Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 378
Chương 378
Đôi mắt đen chớp một cái, Bạc Minh Thành đột nhiên cảm thấy đôi môi khô khốc.
Trước giờ anh luôn biết là Thẩm Thanh Ngọc đẹp nhưng lại rất ít khi đặt cô vào mắt.
Từ sau khi nhìn thấy thấy bức tranh và tin nhắn trong điện thoại của cô thì bây giờ Bạc Minh Thành đố với Thẩm Thanh Ngọc lần nữa cũng không còn khí thế như lúc mới ly hôn.
“Bị người khác lừa đến đây.”
‘Thẩm Thanh Ngọc đi đến sofa, cầm điều khiển máy lạnh lên: “Tôi thấy có chút nóng, anh có để ý đến việc tôi chỉnh nhiệt độ điều hòa thấp xuống một chút không?”
“Không để ý”
Bạc Minh Thành giơ tay vặn nắm đấm cửa, phát hiện không mở được, rồi cũng đi theo cô đến bên cạnh sofa: “Ai lừa cô đến đây?”
“Không quen biết.”
‘Thẩm Thanh Ngọc cúi đầu nhìn điều khiển máy lạnh một cái, khi nhìn thấy nhiệt độ bên trên thì nhăn mày.
Quản lý khách sạn này tệ vậy sao?
Máy lạnh mở đến 18 độ rồi mà vẫn còn làm lạnh kém như Vậy.
‘Thẩm Thanh Ngọc giơ tay vứt điều khiển lên sofa, nhìn qua Bạc Minh Thành: “Sao anh lại ở đây?”
“Không biết.”
Bạc Minh Thành nhìn qua vị trí bên cạnh Thẩm Thanh Ngọc, cuối cùng cũng đi qua ngồi xuống, chắc là Thẩm Thanh Ngọc không muốn anh ngồi bên cạnh cô.
Thẩm Thanh Ngọc không có ý muốn trò chuyện với Bạc.
Minh Thành, Bạc Minh Thành nhìn cô rồi cũng im lặng.
Chỉ là cứ ngồi như vậy, hai người đều cảm giác được có gì đó không đúng.
Khô, nóng!
Cảm giác khó chịu trên người càng ngày càng rõ ràng, Thẩm Thanh Ngọc từ sofa đứng lên, tầm mắt đụng ngay vào đôi mắt đen đó, sắc mặt cô hơi thay đổi: “Bạc Minh Thành?”
Người không bình thường không chỉ có mình cô, mà rõ ràng là Bạc Minh Thành còn khó chịu hơn cô.
‘Thẩm Thanh Ngọc bất giác nhớ lại buổi tối năm năm trước, bắt đầu sai lầm giữa cô và Bạc Minh Thành, cũng là buổi tối hôm đó, hại cô sau đó phải bù hết thời gian ba năm.
‘Thẩm Thanh Ngọc không hề muốn trải qua chuyện như vậy lần nữa.
“Bạc Minh Thành, chúng ta ly hôn rồi”
“Tôi biết”
Bạc Minh Thành nhìn vẻ đề phòng nơi đáy mắt của Thẩm Thanh Ngọc, anh khó khăn kiềm chế: “Chắc là tôi bị người khác chuốc thuốc rồi.”
Cảm giác rất giống buổi tối năm năm trước biết bao nhưng bây giờ lại dày vò anh hơn cả năm năm trước.
Năm năm trước anh không thích Thẩm Thanh Ngọc, bây giờ anh lại thích Thẩm Thanh Ngọc.
Đối mặt với người mình thích thì cho dù có ở chung với nhau như bình thường thì cũng không ai có thể nhịn được không đến tiếp cận đối phương, đừng nói đến bây giờ anh đang bị chuốc thuốc.
“Bạc Minh Thành, anh đừng có qua đây, năm năm trước là một sự sai lầm, tôi không muốn phạm lại lần nữa.”
Đôi mắt đen chớp một cái, Bạc Minh Thành đột nhiên cảm thấy đôi môi khô khốc.
Trước giờ anh luôn biết là Thẩm Thanh Ngọc đẹp nhưng lại rất ít khi đặt cô vào mắt.
Từ sau khi nhìn thấy thấy bức tranh và tin nhắn trong điện thoại của cô thì bây giờ Bạc Minh Thành đố với Thẩm Thanh Ngọc lần nữa cũng không còn khí thế như lúc mới ly hôn.
“Bị người khác lừa đến đây.”
‘Thẩm Thanh Ngọc đi đến sofa, cầm điều khiển máy lạnh lên: “Tôi thấy có chút nóng, anh có để ý đến việc tôi chỉnh nhiệt độ điều hòa thấp xuống một chút không?”
“Không để ý”
Bạc Minh Thành giơ tay vặn nắm đấm cửa, phát hiện không mở được, rồi cũng đi theo cô đến bên cạnh sofa: “Ai lừa cô đến đây?”
“Không quen biết.”
‘Thẩm Thanh Ngọc cúi đầu nhìn điều khiển máy lạnh một cái, khi nhìn thấy nhiệt độ bên trên thì nhăn mày.
Quản lý khách sạn này tệ vậy sao?
Máy lạnh mở đến 18 độ rồi mà vẫn còn làm lạnh kém như Vậy.
‘Thẩm Thanh Ngọc giơ tay vứt điều khiển lên sofa, nhìn qua Bạc Minh Thành: “Sao anh lại ở đây?”
“Không biết.”
Bạc Minh Thành nhìn qua vị trí bên cạnh Thẩm Thanh Ngọc, cuối cùng cũng đi qua ngồi xuống, chắc là Thẩm Thanh Ngọc không muốn anh ngồi bên cạnh cô.
Thẩm Thanh Ngọc không có ý muốn trò chuyện với Bạc.
Minh Thành, Bạc Minh Thành nhìn cô rồi cũng im lặng.
Chỉ là cứ ngồi như vậy, hai người đều cảm giác được có gì đó không đúng.
Khô, nóng!
Cảm giác khó chịu trên người càng ngày càng rõ ràng, Thẩm Thanh Ngọc từ sofa đứng lên, tầm mắt đụng ngay vào đôi mắt đen đó, sắc mặt cô hơi thay đổi: “Bạc Minh Thành?”
Người không bình thường không chỉ có mình cô, mà rõ ràng là Bạc Minh Thành còn khó chịu hơn cô.
‘Thẩm Thanh Ngọc bất giác nhớ lại buổi tối năm năm trước, bắt đầu sai lầm giữa cô và Bạc Minh Thành, cũng là buổi tối hôm đó, hại cô sau đó phải bù hết thời gian ba năm.
‘Thẩm Thanh Ngọc không hề muốn trải qua chuyện như vậy lần nữa.
“Bạc Minh Thành, chúng ta ly hôn rồi”
“Tôi biết”
Bạc Minh Thành nhìn vẻ đề phòng nơi đáy mắt của Thẩm Thanh Ngọc, anh khó khăn kiềm chế: “Chắc là tôi bị người khác chuốc thuốc rồi.”
Cảm giác rất giống buổi tối năm năm trước biết bao nhưng bây giờ lại dày vò anh hơn cả năm năm trước.
Năm năm trước anh không thích Thẩm Thanh Ngọc, bây giờ anh lại thích Thẩm Thanh Ngọc.
Đối mặt với người mình thích thì cho dù có ở chung với nhau như bình thường thì cũng không ai có thể nhịn được không đến tiếp cận đối phương, đừng nói đến bây giờ anh đang bị chuốc thuốc.
“Bạc Minh Thành, anh đừng có qua đây, năm năm trước là một sự sai lầm, tôi không muốn phạm lại lần nữa.”
Bình luận facebook