Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-65
Chương 65: Làm khó tình cảm của anh Phong
“Được rồi, lần sau mẹ hứa sẽ nghe theo Hướng Minh, chúng ta mau lên đường thôi, nếu đến muộn thì công viên giải trí sẽ rất đông người đấy…
Năm lấy bàn tay nhỏ bé của con, Tô Quỳnh Thy híp mắt lại, có vẻ như tâm trạng rất tốt.
Hoắc Hải Phong ra lệnh cho tài xế đi theo sau Tô Quỳnh Thy ở khoảng cách xa, anh nhìn chằm chằm vào chiếc xe gân đó bằng vẻ mặt không cảm xúc.
Công viên giải trí cách đó không xa, chỉ mất mười phút là đã tới nơi, Tô Quỳnh Thy bảo tài xế rằng buổi tối đến đón mình, sau đó dắt tay cậu bé, nở nụ cười rạng rỡ và bước vào bên trong.
Chờ hai người vào trong, Hoắc Hải Phong mới bình tĩnh bước từ trên xe xuống, anh thuận tiện cầm lấy quả bóng bay do chú hề đứng ở cửa đưa cho, thanh âm ồn ào bên tai khiến anh cảm thấy hơi bực bội, Hoắc Hải Phong híp hai mắt lại, ánh mắt tập trung vào hai bóng lưng một lớn một nhỏ đang chậm rãi bước đi ở cách đó không xa.
Trong phút chốc hay tin Tô Quỳnh Thy vẫn còn sống, trong đầu Hoắc Hải Phong đã nghĩ ra hàng chục nghìn phương pháp cướp cô trở lại, nhưng bên cạnh cô còn có một đứa trẻ, Hoắc Hải Phong biết rằng nếu dùng thủ đoạn ép buộc để tách hai mẹ con họ ra rồi cướp Quỳnh Thy về thì chính là một cách làm ngu ngục.
Mà anh còn rất thích một đứa trẻ thông minh, hiểu chuyện lại ngoan ngoãn như vậy, vậy thì tại sao lại không nhận cả cậu bé về cơ chứ, chỉ cần dụ dỗ được cậu bé thì anh tin cơ hội của mình sẽ rất lớn.
Đầu óc của Hoắc Hải Phong nhanh chóng xoay chuyển, không ngừng phân tích cậu bé Tô Hướng Minh này.
Đối với một đứa trẻ có cuộc sống hạnh phúc đầm ấm, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể khiến cậu bé tình nguyện nhận mình là bố, đây là một vấn đề đáng được quan tâm.
Còn về tương lai…
Đôi mắt đen láy của Hoắc Hải Phong trở nên sâu thẳm, chỉ cần cậu bé quen biết mình, vậy thì anh còn phải sợ Quỳnh Thy sẽ không tự chui đầu vào lưới saol Mẹ là người vĩ đại nhất trên đời này, nhưng không phải chỉ là nói suông mà thôi.
Đến lúc đó, cho dù Tô Kiến Định đích thân đến thì cũng đã vô dụng.
Hoắc Hải Phong chắc chắn rằng chỉ cần mình có thể tiếp xúc với Quỳnh Thy trong một khoảng thời gian ngắn, thì sớm muộn gì anh cũng có thể dụ dỗ cô trở lại.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Hoắc Hải Phong lặng lẽ đi tới chỗ cách Tô Quỳnh Thy không xa, quả bóng trong tay lửng lơ lên xuống theo động tác của anh.
Hướng Minh đang nhàm chán ngồi trên vòng quay ngựa gõ, hai tay ôm lấy cây cột nhỏ trước mặt, cậu bé cong miệng tỏ ra chán nản, đang nhìn quanh bốn phía thì khóe mắt đột nhiên trông thấy một chú mà trước đây mình từng 94p.
Hai mắt cậu bé đột nhiên sáng lên, dường như chợt nghĩ tới điều gì đó, cậu bé lại ỉu xìu ngồi nghiêm chỉnh trở lại, cúi thấp đầu xuống.
Tô Quỳnh Thy nhận ra vẻ mặt của Hướng Minh có sự thay đổi, cô nhìn theo tâm mắt của cậu bé, đập vào mắt của cô chính là một bóng người cao lớn đang đứng ở đằng kia, trên tay cầm một quả bóng, gương mặt không chút cảm xúc.
Con ngươi chợt co rút lại, Tô Quỳnh Thy lập tức quay đầu đi, sắc mặt có hơi tái nhợt, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
Cô đã biết trước rằng Hoắc Hải Phong sẽ không bỏ qua cho mình dễ dàng như vậy, đã đuổi theo đến tận đây rồi, thật là…
Cô hít thở sâu vài cái, cố gắng khiến bản thân mình bình tĩnh lại, đúng lúc vòng quay ngựa gỗ cũng sắp hết thời gian, Tô Quỳnh Thy lặng lẽ ôm con trai xuống, đứng tại chỗ lan can, cô giúp con lau mồ hôi trên trán, sau đó không chớp mắt mà đi về phía trước.
“Quỳnh Thy” Hoắc Hải Phong cau mày, nắm lấy tay người phụ nữ muốn đi lướt qua người mình, sắc mặt anh trở nên đen kịt lại: “Tôi tên là Hoắc Hải Phong, tôi quen em, hồi nhỏ chúng ta cùng nhau lớn lên”
Tô Quỳnh Thy lạnh lùng rũ bỏ bàn tay to lớn đang nắm cánh tay của mình ra, cô lùi lại vê phía sau và đứng sang một bên, lễ phép nói với Hoắc Hải Phong: “Ngại quá, năm năm trước tôi bị tai nạn, hiện tại tôi đã quên hết mọi chuyện rồi, hơn nữa lần trước tôi cũng nói với anh rằng tôi đã kết hôn và có một đứa con năm tuổi rồi. Cuộc sống bây giờ của tôi rất hạnh phúc, phiền anh có thể đừng tới quấy rầy cuộc sống của tôi nữa được không?”
Hướng Minh mở to hai mắt, cậu bé nhìn Tô Quỳnh Thy bằng dáng vẻ ngạc nhiên, tuy rằng không hiểu tại sao mẹ mình lại nói cô bị mất trí nhớ, nhưng cậu bé rất biết bao che khuyết điểm, cho dù Hướng Minh có thích chú này bao nhiêu đi nữa, nhưng mẹ cậu bé không thích thì cậu bé cũng kiên quyết không thích.
Không có ai quan trọng hơn mẹt Cậu bé không nói lời nào, ghé vào trên bờ vai của Tô Quỳnh Thy, nhắm mắt làm ngơ.
Khi Hoắc Hải Phong dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào cô, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Tô Quỳnh Thy không chút biểu cảm, thậm chí lộ ra vẻ chán ghét, mặc dù cô không biết phải làm cách nào mới khiến biểu cảm của mình không thay đổi.
Đôi khi não bộ không kiểm soát được biểu hiện của cơ thể lại là một chuyện tốt.
Biểu hiện vừa rồi của cô rất tốt, hoàn toàn chính là dáng vẻ nhìn thấy bệnh nhân tâm thần.
“Mẹ ơi, chú đó nói là từ nhỏ đã lớn lên cùng mẹ, tại sao Hướng Minh chưa bao giờ nhìn thấy chú ấy ạ?” Sau khi Hoắc Hải Phong bị biểu cảm của Tô Quỳnh Thy đuổi đi, Tô Hướng Minh đang ở trong lòng chợt vòng tay ôm lấy chiếc cổ mảnh mai của cô, cậu bé dè dặt hỏi với một đôi mắt đầy vẻ tò mò.
Nếu mẹ có quan hệ tốt với chú đó thì không sao, vậy thì thỉnh thoảng cậu bé có thể qua nhà nói chuyện với chú ấy rồi.
“Người đó là một tên khốn, lần sau nhìn thấy người đó thì con nhất định phải quay đầu bỏ chạy, biết chưa?” Tô Quỳnh Thy thở dài, cô hy vọng lần sau Hoắc Hải Phong sẽ không xuất hiện trước mặt mình một cách lặng lẽ như vậy, rõ ràng anh đã kết hôn với Trần Mộc Châu rồi mà còn âm mưu chia rẽ mình, quả thực chính là tên khốn…
“Quỳnh Thy, tuy rằng em đã quên mất ký ức trước đây nhưng tôi vẫn còn nhớ rõ” Người vốn dĩ đã đi xa lại đột nhiên cầm hai cốc nước trái cây chạy tới, tiến đến gần nói nhỏ bên tai Tô Quỳnh Thy: “Năm năm trước, chúng ta là người yêu của nhau. Bởi vì lỗi lâm của anh nên mới khiến em gặp nạn, là anh có lỗi với em. Em trừng phạt anh là điều nên làm, đời này…”
“Anh Phong, tôi cảnh cáo anh lần cuối cùng, anh còn như thế này nữa thì tôi thật sự phải báo cảnh sát” Sắc mặt của Tô Quỳnh Thy lạnh như băng, trái tim của cô lệch một nhịp, quay đầu lại lạnh lùng nhìn anh: “Còn nữa, nếu sau này anh còn ăn nói linh tinh trước mặt con trai tôi thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Tô Quỳnh Thy không hề muốn Hướng Minh biết những chuyện lộn xộn này, sở dĩ lý do mà lúc đầu cô không muốn quay lại là vì sợ Hoắc Hải Phong nói lung tung trước mặt con mình, quả nhiên cô không nên ôm chút hy vọng mong manh này.
“Quỳnh Thy, tôi không ngại Hướng Minh, ngược lại tôi rất thích đứa trẻ này. Tôi cũng không ngại nó là con của Lê Quốc Nam. Vốn dĩ chúng ta mới là người nên ở bên nhau. Quỳnh Thy, sau này tôi nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt, sẽ không để em gặp…
“Anh Phong, cái gì mà anh không ngại Hướng Minh là con của anh Nam? Tôi có hứa với anh điều gì không?” Tô Quỳnh Thy ngắt lời Hoắc Hải Phong, cô nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đè người đàn ông trước mặt này xuống đất rồi đánh cho một trận:
“Tôi nghe nói anh Phong đã kết hôn rồi. Là một người đàn ông đã có gia đình mà còn quấn quýt lấy người phụ nữ đã có chồng như tôi, e rằng sẽ làm mất thể diện của Tập đoàn Sunrise các người đấy!” Câu nói cuối cùng gần như phát ra †ừ trong kế răng, Tô Quỳnh Thy bịt tai cậu bé lại, không muốn cho cậu bé nghe thấy những thứ linh tinh này.
“Tại sao? Quỳnh Thy, rõ ràng năm đó chúng ta yêu nhau, thật sự ngay cả một cơ hội mà em cũng không cho anh sao?”
Hoắc Hải Phong không chịu buông tha cho cô mà còn lên tiếng hỏi, như thể anh đã quên ký ức trước đây, rốt cuộc chuyện của anh có phải sự thật hay không, vấn đề này đã không thể nào khảo chứng rồi, chưa kể ký ức trước đây cũng không phải là ký ức tốt đẹp gì, bắt đầu lại cũng coi như là một lựa chọn tốt.
“Chẳng có lý do gì cả, tôi đã có chồng con, thực sự làm khó tình cảm của anh Phong rồi”
“Được rồi, lần sau mẹ hứa sẽ nghe theo Hướng Minh, chúng ta mau lên đường thôi, nếu đến muộn thì công viên giải trí sẽ rất đông người đấy…
Năm lấy bàn tay nhỏ bé của con, Tô Quỳnh Thy híp mắt lại, có vẻ như tâm trạng rất tốt.
Hoắc Hải Phong ra lệnh cho tài xế đi theo sau Tô Quỳnh Thy ở khoảng cách xa, anh nhìn chằm chằm vào chiếc xe gân đó bằng vẻ mặt không cảm xúc.
Công viên giải trí cách đó không xa, chỉ mất mười phút là đã tới nơi, Tô Quỳnh Thy bảo tài xế rằng buổi tối đến đón mình, sau đó dắt tay cậu bé, nở nụ cười rạng rỡ và bước vào bên trong.
Chờ hai người vào trong, Hoắc Hải Phong mới bình tĩnh bước từ trên xe xuống, anh thuận tiện cầm lấy quả bóng bay do chú hề đứng ở cửa đưa cho, thanh âm ồn ào bên tai khiến anh cảm thấy hơi bực bội, Hoắc Hải Phong híp hai mắt lại, ánh mắt tập trung vào hai bóng lưng một lớn một nhỏ đang chậm rãi bước đi ở cách đó không xa.
Trong phút chốc hay tin Tô Quỳnh Thy vẫn còn sống, trong đầu Hoắc Hải Phong đã nghĩ ra hàng chục nghìn phương pháp cướp cô trở lại, nhưng bên cạnh cô còn có một đứa trẻ, Hoắc Hải Phong biết rằng nếu dùng thủ đoạn ép buộc để tách hai mẹ con họ ra rồi cướp Quỳnh Thy về thì chính là một cách làm ngu ngục.
Mà anh còn rất thích một đứa trẻ thông minh, hiểu chuyện lại ngoan ngoãn như vậy, vậy thì tại sao lại không nhận cả cậu bé về cơ chứ, chỉ cần dụ dỗ được cậu bé thì anh tin cơ hội của mình sẽ rất lớn.
Đầu óc của Hoắc Hải Phong nhanh chóng xoay chuyển, không ngừng phân tích cậu bé Tô Hướng Minh này.
Đối với một đứa trẻ có cuộc sống hạnh phúc đầm ấm, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể khiến cậu bé tình nguyện nhận mình là bố, đây là một vấn đề đáng được quan tâm.
Còn về tương lai…
Đôi mắt đen láy của Hoắc Hải Phong trở nên sâu thẳm, chỉ cần cậu bé quen biết mình, vậy thì anh còn phải sợ Quỳnh Thy sẽ không tự chui đầu vào lưới saol Mẹ là người vĩ đại nhất trên đời này, nhưng không phải chỉ là nói suông mà thôi.
Đến lúc đó, cho dù Tô Kiến Định đích thân đến thì cũng đã vô dụng.
Hoắc Hải Phong chắc chắn rằng chỉ cần mình có thể tiếp xúc với Quỳnh Thy trong một khoảng thời gian ngắn, thì sớm muộn gì anh cũng có thể dụ dỗ cô trở lại.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Hoắc Hải Phong lặng lẽ đi tới chỗ cách Tô Quỳnh Thy không xa, quả bóng trong tay lửng lơ lên xuống theo động tác của anh.
Hướng Minh đang nhàm chán ngồi trên vòng quay ngựa gõ, hai tay ôm lấy cây cột nhỏ trước mặt, cậu bé cong miệng tỏ ra chán nản, đang nhìn quanh bốn phía thì khóe mắt đột nhiên trông thấy một chú mà trước đây mình từng 94p.
Hai mắt cậu bé đột nhiên sáng lên, dường như chợt nghĩ tới điều gì đó, cậu bé lại ỉu xìu ngồi nghiêm chỉnh trở lại, cúi thấp đầu xuống.
Tô Quỳnh Thy nhận ra vẻ mặt của Hướng Minh có sự thay đổi, cô nhìn theo tâm mắt của cậu bé, đập vào mắt của cô chính là một bóng người cao lớn đang đứng ở đằng kia, trên tay cầm một quả bóng, gương mặt không chút cảm xúc.
Con ngươi chợt co rút lại, Tô Quỳnh Thy lập tức quay đầu đi, sắc mặt có hơi tái nhợt, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
Cô đã biết trước rằng Hoắc Hải Phong sẽ không bỏ qua cho mình dễ dàng như vậy, đã đuổi theo đến tận đây rồi, thật là…
Cô hít thở sâu vài cái, cố gắng khiến bản thân mình bình tĩnh lại, đúng lúc vòng quay ngựa gỗ cũng sắp hết thời gian, Tô Quỳnh Thy lặng lẽ ôm con trai xuống, đứng tại chỗ lan can, cô giúp con lau mồ hôi trên trán, sau đó không chớp mắt mà đi về phía trước.
“Quỳnh Thy” Hoắc Hải Phong cau mày, nắm lấy tay người phụ nữ muốn đi lướt qua người mình, sắc mặt anh trở nên đen kịt lại: “Tôi tên là Hoắc Hải Phong, tôi quen em, hồi nhỏ chúng ta cùng nhau lớn lên”
Tô Quỳnh Thy lạnh lùng rũ bỏ bàn tay to lớn đang nắm cánh tay của mình ra, cô lùi lại vê phía sau và đứng sang một bên, lễ phép nói với Hoắc Hải Phong: “Ngại quá, năm năm trước tôi bị tai nạn, hiện tại tôi đã quên hết mọi chuyện rồi, hơn nữa lần trước tôi cũng nói với anh rằng tôi đã kết hôn và có một đứa con năm tuổi rồi. Cuộc sống bây giờ của tôi rất hạnh phúc, phiền anh có thể đừng tới quấy rầy cuộc sống của tôi nữa được không?”
Hướng Minh mở to hai mắt, cậu bé nhìn Tô Quỳnh Thy bằng dáng vẻ ngạc nhiên, tuy rằng không hiểu tại sao mẹ mình lại nói cô bị mất trí nhớ, nhưng cậu bé rất biết bao che khuyết điểm, cho dù Hướng Minh có thích chú này bao nhiêu đi nữa, nhưng mẹ cậu bé không thích thì cậu bé cũng kiên quyết không thích.
Không có ai quan trọng hơn mẹt Cậu bé không nói lời nào, ghé vào trên bờ vai của Tô Quỳnh Thy, nhắm mắt làm ngơ.
Khi Hoắc Hải Phong dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào cô, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Tô Quỳnh Thy không chút biểu cảm, thậm chí lộ ra vẻ chán ghét, mặc dù cô không biết phải làm cách nào mới khiến biểu cảm của mình không thay đổi.
Đôi khi não bộ không kiểm soát được biểu hiện của cơ thể lại là một chuyện tốt.
Biểu hiện vừa rồi của cô rất tốt, hoàn toàn chính là dáng vẻ nhìn thấy bệnh nhân tâm thần.
“Mẹ ơi, chú đó nói là từ nhỏ đã lớn lên cùng mẹ, tại sao Hướng Minh chưa bao giờ nhìn thấy chú ấy ạ?” Sau khi Hoắc Hải Phong bị biểu cảm của Tô Quỳnh Thy đuổi đi, Tô Hướng Minh đang ở trong lòng chợt vòng tay ôm lấy chiếc cổ mảnh mai của cô, cậu bé dè dặt hỏi với một đôi mắt đầy vẻ tò mò.
Nếu mẹ có quan hệ tốt với chú đó thì không sao, vậy thì thỉnh thoảng cậu bé có thể qua nhà nói chuyện với chú ấy rồi.
“Người đó là một tên khốn, lần sau nhìn thấy người đó thì con nhất định phải quay đầu bỏ chạy, biết chưa?” Tô Quỳnh Thy thở dài, cô hy vọng lần sau Hoắc Hải Phong sẽ không xuất hiện trước mặt mình một cách lặng lẽ như vậy, rõ ràng anh đã kết hôn với Trần Mộc Châu rồi mà còn âm mưu chia rẽ mình, quả thực chính là tên khốn…
“Quỳnh Thy, tuy rằng em đã quên mất ký ức trước đây nhưng tôi vẫn còn nhớ rõ” Người vốn dĩ đã đi xa lại đột nhiên cầm hai cốc nước trái cây chạy tới, tiến đến gần nói nhỏ bên tai Tô Quỳnh Thy: “Năm năm trước, chúng ta là người yêu của nhau. Bởi vì lỗi lâm của anh nên mới khiến em gặp nạn, là anh có lỗi với em. Em trừng phạt anh là điều nên làm, đời này…”
“Anh Phong, tôi cảnh cáo anh lần cuối cùng, anh còn như thế này nữa thì tôi thật sự phải báo cảnh sát” Sắc mặt của Tô Quỳnh Thy lạnh như băng, trái tim của cô lệch một nhịp, quay đầu lại lạnh lùng nhìn anh: “Còn nữa, nếu sau này anh còn ăn nói linh tinh trước mặt con trai tôi thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Tô Quỳnh Thy không hề muốn Hướng Minh biết những chuyện lộn xộn này, sở dĩ lý do mà lúc đầu cô không muốn quay lại là vì sợ Hoắc Hải Phong nói lung tung trước mặt con mình, quả nhiên cô không nên ôm chút hy vọng mong manh này.
“Quỳnh Thy, tôi không ngại Hướng Minh, ngược lại tôi rất thích đứa trẻ này. Tôi cũng không ngại nó là con của Lê Quốc Nam. Vốn dĩ chúng ta mới là người nên ở bên nhau. Quỳnh Thy, sau này tôi nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt, sẽ không để em gặp…
“Anh Phong, cái gì mà anh không ngại Hướng Minh là con của anh Nam? Tôi có hứa với anh điều gì không?” Tô Quỳnh Thy ngắt lời Hoắc Hải Phong, cô nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đè người đàn ông trước mặt này xuống đất rồi đánh cho một trận:
“Tôi nghe nói anh Phong đã kết hôn rồi. Là một người đàn ông đã có gia đình mà còn quấn quýt lấy người phụ nữ đã có chồng như tôi, e rằng sẽ làm mất thể diện của Tập đoàn Sunrise các người đấy!” Câu nói cuối cùng gần như phát ra †ừ trong kế răng, Tô Quỳnh Thy bịt tai cậu bé lại, không muốn cho cậu bé nghe thấy những thứ linh tinh này.
“Tại sao? Quỳnh Thy, rõ ràng năm đó chúng ta yêu nhau, thật sự ngay cả một cơ hội mà em cũng không cho anh sao?”
Hoắc Hải Phong không chịu buông tha cho cô mà còn lên tiếng hỏi, như thể anh đã quên ký ức trước đây, rốt cuộc chuyện của anh có phải sự thật hay không, vấn đề này đã không thể nào khảo chứng rồi, chưa kể ký ức trước đây cũng không phải là ký ức tốt đẹp gì, bắt đầu lại cũng coi như là một lựa chọn tốt.
“Chẳng có lý do gì cả, tôi đã có chồng con, thực sự làm khó tình cảm của anh Phong rồi”
Bình luận facebook