Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 385
Chương 385
“Bất kỳ tin tức nào ở trên mạng có liên quan tới chuyện này, nghĩ mọi cách đè xuống cho tôi!”
“Dạ vâng, tổng giám đốc Bạc.”
Nhưng mà kết quả lại không như mong muốn.
Chỉ chưa đầy hai tiếng, tin tức hai người Bạc Minh Thành và Thẩm Thanh Ngọc ở khách sạn cả đêm chưa ra, tình cũ quay lại đã trực tiếp lan truyền khắp giới, thậm chí trên mạng còn có ảnh chụp Thẩm Thanh Ngọc quần áo không chỉnh tề và Bạc Minh Thành mặc áo choàng tắm ở trong phòng lúc sáng nay.
Ngoài ra, lúc Thẩm Thanh Ngọc rời đi cũng bị chụp được không ít ảnh, sau khi rời khỏi khách sạn thì Thẩm Thanh Ngọc trở lại chung cư, mãi cho đến buổi chiều mới ra khỏi nhà gặp Trần Ánh Nguyệt. Những bên truyền thông không có lương tâm còn nói tối hôm qua hai người chiến đấu ác liệt, Thẩm Thanh Ngọc phải ngủ hơn nửa ngày mới khôi phục được.
Nhất thời, đâu đâu cũng có những tin tức liên quan đến việc Thẩm Thanh Ngọc và Bạc Minh Thành tái hợp, và cả những tin tức suy đoán tối hôm qua hai người tình cũ quay lại, chỉ trong thời gian mấy tiếng ngắn ngủi đã nhảy thẳng lên đầu bảng hot search.
“… Tiểu Ngũ, cậu bị sao thế?”
“Cậu tái hợp với tên đàn ông thối Bạc Minh Thành kia thật à?”
“Không phải chứ Tiểu Ngũ, nhà họ Bạc là cái hố lửa mà cậu còn muốn nhảy vào trong đó?”
“Chẳng phải lúc ly hôn cậu nói hay lắm cơ mà?”
Thẩm Thanh Ngọc vừa ngồi xuống đã bị Trần Ánh Nguyệt hỏi âm ầm mấy vấn đề.
Thẩm Thanh Ngọc bưng nước trái cây lên nhấp một ngụm, ngồi ung dung ở đó, cho đến khi Trần Ánh Nguyệt ngừng miệng, cô mới chậm rãi mở miệng: “Nói xong rồi?”
“Chưa đâu, tớ uống miếng nước xong còn nói tiếp được.”
Thẩm Thanh Ngọc như cười như không liếc nhìn cô ấy một cái: “Vậy hay là tớ đợi cậu nói xong rồi tớ mới mở miệng nhé?”
Trần Ánh Nguyệt uống một ngụm đồ uống lạnh mới bình tĩnh hơn một chút: “Thế thì không cần.”
“Rốt cuộc tối hôm qua xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Thanh Ngọc cũng không muốn giấu diếm Trần Ánh Nguyệt, kể lại chuyện tối hôm qua bằng lời ít mà ý nhiều: “…
Hiếm khi tớ làm người tốt một lần, không ngờ lại lật xe, ầy.”
Trần Ánh Nguyệt quen biết Thẩm Thanh Ngọc nhiều năm như vậy, đâu phải không biết thái độ làm người của Thẩm Thanh Ngọc.
Quả thật Thẩm Thanh Ngọc không phải là một người có lòng nhiệt tình, thật ra cô không thích giúp người khác cho lắm, cũng không phải là một người dễ dàng mềm lòng, bởi vì hai phẩm chất lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui và mềm lòng rất dễ chuốc lấy phiên phức.
‘Thẩm Thanh Ngọc là một người bình thường, không thích phiền phức, chỉ thích đơn giản.
Sau khi nghe xong, cuối cùng Trần Ánh Nguyệt không nhịn được mà mắng vài câu: “… Người đó có thù với cậu à?”
“Bất kỳ tin tức nào ở trên mạng có liên quan tới chuyện này, nghĩ mọi cách đè xuống cho tôi!”
“Dạ vâng, tổng giám đốc Bạc.”
Nhưng mà kết quả lại không như mong muốn.
Chỉ chưa đầy hai tiếng, tin tức hai người Bạc Minh Thành và Thẩm Thanh Ngọc ở khách sạn cả đêm chưa ra, tình cũ quay lại đã trực tiếp lan truyền khắp giới, thậm chí trên mạng còn có ảnh chụp Thẩm Thanh Ngọc quần áo không chỉnh tề và Bạc Minh Thành mặc áo choàng tắm ở trong phòng lúc sáng nay.
Ngoài ra, lúc Thẩm Thanh Ngọc rời đi cũng bị chụp được không ít ảnh, sau khi rời khỏi khách sạn thì Thẩm Thanh Ngọc trở lại chung cư, mãi cho đến buổi chiều mới ra khỏi nhà gặp Trần Ánh Nguyệt. Những bên truyền thông không có lương tâm còn nói tối hôm qua hai người chiến đấu ác liệt, Thẩm Thanh Ngọc phải ngủ hơn nửa ngày mới khôi phục được.
Nhất thời, đâu đâu cũng có những tin tức liên quan đến việc Thẩm Thanh Ngọc và Bạc Minh Thành tái hợp, và cả những tin tức suy đoán tối hôm qua hai người tình cũ quay lại, chỉ trong thời gian mấy tiếng ngắn ngủi đã nhảy thẳng lên đầu bảng hot search.
“… Tiểu Ngũ, cậu bị sao thế?”
“Cậu tái hợp với tên đàn ông thối Bạc Minh Thành kia thật à?”
“Không phải chứ Tiểu Ngũ, nhà họ Bạc là cái hố lửa mà cậu còn muốn nhảy vào trong đó?”
“Chẳng phải lúc ly hôn cậu nói hay lắm cơ mà?”
Thẩm Thanh Ngọc vừa ngồi xuống đã bị Trần Ánh Nguyệt hỏi âm ầm mấy vấn đề.
Thẩm Thanh Ngọc bưng nước trái cây lên nhấp một ngụm, ngồi ung dung ở đó, cho đến khi Trần Ánh Nguyệt ngừng miệng, cô mới chậm rãi mở miệng: “Nói xong rồi?”
“Chưa đâu, tớ uống miếng nước xong còn nói tiếp được.”
Thẩm Thanh Ngọc như cười như không liếc nhìn cô ấy một cái: “Vậy hay là tớ đợi cậu nói xong rồi tớ mới mở miệng nhé?”
Trần Ánh Nguyệt uống một ngụm đồ uống lạnh mới bình tĩnh hơn một chút: “Thế thì không cần.”
“Rốt cuộc tối hôm qua xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Thanh Ngọc cũng không muốn giấu diếm Trần Ánh Nguyệt, kể lại chuyện tối hôm qua bằng lời ít mà ý nhiều: “…
Hiếm khi tớ làm người tốt một lần, không ngờ lại lật xe, ầy.”
Trần Ánh Nguyệt quen biết Thẩm Thanh Ngọc nhiều năm như vậy, đâu phải không biết thái độ làm người của Thẩm Thanh Ngọc.
Quả thật Thẩm Thanh Ngọc không phải là một người có lòng nhiệt tình, thật ra cô không thích giúp người khác cho lắm, cũng không phải là một người dễ dàng mềm lòng, bởi vì hai phẩm chất lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui và mềm lòng rất dễ chuốc lấy phiên phức.
‘Thẩm Thanh Ngọc là một người bình thường, không thích phiền phức, chỉ thích đơn giản.
Sau khi nghe xong, cuối cùng Trần Ánh Nguyệt không nhịn được mà mắng vài câu: “… Người đó có thù với cậu à?”
Bình luận facebook