Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-30
Chương 30: Cô ấy mang thai rồi
“Đúng vậy, cháu và thằng Hải Phong nhất định sẽ hạnh phúc!” Ông cụ Chánh chỉ mới nghe thấy nửa câu đầu thì tinh thân của ông ta đã trở nên nhẹ nhõm.
Nửa câu sau của Trần Mộc Châu chỉ nói lẩm bẩm, ngoài bản thân cô ta ra thì không ai có thể nghe thấy, chỉ như gió thoảng mây bay.
Hoắc Hải Phong tìm Tô Quỳnh Thy từ sáng sớm đến chiều tối, cuối cùng thì Lâm Tiến Quân cầm báo cáo so sánh ADN, thông báo với anh rằng vết máu bên vách núi đúng là máu của Tô Quỳnh Thy, cảnh sát còn tìm thấy bóng dáng của cô trong một máy quay giám sát ở gần bờ vực.
Máy quay giám sát quay lại không rõ lắm nhưng miễn cưỡng thì cũng thấy được Tô Quỳnh Thy chạy thật nhanh rồi nhảy xuống biển, phía sau còn có một người đàn ông đuổi theo nhưng nhìn không rõ là ai, sau đó anh ta đứng lại đó chờ rất lâu rồi mới quay người rời đi.
Hoắc Hải Phong mở mắt trừng trừng, ngồi bên vách núi suốt một buổi Tối.
Dường như linh hồn anh cũng đi đã đi theo Tô Quỳnh Thy mất rồi, suốt đêm không ngủ, hai mắt anh trở nên vô hồn.
Nửa đêm tim anh thật sự đau đến khó chịu, đầu ngón tay anh bất giác bấu víu lấy mặt đất, nước mắt cứ rớt như mưa, thậm chí anh còn nghĩ hay là nhảy xuống theo Tô Quỳnh Thy cho rồi, lúc sống không thể ở bên nhau, chết đi rồi thì sẽ có thể giữ cô lại bên cạnh anh.
“Hoắc Hải Phong!” Lê Quốc Nam cũng vừa mới nhận được tin báo. Vì việc tìm kiếm ở các bệnh viện khá khó khăn, anh ta lại cùng những người khác chia nhau ra tìm, điện thoại cũng đã hết pin từ sớm nên mãi đến khi anh ta vừa tìm được một chút manh mối, định quay về tìm người thì mới được thông báo cho biết sự thật.
Anh ta vội vã chạy đến thì thấy anh đang ngồi mất hồn ở đó, cơn tức giận của Lê Quốc Nam dâng trào, không thể nào đè nén được.
“Tô Quỳnh Thy đã không còn nữa, có việc này tôi nghĩ là anh có quyền được biết” Ở Hải Phòng, anh ta muốn đối phó với Hoắc Hải Phong là chuyện rất dễ dàng nhưng anh ta đã không làm gì cả bởi vì anh ta không thể làm chuyện có lỗi với tình cảm bao năm của mình và Tô Quỳnh Thy.
“Sở dĩ tôi và Tô Quỳnh Thy ở lại trong nước lâu như vậy là vì cô ấy đã mang thai, mang thai con của anh. Bởi vì anh và ông cụ Chánh mà suýt chút không giữ được đứa bé, vì vậy cô ấy mới cần phải ở lại trong nước nghỉ dưỡng lâu như vậy”
Ánh mắt Lê Quốc Nam lạnh lùng, anh ta cười nhạt rồi nói tiếp: “Nói cho cùng Tô Quỳnh Thy như vậy đều là do anh tạo ra, Hoắc Hải Phong, anh mới là cội nguồn của tội ác!”
Lê Quốc Nam nói xong thì quay người rời khỏi chỗ đó, anh ta phải đi xuyên đêm để đến Mỹ chăm sóc cho Tô Kiến Định.
Anh ta không thể đánh chết Hoắc Hải Phong nhưng chắc chắn Tô Kiến Định có khả năng đó, anh ấy có thể đè Hoắc Hải Phong xuống mà đánh.
“Lê Quốc Nam, không thể nào, sao Quỳnh Thy có thể có thai, sao có thể có thai được?” Anh vốn dĩ đang ngồi ngây ra, sau khi nghe thấy thì lập tức đứng bật dậy, nắm chặt lấy áo của Lê Quốc Nam, vẻ mặt như phát điên.
“Cái gì gọi là không thể, có gì mà không thể? Hoắc Hải Phong, anh không tin thì về mà hỏi ông nội của anh đi, nếu không phải vì Tô Quỳnh Thy thông minh lanh lợi thì đứa bé đã sớm chết trong tay của ông nội anh rồi!”
Lê Quốc Nam dùng sức lấy hai tay đẩy Hoắc Hải Phong ra, mắt anh ta ửng đỏ, tay trái của anh ta nắm lấy cổ áo của anh, tay phải thì không hề do dự mà đấm cho anh một đấm.
“Hoắc Hải Phong, anh chính là đồ phế vật, Tô Quỳnh Thy khổ sở đến như vậy để bảo vệ đứa bé, đến cuối cùng vẫn phải chết trong tay ông nội anh.
Thật là buồn cười, cũng thật là đáng thương!” Lê Quốc Nam đấm lên người Hoáắc Hải Phong hết đấm này đến đấm khác.
Nước mắt Lê Quốc Nam càng lúc càng nhiều đến khi nước mắt giàn giụa đến mức anh ta không còn nhìn rõ được người trước mặt thì anh ta mới mệt mỏi mà buông tay ngồi bệt xuống đất, người đàn ông cao một mét tám mấy ngồi khóc chẳng khác gì một đứa con nít.
Cơ thể và khuôn mặt Hoắc Hải Phong không biết đã ăn bao nhiêu cú đấm nhưng dường như anh không hề cảm thấy đau đớn, trong đầu anh chỉ toàn là việc Tô Quỳnh Thy đã mang thai.
Trước đây anh khao khát Tô Quỳnh Thy sinh con cho anh bao nhiêu thì giờ đây anh lại căm hận bản thân bấy nhiêu. Anh ngã khụy trên mặt đất, mặt mày bầm tím, khuôn mặt tuấn tú thường ngày giờ đã bị đánh đến mức nhận không ra nữa.
Lâm Tiến Quân dắt theo một nhóm vệ sĩ chỉ đứng gần sau đó một chút mà không dám đứng quá xa. Vốn dĩ trước khi Lê Quốc Nam chưa đến thì họ đều đứng sát phía sau Hoắc Hải Phong vì sợ anh nghĩ không thông sẽ nhảy theo Tô Quỳnh Thy xuống đó.
Bốn năm nay, có thể nói anh ta đã nhìn thấu hết rốt cuộc ông chủ của anh ta đối xử với cô Quỳnh Thy như thế nào, chính là cái kiểu nâng trên tay thì Sợ rớt, ngậm vào miệng thì sợ tan, chỉ hận không thể móc tim mình ra đưa nữa thôi, anh ta chỉ nhìn thôi cũng thấy chua xót.
Nhưng không ngờ cuối cùng sự việc lại thành ra như thế này.
Anh ta không có lập trường khuyên cũng không thể khuyên, chỉ có thể mở †o mắt nhìn Hoắc Hải Phong đau lòng, nhìn anh bị đánh.
Bây giờ điều duy nhất anh ta có thể làm được đó là tìm cho anh một bệnh viện tốt và một bác sĩ tốt.
“Hoắc Hải Phong, tôi sẽ lập tức rời khỏi đây, sau này Tô Kiến Định sẽ đích thân đến tìm anh để tính nợ của Tô Quỳnh Thy!”
Nếu cái tên Tô Kiến Định giữ em gái như báu vật đó mà biết được em gái mình bị ngược đãi đến như vậy thì ngày chết của Hoắc Hải Phong cũng không còn xa nữa.
Nhưng khoảng thời gian này cũng không thể để anh được sống quá vui vẻ, Lê Quốc Nam đứng dậy, phủi mông rồi rời khỏi đó.
Ấn tượng cuối cùng trong đầu Tô Quỳnh Thy là mặt biển tối đen, cô không ngờ bản thân vẫn còn cơ hội tỉnh lại.
Cô thấy cả người ấm áp, vết thương trên người cũng đã được rửa sạch, quần áo cũng đã được thay ra thoải mái, cô có cảm giác lắc lư, chắc lúc này cô đang ở trên thuyền.
Ngày hôm đó nước biển lạnh khủng khiếp làm cô nhanh chóng mất đi tri giác, cô căn bản không biết mình được người ta cứu lên lúc nào và rốt cuộc đang trôi vê đâu.
“Cô gái trẻ tỉnh lại rồi à!” Cửa phòng được mở ra kêu lên “cót két”, một giọng nói vui mừng truyền đến ngay sau đó.
Tô Quỳnh Thy dừng việc suy đoán và quay người lại, cô hơi tò mò rốt cuộc là ai mà lại có thể cứu được cô.
Người bước đến là một người phụ nữ mặc quần áo rất đơn giản, mặc dù khuôn mặt bà ấy đã có rất nhiều nếp nhăn nhưng khi bà ấy cười lên thì lại rất ấm áp, khiến cô tự dưng có cảm giác an tâm, cô bất giác nở nụ cười và nói: “Là thím đã cứu con sao ạ?”
“Chuyện đó thì sao có thể, là con trai của thím vớt con lên, vận may của con cũng tốt lắm đấy, phía bên vách núi có rất nhiều dòng chảy ngầm, thông thường dù là thanh niên khỏe mạnh, thông thuộc tính chất dòng nước cũng không thể thoát ra ngoài, con thì lại có thể trôi đi rất xa, để chúng ta nhìn thấy được!”
Bà ấy vừa nói vừa bước qua đỡ Tô Quỳnh Thy ngôi dậy, bàn tay khô ráp của bà ấy đặt lên cổ tay cô một lúc rất lâu mới buông ra, một tay bà ấy giúp cô kéo mền, tay kia thì bưng một chén thuốc đen thùi lùi.
“Thím, cái này là… thuốc sao ạ?” Thuốc có màu đen tuyền lại còn có mùi rất kì lạ, Tô Quỳnh Thy vừa mới húp một ít thì cảm giác buồn nôn đã cuộn †ừ ngực lên, cô không nhịn được vội bò qua mép giường, nước mắt trào ra vì khó chịu.
“Thím biết loại thuốc này rất khó ngửi nhưng con gái à, con không uống vào thì đứa bé trong bụng không thể nào khỏe lại được, thời gian con ngâm mình trong nước biển quá lâu, trên thuyền cũng không có quá nhiều thuốc, chỉ có thể dùng đỡ thế này thôi. Đợi sau khi vào đến thôn thì thím sẽ hốt cho con hai thang thuốc, uống một tháng thì đứa bé sẽ không sao nữa”
Lời của bà ấy như chạm vào vết thương lòng của Tô Quỳnh Thy, cô vốn tưởng rằng mình có thể sống sót đã là ơn đức trời cho rồi, không ngờ con của cô cũng có thể cùng cô sống tiếp. Tô Quỳnh Thy rõ ràng là vừa cảm kích, vừa kích động, lại vừa hạnh phúc, những cảm xúc đó cứ đan xen vào nhau, đôi mắt long lanh của Tô Quỳnh Thy ửng đỏ vành, cô rưng rưng nước mắt.
Cô cố gắng nuốt nước mắt vào trong rồi rút cánh tay bé nhỏ từ trong mền ra, bưng lấy chén thuốc, bịt mũi lại và uống một hơi hết sạch.
“Thím..” Cô vừa mở miệng thì cảm giác buồn nôn lại trào lên, vành mắt cô lại đỏ lên vì khó chịu, cô vội kiêm lại, bụm chặt miệng, cố ép bản thân dịch chuyển sự chú ý, không nghĩ đến những chuyện đó nữa.
“Đúng vậy, cháu và thằng Hải Phong nhất định sẽ hạnh phúc!” Ông cụ Chánh chỉ mới nghe thấy nửa câu đầu thì tinh thân của ông ta đã trở nên nhẹ nhõm.
Nửa câu sau của Trần Mộc Châu chỉ nói lẩm bẩm, ngoài bản thân cô ta ra thì không ai có thể nghe thấy, chỉ như gió thoảng mây bay.
Hoắc Hải Phong tìm Tô Quỳnh Thy từ sáng sớm đến chiều tối, cuối cùng thì Lâm Tiến Quân cầm báo cáo so sánh ADN, thông báo với anh rằng vết máu bên vách núi đúng là máu của Tô Quỳnh Thy, cảnh sát còn tìm thấy bóng dáng của cô trong một máy quay giám sát ở gần bờ vực.
Máy quay giám sát quay lại không rõ lắm nhưng miễn cưỡng thì cũng thấy được Tô Quỳnh Thy chạy thật nhanh rồi nhảy xuống biển, phía sau còn có một người đàn ông đuổi theo nhưng nhìn không rõ là ai, sau đó anh ta đứng lại đó chờ rất lâu rồi mới quay người rời đi.
Hoắc Hải Phong mở mắt trừng trừng, ngồi bên vách núi suốt một buổi Tối.
Dường như linh hồn anh cũng đi đã đi theo Tô Quỳnh Thy mất rồi, suốt đêm không ngủ, hai mắt anh trở nên vô hồn.
Nửa đêm tim anh thật sự đau đến khó chịu, đầu ngón tay anh bất giác bấu víu lấy mặt đất, nước mắt cứ rớt như mưa, thậm chí anh còn nghĩ hay là nhảy xuống theo Tô Quỳnh Thy cho rồi, lúc sống không thể ở bên nhau, chết đi rồi thì sẽ có thể giữ cô lại bên cạnh anh.
“Hoắc Hải Phong!” Lê Quốc Nam cũng vừa mới nhận được tin báo. Vì việc tìm kiếm ở các bệnh viện khá khó khăn, anh ta lại cùng những người khác chia nhau ra tìm, điện thoại cũng đã hết pin từ sớm nên mãi đến khi anh ta vừa tìm được một chút manh mối, định quay về tìm người thì mới được thông báo cho biết sự thật.
Anh ta vội vã chạy đến thì thấy anh đang ngồi mất hồn ở đó, cơn tức giận của Lê Quốc Nam dâng trào, không thể nào đè nén được.
“Tô Quỳnh Thy đã không còn nữa, có việc này tôi nghĩ là anh có quyền được biết” Ở Hải Phòng, anh ta muốn đối phó với Hoắc Hải Phong là chuyện rất dễ dàng nhưng anh ta đã không làm gì cả bởi vì anh ta không thể làm chuyện có lỗi với tình cảm bao năm của mình và Tô Quỳnh Thy.
“Sở dĩ tôi và Tô Quỳnh Thy ở lại trong nước lâu như vậy là vì cô ấy đã mang thai, mang thai con của anh. Bởi vì anh và ông cụ Chánh mà suýt chút không giữ được đứa bé, vì vậy cô ấy mới cần phải ở lại trong nước nghỉ dưỡng lâu như vậy”
Ánh mắt Lê Quốc Nam lạnh lùng, anh ta cười nhạt rồi nói tiếp: “Nói cho cùng Tô Quỳnh Thy như vậy đều là do anh tạo ra, Hoắc Hải Phong, anh mới là cội nguồn của tội ác!”
Lê Quốc Nam nói xong thì quay người rời khỏi chỗ đó, anh ta phải đi xuyên đêm để đến Mỹ chăm sóc cho Tô Kiến Định.
Anh ta không thể đánh chết Hoắc Hải Phong nhưng chắc chắn Tô Kiến Định có khả năng đó, anh ấy có thể đè Hoắc Hải Phong xuống mà đánh.
“Lê Quốc Nam, không thể nào, sao Quỳnh Thy có thể có thai, sao có thể có thai được?” Anh vốn dĩ đang ngồi ngây ra, sau khi nghe thấy thì lập tức đứng bật dậy, nắm chặt lấy áo của Lê Quốc Nam, vẻ mặt như phát điên.
“Cái gì gọi là không thể, có gì mà không thể? Hoắc Hải Phong, anh không tin thì về mà hỏi ông nội của anh đi, nếu không phải vì Tô Quỳnh Thy thông minh lanh lợi thì đứa bé đã sớm chết trong tay của ông nội anh rồi!”
Lê Quốc Nam dùng sức lấy hai tay đẩy Hoắc Hải Phong ra, mắt anh ta ửng đỏ, tay trái của anh ta nắm lấy cổ áo của anh, tay phải thì không hề do dự mà đấm cho anh một đấm.
“Hoắc Hải Phong, anh chính là đồ phế vật, Tô Quỳnh Thy khổ sở đến như vậy để bảo vệ đứa bé, đến cuối cùng vẫn phải chết trong tay ông nội anh.
Thật là buồn cười, cũng thật là đáng thương!” Lê Quốc Nam đấm lên người Hoáắc Hải Phong hết đấm này đến đấm khác.
Nước mắt Lê Quốc Nam càng lúc càng nhiều đến khi nước mắt giàn giụa đến mức anh ta không còn nhìn rõ được người trước mặt thì anh ta mới mệt mỏi mà buông tay ngồi bệt xuống đất, người đàn ông cao một mét tám mấy ngồi khóc chẳng khác gì một đứa con nít.
Cơ thể và khuôn mặt Hoắc Hải Phong không biết đã ăn bao nhiêu cú đấm nhưng dường như anh không hề cảm thấy đau đớn, trong đầu anh chỉ toàn là việc Tô Quỳnh Thy đã mang thai.
Trước đây anh khao khát Tô Quỳnh Thy sinh con cho anh bao nhiêu thì giờ đây anh lại căm hận bản thân bấy nhiêu. Anh ngã khụy trên mặt đất, mặt mày bầm tím, khuôn mặt tuấn tú thường ngày giờ đã bị đánh đến mức nhận không ra nữa.
Lâm Tiến Quân dắt theo một nhóm vệ sĩ chỉ đứng gần sau đó một chút mà không dám đứng quá xa. Vốn dĩ trước khi Lê Quốc Nam chưa đến thì họ đều đứng sát phía sau Hoắc Hải Phong vì sợ anh nghĩ không thông sẽ nhảy theo Tô Quỳnh Thy xuống đó.
Bốn năm nay, có thể nói anh ta đã nhìn thấu hết rốt cuộc ông chủ của anh ta đối xử với cô Quỳnh Thy như thế nào, chính là cái kiểu nâng trên tay thì Sợ rớt, ngậm vào miệng thì sợ tan, chỉ hận không thể móc tim mình ra đưa nữa thôi, anh ta chỉ nhìn thôi cũng thấy chua xót.
Nhưng không ngờ cuối cùng sự việc lại thành ra như thế này.
Anh ta không có lập trường khuyên cũng không thể khuyên, chỉ có thể mở †o mắt nhìn Hoắc Hải Phong đau lòng, nhìn anh bị đánh.
Bây giờ điều duy nhất anh ta có thể làm được đó là tìm cho anh một bệnh viện tốt và một bác sĩ tốt.
“Hoắc Hải Phong, tôi sẽ lập tức rời khỏi đây, sau này Tô Kiến Định sẽ đích thân đến tìm anh để tính nợ của Tô Quỳnh Thy!”
Nếu cái tên Tô Kiến Định giữ em gái như báu vật đó mà biết được em gái mình bị ngược đãi đến như vậy thì ngày chết của Hoắc Hải Phong cũng không còn xa nữa.
Nhưng khoảng thời gian này cũng không thể để anh được sống quá vui vẻ, Lê Quốc Nam đứng dậy, phủi mông rồi rời khỏi đó.
Ấn tượng cuối cùng trong đầu Tô Quỳnh Thy là mặt biển tối đen, cô không ngờ bản thân vẫn còn cơ hội tỉnh lại.
Cô thấy cả người ấm áp, vết thương trên người cũng đã được rửa sạch, quần áo cũng đã được thay ra thoải mái, cô có cảm giác lắc lư, chắc lúc này cô đang ở trên thuyền.
Ngày hôm đó nước biển lạnh khủng khiếp làm cô nhanh chóng mất đi tri giác, cô căn bản không biết mình được người ta cứu lên lúc nào và rốt cuộc đang trôi vê đâu.
“Cô gái trẻ tỉnh lại rồi à!” Cửa phòng được mở ra kêu lên “cót két”, một giọng nói vui mừng truyền đến ngay sau đó.
Tô Quỳnh Thy dừng việc suy đoán và quay người lại, cô hơi tò mò rốt cuộc là ai mà lại có thể cứu được cô.
Người bước đến là một người phụ nữ mặc quần áo rất đơn giản, mặc dù khuôn mặt bà ấy đã có rất nhiều nếp nhăn nhưng khi bà ấy cười lên thì lại rất ấm áp, khiến cô tự dưng có cảm giác an tâm, cô bất giác nở nụ cười và nói: “Là thím đã cứu con sao ạ?”
“Chuyện đó thì sao có thể, là con trai của thím vớt con lên, vận may của con cũng tốt lắm đấy, phía bên vách núi có rất nhiều dòng chảy ngầm, thông thường dù là thanh niên khỏe mạnh, thông thuộc tính chất dòng nước cũng không thể thoát ra ngoài, con thì lại có thể trôi đi rất xa, để chúng ta nhìn thấy được!”
Bà ấy vừa nói vừa bước qua đỡ Tô Quỳnh Thy ngôi dậy, bàn tay khô ráp của bà ấy đặt lên cổ tay cô một lúc rất lâu mới buông ra, một tay bà ấy giúp cô kéo mền, tay kia thì bưng một chén thuốc đen thùi lùi.
“Thím, cái này là… thuốc sao ạ?” Thuốc có màu đen tuyền lại còn có mùi rất kì lạ, Tô Quỳnh Thy vừa mới húp một ít thì cảm giác buồn nôn đã cuộn †ừ ngực lên, cô không nhịn được vội bò qua mép giường, nước mắt trào ra vì khó chịu.
“Thím biết loại thuốc này rất khó ngửi nhưng con gái à, con không uống vào thì đứa bé trong bụng không thể nào khỏe lại được, thời gian con ngâm mình trong nước biển quá lâu, trên thuyền cũng không có quá nhiều thuốc, chỉ có thể dùng đỡ thế này thôi. Đợi sau khi vào đến thôn thì thím sẽ hốt cho con hai thang thuốc, uống một tháng thì đứa bé sẽ không sao nữa”
Lời của bà ấy như chạm vào vết thương lòng của Tô Quỳnh Thy, cô vốn tưởng rằng mình có thể sống sót đã là ơn đức trời cho rồi, không ngờ con của cô cũng có thể cùng cô sống tiếp. Tô Quỳnh Thy rõ ràng là vừa cảm kích, vừa kích động, lại vừa hạnh phúc, những cảm xúc đó cứ đan xen vào nhau, đôi mắt long lanh của Tô Quỳnh Thy ửng đỏ vành, cô rưng rưng nước mắt.
Cô cố gắng nuốt nước mắt vào trong rồi rút cánh tay bé nhỏ từ trong mền ra, bưng lấy chén thuốc, bịt mũi lại và uống một hơi hết sạch.
“Thím..” Cô vừa mở miệng thì cảm giác buồn nôn lại trào lên, vành mắt cô lại đỏ lên vì khó chịu, cô vội kiêm lại, bụm chặt miệng, cố ép bản thân dịch chuyển sự chú ý, không nghĩ đến những chuyện đó nữa.
Bình luận facebook