Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 288
“Bây giờ tôi lập tức dẫn ông đi gặp ông ta.” Tống Trung Bình trầm ngâm một lát, cuối cùng quyết định dẫn Ngưỡng Thiên đi gặp Phó Khai.
Ông cảm thấy Ngưỡng Thiên là do bang Hoa Thanh phái đến, lại có khí thế như vậy, muốn bắt Phó Khai chắc cũng dễ dàng thôi.
Tống Trung Bình vẫn đang tìm hiểu tin tức của nhà họ Chung, ông biết, Phó Khai đang ở trong chùa Đàm Thác, không biết đã bị nhà họ Chung đón đi chưa.
“Đến chùa Đàm Thác.” Tống Trung Bình ra lệnh cho tài xế, trước cứ đến chùa Đàm Thác rồi hẵng nói, nếu Phó Khai không ở đó lại tính tiếp.
Mercedes S đổi đường, chạy về phía chùa Đàm Thác.
Ven đường, nhìn thấy mọi người đi đường đều da vàng tóc đen giống như anh, Ngưỡng Thiên hơi ngẩn người.
Rời khỏi nước K nhiều năm như vậy, cuối cùng anh cũng đã quay về rồi.
Khung cảnh ngoài cửa sổ xe từ những tòa nhà chọc trời dần biến thành núi non trùng điệp, gió ở bên ngoài cửa sổ thổi những cây to kia ngã trái ngã phải, dần dần, một ngôi chùa ngói đen tường đỏ xuất hiện trong tầm mắt.
Đến chùa Đàm Thác rồi.
Tống Trung Bình, Tống Dực và Ngưỡng Thiên từ trên xe bước xuống, ở đây, đã có bốn người thanh niên mặc đồ đen đứng trước cửa chùa.
Lúc nãy Tống Dực đã thông báo cho cấp dưới đến chùa Đàm Thác bảo vệ anh và ba.
Dù sao cũng là cuộc chiến lớn đầy khó khăn giữa hai cao thủ Ngưỡng Thiên và Phó Khai, không thể bảo đảm là sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tống Trung Bình gõ cửa chùa, hai hòa thượng có đốt đầu bước ra mở cổng, nhìn thấy nhóm Tống Trung Bình, trong lòng bọn họ hoảng sợ, dự cảm có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra.
“Xin chào sư phụ, xin hỏi đại sư Phó Khai có ở trong chùa không?” Tống Trung Bình bình thản hỏi.
“Đại sư Phó Khai…” Nghe thấy là đến tìm Phó Khai, hai tên hòa thượng càng thêm khẳng định suy nghĩ ban nãy, một hòa thượng lắp bắp nói: “Có… Có…”
Nghĩ đến lần trước khi hai vợ chồng Quách Phong đến, trong chùa có bảy tám người chết thảm, hai hòa thượng có đốt đầu cực kỳ kính sợ đám người Tống Trung Bình.
“Làm phiền hai sư phụ dẫn chúng tôi đến gặp ông ta.” Tống Trung Bình khách sáo nói, trước khi chiến đấu, ông cần giữ vững sự bình thản.
“Được.” Hai hòa thượng có đốt đầu khom người trả lời, nói xong thì đi ở phía trước, đi vào núi sau của chùa Đàm Thác, cánh tay lồng vào trong tay áo của bàn họ đang phát run.
Dọc theo con đường nhỏ được lát đá xanh, thông qua cửa sau thấp bé, hai hòa thượng dẫn đám Tống Trung Bình đến sau núi, đi về phía vách núi.
Sau khi bị Tần Hằng đánh bại trong chuyến đi ở Lâm An đến giờ, Phó Khai quay về chùa Đàm Thác lại càng luyện tập chăm chỉ hơn, ông nhớ lại những chi tiết trong lúc đánh nhau với Tần Hằng hết lần này đến lần khác, diễn luyện, sáng tạo, hoàn thiện “Bách Phong Trảm” hết lần này đến lần khác.
Mấy ngày qua, trong lòng ông cực kỳ buồn khổ, thua trong tay Tần Hằng đã gây cho ông đả kích rất lớn, làm ông có cảm giác hơn ba mươi năm luyện võ cũng chỉ là công cốc.
Hòa thượng của đốt đầu dẫn đám Tống Trung Bình đi khoảng mười phút, cuối cùng cũng nhìn thấy Phó Khai đang ngồi xếp bằng luyện công trên một tảng đá lớn ở cách vách núi.
“Đó là đại sư Phó Khai.” Một hòa thượng có đốt đầu run giọng nói, Tống Trung Bình nhìn Ngưỡng Thiên, ông đã dẫn anh tìm được Phó Khai rồi, chuyện tiếp theo phải giao cho anh.
“Ông, lăn xuống đây cho tôi!” Ngưỡng Thiên bước lên một bước, hai tay ôm ngực, hơi ngẩng đầu nhìn Phó Khai, khí phách kêu gọi.
Phó Khai làm động tác thu công, mở hai mắt nhìn về phía Ngưỡng Thiên, ông đứng dậy, trong suốt ba bốn mươi năm qua, không có ai dám ăn nói với ông như thế, trong lòng ông đột nhiên dâng lên lửa giận.
Đợi đến khi ông nhận ra người đứng phía sau Ngưỡng Thiên chính là Tống Trung Bình, Phó Khai lại bình tĩnh lại một chút, ông biết được, ở Yên Kinh, nhà họ Chung và nhà họ Tống là đối thủ một mất một còn, vì sao đối phương lại đến tìm ông vào thời điểm này chứ?
“Cậu là ai?” Phó Khai hỏi. Nếu không phải ông còn có chút nghi ngờ về sự xuất hiện của Tống Trung Bình, chỉ dựa vào câu nói không biết tự lượng sức của Ngưỡng Thiên khi nãy, ông đã làm Ngưỡng Thiên ngã sấp xuống đất rồi.
“Hừ, ông có biết bang Hoa Thanh hay không?” Ngưỡng Thiên cười lạnh nói, lần này anh đến đây là vì muốn tên tuổi của bang Hoa Thanh được nổi tiếng.
“Bang Hoa Thanh.”
Phó Khai không khỏi hoảng sợ, là một người lăn lộn hơn mười năm trong giới vo thuật, ông đương nhiên hiểu biết lịch sử của giới võ thuật nước K, Phó Khai cười khẩy nói.
“Trăm năm trước, bang Hoa Thanh giúp Hồ Nho Lập cấu kết với thế lực nước ngoài, phản bội tổ quốc, sau khi làm người trong giới võ thuật tổn thất hơn một nửa rồi lập tức chạy trốn sang nước ngoài, sáng lập nên bang Hoa Thanh, luôn tham sống sợ chết trốn bên nước Z, bất cứ ai trong giới võ thuật của nước K cũng đều có thể giết chết người của bang Hoa Thanh.”
“Bậy bạ!” Ngưỡng Thiên tức giận nói: “Người trong giới võ thuật nước K ác độc giết chết hơn 120 người của sư tổ tôi, món nợ máu này, sớm muộn gì bang Hoa Thanh cũng sẽ đòi lại.”
Ngưỡng Thiên tức giận nói: “Hôm nay tôi đến đây là để lấy mạng chó của ông thay cho nhà họ Tống, ra tay đi!”
“Ngông cuồng!”
Phó Khai quát: “Loại người ruồng bỏ tổ quốc, không biết phân biệt thiện ác như cậu, đến một người tôi giết một người, đến hai người tôi giết cả đôi!”
Nói xong, cơ thể Phó Khai bùng nổ, giơ bàn tay lên cao làm đao, giống như muốn chém thẳng về phía Ngưỡng Thiên!
Mấy ngày ông còn đang bực bội vì thua Tần Hằng, Ngưỡng Thiên đến rất đúng lúc, ông phải dùng mạng của Ngưỡng Thiên để xây dựng lại lòng tin, phải dùng máu của Ngưỡng Thiên để tế những oan hồn của các vị tiền bối giới võ thuật nước K!
Phó Khai vừa ra tay chính là chiêu “Tật Phong Trảm” sắc bén nhất!
Bàn tay của ông vạch ra một đường tròn giữa không trung, giống như xuất hiện tia sáng, cơ thể ông nhanh như tia chớp, kéo theo cỏ ở xung quanh đều ngã nghiêng.
Đám Tống Trung Bình lập tức lui ra sau mấy bước, sợ bản thân vô tình bị thương.
Chỉ trong chớp mắt, Phó Khai đã xông đến trước mặt Ngưỡng Thiên, chưởng phong của ông đã bao phủ cả người Ngưỡng Thiên, mà Ngưỡng Thiên vẫn đứng đó không nhúc nhích, anh chỉ lẳng lặng nhìn Phó Khai, giống như hoàn toàn không xem ông ra gì.
Phó Khai đã chém bàn tay về phía cổ của Ngưỡng Thiên, dựa vào chưởng lực của Phó Khai, hoàn toàn có thể cắt đứt động mạch cổ của Ngưỡng Thiên, khi đó thứ nghênh đón Ngưỡng Thiên chính là tử vong.
Ông cảm thấy Ngưỡng Thiên là do bang Hoa Thanh phái đến, lại có khí thế như vậy, muốn bắt Phó Khai chắc cũng dễ dàng thôi.
Tống Trung Bình vẫn đang tìm hiểu tin tức của nhà họ Chung, ông biết, Phó Khai đang ở trong chùa Đàm Thác, không biết đã bị nhà họ Chung đón đi chưa.
“Đến chùa Đàm Thác.” Tống Trung Bình ra lệnh cho tài xế, trước cứ đến chùa Đàm Thác rồi hẵng nói, nếu Phó Khai không ở đó lại tính tiếp.
Mercedes S đổi đường, chạy về phía chùa Đàm Thác.
Ven đường, nhìn thấy mọi người đi đường đều da vàng tóc đen giống như anh, Ngưỡng Thiên hơi ngẩn người.
Rời khỏi nước K nhiều năm như vậy, cuối cùng anh cũng đã quay về rồi.
Khung cảnh ngoài cửa sổ xe từ những tòa nhà chọc trời dần biến thành núi non trùng điệp, gió ở bên ngoài cửa sổ thổi những cây to kia ngã trái ngã phải, dần dần, một ngôi chùa ngói đen tường đỏ xuất hiện trong tầm mắt.
Đến chùa Đàm Thác rồi.
Tống Trung Bình, Tống Dực và Ngưỡng Thiên từ trên xe bước xuống, ở đây, đã có bốn người thanh niên mặc đồ đen đứng trước cửa chùa.
Lúc nãy Tống Dực đã thông báo cho cấp dưới đến chùa Đàm Thác bảo vệ anh và ba.
Dù sao cũng là cuộc chiến lớn đầy khó khăn giữa hai cao thủ Ngưỡng Thiên và Phó Khai, không thể bảo đảm là sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tống Trung Bình gõ cửa chùa, hai hòa thượng có đốt đầu bước ra mở cổng, nhìn thấy nhóm Tống Trung Bình, trong lòng bọn họ hoảng sợ, dự cảm có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra.
“Xin chào sư phụ, xin hỏi đại sư Phó Khai có ở trong chùa không?” Tống Trung Bình bình thản hỏi.
“Đại sư Phó Khai…” Nghe thấy là đến tìm Phó Khai, hai tên hòa thượng càng thêm khẳng định suy nghĩ ban nãy, một hòa thượng lắp bắp nói: “Có… Có…”
Nghĩ đến lần trước khi hai vợ chồng Quách Phong đến, trong chùa có bảy tám người chết thảm, hai hòa thượng có đốt đầu cực kỳ kính sợ đám người Tống Trung Bình.
“Làm phiền hai sư phụ dẫn chúng tôi đến gặp ông ta.” Tống Trung Bình khách sáo nói, trước khi chiến đấu, ông cần giữ vững sự bình thản.
“Được.” Hai hòa thượng có đốt đầu khom người trả lời, nói xong thì đi ở phía trước, đi vào núi sau của chùa Đàm Thác, cánh tay lồng vào trong tay áo của bàn họ đang phát run.
Dọc theo con đường nhỏ được lát đá xanh, thông qua cửa sau thấp bé, hai hòa thượng dẫn đám Tống Trung Bình đến sau núi, đi về phía vách núi.
Sau khi bị Tần Hằng đánh bại trong chuyến đi ở Lâm An đến giờ, Phó Khai quay về chùa Đàm Thác lại càng luyện tập chăm chỉ hơn, ông nhớ lại những chi tiết trong lúc đánh nhau với Tần Hằng hết lần này đến lần khác, diễn luyện, sáng tạo, hoàn thiện “Bách Phong Trảm” hết lần này đến lần khác.
Mấy ngày qua, trong lòng ông cực kỳ buồn khổ, thua trong tay Tần Hằng đã gây cho ông đả kích rất lớn, làm ông có cảm giác hơn ba mươi năm luyện võ cũng chỉ là công cốc.
Hòa thượng của đốt đầu dẫn đám Tống Trung Bình đi khoảng mười phút, cuối cùng cũng nhìn thấy Phó Khai đang ngồi xếp bằng luyện công trên một tảng đá lớn ở cách vách núi.
“Đó là đại sư Phó Khai.” Một hòa thượng có đốt đầu run giọng nói, Tống Trung Bình nhìn Ngưỡng Thiên, ông đã dẫn anh tìm được Phó Khai rồi, chuyện tiếp theo phải giao cho anh.
“Ông, lăn xuống đây cho tôi!” Ngưỡng Thiên bước lên một bước, hai tay ôm ngực, hơi ngẩng đầu nhìn Phó Khai, khí phách kêu gọi.
Phó Khai làm động tác thu công, mở hai mắt nhìn về phía Ngưỡng Thiên, ông đứng dậy, trong suốt ba bốn mươi năm qua, không có ai dám ăn nói với ông như thế, trong lòng ông đột nhiên dâng lên lửa giận.
Đợi đến khi ông nhận ra người đứng phía sau Ngưỡng Thiên chính là Tống Trung Bình, Phó Khai lại bình tĩnh lại một chút, ông biết được, ở Yên Kinh, nhà họ Chung và nhà họ Tống là đối thủ một mất một còn, vì sao đối phương lại đến tìm ông vào thời điểm này chứ?
“Cậu là ai?” Phó Khai hỏi. Nếu không phải ông còn có chút nghi ngờ về sự xuất hiện của Tống Trung Bình, chỉ dựa vào câu nói không biết tự lượng sức của Ngưỡng Thiên khi nãy, ông đã làm Ngưỡng Thiên ngã sấp xuống đất rồi.
“Hừ, ông có biết bang Hoa Thanh hay không?” Ngưỡng Thiên cười lạnh nói, lần này anh đến đây là vì muốn tên tuổi của bang Hoa Thanh được nổi tiếng.
“Bang Hoa Thanh.”
Phó Khai không khỏi hoảng sợ, là một người lăn lộn hơn mười năm trong giới vo thuật, ông đương nhiên hiểu biết lịch sử của giới võ thuật nước K, Phó Khai cười khẩy nói.
“Trăm năm trước, bang Hoa Thanh giúp Hồ Nho Lập cấu kết với thế lực nước ngoài, phản bội tổ quốc, sau khi làm người trong giới võ thuật tổn thất hơn một nửa rồi lập tức chạy trốn sang nước ngoài, sáng lập nên bang Hoa Thanh, luôn tham sống sợ chết trốn bên nước Z, bất cứ ai trong giới võ thuật của nước K cũng đều có thể giết chết người của bang Hoa Thanh.”
“Bậy bạ!” Ngưỡng Thiên tức giận nói: “Người trong giới võ thuật nước K ác độc giết chết hơn 120 người của sư tổ tôi, món nợ máu này, sớm muộn gì bang Hoa Thanh cũng sẽ đòi lại.”
Ngưỡng Thiên tức giận nói: “Hôm nay tôi đến đây là để lấy mạng chó của ông thay cho nhà họ Tống, ra tay đi!”
“Ngông cuồng!”
Phó Khai quát: “Loại người ruồng bỏ tổ quốc, không biết phân biệt thiện ác như cậu, đến một người tôi giết một người, đến hai người tôi giết cả đôi!”
Nói xong, cơ thể Phó Khai bùng nổ, giơ bàn tay lên cao làm đao, giống như muốn chém thẳng về phía Ngưỡng Thiên!
Mấy ngày ông còn đang bực bội vì thua Tần Hằng, Ngưỡng Thiên đến rất đúng lúc, ông phải dùng mạng của Ngưỡng Thiên để xây dựng lại lòng tin, phải dùng máu của Ngưỡng Thiên để tế những oan hồn của các vị tiền bối giới võ thuật nước K!
Phó Khai vừa ra tay chính là chiêu “Tật Phong Trảm” sắc bén nhất!
Bàn tay của ông vạch ra một đường tròn giữa không trung, giống như xuất hiện tia sáng, cơ thể ông nhanh như tia chớp, kéo theo cỏ ở xung quanh đều ngã nghiêng.
Đám Tống Trung Bình lập tức lui ra sau mấy bước, sợ bản thân vô tình bị thương.
Chỉ trong chớp mắt, Phó Khai đã xông đến trước mặt Ngưỡng Thiên, chưởng phong của ông đã bao phủ cả người Ngưỡng Thiên, mà Ngưỡng Thiên vẫn đứng đó không nhúc nhích, anh chỉ lẳng lặng nhìn Phó Khai, giống như hoàn toàn không xem ông ra gì.
Phó Khai đã chém bàn tay về phía cổ của Ngưỡng Thiên, dựa vào chưởng lực của Phó Khai, hoàn toàn có thể cắt đứt động mạch cổ của Ngưỡng Thiên, khi đó thứ nghênh đón Ngưỡng Thiên chính là tử vong.
Bình luận facebook