Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 366
Chương 366
Bạc Minh Thành nói xong, lập tức xoay người rời đi.
“Cháu, cháu quay lại cho tal”
Ông cụ Bạc tức giận đến mức ném chiếc gậy vào người Bạc Minh Thành, nhưng Bạc Minh Thành vẫn đi thẳng không ngoảnh đầu lại.
Bạc Minh Thành lúc đến nổi giận đùng đùng, lúc đi trên mặt cũng đầy vẻ bực dọc.
Quản gia nhìn thấy anh đi xuống, vốn dĩ muốn nói gì đó, nhưng lúc chạm phải ánh mắt của người kia, ông ta không dám mở mồm ra nữa.
Bạc Minh Thành đi từ lầu hai xuống dưới, quanh thân đầy hỏa khí, ngay cả những người giúp việc đang tưới hoa trong vườn nhìn thấy anh cũng vô thức cầm ống nước đi vào bên trong, ai nấy đều nhìn ra tâm trạng của cậu hai đang rất không tốt, rất sợ gặp phải phiền phức.
‘Tâm trạng của Bạc Minh Thành đúng là rất không tốt, anh chưa từng nghĩ đến khoảng thời gian này sẽ xảy ra những chuyện như vậy. Khi anh và Thẩm Thanh Ngọc ly hôn, anh đã cảm thấy trong người không thoải mái, hai người ly hôn hơn tám tháng, tình trạng hỗn loạn trong thời gian này khiến anh rất không vui.
Tình cảm của anh dành cho Thẩm Thanh Ngọc dường như không còn như trước nữa.
Đôi khi tính chiếm hữu là một điều rất thần kỳ, ban đầu anh không có tình cảm nào khác với Thẩm Thanh Ngọc, nhưng từ khi Phó Ngọc Hải bắt đầu theo đuổi Thẩm Thành Ngọc, anh lại thấy chuyện này hơi khó chấp nhận.
Cũng không biết tại sao, chắc là vì anh cảm thấy người đã kết hôn với mình ba năm, dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng coi cô như vợ của mình. ¡ Nhưng sự không thích này chưa đủ khiến anh mất đi cái tôi của mình, những gì ông cụ Bạc đang làm chính là không chừa mặt mũi cho anh.
Sắc mặt Bạc Minh Thành tối sầm, anh đi tới chiếc xe đậu ở cửa, đột nhiên có một người giúp việc chạy ra, nớm nớp lo sợ nhìn anh: “Cậu hai.”
Anh dừng lại một chút, sau đó nghiêng đầu liếc nhìn người giúp việc, trong mắt mang theo vài phần không kiên nhân: “Nói đi.”
Người giúp việc bị ánh mắt lạnh lùng của anh làm cho sợ hết hồn, vội vàng đặt chiếc điện thoại di động trong tay lên xe: “Cậu hai, đây là thứ tôi tìm thấy mấy ngày trước khi đang dọn dẹp chậu cây mà mợ hai để lại, đây chắc là điện thoại của mợ hai” Người phụ nữ nói xong, xoay người rời đi, không dám nhìn Bạc Minh Thành thêm một cái nào nữa.
Bạc Minh Thành liếc nhìn bóng lưng của người giúp việc, lại đưa mắt nhìn chiếc điện thoại di động đặt ở đầu xe, khit mũi, giơ tay nhấc chiếc điện thoại lên, ném thẳng vào bụi hoa trước mặt.
Bốn mươi phút sau, Công nghệ Vi Quang.
Lâm Nam Vũ nhìn Bạc Minh Thành từ thang máy đi ra, không khỏi giật mình: “Tổng giám đốc Bạc, mặt anh…”
“Có chuyện gì sao?”
Ánh mắt nghiêm nghị của anh quét tới, Lâm Nam Vũ sững người một lúc, cậu ta nuốt nước bọt, lắc đầu: “Không có gì.”
Dù sao ở công ty, cũng không ai dám cười Bạc Minh Thành.
Lâm Nam Vũ vội tìm một cái cớ, bước nhanh trở lại bàn làm việc của mình Bạc Minh Thành khẽ cau mày, nhấc chân bước vào phòng làm việc.
Bàn làm việc vẫn như cũ, giống như trước khi anh rời đi, anh kéo đống tài liệu mới xem được một nửa qua, tiếp tục đọc.
Chỉ là mới xem được gần mười phút, ngay cả một trang anh cũng không lật.
Bạc Minh Thành nói xong, lập tức xoay người rời đi.
“Cháu, cháu quay lại cho tal”
Ông cụ Bạc tức giận đến mức ném chiếc gậy vào người Bạc Minh Thành, nhưng Bạc Minh Thành vẫn đi thẳng không ngoảnh đầu lại.
Bạc Minh Thành lúc đến nổi giận đùng đùng, lúc đi trên mặt cũng đầy vẻ bực dọc.
Quản gia nhìn thấy anh đi xuống, vốn dĩ muốn nói gì đó, nhưng lúc chạm phải ánh mắt của người kia, ông ta không dám mở mồm ra nữa.
Bạc Minh Thành đi từ lầu hai xuống dưới, quanh thân đầy hỏa khí, ngay cả những người giúp việc đang tưới hoa trong vườn nhìn thấy anh cũng vô thức cầm ống nước đi vào bên trong, ai nấy đều nhìn ra tâm trạng của cậu hai đang rất không tốt, rất sợ gặp phải phiền phức.
‘Tâm trạng của Bạc Minh Thành đúng là rất không tốt, anh chưa từng nghĩ đến khoảng thời gian này sẽ xảy ra những chuyện như vậy. Khi anh và Thẩm Thanh Ngọc ly hôn, anh đã cảm thấy trong người không thoải mái, hai người ly hôn hơn tám tháng, tình trạng hỗn loạn trong thời gian này khiến anh rất không vui.
Tình cảm của anh dành cho Thẩm Thanh Ngọc dường như không còn như trước nữa.
Đôi khi tính chiếm hữu là một điều rất thần kỳ, ban đầu anh không có tình cảm nào khác với Thẩm Thanh Ngọc, nhưng từ khi Phó Ngọc Hải bắt đầu theo đuổi Thẩm Thành Ngọc, anh lại thấy chuyện này hơi khó chấp nhận.
Cũng không biết tại sao, chắc là vì anh cảm thấy người đã kết hôn với mình ba năm, dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng coi cô như vợ của mình. ¡ Nhưng sự không thích này chưa đủ khiến anh mất đi cái tôi của mình, những gì ông cụ Bạc đang làm chính là không chừa mặt mũi cho anh.
Sắc mặt Bạc Minh Thành tối sầm, anh đi tới chiếc xe đậu ở cửa, đột nhiên có một người giúp việc chạy ra, nớm nớp lo sợ nhìn anh: “Cậu hai.”
Anh dừng lại một chút, sau đó nghiêng đầu liếc nhìn người giúp việc, trong mắt mang theo vài phần không kiên nhân: “Nói đi.”
Người giúp việc bị ánh mắt lạnh lùng của anh làm cho sợ hết hồn, vội vàng đặt chiếc điện thoại di động trong tay lên xe: “Cậu hai, đây là thứ tôi tìm thấy mấy ngày trước khi đang dọn dẹp chậu cây mà mợ hai để lại, đây chắc là điện thoại của mợ hai” Người phụ nữ nói xong, xoay người rời đi, không dám nhìn Bạc Minh Thành thêm một cái nào nữa.
Bạc Minh Thành liếc nhìn bóng lưng của người giúp việc, lại đưa mắt nhìn chiếc điện thoại di động đặt ở đầu xe, khit mũi, giơ tay nhấc chiếc điện thoại lên, ném thẳng vào bụi hoa trước mặt.
Bốn mươi phút sau, Công nghệ Vi Quang.
Lâm Nam Vũ nhìn Bạc Minh Thành từ thang máy đi ra, không khỏi giật mình: “Tổng giám đốc Bạc, mặt anh…”
“Có chuyện gì sao?”
Ánh mắt nghiêm nghị của anh quét tới, Lâm Nam Vũ sững người một lúc, cậu ta nuốt nước bọt, lắc đầu: “Không có gì.”
Dù sao ở công ty, cũng không ai dám cười Bạc Minh Thành.
Lâm Nam Vũ vội tìm một cái cớ, bước nhanh trở lại bàn làm việc của mình Bạc Minh Thành khẽ cau mày, nhấc chân bước vào phòng làm việc.
Bàn làm việc vẫn như cũ, giống như trước khi anh rời đi, anh kéo đống tài liệu mới xem được một nửa qua, tiếp tục đọc.
Chỉ là mới xem được gần mười phút, ngay cả một trang anh cũng không lật.