Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 364
Chương 364
Tiểu Ngũ, cậu bị sao thế?”
“Cậu tái hợp với tên đàn ông thối Bạc Minh Thành kia thật à?”
“Không phải chứ Tiểu Ngũ, nhà họ Bạc là cái hố lửa mà cậu còn muốn nhảy vào trong đó?”
“Chẳng phải lúc ly hôn cậu nói hay lắm cơ mà?”
Thẩm Thanh Ngọc vừa ngồi xuống đã bị Trần Ánh Nguyệt hỏi âm ầm mấy vấn đề.
Thẩm Thanh Ngọc bưng nước trái cây lên nhấp một ngụm, ngồi ung dung ở đó, cho đến khi Trần Ánh Nguyệt ngừng miệng, cô mới chậm rãi mở miệng: “Nói xong rồi?”
“Chưa đâu, tớ uống miếng nước xong còn nói tiếp được.”
Thẩm Thanh Ngọc như cười như không liếc nhìn cô ấy một cái: “Vậy hay là tớ đợi cậu nói xong rồi tớ mới mở miệng nhé?”
Trần Ánh Nguyệt uống một ngụm đồ uống lạnh mới bình tĩnh hơn một chút: “Thế thì không cần.”
“Rốt cuộc tối hôm qua xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Thanh Ngọc cũng không muốn giấu diếm Trần Ánh Nguyệt, kể lại chuyện tối hôm qua bằng lời ít mà ý nhiều: “…
Hiếm khi tớ làm người tốt một lần, không ngờ lại lật xe, ầy.”
Trần Ánh Nguyệt quen biết Thẩm Thanh Ngọc nhiều năm như vậy, đâu phải không biết thái độ làm người của Thẩm Thanh Ngọc.
Quả thật Thẩm Thanh Ngọc không phải là một người có lòng nhiệt tình, thật ra cô không thích giúp người khác cho lắm, cũng không phải là một người dễ dàng mềm lòng, bởi vì hai phẩm chất lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui và mềm lòng rất dễ chuốc lấy phiên phức.
‘Thẩm Thanh Ngọc là một người bình thường, không thích phiền phức, chỉ thích đơn giản.
Sau khi nghe xong, cuối cùng Trần Ánh Nguyệt không nhịn được mà mắng vài câu: “… Người đó có thù với cậu à?”
“Chơi ai không chơi, lại chơi xỏ Bạc Minh Thành, nếu mà chơi Phó Ngọc Hải thì đã không buồn nôn như thế rồi.”
‘Thẩm Thanh Ngọc nhíu mày: “Tớ cũng cảm thấy người đó có thù với tớ.”
Nhưng quan trọng là cô đã suy nghĩ lâu như vậy rồi, đến bây giờ vẫn không nghĩ ra, người có thù oán lớn với cô như thế rốt cuộc là ai.
“Vậy thì hơi khó xử lý đó, kẻ thù của cậu cũng không ít.”
Thẩm Thanh Ngọc lườm cô ấy một cái: “Tớ muốn cậu giúp một chuyện.”
Tuy rằng Trần Ánh Nguyệt vừa cười trên nỗi đau của người khác xong, nhưng khi nghe thấy Thẩm Thanh Ngọc nói như vậy thì cô ấy lại không vui lắm: “Cậu xem thường ai đấy, bảo.
tớ giúp đỡ mà còn làm như thương lượng?”
“Cậu không để mắt đến tình cảm hơn hai mươi năm của chúng ta phải không?”
Trong lòng Thẩm Thanh Ngọc rất cảm động, khế mỉm cười một cái: “Tình cảm hai mươi mấy năm thế mà lúc nãy cậu còn cười trên nỗi đau của tớ?”
Cảm động là một chuyện, tính sổ lại là một chuyện khác.
Trần Ánh Nguyệt chột dạ sờ mũi, họ nhẹ mấy tiếng: “Chuyện này cậu muốn làm thế nào?”
“Phải làm phiền anh họ Trần Minh Quang của cậu, nhiệt độ ở trên mạng không dễ đè xuống.”
Tiểu Ngũ, cậu bị sao thế?”
“Cậu tái hợp với tên đàn ông thối Bạc Minh Thành kia thật à?”
“Không phải chứ Tiểu Ngũ, nhà họ Bạc là cái hố lửa mà cậu còn muốn nhảy vào trong đó?”
“Chẳng phải lúc ly hôn cậu nói hay lắm cơ mà?”
Thẩm Thanh Ngọc vừa ngồi xuống đã bị Trần Ánh Nguyệt hỏi âm ầm mấy vấn đề.
Thẩm Thanh Ngọc bưng nước trái cây lên nhấp một ngụm, ngồi ung dung ở đó, cho đến khi Trần Ánh Nguyệt ngừng miệng, cô mới chậm rãi mở miệng: “Nói xong rồi?”
“Chưa đâu, tớ uống miếng nước xong còn nói tiếp được.”
Thẩm Thanh Ngọc như cười như không liếc nhìn cô ấy một cái: “Vậy hay là tớ đợi cậu nói xong rồi tớ mới mở miệng nhé?”
Trần Ánh Nguyệt uống một ngụm đồ uống lạnh mới bình tĩnh hơn một chút: “Thế thì không cần.”
“Rốt cuộc tối hôm qua xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Thanh Ngọc cũng không muốn giấu diếm Trần Ánh Nguyệt, kể lại chuyện tối hôm qua bằng lời ít mà ý nhiều: “…
Hiếm khi tớ làm người tốt một lần, không ngờ lại lật xe, ầy.”
Trần Ánh Nguyệt quen biết Thẩm Thanh Ngọc nhiều năm như vậy, đâu phải không biết thái độ làm người của Thẩm Thanh Ngọc.
Quả thật Thẩm Thanh Ngọc không phải là một người có lòng nhiệt tình, thật ra cô không thích giúp người khác cho lắm, cũng không phải là một người dễ dàng mềm lòng, bởi vì hai phẩm chất lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui và mềm lòng rất dễ chuốc lấy phiên phức.
‘Thẩm Thanh Ngọc là một người bình thường, không thích phiền phức, chỉ thích đơn giản.
Sau khi nghe xong, cuối cùng Trần Ánh Nguyệt không nhịn được mà mắng vài câu: “… Người đó có thù với cậu à?”
“Chơi ai không chơi, lại chơi xỏ Bạc Minh Thành, nếu mà chơi Phó Ngọc Hải thì đã không buồn nôn như thế rồi.”
‘Thẩm Thanh Ngọc nhíu mày: “Tớ cũng cảm thấy người đó có thù với tớ.”
Nhưng quan trọng là cô đã suy nghĩ lâu như vậy rồi, đến bây giờ vẫn không nghĩ ra, người có thù oán lớn với cô như thế rốt cuộc là ai.
“Vậy thì hơi khó xử lý đó, kẻ thù của cậu cũng không ít.”
Thẩm Thanh Ngọc lườm cô ấy một cái: “Tớ muốn cậu giúp một chuyện.”
Tuy rằng Trần Ánh Nguyệt vừa cười trên nỗi đau của người khác xong, nhưng khi nghe thấy Thẩm Thanh Ngọc nói như vậy thì cô ấy lại không vui lắm: “Cậu xem thường ai đấy, bảo.
tớ giúp đỡ mà còn làm như thương lượng?”
“Cậu không để mắt đến tình cảm hơn hai mươi năm của chúng ta phải không?”
Trong lòng Thẩm Thanh Ngọc rất cảm động, khế mỉm cười một cái: “Tình cảm hai mươi mấy năm thế mà lúc nãy cậu còn cười trên nỗi đau của tớ?”
Cảm động là một chuyện, tính sổ lại là một chuyện khác.
Trần Ánh Nguyệt chột dạ sờ mũi, họ nhẹ mấy tiếng: “Chuyện này cậu muốn làm thế nào?”
“Phải làm phiền anh họ Trần Minh Quang của cậu, nhiệt độ ở trên mạng không dễ đè xuống.”
Bình luận facebook