Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 319
“Cậu Tào cần gì phải gấp gáp như vậy?”
Tần Hằng đi đến trước mặt Tào Ninh, cười nói: “Nói chuyện hợp tác là chuyện người tình ta nguyện, cậu tích cực như vậy mà trong lòng của ông Du lại cảm thấy không chắc chắn sẽ muốn bán xí nghiệp của mình?”
“Cái thằng nhóc này đến từ nơi nào vậy, từ đâu lăn tới đây! Đừng làm chậm trễ chuyện của chúng tôi?” Mã Phúc Thụy thấy Tần Hằng cứ dài dòng ở đây, sắc mặt căm hận mắng.
Tần Hằng đoán ra người đàn ông lùn này chính là người mà Long Nghiên đã nói với mình, chính là Mã Phúc Thụy không nói đạo nghĩa, không nói hai lời, anh liền bất động thanh sắc cầm lấy một cây bút ở trên bàn họp, ngón tay búng một cái nắp bút đã bắn vào chân của Mã Phúc Thụy.
“Ui da?” Mã Phúc Thụy bị anh bắn trúng bắp chân dẫn đến mất trọng tâm, thân thể lắc lư một cái ngã “rầm”, cái trán đâm vào cạnh bàn họp, sưng to phồng lên.
“Ai ngán chân tao?” Mã Phúc Thụy biết có người đang hại mình, nhưng mà ông ta căn bản không nhìn thấy rõ là ai đã dùng đồ vật ném vào bắp chân của ông ta.
Lời nói của ông ta làm nhóm phú nhị đại trào phúng: “mình không có mắt nhìn còn trách người khác”, “đây chính là báo ứng”, “ai mà thèm ngán chân ông cơ chứ, ông còn tưởng mình là ai?”…
Bọn họ đã sớm thấy Mã Phúc Thụy không thuận mắt, nhìn thấy ông ta đụng phải một cái bọc lớn, trong lòng vô cùng vui vẻ.
“Cậu cả Tần, bây giờ tôi không còn cách nào hết?” Du Chí Hòa đau khổ nói với Tần Hằng.
“Cậu Tần, mong cậu giúp đỡ cho gia đình chúng tôi, là hai cái tên hèn Tào Ninh và Mã Phúc Thụy bắt tay lại hãm hại nhà họ Du chúng tôi…” Du Minh vội vàng nói với Tần Hằng, anh ta cảm thấy sự xuất hiện của Tần Hằng đã mang đến chút hy vọng đại gia đình của bọn họ vượt qua khó khăn lần này.
“Ông Du, chỉ cần ông nói không muốn bán, tôi có thể giúp ông bảo vệ tốt tập đoàn Hoa Hiệp?” Tần Hằng nói, anh cần một câu trả lời chính xác của Du Chí Hòa.
“Được, tôi không muốn bán, tôi muốn để tập đoàn Hoa Hiệp nhanh chóng thay đổi cục diện?” Du Chí Hòa có thể nhìn thấy được sự tự tin mạnh mẽ từ trong ánh mắt của Tần Hằng, ông ta nói kỳ vọng từ sâu trong nội tâm của mình ra.
Nghe thấy Du Chí Hòa nói không muốn bán, trong lòng của Du Minh cùng với nhóm phú nhị đại đều vô cùng kích động, bọn họ âm thầm cổ vũ cho Du Chí Hòa.
“Được, tôi hứa với ông tập đoàn Hoa Hiệp sẽ không bị thu mua?” Tần Hằng cười nói.
“Cậu Tần, anh đang nói cái gì vậy hả? Anh nói không mua thì tôi sẽ không thu mua à? Ha, thật là nực cười?” Tào Ninh cười lạnh nói, hiện tại Tần Hằng là người bình thường, anh có thể làm cái gì được chứ?
Tần Hằng không phản ứng lại lời nói của Tào Ninh, mà lại nhìn về phía các phóng viên đang giơ camera lên chụp ảnh trong phòng họp.
Lời tiếp theo anh muốn nói sẽ làm liên lụy tới nhà họ Tần, chuyện của nhà họ Tần nhất định không thể để người bên ngoài biết được, cho nên đám phóng viên này không thể có mặt ở hiện trường.
“Thưa các bạn phóng viên, chúng tôi có một vài chuyện cơ mật, mời mọi người ra ngoài một chút?” Tần Hằng lễ phép nói.
“Tại sao, chúng tôi là phóng viên, có quyền để phỏng vấn, nhân dân cần có tư liệu trực tiếp của chúng tôi?”
“Không sai, chúng tôi vất vả lắm mới có thể vào đây, chúng tôi mới chắc không ra ngoài đâu?”
“Anh chỉ là một tên bảo vệ, có tư cách gì để chỉ huy cho phóng viên chúng tôi, chúng tôi không đi ra đó?”
Đám phóng viên này không hề để Tần Hằng vào trong mắt, có mấy người phóng viên khinh bỉ nhìn Tần Hằng, một bộ dạng sống chết không chịu đi.
Xem ra là để đối phó với đám phóng viên này thì không thể khách khí được rồi, Tần Hằng mỉm cười, tay phải lấy ra một lưỡi dao âm thầm quăng đi, lưỡi dao bay về phía người phóng viên kiêu ngạo nhất mới nói chuyện hồi nãy cắt đứt dây lưng của phóng viên, quần của người phóng viên đó trượt xuống lộ ra hai chân trắng cùng với một cái quần lót màu đỏ chót.
“Tách tách tách”, trong lúc nhất thời tất cả phóng viên đều điên cuồng chụp ảnh anh ta, ảnh chụp như thế này mà được đăng lên trên mạng chắc chắn sẽ có lưu lượng.
“Là mày giở trò quỷ!” Người phóng viên đó vội vàng kéo quần lên, chỉ về phía Tần Hằng, anh ta chỉ nhìn thấy tay của Tần Hằng bỗng nhiên cử động một cái, quần của anh ta liền biến mất, chắc chắn là do anh đã làm.
“Nếu như các người còn không chịu đi ra ngoài, có lẽ là quần của các người cũng sẽ rơi xuống giống như người này?” Tần Hằng nhìn nhóm phóng viên xung quanh, mở miệng nói.
Những phóng viên nhìn thấy trong lòng đều cảm thấy hỗn loạn, nhất là một vài phóng viên nữ, đơn giản là bọn họ biết vô cùng rõ ràng, một khi bị chụp ảnh mất quần thì nhất định sẽ được đăng lại với một số lượng lớn ở trên mạng, tạo thành tổn hại nghiêm trọng với danh dự của bọn họ, nếu như dính đến danh dự của công ty, vậy thì bát cơm của bọn họ cũng sắp không giữ được nữa.
Lúc này, bọn họ không còn gì để do dự, mấy phóng viên nữ dẫn đầu vượt lên phía trước đi ra khỏi phòng họp, tất cả các phóng viên ở phía sau đều đi theo ra ngoài.
Tần Hằng đi đến cửa đóng cửa phòng họp lại.
“Cậu Tần, rốt cuộc là anh muốn làm trò xiếc gì vậy hả?” Tào Ninh bất mãn hỏi, nếu như không phải sự xuất hiện của Tần Hằng thì hiện tại Du Chí Hòa đã ký hợp đồng xong rồi.
“Tôi biết cậu đang điều khiển tất cả chuyện này ở bên ngoài?” Tần Hằng nhìn Tào Ninh, giống như là đang nói chuyện với một người khác, những người khác nhìn thấy như vậy, ai nấy cũng đều lộ ra bộ dạng rất quỷ dị.
Tần Nguyên nhìn Tần Hằng trong màn hình, trong ánh mắt hàm chứa hận ý, trong lòng của anh ta có một ngọn lửa giận đang từ từ thiêu đốt.
“Tần Hằng, có phải là tôi gọi anh là cậu Tần nên anh quên mất thân phận của mình rồi không, bây giờ anh không phải là người của nhà họ Tần, chỉ là một tên bảo vệ nho nhỏ, chẳng lẽ anh còn muốn lấy vào sức lực của một tên bảo vệ mà ngăn cản chủ nhân của tôi thu mua tập đoàn Hoa Hiệp? Thật là buồn cười?” Tào Ninh cười nói.
Tần Hằng căn bản không thèm phản ứng Tào Ninh, trong mắt của anh, anh ta chỉ là một con chó của Tần Nguyên mà thôi.
“Nhà họ Du đang kiếm tiền cho nhà họ Tần, vậy mà cậu lại đến công kích xí nghiệp của gia tộc, đây là một chuyện để cho người ta phải khó hiểu, tôi nghĩ là gia chủ nhà họ Tần còn chưa biết chuyện này đâu nhỉ?
Nếu như cậu để con rối của cậu đến đây thu mua tập đoàn Hoa Hiệp, tôi sẽ báo lại chuyện này cho gia chủ, tôi nghĩ là sau khi gia chủ biết chuyện này thì sẽ có hậu quả như thế nào, chắc là cậu cũng rõ ràng có đúng không?” Tần Hằng thoải mái cười nói.
Tần Hằng đi đến trước mặt Tào Ninh, cười nói: “Nói chuyện hợp tác là chuyện người tình ta nguyện, cậu tích cực như vậy mà trong lòng của ông Du lại cảm thấy không chắc chắn sẽ muốn bán xí nghiệp của mình?”
“Cái thằng nhóc này đến từ nơi nào vậy, từ đâu lăn tới đây! Đừng làm chậm trễ chuyện của chúng tôi?” Mã Phúc Thụy thấy Tần Hằng cứ dài dòng ở đây, sắc mặt căm hận mắng.
Tần Hằng đoán ra người đàn ông lùn này chính là người mà Long Nghiên đã nói với mình, chính là Mã Phúc Thụy không nói đạo nghĩa, không nói hai lời, anh liền bất động thanh sắc cầm lấy một cây bút ở trên bàn họp, ngón tay búng một cái nắp bút đã bắn vào chân của Mã Phúc Thụy.
“Ui da?” Mã Phúc Thụy bị anh bắn trúng bắp chân dẫn đến mất trọng tâm, thân thể lắc lư một cái ngã “rầm”, cái trán đâm vào cạnh bàn họp, sưng to phồng lên.
“Ai ngán chân tao?” Mã Phúc Thụy biết có người đang hại mình, nhưng mà ông ta căn bản không nhìn thấy rõ là ai đã dùng đồ vật ném vào bắp chân của ông ta.
Lời nói của ông ta làm nhóm phú nhị đại trào phúng: “mình không có mắt nhìn còn trách người khác”, “đây chính là báo ứng”, “ai mà thèm ngán chân ông cơ chứ, ông còn tưởng mình là ai?”…
Bọn họ đã sớm thấy Mã Phúc Thụy không thuận mắt, nhìn thấy ông ta đụng phải một cái bọc lớn, trong lòng vô cùng vui vẻ.
“Cậu cả Tần, bây giờ tôi không còn cách nào hết?” Du Chí Hòa đau khổ nói với Tần Hằng.
“Cậu Tần, mong cậu giúp đỡ cho gia đình chúng tôi, là hai cái tên hèn Tào Ninh và Mã Phúc Thụy bắt tay lại hãm hại nhà họ Du chúng tôi…” Du Minh vội vàng nói với Tần Hằng, anh ta cảm thấy sự xuất hiện của Tần Hằng đã mang đến chút hy vọng đại gia đình của bọn họ vượt qua khó khăn lần này.
“Ông Du, chỉ cần ông nói không muốn bán, tôi có thể giúp ông bảo vệ tốt tập đoàn Hoa Hiệp?” Tần Hằng nói, anh cần một câu trả lời chính xác của Du Chí Hòa.
“Được, tôi không muốn bán, tôi muốn để tập đoàn Hoa Hiệp nhanh chóng thay đổi cục diện?” Du Chí Hòa có thể nhìn thấy được sự tự tin mạnh mẽ từ trong ánh mắt của Tần Hằng, ông ta nói kỳ vọng từ sâu trong nội tâm của mình ra.
Nghe thấy Du Chí Hòa nói không muốn bán, trong lòng của Du Minh cùng với nhóm phú nhị đại đều vô cùng kích động, bọn họ âm thầm cổ vũ cho Du Chí Hòa.
“Được, tôi hứa với ông tập đoàn Hoa Hiệp sẽ không bị thu mua?” Tần Hằng cười nói.
“Cậu Tần, anh đang nói cái gì vậy hả? Anh nói không mua thì tôi sẽ không thu mua à? Ha, thật là nực cười?” Tào Ninh cười lạnh nói, hiện tại Tần Hằng là người bình thường, anh có thể làm cái gì được chứ?
Tần Hằng không phản ứng lại lời nói của Tào Ninh, mà lại nhìn về phía các phóng viên đang giơ camera lên chụp ảnh trong phòng họp.
Lời tiếp theo anh muốn nói sẽ làm liên lụy tới nhà họ Tần, chuyện của nhà họ Tần nhất định không thể để người bên ngoài biết được, cho nên đám phóng viên này không thể có mặt ở hiện trường.
“Thưa các bạn phóng viên, chúng tôi có một vài chuyện cơ mật, mời mọi người ra ngoài một chút?” Tần Hằng lễ phép nói.
“Tại sao, chúng tôi là phóng viên, có quyền để phỏng vấn, nhân dân cần có tư liệu trực tiếp của chúng tôi?”
“Không sai, chúng tôi vất vả lắm mới có thể vào đây, chúng tôi mới chắc không ra ngoài đâu?”
“Anh chỉ là một tên bảo vệ, có tư cách gì để chỉ huy cho phóng viên chúng tôi, chúng tôi không đi ra đó?”
Đám phóng viên này không hề để Tần Hằng vào trong mắt, có mấy người phóng viên khinh bỉ nhìn Tần Hằng, một bộ dạng sống chết không chịu đi.
Xem ra là để đối phó với đám phóng viên này thì không thể khách khí được rồi, Tần Hằng mỉm cười, tay phải lấy ra một lưỡi dao âm thầm quăng đi, lưỡi dao bay về phía người phóng viên kiêu ngạo nhất mới nói chuyện hồi nãy cắt đứt dây lưng của phóng viên, quần của người phóng viên đó trượt xuống lộ ra hai chân trắng cùng với một cái quần lót màu đỏ chót.
“Tách tách tách”, trong lúc nhất thời tất cả phóng viên đều điên cuồng chụp ảnh anh ta, ảnh chụp như thế này mà được đăng lên trên mạng chắc chắn sẽ có lưu lượng.
“Là mày giở trò quỷ!” Người phóng viên đó vội vàng kéo quần lên, chỉ về phía Tần Hằng, anh ta chỉ nhìn thấy tay của Tần Hằng bỗng nhiên cử động một cái, quần của anh ta liền biến mất, chắc chắn là do anh đã làm.
“Nếu như các người còn không chịu đi ra ngoài, có lẽ là quần của các người cũng sẽ rơi xuống giống như người này?” Tần Hằng nhìn nhóm phóng viên xung quanh, mở miệng nói.
Những phóng viên nhìn thấy trong lòng đều cảm thấy hỗn loạn, nhất là một vài phóng viên nữ, đơn giản là bọn họ biết vô cùng rõ ràng, một khi bị chụp ảnh mất quần thì nhất định sẽ được đăng lại với một số lượng lớn ở trên mạng, tạo thành tổn hại nghiêm trọng với danh dự của bọn họ, nếu như dính đến danh dự của công ty, vậy thì bát cơm của bọn họ cũng sắp không giữ được nữa.
Lúc này, bọn họ không còn gì để do dự, mấy phóng viên nữ dẫn đầu vượt lên phía trước đi ra khỏi phòng họp, tất cả các phóng viên ở phía sau đều đi theo ra ngoài.
Tần Hằng đi đến cửa đóng cửa phòng họp lại.
“Cậu Tần, rốt cuộc là anh muốn làm trò xiếc gì vậy hả?” Tào Ninh bất mãn hỏi, nếu như không phải sự xuất hiện của Tần Hằng thì hiện tại Du Chí Hòa đã ký hợp đồng xong rồi.
“Tôi biết cậu đang điều khiển tất cả chuyện này ở bên ngoài?” Tần Hằng nhìn Tào Ninh, giống như là đang nói chuyện với một người khác, những người khác nhìn thấy như vậy, ai nấy cũng đều lộ ra bộ dạng rất quỷ dị.
Tần Nguyên nhìn Tần Hằng trong màn hình, trong ánh mắt hàm chứa hận ý, trong lòng của anh ta có một ngọn lửa giận đang từ từ thiêu đốt.
“Tần Hằng, có phải là tôi gọi anh là cậu Tần nên anh quên mất thân phận của mình rồi không, bây giờ anh không phải là người của nhà họ Tần, chỉ là một tên bảo vệ nho nhỏ, chẳng lẽ anh còn muốn lấy vào sức lực của một tên bảo vệ mà ngăn cản chủ nhân của tôi thu mua tập đoàn Hoa Hiệp? Thật là buồn cười?” Tào Ninh cười nói.
Tần Hằng căn bản không thèm phản ứng Tào Ninh, trong mắt của anh, anh ta chỉ là một con chó của Tần Nguyên mà thôi.
“Nhà họ Du đang kiếm tiền cho nhà họ Tần, vậy mà cậu lại đến công kích xí nghiệp của gia tộc, đây là một chuyện để cho người ta phải khó hiểu, tôi nghĩ là gia chủ nhà họ Tần còn chưa biết chuyện này đâu nhỉ?
Nếu như cậu để con rối của cậu đến đây thu mua tập đoàn Hoa Hiệp, tôi sẽ báo lại chuyện này cho gia chủ, tôi nghĩ là sau khi gia chủ biết chuyện này thì sẽ có hậu quả như thế nào, chắc là cậu cũng rõ ràng có đúng không?” Tần Hằng thoải mái cười nói.
Bình luận facebook