Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 355
Bình thường cô sẽ không có lòng nhiệt tình như vậy. Nếu không phải cô gái này lao thẳng vào người cô thì chưa chắc cô đã xen vào chuyện nào.
Cô gái lau nước mắt, không nói gì nữa.
‘Thang máy nhanh chóng đến nơi. Thẩm Thanh Ngọc nhấc chân đi ra ngoài rồi nghiêng đầu liếc nhìn cô gái: “Thẻ phòng ở trên người em sao?”
Cô gái gật gật đầu: “Lúc em chạy có cầm thẻ phòng theo, nhưng mà chứng minh thư đều ở trong phòng…”
‘Thẩm Thanh Ngọc cười cười: “Cũng thông minh đấy chứ.”
Có lẽ là có Thẩm Thanh Ngọc bên cạnh nên cô gái kia dần dần không sợ hãi nữa. Hai người nhanh chóng bước tới căn phòng trong lời nói của cô ấy.
Cô gái lấy thẻ phòng ra nhưng không dám mở cửa, còn sợ hãi nhìn Thẩm Thanh Ngọc.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Ngọc gặp người nhát gan như vậy, người này còn nhát hơn cả Trần Ánh Nguyệt nữa.
Cô bất đắc dĩ nhận lấy thẻ phòng từ trong tay cô gái: “Sợ gì chứ, chẳng lẽ bọn họ còn có thể chờ em trong phòng nữa sao?”
‘Thẩm Thanh Ngọc cầm thẻ phòng, đặt lên cửa quét một cái, cửa cảm ứng “tích” một tiếng rồi mở ra. Cô đẩy cửa ra rồi nhìn lướt qua bên trong một chút, sau đó quay đầu lại nhìn về phía cô gái: “Không có ai đâu, em…”
Cô còn chưa nói xong, cô gái vừa rồi còn khóc thút thít đã đột nhiên giơ tay đẩy mạnh cô vào phòng.
Ánh mắt hèn yếu vừa rồi của cô gái kia bây giờ cũng đã trở nên sắc bén.
Thẩm Thanh Ngọc lảo đảo hai bước. Đột nhiên có một người đi ra từ phía sau cửa, cô bị bất ngờ không kịp đề phòng nên bị gã đàn ông nấp sẵn phía sau giữ chặt. Cô còn chưa kịp lấy lại phản ứng đã bị gã đàn ông kia ném một viên gì đó vào miệng.
Sau đó gã kia hung hăng đẩy một cái khiến Thẩm Thanh Ngọc té lăn ra đất. Chờ cô đứng được lên thì cửa đã “âm”
một tiếng đóng lại.
‘Thẩm Thanh Ngọc đứng dậy kéo cửa một cái. Quả nhiên cửa đã bị khóa cứng.
Đúng là người tốt sẽ không bao giờ có cái kết có hậu mà.
Lần này thì hay rồi, lật thuyền trong mương.
‘Thẩm Thanh Ngọc muốn gọi điện thoại, mới phát hiện ra di động để trong túi xách, mà chẳng biết từ bao giờ túi đã bị cầm đi rồi.
Cô không khỏi nhíu mày một cái rồi nhấc chân đi qua sảnh.
Lúc này cô mới phát hiện có một người đang nằm trên giường. Người trên giường không phải ai xa lạ mà chính là chồng trước của cô!
Nhìn thấy Bạc Minh Thành trên giường, Thẩm Thanh Ngọc không khỏi nhíu mày.
“Bạc Minh Thành?”
Bạc Minh Thành trên giường dường như đã ngủ rồi, không động đậy, nằm ngửa phía trên.
Thẩm Thanh Ngọc gọi một tiếng, nhưng mà Bạc Minh Thành ở trên giường vẫn không có phản ứng gì.
Thẩm Thanh Ngọc nhấc chân đi về phía đầu giường, giơ tay với tới phía dưới mũi của Bạc Minh Thành, cảm nhận được hơi thở trên trên ngón tay, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô gái lau nước mắt, không nói gì nữa.
‘Thang máy nhanh chóng đến nơi. Thẩm Thanh Ngọc nhấc chân đi ra ngoài rồi nghiêng đầu liếc nhìn cô gái: “Thẻ phòng ở trên người em sao?”
Cô gái gật gật đầu: “Lúc em chạy có cầm thẻ phòng theo, nhưng mà chứng minh thư đều ở trong phòng…”
‘Thẩm Thanh Ngọc cười cười: “Cũng thông minh đấy chứ.”
Có lẽ là có Thẩm Thanh Ngọc bên cạnh nên cô gái kia dần dần không sợ hãi nữa. Hai người nhanh chóng bước tới căn phòng trong lời nói của cô ấy.
Cô gái lấy thẻ phòng ra nhưng không dám mở cửa, còn sợ hãi nhìn Thẩm Thanh Ngọc.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Ngọc gặp người nhát gan như vậy, người này còn nhát hơn cả Trần Ánh Nguyệt nữa.
Cô bất đắc dĩ nhận lấy thẻ phòng từ trong tay cô gái: “Sợ gì chứ, chẳng lẽ bọn họ còn có thể chờ em trong phòng nữa sao?”
‘Thẩm Thanh Ngọc cầm thẻ phòng, đặt lên cửa quét một cái, cửa cảm ứng “tích” một tiếng rồi mở ra. Cô đẩy cửa ra rồi nhìn lướt qua bên trong một chút, sau đó quay đầu lại nhìn về phía cô gái: “Không có ai đâu, em…”
Cô còn chưa nói xong, cô gái vừa rồi còn khóc thút thít đã đột nhiên giơ tay đẩy mạnh cô vào phòng.
Ánh mắt hèn yếu vừa rồi của cô gái kia bây giờ cũng đã trở nên sắc bén.
Thẩm Thanh Ngọc lảo đảo hai bước. Đột nhiên có một người đi ra từ phía sau cửa, cô bị bất ngờ không kịp đề phòng nên bị gã đàn ông nấp sẵn phía sau giữ chặt. Cô còn chưa kịp lấy lại phản ứng đã bị gã đàn ông kia ném một viên gì đó vào miệng.
Sau đó gã kia hung hăng đẩy một cái khiến Thẩm Thanh Ngọc té lăn ra đất. Chờ cô đứng được lên thì cửa đã “âm”
một tiếng đóng lại.
‘Thẩm Thanh Ngọc đứng dậy kéo cửa một cái. Quả nhiên cửa đã bị khóa cứng.
Đúng là người tốt sẽ không bao giờ có cái kết có hậu mà.
Lần này thì hay rồi, lật thuyền trong mương.
‘Thẩm Thanh Ngọc muốn gọi điện thoại, mới phát hiện ra di động để trong túi xách, mà chẳng biết từ bao giờ túi đã bị cầm đi rồi.
Cô không khỏi nhíu mày một cái rồi nhấc chân đi qua sảnh.
Lúc này cô mới phát hiện có một người đang nằm trên giường. Người trên giường không phải ai xa lạ mà chính là chồng trước của cô!
Nhìn thấy Bạc Minh Thành trên giường, Thẩm Thanh Ngọc không khỏi nhíu mày.
“Bạc Minh Thành?”
Bạc Minh Thành trên giường dường như đã ngủ rồi, không động đậy, nằm ngửa phía trên.
Thẩm Thanh Ngọc gọi một tiếng, nhưng mà Bạc Minh Thành ở trên giường vẫn không có phản ứng gì.
Thẩm Thanh Ngọc nhấc chân đi về phía đầu giường, giơ tay với tới phía dưới mũi của Bạc Minh Thành, cảm nhận được hơi thở trên trên ngón tay, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Bình luận facebook