Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-72
Chương 72: Gây sự
“Chuyện quá khứ thì cũng đã qua rồi. Không cần phải cố chấp nói về một chuyện mãi được, tổng giám đốc Kiến Định, anh nói xem có phải không?”
Hoắc Hải Phong rút tay phải ra đặt ở trên đùi, xoay xoay tay trái một vòng, trong lòng bứt rứt không yên.
“Đúng vậy, chuyện quá khứ thì cứ để nó qua đi, tổng giám đốc Hải Phong nói rất có lý” Để ý tới động tác của cánh tay anh, Tô Kiến Định nhíu mày, tính nhẫn nại của anh rất tốt, việc gài bẫy trước khi săn bắn là rất cần thiết.
Dắt Tô Hướng Minh ra công ty, Tô Quỳnh Thy nhìn mặt trời tỏa ánh nắng oi ả, chờ tài xế đến đón mình.
“Tô Quỳnh Thy, mày đúng là đồ hèn hạ, còn mặt mũi quay lại Hải Phòng này. Năm năm trước, mày còn không biết xấu hổ dụ dỗ chồng tao, khiến gia đình của tao tan nát, mày là đồ xấu xa nhất thế giới này.. ”
Cô nhíu mày liếc nhìn người nói ra câu nói đó.
Tài xế vẫn chưa tới, đối phương là một phụ nữ trung niên, bắt đầu khóc to lên vẻ bất lực, nơi này vốn dĩ đang vắng vẻ trong thoáng chốc đã có thêm mấy chục người vây quanh.
“Mày cho rằng bây giờ hợp tác với ông chủ tập đoàn Sunrise rồi thì mày có thể thoát khỏi chuyện mình là người phụ nữ giật chồng người ta sao? Hại chết chồng tao, tao sẽ quấy rây mày đến cùng”
TQT nằm ở trung tâm khu vực Hải Phòng, nếu không phải do thời tiết nóng nực như bây giờ thì có lẽ sẽ nhộn nhịp hơn một chút, trong thời đại công nghệ thông tin này, tin tức từ trung tâm thành phố sẽ truyền đi nhanh hơn cả Virus.
Từ trước đến này hầu như đều không mời nhưng vẫn có nhiều phóng viên tự do và kênh truyền thông giả làm cư dân đi dạo xung quanh thành phố, giống như những con mèo ngửi thấy mùi cá, chen nhau ùa đến, tâng tâng lớp lớp vay quanh Tô Quỳnh Thy và đứa bé.
Người phụ nữ kia ôm một đứa bé nhỏ tuổi hơn Hướng Minh một chút trên tay, nói xong ngồi phịch xuống đất, một tay vẫn kéo quần của Tô Quỳnh Thy khóc không thành tiếng.
“Tao nói cho mày biết, người khác có thể sợ Hoắc Hải Phong và Tô Kiến Định đang chống lưng cho mày, nhưng tao không sợ, dù sao tao cũng không còn gì nữa, không có gì phải sợ cả, Tô Quỳnh Thy, trả lại mạng cho chồng và con trai lớn của tao đi!” Vẻ mặt đối phương hung ác, khóc lóc thảm thiết.
“Cô à, tôi không hiểu cô đang nói cái gì? Hơn nữa, tôi cũng không biết chồng và con trai lớn của cô.” Tô Quỳnh Thy giấu Hướng Minh ra sau lưng, nín thở nói.
Đối phương không quan tâm đến những gì cô nói, nước mắt giàn dụa, xem ra bà ta không định bình tĩnh làm rõ mọi chuyện rồi.
“Đồ đàn bà xấu xa, năm năm trước mày cố tình dụ dỗ con trai tao, rồi dụ dỗ chồng tao, khiến cho chồng tao suýt chút nữa thì mang cả gia tài tặng cho mày, con trai tao mới chỉ khuyên nhủ mày một hai câu. Mày đã cố tình diễn trò trước mặt chồng tao. Mày làm chồng tao tưởng con tao cưỡng bức người đàn bà của ông ấy. Khiến chồng tao đánh đập còn con tao tàn nhẫn, cuối cùng cả hai ngã lăn ra chết. Tất cả đều vì con khốn mày đấy!” Bà ta nói không hề bỏ sót một câu nào.
Ngón tay run rẩy, đôi mắt đỏ hoe, chỉ vào Tô Quỳnh Thy: “Bây giờ mày tốt rồi, dùng tiền mồ hôi xương máu của bọn tao để món nợ của chính mình.
Con chạy ra nước ngoài những năm năm. Tao đã nghĩ rằng không còn hy vọng để trả thù nữa. Không ngờ ông trời có mắt, mày đã tự mình trở vê đây rồi. Mày có nghĩ rằng chuyện này có thể bị che giấu được mãi sao?”
Sau khi hít một hơi, người phụ nữ kia đỏ mặt, khóc lóc nói tiếp: “Năm đó, để trả nợ Á Đông, mày đã dùng cách này dụ dỗ biết bao nhiêu người để giúp mày trả nợ, làm bao nhiêu người khuynh gia bại sản, mày còn có lương tâm không?” Một hòn đá khuấy động ngàn con sóng.
Tất cả những người có mặt ở đây đều bị kinh ngạc, dụ dỗ, khiến hai bố con trở mặt với nhau, làm tan nát gia đình người khác, trước đây vay nợ Á Đông!
Từng chuyện từng chuyện một, gia đình nạn nhân đã ôm con liều mạng chặn người để đòi công bằng, nhưng nếu như một trong những việc này là thật thì hậu thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Tô Quỳnh Thy nhướng mày, nhìn người phụ nữ trước mặt không thể tin được: “Tôi thực sự chưa từng gặp mặt cô, còn nữa những điều cô nói hoàn toàn không phải sự thật. Đừng cố đổ tội cho tôi, nói xấu vu khống tôi như vậy. Ngược lại tôi cho rằng có người đã thuê bà để cố tình bôi nhọ tôi!”
“Chồng của tao, con của tao, đều là do mày hại chết, Tô Quỳnh Thy, mày trả mạng lại đây!” “A… Đột nhiên, Tô Quỳnh Thy bị đẩy, cả người lảo đảo rồi ngã xuống đất.
Đứa trẻ trong vòng tay của người phụ nữ kia đột nhiên lao lên, đối diện với cơ thể nhỏ bé của Hướng Minh, được nửa đường thì bị Tô Quỳnh Thy chặn lại, nhưng không ngờ sức mạnh của đứa nhỏ này lớn như vậy.
“Các người không được bắt nạt mẹ tôi! Nếu còn không đi tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát đấy!’ Nhìn thấy mẹ mình bị đánh ngã xuống đất, Hướng Minh đau lòng đứng trước mặt Tô Quỳnh Thy, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị, khí chất kiến quyết khiến người phụ nữ và đứa trẻ kia đứng im tại chỗ.
“Hướng Minh, con nhanh lên tâng trên tìm cậu nhờ giúp đỡ đi. Người này không phải người có thể dễ dàng chịu thua đâu” Cô chịu đựng cái eo đang đau nhức, kéo đứa bé ra sau lưng, dùng cả cơ thể che chắn cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, ra hiệu cho cậu bé tìm cơ hội chạy đi.
Biết rõ hiện tại ở lại đây cũng không thể giúp được gì, đứa trẻ lau nước mắt, lặng lẽ chờ đợi cơ hội.
“Chu Phi Hòa, đến đây mẹ xem con có bị thương không nào” Vẻ mặt của người phụ nữ kia đau khổ gọi con mình lại, khóc lóc, như thể bà ta phải chịu oan ức lắm vậy.
Nhân lúc mọi người đang đổ dồn sự chú ý vào người phụ nữ kia, Tô Hướng Minh nhéo nhéo tay Tô Quỳnh Thy, chạy vào công ty mà không nhìn lại.
Nhìn thấy Hướng Minh biến mất, Chu Phi Hòa nắm chặt một con dao nhỏ, không biết mình nhặt được ở đâu, mạnh mẽ vùng ra khỏi vòng tay người phụ nữ, bất chấp đâm vào người của Tô Quỳnh Thy, cảm giác đau đớn ập tới.
Tạm thời Tô Quỳnh Thy không sao, vết đâm vừa phải, cô không chịu được ngã lăn xuống đất. Người phụ nữ nắm lấy cơ hội này, dùng thân hình to lớn của mình đè lên người Tô Quỳnh Thy, dùng một tay nắm tóc cô và tay kia thì giáng từng đòn lên người cô.
Đám người xem náo nhiệt nhíu mày, chẳng ai thèm quan tâm đến tình hình của Tô Quỳnh Thy, chỉ một mực cầm máy ảnh, thỉnh thoảng lại có vài tia sáng hiện lên.
Tô Quỳnh Thy cảm thấy toàn thân đau nhức, khuôn mặt dường như bị thứ gì đó cào nát, cảm giác ê ẩm, đầu đập xuống đất, đè trên người cô có lẽ có tới hơn hai người phụ nữ, cả người cô bị đè ở bên dưới, không có khả năng kháng cự.
Trong lúc choáng váng, ngay cả khi cô muốn đưa tay lên vào mặt mình cũng không thể làm được.
“Có máu chảy ra kìa!” Cậu nhóc kia hoảng sợ vứt con dao nhỏ trên tay đi, vừa kêu lên vừa kéo góc áo của người phụ nữ kia, nấp sau lưng bà ta.
Người phụ nữ kia không sợ hãi chút nào, do chưa hết giận, bà ta thở hổn hển, hừ một tiếng nói: “Tô Quỳnh Thy, con khốn hèn hạ chuyên đi dụ dỗ chồng người khác, phá hoại gia đình người ta, nếu hôm nay mày chết ở đây, thì coi như là đền mạng cho con trai và chồng tao đi, thế đã là hời cho mày lắm rồi đấy”
Máu chảy trên mặt đất, ý thức của Tô Quỳnh Thy có hơi không ổn định, tay bắt đầu run lên, sờ phía sau của mình, một vũng máu đỏ thẫm, cô không nhịn được kêu một tiếng, chỉ có thể nằm trên mặt đất, khó khăn cuộn tròn cơ thể của mình lại.
“Mẹ” Hướng Minh còn nhỏ, chân lại ngắn, khi cậu bé chạy đến sảnh lo lắng chờ thang máy thì tình cờ gặp Hoắc Hải Phong đang đi xuống cùng một nhóm người khác, mặc dù mẹ cậu bé không thích ông chú này lắm nhưng thời gian gấp rút, cậu bé không thể đợi thêm được nữa, túm lấy Hoắc Hải Phong kéo ra ngoài.
“Chuyện quá khứ thì cũng đã qua rồi. Không cần phải cố chấp nói về một chuyện mãi được, tổng giám đốc Kiến Định, anh nói xem có phải không?”
Hoắc Hải Phong rút tay phải ra đặt ở trên đùi, xoay xoay tay trái một vòng, trong lòng bứt rứt không yên.
“Đúng vậy, chuyện quá khứ thì cứ để nó qua đi, tổng giám đốc Hải Phong nói rất có lý” Để ý tới động tác của cánh tay anh, Tô Kiến Định nhíu mày, tính nhẫn nại của anh rất tốt, việc gài bẫy trước khi săn bắn là rất cần thiết.
Dắt Tô Hướng Minh ra công ty, Tô Quỳnh Thy nhìn mặt trời tỏa ánh nắng oi ả, chờ tài xế đến đón mình.
“Tô Quỳnh Thy, mày đúng là đồ hèn hạ, còn mặt mũi quay lại Hải Phòng này. Năm năm trước, mày còn không biết xấu hổ dụ dỗ chồng tao, khiến gia đình của tao tan nát, mày là đồ xấu xa nhất thế giới này.. ”
Cô nhíu mày liếc nhìn người nói ra câu nói đó.
Tài xế vẫn chưa tới, đối phương là một phụ nữ trung niên, bắt đầu khóc to lên vẻ bất lực, nơi này vốn dĩ đang vắng vẻ trong thoáng chốc đã có thêm mấy chục người vây quanh.
“Mày cho rằng bây giờ hợp tác với ông chủ tập đoàn Sunrise rồi thì mày có thể thoát khỏi chuyện mình là người phụ nữ giật chồng người ta sao? Hại chết chồng tao, tao sẽ quấy rây mày đến cùng”
TQT nằm ở trung tâm khu vực Hải Phòng, nếu không phải do thời tiết nóng nực như bây giờ thì có lẽ sẽ nhộn nhịp hơn một chút, trong thời đại công nghệ thông tin này, tin tức từ trung tâm thành phố sẽ truyền đi nhanh hơn cả Virus.
Từ trước đến này hầu như đều không mời nhưng vẫn có nhiều phóng viên tự do và kênh truyền thông giả làm cư dân đi dạo xung quanh thành phố, giống như những con mèo ngửi thấy mùi cá, chen nhau ùa đến, tâng tâng lớp lớp vay quanh Tô Quỳnh Thy và đứa bé.
Người phụ nữ kia ôm một đứa bé nhỏ tuổi hơn Hướng Minh một chút trên tay, nói xong ngồi phịch xuống đất, một tay vẫn kéo quần của Tô Quỳnh Thy khóc không thành tiếng.
“Tao nói cho mày biết, người khác có thể sợ Hoắc Hải Phong và Tô Kiến Định đang chống lưng cho mày, nhưng tao không sợ, dù sao tao cũng không còn gì nữa, không có gì phải sợ cả, Tô Quỳnh Thy, trả lại mạng cho chồng và con trai lớn của tao đi!” Vẻ mặt đối phương hung ác, khóc lóc thảm thiết.
“Cô à, tôi không hiểu cô đang nói cái gì? Hơn nữa, tôi cũng không biết chồng và con trai lớn của cô.” Tô Quỳnh Thy giấu Hướng Minh ra sau lưng, nín thở nói.
Đối phương không quan tâm đến những gì cô nói, nước mắt giàn dụa, xem ra bà ta không định bình tĩnh làm rõ mọi chuyện rồi.
“Đồ đàn bà xấu xa, năm năm trước mày cố tình dụ dỗ con trai tao, rồi dụ dỗ chồng tao, khiến cho chồng tao suýt chút nữa thì mang cả gia tài tặng cho mày, con trai tao mới chỉ khuyên nhủ mày một hai câu. Mày đã cố tình diễn trò trước mặt chồng tao. Mày làm chồng tao tưởng con tao cưỡng bức người đàn bà của ông ấy. Khiến chồng tao đánh đập còn con tao tàn nhẫn, cuối cùng cả hai ngã lăn ra chết. Tất cả đều vì con khốn mày đấy!” Bà ta nói không hề bỏ sót một câu nào.
Ngón tay run rẩy, đôi mắt đỏ hoe, chỉ vào Tô Quỳnh Thy: “Bây giờ mày tốt rồi, dùng tiền mồ hôi xương máu của bọn tao để món nợ của chính mình.
Con chạy ra nước ngoài những năm năm. Tao đã nghĩ rằng không còn hy vọng để trả thù nữa. Không ngờ ông trời có mắt, mày đã tự mình trở vê đây rồi. Mày có nghĩ rằng chuyện này có thể bị che giấu được mãi sao?”
Sau khi hít một hơi, người phụ nữ kia đỏ mặt, khóc lóc nói tiếp: “Năm đó, để trả nợ Á Đông, mày đã dùng cách này dụ dỗ biết bao nhiêu người để giúp mày trả nợ, làm bao nhiêu người khuynh gia bại sản, mày còn có lương tâm không?” Một hòn đá khuấy động ngàn con sóng.
Tất cả những người có mặt ở đây đều bị kinh ngạc, dụ dỗ, khiến hai bố con trở mặt với nhau, làm tan nát gia đình người khác, trước đây vay nợ Á Đông!
Từng chuyện từng chuyện một, gia đình nạn nhân đã ôm con liều mạng chặn người để đòi công bằng, nhưng nếu như một trong những việc này là thật thì hậu thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Tô Quỳnh Thy nhướng mày, nhìn người phụ nữ trước mặt không thể tin được: “Tôi thực sự chưa từng gặp mặt cô, còn nữa những điều cô nói hoàn toàn không phải sự thật. Đừng cố đổ tội cho tôi, nói xấu vu khống tôi như vậy. Ngược lại tôi cho rằng có người đã thuê bà để cố tình bôi nhọ tôi!”
“Chồng của tao, con của tao, đều là do mày hại chết, Tô Quỳnh Thy, mày trả mạng lại đây!” “A… Đột nhiên, Tô Quỳnh Thy bị đẩy, cả người lảo đảo rồi ngã xuống đất.
Đứa trẻ trong vòng tay của người phụ nữ kia đột nhiên lao lên, đối diện với cơ thể nhỏ bé của Hướng Minh, được nửa đường thì bị Tô Quỳnh Thy chặn lại, nhưng không ngờ sức mạnh của đứa nhỏ này lớn như vậy.
“Các người không được bắt nạt mẹ tôi! Nếu còn không đi tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát đấy!’ Nhìn thấy mẹ mình bị đánh ngã xuống đất, Hướng Minh đau lòng đứng trước mặt Tô Quỳnh Thy, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị, khí chất kiến quyết khiến người phụ nữ và đứa trẻ kia đứng im tại chỗ.
“Hướng Minh, con nhanh lên tâng trên tìm cậu nhờ giúp đỡ đi. Người này không phải người có thể dễ dàng chịu thua đâu” Cô chịu đựng cái eo đang đau nhức, kéo đứa bé ra sau lưng, dùng cả cơ thể che chắn cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, ra hiệu cho cậu bé tìm cơ hội chạy đi.
Biết rõ hiện tại ở lại đây cũng không thể giúp được gì, đứa trẻ lau nước mắt, lặng lẽ chờ đợi cơ hội.
“Chu Phi Hòa, đến đây mẹ xem con có bị thương không nào” Vẻ mặt của người phụ nữ kia đau khổ gọi con mình lại, khóc lóc, như thể bà ta phải chịu oan ức lắm vậy.
Nhân lúc mọi người đang đổ dồn sự chú ý vào người phụ nữ kia, Tô Hướng Minh nhéo nhéo tay Tô Quỳnh Thy, chạy vào công ty mà không nhìn lại.
Nhìn thấy Hướng Minh biến mất, Chu Phi Hòa nắm chặt một con dao nhỏ, không biết mình nhặt được ở đâu, mạnh mẽ vùng ra khỏi vòng tay người phụ nữ, bất chấp đâm vào người của Tô Quỳnh Thy, cảm giác đau đớn ập tới.
Tạm thời Tô Quỳnh Thy không sao, vết đâm vừa phải, cô không chịu được ngã lăn xuống đất. Người phụ nữ nắm lấy cơ hội này, dùng thân hình to lớn của mình đè lên người Tô Quỳnh Thy, dùng một tay nắm tóc cô và tay kia thì giáng từng đòn lên người cô.
Đám người xem náo nhiệt nhíu mày, chẳng ai thèm quan tâm đến tình hình của Tô Quỳnh Thy, chỉ một mực cầm máy ảnh, thỉnh thoảng lại có vài tia sáng hiện lên.
Tô Quỳnh Thy cảm thấy toàn thân đau nhức, khuôn mặt dường như bị thứ gì đó cào nát, cảm giác ê ẩm, đầu đập xuống đất, đè trên người cô có lẽ có tới hơn hai người phụ nữ, cả người cô bị đè ở bên dưới, không có khả năng kháng cự.
Trong lúc choáng váng, ngay cả khi cô muốn đưa tay lên vào mặt mình cũng không thể làm được.
“Có máu chảy ra kìa!” Cậu nhóc kia hoảng sợ vứt con dao nhỏ trên tay đi, vừa kêu lên vừa kéo góc áo của người phụ nữ kia, nấp sau lưng bà ta.
Người phụ nữ kia không sợ hãi chút nào, do chưa hết giận, bà ta thở hổn hển, hừ một tiếng nói: “Tô Quỳnh Thy, con khốn hèn hạ chuyên đi dụ dỗ chồng người khác, phá hoại gia đình người ta, nếu hôm nay mày chết ở đây, thì coi như là đền mạng cho con trai và chồng tao đi, thế đã là hời cho mày lắm rồi đấy”
Máu chảy trên mặt đất, ý thức của Tô Quỳnh Thy có hơi không ổn định, tay bắt đầu run lên, sờ phía sau của mình, một vũng máu đỏ thẫm, cô không nhịn được kêu một tiếng, chỉ có thể nằm trên mặt đất, khó khăn cuộn tròn cơ thể của mình lại.
“Mẹ” Hướng Minh còn nhỏ, chân lại ngắn, khi cậu bé chạy đến sảnh lo lắng chờ thang máy thì tình cờ gặp Hoắc Hải Phong đang đi xuống cùng một nhóm người khác, mặc dù mẹ cậu bé không thích ông chú này lắm nhưng thời gian gấp rút, cậu bé không thể đợi thêm được nữa, túm lấy Hoắc Hải Phong kéo ra ngoài.
Bình luận facebook