Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-16
Chương 16: Bọn họ đến để đi vệ sinh
“Anh yêu, chúng ta đi đâu ăn cơm đây?” Tạ Nhược Đồng càng nhìn Chu Hải Thạch càng thuận mắt.
“Đợi lát nữa em sẽ biết! Chu Hải Thạch thản nhiên cười, một tay cầm tay lái, tay kia đưa lên đùi Tạ Nhược Đồng vuốt ve tới tới lui lui.
Với tình trường lão luyện của anh ta biết, ở trường học chính bản thân đã cho Tạ Nhược Đồng mặt mũi thật lớn, đối với cô ta động tay động chân, Tạ Nhược Đồng còn có thể nói cái gì.
Tạ Nhược Đồng nhìn thoáng qua, tay Chu Hải Thạch đặt ở trên đùi mình, cũng không nói gì.
Chu Hải Thạch cuối cùng dừng xe trước một khách sạn.
“Woa, khách sạn Sofitel Galaxy, anh yêu, anh muốn dẫn em đến chỗ này ăn cơm sao?” Tạ Nhược Đồng mở to hai mắt, không thể tin được nhìn kiến trúc xa hoa trước mặt.
Phải biết rằng, khách sạn Sofitel Galaxy là một trong những khách sạn cao cấp nhất Kim Lăng!
“Vui không, bây giờ chúng ta mau vào đi, anh đã đặt bàn xong rồi!” Chu Hải Thạch cười nhạt nói, hôm nay đặt bàn ở Sofitel Galaxy, Chu Hải Thạch cũng bỏ vốn gốc, dù sao ăn cơm ở Sofitel Galaxy, không có dưới 6 triệu, đối với một học sinh mà nói, ăn một bữa cơm tốn 6 triệu đồng, thật sự là quá đắt!
Nhưng thấy Tạ Nhược Đồng vui vẻ như vậy, Chu Hải Thạch cũng cảm thấy đáng giá!
Tạ Nhược Đồng kéo cánh tay Chu Hải Thạch, đi vào cửa khách sạn.
Lập tức, một người bồi bàn non nớt tiến lên, hướng hai người chào hỏi: "Xin chào, hoan nghênh ngài đến với... Sofitel Galaxy.... Xin hỏi anh.... Ừm... Xin hỏi ngài đã đặt bàn chưa?” Bồi bàn nói xong, ngượng ngùng cười cười: "Tôi vừa tới, nghiệp vụ còn chưa thuần thục, mong ngài thông cảm.”
“Không có gì." Chu Hải Thạch nói: "Tôi đã đặt chỗ rồi, số 8!”
“Số 8, được rồi, bây giờ tôi sẽ đưa ngài qua đó, mời đi theo tôi!” Người phục vụ nói xong, đi trước dẫn đường.
Đi theo bồi bàn lên lầu hai, đi tới bàn ăn số 8.
Nhìn thấy cách trang trí bàn ăn số 8, Chu Hải Thạch và Tạ Nhược Đồng đều vô cùng hài lòng, trong lòng liên tục khen ngợi, không hổ là khách sạn lớn nhất nhì thành phố Kim Lăng, trang trí không phải khách sạn khác có thể so sánh!
Không gian rộng lớn, đèn pha lê, giá nến mạ vàng, khăn trải bàn và ghế ngồi khiêm tốn mà không mất đi sự xa hoa!
Bọn họ vừa ngồi xuống, một nhóm nhạc do người nước ngoài tóc vàng mắt xanh chỉnh tề tạo thành đi tới! Thổi kèn, kéo đàn vi - ô - lông, còn có một màn biểu diễn xiếc bằng đĩa trên không!
Vị trí ngồi này của Chu Hải Thạch lập tức trở thành tiêu điểm của toàn khách sạn! Những người khác nhao nhao ném ánh mắt hâm mộ về phía bọn họ!
Giờ phút này, Tạ Nhược Đồng cảm thấy bản thân có mặt mũi vô cùng, thật giống như công chúa được người kính ngưỡng!
“Cảm ơn anh nhiều lắm, anh yêu, em rất vui!” Tạ Nhược Đồng vui vẻ ôm Chu Hải Thạch, nhớ tới lúc trước cùng Tần Hằng ở chung một chỗ, chỉ có thể ăn quán ven đường, Tạ Nhược Đồng càng thêm may mắn khi bỏ Tần Hằng!
Tạ Nhược Đồng lại bắt đầu tự sướng: "Nào, anh yêu, nhìn vào ống kính đi!”
Tạ Nhược Đồng và Chu Hải Thạch tự chụp một tấm, cố ý chụp ảnh hoàn cảnh bàn ăn, cùng vài người nước ngoài chụp vào! Đăng lên mạng xã hội, còn cố ý ghi rõ vị trí.
Rất nhanh, bạn bè đã bắt đầu trả lời.
“Nhược Đồng, cô đúng thật chạy tới Sofitel Galaxy ăn cơm! Quá tuyệt rồi!”
“Khi nào thì dẫn tôi đi với, xung quanh tôi còn chưa có ai đi qua!”
“Phú bà, mong bao nuôi!”
…
Phía dưới một mảng thanh âm hâm mộ kinh ngạc, điều này làm cho nội tâm Tạ Nhược Đồng bành trướng chưa từng có! Cũng làm cho cô ta càng thêm kiên định, bỏ Tần Hằng thật sự là một lựa chọn sáng suốt! Nếu đi theo Tần Hằng, đời này, chính mình cũng đừng nghĩ tiến vào cửa lớn của khách sạn Sofitel Galaxy!
Lại nói Tần Hằng, khi Tần Hằng nhìn thấy Tạ Nhược Đồng và Chu Hải Thạch hôn nhau trước mặt mọi người, trong lòng anh có một tia khó chịu, nhưng càng nhiều hơn, là vì Tạ Nhược Đồng không biết giữ mình trong sạch mà thở dài.
Anh biết rõ, Chu Hải Thạch là ai, Tạ Nhược Đồng lại cam tâm tình nguyện theo loại người này! Thật là quá ngu ngốc!
Chu Hải Thạch chỉ lái một chiếc Passat? Tốt gì chứ? Bản thân có thể tùy tiện lái một chiếc Ferrari!
“Anh sẽ không còn nhớ cô ấy chứ?” Ở bên cạnh Tần Hằng vang lên giọng nói của một người phụ nữ.
Tần Hằng thu hồi suy nghĩ, nhìn lên, Lý Hâm không biết từ lúc nào đã đứng ở bên cạnh mình.
“Không có, chỉ là vì cảm giác Tạ Nhược Đồng có chút không đáng giá mà thôi!” Tần Hằng thản nhiên cười cười.
“Đó cũng là tự cô ta đáng đời, bỏ đi người đàn ông tuyệt vời như anh, để đi tìm cái loại đàn ông cặn bã như Chu Hải Thạch" Lý Hâm bất mãn nói, trong ánh mắt nhìn Tần Hằng lại có một nụ cười: "Đi, tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm, tôi mời anh! Bên ngoài trường là Fresh House, anh cứ ăn thoải mái đi.”
“Ồ…” Lý Hâm vừa nói như vậy, Tần Hằng nhớ ra, lúc trước mình đã nói muốn mời Lý Hâm ăn cơm, nhưng mấy ngày nay vẫn không đến kịp.
“Lần này tôi mời cô, đi, chúng ta đến khách sạn Sofitel Galaxy ăn cơm!”
“Tần Hằng, lần trước anh vừa thất tình, khoác lác thì thôi, hôm nay anh còn dùng chiêu này nữa?” Lý Hâm cười duyên nhìn Tần Hằng nói.
Sofitel Galaxy là nơi nào, Lý Hâm rất rõ, căn bản không phải là nơi học sinh bọn họ có thể ăn được.
“Đi theo tôi là được rồi!” Tần Hằng cũng lười giải thích với Lý Hâm.
Tần Hằng kéo Lý Hâm đến cổng trường, bắt một chiếc taxi, đi thẳng đến khách sạn Sofitel Galaxy.
Nhưng xuống xe taxi, Tần Hằng không nói hai lời, kéo tay cô chạy vào trong khách sạn Sofitel!
Lần này Lý Hâm luống cuống, vội vàng giữ chặt Tần Hằng, cau mày nói: "Tần Hằng, đừng đùa nữa, nơi này thật sự không phải là nơi chúng ta nên đến.”
Tần Hằng thản nhiên cười nói: "Cô yên tâm đi, nếu tôi đã mời cô ăn cơm, chắc chắn sẽ không để cho cô khó xử." Nói xong, không để ý tới Lý Hâm nữa, kéo cô vào cửa khách sạn.
“Đợi một lát, tôi muốn đi toilet.”
Đi vào đại sảnh, nhìn thấy trang trí rực rỡ của bức tường vàng trong đại sảnh, Lý Hâm sợ hãi, cô cảm thấy chân mình như nhũn ra, trong lòng đặc biệt thấp thỏm, muốn đi vệ sinh từ từ.
“Ừm, tôi đi với cô!” Tần Hằng khẽ thở dài.
Lý Hâm đi vào phòng vệ sinh nữ, Tần Hằng đang rửa tay trong bồn rửa tay.
Lúc này, từ bên ngoài lại tiến vào hai người, chính là Tạ Nhược Đồng cùng Chu Hải Thạch, vừa rồi Tạ Nhược Đồng không cẩn thận đem món điểm tâm ngọt trước bữa ăn dây lên quần áo, Chu Hải Thạch dẫn cô ta cùng nhau đến rửa.
“Sao anh lại ở đây!”
Tạ Nhược Đồng thực sự không nghĩ tới, Tần Hằng xuất hiện ở đây.
“Nhược Đồng...”
Tần Hằng cũng rất ngạc nhiên.
“Nhược Đồng là để cậu gọi sao?”
Chu Hải Thạch tức giận đi lên một bước, bĩu môi mắng, giống như nếu Tần Hằng không phục, anh ta sẽ không khách khí với anh: "Lần cuối cùng tôi cảnh cáo cậu, sau này không được gọi tên Nhược Đồng, càng không được ôm bất kỳ ảo tưởng nào với cô ấy!”
Tần Hằng không nói gì với Chu Hải Thạch nữa, lại quay đầu đi rửa tay.
Ánh mắt Tạ Nhược Đồng đảo một vòng, đi tới vòi nước gần Tần Hằng nhất, mở ra, đưa ngón tay chặn ở miệng nước, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tần Hằng, buông ngón tay ra, một dòng nước bắn vào Tần Hằng.
“Cô....” Mặt Tần Hằng phun đầy nước.
“Ha ha, đáng đời phun trúng anh!” Nhìn bộ dáng nước chảy trên đầu Tần Hằng, Tạ Nhược Đồng vui vẻ cười.
Tần Hằng cũng không muốn phát sinh xung đột với bọn họ, không đụng vào mấy người, tôi đi là được?
Tần Hằng muốn từ cửa đi ra ngoài, Tạ Nhược Đồng dùng bả vai nhẹ nhàng đụng Chu Hải Thạch một cái, lại dùng ánh mắt nhảy lên, Chu Hải Thạch hiểu ý, đoạt trước Tần Hằng, chắn ở cửa, đồng thời đem chân vắt ngang trên cửa.
“Muốn đi sao? Đâu có dễ dàng như vậy? Cậu gọi một tiếng anh cả, chị dâu, chúng ta sẽ thả cậu ra ngoài!”
Tạ Nhược Đồng cười lạnh nhìn Tần Hằng nói: "Tôi thấy anh là lén lút chạy vào rồi! Một kẻ nghèo hèn cũng dám vào khách sạn Sofitel, anh thật sự lớn gan ha! Nếu hôm nay anh không gọi, tôi sẽ gọi bảo vệ khách sạn tới!”
Cô ta ngược lại muốn kêu Tần Hằng nếm thử, gọi bạn gái cũ là chị dâu là mùi vị gì!
Tạ Nhược Đồng cảm giác càng khi dễ Tần Hằng, bản thân trong lòng lại càng có khoái cảm.
Lần này Tần Hằng thật sự hơi tức giận: “Tôi đã nhường cho các người như vậy đủ rồi, các người còn được voi đòi tiên đúng không?”
Đúng lúc này, Lý Hâm từ bên trong đi ra, cô cũng nghe được lời Tạ Nhược Đồng vừa nói.
“Tạ Nhược Đồng, cô cũng quá đáng rồi, chúng tôi chọc cô sao, cô dựa vào cái gì gọi bảo vệ đến bắt chúng tôi?” Lý Hâm tức giận nhìn Tạ Nhược Đồng.
“Ồ, thì ra cô cũng ở đây, đúng là một đôi cẩu nam nữ!”
Tạ Nhược Đồng cười lạnh, ánh mắt giảo hoạt chuyển một cái, nói: "Tôi dựa vào cái gì gọi bảo vệ bắt mấy người, nói vậy hai người các người không phải tới đây ăn cơm chứ gì, hừ, hai người các ngươi cho rằng đây là KFC là các ngươi muốn vào thì vào sao!”
Lần này Tạ Nhược Đồng hùng hổ khiến Lý Hâm nói đến á khẩu không trả lời được.
Vừa rồi ở nhà vệ sinh, Lý Hâm cũng đã suy nghĩ cẩn thận, Tần Hằng kéo mình tới đây, khẳng định là đang đùa giỡn với mình!
Cô vốn muốn kéo Tần Hằng rời khỏi đây, không nghĩ tới, lại gặp được Tạ Nhược Đồng và Chu Hải Thạch ở đây.
Nhìn tư thế này của Tạ Nhược Đồng, sợ không thiện ý gì, đợi lát nữa không biết cô ta muốn làm ra chuyện gì, vẫn là nhanh chóng đi là hợp lý.
“Tần Hằng, chúng ta đi!" Lý Hâm kéo Tần Hằng chuẩn bị rời đi!
“Muốn cứ như vậy mà đi!”
Tạ Nhược Đồng và Chu Hải Thạch đứng chắn trước cửa phòng vệ sinh, bắt đầu hô to: "Mọi người mau đến xem đi, có người không ăn cơm nên đặc biệt đến khách sạn đi vệ sinh, mọi người mau đến xem đi, quản lý khách sạn đâu, không đến quản lý sao?”
Tạ Nhược Đồng thét to như vậy, người khách xung quanh đi qua đều bị hấp dẫn lại đây.
“Mọi người nhìn đôi nam nữ này một cái, len lén chạy đến Sofitel đi vệ sinh, khách sạn người ta mở cửa buôn bán, anh đến như vậy là vô ích, không biết xấu hổ sao? Phòng vệ sinh ở đây cao cấp như vậy, một xu cũng không tiêu, có thể hưởng dụng nhà vệ sinh tốt như vậy, anh cho rằng trên thế giới này thực sự có chuyện tốt như vậy sao?”
Tạ Nhược Đồng vừa nói như thế, những người khác cũng bắt đầu ồn ào theo: “Đúng vậy, bây giờ ý thức con người thật đáng lo, sao có thể tùy tiện vào nhà vệ sinh chứ?”
“Bên ngoài cũng không phải không có nhà vệ sinh công cộng, vì sao không đi? Không nỡ tiêu tiền còn muốn đi nhà vệ sinh của khách sạn cao cấp, gì mà nghĩ hay dữ vậy?”
“Chỉ sợ không chỉ đơn giản là vào nhà vệ sinh, còn muốn cọ lưới, nếu không bị người khác phát hiện, đoán chừng bọn họ tùy tiện tìm một góc rồi ngủ.”
……
Lúc này, quản lý khách sạn cũng tới.
Tạ Nhược Đồng đi đến trước mặt quản lý, chỉ vào hai người Tần Hằng, răng nanh sắc bén nói: “Quản lý, anh xem bây giờ xử lý như thế nào? Nếu tùy tiện một người cũng có thể vào nhà vệ sinh, tôi thấy khách sạn của các người cũng không cao cấp như bên ngoài đồn đãi.”
“Ngài chờ một chút!”
Quản lý cười trừ, lại chuyển hướng sang Tần Hằng: "Hai vị, tất cả các thiết bị của khách sạn chúng tôi đều chuẩn bị cho khách của chúng tôi, không mở cửa cho người ngoài, bây giờ, mời hai vị rời đi cho, thật ngại quá.”
“Tần Hằng, chúng ta đi thôi." Lý Hâm rụt rè nói với Tần Hằng một câu, bị nhiều người nhìn như vậy, Lý Hâm cảm thấy vô cùng mất mặt và xấu hổ.
Nhưng mà lúc này, Tần Hằng lại kéo cô lại, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô một cái: "Chúng tôi không đi”
“Quản lý người ta đã đuổi anh rồi, các người còn không đi, thật sự là không biết xấu hổ về tận đến nhà!” Tạ Nhược Đồng lại sôi nổi: "Hai người còn muốn ở đây cọ lưới phải không? Còn muốn lắc lư trước mặt khách hàng tiêu tiền như chúng tôi, cố ý làm chúng ta buồn nôn, không cho chúng ta ăn cơm thật ngon, cuối cùng làm hỏng danh tiếng của khách sạn Sofitel phải không?”
Quản lý cũng cho rằng, Tần Hằng cố ý quấy rối, lông mày của cô ta nhíu lại: "Thưa ngài, bây giờ mời các người rời đi cho, nếu không, tôi sẽ gọi bảo vệ!”
Tạ Nhược Đồng trong lòng cực kỳ vui vẻ, cô ta thật hy vọng nhìn thấy cảnh Tần Hằng bị bảo vệ mang đi.
“Bọn họ là khách, chẳng lẽ chúng ta không phải sao?”
Tần Hằng nhìn quản lý nói: "Tôi đã đặt chỗ ở đây rồi.”
“Hai người đặt bàn ở đây sao?” Tạ Nhược Đồng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, vừa cười ha ha, theo cô ta thấy, Tần Hằng nói ra lời này chính là một chuyện cười.
Nếu khách sạn Sofitel Galaxy có thể đặt được bởi một tên nghèo nàn như Tần Hằng, vậy thì quá hạ giá, cũng sẽ không được gọi là một trong những khách sạn khó đặt chỗ nhất thành phố Kim Lăng!
Tần Hằng ơi Tần Hằng, anh thật đúng là ngu ngốc! Anh muốn dùng những lời này để lấy lại danh dự, nhưng kết quả chỉ có thể là, khiến anh ngã thảm hơn!
Tạ Nhược Đồng hơi khẩn cấp muốn nhìn thấy vẻ mặt quẫn bách của Tần Hằng sau khi bị hỏi!
Những người khác cũng đều duy trì biểu tình xem kịch vui, quần áo của Tần Hằng thoạt nhìn thật sự không giống người có thể đặt chỗ ở khách sạn Sofitel.
“Thưa ngài, xin ngài đừng khiêu chiến điểm mấu chốt của tôi, nếu ngài tiếp tục càn quấy như vậy, xin lỗi, tôi chỉ có thể áp dụng biện pháp cưỡng chế!” Quản lý đã đặt bộ đàm lên miệng.
Lý Hâm cũng nóng nảy, hiện tại trong đầu cô đang điên cuồng suy nghĩ biện pháp cứu chữa, nhưng dù sao cô cũng chỉ là một sinh viên nghèo, ở trong khách sạn Sofitel, cô căn bản bất lực!
“Tôi đặt bàn số 8 ở khách sạn của cô, không tin cô xem!” Nói xong, Tần Hằng mở điện thoại di động của mình ra, đưa tin nhắn đã đặt hàng thành công cho quản lý xem!
“Ha ha, các người đặt bàn số 8? Thật sự là quá trùng hợp, chúng tôi cũng vừa lúc đặt bàn số 8, anh nói vậy là có ý gì?” Tạ Nhược Đồng vừa nghe Tần Hằng nói xong, lập tức nở nụ cười.
Cô ta cảm thấy, nhất định là trước khi Tần Hằng đến, vì ứng phó với người của khách sạn, đã giả tạo một tin nhắn, chỉ là trăm triệu lần không nghĩ tới, anh ta giả tạo lại là bàn của mình, đây chính là đâm vào họng súng!
Quản lý nhận lấy điện thoại di động của Tần Hằng nhìn lên, trên mặt lập tức thay bằng một khuôn mặt tươi cười, cung kính trả điện thoại di động lại cho Tần Hằng: "Xin lỗi, vừa rồi hiểu lầm, là lỗi của chúng tôi, bây giờ tôi sẽ đưa ngài qua đó!”
Bình luận facebook