Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 212
"Tôi..." Tiết Noãn Nhi khó xử nói.
"Đừng có tôi tôi nữa, mau tới đây nhanh lên, đây là lệnh của cấp trên." Biểu hiện của anh vừa có vẻ độc tài vừa có chút tích cách trẻ con.
"Được rồi, anh muốn ăn gì?" Cô đắc dĩ nói, thà đắc tội với Phùng Quân Bình cũng không thể đắc tội với Ngự Giao. Dù sao anh ta cũng là cấp trên.
"Ăn gì cũng được"
Ngự Giao cúp điện thoại, Tô Y Thu vẫn đứng yên bên cửa sổ. Khóe miệng anh khẽ cong lên vẻ tà ác, nếu cô không đi vậy tôi sẽ nghĩ cách để cô buộc phải đi.
Khó khăn lắm Tô Y Thu mới điều chỉnh được tâm trạng, mỉm cười xoay người lại "Anh vừa gọi điện cho thư ký à? Là Khiết Phàm hay ai vậy?" Làm bộ như không biết hỏi
"Là Tiết Noãn Nhi"
"Ồ, là cô gái rất giống Băng Dao đó à. Nhìn cô ấy cũng có cảm giác thân thiết, giống như Băng Dao đã trở về bên cạnh mọi người vậy" Tô Y Thu ngồi xuống chiếc ghế bên mép giường, tiện tay cầm một quyển tạp chí lên đọc
"Vậy sao?" Anh nghi ngờ nói.
"Tất nhiên" Tô Y Thu mỉm cười nhìn thẳng anh "Anh nên giới thiệu cho em kết bạn làm quen một chút"
"Có thời gian rồi hãy nói."
Anh thầm nghĩ, trước đây Tô Y Thu và Doãn Băng Dao là chị em tốt, hiện giờ Doãn Băng Dao giả bộ không quen biết ai, nhưng thực ra trong thâm tâm rất muốn nói chuyện với những người bạn tốt trước đây của mình. Có lẽ, anh có thể giúp cô một chút. Nhưng hiện giờ Tô Y Thu đang là người vợ trên danh nghĩa của anh, ngộ nhỡ. Anh lập tức bỏ qua suy nghĩ này.
Mười mấy phút sau, Tiết Noãn Nhi mở cửa phòng bệnh bước vào nhìn thấy Tô Y Thu ngồi trên ghết, cô làm như không có chuyện gì gật đầu chào, nhưng trong lòng cảm thấy rất lúng túng. Nếu Tô Y Thu ở đây, anh ta còn gọi cô tới làm gì?
"Cô đến rồi còn đứng ở đó làm gì, mau vào đi." Ngự Giao nói
Tiết Noãn Nhi bước tới đặt âu cháo lên tủ đầu giường "Tổng giám đốc, không biết anh thích ăn gì, nên tôi đã mua cháo trứng muối, nhân lúc còn nóng anh mau ăn đi"
Ngự Giao nhíu mày: "Đây không phải là công ty đừng gọi tôi như vậy"
"..." vẻ mặt Tiết Noãn Nhi hơi cứng đờ, có Tô Y Thu ở đây nếu cô gọi thẳng tên anh ta, chắc chắn Y Thu sẽ hiểu lầm. Lần trước cô ấy đã đặc biệt tới tìm cô, bây giờ cô không muốn rước thêm phiền phức vào người, càng không muốn để Y Thu không vui.
Tiết Noãn Nhi không nói gì, vào thời điểm này im lặng là vang.
Cô mở hộp cháo, một mùi thơm lập tức bay khắp căn phòng "Nhân lúc còn nóng anh ăn đi"
"Tôi nằm cả ngày, chân tay mỏi rã rời, cô đút cho tôi ăn đi"
Tiết Noãn Nhi và Tô Y Thu đều ngây người, Tiết Noãn Nhi nhìn anh một cái, anh lại không tim không phổi làm bộ vô tư.
"Hay để vợ Tổng giám đốc đút cho anh." Tiết Noãn Nhi đặt hộp cháo xuống.
Tô Y Thu đứng dậy bước tới cầm hộp cháo trên bàn nở nụ cười thản nhiên, "Anh Bằng, em xúc cho anh ăn, chuyện này sao có thể làm phiền người ngoài được"
Ngự Giao trầm mặt: "Đột nhiên không muốn ăn, không ăn nữa"
Hai người phụ nữ đều cảm thấy lúng túng, nhưng gương mặt Ngự Giao vẫn thản nhiên như trước, nhìn Tiết Noãn Nhi nói: "Tiểu Diệc tan học lúc mấy giờ?"
"Bốn giờ"
"Đến lúc đó cô cho Tiểu Diệc vào đây chơi với tôi, một ngày không nhìn thấy thằng nhóc, tôi đã nhớ rồi" Nhắc đến Tiết Tiểu Diệc, gương mặt Ngự Giao tràn đầy hạnh phúc, có lúc anh vẫn cho rằng mình đang nằm mơ, thì ra thằng nhóc mĩm mĩm đẹp trai đáng yêu đó thực sự là con trai của anh!
"Tổng, Tổng giám đốc, trẻ con rất nghịch ngợm ồn ào, anh đang bị thương cần phải nghỉ ngơi thật tốt"
Tô Y Thu không nghe nổi nữa, xoay người cầm chiếc túi đặt trên ghế sofa, "Em về nhà một lát, tối sẽ quay lại" Dứt lời liền lập tức đi ra ngoài.
Khi nãy đứng trước cửa sổ, cô vẫn luôn tự nhủ với mình, dù thế nào cũng phải mỉm cười, bất kể bọn họ có làm gì cũng phải làm như không có gì. Nhưng bây giờ cô không thể nào nhịn được nữa, giống như người phụ nữ tên Tiết Noãn Nhi mới là vợ của anh, còn cô chẳng qua chỉ là một người không quen biết, cô không chịu nổi khuất nhục như vậy, nếu cứ tiếp tục ở đó sợ mình sẽ không nhịn được mà rơi nước mắt.
Tiết Noãn Nhi liếc mắt nhìn ra cửa, quay đầu lại nụ cười miễn cưỡng cũng đã không còn tồn tại, lạnh lùng nói: "Tại sao làm như vậy?"
"Làm gì" Anh nheo mắt nói
"Tôi biết vừa rồi là anh cố ý nói như vậy để đuổi cô ấy đi."
"Chỉ có cô hiểu rõ tôi nhất" Anh không giấu giếm cười cười
Tất nhiên cô hiểu thói xấu này của anh ta, hiểu từ sáu năm trước rồi, tức giận: "Tôi thấy cô ấy đối xử với anh rất tốt, tại sao anh phải làm như vậy"
"Vì tôi không yêu cô ấy"
Khóe miệng Tiết Noãn Nhi cười giễu cợt: "Không yêu cô ấy sao còn cưới, còn làm cô ấy mang thai, chẳng lẽ đám đàn ông các anh đều là những kẻ vô trách nhiệm sao?"
Ngự Giao ngẩn người: "Cô đang trách tôi?"
"Tôi nào dám." Tiết Noãn Nhi quay mặt đi không nhìn anh, vẻ mặt quật cường.
"Cô dám lắm chứ." Chỉ có Doãn Băng Dao mới dám nói chuyện với anh như vậy "Vừa nãy cô nói tôi làm cô ấy mang thai? có ý gì?"
Lúc này mới nhận ra mình đã lỡ miệng "Tôi... trước đây tôi nghe Băng Dao nói, Y Thu đã mang thai" Cô cũng đang nghi ngờ tại sao không thấy bọn họ nhắc tới đứa trẻ đó.
"Ha ha..." Ngự Giao giống như nghe được truyện cười.
"Anh cười cái gì?"
"Băng Dao nghe ai nói vậy?"
"Y Thu nói"
Ngự Giao như suy nghĩ điều gì đó, gật đầu hiểu sáu năm trước đã xảy ra chuyện gì. Xem ra, anh đã quá coi thường Tô Y Thu rồi.
"Chắc là hiểu lầm rồi, thực không dám dấu, sáu năm qua tôi chưa từng chạm vào người cô ấy, chẳng qua là mấy ngày trước cô ấy và mẹ tôi cùng nhau bày mưu, tôi mới cùng cô ấy..."
Tiết Noãn Nhi kinh ngạc không hiểu. Làm gì có vợ chồng nào sáu năm trời không cùng giường?
"Tôi không hiểu"
"Đừng nhắc tới chuyện này nữa, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, có một số chuyện cô không hiểu đâu."
"Nhưng nếu anh không yêu cô ấy, vậy tại sao còn kết hôn với cô ấy? Nếu đã cưới, anh cũng nên làm một người chồng có trách nhiệm"
"Cô không hiểu đâu" Anh không biết nên giải thích thế nào, hơn nữa lời giải thích của anh có tác dụng không? Giải thích rồi Doãn Băng Dao sẽ trở lại bên cạnh anh sao?
Tiết Noãn Nhi cười chế giễu: "Đúng là tôi không hiểu rốt cuộc anh đang nghĩ gì? Có lẽ tôi không hiểu được suy nghĩ của tảng đá cũng nên." Dứt lời liền thở phì phò đi ra ngoài.
"Cô! Cô muốn đi đâu?"
Cô không để ý đến anh, mở cửa phòng đi thẳng ra ngoài, để lại một mình Ngự Giao. Thở dài một cái, Ngự Giao anh đúng là trư bá giới soi gương trong ngoài không ai coi là người.
Tiết Noãn Nhi tức giận rời khỏi phòng bệnh của Ngự Giao, cô không thể nào chịu đựng được một người đàn ông vô trách nhiệm như vậy, hơn nữa còn luôn tìm lý do bao biện, luôn miệng nói yêu Doãn Băng Dao, nhưng thật ra cũng chỉ là một người đàn ông có mới nới cũ.
Đồ khốn kiếp đáng chết!
Tô Y Thu đột nhiên từ một góc khuất bước ra chặn được đi của cô.
"Đừng có tôi tôi nữa, mau tới đây nhanh lên, đây là lệnh của cấp trên." Biểu hiện của anh vừa có vẻ độc tài vừa có chút tích cách trẻ con.
"Được rồi, anh muốn ăn gì?" Cô đắc dĩ nói, thà đắc tội với Phùng Quân Bình cũng không thể đắc tội với Ngự Giao. Dù sao anh ta cũng là cấp trên.
"Ăn gì cũng được"
Ngự Giao cúp điện thoại, Tô Y Thu vẫn đứng yên bên cửa sổ. Khóe miệng anh khẽ cong lên vẻ tà ác, nếu cô không đi vậy tôi sẽ nghĩ cách để cô buộc phải đi.
Khó khăn lắm Tô Y Thu mới điều chỉnh được tâm trạng, mỉm cười xoay người lại "Anh vừa gọi điện cho thư ký à? Là Khiết Phàm hay ai vậy?" Làm bộ như không biết hỏi
"Là Tiết Noãn Nhi"
"Ồ, là cô gái rất giống Băng Dao đó à. Nhìn cô ấy cũng có cảm giác thân thiết, giống như Băng Dao đã trở về bên cạnh mọi người vậy" Tô Y Thu ngồi xuống chiếc ghế bên mép giường, tiện tay cầm một quyển tạp chí lên đọc
"Vậy sao?" Anh nghi ngờ nói.
"Tất nhiên" Tô Y Thu mỉm cười nhìn thẳng anh "Anh nên giới thiệu cho em kết bạn làm quen một chút"
"Có thời gian rồi hãy nói."
Anh thầm nghĩ, trước đây Tô Y Thu và Doãn Băng Dao là chị em tốt, hiện giờ Doãn Băng Dao giả bộ không quen biết ai, nhưng thực ra trong thâm tâm rất muốn nói chuyện với những người bạn tốt trước đây của mình. Có lẽ, anh có thể giúp cô một chút. Nhưng hiện giờ Tô Y Thu đang là người vợ trên danh nghĩa của anh, ngộ nhỡ. Anh lập tức bỏ qua suy nghĩ này.
Mười mấy phút sau, Tiết Noãn Nhi mở cửa phòng bệnh bước vào nhìn thấy Tô Y Thu ngồi trên ghết, cô làm như không có chuyện gì gật đầu chào, nhưng trong lòng cảm thấy rất lúng túng. Nếu Tô Y Thu ở đây, anh ta còn gọi cô tới làm gì?
"Cô đến rồi còn đứng ở đó làm gì, mau vào đi." Ngự Giao nói
Tiết Noãn Nhi bước tới đặt âu cháo lên tủ đầu giường "Tổng giám đốc, không biết anh thích ăn gì, nên tôi đã mua cháo trứng muối, nhân lúc còn nóng anh mau ăn đi"
Ngự Giao nhíu mày: "Đây không phải là công ty đừng gọi tôi như vậy"
"..." vẻ mặt Tiết Noãn Nhi hơi cứng đờ, có Tô Y Thu ở đây nếu cô gọi thẳng tên anh ta, chắc chắn Y Thu sẽ hiểu lầm. Lần trước cô ấy đã đặc biệt tới tìm cô, bây giờ cô không muốn rước thêm phiền phức vào người, càng không muốn để Y Thu không vui.
Tiết Noãn Nhi không nói gì, vào thời điểm này im lặng là vang.
Cô mở hộp cháo, một mùi thơm lập tức bay khắp căn phòng "Nhân lúc còn nóng anh ăn đi"
"Tôi nằm cả ngày, chân tay mỏi rã rời, cô đút cho tôi ăn đi"
Tiết Noãn Nhi và Tô Y Thu đều ngây người, Tiết Noãn Nhi nhìn anh một cái, anh lại không tim không phổi làm bộ vô tư.
"Hay để vợ Tổng giám đốc đút cho anh." Tiết Noãn Nhi đặt hộp cháo xuống.
Tô Y Thu đứng dậy bước tới cầm hộp cháo trên bàn nở nụ cười thản nhiên, "Anh Bằng, em xúc cho anh ăn, chuyện này sao có thể làm phiền người ngoài được"
Ngự Giao trầm mặt: "Đột nhiên không muốn ăn, không ăn nữa"
Hai người phụ nữ đều cảm thấy lúng túng, nhưng gương mặt Ngự Giao vẫn thản nhiên như trước, nhìn Tiết Noãn Nhi nói: "Tiểu Diệc tan học lúc mấy giờ?"
"Bốn giờ"
"Đến lúc đó cô cho Tiểu Diệc vào đây chơi với tôi, một ngày không nhìn thấy thằng nhóc, tôi đã nhớ rồi" Nhắc đến Tiết Tiểu Diệc, gương mặt Ngự Giao tràn đầy hạnh phúc, có lúc anh vẫn cho rằng mình đang nằm mơ, thì ra thằng nhóc mĩm mĩm đẹp trai đáng yêu đó thực sự là con trai của anh!
"Tổng, Tổng giám đốc, trẻ con rất nghịch ngợm ồn ào, anh đang bị thương cần phải nghỉ ngơi thật tốt"
Tô Y Thu không nghe nổi nữa, xoay người cầm chiếc túi đặt trên ghế sofa, "Em về nhà một lát, tối sẽ quay lại" Dứt lời liền lập tức đi ra ngoài.
Khi nãy đứng trước cửa sổ, cô vẫn luôn tự nhủ với mình, dù thế nào cũng phải mỉm cười, bất kể bọn họ có làm gì cũng phải làm như không có gì. Nhưng bây giờ cô không thể nào nhịn được nữa, giống như người phụ nữ tên Tiết Noãn Nhi mới là vợ của anh, còn cô chẳng qua chỉ là một người không quen biết, cô không chịu nổi khuất nhục như vậy, nếu cứ tiếp tục ở đó sợ mình sẽ không nhịn được mà rơi nước mắt.
Tiết Noãn Nhi liếc mắt nhìn ra cửa, quay đầu lại nụ cười miễn cưỡng cũng đã không còn tồn tại, lạnh lùng nói: "Tại sao làm như vậy?"
"Làm gì" Anh nheo mắt nói
"Tôi biết vừa rồi là anh cố ý nói như vậy để đuổi cô ấy đi."
"Chỉ có cô hiểu rõ tôi nhất" Anh không giấu giếm cười cười
Tất nhiên cô hiểu thói xấu này của anh ta, hiểu từ sáu năm trước rồi, tức giận: "Tôi thấy cô ấy đối xử với anh rất tốt, tại sao anh phải làm như vậy"
"Vì tôi không yêu cô ấy"
Khóe miệng Tiết Noãn Nhi cười giễu cợt: "Không yêu cô ấy sao còn cưới, còn làm cô ấy mang thai, chẳng lẽ đám đàn ông các anh đều là những kẻ vô trách nhiệm sao?"
Ngự Giao ngẩn người: "Cô đang trách tôi?"
"Tôi nào dám." Tiết Noãn Nhi quay mặt đi không nhìn anh, vẻ mặt quật cường.
"Cô dám lắm chứ." Chỉ có Doãn Băng Dao mới dám nói chuyện với anh như vậy "Vừa nãy cô nói tôi làm cô ấy mang thai? có ý gì?"
Lúc này mới nhận ra mình đã lỡ miệng "Tôi... trước đây tôi nghe Băng Dao nói, Y Thu đã mang thai" Cô cũng đang nghi ngờ tại sao không thấy bọn họ nhắc tới đứa trẻ đó.
"Ha ha..." Ngự Giao giống như nghe được truyện cười.
"Anh cười cái gì?"
"Băng Dao nghe ai nói vậy?"
"Y Thu nói"
Ngự Giao như suy nghĩ điều gì đó, gật đầu hiểu sáu năm trước đã xảy ra chuyện gì. Xem ra, anh đã quá coi thường Tô Y Thu rồi.
"Chắc là hiểu lầm rồi, thực không dám dấu, sáu năm qua tôi chưa từng chạm vào người cô ấy, chẳng qua là mấy ngày trước cô ấy và mẹ tôi cùng nhau bày mưu, tôi mới cùng cô ấy..."
Tiết Noãn Nhi kinh ngạc không hiểu. Làm gì có vợ chồng nào sáu năm trời không cùng giường?
"Tôi không hiểu"
"Đừng nhắc tới chuyện này nữa, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, có một số chuyện cô không hiểu đâu."
"Nhưng nếu anh không yêu cô ấy, vậy tại sao còn kết hôn với cô ấy? Nếu đã cưới, anh cũng nên làm một người chồng có trách nhiệm"
"Cô không hiểu đâu" Anh không biết nên giải thích thế nào, hơn nữa lời giải thích của anh có tác dụng không? Giải thích rồi Doãn Băng Dao sẽ trở lại bên cạnh anh sao?
Tiết Noãn Nhi cười chế giễu: "Đúng là tôi không hiểu rốt cuộc anh đang nghĩ gì? Có lẽ tôi không hiểu được suy nghĩ của tảng đá cũng nên." Dứt lời liền thở phì phò đi ra ngoài.
"Cô! Cô muốn đi đâu?"
Cô không để ý đến anh, mở cửa phòng đi thẳng ra ngoài, để lại một mình Ngự Giao. Thở dài một cái, Ngự Giao anh đúng là trư bá giới soi gương trong ngoài không ai coi là người.
Tiết Noãn Nhi tức giận rời khỏi phòng bệnh của Ngự Giao, cô không thể nào chịu đựng được một người đàn ông vô trách nhiệm như vậy, hơn nữa còn luôn tìm lý do bao biện, luôn miệng nói yêu Doãn Băng Dao, nhưng thật ra cũng chỉ là một người đàn ông có mới nới cũ.
Đồ khốn kiếp đáng chết!
Tô Y Thu đột nhiên từ một góc khuất bước ra chặn được đi của cô.
Bình luận facebook