Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 354
Chương 354
‘Thẩm Thanh Ngọc hơi nhíu mày một cái rồi thẳng chân cho gã kia một đạp.
Gã đàn ông kia bị đạp ngã trên mặt đất, ôm bụng nhe răng trợn mắt: “Con đàn bà thối tha này! Mày có tin bố mày đánh…”
Lời còn chưa dứt, Thẩm Thanh Ngọc đã trực tiếp nhấc đôi chân dài lên. Gã đàn ông co rúm người lại, hơi sợ hãi không dám khiêu khích cô nữa mà chỉ hung tợn nhìn về phía cô gái: “Cô có muốn làm nữa không hả?
Không muốn làm cũng phải quay lại rót trà giải thích với tổng giám đốc Vương. Nếu không cô có muốn về cũng không về được đâu!”
“Tôi không muốn, tôi không làm! Tôi từ chức! Tôi không làm nữa! Cô à cứu tôi với, cứu tôi với. Tôi chỉ mới tốt nghiệp đại học, gã kia gạt tôi tới đây làm việc, ai biết gã lại muốn tôi đi ngủ với khách…”
Mặc dù cô gái chỉ nói dăm ba câu nhưng Thẩm Thanh Ngọc cũng hiểu được chuyện gì xảy ra. Cô cầm di động lên ấn gọi “110’ rồi nói với gã đàn ông kia: “Xã hội bây giờ mà còn dám ép buộc người ta đi tiếp khách. Chậc, ông muốn tôi báo cảnh sát hay là muốn tự mình cút?”
Gã đàn ông ôm lấy cái bụng vừa bị Thẩm Thanh Ngọc đạp cho một cái, căm giận mắng vài câu rồi cuối cùng vẫn quay về phòng riêng.
Gã đàn ông kia vừa mới đi khỏi, cả người cô gái đang được ‘Thẩm Thanh Ngọc đỡ đã mềm đi như không còn sức lực, chỉ biết ngồi bệt xuống dưới đất khóc nấc lên.
Thẩm Thanh Ngọc bỗng chốc không đỡ gười nữa nên đành phải ngồi chôm hỗm xuống theo cô gái kia: ‘Em khóc.
ở trong này thì được gì chứ. Nhà em ở đâu, chị đưa em về nhé?”
Nghe thấy lời của Thẩm Thanh Ngọc, cô gái mới ngừng tiếng khóc rồi nhìn cô trong chốc lát: “Cảm ơn, em, em ở trong khách sạn này luôn, nhưng bây giờ không dám ở nữa.
Hành lý và chứng minh thư của em vẫn còn trong phòng.
Chị có thể đi lấy hành lý với em được không?”
Người thảm như vậy từ trước đến nay Thẩm Thanh Ngọc chưa gặp được mấy người nên lòng đồng cảm khó có lúc tràn ra. Cô chìa tay kéo cô gái kia: “Đi thôi.”
Vào thang máy, cô gái kia lại cúi đầu nức nở.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn thấy thì không khỏi nở một nụ cười: “May mà thang máy không có người khác đấy, nếu không người ta lại nghĩ chị đã làm gì em rồi cũng nên.”
Nghe được lời của Thẩm Thanh Ngọc, cô gái ngại cùng liếc.
mắt mình cô một cái: “Xin lỗi chị, em, chỉ là em không nhịn nổi”
‘Thẩm Thanh Ngọc lấy khăn tay từ trong túi ra đưa cho cô gái: “Được rồi, đừng khóc nữa, sau này đừng ngây thơ thế nữa nhé.”
Cô gái nhận lấy khăn tay, lại biết ơn liếc mắt nhìn cô một cái: “Cảm ơn chị, nếu không phải gặp được chị thì thật sự em không biết phải làm sao bây giờ…”
Thẩm Thanh Ngọc hừ một tiếng: “Sợ gì chứ, bây giờ là xã hội pháp trị rồi, em báo cảnh sát là được mà.”
“Điện thoại của em bị bọn họ tịch thu.”
‘Thẩm Thanh Ngọc dừng một chút: “Hiện tại không sao rồi, em đừng sợ.”
“Cảm ơn, chị đúng là người tốt.”
‘Thẩm Thanh Ngọc lớn vậy rồi mà đây vẫn là lần đầu tiên có người khen cô là người tốt. Cô không nhịn được cười: “Bình thường chị cũng không tốt như vậy.”
‘Thẩm Thanh Ngọc hơi nhíu mày một cái rồi thẳng chân cho gã kia một đạp.
Gã đàn ông kia bị đạp ngã trên mặt đất, ôm bụng nhe răng trợn mắt: “Con đàn bà thối tha này! Mày có tin bố mày đánh…”
Lời còn chưa dứt, Thẩm Thanh Ngọc đã trực tiếp nhấc đôi chân dài lên. Gã đàn ông co rúm người lại, hơi sợ hãi không dám khiêu khích cô nữa mà chỉ hung tợn nhìn về phía cô gái: “Cô có muốn làm nữa không hả?
Không muốn làm cũng phải quay lại rót trà giải thích với tổng giám đốc Vương. Nếu không cô có muốn về cũng không về được đâu!”
“Tôi không muốn, tôi không làm! Tôi từ chức! Tôi không làm nữa! Cô à cứu tôi với, cứu tôi với. Tôi chỉ mới tốt nghiệp đại học, gã kia gạt tôi tới đây làm việc, ai biết gã lại muốn tôi đi ngủ với khách…”
Mặc dù cô gái chỉ nói dăm ba câu nhưng Thẩm Thanh Ngọc cũng hiểu được chuyện gì xảy ra. Cô cầm di động lên ấn gọi “110’ rồi nói với gã đàn ông kia: “Xã hội bây giờ mà còn dám ép buộc người ta đi tiếp khách. Chậc, ông muốn tôi báo cảnh sát hay là muốn tự mình cút?”
Gã đàn ông ôm lấy cái bụng vừa bị Thẩm Thanh Ngọc đạp cho một cái, căm giận mắng vài câu rồi cuối cùng vẫn quay về phòng riêng.
Gã đàn ông kia vừa mới đi khỏi, cả người cô gái đang được ‘Thẩm Thanh Ngọc đỡ đã mềm đi như không còn sức lực, chỉ biết ngồi bệt xuống dưới đất khóc nấc lên.
Thẩm Thanh Ngọc bỗng chốc không đỡ gười nữa nên đành phải ngồi chôm hỗm xuống theo cô gái kia: ‘Em khóc.
ở trong này thì được gì chứ. Nhà em ở đâu, chị đưa em về nhé?”
Nghe thấy lời của Thẩm Thanh Ngọc, cô gái mới ngừng tiếng khóc rồi nhìn cô trong chốc lát: “Cảm ơn, em, em ở trong khách sạn này luôn, nhưng bây giờ không dám ở nữa.
Hành lý và chứng minh thư của em vẫn còn trong phòng.
Chị có thể đi lấy hành lý với em được không?”
Người thảm như vậy từ trước đến nay Thẩm Thanh Ngọc chưa gặp được mấy người nên lòng đồng cảm khó có lúc tràn ra. Cô chìa tay kéo cô gái kia: “Đi thôi.”
Vào thang máy, cô gái kia lại cúi đầu nức nở.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn thấy thì không khỏi nở một nụ cười: “May mà thang máy không có người khác đấy, nếu không người ta lại nghĩ chị đã làm gì em rồi cũng nên.”
Nghe được lời của Thẩm Thanh Ngọc, cô gái ngại cùng liếc.
mắt mình cô một cái: “Xin lỗi chị, em, chỉ là em không nhịn nổi”
‘Thẩm Thanh Ngọc lấy khăn tay từ trong túi ra đưa cho cô gái: “Được rồi, đừng khóc nữa, sau này đừng ngây thơ thế nữa nhé.”
Cô gái nhận lấy khăn tay, lại biết ơn liếc mắt nhìn cô một cái: “Cảm ơn chị, nếu không phải gặp được chị thì thật sự em không biết phải làm sao bây giờ…”
Thẩm Thanh Ngọc hừ một tiếng: “Sợ gì chứ, bây giờ là xã hội pháp trị rồi, em báo cảnh sát là được mà.”
“Điện thoại của em bị bọn họ tịch thu.”
‘Thẩm Thanh Ngọc dừng một chút: “Hiện tại không sao rồi, em đừng sợ.”
“Cảm ơn, chị đúng là người tốt.”
‘Thẩm Thanh Ngọc lớn vậy rồi mà đây vẫn là lần đầu tiên có người khen cô là người tốt. Cô không nhịn được cười: “Bình thường chị cũng không tốt như vậy.”