đãi với loại người vô cùng lễ phép này.
“Ông muốn biết chuyện gì cứ hỏi đi, nếu như có thể nói với ông, tất nhiên tôi cũng sẽ nói những gì mình biết cho ông”.
Dù sao thì tòa tháp Lưu Ly này cũng đã trở thành vật thuộc sở hữu của anh, cho dù nói cho bọn họ biết những chuyện này thì cũng không có trở ngại gì.
Chờ đến khi tất cả những đệ tử này đi ra ngoài, anh sẽ cất tháp Lưu Ly vào trong túi của mình, sẽ không để cho bất kỳ ai tiếp xúc với nó nữa.
“Tôi rất tò mò từ tầng thứ năm trở đi có những món đồ như thế nào? Trước đây tôi nghe nói sau khi đi vào trong đó sẽ có rất nhiều bảo vật, nhưng hiện tại nghe những người đi từ trong đó ra nói rằng hầu như những món bảo vật hay là khen thưởng gì đó đều không có nữa”
Trần Phong Mặc có chút không hiểu nên lên tiếng hỏi, ông ta thực sự nghĩ mãi mà không rõ tình huống này là như thế nào.
Nhìn thấy ánh mắt tò mò của ông ta, Trần Bình không nhịn được mỉm cười.
“Vô cùng đơn giản. Bởi vì trên mỗi tầng đều có rất nhiều bảo vật đã được cất giấu ở nhiều nơi khác nhau, nếu như các người không có đủ thời gian để đi vào tìm kiếm một phen, đương nhiên sẽ không thể tìm được thứ gì tốt”.
Trần Bình nói ra tất cả những lời này mà không chút ngần ngại.
Nghe được những lời này, có mấy người đã kích động đến mức chuẩn bị đi vào thử một chút, bọn họ đều cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, dự định để sau khi có người vượt qua hết tất cả cửa ải mới đi vào đó rèn luyện.
Sau khi bọn họ giao tiền lại phát hiện ra một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, vậy mà tháp Lưu Ly không cho phép người đi vào trong nữa.
Theo lý mà nói, chỉ cần bọn họ bước vào cửa chính của tháp Lưu Ly, vậy thì tòa tháp này sẽ trực tiếp đưa bọn họ vào trong, bắt đầu đột phá cửa ải đầu tiên.
Thế nhưng bọn họ đã đứng ở cửa ra vào một lúc lâu lại không hề phát hiện ra tháp Lưu Ly có chút ý định đưa người vào trong.
ly.
“Tháp Lưu Ly này có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ không đưa người vào bên trong nữa sao?”
“Đúng thế. Nếu như đúng là như vậy thật thì mọi chuyện coi như xong đời rồi, nhóm sư huynh, sư đệ của tôi vẫn còn đang trên đường tới đây đấy”
“Có chuyện gì vậy nhỉ? Có ai có thể giải thích một chút không?”
Mọi người bắt đầu nói với vẻ hoảng sợ, bọn họ không nghĩ đến mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng này.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều không phải là chủ nhân của tháp Lưu Ly, cho nên bây giờ muốn tìm cách giải quyết cũng là chuyện không thể nào,
"Chắc hẳn là vì đã có người vượt qua hết tất cả cửa ải rồi cho nên tháp Lưu Ly mới quyết định không tiếp nhận người đi vào nữa. Tất cả những chuyện này đều phải trách Trần Bình hết”
Đàm Lãng Phong vô cùng kịp thời bổ ra một đao, trên khuôn mặt của ông ta mang theo vẻ cực kỳ khó chịu khi nhìn Trần Bình.
Sắc mặt của Vân Thiên Lan cũng có chút khó coi, không ngờ mọi chuyện lại phát triển thành như vậy.
Mặc dù anh ta đã ra khỏi tháp Lưu Ly, thế nhưng chuyện này không có nghĩa là sau này anh ta không còn cơ hội đi vào tháp lần nữa.
Chỉ cần anh ta còn trân trọng cái mạng này, vậy thì vẫn còn cơ hội có thể đi ba lần.
Nhưng bây giờ ngược lại tốt rồi, tất cả mọi người không có cách nào có thể đi vào được nữa, toàn bộ mọi người đều bị chặn ở bên ngoài, hoàn toàn không có bất kỳ hy vọng có thể đi vào một lần nữa.
“Tất cả đều là tại cậu, tự cậu nói đi, cậu muốn cho mọi người lời giải thích như thế nào?
Đàm Lãng Phong nhìn Trần Bình với vẻ hung tợn, trong ánh mắt của ông ta lóe lên một chút tức giận. Ông ta biết nếu dùng cách này sẽ có thể thành công giá họa cho người khác.
Dù sao ông ta cũng không còn cách nào có thể đi vào được nữa, cho nên đương nhiên ông ta muốn khiến cho chuyện này náo loạn lên nghiêm trọng một chút.
Trần Bình nhìn thấy dáng vẻ của đối phương thì không thể nhịn được cười lạnh một tiếng.
“Chuyện bản thân ông không đi vào được cũng đâu có liên quan gì đến tôi. Chẳng lẽ nếu các người không thể đi vệ sinh được cũng phải trách mảnh đất này sao?”
Trần Bình cười lạnh một tiếng, anh có chút không vui khi nhìn đám người này. Những người này thật sự vô cùng ngu ngốc, cảm giác giống như không có đầu óc.
Vẻ mặt của Đàm Lãng Phong có chút khó coi, nhìn thấy đám người lần lượt bước ra khỏi tháp Lưu Ly, mà tên của bọn họ đều được xếp đầu trong danh sách.
Có thể nhìn ra những người này chính là thiên tài trong tương lai.
Vân Thiên Lan đứng ở bên cạnh vẫn im lặng nhìn chằm chằm Trần Bình như vậy, anh ta cũng không nói gì, càng không chủ động bước tới gây xung đột.
Đương nhiên Trần Bình cũng chú ý đến anh ta.
Trong lòng anh biết rõ, người đứng trước mặt này nhất định không phải là loại người tốt gì hết.
Không bao lâu sau, chuyện về tháp Lưu Ly đã được lan truyền khắp khu vực Hoàng thành, thậm chí cũng đã truyền đến những khu vực khác.
Không những có người đột phá tầng thứ chín, ngay cả tháp Lưu Ly cũng không tiếp nhận người mới đi vào nữa, đây chính là một tin tức cực kỳ quan trọng.
Mọi người đều hoảng sợ sau khi biết chuyện này, bọn họ có nằm mơ cũng không bao giờ ngờ được vậy mà tháp Lưu Ly lại biến thành dáng vẻ như thế này.
Đàm Lãng Phong cũng xám xịt đi vào trong một góc, trên mặt ông ta mang theo vẻ rối rắm, ông ta đang tự hỏi xem phải dẫn dắt mâu thuẫn giữa Trần Bình và mọi người thế nào mới được.
Bây giờ cũng có mâu thuẫn rồi, chỉ là không ai nguyện ý chủ động tiến lên gay gắt một trận, cho nên tất cả mọi người vẫn giấu cảm xúc này ở trong lòng.
Lúc này Trần Phong Mặc đã tìm được Trần Bình ở dưới căn cứ riêng, ông ta cực kỳ có thiện cảm với Trần Bình, cho nên ông ta cũng muốn tìm hiểu đối phương.
"Cậu có biết một nơi có tên là sàn đấu sinh tử không?"
Hai người Trần Phong Mặc và Trần Bình ngồi bên trong quán trà thưởng trà một cách tinh tế, xem ra đã có chút thân thuộc với nhau rồi.
Mà đệ tử của hai tông môn thì lại đang tự mình ăn cơm ở nơi khác. Lần này rèn luyện bên trong Tháp Lưu Ly một khoảng thời gian dài như vậy, tất cả mọi người đã tiêu hao tinh thần không ít, tất nhiên sẽ cực kỳ mệt mỏi.
"Sàn đấu sinh tử là nơi nào? Chẳng lẽ cũng tương tự như sàn đấu trường sao?" Trần Bình có chút tò mò nói.
Anh thật sự là không biết rõ rốt cuộc đây là thứ gì.
Nghe thấy lời này, Trần Phong Mặc gật đầu.
"Ở đây có một công cụ gọi là Vân Thuyền, chúng ta có thể cưỡi thứ này để đến đại lục thần bí."
Đại lục này không hề đơn giản, trong đó thứ nổi danh nhất chính là thứ được gọi là sàn đấu sinh tử.
Nghe thấy lời này, trong nháy mắt Trần Bình đã có hứng thú, anh chào hỏi một đám đệ tử nhóm đã giải quyết vấn đề no bụng rất nhanh, rồi đi tới nơi cưỡi Vân Thuyền.
Đây là một con yêu thú cực kỳ to lớn, trên lưng đối phương có vô số chỗ ngồi, tất nhiên chỗ ngồi ở hàng trước vô cùng sang quý, mà chỗ ngồi ở hàng phía sau thì lại rất rẻ.
Không ít người đều lục tục đi mua chỗ ngồi ở hàng phía sau rồi lên thuyền.
Day
"Không biết người anh em này có muốn dẫn theo đám đệ tử này đi về phía trước không?” Trần Phong Mặc hơi nghi hoặc lên tiếng nói.
Lần này ông ta chỉ định tự mình độc hành thôi. Dù sao thì vấn đề chi phí cũng là một vấn đề nan giải.
Tuy ông ta là một tông chủ, theo lý thuyết hẳn là rất có tiền mới đúng, nhưng trên thực tế ông ta cũng không dám tiêu xài tùy ý như vậy.
Trần Bình gật đầu, anh trực tiếp thầu hết toàn bộ chỗ ngồi ở phía trước, vội vàng để Cổ Nhạc Nhạc đi trả tiền.
"Chúng tôi không thiếu chút tiền ấy, điều chúng tôi muốn chính là đi đến nơi gọi là đại lục thần bí này, nhìn cảnh đời một chút."
Trần Bình cười tủm tỉm đi tới hàng đầu đầu tiên.
Anh nhìn con yêu thú vô cùng to lớn này, anh không nhịn được mà tấm tắc thán phục.
Đây chẳng phải là hoàn toàn không có gì khác so với máy bay sao? Không nghĩ tới thế mà nơi này lại còn có phương tiện giao thông lợi hại như thế, quả thật là khiến cho anh bất ngờ.
"Qua một đoạn thời gian nữa là chúng ta đã có thể tới đại lục thần bí rồi, khoảng cách giữa hai đại lục hơi xa, mà mảnh đại lục thần bí này chỉ có một sàn đấu trường thôi."
Trần Phong Mặc đang không ngừng giới thiệu, trong lòng ông ta biết rất rõ, Trần Bình vừa mới đến,
anh không quá hiểu biết về tình hình ở nơi này.
Trần Bình có một hướng dẫn viên du lịch như vậy thì cũng cảm thấy cực kỳ thư thái, cho nên dĩ nhiên anh sẽ gánh khoảng chi phí lần này giúp đối phương rồi.
Rất nhanh bọn họ đã tới sàn đấu sinh tử. Sàn đấu sinh tử là một lôi đài cực kỳ lớn, trong đó có 9 bậc rất lớn
Xung quanh sàn đấu sinh tử có vô số chỗ ngồi, giống như là sân vận động bình thường ở thời hiện đại bao quanh cả sàn đấu sinh tử để thuận tiện cho khán giả thưởng thức trận đấu ở bên trong.
Rất nhanh, bọn họ chợt nghe thấy một tiếng hò hét truyền đến từ phía cách đó không xa, dường như tất cả mọi người đều đang vỗ tay với vẻ kích động.
Trần Bình quay đầu nhìn thoáng qua nơi truyền đến tiếng động thì phát hiện một thiếu niên đang cầm trường đạo trong tay đứng với vẻ ngạo nghễ.
Trên mặt cậu ta bị bắn lên vô số máu tươi, nhưng nhìn qua dường như không bị thương.
Bộ dạng của cậu thiếu niên này cực kỳ phóng khoáng, làm cho người ta có một loại cảm giác rất ngầu.
Đối diện với cậu thiếu niên là một người đàn ông lớn tuổi, ông ta đang ôm bụng với vẻ rất chật vật, tựa như muốn ngăn máu tươi ngừng chảy.
Người đàn ông này nghiêm túc nhìn thoáng qua cậu thiếu niên, sau đó ông ta rất nghiêm túc chắp tay về phía đối phương.
"Cảm tạ ơn không giết của tiền bối. Là tôi đã mạo phạm"
Sau khi đối phương bị thua trận thì lập tức xoay người rời đi, cũng không có một chút ý tức giận nào, thậm chí cũng không dám tiếp tục ở lại nơi này tìm người khác gây phiền toái nữa.
Rất nhanh, người ở bên dưới đều hộ to tên của cậu thiếu niên này.
"Lý Phong Vân. Lý Phong Vân."
Tất cả mọi người tựa như đám fan hâm mộ cuồng nhiệt, bọn họ hò hét không ngừng vì đối phương, chỉ thiếu điều trực tiếp xông lên tặng hoa thôi.
Nhìn thấy hình ảnh nhiệt huyết sôi trào này, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ mặt cực kỳ hưng phấn.
Còn Trần Bình thì lại yên lặng quan sát cậu thiếu niên đang cầm trường đạo trong tay này, nhìn ra được thực lực của đối phương cực kỳ mạnh mẽ, tuyệt đối không thể khinh thường được.
Người đến tham gia chiến đấu đều sẽ giành được phần thưởng nhất định, mà mọi người cũng có thể thông qua phương thức đánh cược để kiếm một ít tiền lời.
Tất nhiên người chiến thắng sẽ được thưởng càng nhiều, mà người thua thì ít nhiều gì cũng có chút bồi thường.
Chẳng qua ít nhất bọn họ phải bảo đảm rằng mình còn có thể sống sót.
Bên trong bão táp này, tất cả thủ đoạn đều là chân thật. Hơn nữa tất cả mọi người đều ra tay súng thật đạo thật, tuyệt đối không có khả năng xuất hiện bất kỳ thỏa hiệp nào.
Thậm chí có rất nhiều người không tiếc mua vé với giá thấp nhất rồi đóng quân trường kỳ ở đây luôn, chính là vì cược một nắm tiền.
Nếu bọn họ có thể thắng được rất nhiều tiền cũng coi như là được áo gấm về nhà.
Mà cậu thiếu niên trước mắt này thì lại là sự tồn tại cực kỳ tiêu sái, từ trước tới nay cậu ta đã tham gia đủ loại thi đấu, hơn nữa còn chưa từng bị đánh bại.
Những người tu hành đến dự thi, sau khi đạt được phần thưởng cũng sẽ không chọn trực tiếp rời đi, ít nhiều gì cũng đều sẽ bỏ vốn vào trận chiến đấu một lần.
Nhìn thấy cậu thiếu niên tên Lý Phong Vân này, tất cả mọi người đều không nhịn được mà sôi trào nhiệt huyết, trong lòng bọn họ biết rất rõ, làm người tất nhiên sẽ sôi sục nhiệt huyết như vậy thôi.
Hơn nữa trong lòng bọn họ đều cho rằng Lý Phong Vân là một người cực kỳ phóng khoáng, nếu bạn họ cũng có thể phóng khoáng như thế thì tốt rồi.
Rất nhiều người đều nóng lòng muốn thử tiến lên chiến đấu một trận, mỗi người đều có chút chờ mong mà quay đầu nhìn Trần Bình, bọn họ muốn biết mình có tư cách vào chiến đấu hay không.
Ngay đúng lúc này, Trần Bình nhìn thấy một tấm bia đá vô cùng lớn ở cách đó không xa, bên trên hiển thị đủ loại chữ số.
Nhìn kỹ thì mới phát hiện hóa ra đây là tỷ lệ thắng bại của mỗi một người chiến đấu khác nhau.
Trong đó người xếp hạng gần top trên nhất có tên là Tiểu Trương, anh ta đã tham chiến hơn một nghìn trận, thế mà lại chỉ thua có mấy trận.
Trần Bình nhìn thấy thành tích này của đối phương, anh không nhịn được mà để lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Đây quả thật là một thiên tài không hơn không kém, tham gia hơn một nghìn trận chiến, thế mà lại chỉ mới thua có mấy trận như vậy.
Bởi vậy có thể thấy được, thực lực của anh ta tuyệt đối không thể khinh thường được, thậm chí ngay cả Trần Bình cũng phải cảm thán vì điều này.
"Nếu các người muốn qua đó khiêu chiến một trận tất nhiên cũng không có vấn đề gì, nhưng mọi người đừng làm tôi mất mặt. Nếu ai dám thua cực kỳ thảm, vậy không cần quay về tông môn nữa"
Trần Bình nhìn thấy vẻ mặt nóng lòng muốn thử của mọi người, anh cũng không nhịn được mà lắc đầu đầy bất đắc dĩ.
Nếu anh đã đến đây rồi, tất nhiên là muốn tham dự một trận.
Cho dù đám người này không yêu cầu mình thì anh cũng sẽ để cho bọn nhỏ nhà mình đi dự thi thôi.
Rất nhanh mọi người rất hưng phấn tiến đến bảo danh, mỗi người đều lấy được một bảng tên thuộc về mình, ngay sau đó tên của bọn họ cũng đã xuất hiện bên trên tấm bia đá khổng lồ.
Chẳng qua là phía trên tên của mọi người đều có số 0. Rất rõ ràng bởi vì bọn họ đều chưa từng xếp thứ bậc nào cả, vì vậy số liệu mới sạch sẽ như thế.
"Ôi. Thế mà lại đột nhiên có nhiều nhóc con đến đây báo danh như vậy. Đây thật là thú vị".
"Nơi này của chúng ta đã lâu không có một vài giọt máu mới mẻ rồi, thế mà người này lại muốn đến báo danh. Đúng là thú vị".
Tất cả mọi người đều cảm thấy cực kỳ có hứng thú đối với máu của đám người mới gia nhập này, trong mắt bọn họ đám người này chỉ là vật hi sinh mà thôi.
Hơn nữa tuổi tác trung bình của những người này cũng khá nhỏ, căn bản là không giống bộ dạng như người có thực lực gì đó.
"Thiếu niên thiên tài trên thế giới có thể có bao nhiêu đâu chứ? Mấy người giống bọn họ vậy chẳng qua chỉ là ít lại càng ít mà thôi."
"Càng nhiều thiếu niên trẻ tuổi cũng chỉ có thể bị biến thành vật hi sinh đáng thương thôi."
Mỗi một người đều thảo luận cực kỳ hưng phấn về mấy cậu thiếu niên trẻ tuổi này, trong lòng bọn họ rất khinh thường đối phương.
Sau khi Trần Phong Mặc nghe thấy những lời này ông ta không nhịn được mà lắc đầu đầy bất đắc dĩ.
"Không có cách nào khác, đám người này sẽ không muốn tin tưởng các người dễ dàng đầu. Hơn nữa trong ván cược tiếp theo cũng tuyệt đối không có khả năng đặt tiền cho các người."
Trần Phong Mặc cực kỳ tin tưởng vào thực lực của đám nhóc kia, dù sao nơi này cũng cách xa như vậy, cho nên chuyện về Tháp Lưu Ly không bị truyền tới.
Cảm nhận được sự bất đắc dĩ của Trần Phong Mặc khiến cho Trần Bình cảm thấy rất buồn cười.
"Cái này thì có gì mà bất đắc dĩ đầu chứ. Đám người này không muốn tin tất nhiên là tốt nhất rồi đúng không? Vừa đúng lúc chúng ta có thể dựa vào cơ hội này mà thắng được một khoản tiền."
Không ai chê mình tiền nhiều cả, bao gồm cả Trần Bình, anh chưa bao giờ cảm thấy mình kiếm được nhiều tiền cả.
Trần Bình cười tủm tỉm lấy túi tiền từ bên cạnh ra, anh trực tiếp ngoắc ngoắc tay với Sư Chấn Thiên. "Cậu phân phó chuyện này xuống, tiếp theo chúng ta sẽ làm như vậy..."
Kế hoạch này của Trần Bình nhận được sự đồng ý của mọi người rất nhanh, trên mặt mỗi người đều lộ ra một tia hưng phấn, bọn họ hận không thể lập tức tham dự vào trận chiến đấu này luôn.
"Lão đại anh yên tâm đi, dựa vào bản lĩnh của chúng tôi mà muốn thành công kiếm ít tiền lời, chẳng lẽ còn rất khó sao".
Sư Chấn Thiện bàn giao toàn bộ chuyện này ra ngoài rất nhanh, trên mặt anh ta mang theo vẻ hưng phần, anh ta hận không thể thu hết toàn bộ tiền của những người này vào trong túi ngay lập tức.
Lúc này, lời nói của Trần Bình đã truyền đến tai mọi người.
Cổ Nhạc Nhạc là một thanh niên trẻ tuổi, tất nhiên anh ta có chút khẩn cấp mà trực tiếp lựa chọn tham chiến.
Bởi vì bọn họ bày ra thực lực không mạnh, hơn nữa lại là một đám người mới, cho nên bố trí đối thủ cũng rất nhẹ nhàng.
Đương nhiên, trong đó cũng có không ít tình huống thao tác ngầm.
Cũng giống như đá bóng cũng sẽ đá giả vậy, mấy trận đấu này xuất hiện một chút giả thì có gì kỳ lạ đâu.
Sàn đấu sinh tử tuyệt đối không phải dành cho những người thiếu tiền, bọn họ thường xuyên tìm những người lợi hại này để hoàn thành một trận chiến đấu giả, tất cả mọi người đặt đến cùng, hơn nữa lại sẽ cho ra một kết quả rất hợp lý mà lại hoàn mỹ.
Nói tóm lại, tiền của không ít người đều không hiểu tại sao bị mất là như vậy.
Đương nhiên Trần Bình biết rõ mấy điều cổ quái trong đó, người như anh từ trước đến nay đều không thích cược cho người xa lạ.
"Ôi, không nghĩ tới cậu thiếu niên trẻ tuổi kia thể mà lại thật sự muốn ra sân, tôi thấy bộ dáng cậu ta hình như cực kỳ tự tin".
"Có lẽ thằng nhóc này chỉ mới mười mấy tuổi thôi, có thể có cảnh giới như vậy thì đã không tồi rồi. Đáng tiếc người mà cậu ta đối đầu kia cũng không chắc là người tốt."
Tất cả mọi người đều cảm thấy thoạt nhìn Cổ Nhạc Nhạc không tồi, là một đệ tử rất thích hợp để bồi duõng.
Nhưng nếu đối phương gặp phải mấy tên muốn ra tay độc một chút, vậy thì xong đời rồi.
Có người tu hành cũng sẽ không cho đối phương bất kỳ mặt mũi nào, anh ta không nói hai lời trực tiếp mạnh tay lấy tính mạng của đối phương.
Tuy thủ đoạn như vậy cực kỳ độc ác, nhưng cũng rất bình thường.
Mà phần lớn người tu hành đều là có qua có lại, mọi người cũng sẽ không gây ra chuyện gì quá mức quá đáng, chỉ là đặt đến khi ngừng mà thôi.
Cổ Nhạc Nhạc lên sân khấu rất nhanh, anh ta có chút hưng phấn chào hỏi với mọi người một chút, anh ta cảm thấy rất thỏa mãn đối với loại khiêu chiến cực hạn này.
Ngay lúc này, đối thủ của Cổ Nhạc Nhạc cũng tùy tiện nhảy lên đài thi đấu theo.
Sau khi nhìn thấy đối thủ của Cổ Nhạc Nhạc, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt tiếc hận, tựa như đang cảm thấy đáng thương thay cho Cổ Nhạc Nhạc vậy.
Rất rõ ràng, mỗi một người bọn họ đều biết đối thủ này của Cổ Nhạc Nhạc, thậm chí bọn họ còn rất quen thuộc đối với người kia.
Trần Bình không nhịn được mà hỏi thăm người xung quanh một chút, anh muốn biết rốt cuộc người này là cái thứ gì.
"Người này là ai vậy? Vì sao tất cả mọi người đều bày ra một bộ dạng cực kỳ đáng tiếc vậy? Chẳng lẽ người kia rất mạnh hơn nữa lại rất khủng bố sao?"
Lời nói của Trần Bình khiến cho những người khác chú ý, bọn họ đều không nhịn được mà nhìn Trần Bình với vẻ tò mò.
"Vừa nhìn là biết cậu là người mới tới rồi. Đúng vậy, quả thật thực lực của người kia không khinh thường được. Ông ta không chỉ được coi là khá mạnh, thậm chí luôn xuống tay cực kỳ hung ác."
Bởi vì mỗi nơi đều có quy tắc, cho nên người ở trước mắt kia lại trở thành người không tuân theo quy tắc nhất.
"Ngày thường ông ta chiến đấu với người khác trên cơ bản đều là ra tay giết chết, mà người khác đối đãi với ông ta lại cực kỳ nhẹ nhàng".
"Bởi vì sau lưng người này có bối cảnh hùng mạnh, tuy không biết rốt cuộc là bối cảnh thế nào,
nhưng hễ là người muốn trêu chọc ông ta thì đều sẽ bị tra tấn."
Nghe thấy lời này, Trần Bình không nhịn được mà cười lạnh. Xem ra người này cũng khá biết cách ỷ thế hiếp người, ông ta giết người khác thì được, người khác giết ông ta lại không được.
"Vậy thì thật sự là quá đáng tiếc rồi." Trần Bình không nhịn được mà lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ, anh tỏ vẻ cảm thấy tiếc sâu sắc đối với việc này.
Nghe nói như thế, đám người qua đường ở xung quanh không nhịn được mà gật đầu, bọn họ cảm thấy vô cùng đáng tiếc thay cho Cổ Nhạc Nhạc.
"Đến lúc đó nếu Cổ Nhạc Nhạc trực tiếp giết chết ông ta, vậy chắc chắn là lại sẽ chọc phải vô số phiền toái, đây thật sự là rất đau đầu.".
Trần Bình nói xong lời này, anh trực tiếp đặt hết tiền lên trên người Cổ Nhạc Nhạc.
Anh có sự tin tưởng hết mức đối với thực lực của Cổ Nhạc Nhạc, cho dù là cậu thiếu niên tên là Lý Phong Vân vừa mới chiến một trận kia thì cũng tuyệt đối không thành vấn đề.
Đám người qua đường nghe anh nói như thế đều thiếu chút nữa bị sặc chết tại chỗ. Bọn họ không nghĩ tới thế mà Trần Bình lại nói ra lời như vậy.
"Anh có lầm không vậy? Tôi nói là cái người tên Cổ Nhạc Nhạc kia rất đáng thương, cậu ta căn bản không có khả năng thẳng đối phương."
Đám người qua đường đều ào ào đặt tiền lên trên người của người đàn ông tàn bạo này. Lúc này Trần Bình nhìn thấy tin tức về đối phương. Chiến Tất Thánh.
Cái tên nghe cũng khá là khí phách, chỉ là không biết thực lực của người này có thể đạt được như tên của anh ta hay không.
Rất nhanh hai người đã giao chiến với nhau, ván cược cũng đóng lại theo.
Ban đầu Cổ Nhạc Nhạc thử nghiệm thực lực của đối phương một chút, sau khi phát hiện đối phương chỉ có thế thôi thì anh ta buông tảng đá trong lòng xuống.
"Aiz, tôi còn cho rằng ông lợi hại cỡ nào nữa chứ, làm ra bộ dạng hùng hổ như vậy." Cổ Nhạc Nhạc không nhịn được mà cười lạnh một tiếng, anh ta bắt đầu điên cuồng châm biếm Chiến Tất Thánh.
Trên mặt Chiến Tất Thánh lộ ra vẻ khó chịu.
"Hừ, nhìn bộ dạng này của cậu hẳn là người mới nhỉ? Tôi nói cho cậu biết, người phía sau sàn đấu sinh tử là thân thích của nhà chúng tôi, nếu cậu muốn thành thật sống sót, vậy cho dù là thắng hay thua thì cũng đừng quá mức ngông cuồng"
Ông ta nhìn thấy bộ dạng ngờ nghệch này của Cổ Nhạc Nhạc thì không nhịn được mà mở miệng nhắc nhở một câu.
Đúng là bởi vì ông ta có thân phận như vậy, cộng với đề điểm của ông ta, cho nên cơ bản không có một người tu hành nào dám giết ông ta cả.
Sàn đấu sinh tử chính là một thế lực cực kỳ khổng lồ.
Bọn họ muốn kiếm tiền ở trong đó, vậy thì bắt buộc phải thành thật mới được.
Cổ Nhạc Nhạc trả lời một tiếng.
Ngay sau đó anh ta thở dài đầy bất đắc dĩ, anh ta đang nghĩ nếu anh ta mà là lão đại, vậy anh ta sẽ làm thế nào đây?
"Biết sợ rồi thì tốt. Tiếp theo đây cứ hưởng thụ thời gian bị tôi xử lý đi."
Nói xong lời này, ông ta ra tay rất nhanh, muốn lấy mạng Cổ Nhạc Nhạc.
Cổ Nhạc Nhạc tung người nhảy lên, trực tiếp nhảy lên trên không trung, trong tay anh ta cầm trường kiếm trực tiếp đâm tới.
Bởi vì động tác này thật sự quá nhanh, căn bản đối phương không có cách nào phản ứng lại kịp, trên. mặt ông ta để lộ ra một tia hoảng sợ.
"Thực lực thật mạnh."
Tuy ông ta rất muốn chống cự lại một trận, nhưng sau khi nhìn thấy động tác của đối phương, ông ta ngạc nhiên phát hiện thế mà mình lại không thể nhúc nhích được.
Dường như đối phương đã vận dụng năng lực không gian nào đó trói buộc ông ta lại vậy, khiến cho ông ta hoàn toàn không cách nào phản kháng lại được.
Thậm chí ngay cả lấy vũ khí ra để chống lại động tác của đối phương ông ta cũng không thể làm được.
Thấy một màn như vậy, trong lòng ông ta vô cùng kích động. Ông ta rất muốn há mồm xin giúp đỡ, nhưng Cổ Nhạc Nhạc đã tới trước mặt Ông ta rồi.
"Cậu không thể giết tôi được, tôi chính là thân thích của người phụ trách sàn đấu sinh tử, nếu cậu dám giết tôi, tôi nhất định sẽ không để yên cho cậu đâu"
Người đàn ông trung niên thất kinh mà gào thét lớn, nhưng rất nhanh tiếng nói của ông ta đã tiêu tán bên trong trời đất.
Cổ Nhạc Nhạc cầm kiếm xuyên qua đối phương dễ như trở bàn tay. Ngay sau đó anh ta cực kỳ bình tĩnh thu kiếm lại, anh ta chào cảm ơn mọi người với vẻ vui sướng.
"Không nhìn ra trận chiến đấu này lại có thể tiến hành nhanh như vậy." Cổ Nhạc Nhạc dương dương tự đắc đi xuống đài rồi nhận lấy phần thưởng thuộc về mình.
Lúc này tất cả người xem đều đã hoàn toàn sợ ngây người, thậm chí bọn họ không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Bởi vì Cổ Nhạc Nhạc là một người mới, cho nên không ai nguyện ý tin tưởng anh ta cả, phần lớn mọi người đã đặt tiền cho người đàn ông trung niên kia rồi.
Nhưng đây cũng không phải là chuyện quan trọng nhất, quan trọng là thân phận của người đàn ông trung niên kia.
Thế mà đối phương lại giết chết thân thích của người phụ trách sàn đấu sinh tử.
Chẳng lẽ anh ta thật sự không muốn sống nữa sao?
"Quả nhiên là nghé con mới sinh không sợ hổ. Loại nhóc con mới tới này thật đúng là không sợ chết"
"Thực lực của người tên Cổ Nhạc Nhạc khá là mạnh mẽ, chỉ là đáng tiếc con đường này của cậu ta đã tắc rồi."
"Không biết tiếp theo đây những người đó sẽ đối phó với cậu ta như thế nào. Hình như tôi biết người phụ trách kia là ai, mấy ngày gần đây ông ta đã đến một đại lục khác rồi, có lẽ khoảng hai ngày nữa là sẽ trở lại rồi".
Tất cả mọi người anh một câu, tôi một câu bàn luận, Trần Bình đã nghe được toàn bộ một cách rõ ràng.
Quả nhiên anh không đoán sai, Cổ Nhạc Nhạc chính là một người tính tình táo bạo, tuyệt đối không có khả năng sẽ để cho đối phương bất kỳ đường lui nào.
"Thực lực của tên kia quá là kém cỏi. Tôi chưa từng nghĩ tới sẽ gặp phải một tên phế vật như vậy." Cổ Nhạc Nhạc ở bên cạnh nhún vai đầy vẻ bất đắc dĩ, trên mặt anh ta để lộ ra vẻ hưng phấn, xem ra là đang tìm kiếm cơ hội tham gia một lần nữa rồi.
Mà giờ phút này trên mặt Trần Phong Mặc cũng mang theo vẻ mặt cực kỳ rối rắm, quả thật ông ta rất muốn nhắc nhở Trần Bình một câu.
"Người anh em thật không dám dấu, quả thật thực lực của người kia không thể khinh thường được. Tôi đã từng nghe nói về người gọi là thân thích kia rồi, hình như thân phận rất cao, hơn nữa còn cực kỳ bao che khuyết điểm, lần này đệ tử của cậu...".
Ông ta liếc mắt nhìn Cổ Nhạc Nhạc một cái, có chút muốn nói lại thôi.
Trần Bình tỏ ý bảo đối phương không cần lo lắng, cứ cố gắng có gì nói nấy đi.
"Lần này đệ tử của cậu đã hoàn toàn đắc tội cái tên đã chết kia rồi, có lẽ chắc chắn tiếp theo đây người đó sẽ tìm đến cậu gây phiền toái, cậu nhất định phải cẩn thận."
Trong mắt Trần Phong Mặc, tuy thực lực của Trần Bình mạnh nhưng đối phương là một gia tộc loại lớn đã truyền thừa hàng nghìn năm rồi, cũng không phải là loại dễ đối phó như trở bàn tay.
"Điểm này thì ông cũng không cần lo lắng, người của tôi tất nhiên là có chừng mực. Cho dù bọn họ làm cho nơi này long trời lở đất đi nữa thì tôi cũng có cách có thể để cho bọn họ rời đi một cách bình an vô sự. Hơn nữa tôi còn định ở lại đây chơi một đoạn thời gian nữa."
Trần Bình có sự tự tin cực kỳ mãnh liệt, cho nên anh rất khinh thường mở miệng nói.
Nhìn thấy bộ dạng cực kỳ tự tin này của Trần Bình, nội tâm của Trần Phong Mặc đột nhiên thoáng
cái cũng đã được khích lệ, ông ta vỗ mạnh đùi rồi quyết định phải ủng hộ Trần Bình.
"Cậu nói đúng, không phải chỉ là một cái sàn đấu sinh tử thôi sao? Có cái gì hay ho đầu chứ, dựa vào cái gì mà phải nhìn sắc mặt của bọn họ, cùng lắm thì sau này đừng tới nữa là được rồi".
Nói đến đây, Trần Phong Mặc trào nước mắt, tựa như là đang hồi tưởng lại chuyện cũ không quá vui vẻ nào đó.
"Chẳng lẽ người anh em có chuyện gì đó với sàn đấu sinh tử này sao? Tôi thấy bộ dạng của ông dường như cảm xúc đang dâng lên."
Trần Bình có chút tò mò mở miệng hỏi.
Nếu đúng là như vậy, thật sự là thật quá tốt rồi, bọn họ lại có thể liên hợp lại một lần nữa để đối phó với đối phương rồi.
Nghe nói như thế, Trần Phong Mặc không nhịn được mà gật đầu, trên mặt ông ta để lộ ra vẻ cực kỳ khó chịu.
"Chính là cái tên kia lúc trước đã hại chết một đồ đệ của tông môn chúng tôi."
"Đồ đệ này chẳng qua chỉ là muốn tham chiến, kiếm thêm một chút tiền chữa bệnh cho người nhà của mình mà thôi. Lúc đó cậu ta đã kiếm đủ tiền rồi, chuẩn bị áo gấm về nhà rồi, thế mà đối phương lại sử dụng đủ loại mưu kế, ép cậu ta phải lên chiến trường"
Bởi vì đệ tử kia vẫn luôn giành thắng lợi, cho nên đã khiến cho thế lực bên phía sân đầu sinh tử này. bất mãn vì vậy mới quyết định ra tay với cậu ta.
Nếu bản thân có bối cảnh hùng mạnh, hoặc có thế lực chỗ dựa đủ lợi hại, như vậy tất nhiên sàn đấu sinh tử kia sẽ không nói gì cả.
Khoảnh khắc tiếp theo, tháp Lưu Ly đột nhiên sáng rực rỡ, cứ như thể một người trực tiếp bị dịch chuyển ra ngoài.
Mọi người không có thời gian bàn luận nữa, lập tức tò mò tiến lên phía trước nhìn xem người bị dịch chuyển ra ngoài, không ngờ người này lại là Trần Bình.
Trần Bình bước ra khỏi đó với khuôn mặt vô cùng hài lòng, không ngừng suy nghĩ về những thứ mình vừa lấy được.
Anh đã tìm kiếm những thứ ở trong này rất lâu rồi, sau khi xác nhận rằng không có báu vật nào khác trong tháp Lưu Ly, anh mới bình tĩnh lựa chọn rời đi.
Không ngờ, sau khi anh vượt qua tất cả cửa ải, tháp Lưu Ly lại ban thưởng cho anh những món bảo bổi khác, nhìn qua ngược lại cũng khá tốt.
Thậm chí tháp Lưu Ly đã hợp thành một thể với Trần Bình, cảm giác giống như đã trở thành đồ vật trong lòng bàn tay của Trần Bình.
Anh cẩn thận phác họa lại những chỗ khác biệt của tháp Lưu Ly, đáy mắt lóe lên sự hưng phấn. Nếu như tháp Lưu Ly thực sự trở thành vật thuộc sở hữu riêng của anh, vậy thì đó chính là điều tốt nhất.
Đứng ở đây, anh có thể cảm nhận được rất nhiều tin tức liên quan đến tháp Lưu Ly, thậm chí anh còn có thể trục xuất tất cả những người đang ở bên trong đó.
Anh có thể nhìn thấy hình ảnh đám người Sự Chấn Thiên đang tiếp nhận thử thách ở bên trong, cũng có thể nhìn thấy bọn họ đang liên tục tìm kiếm bảo bối ở trong đó.
Nếu như đã có thể cảm nhận được những chuyện không tầm thường này, trong lòng Trần Bình chắc chắn bây giờ anh đã hoàn toàn làm chủ được tháp Lưu Ly.
Ngược lại đây đúng là một thứ đồ tốt thích hợp để rèn luyện. Trần Bình quyết định đến lúc đó phải để cho mọi người trải nghiệm càng nhiều càng tốt.
Lần này chẳng qua chỉ mới triệu tập một số đệ tử tới đây mà thôi, nếu như muốn rèn luyện bọn họ thì cần phải có càng nhiều phương pháp hơn.
Mà tháp Lưu Ly chính là một trong số đó.
Nhìn thấy một đám người đang tò mò vây quanh mình, Trần Bình cũng không nói nhiều, anh chỉ im lặng đi tìm một cái ghế làm bằng rễ cây ngồi xuống, chờ đệ tử của những tông môn khác đi ra.
Mặc dù trong lòng mọi người đều vô cùng tò mò, thế nhưng không có ai dám tùy ý mở miệng hỏi.
Cũng vào lúc này, ông Mặc dẫn đầu đến tìm Trần Bình, khuôn mặt của anh ta mang theo vẻ cực kỳ lo lắng, lại có chút xấu hổ nhìn về phía Trần Bình.
“Người anh em này, không biết tôi có thể hỏi cậu vài cầu được không?”
Trên khuôn mặt của ông ta mang theo vẻ vô cùng thân thiện, nhìn dáng vẻ không giống như một người xấu.
Trần Bình khẽ gật đầu, chẳng những anh không có một chút ác ý nào với người này, ngược lại anh luôn dùng lễ nghĩa để đối đãi với loại người vô cùng lễ phép này.
“Ông muốn biết chuyện gì cứ hỏi đi, nếu như có thể nói với ông, tất nhiên tôi cũng sẽ nói những gì mình biết cho ông”.
Dù sao thì tòa tháp Lưu Ly này cũng đã trở thành vật thuộc sở hữu của anh, cho dù nói cho bọn họ biết những chuyện này thì cũng không có trở ngại gì.
Chờ đến khi tất cả những đệ tử này đi ra ngoài, anh sẽ cất tháp Lưu Ly vào trong túi của mình, sẽ không để cho bất kỳ ai tiếp xúc với nó nữa.
“Tôi rất tò mò từ tầng thứ năm trở đi có những món đồ như thế nào? Trước đây tôi nghe nói sau khi đi vào trong đó sẽ có rất nhiều bảo vật, nhưng hiện tại nghe những người đi từ trong đó ra nói rằng hầu như những món bảo vật hay là khen thưởng gì đó đều không có nữa”
Trần Phong Mặc có chút không hiểu nên lên tiếng hỏi, ông ta thực sự nghĩ mãi mà không rõ tình huống này là như thế nào.
Nhìn thấy ánh mắt tò mò của ông ta, Trần Bình không nhịn được mỉm cười.
“Vô cùng đơn giản. Bởi vì trên mỗi tầng đều có rất nhiều bảo vật đã được cất giấu ở nhiều nơi khác nhau, nếu như các người không có đủ thời gian để đi vào tìm kiếm một phen, đương nhiên sẽ không thể tìm được thứ gì tốt”.
Trần Bình nói ra tất cả những lời này mà không chút ngần ngại.
Nghe được những lời này, có mấy người đã kích động đến mức chuẩn bị đi vào thử một chút, bọn họ đều cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, dự định để sau khi có người vượt qua hết tất cả cửa ải mới đi vào đó rèn luyện.
Sau khi bọn họ giao tiền lại phát hiện ra một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, vậy mà tháp Lưu Ly không cho phép người đi vào trong nữa.
Theo lý mà nói, chỉ cần bọn họ bước vào cửa chính của tháp Lưu Ly, vậy thì tòa tháp này sẽ trực tiếp đưa bọn họ vào trong, bắt đầu đột phá cửa ải đầu tiên.
Thế nhưng bọn họ đã đứng ở cửa ra vào một lúc lâu lại không hề phát hiện ra tháp Lưu Ly có chút ý định đưa người vào trong.
ly.
“Tháp Lưu Ly này có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ không đưa người vào bên trong nữa sao?”
“Đúng thế. Nếu như đúng là như vậy thật thì mọi chuyện coi như xong đời rồi, nhóm sư huynh, sư đệ của tôi vẫn còn đang trên đường tới đây đấy”
“Có chuyện gì vậy nhỉ? Có ai có thể giải thích một chút không?”
Mọi người bắt đầu nói với vẻ hoảng sợ, bọn họ không nghĩ đến mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng này.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều không phải là chủ nhân của tháp Lưu Ly, cho nên bây giờ muốn tìm cách giải quyết cũng là chuyện không thể nào,
"Chắc hẳn là vì đã có người vượt qua hết tất cả cửa ải rồi cho nên tháp Lưu Ly mới quyết định không tiếp nhận người đi vào nữa. Tất cả những chuyện này đều phải trách Trần Bình hết”
Đàm Lãng Phong vô cùng kịp thời bổ ra một đao, trên khuôn mặt của ông ta mang theo vẻ cực kỳ khó chịu khi nhìn Trần Bình.
Sắc mặt của Vân Thiên Lan cũng có chút khó coi, không ngờ mọi chuyện lại phát triển thành như vậy.
Mặc dù anh ta đã ra khỏi tháp Lưu Ly, thế nhưng chuyện này không có nghĩa là sau này anh ta không còn cơ hội đi vào tháp lần nữa.
Chỉ cần anh ta còn trân trọng cái mạng này, vậy thì vẫn còn cơ hội có thể đi ba lần.
Nhưng bây giờ ngược lại tốt rồi, tất cả mọi người không có cách nào có thể đi vào được nữa, toàn bộ mọi người đều bị chặn ở bên ngoài, hoàn toàn không có bất kỳ hy vọng có thể đi vào một lần nữa.
“Tất cả đều là tại cậu, tự cậu nói đi, cậu muốn cho mọi người lời giải thích như thế nào?
Đàm Lãng Phong nhìn Trần Bình với vẻ hung tợn, trong ánh mắt của ông ta lóe lên một chút tức giận. Ông ta biết nếu dùng cách này sẽ có thể thành công giá họa cho người khác.
Dù sao ông ta cũng không còn cách nào có thể đi vào được nữa, cho nên đương nhiên ông ta muốn khiến cho chuyện này náo loạn lên nghiêm trọng một chút.
Trần Bình nhìn thấy dáng vẻ của đối phương thì không thể nhịn được cười lạnh một tiếng.
“Chuyện bản thân ông không đi vào được cũng đâu có liên quan gì đến tôi. Chẳng lẽ nếu các người không thể đi vệ sinh được cũng phải trách mảnh đất này sao?”
Trần Bình cười lạnh một tiếng, anh có chút không vui khi nhìn đám người này. Những người này thật sự vô cùng ngu ngốc, cảm giác giống như không có đầu óc.
Vẻ mặt của Đàm Lãng Phong có chút khó coi, nhìn thấy đám người lần lượt bước ra khỏi tháp Lưu Ly, mà tên của bọn họ đều được xếp đầu trong danh sách.
Có thể nhìn ra những người này chính là thiên tài trong tương lai.
Vân Thiên Lan đứng ở bên cạnh vẫn im lặng nhìn chằm chằm Trần Bình như vậy, anh ta cũng không nói gì, càng không chủ động bước tới gây xung đột.
Đương nhiên Trần Bình cũng chú ý đến anh ta.
Trong lòng anh biết rõ, người đứng trước mặt này nhất định không phải là loại người tốt gì hết.
Không bao lâu sau, chuyện về tháp Lưu Ly đã được lan truyền khắp khu vực Hoàng thành, thậm chí cũng đã truyền đến những khu vực khác.
Không những có người đột phá tầng thứ chín, ngay cả tháp Lưu Ly cũng không tiếp nhận người mới đi vào nữa, đây chính là một tin tức cực kỳ quan trọng.
Mọi người đều hoảng sợ sau khi biết chuyện này, bọn họ có nằm mơ cũng không bao giờ ngờ được vậy mà tháp Lưu Ly lại biến thành dáng vẻ như thế này.
Đàm Lãng Phong cũng xám xịt đi vào trong một góc, trên mặt ông ta mang theo vẻ rối rắm, ông ta đang tự hỏi xem phải dẫn dắt mâu thuẫn giữa Trần Bình và mọi người thế nào mới được.
Bây giờ cũng có mâu thuẫn rồi, chỉ là không ai nguyện ý chủ động tiến lên gay gắt một trận, cho nên tất cả mọi người vẫn giấu cảm xúc này ở trong lòng.
Lúc này Trần Phong Mặc đã tìm được Trần Bình ở dưới căn cứ riêng, ông ta cực kỳ có thiện cảm với Trần Bình, cho nên ông ta cũng muốn tìm hiểu đối phương.
"Cậu có biết một nơi có tên là sàn đấu sinh tử không?"
Hai người Trần Phong Mặc và Trần Bình ngồi bên trong quán trà thưởng trà một cách tinh tế, xem ra đã có chút thân thuộc với nhau rồi.
Mà đệ tử của hai tông môn thì lại đang tự mình ăn cơm ở nơi khác. Lần này rèn luyện bên trong Tháp Lưu Ly một khoảng thời gian dài như vậy, tất cả mọi người đã tiêu hao tinh thần không ít, tất nhiên sẽ cực kỳ mệt mỏi.
"Sàn đấu sinh tử là nơi nào? Chẳng lẽ cũng tương tự như sàn đấu trường sao?" Trần Bình có chút tò mò nói.
Anh thật sự là không biết rõ rốt cuộc đây là thứ gì.
Nghe thấy lời này, Trần Phong Mặc gật đầu.
"Ở đây có một công cụ gọi là Vân Thuyền, chúng ta có thể cưỡi thứ này để đến đại lục thần bí."
Đại lục này không hề đơn giản, trong đó thứ nổi danh nhất chính là thứ được gọi là sàn đấu sinh tử.
Nghe thấy lời này, trong nháy mắt Trần Bình đã có hứng thú, anh chào hỏi một đám đệ tử nhóm đã giải quyết vấn đề no bụng rất nhanh, rồi đi tới nơi cưỡi Vân Thuyền.
Đây là một con yêu thú cực kỳ to lớn, trên lưng đối phương có vô số chỗ ngồi, tất nhiên chỗ ngồi ở hàng trước vô cùng sang quý, mà chỗ ngồi ở hàng phía sau thì lại rất rẻ.
Không ít người đều lục tục đi mua chỗ ngồi ở hàng phía sau rồi lên thuyền.
Day
"Không biết người anh em này có muốn dẫn theo đám đệ tử này đi về phía trước không?” Trần Phong Mặc hơi nghi hoặc lên tiếng nói.
Lần này ông ta chỉ định tự mình độc hành thôi. Dù sao thì vấn đề chi phí cũng là một vấn đề nan giải.
Tuy ông ta là một tông chủ, theo lý thuyết hẳn là rất có tiền mới đúng, nhưng trên thực tế ông ta cũng không dám tiêu xài tùy ý như vậy.
Trần Bình gật đầu, anh trực tiếp thầu hết toàn bộ chỗ ngồi ở phía trước, vội vàng để Cổ Nhạc Nhạc đi trả tiền.
"Chúng tôi không thiếu chút tiền ấy, điều chúng tôi muốn chính là đi đến nơi gọi là đại lục thần bí này, nhìn cảnh đời một chút."
Trần Bình cười tủm tỉm đi tới hàng đầu đầu tiên.
Anh nhìn con yêu thú vô cùng to lớn này, anh không nhịn được mà tấm tắc thán phục.
Đây chẳng phải là hoàn toàn không có gì khác so với máy bay sao? Không nghĩ tới thế mà nơi này lại còn có phương tiện giao thông lợi hại như thế, quả thật là khiến cho anh bất ngờ.
"Qua một đoạn thời gian nữa là chúng ta đã có thể tới đại lục thần bí rồi, khoảng cách giữa hai đại lục hơi xa, mà mảnh đại lục thần bí này chỉ có một sàn đấu trường thôi."
Trần Phong Mặc đang không ngừng giới thiệu, trong lòng ông ta biết rất rõ, Trần Bình vừa mới đến,
anh không quá hiểu biết về tình hình ở nơi này.
Trần Bình có một hướng dẫn viên du lịch như vậy thì cũng cảm thấy cực kỳ thư thái, cho nên dĩ nhiên anh sẽ gánh khoảng chi phí lần này giúp đối phương rồi.
Rất nhanh bọn họ đã tới sàn đấu sinh tử. Sàn đấu sinh tử là một lôi đài cực kỳ lớn, trong đó có 9 bậc rất lớn
Xung quanh sàn đấu sinh tử có vô số chỗ ngồi, giống như là sân vận động bình thường ở thời hiện đại bao quanh cả sàn đấu sinh tử để thuận tiện cho khán giả thưởng thức trận đấu ở bên trong.
Rất nhanh, bọn họ chợt nghe thấy một tiếng hò hét truyền đến từ phía cách đó không xa, dường như tất cả mọi người đều đang vỗ tay với vẻ kích động.
Trần Bình quay đầu nhìn thoáng qua nơi truyền đến tiếng động thì phát hiện một thiếu niên đang cầm trường đạo trong tay đứng với vẻ ngạo nghễ.
Trên mặt cậu ta bị bắn lên vô số máu tươi, nhưng nhìn qua dường như không bị thương.
Bộ dạng của cậu thiếu niên này cực kỳ phóng khoáng, làm cho người ta có một loại cảm giác rất ngầu.
Đối diện với cậu thiếu niên là một người đàn ông lớn tuổi, ông ta đang ôm bụng với vẻ rất chật vật, tựa như muốn ngăn máu tươi ngừng chảy.
Người đàn ông này nghiêm túc nhìn thoáng qua cậu thiếu niên, sau đó ông ta rất nghiêm túc chắp tay về phía đối phương.
"Cảm tạ ơn không giết của tiền bối. Là tôi đã mạo phạm"
Sau khi đối phương bị thua trận thì lập tức xoay người rời đi, cũng không có một chút ý tức giận nào, thậm chí cũng không dám tiếp tục ở lại nơi này tìm người khác gây phiền toái nữa.
Rất nhanh, người ở bên dưới đều hộ to tên của cậu thiếu niên này.
"Lý Phong Vân. Lý Phong Vân."
Tất cả mọi người tựa như đám fan hâm mộ cuồng nhiệt, bọn họ hò hét không ngừng vì đối phương, chỉ thiếu điều trực tiếp xông lên tặng hoa thôi.
Nhìn thấy hình ảnh nhiệt huyết sôi trào này, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ mặt cực kỳ hưng phấn.
Còn Trần Bình thì lại yên lặng quan sát cậu thiếu niên đang cầm trường đạo trong tay này, nhìn ra được thực lực của đối phương cực kỳ mạnh mẽ, tuyệt đối không thể khinh thường được.
Người đến tham gia chiến đấu đều sẽ giành được phần thưởng nhất định, mà mọi người cũng có thể thông qua phương thức đánh cược để kiếm một ít tiền lời.
Tất nhiên người chiến thắng sẽ được thưởng càng nhiều, mà người thua thì ít nhiều gì cũng có chút bồi thường.
Chẳng qua ít nhất bọn họ phải bảo đảm rằng mình còn có thể sống sót.
Bên trong bão táp này, tất cả thủ đoạn đều là chân thật. Hơn nữa tất cả mọi người đều ra tay súng thật đạo thật, tuyệt đối không có khả năng xuất hiện bất kỳ thỏa hiệp nào.
Thậm chí có rất nhiều người không tiếc mua vé với giá thấp nhất rồi đóng quân trường kỳ ở đây luôn, chính là vì cược một nắm tiền.
Nếu bọn họ có thể thắng được rất nhiều tiền cũng coi như là được áo gấm về nhà.
Mà cậu thiếu niên trước mắt này thì lại là sự tồn tại cực kỳ tiêu sái, từ trước tới nay cậu ta đã tham gia đủ loại thi đấu, hơn nữa còn chưa từng bị đánh bại.
Những người tu hành đến dự thi, sau khi đạt được phần thưởng cũng sẽ không chọn trực tiếp rời đi, ít nhiều gì cũng đều sẽ bỏ vốn vào trận chiến đấu một lần.
Nhìn thấy cậu thiếu niên tên Lý Phong Vân này, tất cả mọi người đều không nhịn được mà sôi trào nhiệt huyết, trong lòng bọn họ biết rất rõ, làm người tất nhiên sẽ sôi sục nhiệt huyết như vậy thôi.
Hơn nữa trong lòng bọn họ đều cho rằng Lý Phong Vân là một người cực kỳ phóng khoáng, nếu bạn họ cũng có thể phóng khoáng như thế thì tốt rồi.
Rất nhiều người đều nóng lòng muốn thử tiến lên chiến đấu một trận, mỗi người đều có chút chờ mong mà quay đầu nhìn Trần Bình, bọn họ muốn biết mình có tư cách vào chiến đấu hay không.
Ngay đúng lúc này, Trần Bình nhìn thấy một tấm bia đá vô cùng lớn ở cách đó không xa, bên trên hiển thị đủ loại chữ số.
Nhìn kỹ thì mới phát hiện hóa ra đây là tỷ lệ thắng bại của mỗi một người chiến đấu khác nhau.
Trong đó người xếp hạng gần top trên nhất có tên là Tiểu Trương, anh ta đã tham chiến hơn một nghìn trận, thế mà lại chỉ thua có mấy trận.
Trần Bình nhìn thấy thành tích này của đối phương, anh không nhịn được mà để lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Đây quả thật là một thiên tài không hơn không kém, tham gia hơn một nghìn trận chiến, thế mà lại chỉ mới thua có mấy trận như vậy.
Bởi vậy có thể thấy được, thực lực của anh ta tuyệt đối không thể khinh thường được, thậm chí ngay cả Trần Bình cũng phải cảm thán vì điều này.
"Nếu các người muốn qua đó khiêu chiến một trận tất nhiên cũng không có vấn đề gì, nhưng mọi người đừng làm tôi mất mặt. Nếu ai dám thua cực kỳ thảm, vậy không cần quay về tông môn nữa"
Trần Bình nhìn thấy vẻ mặt nóng lòng muốn thử của mọi người, anh cũng không nhịn được mà lắc đầu đầy bất đắc dĩ.
Nếu anh đã đến đây rồi, tất nhiên là muốn tham dự một trận.
Cho dù đám người này không yêu cầu mình thì anh cũng sẽ để cho bọn nhỏ nhà mình đi dự thi thôi.
Rất nhanh mọi người rất hưng phấn tiến đến bảo danh, mỗi người đều lấy được một bảng tên thuộc về mình, ngay sau đó tên của bọn họ cũng đã xuất hiện bên trên tấm bia đá khổng lồ.
Chẳng qua là phía trên tên của mọi người đều có số 0. Rất rõ ràng bởi vì bọn họ đều chưa từng xếp thứ bậc nào cả, vì vậy số liệu mới sạch sẽ như thế.
"Ôi. Thế mà lại đột nhiên có nhiều nhóc con đến đây báo danh như vậy. Đây thật là thú vị".
"Nơi này của chúng ta đã lâu không có một vài giọt máu mới mẻ rồi, thế mà người này lại muốn đến báo danh. Đúng là thú vị".
Tất cả mọi người đều cảm thấy cực kỳ có hứng thú đối với máu của đám người mới gia nhập này, trong mắt bọn họ đám người này chỉ là vật hi sinh mà thôi.
Hơn nữa tuổi tác trung bình của những người này cũng khá nhỏ, căn bản là không giống bộ dạng như người có thực lực gì đó.
"Thiếu niên thiên tài trên thế giới có thể có bao nhiêu đâu chứ? Mấy người giống bọn họ vậy chẳng qua chỉ là ít lại càng ít mà thôi."
"Càng nhiều thiếu niên trẻ tuổi cũng chỉ có thể bị biến thành vật hi sinh đáng thương thôi."
Mỗi một người đều thảo luận cực kỳ hưng phấn về mấy cậu thiếu niên trẻ tuổi này, trong lòng bọn họ rất khinh thường đối phương.
Sau khi Trần Phong Mặc nghe thấy những lời này ông ta không nhịn được mà lắc đầu đầy bất đắc dĩ.
"Không có cách nào khác, đám người này sẽ không muốn tin tưởng các người dễ dàng đầu. Hơn nữa trong ván cược tiếp theo cũng tuyệt đối không có khả năng đặt tiền cho các người."
Trần Phong Mặc cực kỳ tin tưởng vào thực lực của đám nhóc kia, dù sao nơi này cũng cách xa như vậy, cho nên chuyện về Tháp Lưu Ly không bị truyền tới.
Cảm nhận được sự bất đắc dĩ của Trần Phong Mặc khiến cho Trần Bình cảm thấy rất buồn cười.
"Cái này thì có gì mà bất đắc dĩ đầu chứ. Đám người này không muốn tin tất nhiên là tốt nhất rồi đúng không? Vừa đúng lúc chúng ta có thể dựa vào cơ hội này mà thắng được một khoản tiền."
Không ai chê mình tiền nhiều cả, bao gồm cả Trần Bình, anh chưa bao giờ cảm thấy mình kiếm được nhiều tiền cả.
Trần Bình cười tủm tỉm lấy túi tiền từ bên cạnh ra, anh trực tiếp ngoắc ngoắc tay với Sư Chấn Thiên. "Cậu phân phó chuyện này xuống, tiếp theo chúng ta sẽ làm như vậy..."
Kế hoạch này của Trần Bình nhận được sự đồng ý của mọi người rất nhanh, trên mặt mỗi người đều lộ ra một tia hưng phấn, bọn họ hận không thể lập tức tham dự vào trận chiến đấu này luôn.
"Lão đại anh yên tâm đi, dựa vào bản lĩnh của chúng tôi mà muốn thành công kiếm ít tiền lời, chẳng lẽ còn rất khó sao".
Sư Chấn Thiện bàn giao toàn bộ chuyện này ra ngoài rất nhanh, trên mặt anh ta mang theo vẻ hưng phần, anh ta hận không thể thu hết toàn bộ tiền của những người này vào trong túi ngay lập tức.
Lúc này, lời nói của Trần Bình đã truyền đến tai mọi người.
Cổ Nhạc Nhạc là một thanh niên trẻ tuổi, tất nhiên anh ta có chút khẩn cấp mà trực tiếp lựa chọn tham chiến.
Bởi vì bọn họ bày ra thực lực không mạnh, hơn nữa lại là một đám người mới, cho nên bố trí đối thủ cũng rất nhẹ nhàng.
Đương nhiên, trong đó cũng có không ít tình huống thao tác ngầm.
Cũng giống như đá bóng cũng sẽ đá giả vậy, mấy trận đấu này xuất hiện một chút giả thì có gì kỳ lạ đâu.
Sàn đấu sinh tử tuyệt đối không phải dành cho những người thiếu tiền, bọn họ thường xuyên tìm những người lợi hại này để hoàn thành một trận chiến đấu giả, tất cả mọi người đặt đến cùng, hơn nữa lại sẽ cho ra một kết quả rất hợp lý mà lại hoàn mỹ.
Nói tóm lại, tiền của không ít người đều không hiểu tại sao bị mất là như vậy.
Đương nhiên Trần Bình biết rõ mấy điều cổ quái trong đó, người như anh từ trước đến nay đều không thích cược cho người xa lạ.
"Ôi, không nghĩ tới cậu thiếu niên trẻ tuổi kia thể mà lại thật sự muốn ra sân, tôi thấy bộ dáng cậu ta hình như cực kỳ tự tin".
"Có lẽ thằng nhóc này chỉ mới mười mấy tuổi thôi, có thể có cảnh giới như vậy thì đã không tồi rồi. Đáng tiếc người mà cậu ta đối đầu kia cũng không chắc là người tốt."
Tất cả mọi người đều cảm thấy thoạt nhìn Cổ Nhạc Nhạc không tồi, là một đệ tử rất thích hợp để bồi duõng.
Nhưng nếu đối phương gặp phải mấy tên muốn ra tay độc một chút, vậy thì xong đời rồi.
Có người tu hành cũng sẽ không cho đối phương bất kỳ mặt mũi nào, anh ta không nói hai lời trực tiếp mạnh tay lấy tính mạng của đối phương.
Tuy thủ đoạn như vậy cực kỳ độc ác, nhưng cũng rất bình thường.
Mà phần lớn người tu hành đều là có qua có lại, mọi người cũng sẽ không gây ra chuyện gì quá mức quá đáng, chỉ là đặt đến khi ngừng mà thôi.
Cổ Nhạc Nhạc lên sân khấu rất nhanh, anh ta có chút hưng phấn chào hỏi với mọi người một chút, anh ta cảm thấy rất thỏa mãn đối với loại khiêu chiến cực hạn này.
Ngay lúc này, đối thủ của Cổ Nhạc Nhạc cũng tùy tiện nhảy lên đài thi đấu theo.
Sau khi nhìn thấy đối thủ của Cổ Nhạc Nhạc, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt tiếc hận, tựa như đang cảm thấy đáng thương thay cho Cổ Nhạc Nhạc vậy.
Rất rõ ràng, mỗi một người bọn họ đều biết đối thủ này của Cổ Nhạc Nhạc, thậm chí bọn họ còn rất quen thuộc đối với người kia.
Trần Bình không nhịn được mà hỏi thăm người xung quanh một chút, anh muốn biết rốt cuộc người này là cái thứ gì.
"Người này là ai vậy? Vì sao tất cả mọi người đều bày ra một bộ dạng cực kỳ đáng tiếc vậy? Chẳng lẽ người kia rất mạnh hơn nữa lại rất khủng bố sao?"
Lời nói của Trần Bình khiến cho những người khác chú ý, bọn họ đều không nhịn được mà nhìn Trần Bình với vẻ tò mò.
"Vừa nhìn là biết cậu là người mới tới rồi. Đúng vậy, quả thật thực lực của người kia không khinh thường được. Ông ta không chỉ được coi là khá mạnh, thậm chí luôn xuống tay cực kỳ hung ác."
Bởi vì mỗi nơi đều có quy tắc, cho nên người ở trước mắt kia lại trở thành người không tuân theo quy tắc nhất.
"Ngày thường ông ta chiến đấu với người khác trên cơ bản đều là ra tay giết chết, mà người khác đối đãi với ông ta lại cực kỳ nhẹ nhàng".
"Bởi vì sau lưng người này có bối cảnh hùng mạnh, tuy không biết rốt cuộc là bối cảnh thế nào,
nhưng hễ là người muốn trêu chọc ông ta thì đều sẽ bị tra tấn."
Nghe thấy lời này, Trần Bình không nhịn được mà cười lạnh. Xem ra người này cũng khá biết cách ỷ thế hiếp người, ông ta giết người khác thì được, người khác giết ông ta lại không được.
"Vậy thì thật sự là quá đáng tiếc rồi." Trần Bình không nhịn được mà lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ, anh tỏ vẻ cảm thấy tiếc sâu sắc đối với việc này.
Nghe nói như thế, đám người qua đường ở xung quanh không nhịn được mà gật đầu, bọn họ cảm thấy vô cùng đáng tiếc thay cho Cổ Nhạc Nhạc.
"Đến lúc đó nếu Cổ Nhạc Nhạc trực tiếp giết chết ông ta, vậy chắc chắn là lại sẽ chọc phải vô số phiền toái, đây thật sự là rất đau đầu.".
Trần Bình nói xong lời này, anh trực tiếp đặt hết tiền lên trên người Cổ Nhạc Nhạc.
Anh có sự tin tưởng hết mức đối với thực lực của Cổ Nhạc Nhạc, cho dù là cậu thiếu niên tên là Lý Phong Vân vừa mới chiến một trận kia thì cũng tuyệt đối không thành vấn đề.
Đám người qua đường nghe anh nói như thế đều thiếu chút nữa bị sặc chết tại chỗ. Bọn họ không nghĩ tới thế mà Trần Bình lại nói ra lời như vậy.
"Anh có lầm không vậy? Tôi nói là cái người tên Cổ Nhạc Nhạc kia rất đáng thương, cậu ta căn bản không có khả năng thẳng đối phương."
Đám người qua đường đều ào ào đặt tiền lên trên người của người đàn ông tàn bạo này. Lúc này Trần Bình nhìn thấy tin tức về đối phương. Chiến Tất Thánh.
Cái tên nghe cũng khá là khí phách, chỉ là không biết thực lực của người này có thể đạt được như tên của anh ta hay không.
Rất nhanh hai người đã giao chiến với nhau, ván cược cũng đóng lại theo.
Ban đầu Cổ Nhạc Nhạc thử nghiệm thực lực của đối phương một chút, sau khi phát hiện đối phương chỉ có thế thôi thì anh ta buông tảng đá trong lòng xuống.
"Aiz, tôi còn cho rằng ông lợi hại cỡ nào nữa chứ, làm ra bộ dạng hùng hổ như vậy." Cổ Nhạc Nhạc không nhịn được mà cười lạnh một tiếng, anh ta bắt đầu điên cuồng châm biếm Chiến Tất Thánh.
Trên mặt Chiến Tất Thánh lộ ra vẻ khó chịu.
"Hừ, nhìn bộ dạng này của cậu hẳn là người mới nhỉ? Tôi nói cho cậu biết, người phía sau sàn đấu sinh tử là thân thích của nhà chúng tôi, nếu cậu muốn thành thật sống sót, vậy cho dù là thắng hay thua thì cũng đừng quá mức ngông cuồng"
Ông ta nhìn thấy bộ dạng ngờ nghệch này của Cổ Nhạc Nhạc thì không nhịn được mà mở miệng nhắc nhở một câu.
Đúng là bởi vì ông ta có thân phận như vậy, cộng với đề điểm của ông ta, cho nên cơ bản không có một người tu hành nào dám giết ông ta cả.
Sàn đấu sinh tử chính là một thế lực cực kỳ khổng lồ.
Bọn họ muốn kiếm tiền ở trong đó, vậy thì bắt buộc phải thành thật mới được.
Cổ Nhạc Nhạc trả lời một tiếng.
Ngay sau đó anh ta thở dài đầy bất đắc dĩ, anh ta đang nghĩ nếu anh ta mà là lão đại, vậy anh ta sẽ làm thế nào đây?
"Biết sợ rồi thì tốt. Tiếp theo đây cứ hưởng thụ thời gian bị tôi xử lý đi."
Nói xong lời này, ông ta ra tay rất nhanh, muốn lấy mạng Cổ Nhạc Nhạc.
Cổ Nhạc Nhạc tung người nhảy lên, trực tiếp nhảy lên trên không trung, trong tay anh ta cầm trường kiếm trực tiếp đâm tới.
Bởi vì động tác này thật sự quá nhanh, căn bản đối phương không có cách nào phản ứng lại kịp, trên. mặt ông ta để lộ ra một tia hoảng sợ.
"Thực lực thật mạnh."
Tuy ông ta rất muốn chống cự lại một trận, nhưng sau khi nhìn thấy động tác của đối phương, ông ta ngạc nhiên phát hiện thế mà mình lại không thể nhúc nhích được.
Dường như đối phương đã vận dụng năng lực không gian nào đó trói buộc ông ta lại vậy, khiến cho ông ta hoàn toàn không cách nào phản kháng lại được.
Thậm chí ngay cả lấy vũ khí ra để chống lại động tác của đối phương ông ta cũng không thể làm được.
Thấy một màn như vậy, trong lòng ông ta vô cùng kích động. Ông ta rất muốn há mồm xin giúp đỡ, nhưng Cổ Nhạc Nhạc đã tới trước mặt Ông ta rồi.
"Cậu không thể giết tôi được, tôi chính là thân thích của người phụ trách sàn đấu sinh tử, nếu cậu dám giết tôi, tôi nhất định sẽ không để yên cho cậu đâu"
Người đàn ông trung niên thất kinh mà gào thét lớn, nhưng rất nhanh tiếng nói của ông ta đã tiêu tán bên trong trời đất.
Cổ Nhạc Nhạc cầm kiếm xuyên qua đối phương dễ như trở bàn tay. Ngay sau đó anh ta cực kỳ bình tĩnh thu kiếm lại, anh ta chào cảm ơn mọi người với vẻ vui sướng.
"Không nhìn ra trận chiến đấu này lại có thể tiến hành nhanh như vậy." Cổ Nhạc Nhạc dương dương tự đắc đi xuống đài rồi nhận lấy phần thưởng thuộc về mình.
Lúc này tất cả người xem đều đã hoàn toàn sợ ngây người, thậm chí bọn họ không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Bởi vì Cổ Nhạc Nhạc là một người mới, cho nên không ai nguyện ý tin tưởng anh ta cả, phần lớn mọi người đã đặt tiền cho người đàn ông trung niên kia rồi.
Nhưng đây cũng không phải là chuyện quan trọng nhất, quan trọng là thân phận của người đàn ông trung niên kia.
Thế mà đối phương lại giết chết thân thích của người phụ trách sàn đấu sinh tử.
Chẳng lẽ anh ta thật sự không muốn sống nữa sao?
"Quả nhiên là nghé con mới sinh không sợ hổ. Loại nhóc con mới tới này thật đúng là không sợ chết"
"Thực lực của người tên Cổ Nhạc Nhạc khá là mạnh mẽ, chỉ là đáng tiếc con đường này của cậu ta đã tắc rồi."
"Không biết tiếp theo đây những người đó sẽ đối phó với cậu ta như thế nào. Hình như tôi biết người phụ trách kia là ai, mấy ngày gần đây ông ta đã đến một đại lục khác rồi, có lẽ khoảng hai ngày nữa là sẽ trở lại rồi".
Tất cả mọi người anh một câu, tôi một câu bàn luận, Trần Bình đã nghe được toàn bộ một cách rõ ràng.
Quả nhiên anh không đoán sai, Cổ Nhạc Nhạc chính là một người tính tình táo bạo, tuyệt đối không có khả năng sẽ để cho đối phương bất kỳ đường lui nào.
"Thực lực của tên kia quá là kém cỏi. Tôi chưa từng nghĩ tới sẽ gặp phải một tên phế vật như vậy." Cổ Nhạc Nhạc ở bên cạnh nhún vai đầy vẻ bất đắc dĩ, trên mặt anh ta để lộ ra vẻ hưng phấn, xem ra là đang tìm kiếm cơ hội tham gia một lần nữa rồi.
Mà giờ phút này trên mặt Trần Phong Mặc cũng mang theo vẻ mặt cực kỳ rối rắm, quả thật ông ta rất muốn nhắc nhở Trần Bình một câu.
"Người anh em thật không dám dấu, quả thật thực lực của người kia không thể khinh thường được. Tôi đã từng nghe nói về người gọi là thân thích kia rồi, hình như thân phận rất cao, hơn nữa còn cực kỳ bao che khuyết điểm, lần này đệ tử của cậu...".
Ông ta liếc mắt nhìn Cổ Nhạc Nhạc một cái, có chút muốn nói lại thôi.
Trần Bình tỏ ý bảo đối phương không cần lo lắng, cứ cố gắng có gì nói nấy đi.
"Lần này đệ tử của cậu đã hoàn toàn đắc tội cái tên đã chết kia rồi, có lẽ chắc chắn tiếp theo đây người đó sẽ tìm đến cậu gây phiền toái, cậu nhất định phải cẩn thận."
Trong mắt Trần Phong Mặc, tuy thực lực của Trần Bình mạnh nhưng đối phương là một gia tộc loại lớn đã truyền thừa hàng nghìn năm rồi, cũng không phải là loại dễ đối phó như trở bàn tay.
"Điểm này thì ông cũng không cần lo lắng, người của tôi tất nhiên là có chừng mực. Cho dù bọn họ làm cho nơi này long trời lở đất đi nữa thì tôi cũng có cách có thể để cho bọn họ rời đi một cách bình an vô sự. Hơn nữa tôi còn định ở lại đây chơi một đoạn thời gian nữa."
Trần Bình có sự tự tin cực kỳ mãnh liệt, cho nên anh rất khinh thường mở miệng nói.
Nhìn thấy bộ dạng cực kỳ tự tin này của Trần Bình, nội tâm của Trần Phong Mặc đột nhiên thoáng
cái cũng đã được khích lệ, ông ta vỗ mạnh đùi rồi quyết định phải ủng hộ Trần Bình.
"Cậu nói đúng, không phải chỉ là một cái sàn đấu sinh tử thôi sao? Có cái gì hay ho đầu chứ, dựa vào cái gì mà phải nhìn sắc mặt của bọn họ, cùng lắm thì sau này đừng tới nữa là được rồi".
Nói đến đây, Trần Phong Mặc trào nước mắt, tựa như là đang hồi tưởng lại chuyện cũ không quá vui vẻ nào đó.
"Chẳng lẽ người anh em có chuyện gì đó với sàn đấu sinh tử này sao? Tôi thấy bộ dạng của ông dường như cảm xúc đang dâng lên."
Trần Bình có chút tò mò mở miệng hỏi.
Nếu đúng là như vậy, thật sự là thật quá tốt rồi, bọn họ lại có thể liên hợp lại một lần nữa để đối phó với đối phương rồi.
Nghe nói như thế, Trần Phong Mặc không nhịn được mà gật đầu, trên mặt ông ta để lộ ra vẻ cực kỳ khó chịu.
"Chính là cái tên kia lúc trước đã hại chết một đồ đệ của tông môn chúng tôi."
"Đồ đệ này chẳng qua chỉ là muốn tham chiến, kiếm thêm một chút tiền chữa bệnh cho người nhà của mình mà thôi. Lúc đó cậu ta đã kiếm đủ tiền rồi, chuẩn bị áo gấm về nhà rồi, thế mà đối phương lại sử dụng đủ loại mưu kế, ép cậu ta phải lên chiến trường"
Bởi vì đệ tử kia vẫn luôn giành thắng lợi, cho nên đã khiến cho thế lực bên phía sân đầu sinh tử này. bất mãn vì vậy mới quyết định ra tay với cậu ta.
Nếu bản thân có bối cảnh hùng mạnh, hoặc có thế lực chỗ dựa đủ lợi hại, như vậy tất nhiên sàn đấu sinh tử kia sẽ không nói gì cả.
Bình luận facebook