-
Chương 41-45
Chương 41: Anh rốt cuộc là ai?
Lâm Trạch Thần sau khi rời khỏi tập đoàn Quý thị, cầm hợp đồng trong tay, vẻ mặt cao hứng bừng bừng.
Anh ta lấy xe từ tầng hầm, định đi thẳng đến khách sạn Đế Hào tìm Thư Vãn.
Ai ngờ anh ta vừa mới đi được nửa đường, bỗng nhiên từ đâu lao ra mấy chục chiếc xe việt dã, bao vây lấy anh ta.
Lâm Trạch Thần lập tức cảm thấy không ổn, vội vàng bỏ xe chạy trốn.
Nhưng mới vừa chạy được vài mét, một chiếc xe sang cao cấp giống như mất khống chế, trực tiếp đâm về phía Lâm Trạch Thần.
Anh ta sợ tới mức chạy trốn khắp nơi, nhưng anh ta càng chạy, xe lại càng muốn nghiền nát anh ta, dường như muốn đâm chết anh ta.
Sau khi ép anh ta vào trong góc, cửa xe mới chậm rãi mở ra.
Một người đàn ông đeo mặt nạ màu đồng vàng, từ trên xe đi xuống.
Hai chùm đèn xe cực kỳ chói mắt, chiếu vào mắt Lâm Trạch Thần.
Làm cho anh ta không thấy rõ dáng vẻ của người đàn ông kia, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra đây là một thiếu niên mặc trang phục rộng thùng thình.
Sở dĩ anh ta đoán người đàn ông này là thiếu niên, là bởi vì tóc hay cách ăn mặc, đều tràn ngập cảm giác thiếu niên.
Lâm Trạch Thần nhìn thiếu niên kia, đoán đối phương nhất định là công tử của gia tộc nào đó.
Ở thành phố A, Lâm gia là ông trùm, một tên ăn chơi trác táng cũng dám đụng vào anh ta sao?
Đây là ăn gan hùm mật gấu à?!
“Nhóc con, cậu có biết tôi là ai không?!”
Lâm Trạch Thần đoán đối phương không nhận ra mình, bằng không sẽ không dám chặn anh ta lại!
Người nọ hơi nghiêng đầu, động tác có chút tùy tiện khiêu khích.
“Biết.”
Thanh âm của hắn rất khàn, đây là cố ý giả giọng.
Lâm Trạch Thần thấy người trước mặt không dám dùng mặt thật để nói chuyện với mình, đoán chắc đối phương không có bản lĩnh gì, cho nên cũng dần lấy lại bình tĩnh.
Anh ta từ trên mặt đất đứng lên, vênh váo tự đắc đi tới trước mặt người đàn ông kia, chỉ vào mũi người đàn ông cả giận nói: "Nhóc con, nếu biết tôi là ai còn dám giở trò với tôi, có phải ngại mình sống quá lâu rồi không?"
Người đàn ông cười lạnh một tiếng, chỉ hơi giơ tay ra hiệu, vệ sĩ đứng phía sau hắn lập tức tiến lên, túm lấy ngón tay Lâm Trạch Thần.
Lâm Trạch Thần không kịp phản ứng, không biết đối phương muốn làm gì, chỉ thấy vệ sĩ bỗng nhiên lấy ra một con dao, trực tiếp chặt đứt ngón tay vừa chỉ vào người đàn ông.
Động tác quá nhanh quá dứt khoát, Lâm Trạch Thần chưa hiểu chuyện gì xảy ra liền mất đi một ngón tay!
A......
Lâm Trạch Thần thét đến chói tai.
Anh ta còn tưởng rằng bọn họ không dám động đến mình, không ngờ lại hành động nhanh gọn như vậy.
Người đàn ông trước mắt này căn bản không phải thiếu gia ăn chơi trác táng của gia tộc nào đó, mà là một tên giết người không chớp mắt!
Nhưng mà, Lâm Trạch Thần không nghĩ tới đây chỉ là khởi đầu.
“Tiên sinh.”
Tên vệ sĩ vừa chém ngón tay Lâm Trạch Thần xong, cung kính đưa dao trả lại cho người đàn ông.
Người đàn ông nhận con dao, lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau vết máu trên đó.
Ngay sau đó, anh ta chậm rãi bước đôi chân dài của mình đi về phía Lâm Trạch Thần.
Nhìn thân hình cao lớn đi về phía mình, Lâm Trạch Thần sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
“Anh...... anh rốt cuộc là ai? Tại sao lại hạ thủ với tôi?!”
Không sai, Lâm Trạch Thần dùng rất nhiều thủ đoạn tàn nhẫn, ngủ với rất nhiều phụ nữ.
Nhưng phụ nữ anh ta chơi đều không có bối cảnh gì, những phụ nữ đó không thể nào có người chống lưng được.
Người này nhất định là có thù oán với Lâm gia, mới tới tìm anh ta trả thù!
Người đàn ông không đáp lại, chỉ đi thẳng đến gần anh ta, Lâm Trạch Thần thấy thế, ôm chặt ngón tay, vội vàng lui về phía sau.
Nhưng chỉ lui được vài bước, đã có mấy vệ sĩ mặc đồng phục màu đen, trên cà vạt có khắc ký hiệu 'S' chặn đường đi của anh ta.
Lâm Trạch Thần không thể lùi thêm nữa, chỉ có thể đối diện với người đàn ông đeo mặt nạ kim đồng kia.
“Anh đã chặt đứt một ngón tay của tôi, rốt cuộc còn muốn làm gì nữa?!”
Chương 42: Đây là sự trừng phạt của anh
Lâm Trạch Thần lớn như vậy, đây là lần đầu tiên bị người ta chặt đứt ngón tay!
Là anh ta sơ suất, sốt ruột đến Quý thị sửa hợp đồng, ngay cả vệ sĩ cũng quên mang theo.
Bằng không bây giờ còn có thể cùng đối phương chiến đấu một phen, nhưng hiện tại chỉ có mình anh ta lẻ loi đối mặt với đám sài lang ác báo này.
Mặc kệ người đàn ông này muốn làm cái gì, chờ anh ta chạy trốn được, thù này anh ta nhất định sẽ báo!
Lâm Trạch Thần nghĩ bản thân còn có thể chạy thoát, còn người đàn ông kia thì cho rằng anh ta phải chết ở chỗ này!
Người đàn ông đưa tay ra hiệu, vệ sĩ chặn sau lưng Lâm Trạch Thần lập tức giơ chân lên, một cước đá vào đầu gối Lâm Trạch Thần.
Hắn bất ngờ không kịp đề phòng liền quỳ xuống đất, hai tay chống trên sàn nhà, dùng phương thức cực kỳ chật vật quỳ lạy trước mặt người đàn ông.
Sự sỉ nhục lớn như vậy, Lâm Trạch Thần tức giận đến mức không để ý được gì, anh ta ngẩng đầu, nghiến răng nghiến lợi, nhìn người đàn ông trước mắt rống giận:
“Khốn nạn, dám đối xử với tao như vậy, chờ tao thoát khỏi đây nhất định sẽ giết mày!”
“A......”
Người đàn ông cười lạnh một tiếng, cũng không nói nhảm với anh ta nữa, cầm lấy dao trong tay cắt đứt gân tay gân chân anh ta.
Trong tiếng kêu thảm thiết của Lâm Trạch Thần, người đàn ông giơ dao lên, từ vị trí trên mặt anh ta rạch một đường đi xuống, cắt miệng anh ta thành hai nửa!
Tiếp theo lại dùng tốc độ cực nhanh, cực mạnh vạch đùi anh ta, máu me tung tóe, lúc này có thể nhìn rõ xương đùi đang lộ ra.
Khi làm tất cả những điều này, trong suốt quá trình người đàn ông không chớp mắt một cái.
Từ đầu đến cuối ánh mắt người đàn ông lạnh lùng, chậm rãi, xử lý Lâm Trạch Thần giống như xử lý thịt sống.
"Anh hôn cô ấy, ôm cô ấy, còn bắt cô ấy ngồi lên đùi mình, đây là sự trừng phạt dành cho anh!"
Lâm Trạch Thần đau đến mất đi ý thức, anh ta chỉ nhìn thấy miệng của người đàn ông há ra rồi khép lại nhưng lại nghe không rõ là đang nói gì.
Thấy Lâm Trạch Thần đã bị phế, lúc này người đàn ông mới vứt con dao đi, nhận khăn tay từ vệ sĩ đưa tới, chậm rãi lau vết máu trên tay.
“Tiên sinh, nên đi rồi.”
Tên vệ sĩ vừa chặt đứt ngón tay của Lâm Trạch Thần, tiến lên nhắc nhở một câu.
Người đàn ông khẽ gật đầu, không thèm nhìn Lâm Trạch Thần, trực tiếp cất bước rời đi.
Người đàn ông lên xe sau đó vẫy tay với những người khác, lúc này mấy chục chiếc xe việt dã mới rút lui.
Mà Lâm Trạch Thần đã sớm đau đến chết đi sống lại, bị vứt lại ở đây.
Thư Vãn ở khách sạn đợi cả buổi tối, cũng không đợi được Lâm Trạch Thần.
Kiên trì đến ba giờ sáng, thật sự mệt đến không chịu nổi, cô mê man ngủ thiếp đi.
Chờ cô tỉnh lại, đã là buổi chiều ngày hôm sau.
Thư Vãn đột nhiên mở mắt, nghĩ đến hội đấu thầu, vội vàng xoay người rời giường.
Cô thu dọn đồ đạt định rời khỏi khách sạn, thì di động bỗng nhiên rung lên.
Cô vội vàng mở mắt ra nhìn, là Dạ tiên sinh gửi tin nhắn.
[Xem tin tức]
Xem tin tức?
Xem tin tức gì?
Cô đang nghi hoặc không hiểu chuyện gì thì anh lại quăng một đường link tới.
Tiêu đề viết là: Đêm qua, Tổng giám đốc Lâm thị Lâm Trạch Thần bị thương.
Đầu đề của một tờ báo khác lại ghi: Lâm thị bị tung tin xấu, cổ phiếu của Lâm thị bị hạ xuống thấp nhất trong lịch sử.
Thư Vãn lần lượt mở cửa, lúc này mới biết Lâm Trạch Thần không tới là bị người ta trả thù.
Hiện tại miệng anh ta khâu rất nhiều muỗi kim, gân tay gân chân cũng bị cắt đứt, đùi cũng bị cắt thành hai nửa.
Người đả thương Lâm Trạch Thần, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, nhưng vẫn giữ lại cho anh ta một mạng.
Suốt đêm Lâm thị phái người tìm đám hung thủ đứng ở phía sau, nhưng camera giám sát đều đã bị hủy, căn bản tìm không thấy dấu vết nào.
Mà sau khi Lâm Trạch Thần xảy ra chuyện, lại bị tuôn ra scandal chơi gái, dùng thủ đoạn tàn ác chơi phụ nữ.
Sau khi chuyện này xảy ra, mọi người nhất trí cho rằng bình thường Lâm Trạch Thần làm quá nhiều chuyện xấu, lúc này mới bị người ta trả thù.
Trên mạng đều mắng Lâm Trạch Thần, không ai đồng tình với anh ta, đều mắng anh ta đáng đời.
Ngay sau đó Lâm thị lại bị tung ra các vụ án trái pháp luật như tham ô nhận hối lộ, trốn thuế, không trả lương cho nhân viên...
Một loạt sự kiện diễn ra dẫn đến giá cổ phiếu của Lâm thị sụp đổ trong một đêm.
Ngay sáng hôm sau chủ tịch Lâm đã bị cảnh sát bế đi, còn giám đốc Lâm thị thì bị thương hôn mê bất tỉnh.
Chương 43: Trong một đêm Lâm Thị mất tất cả
Thư Vãn xem xong tin tức, cả người giật mình sững sờ tại chỗ.
Đây là thế lực nào mà chỉ trong một đêm đã để cho cự đầu của thành phố A bị lật thuyền.
Cô chợt nhớ tới lời người đeo mặt nạ nói tối qua, anh ta nói Lâm Trạch Thần không về được nữa.
Làm sao anh ta biết trước Lâm Trạch Thần không về được? Chẳng lẽ chuyện này là do anh ta làm?
Nếu là anh ta làm, vậy lúc trước cô đoán người đàn ông đeo mặt nạ là bạn tốt của Lâm Trạch Thần sẽ không đúng.
Hơn nữa bạn tốt của Lâm Trạch Thần cũng không thể có thủ đoạn như vậy, một đêm làm cho Lâm thị phá sản.
Nếu không phải là bạn tốt của Lâm Trạch Thần, vậy vị 'Dạ tiên sinh' này sẽ là ai?
Đầu Thư Vãn muốn nổ tung.
Nhưng mà cũng may Lâm Trạch Thần đã bị người ta giải quyết, về sau cô không cần phải lo lắng nữa.
Chỉ là cô vừa thoát khỏi tay Lâm Trạch Thần, lại bị tên biến thái khác theo dõi!
Thư Vãn suy nghĩ một chút sau đó tìm quản lý khách sạn để xem camera.
Kết quả chỉ có camera giám sát Lâm Trạch Thần ra vào phòng cô, mà camera giám sát liên quan đến người đàn ông kia, lại bị xóa hết.
Điều này làm cho Thư Vãn càng cảm thấy thân phận của người đàn ông kia không hề đơn giản!
Không có camera giám sát, cũng không biết đối phương là ai, ngay cả chứng cứ kiện anh ta cũng không có.
Nhưng mà, chẳng lẽ cứ như vậy buông tha cho anh ta?
Thư Vãn nghĩ người đàn ông này không dùng Sam Sam uy hiếp mình, cũng đánh bạo đi cục cảnh sát một chuyến.
Sau khi báo cảnh sát lập án, lại cung cấp toàn bộ số điện thoại di động, wechat và tin nhắn của người đàn ông cho cảnh sát.
Nhưng cảnh sát nói số điện thoại di động không có chứng minh thư, địa chỉ IP của wechat cũng tra không được, rất khó điều tra được đối phương là ai.
Hơn nữa tin nhắn này là cô chủ động kết bạn với đối phương, cho dù đối phương mạo nhận người khác, cũng không có cách nào làm chứng cứ trực tiếp được.
Cảnh sát chỉ có thể đề nghị cô đến bệnh viện lấy tinh trùng, như vậy còn có thể giữ lại một ít chứng cứ.
Thư Vãn nghe được những lời này, có chút thất vọng, nhưng vẫn mặt dày đi bệnh viện một chuyến.
Sau khi làm xong tất cả, cô lê thân thể mệt mỏi về đến nhà.
Cô vừa mở cửa, liền thấy Sam Sam sốt ruột đi tới.
“Vãn Vãn, cậu đi đâu vậy, gọi điện thoại cậu cũng không nhận.”
Lúc này Thư Vãn mới cầm điện thoại lên nhìn, phát hiện trên đó có rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Sam Sam.
Cô ở khách sạn chỉ lo xem tin tức, kiểm tra camera, cũng không chú ý tới điện thoại.
“Tớ ra ngoài đi dạo một chút, có thể trung tâm thương mại quá ồn ào nên không nghe thấy tiếng chuông điện thoại.”
Thật ra cô ngủ quá say, căn bản không nghe thấy tiếng điện thoại gọi tới, sợ Sam Sam lo lắng liền thuận miệng trả lời một câu.
Sam Sam cũng không biết tối qua Thư Vãn không ngủ ở nhà, nghe cô giải thích như vậy, cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Sam Sam, hôm nay không phải cậu nên cùng Giang Vũ đi hưởng tuần trăng mật sao? Sao lại về nhà?”
Sam Sam và Giang Vũ đã sớm lên kế hoạch, kết hôn xong sẽ đi Malaysia hưởng tuần trăng mật.
Sam Sam chưa từng ra nước ngoài, rất mong đợi chuyến đi tuần trăng mật lần này.
Tại sao không xuất phát theo kế hoạch, ngược lại trở về nhà.
"Sáng hôm nay, tớ và Giang Vũ vừa ra khỏi cửa liền gặp bảo vệ tiểu khu, anh ta nói đêm qua, trước cửa nhà chúng ta có một đám người áo đen tới, đám người này chưa vào cửa, chỉ đứng ở cửa trông coi, đại khái đứng nửa giờ mới đi, bảo vệ cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng lúc ấy anh ta còn tưởng rằng là thân thích nhà chúng ta, cũng không nghĩ nhiều, lúc gặp chúng ta mới vô tình nói ra."
"Tớ nghe xong cảm thấy rất không đúng, liền gọi điện thoại cho cậu, thấy cậu không nghe điện thoại nên lại liên tưởng đến đám người kỳ quái trong hôn lễ ngày hôm qua, lo lắng cậu sẽ xảy ra chuyện nênliền vội vàng chạy tới tìm cậu."
Thảo nào Sam Sam không đi hưởng tuần trăng mật với Giang Vũ, hóa ra là vì lo lắng cho cô.
“Xin lỗi, Sam Sam.”
Thư Vãn cảm thấy có chút áy náy, vội vàng giải thích: "Ngày hôm qua tớ quả thật gặp chút phiền toái, có một bản hợp đồng rất quan trọng với Lâm tổng, nhưng tớ vẫn kéo dài không đưa cho anh ta, mới khiến anh ta thẹn quá hóa giận, trực tiếp xông tới hôn lễ của cậu và Giang Vũ, còn phái người đến phòng cưới của hai người."
Chương 44: Khắp người đều là dấu hôn
“Vãn Vãn, đây là......”
Thư Vãn còn chưa nhận ra trên cổ mình có rất nhiều dấu hôn, nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của Sam Sam, lúc này mới phản ứng lại.
Cô vội vàng lấy tay che cổ, xấu hổ cúi đầu.
“Tớ......”
“Có phải Lâm tổng kia ép buộc cậu không?”
Ánh mắt Lâm tổng nhìn Thư Vãn, tựa như đang nhìn con mồi.
Ngày hôm qua Sam Sam đã muốn nhắc nhở Thư Vãn, nhưng vì quá bận rộn hôn lễ và chăm sóc người thân của Giang Vũ, cũng chưa kịp tìm cô nói chuyện.
Bây giờ thấy Thư Vãn trở về như vậy, lại càng hoài nghi cô bị Lâm tổng kia bắt nạt.
"Vãn Vãn, cậu nói thật với tớ, nếu cậu thật sự bị hắn cưỡng ép, tớ sẽ đi tìm hắn liều mạng!"
Sam Sam vừa nghĩ tới Thư Vãn bị một người đàn ông ức hiếp, liền tức giận không nhịn được, xắn tay áo lên muốn vọt vào phòng bếp lấy dao phay.
Thư Vãn vội vàng ngăn cô lại: "Sam Sam, không phải Lâm tổng."
Sam Sam sửng sốt một chút: "Vậy là ...?”
Loại chuyện này, Thư Vãn thật sự không biết nên nói như thế nào.
Sam Sam thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của cô, bỗng nhiên có chút hiểu được.
“Cậu và Quý Tư Hàn lại làm hòa rồi?”
Lúc trước Thư Vãn từ chỗ Quý Tư Hàn trở về, trên người luôn có những vết xanh tím như thế này.
Sam Sam cũng cho rằng là Quý Tư Hàn làm, dù sao người đàn ông kia luôn đối với Thư Vãn rất tàn nhẫn.
“Không phải anh ta.”
Thư Vãn không muốn lừa Sam Sam nữa, cũng nói thật: "Tối... tối qua tớ ở cùng một chỗ với người đàn ông khác.”
Sam Sam có chút khiếp sợ, cô lại còn ở cùng một chỗ với người khác ngoài Quý Tư Hàn?
Sam sam có chút không dám tin, nhưng thấy dáng vẻ xấu hổ của Thư Vãn bày ra trước mắt lại không thể không tin.
Sam Sam nắm tay Thư Vãn, khẩn trương hỏi: "Là ai vậy? Anh ta có đáng tin không?”
Thư Vãn thấy vẻ mặt lo lắng của Sam Sam, cắn răng nói: "Đáng... đáng tin cậy...”
Sam Sam nhíu mày, "Vãn Vãn, có phải cậu có chuyện gì giấu tớ không?”
Sam Sam luôn cảm thấy trong khoảng thời gian này Thư Vãn rất không bình thường, khiến lòng cô không khỏi bất an.
Thư Vãn lại ôm cánh tay cô lắc lắc, "Ai nha, Sam Sam, bạn tốt của tớ, cậu cũng đừng lo lắng quá, đợi đến lúc tớ và anh ấy bàn đến chuyện kết hôn, lúc đó tớ sẽ dẫn người đến trước mặt cậu, được không?"
Nghe được mấy chữ kết hôn, sắc mặt Sam Sam lúc này mới dịu đi một chút.
"Cậu và Quý Tư Hàn mới tách ra không bao lâu, sao nhanh như vậy lại tìm được đối tượng kết hôn rồi?”
“Hơn nữa còn giao mình cho người ta nhanh như vậy, đều này có chút không giống với tính cách ngoan ngoãn của Thư Vãn mà tớ biết.”
"Đó là đối tác của công ty tớ, cậu cũng biết công việc của tớ tiếp xúc với nhiều người, trước kia ở cùng Quý Tư Hàn tớ không có thời gian yêu đương, bây giờ tách ra rồi, có người thích hợp thì tiến tới, không phải cậu cũng muốn tớ sớm kết hôn sao?"
“Đương nhiên là tớ muốn cậu sớm kết hôn rồi!”
“Vậy cậu còn lo lắng cái gì?”
Thư Vãn cười ngắt lời cô.
“Tớ lo cậu gặp phải người không đáng tin cậy.”
Sam Sam sợ lải nhải quá nhiều, khiến Thư Vãn phiền nên cũng im lặng không nói nữa.
"Được rồi, đối tượng kết hôn của cậu phải cần để tớ xem xét thật kĩ, quyết không thể qua loa!"
“Được, chỉ cần cậu không đồng ý, cả đời này tớ cũng không lấy chồng!”
“Sao có thể không lấy chồng, cậu còn muốn làm một bà lão độc thân già khộm sao?”
Sam Sam trừng mắt nhìn Thư Vãn.
“Tớ nói đùa thôi.”
Thư Vãn làm bộ như không có việc gì, nở nụ cười ngọt ngào cho qua chuyện.
Vãn Vãn nhà cô từ nhỏ đã hiền lành hiểu chuyện, tuyệt đối sẽ không xằng bậy, không có gì là không yên lòng cả.
Hai người trò chuyện một lúc thì Giang Vũ tới đón Sam Sam.
Hai người bọn họ mới kết hôn xong, đương nhiên phải đi Malayxia hưởng tuần trăng mật rồi.
Giang Vũ đổi chuyến bay đến buổi tối, đúng lúc Thư Vãn rảnh rỗi không bận gì nên đưa hai người ra sân bay.
Sau khi dặn dò Sam Sam và Giang Vũ chú ý an toàn, Thư Vãn vẫy tay tạm biệt họ.
Sau khi cô đón xe về đến nhà, liền vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ.
Rất kỳ quái, bị Lâm Trạch Thần đụng một cái cô liền cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Nhưng Dạ tiên sinh này thô lỗ với cô như vậy, cô lại không có cảm giác buồn nôn.
Thậm chí...... Thậm chí lúc làm chuyện đó, trong đầu cô đều là Quý Tư Hàn.
Là cô quá nhớ Quý Tư Hàn, mới có thể tưởng tượng tên biến thái kia thành Quý Tư Hàn sao?
Thư Vãn cảm thấy rất đáng xấu hổ, thân thể của mình đã bị người lạ làm nhục, còn có tư cách gì nghĩ đến Quý Tư Hàn?
Thư Vãn đã không còn sạch sẽ, nên trên cơ thể cô đã không còn bất cứ dấu vết nào của Quý Tư Hàn nữa rồi.
Chương 45: Dạ tiên sinh hẹn cô đến phòng tổng thống
Thư Vãn thật sự quá mệt mỏi, không còn tinh lực suy nghĩ lung tung, cô tắm xong liền về phòng ngủ một giấc.
Cô ngủ mê man cho đến gần ba giờ chiều hôm sau , dường như triệu chứng buồn ngủ của cô cũng càng ngày càng nghiêm trọng.
Cô biết bệnh tới giai đoạn cuối thường sẽ như thế này nên cũng không quá để trong lòng.
Hiện tại đối với cô mà nói, có thể chống đỡ bao lâu thì chống đỡ bấy lâu.
Dù sao người đều sẽ chết, chỉ là vấn đề sớm muộn, không có gì phải thương tâm.
Cô đi vào bếp làm một bữa tối đơn giản, một phần cháo gạo, phối chút rau dưa rồi ăn chúng.
Cô vừa ăn cháo, vừa nhận cuộc gọi video của Sam Sam.
Họ đã đến Malaysia, hai người đang du ngoạn trên bờ biển.
Bầu trời bên kia xanh hơn thành phố A rất nhiều, nước biển cũng vậy, trong suốt thấu đáy.
Sam Sam mặc váy dài theo phong cách Bohemian, giẫm lên bờ cát, nở nụ cười dịu dàng.
Thư Vãn thấy khuôn mặt Sam Sam rạng rỡ, liền biết hiện tại Sam Sam rất hạnh phúc.
"Vãn Vãn, bên này phong cảnh rất đẹp, lần sau tớ nhất định phải dẫn cậu tới xem!"
“Được.”
Thư Vãn nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, sau đó lại hàn huyên một hồi về các món ngon ở Malaysia, sau đó Sam Sam đã bị Giang Vũ gọi đi ngồi thuyền.
Thư Vãn dặn dò bọn họ nhất định phải chú ý an toàn, sau đó cúp video.
Cô muốn để điện thoại xuống chuyên tâm ăn cháo thì Dạ tiên sinh lại gửi một tin nhắn vào wechat.
“Dạ Sắc, phòng tổng thống, tới gặp tôi.”
Không cần nói cũng biết, tên đàn ông chó má này lại muốn ngủ với cô!
Thư Vãn nắm chặt di động, nghiến răng nghiến lợi đánh chữ: "Anh còn muốn tôi đi gặp anh?!
Dạ tiên sinh thản nhiên trả lời năm chữ: "Tôi muốn ngủ với cô.”
Thư Vãn nhìn chằm chằm năm chữ này, không kìm được cơn tức giận.
"Hành vi hôm nay của anh được cấu thành tội cưỡng dâm, anh còn chủ động nhắn tin cho tôi?"
Sau khi tay cô run rẩy gửi tin nhắn đi, liền lập tức chụp lại đoạn tin nhắn này.
Tuy rằng không lấy được camera, nhưng loại ngôn ngữ quấy rối tình dục này, cũng có thể làm chứng cớ đi kiện anh ta.
Hơn nữa cô đã báo cảnh sát lập án, chụp lại đoạn tin nhắn này, chứng cứ sẽ đầy đủ hơn một chút!
Đối phương cũng mặc kệ cô có cảm xúc gì, trực tiếp gửi một tấm hình tới.
Thư Vãn nhìn thấy tấm hình, hoàn toàn nổi giận!
Anh ta chụp được ảnh khỏa thân của cô.
Hơn nữa góc độ anh ta chụp rất quỷ dị, có vẻ như là cô chủ động!
Lúc Thư Vãn tức đến xì khói, người đàn ông lại gửi tin nhắn tới.
[Đến đây, nếu không tôi không đảm bảo tấm ảnh này sẽ xuất hiện trên mạng đâu.]
Dám lấy ảnh của cô ra uy hiếp, người đàn ông này sao còn đáng hận hơn cả Lâm Trạch Thần?!
Thư Vãn cắn răng, chụp lại toàn bộ tin nhắn anh ta gửi, định ngày mai sẽ giao cho cảnh sát.
Người đàn ông lại giống như biết được tâm tư của cô, gửi một đoạn văn tới:
[Cô báo cảnh sát cũng không sao, nhưng đừng quên ban đầu là cô chủ động hẹn tôi đến khách sạn.]
[Người tôi hẹn là Lâm Trạch Thần, không phải anh, là anh ta giả mạo anh ta để phạm tội!]
Thư Vãn nhanh chóng trả lời, sắc mặt tức đến đỏ bừng!
Nhưng khi nhìn thấy tin tức tiếp theo của hắn, cô lại càng tức giận đến cả người phát run.
[Ai biết tôi có phải Lâm Trạch Thần hay không?]
Ý của hắn là, hắn không có để lại chứng cứ giả mạo Lâm Trạch Thần.
Hơn nữa camera giám sát chỉ thấy Lâm Trạch Thần đã tới phòng cô, ngoài ra không có ai khác.
Cảnh sát nhất định sẽ lầm tưởng cô và Lâm Trạch Thần không bàn bạc trước với nhau, lúc này mới báo cảnh sát.
Khó trách cảnh sát sẽ nói là cô chủ động mời, không có cách nào làm chứng cứ trực tiếp.
Thì ra là người đàn ông này tính đến cô sẽ báo cảnh sát, nên mới xóa camera......
Ngón tay Thư Vãn run rẩy đánh từng chữ: "Coi như là vậy đi, nhưng anh gửi những tin này cũng được xem là chứng cứ!"
Người đàn ông trả lời: "Cô hẹn Lâm Trạch Thần đến khách sạn, là muốn giết hắn, cô xác định muốn vì bắt tôi mà mạo hiểm lớn như vậy sao?"
Thư Vãn thấy những lời này, trong nháy mắt co cứng đờ tại chỗ.
Hắn biết cô muốn giết Lâm Trạch Thần, cũng biết cô cho Lâm Trạch Thần uống rượu.
Nếu cô tìm cảnh sát để bắt anh ta, thì anh ta là nhân chứng duy nhất, sẽ kiện cô giết người.
Thư Vãn còn tưởng rằng mình có thể bắt được người này, lại không nghĩ tới người đàn ông này đã phá hỏng toàn bộ đường lui của cô.
Lâm Trạch Thần sau khi rời khỏi tập đoàn Quý thị, cầm hợp đồng trong tay, vẻ mặt cao hứng bừng bừng.
Anh ta lấy xe từ tầng hầm, định đi thẳng đến khách sạn Đế Hào tìm Thư Vãn.
Ai ngờ anh ta vừa mới đi được nửa đường, bỗng nhiên từ đâu lao ra mấy chục chiếc xe việt dã, bao vây lấy anh ta.
Lâm Trạch Thần lập tức cảm thấy không ổn, vội vàng bỏ xe chạy trốn.
Nhưng mới vừa chạy được vài mét, một chiếc xe sang cao cấp giống như mất khống chế, trực tiếp đâm về phía Lâm Trạch Thần.
Anh ta sợ tới mức chạy trốn khắp nơi, nhưng anh ta càng chạy, xe lại càng muốn nghiền nát anh ta, dường như muốn đâm chết anh ta.
Sau khi ép anh ta vào trong góc, cửa xe mới chậm rãi mở ra.
Một người đàn ông đeo mặt nạ màu đồng vàng, từ trên xe đi xuống.
Hai chùm đèn xe cực kỳ chói mắt, chiếu vào mắt Lâm Trạch Thần.
Làm cho anh ta không thấy rõ dáng vẻ của người đàn ông kia, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra đây là một thiếu niên mặc trang phục rộng thùng thình.
Sở dĩ anh ta đoán người đàn ông này là thiếu niên, là bởi vì tóc hay cách ăn mặc, đều tràn ngập cảm giác thiếu niên.
Lâm Trạch Thần nhìn thiếu niên kia, đoán đối phương nhất định là công tử của gia tộc nào đó.
Ở thành phố A, Lâm gia là ông trùm, một tên ăn chơi trác táng cũng dám đụng vào anh ta sao?
Đây là ăn gan hùm mật gấu à?!
“Nhóc con, cậu có biết tôi là ai không?!”
Lâm Trạch Thần đoán đối phương không nhận ra mình, bằng không sẽ không dám chặn anh ta lại!
Người nọ hơi nghiêng đầu, động tác có chút tùy tiện khiêu khích.
“Biết.”
Thanh âm của hắn rất khàn, đây là cố ý giả giọng.
Lâm Trạch Thần thấy người trước mặt không dám dùng mặt thật để nói chuyện với mình, đoán chắc đối phương không có bản lĩnh gì, cho nên cũng dần lấy lại bình tĩnh.
Anh ta từ trên mặt đất đứng lên, vênh váo tự đắc đi tới trước mặt người đàn ông kia, chỉ vào mũi người đàn ông cả giận nói: "Nhóc con, nếu biết tôi là ai còn dám giở trò với tôi, có phải ngại mình sống quá lâu rồi không?"
Người đàn ông cười lạnh một tiếng, chỉ hơi giơ tay ra hiệu, vệ sĩ đứng phía sau hắn lập tức tiến lên, túm lấy ngón tay Lâm Trạch Thần.
Lâm Trạch Thần không kịp phản ứng, không biết đối phương muốn làm gì, chỉ thấy vệ sĩ bỗng nhiên lấy ra một con dao, trực tiếp chặt đứt ngón tay vừa chỉ vào người đàn ông.
Động tác quá nhanh quá dứt khoát, Lâm Trạch Thần chưa hiểu chuyện gì xảy ra liền mất đi một ngón tay!
A......
Lâm Trạch Thần thét đến chói tai.
Anh ta còn tưởng rằng bọn họ không dám động đến mình, không ngờ lại hành động nhanh gọn như vậy.
Người đàn ông trước mắt này căn bản không phải thiếu gia ăn chơi trác táng của gia tộc nào đó, mà là một tên giết người không chớp mắt!
Nhưng mà, Lâm Trạch Thần không nghĩ tới đây chỉ là khởi đầu.
“Tiên sinh.”
Tên vệ sĩ vừa chém ngón tay Lâm Trạch Thần xong, cung kính đưa dao trả lại cho người đàn ông.
Người đàn ông nhận con dao, lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau vết máu trên đó.
Ngay sau đó, anh ta chậm rãi bước đôi chân dài của mình đi về phía Lâm Trạch Thần.
Nhìn thân hình cao lớn đi về phía mình, Lâm Trạch Thần sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
“Anh...... anh rốt cuộc là ai? Tại sao lại hạ thủ với tôi?!”
Không sai, Lâm Trạch Thần dùng rất nhiều thủ đoạn tàn nhẫn, ngủ với rất nhiều phụ nữ.
Nhưng phụ nữ anh ta chơi đều không có bối cảnh gì, những phụ nữ đó không thể nào có người chống lưng được.
Người này nhất định là có thù oán với Lâm gia, mới tới tìm anh ta trả thù!
Người đàn ông không đáp lại, chỉ đi thẳng đến gần anh ta, Lâm Trạch Thần thấy thế, ôm chặt ngón tay, vội vàng lui về phía sau.
Nhưng chỉ lui được vài bước, đã có mấy vệ sĩ mặc đồng phục màu đen, trên cà vạt có khắc ký hiệu 'S' chặn đường đi của anh ta.
Lâm Trạch Thần không thể lùi thêm nữa, chỉ có thể đối diện với người đàn ông đeo mặt nạ kim đồng kia.
“Anh đã chặt đứt một ngón tay của tôi, rốt cuộc còn muốn làm gì nữa?!”
Chương 42: Đây là sự trừng phạt của anh
Lâm Trạch Thần lớn như vậy, đây là lần đầu tiên bị người ta chặt đứt ngón tay!
Là anh ta sơ suất, sốt ruột đến Quý thị sửa hợp đồng, ngay cả vệ sĩ cũng quên mang theo.
Bằng không bây giờ còn có thể cùng đối phương chiến đấu một phen, nhưng hiện tại chỉ có mình anh ta lẻ loi đối mặt với đám sài lang ác báo này.
Mặc kệ người đàn ông này muốn làm cái gì, chờ anh ta chạy trốn được, thù này anh ta nhất định sẽ báo!
Lâm Trạch Thần nghĩ bản thân còn có thể chạy thoát, còn người đàn ông kia thì cho rằng anh ta phải chết ở chỗ này!
Người đàn ông đưa tay ra hiệu, vệ sĩ chặn sau lưng Lâm Trạch Thần lập tức giơ chân lên, một cước đá vào đầu gối Lâm Trạch Thần.
Hắn bất ngờ không kịp đề phòng liền quỳ xuống đất, hai tay chống trên sàn nhà, dùng phương thức cực kỳ chật vật quỳ lạy trước mặt người đàn ông.
Sự sỉ nhục lớn như vậy, Lâm Trạch Thần tức giận đến mức không để ý được gì, anh ta ngẩng đầu, nghiến răng nghiến lợi, nhìn người đàn ông trước mắt rống giận:
“Khốn nạn, dám đối xử với tao như vậy, chờ tao thoát khỏi đây nhất định sẽ giết mày!”
“A......”
Người đàn ông cười lạnh một tiếng, cũng không nói nhảm với anh ta nữa, cầm lấy dao trong tay cắt đứt gân tay gân chân anh ta.
Trong tiếng kêu thảm thiết của Lâm Trạch Thần, người đàn ông giơ dao lên, từ vị trí trên mặt anh ta rạch một đường đi xuống, cắt miệng anh ta thành hai nửa!
Tiếp theo lại dùng tốc độ cực nhanh, cực mạnh vạch đùi anh ta, máu me tung tóe, lúc này có thể nhìn rõ xương đùi đang lộ ra.
Khi làm tất cả những điều này, trong suốt quá trình người đàn ông không chớp mắt một cái.
Từ đầu đến cuối ánh mắt người đàn ông lạnh lùng, chậm rãi, xử lý Lâm Trạch Thần giống như xử lý thịt sống.
"Anh hôn cô ấy, ôm cô ấy, còn bắt cô ấy ngồi lên đùi mình, đây là sự trừng phạt dành cho anh!"
Lâm Trạch Thần đau đến mất đi ý thức, anh ta chỉ nhìn thấy miệng của người đàn ông há ra rồi khép lại nhưng lại nghe không rõ là đang nói gì.
Thấy Lâm Trạch Thần đã bị phế, lúc này người đàn ông mới vứt con dao đi, nhận khăn tay từ vệ sĩ đưa tới, chậm rãi lau vết máu trên tay.
“Tiên sinh, nên đi rồi.”
Tên vệ sĩ vừa chặt đứt ngón tay của Lâm Trạch Thần, tiến lên nhắc nhở một câu.
Người đàn ông khẽ gật đầu, không thèm nhìn Lâm Trạch Thần, trực tiếp cất bước rời đi.
Người đàn ông lên xe sau đó vẫy tay với những người khác, lúc này mấy chục chiếc xe việt dã mới rút lui.
Mà Lâm Trạch Thần đã sớm đau đến chết đi sống lại, bị vứt lại ở đây.
Thư Vãn ở khách sạn đợi cả buổi tối, cũng không đợi được Lâm Trạch Thần.
Kiên trì đến ba giờ sáng, thật sự mệt đến không chịu nổi, cô mê man ngủ thiếp đi.
Chờ cô tỉnh lại, đã là buổi chiều ngày hôm sau.
Thư Vãn đột nhiên mở mắt, nghĩ đến hội đấu thầu, vội vàng xoay người rời giường.
Cô thu dọn đồ đạt định rời khỏi khách sạn, thì di động bỗng nhiên rung lên.
Cô vội vàng mở mắt ra nhìn, là Dạ tiên sinh gửi tin nhắn.
[Xem tin tức]
Xem tin tức?
Xem tin tức gì?
Cô đang nghi hoặc không hiểu chuyện gì thì anh lại quăng một đường link tới.
Tiêu đề viết là: Đêm qua, Tổng giám đốc Lâm thị Lâm Trạch Thần bị thương.
Đầu đề của một tờ báo khác lại ghi: Lâm thị bị tung tin xấu, cổ phiếu của Lâm thị bị hạ xuống thấp nhất trong lịch sử.
Thư Vãn lần lượt mở cửa, lúc này mới biết Lâm Trạch Thần không tới là bị người ta trả thù.
Hiện tại miệng anh ta khâu rất nhiều muỗi kim, gân tay gân chân cũng bị cắt đứt, đùi cũng bị cắt thành hai nửa.
Người đả thương Lâm Trạch Thần, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, nhưng vẫn giữ lại cho anh ta một mạng.
Suốt đêm Lâm thị phái người tìm đám hung thủ đứng ở phía sau, nhưng camera giám sát đều đã bị hủy, căn bản tìm không thấy dấu vết nào.
Mà sau khi Lâm Trạch Thần xảy ra chuyện, lại bị tuôn ra scandal chơi gái, dùng thủ đoạn tàn ác chơi phụ nữ.
Sau khi chuyện này xảy ra, mọi người nhất trí cho rằng bình thường Lâm Trạch Thần làm quá nhiều chuyện xấu, lúc này mới bị người ta trả thù.
Trên mạng đều mắng Lâm Trạch Thần, không ai đồng tình với anh ta, đều mắng anh ta đáng đời.
Ngay sau đó Lâm thị lại bị tung ra các vụ án trái pháp luật như tham ô nhận hối lộ, trốn thuế, không trả lương cho nhân viên...
Một loạt sự kiện diễn ra dẫn đến giá cổ phiếu của Lâm thị sụp đổ trong một đêm.
Ngay sáng hôm sau chủ tịch Lâm đã bị cảnh sát bế đi, còn giám đốc Lâm thị thì bị thương hôn mê bất tỉnh.
Chương 43: Trong một đêm Lâm Thị mất tất cả
Thư Vãn xem xong tin tức, cả người giật mình sững sờ tại chỗ.
Đây là thế lực nào mà chỉ trong một đêm đã để cho cự đầu của thành phố A bị lật thuyền.
Cô chợt nhớ tới lời người đeo mặt nạ nói tối qua, anh ta nói Lâm Trạch Thần không về được nữa.
Làm sao anh ta biết trước Lâm Trạch Thần không về được? Chẳng lẽ chuyện này là do anh ta làm?
Nếu là anh ta làm, vậy lúc trước cô đoán người đàn ông đeo mặt nạ là bạn tốt của Lâm Trạch Thần sẽ không đúng.
Hơn nữa bạn tốt của Lâm Trạch Thần cũng không thể có thủ đoạn như vậy, một đêm làm cho Lâm thị phá sản.
Nếu không phải là bạn tốt của Lâm Trạch Thần, vậy vị 'Dạ tiên sinh' này sẽ là ai?
Đầu Thư Vãn muốn nổ tung.
Nhưng mà cũng may Lâm Trạch Thần đã bị người ta giải quyết, về sau cô không cần phải lo lắng nữa.
Chỉ là cô vừa thoát khỏi tay Lâm Trạch Thần, lại bị tên biến thái khác theo dõi!
Thư Vãn suy nghĩ một chút sau đó tìm quản lý khách sạn để xem camera.
Kết quả chỉ có camera giám sát Lâm Trạch Thần ra vào phòng cô, mà camera giám sát liên quan đến người đàn ông kia, lại bị xóa hết.
Điều này làm cho Thư Vãn càng cảm thấy thân phận của người đàn ông kia không hề đơn giản!
Không có camera giám sát, cũng không biết đối phương là ai, ngay cả chứng cứ kiện anh ta cũng không có.
Nhưng mà, chẳng lẽ cứ như vậy buông tha cho anh ta?
Thư Vãn nghĩ người đàn ông này không dùng Sam Sam uy hiếp mình, cũng đánh bạo đi cục cảnh sát một chuyến.
Sau khi báo cảnh sát lập án, lại cung cấp toàn bộ số điện thoại di động, wechat và tin nhắn của người đàn ông cho cảnh sát.
Nhưng cảnh sát nói số điện thoại di động không có chứng minh thư, địa chỉ IP của wechat cũng tra không được, rất khó điều tra được đối phương là ai.
Hơn nữa tin nhắn này là cô chủ động kết bạn với đối phương, cho dù đối phương mạo nhận người khác, cũng không có cách nào làm chứng cứ trực tiếp được.
Cảnh sát chỉ có thể đề nghị cô đến bệnh viện lấy tinh trùng, như vậy còn có thể giữ lại một ít chứng cứ.
Thư Vãn nghe được những lời này, có chút thất vọng, nhưng vẫn mặt dày đi bệnh viện một chuyến.
Sau khi làm xong tất cả, cô lê thân thể mệt mỏi về đến nhà.
Cô vừa mở cửa, liền thấy Sam Sam sốt ruột đi tới.
“Vãn Vãn, cậu đi đâu vậy, gọi điện thoại cậu cũng không nhận.”
Lúc này Thư Vãn mới cầm điện thoại lên nhìn, phát hiện trên đó có rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Sam Sam.
Cô ở khách sạn chỉ lo xem tin tức, kiểm tra camera, cũng không chú ý tới điện thoại.
“Tớ ra ngoài đi dạo một chút, có thể trung tâm thương mại quá ồn ào nên không nghe thấy tiếng chuông điện thoại.”
Thật ra cô ngủ quá say, căn bản không nghe thấy tiếng điện thoại gọi tới, sợ Sam Sam lo lắng liền thuận miệng trả lời một câu.
Sam Sam cũng không biết tối qua Thư Vãn không ngủ ở nhà, nghe cô giải thích như vậy, cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Sam Sam, hôm nay không phải cậu nên cùng Giang Vũ đi hưởng tuần trăng mật sao? Sao lại về nhà?”
Sam Sam và Giang Vũ đã sớm lên kế hoạch, kết hôn xong sẽ đi Malaysia hưởng tuần trăng mật.
Sam Sam chưa từng ra nước ngoài, rất mong đợi chuyến đi tuần trăng mật lần này.
Tại sao không xuất phát theo kế hoạch, ngược lại trở về nhà.
"Sáng hôm nay, tớ và Giang Vũ vừa ra khỏi cửa liền gặp bảo vệ tiểu khu, anh ta nói đêm qua, trước cửa nhà chúng ta có một đám người áo đen tới, đám người này chưa vào cửa, chỉ đứng ở cửa trông coi, đại khái đứng nửa giờ mới đi, bảo vệ cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng lúc ấy anh ta còn tưởng rằng là thân thích nhà chúng ta, cũng không nghĩ nhiều, lúc gặp chúng ta mới vô tình nói ra."
"Tớ nghe xong cảm thấy rất không đúng, liền gọi điện thoại cho cậu, thấy cậu không nghe điện thoại nên lại liên tưởng đến đám người kỳ quái trong hôn lễ ngày hôm qua, lo lắng cậu sẽ xảy ra chuyện nênliền vội vàng chạy tới tìm cậu."
Thảo nào Sam Sam không đi hưởng tuần trăng mật với Giang Vũ, hóa ra là vì lo lắng cho cô.
“Xin lỗi, Sam Sam.”
Thư Vãn cảm thấy có chút áy náy, vội vàng giải thích: "Ngày hôm qua tớ quả thật gặp chút phiền toái, có một bản hợp đồng rất quan trọng với Lâm tổng, nhưng tớ vẫn kéo dài không đưa cho anh ta, mới khiến anh ta thẹn quá hóa giận, trực tiếp xông tới hôn lễ của cậu và Giang Vũ, còn phái người đến phòng cưới của hai người."
Chương 44: Khắp người đều là dấu hôn
“Vãn Vãn, đây là......”
Thư Vãn còn chưa nhận ra trên cổ mình có rất nhiều dấu hôn, nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của Sam Sam, lúc này mới phản ứng lại.
Cô vội vàng lấy tay che cổ, xấu hổ cúi đầu.
“Tớ......”
“Có phải Lâm tổng kia ép buộc cậu không?”
Ánh mắt Lâm tổng nhìn Thư Vãn, tựa như đang nhìn con mồi.
Ngày hôm qua Sam Sam đã muốn nhắc nhở Thư Vãn, nhưng vì quá bận rộn hôn lễ và chăm sóc người thân của Giang Vũ, cũng chưa kịp tìm cô nói chuyện.
Bây giờ thấy Thư Vãn trở về như vậy, lại càng hoài nghi cô bị Lâm tổng kia bắt nạt.
"Vãn Vãn, cậu nói thật với tớ, nếu cậu thật sự bị hắn cưỡng ép, tớ sẽ đi tìm hắn liều mạng!"
Sam Sam vừa nghĩ tới Thư Vãn bị một người đàn ông ức hiếp, liền tức giận không nhịn được, xắn tay áo lên muốn vọt vào phòng bếp lấy dao phay.
Thư Vãn vội vàng ngăn cô lại: "Sam Sam, không phải Lâm tổng."
Sam Sam sửng sốt một chút: "Vậy là ...?”
Loại chuyện này, Thư Vãn thật sự không biết nên nói như thế nào.
Sam Sam thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của cô, bỗng nhiên có chút hiểu được.
“Cậu và Quý Tư Hàn lại làm hòa rồi?”
Lúc trước Thư Vãn từ chỗ Quý Tư Hàn trở về, trên người luôn có những vết xanh tím như thế này.
Sam Sam cũng cho rằng là Quý Tư Hàn làm, dù sao người đàn ông kia luôn đối với Thư Vãn rất tàn nhẫn.
“Không phải anh ta.”
Thư Vãn không muốn lừa Sam Sam nữa, cũng nói thật: "Tối... tối qua tớ ở cùng một chỗ với người đàn ông khác.”
Sam Sam có chút khiếp sợ, cô lại còn ở cùng một chỗ với người khác ngoài Quý Tư Hàn?
Sam sam có chút không dám tin, nhưng thấy dáng vẻ xấu hổ của Thư Vãn bày ra trước mắt lại không thể không tin.
Sam Sam nắm tay Thư Vãn, khẩn trương hỏi: "Là ai vậy? Anh ta có đáng tin không?”
Thư Vãn thấy vẻ mặt lo lắng của Sam Sam, cắn răng nói: "Đáng... đáng tin cậy...”
Sam Sam nhíu mày, "Vãn Vãn, có phải cậu có chuyện gì giấu tớ không?”
Sam Sam luôn cảm thấy trong khoảng thời gian này Thư Vãn rất không bình thường, khiến lòng cô không khỏi bất an.
Thư Vãn lại ôm cánh tay cô lắc lắc, "Ai nha, Sam Sam, bạn tốt của tớ, cậu cũng đừng lo lắng quá, đợi đến lúc tớ và anh ấy bàn đến chuyện kết hôn, lúc đó tớ sẽ dẫn người đến trước mặt cậu, được không?"
Nghe được mấy chữ kết hôn, sắc mặt Sam Sam lúc này mới dịu đi một chút.
"Cậu và Quý Tư Hàn mới tách ra không bao lâu, sao nhanh như vậy lại tìm được đối tượng kết hôn rồi?”
“Hơn nữa còn giao mình cho người ta nhanh như vậy, đều này có chút không giống với tính cách ngoan ngoãn của Thư Vãn mà tớ biết.”
"Đó là đối tác của công ty tớ, cậu cũng biết công việc của tớ tiếp xúc với nhiều người, trước kia ở cùng Quý Tư Hàn tớ không có thời gian yêu đương, bây giờ tách ra rồi, có người thích hợp thì tiến tới, không phải cậu cũng muốn tớ sớm kết hôn sao?"
“Đương nhiên là tớ muốn cậu sớm kết hôn rồi!”
“Vậy cậu còn lo lắng cái gì?”
Thư Vãn cười ngắt lời cô.
“Tớ lo cậu gặp phải người không đáng tin cậy.”
Sam Sam sợ lải nhải quá nhiều, khiến Thư Vãn phiền nên cũng im lặng không nói nữa.
"Được rồi, đối tượng kết hôn của cậu phải cần để tớ xem xét thật kĩ, quyết không thể qua loa!"
“Được, chỉ cần cậu không đồng ý, cả đời này tớ cũng không lấy chồng!”
“Sao có thể không lấy chồng, cậu còn muốn làm một bà lão độc thân già khộm sao?”
Sam Sam trừng mắt nhìn Thư Vãn.
“Tớ nói đùa thôi.”
Thư Vãn làm bộ như không có việc gì, nở nụ cười ngọt ngào cho qua chuyện.
Vãn Vãn nhà cô từ nhỏ đã hiền lành hiểu chuyện, tuyệt đối sẽ không xằng bậy, không có gì là không yên lòng cả.
Hai người trò chuyện một lúc thì Giang Vũ tới đón Sam Sam.
Hai người bọn họ mới kết hôn xong, đương nhiên phải đi Malayxia hưởng tuần trăng mật rồi.
Giang Vũ đổi chuyến bay đến buổi tối, đúng lúc Thư Vãn rảnh rỗi không bận gì nên đưa hai người ra sân bay.
Sau khi dặn dò Sam Sam và Giang Vũ chú ý an toàn, Thư Vãn vẫy tay tạm biệt họ.
Sau khi cô đón xe về đến nhà, liền vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ.
Rất kỳ quái, bị Lâm Trạch Thần đụng một cái cô liền cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Nhưng Dạ tiên sinh này thô lỗ với cô như vậy, cô lại không có cảm giác buồn nôn.
Thậm chí...... Thậm chí lúc làm chuyện đó, trong đầu cô đều là Quý Tư Hàn.
Là cô quá nhớ Quý Tư Hàn, mới có thể tưởng tượng tên biến thái kia thành Quý Tư Hàn sao?
Thư Vãn cảm thấy rất đáng xấu hổ, thân thể của mình đã bị người lạ làm nhục, còn có tư cách gì nghĩ đến Quý Tư Hàn?
Thư Vãn đã không còn sạch sẽ, nên trên cơ thể cô đã không còn bất cứ dấu vết nào của Quý Tư Hàn nữa rồi.
Chương 45: Dạ tiên sinh hẹn cô đến phòng tổng thống
Thư Vãn thật sự quá mệt mỏi, không còn tinh lực suy nghĩ lung tung, cô tắm xong liền về phòng ngủ một giấc.
Cô ngủ mê man cho đến gần ba giờ chiều hôm sau , dường như triệu chứng buồn ngủ của cô cũng càng ngày càng nghiêm trọng.
Cô biết bệnh tới giai đoạn cuối thường sẽ như thế này nên cũng không quá để trong lòng.
Hiện tại đối với cô mà nói, có thể chống đỡ bao lâu thì chống đỡ bấy lâu.
Dù sao người đều sẽ chết, chỉ là vấn đề sớm muộn, không có gì phải thương tâm.
Cô đi vào bếp làm một bữa tối đơn giản, một phần cháo gạo, phối chút rau dưa rồi ăn chúng.
Cô vừa ăn cháo, vừa nhận cuộc gọi video của Sam Sam.
Họ đã đến Malaysia, hai người đang du ngoạn trên bờ biển.
Bầu trời bên kia xanh hơn thành phố A rất nhiều, nước biển cũng vậy, trong suốt thấu đáy.
Sam Sam mặc váy dài theo phong cách Bohemian, giẫm lên bờ cát, nở nụ cười dịu dàng.
Thư Vãn thấy khuôn mặt Sam Sam rạng rỡ, liền biết hiện tại Sam Sam rất hạnh phúc.
"Vãn Vãn, bên này phong cảnh rất đẹp, lần sau tớ nhất định phải dẫn cậu tới xem!"
“Được.”
Thư Vãn nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, sau đó lại hàn huyên một hồi về các món ngon ở Malaysia, sau đó Sam Sam đã bị Giang Vũ gọi đi ngồi thuyền.
Thư Vãn dặn dò bọn họ nhất định phải chú ý an toàn, sau đó cúp video.
Cô muốn để điện thoại xuống chuyên tâm ăn cháo thì Dạ tiên sinh lại gửi một tin nhắn vào wechat.
“Dạ Sắc, phòng tổng thống, tới gặp tôi.”
Không cần nói cũng biết, tên đàn ông chó má này lại muốn ngủ với cô!
Thư Vãn nắm chặt di động, nghiến răng nghiến lợi đánh chữ: "Anh còn muốn tôi đi gặp anh?!
Dạ tiên sinh thản nhiên trả lời năm chữ: "Tôi muốn ngủ với cô.”
Thư Vãn nhìn chằm chằm năm chữ này, không kìm được cơn tức giận.
"Hành vi hôm nay của anh được cấu thành tội cưỡng dâm, anh còn chủ động nhắn tin cho tôi?"
Sau khi tay cô run rẩy gửi tin nhắn đi, liền lập tức chụp lại đoạn tin nhắn này.
Tuy rằng không lấy được camera, nhưng loại ngôn ngữ quấy rối tình dục này, cũng có thể làm chứng cớ đi kiện anh ta.
Hơn nữa cô đã báo cảnh sát lập án, chụp lại đoạn tin nhắn này, chứng cứ sẽ đầy đủ hơn một chút!
Đối phương cũng mặc kệ cô có cảm xúc gì, trực tiếp gửi một tấm hình tới.
Thư Vãn nhìn thấy tấm hình, hoàn toàn nổi giận!
Anh ta chụp được ảnh khỏa thân của cô.
Hơn nữa góc độ anh ta chụp rất quỷ dị, có vẻ như là cô chủ động!
Lúc Thư Vãn tức đến xì khói, người đàn ông lại gửi tin nhắn tới.
[Đến đây, nếu không tôi không đảm bảo tấm ảnh này sẽ xuất hiện trên mạng đâu.]
Dám lấy ảnh của cô ra uy hiếp, người đàn ông này sao còn đáng hận hơn cả Lâm Trạch Thần?!
Thư Vãn cắn răng, chụp lại toàn bộ tin nhắn anh ta gửi, định ngày mai sẽ giao cho cảnh sát.
Người đàn ông lại giống như biết được tâm tư của cô, gửi một đoạn văn tới:
[Cô báo cảnh sát cũng không sao, nhưng đừng quên ban đầu là cô chủ động hẹn tôi đến khách sạn.]
[Người tôi hẹn là Lâm Trạch Thần, không phải anh, là anh ta giả mạo anh ta để phạm tội!]
Thư Vãn nhanh chóng trả lời, sắc mặt tức đến đỏ bừng!
Nhưng khi nhìn thấy tin tức tiếp theo của hắn, cô lại càng tức giận đến cả người phát run.
[Ai biết tôi có phải Lâm Trạch Thần hay không?]
Ý của hắn là, hắn không có để lại chứng cứ giả mạo Lâm Trạch Thần.
Hơn nữa camera giám sát chỉ thấy Lâm Trạch Thần đã tới phòng cô, ngoài ra không có ai khác.
Cảnh sát nhất định sẽ lầm tưởng cô và Lâm Trạch Thần không bàn bạc trước với nhau, lúc này mới báo cảnh sát.
Khó trách cảnh sát sẽ nói là cô chủ động mời, không có cách nào làm chứng cứ trực tiếp.
Thì ra là người đàn ông này tính đến cô sẽ báo cảnh sát, nên mới xóa camera......
Ngón tay Thư Vãn run rẩy đánh từng chữ: "Coi như là vậy đi, nhưng anh gửi những tin này cũng được xem là chứng cứ!"
Người đàn ông trả lời: "Cô hẹn Lâm Trạch Thần đến khách sạn, là muốn giết hắn, cô xác định muốn vì bắt tôi mà mạo hiểm lớn như vậy sao?"
Thư Vãn thấy những lời này, trong nháy mắt co cứng đờ tại chỗ.
Hắn biết cô muốn giết Lâm Trạch Thần, cũng biết cô cho Lâm Trạch Thần uống rượu.
Nếu cô tìm cảnh sát để bắt anh ta, thì anh ta là nhân chứng duy nhất, sẽ kiện cô giết người.
Thư Vãn còn tưởng rằng mình có thể bắt được người này, lại không nghĩ tới người đàn ông này đã phá hỏng toàn bộ đường lui của cô.