-
Chương 36-40
Chương 36: Tôi sợ anh ta sao?
“Được.”
Thư Vãn lạnh lùng đáp lại một chữ, Lâm Trạch Thần liền cúp điện thoại.
Cô không thấy rõ thần sắc của người đàn ông đang đứng bên cạnh mình, chỉ có thể lo lắng, khẩn cầu anh.
"Vị tiên sinh này, anh cũng nghe thấy rồi, mạng người quan trọng, mặc kệ anh giả mạo Lâm Trạch Thần muốn đối với tôi như thế nào cũng được, nhưng phiền anh đổi thời gian khác, đêm nay tôi nhất định phải gặp anh ta, đem hợp đồng giao cho anh ta, bằng không anh ta sẽ giết chết bạn thân của tôi!"
So với vẻ mặt lo lắng của Thư Vãn, người đàn ông ngược lại có vẻ không chút hoang mang.
Hắn thản nhiên hỏi một câu: "Hợp đồng gì?"
Liên quan đến Quý Tư Hàn, Thư Vãn tự nhiên sẽ không nhiều lời: "Chỉ là một hợp đồng dự án.”
Người đàn ông không nhanh không chậm nói: "Em không nói rõ, vậy để Lâm Trạch Thần nói đi.”
Thư Vãn hết cách đành phải đem mọi chuyện từ đầu tới cuối, từ chuyện Lâm Trạch Thần muốn cô, cô thoát khốn như thế nào, toàn bộ nói cho anh ta biết!
Chỉ là kế hoạch muốn giết Lâm Trạch Thần lại không nói, mà là tránh nặng tìm nhẹ giải thích chuyện hợp đồng.
"Tôi thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể lừa anh ta nói có thể lấy được hạng mục Thành Tây, mục đích chính là muốn dùng phương thức này ngăn cản anh ta, để cho bạn tôi thuận lợi lợi kết hôn, nhưng anh ta không dễ đối phó, tôi chỉ có thể làm một phần hợp đồng giả để lừa anh ta trước."
Người đàn ông nghe xong, trầm mặc một lúc lâu.
Thư Vãn thấy anh ta không lên tiếng, gấp đến nước mắt đều chảy ra: "Vị tiên sinh này, tất cả lời tôi nói đều là sự thật, cầu xin anh mau thả tôi ra đi!"
Người đàn ông vẫn chưa có hành động gì, còn không hiểu sao hỏi một câu: "Cô và Lâm Trạch Thần chưa từng ngủ với nhau?”
“Đương nhiên chưa từng!”
Thư Vãn tức giận rống lên: "Thủ đoạn chơi gái của anh ta tàn nhẫn như vậy, tôi làm sao có thể ngủ với anh ta!”
Vừa nghĩ tới Lâm Trạch Thần phái người đến phòng cưới của Sam Sam, cô liền mất đi lý trí.
Thấy cô nổi giận, lúc này người đàn ông mới lấy ra một con dao nhỏ màu vàng, cắt đứt dây buộc màu trắng trên cổ tay cô.
Dây trói được cởi ra, Thư Vãn vội vàng kéo cà vạt trên mắt xuống.
Trong phòng vẫn không bật đèn, anh ta cũng không tháo mặt nạ, Thư Vãn vẫn không thấy rõ hình dáng của người đàn ông.
Cô cũng không quan tâm anh ta như thế nào, chỉ lo tìm cách để cho người đàn ông rời đi.
Cô phải đuổi anh ta đi trước mới có thể đối phó với Lâm Trạch Thần theo kế hoạch ban đầu.
"Vị tiên sinh này, anh mau đi đi, Lâm tổng kia không dễ đối phó, nếu anh ta nhìn thấy anh ở chỗ này, nhất định sẽ hạ độc thủ với anh!"
Người đàn ông giống như là nghe được chuyện cười, hừ lạnh một tiếng: "Tôi sợ anh ta sao?”
Lúc anh ta nói lời này, hai tay đút vào túi quần, từ trên cao nhìn xuống, liếc Thư Vãn.
Trên người hắn tản mát ra sự kiêu căng, không có chút sợ hãi, còn mơ hồ lộ ra sát khí.
Thư Vãn giật mình, cảm giác bộ dạng này của anh, thật sự rất giống Quý Tư Hàn...
Lúc cô nghĩ như vậy, người đàn ông bỗng nhiên ngồi xuống sô pha, thưởng thức con dao nhỏ màu vàng trên tay.
Thấy anh ta không định rời đi, những suy nghĩ lộn xộn trong đầu Thư Vãn nhanh chóng biến mất.
Cô đi tới trước mặt anh, muốn dùng vũ lực đuổi anh đi, cửa phòng khách sạn bỗng nhiên bị tiếng gõ cửa thật lớn vang lên!
Nghe được tiếng "Bang bang" dồn dập, thân thể mềm mại của cô trong nháy mắt cứng ngắc tại chỗ.
Cô mng theo ánh mắt khẩn cầu nhìn chằm chằm người đàn ông: "Van xin anh, vào nhà tắm tránh một chút, được không?"
Giọng nói của cô mang theo tiếng khóc nức nở, giống như nếu anh không đáp ứng, giây tiếp theo cô sẽ khóc lên.
Người đàn ông nhìn thấy bộ dạng nhát như chuột của cô, có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn đứng dậy đi vào phòng tắm.
Thấy anh ta vào phòng tắm, trái tim sợ hãi của Thư Vãn lúc này mới dịu xuống.
Cô vội vàng bật đèn, lấy hợp đồng giả đã chuẩn bị sẵn từ trong túi ra, đi về phía cửa.
Cửa vừa mở ra, Lâm Trạch Thần liền lập tức vọt vào.
“Con tiện nhân này, vậy mà......”
“Lâm tổng, hợp đồng!”
Lâm Trạch Thần xông vào liền giơ tay lên, muốn tát Thư Vãn một cái.
Gõ cửa lâu như vậy cũng không mở, rõ ràng là đang trêu chọc hắn!
Nhưng bàn tay còn chưa rơi xuống, trong tay đã bị nhét một phần hợp đồng.
Hắn nhìn thấy bản hợp đồng kia, bàn tay trên không trung chậm rãi thả xuống.
Chương 37: Bị Lâm Trạch Thần phát hiện rượu có vấn đề
“Xem ra cô vẫn có chút bản lĩnh.”
Lâm Trạch Thần ôm eo Thư Vãn, hung hăng hôn lên mặt cô một cái, "Nói đi, bảo bối, em muốn phần thưởng gì?”
Thư Vãn ôm hai má bị hôn, mặt không đổi sắc nói: "Lâm tổng, tôi không muốn phần thưởng gì cả, anh để người của anh rời khỏi phòng cưới của bạn tôi là được rồi.”
“Không thành vấn đề.”
Lâm Trạch Thần lập tức lấy di động ra, gọi điện thoại ra ngoài, bảo thủ hạ của mình rút lui.
Thư Vãn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người, bưng ly rượu bỏ thuốc lên, đưa cho Lâm Trạch Thần.
“Lâm tổng, tôi cố ý mang rượu cho anh, uống với tôi một ly đi.”
“Uống rượu?”
Lâm Trạch Thần hơi nhíu mày, không ngờ cô lại chủ động mời mình uống rượu.
Lâm Trạch Thần có chút kinh ngạc, còn tưởng Thư Vãn đã nghĩ thông suốt, vội vàng ghé vào tai cô hỏi: "Sao? Nghĩ thông suốt rồi? Chịu để anh chạm vào rồi sao?”
Thư Vãn sợ Lâm Trạch Thần hoài nghi, vẫn duy trì tính tình lúc trước, lạnh lùng nói: "Lâm tổng, anh nghĩ cái gì vậy, tôi đã sớm nói với anh, tôi không muốn bị anh ngủ, lúc này mới lấy hạng mục trao đổi với anh, sao anh có thể nói chuyện không giữ lời chứ?”
Lâm Trạch Thần nghe nói như thế, có chút không vui: "Vậy em còn bảo tôi uống rượu với em?”
Thư Vãn cau mày nói: "Lâm tổng, tôi mời anh uống rượu, chỉ là muốn cảm kích anh, dù sao anh liên tục buông tha tôi hai lần, không chỉ không chạm vào tôi, còn tín nhiệm tôi như thế, tôi đây tự nhiên không thể không thức thời, ít nhất mời anh uống một ly cũng là việc nên làm.”
Bị Thư Vãn thổi phồng như vậy, Lâm Trạch Thần cảm giác hình tượng của mình bỗng nhiên có chút vĩ đại.
“Đã như vậy, tôi sẽ uống với em một ly.”
Lâm Trạch Thần đưa tay nhận lấy ly rượu cô đưa tới.
Có lẽ là cô quá mức khẩn trương, ngón tay có chút run rẩy.
Lâm Trạch Thần liếc mắt một cái liền nhìn ra cô không bình thường.
Anh ta nhận lấy ly rượu nhưng không uống, màđánh giá Thư Vãn một cái.
Cô diễn rất tốt, sắc mặt không chút biến đổi , nhưng bộ ngực phập phồng nhanh hơn bình thường đã bán đứng cô.
“Em uống trước đi.”
Lâm Trạch Thần đưa ly rượu trả lại cho Thư Vãn.
Thư Vãn thấy thế, rất nhanh ý thức được Lâm Trạch Thần hẳn là nhận ra rượu có vấn đề nên mới để cô uống trước.
Cô nhanh chóng ổn định trái tim trống rỗng, làm bộ như không có việc gì, nhận lấy ly rượu, ngửa đầu uống một ngụm.
Uống xong, cô giải thích một câu: "Lâm tổng, tôi không mua nổi rượu đắt tiền, nên bảo khách sạn đưa chai rượu này thôi, vị quả thật không được tốt lắm, nếu anh không thích uống, tôi bảo nhân viên lễ tân lấy một chai đắt tiền khác.”
Thư Vãn nói xong, trực tiếp xoay người, đi tới trước điện thoại, định gọi điện thoại.”
Hành động này của cô, rất nhanh đã xóa bỏ nghi ngờ của Lâm Trạch Thần, không đợi lễ tân kết nối, đã bị anh ngăn lại.
“Tôi còn chưa uống qua rượu rẻ tiền, thỉnh thoảng đổi khẩu vị, cũng rất tốt.”
Lâm Trạch Thần lại nhận ly rượu trong tay cô, nhẹ nhàng liếm liếm miệng ly có dấu son môi, ngửa đầu uống vào.
Anh ta vừa uống vừa quan sát thần sắc Thư Vãn, thấy vẻ mặt tự nhiên nhìn không ra có gì bất thường, lúc này mới hoàn toàn bỏ đi nghi ngờ.
Nhưng mà Lâm Trạch Thần lăn lộn trong xã hội đã lâu, vì để đề phòng có chuyện bất trắc, anh ta chỉ uống một ngụm, liền buông ly rượu xuống.
Thư Vãn không ngờ Lâm Trạch Thần lại khó đối phó như vậy, trong lòng có chút lo lắng.
Anh ta không uống hết rượu có chứa đủ thành phần thuốc ngủ, cô sẽ không có cách nào ra tay với anh ta.
Hơn nữa trong phòng tắm còn giấu một người đàn ông xa lạ, nếu như bị người đàn ông đó nhìn thấy mình giết người, chỉ sợ cô cũng khó thoát một kiếp.
Thư Vãn bây giờ loạn như cào cào, cũng không biết nên làm sao mới tốt?
Nhưng lúc này Lâm Trạch Thần lại không định buông tha cô!
Sau khi anh ta đặt ly rượu xuống, túm lấy tay Thư Vãn, ôm cô ngồi trên đùi.
Một đôi tay ghê tởm, không an phận, sờ về phía đùi Thư Vãn.
“Lâm tổng, không phải đã nói không chạm vào tôi sao?!”
Thư Vãn sợ tới mức thét lên thành tiếng, Lâm Trạch Thần lại du côn nói: "Người phụ nữ tôi coi trọng, sao có thể dễ dàng buông tha?!”
Chương 38: Sao Anh Lại Trói Cô Lại?
Cô cũng đoán khi Lâm Trạch Thần nhận được hợp đồng, sẽ không bỏ qua cho cô.
Nhưng đó là dưới điều kiện anh ta uống xong thuốc ngủ!
Tất cả là lỗi tại người đàn ông xa lạ trong phòng tắm!!!
Nếu không phải do anh ta giả mạo Lâm Trạch Thần tới quấy rối một phen, thì cô cũng sẽ không khẩn trương đến mức run tay, bị Lâm Trạch Thần nhìn ra manh mối.
Tình huống bây giờ, cô nên làm gì bây giờ? Chẳng lẽ thật sự phải ngủ với Lâm Trạch Thần?
Ngay khi cô gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, tiếng điện thoại di động rung lên, khiến bàn tay Lâm Trạch Thần đang sờ loạn phải dừng lại.
“Lâm tổng, là điện thoại của, anh nghe điện thoại trước đi.”
Thư Vãn mượn cơ hội này, nhanh chóng đẩy Lâm Trạch Thần ra, đứng lên khỏi người anh.
Lâm Trạch Thần cảm thấy tối nay cô không thể chạy trốn, cũng không so đo với cô nữa.
Anh ta lấy di động ra nhìn, nhìn thấy số hiển thị trên đó, vội vàng nghe máy.
Thư Vãn chỉ nghe thấy anh ta nhận điện thoại, giọng nói bỗng nhiên trở nên cực kỳ cung kính, có chút cúi đầu khom lưng.
Liền đoán được người gọi điện thoại tới, là đại nhân vật ngay cả Lâm Trạch Thần cũng không thể trêu vào, cũng không biết là ai?
Nhưng mà cô cũng lười quan tâm là ai gọi điện thoại, hiện tại cô đang bận nghĩ phải làm như thế nào để giải quyết vấn đề khó khăn trước mắt.
Lâm Trạch Thần vừa nghe điện thoại vừa cầm hợp đồng lên nhìn: "Có vấn đề sao? Sao tôi không phát hiện?”
Thư Vãn không nghe thấy giọng đối phương, chỉ nghe Lâm Trạch Thần nói tiếp: "Bây giờ sao?”
Dừng một chút, hắn lại nói: "Được, tôi lập tức qua đó.”
Nghe được anh ta muốn đi, Thư Vãn càng lo lắng, nếu đêm nay không giải quyết Lâm Trạch Thần, ngày mai đấu thầu bắt đầu, cô liền xong đời!
Cô muốn ngăn Lâm Trạch Thần lại, nhưng anh ta lại cầm lấy hợp đồng rồi ôm eo cô, hôn lên mặt cô một cái.
“Bảo bối, anh đột nhiên có chút việc gấp phải xử lý, em ở chỗ này ngoan ngoãn chờ anh.”
Thấy anh ta còn muốn trở lại, Thư Vãn cũng không ngăn cản nữa.
Lâm Trạch Thần không ngủ được với cô, chắc chắn sẽ quay lại, vậy cô chờ một chút cũng không sao.
Lâm Trạch Thần vừa đi, Thư Vãn thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nghe được thanh âm trong phòng tắm truyền đến, thân thể thả lỏng của cô lại căng thẳng.
Bên trong còn một người cần phải giải quyết!
Thư Vãn nhấc bước, đi nhanh tới.
Tay vừa đặt lên tay nắm cửa phòng tắm, cửa liền từ bên trong mở ra, một bàn tay thon dài túm lấy cô, dùng sức kéo cô vào.
Đèn trong phòng tắm bị tắt, chỉ có trên cửa lộ ra ánh sáng màu vàng nhạt, mơ hồ có thể thấy rõ hình xăm trên xương đòn của người đàn ông.
Cô còn muốn nhìn kỹ, người đàn ông đột nhiên xoay người cô, ấn cô lên tường.
Sau khi anh ôm lấy cô từ sau lưng, lại dùng dây buộc nhựa màu trắng khóa chặt hai tay cô.
Ngay sau đó, cái cà vạt cógiá trị xa xỉ kia lại che ở trên mắt cô.
“!!!”
Tại sao tên này lại trói cô nữa?!
Thư Vãn còn chưa kịp mở miệng, người đàn ông bỗng nhiên chế trụ cằm cô.
Chỉ cảm thấy môi lạnh lẽo, người đàn ông cứ như vậy hung hăng hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Khoảnh khắc bị hôn, Thư Vãn chạm vào da thịt anh.
Cô có thể cảm giác được người đàn ông này đã tháo mặt nạ xuống, chỉ tiếc ánh mắt của cô đã bị bịt kín, không thấy rõ dáng vẻ của người đàn ông.
Cô bị đè ở trên tường, thân thể nóng bỏng của đàn ông, cơ hồ thiêu đốt thân thể mềm mại của cô.
Nụ hôn của anh ta cực kỳ điên cuồng, giống như một con sói chết đói, hận không thể vội vàng nuốt cô vào trong bụng.
A......
Cô không thể động đậy, chỉ có thể phát ra tiếng ưm nhỏ.
Người đàn ông nghe được thanh âm mềm mại của nàng, lại càng không thể tự kiềm chế bàn tay thon dài, muốn kéo xuống quần áo của cô xuống.
Sau khi anh xoay người cô lại, lại đặt cô lên tường hôn.
Thư Vãn liều mạng giãy dụa, người đàn ông lại dùng một tay chế trụ cổ tay vung lung tung của cô, khóa lên đỉnh đầu cô.
Khi người đàn ông chạm vào cô, động tác rất vội vàng.
Tựa như đã lâu không chạm qua phụ nữ, đặc biệt sốt ruột, cũng đặc biệt hung ác.
Giống như muốn giết chết cô thì anh ta mới có thể thỏa mãn được.
Chương 39: Cô Chỉ Có Thể Là Của Tôi
Thư Vãn không nghĩ tới bản thân sẽ bị một người đàn ông xa lạ cưỡng hiếp.
Mà người này, ngay cả anh ta trông như thế nào cô cũng không biết!
Cô vô cùng tuyệt vọng!
Lần này thật sự không sạch sẽ rồi.
Quý Tư Hàn hẳn là sẽ rất chán ghét cô!
Quý Tư Hàn, Quý Tư Hàn, Quý Tư Hàn...
Ở trong lòng cô một lần lại một lần gọi tên của hắn, nước mắt bỗng nhiên theo khóe mắt chảy xuống.
Người đàn ông cảm giác được cô đang khóc, động tác dừng lại.
Anh giữ chặt cằm cô, lạnh giọng chất vấn: "Vì sao lại khóc?!”
Thư Vãn mím chặt môi không nói lời nào, nước mắt ào ào rơi không ngừng, rất nhanh đã làm ướt cà vạt kia.
Sự im lặng của cô khiến người đàn ông rất bất mãn, vì vậy nụ hôn ùn ùn kéo đến, so với Quý Tư Hàn còn điên cuồng hơn!
Thư Vãn lo lắng Lâm Trạch Thần sẽ đột nhiên trở về, trong nháy mắt tinh thần đã sụp đổ, nhưng lại không có cách nào.
Đến giờ khắc này, cô mới biết thì ra lúc trước Lâm Trạch Thần cố ý buông tha cô.
Nếu như anh ta thật sự dùng sức, thì cô sớm đã có kết cục như thế này rồi!
“Cô chỉ có thể là của tôi!”
Người đàn ông cắn đôi môi đỏ mọng của cô, sau khi gầm nhẹ một tiếng, lại hung hăng cắn cô một lần nữa.
Thân thể của cô đã sớm xụi lơ, hơn nữa vừa nãy có uống một ngụm rượu có chứa thuốc ngủ rượu, bây giờ cơ thể có chút hỗn loạn.
Người đàn ông thấy cô như vậy không những không buông tha cô, mà ôm cô vào trong bồn tắm.
Sau khi dùng nước ấm tắm rửa sạch sẽ thân thể cô, lại ôm cô trở lại trên giường.
Chạm vào giường mềm mại, Thư Vãn càng muốn mê man chìm vào giấc ngủ.
Nhưng nghĩ đến Lâm Trạch Thần sẽ trở lại, cô liền liều mạng cắn đầu lưỡi của mình, để cho bản thân tỉnh táo lại.
Trong miệng nếm được mùi tanh của máu, cô mới khôi phục lại một tia thần trí.
“Hiện tại, có thể buông tôi ra không?”
Giọng nói của cô rất lạnh, gần như lạnh đến tận xương tủy.
Đừng để cô biết đó là ai, nếu không cô sẽ giết anh ta!
Người đàn ông dường như đang mặc quần áo của mình, không trả lời cô.
Thư Vãn tức giận đến cả người phát run!
“Như thế nào, chẳng lẽ còn muốn giết tôi sao?”
Vừa dứt lời, người đàn ông lại áp tới.
Sau khi anh nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, ghé vào bên tai cô, khàn khàn nói: "Cô lấy hợp đồng giả lừa gạt Lâm Trạch Thần, không sợ anh ta phát hiện sao?"
“Liên quan gì đến anh!”
Giọng Thư Vãn, gần như rống lên.
Dù sao đã bị làm nhục, cô cũng không còn gì để mất, cũng không cần thiết phải sợ hãi nữa.
Người đàn ông không nói gì nữa, lẳng lặng nhìn cô một lát, bắt đầu cởi trói cho cô.
Hai tay vừa được giải thoát, cô liền lập tức tháo cà vạt trên mắt xuống.
Đèn vẫn không bật, người đàn ông cũng đã đeo mặt nạ.
Vị trí anh ta đứng, cách cô hơi xa, cho nên cô không thấy rõ đối phương.
Thư Vãn nhìn xung quanh, phát hiện mình đang nằm ở nay đầu giường.
Cô vội vàng ngồi dậy, dùng thân thể che gối, lặng lẽ đưa tay sờ xuống gối.
Vừa chạm vào con dao kia, Thư Vãn lập tức cầm dao lên, vọt về phía người đàn ông.
Chỉ trong vài giây, Thư Vãn đã vọt tới trước mặt người đàn ông.
Cô nhanh chóng giơ dao trong tay lên, đâm thẳng vào ngực anh ta.
Đáng tiếc người đàn ông phản ứng quá nhanh, anh ta lui về phía sau một bước, tránh được vị trí hiểm yếu.
Con dao kia chỉ có thể cắt ngang cánh tay hắn đỡ ở trước ngực, căn bản không đâm được vào vị trí trái tim của anh ta.
Thư Vãn tức giận nhào tới, đâm loạn khắp nơi, bất kể là cánh tay, hay là đùi, chỗ nào có thể đâm tới, cô đều đâm vào.
Tựa như một người điên, hoàn toàn mất đi tất cả lý trí!
Người đàn ông nhìn thấy bộ dáng liều mạng của cô, cũng không tránh né nữa.
Một tay chế trụ cổ tay của cô, đoạt lấy con dao trong tay cô.
“Đủ rồi!”
Người đàn ông khàn khàn lên tiếng, khiến Thư Vãn khôi phục một tia thần trí, nhưng cô vẫn rất ủy khuất!
Cô nghĩ hết mọi biện pháp là không muốn bị Lâm Trạch Thần chạm vào, kết quả lại bị một người xa lạ thực hiện được!
Đổi lại là người khác cũng sẽ sụp đổ!
Chương 40: Dạ Tiên Sinh
Trên tay cô không có dao, cả người cũng bị người đàn ông giam cầm.
Loại cảm giác bị động này, làm cho cô rất bất lực.
Cô dứt khoát ngồi xổm xuống, quỳ gối trên mặt đất, ôm mặt khóc rống lên.
“Đừng khóc nữa.”
Người đàn ông lạnh giọng trấn an một câu.
Thư Vãn căn bản nghe không lọt vào tai, quỳ rạp trên mặt đất, khóc đến chết đi sống lại, bộ dáng chật vật đến thương tâm.
Người đàn ông bất đắc dĩ thở dài, anh ta ngồi xổm xuống, sờ sờ tóc Thư Vãn.
Bị cô kháng cự đẩy ra, anh ta lạnh nhạt nói: "Anh nhớ em rất nhiều, nhất thời không nhịn được, xin lỗi.”
Nhớ đến cô rất nhiều?
Nói cách khác tên biến thái này không phải nhất thời thấy sắc nảy ý, mà là sớm có mưu đồ?
Anh giả mạo Lâm Trạch Thần gửi tin nhắn cho cô, chứng tỏ anh biết cô là người phụ nữ của Lâm Trạch Thần.
Mà Lâm Trạch Thần tuyên bố cô là người phụ nữ của anh, là vào đêm đó.
Thư Vãn cẩn thận suy nghĩ một chút, lúc ấy người đàn ông có thân hình cao lớn này cũng ở bên cạnh.
Ngoại trừ Quý Tư Hàn, còn có Quý Lương Xuyên, cùng với rất nhiều con cháu nhà giàu.
Huynh đệ Quý thị đều khinh thường cô, không có khả năng sẽ làm ra loại chuyện này.
Như vậy, người đàn ông trước mắt này, rất có thể là một người anh em nào đó mà Lâm Trạch Thần mang đến.
Anh ta biết Lâm Trạch Thần, cho nên khi cô gọi điện thoại xác nhận, anh mới biết Lâm Trạch Thần đang họp.
Nghĩ như vậy, suy nghĩ của Thư Vãn liền rõ ràng, chỉ có người lăn lộn với Lâm Trạch Thần mới làm ra loại chuyện này.
Cô vừa nghĩ tới lúc đầu, cô khóc lóc cầu xin anh ta buông cô ra, đem toàn bộ kế hoạch nói cho anh, nhất thời liền cảm thấy sởn gai ốc.
Nếu anh ta đem những thứ này nói cho Lâm Trạch Thần, vậy đừng nói là giải quyết Lâm Trạch Thần, nói không chừng cô còn bị bọn họ giải quyết.
Thư Vãn sợ tới mức cả người phát run, tuyệt vọng cuốn tới, khiến cô có chút không thở nổi.
Lúc này người đàn ông nhặt con dao lên, liền đoán được cô dùng hợp đồng giả lừa gạt Lâm Trạch Thần sau đó giết anh ta.
"Em tính dụ dỗ Lâm Trạch Thần uống xong chén rượu bỏ thuốc kia, sau đó dùng thanh đao này giết anh ta?"
Thư Vãn tức giận nắm chặt hai tay, người này còn rất thông minh, liếc mắt một cái đã nhìn thấu kế hoạch của cô.
Người đàn ông ném đoản đao xuống, lạnh giọng cảnh cáo Thư Vãn: "Sau này gặp nguy hiểm tìm tôi, đừng dùng phương thức này lấy thân mạo hiểm.”
“Tìm anh?”
Thư Vãn cười lạnh một tiếng, "Ngay cả anh là ai, tên gì, trông như thế nào tôi cũng không biết, làm sao tìm anh?!
Người đàn ông không trả lời, cầm lấy điện thoại di động của cô, mở wechat của cô, thêm số của mình vào.
Sau khi thêm vào xong, anh đưa điện thoại di động về cho Thư Vãn.
“Chỉ cần cô nhắn tin cho tôi, tôi nhất định sẽ tới cứu cô.”
Thư Vãn nhìn tên wechat trên điện thoại di động có thêm một số mới tên là ‘Dạ tiên sinh’.
Cô nhanh chóng nhớ lại, suy nghĩ một vòng, cũng không nghĩ tới có ai họ Dạ.
Cô đoán, đây hẳn là một cái tên giả.
Người đàn ông trước mắt không muốn dùng bộ mặt thật ra trước mặt người khác, đương nhiên sẽ không để lộ ra bất kỳ tin tức khả nghi nào.
Khi cô cúi đầu trầm tư, người đàn ông bỗng nhiên bế cô lên.
Thư Vãn cho rằng anh ta lại muốn làm chuyện xằng bậy, cho nên liều mạng giãy dụa.
Anh chỉ đặt cô trở lại giường, kéo chăn, đắp cho cô.
Sau đó nói với cô một câu: "Ngủ một giấc thật ngon, đừng chờ Lâm Trạch Thần nữa, anh ta không tới được đâu.”
Thư Vãn nghe không hiểu lời này của anh ta là có ý gì, nhíu mày hỏi: "Sao lại không tới nữa?”
Người đàn ông không đáp lại, trực tiếp cất bước rời đi.
Anh ta đi rất nhanh, tựa hồ muốn đi xử lý chuyện khẩn cấp gì đó.
Thư Vãn nhìn bóng lưng anh ta, hận không thể nhào tới xé nát ra.
Nhưng hiện tại cô rất mệt mỏi, cả người như nhũn ra, chỉ muốn chìm vào giấc ngủ.
Nhưng cô vẫn cố gắng chống đỡ, ngồi trên sô pha, chờ Lâm Trạch Thần!
Cô đương nhiên sẽ không tin lời của một người xa lạ.
Cô nhất định phải giữ vững tinh thần, canh giữ ở chỗ này, giải quyết Lâm Trạch Thần!
Nhưng mà hai người đàn ông khốn nạn này, cô sẽ nhớ thật kỹ!
Thư Vãn nắm chặt nắm đấm âm thầm thề trong lòng, cô nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ!
“Được.”
Thư Vãn lạnh lùng đáp lại một chữ, Lâm Trạch Thần liền cúp điện thoại.
Cô không thấy rõ thần sắc của người đàn ông đang đứng bên cạnh mình, chỉ có thể lo lắng, khẩn cầu anh.
"Vị tiên sinh này, anh cũng nghe thấy rồi, mạng người quan trọng, mặc kệ anh giả mạo Lâm Trạch Thần muốn đối với tôi như thế nào cũng được, nhưng phiền anh đổi thời gian khác, đêm nay tôi nhất định phải gặp anh ta, đem hợp đồng giao cho anh ta, bằng không anh ta sẽ giết chết bạn thân của tôi!"
So với vẻ mặt lo lắng của Thư Vãn, người đàn ông ngược lại có vẻ không chút hoang mang.
Hắn thản nhiên hỏi một câu: "Hợp đồng gì?"
Liên quan đến Quý Tư Hàn, Thư Vãn tự nhiên sẽ không nhiều lời: "Chỉ là một hợp đồng dự án.”
Người đàn ông không nhanh không chậm nói: "Em không nói rõ, vậy để Lâm Trạch Thần nói đi.”
Thư Vãn hết cách đành phải đem mọi chuyện từ đầu tới cuối, từ chuyện Lâm Trạch Thần muốn cô, cô thoát khốn như thế nào, toàn bộ nói cho anh ta biết!
Chỉ là kế hoạch muốn giết Lâm Trạch Thần lại không nói, mà là tránh nặng tìm nhẹ giải thích chuyện hợp đồng.
"Tôi thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể lừa anh ta nói có thể lấy được hạng mục Thành Tây, mục đích chính là muốn dùng phương thức này ngăn cản anh ta, để cho bạn tôi thuận lợi lợi kết hôn, nhưng anh ta không dễ đối phó, tôi chỉ có thể làm một phần hợp đồng giả để lừa anh ta trước."
Người đàn ông nghe xong, trầm mặc một lúc lâu.
Thư Vãn thấy anh ta không lên tiếng, gấp đến nước mắt đều chảy ra: "Vị tiên sinh này, tất cả lời tôi nói đều là sự thật, cầu xin anh mau thả tôi ra đi!"
Người đàn ông vẫn chưa có hành động gì, còn không hiểu sao hỏi một câu: "Cô và Lâm Trạch Thần chưa từng ngủ với nhau?”
“Đương nhiên chưa từng!”
Thư Vãn tức giận rống lên: "Thủ đoạn chơi gái của anh ta tàn nhẫn như vậy, tôi làm sao có thể ngủ với anh ta!”
Vừa nghĩ tới Lâm Trạch Thần phái người đến phòng cưới của Sam Sam, cô liền mất đi lý trí.
Thấy cô nổi giận, lúc này người đàn ông mới lấy ra một con dao nhỏ màu vàng, cắt đứt dây buộc màu trắng trên cổ tay cô.
Dây trói được cởi ra, Thư Vãn vội vàng kéo cà vạt trên mắt xuống.
Trong phòng vẫn không bật đèn, anh ta cũng không tháo mặt nạ, Thư Vãn vẫn không thấy rõ hình dáng của người đàn ông.
Cô cũng không quan tâm anh ta như thế nào, chỉ lo tìm cách để cho người đàn ông rời đi.
Cô phải đuổi anh ta đi trước mới có thể đối phó với Lâm Trạch Thần theo kế hoạch ban đầu.
"Vị tiên sinh này, anh mau đi đi, Lâm tổng kia không dễ đối phó, nếu anh ta nhìn thấy anh ở chỗ này, nhất định sẽ hạ độc thủ với anh!"
Người đàn ông giống như là nghe được chuyện cười, hừ lạnh một tiếng: "Tôi sợ anh ta sao?”
Lúc anh ta nói lời này, hai tay đút vào túi quần, từ trên cao nhìn xuống, liếc Thư Vãn.
Trên người hắn tản mát ra sự kiêu căng, không có chút sợ hãi, còn mơ hồ lộ ra sát khí.
Thư Vãn giật mình, cảm giác bộ dạng này của anh, thật sự rất giống Quý Tư Hàn...
Lúc cô nghĩ như vậy, người đàn ông bỗng nhiên ngồi xuống sô pha, thưởng thức con dao nhỏ màu vàng trên tay.
Thấy anh ta không định rời đi, những suy nghĩ lộn xộn trong đầu Thư Vãn nhanh chóng biến mất.
Cô đi tới trước mặt anh, muốn dùng vũ lực đuổi anh đi, cửa phòng khách sạn bỗng nhiên bị tiếng gõ cửa thật lớn vang lên!
Nghe được tiếng "Bang bang" dồn dập, thân thể mềm mại của cô trong nháy mắt cứng ngắc tại chỗ.
Cô mng theo ánh mắt khẩn cầu nhìn chằm chằm người đàn ông: "Van xin anh, vào nhà tắm tránh một chút, được không?"
Giọng nói của cô mang theo tiếng khóc nức nở, giống như nếu anh không đáp ứng, giây tiếp theo cô sẽ khóc lên.
Người đàn ông nhìn thấy bộ dạng nhát như chuột của cô, có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn đứng dậy đi vào phòng tắm.
Thấy anh ta vào phòng tắm, trái tim sợ hãi của Thư Vãn lúc này mới dịu xuống.
Cô vội vàng bật đèn, lấy hợp đồng giả đã chuẩn bị sẵn từ trong túi ra, đi về phía cửa.
Cửa vừa mở ra, Lâm Trạch Thần liền lập tức vọt vào.
“Con tiện nhân này, vậy mà......”
“Lâm tổng, hợp đồng!”
Lâm Trạch Thần xông vào liền giơ tay lên, muốn tát Thư Vãn một cái.
Gõ cửa lâu như vậy cũng không mở, rõ ràng là đang trêu chọc hắn!
Nhưng bàn tay còn chưa rơi xuống, trong tay đã bị nhét một phần hợp đồng.
Hắn nhìn thấy bản hợp đồng kia, bàn tay trên không trung chậm rãi thả xuống.
Chương 37: Bị Lâm Trạch Thần phát hiện rượu có vấn đề
“Xem ra cô vẫn có chút bản lĩnh.”
Lâm Trạch Thần ôm eo Thư Vãn, hung hăng hôn lên mặt cô một cái, "Nói đi, bảo bối, em muốn phần thưởng gì?”
Thư Vãn ôm hai má bị hôn, mặt không đổi sắc nói: "Lâm tổng, tôi không muốn phần thưởng gì cả, anh để người của anh rời khỏi phòng cưới của bạn tôi là được rồi.”
“Không thành vấn đề.”
Lâm Trạch Thần lập tức lấy di động ra, gọi điện thoại ra ngoài, bảo thủ hạ của mình rút lui.
Thư Vãn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người, bưng ly rượu bỏ thuốc lên, đưa cho Lâm Trạch Thần.
“Lâm tổng, tôi cố ý mang rượu cho anh, uống với tôi một ly đi.”
“Uống rượu?”
Lâm Trạch Thần hơi nhíu mày, không ngờ cô lại chủ động mời mình uống rượu.
Lâm Trạch Thần có chút kinh ngạc, còn tưởng Thư Vãn đã nghĩ thông suốt, vội vàng ghé vào tai cô hỏi: "Sao? Nghĩ thông suốt rồi? Chịu để anh chạm vào rồi sao?”
Thư Vãn sợ Lâm Trạch Thần hoài nghi, vẫn duy trì tính tình lúc trước, lạnh lùng nói: "Lâm tổng, anh nghĩ cái gì vậy, tôi đã sớm nói với anh, tôi không muốn bị anh ngủ, lúc này mới lấy hạng mục trao đổi với anh, sao anh có thể nói chuyện không giữ lời chứ?”
Lâm Trạch Thần nghe nói như thế, có chút không vui: "Vậy em còn bảo tôi uống rượu với em?”
Thư Vãn cau mày nói: "Lâm tổng, tôi mời anh uống rượu, chỉ là muốn cảm kích anh, dù sao anh liên tục buông tha tôi hai lần, không chỉ không chạm vào tôi, còn tín nhiệm tôi như thế, tôi đây tự nhiên không thể không thức thời, ít nhất mời anh uống một ly cũng là việc nên làm.”
Bị Thư Vãn thổi phồng như vậy, Lâm Trạch Thần cảm giác hình tượng của mình bỗng nhiên có chút vĩ đại.
“Đã như vậy, tôi sẽ uống với em một ly.”
Lâm Trạch Thần đưa tay nhận lấy ly rượu cô đưa tới.
Có lẽ là cô quá mức khẩn trương, ngón tay có chút run rẩy.
Lâm Trạch Thần liếc mắt một cái liền nhìn ra cô không bình thường.
Anh ta nhận lấy ly rượu nhưng không uống, màđánh giá Thư Vãn một cái.
Cô diễn rất tốt, sắc mặt không chút biến đổi , nhưng bộ ngực phập phồng nhanh hơn bình thường đã bán đứng cô.
“Em uống trước đi.”
Lâm Trạch Thần đưa ly rượu trả lại cho Thư Vãn.
Thư Vãn thấy thế, rất nhanh ý thức được Lâm Trạch Thần hẳn là nhận ra rượu có vấn đề nên mới để cô uống trước.
Cô nhanh chóng ổn định trái tim trống rỗng, làm bộ như không có việc gì, nhận lấy ly rượu, ngửa đầu uống một ngụm.
Uống xong, cô giải thích một câu: "Lâm tổng, tôi không mua nổi rượu đắt tiền, nên bảo khách sạn đưa chai rượu này thôi, vị quả thật không được tốt lắm, nếu anh không thích uống, tôi bảo nhân viên lễ tân lấy một chai đắt tiền khác.”
Thư Vãn nói xong, trực tiếp xoay người, đi tới trước điện thoại, định gọi điện thoại.”
Hành động này của cô, rất nhanh đã xóa bỏ nghi ngờ của Lâm Trạch Thần, không đợi lễ tân kết nối, đã bị anh ngăn lại.
“Tôi còn chưa uống qua rượu rẻ tiền, thỉnh thoảng đổi khẩu vị, cũng rất tốt.”
Lâm Trạch Thần lại nhận ly rượu trong tay cô, nhẹ nhàng liếm liếm miệng ly có dấu son môi, ngửa đầu uống vào.
Anh ta vừa uống vừa quan sát thần sắc Thư Vãn, thấy vẻ mặt tự nhiên nhìn không ra có gì bất thường, lúc này mới hoàn toàn bỏ đi nghi ngờ.
Nhưng mà Lâm Trạch Thần lăn lộn trong xã hội đã lâu, vì để đề phòng có chuyện bất trắc, anh ta chỉ uống một ngụm, liền buông ly rượu xuống.
Thư Vãn không ngờ Lâm Trạch Thần lại khó đối phó như vậy, trong lòng có chút lo lắng.
Anh ta không uống hết rượu có chứa đủ thành phần thuốc ngủ, cô sẽ không có cách nào ra tay với anh ta.
Hơn nữa trong phòng tắm còn giấu một người đàn ông xa lạ, nếu như bị người đàn ông đó nhìn thấy mình giết người, chỉ sợ cô cũng khó thoát một kiếp.
Thư Vãn bây giờ loạn như cào cào, cũng không biết nên làm sao mới tốt?
Nhưng lúc này Lâm Trạch Thần lại không định buông tha cô!
Sau khi anh ta đặt ly rượu xuống, túm lấy tay Thư Vãn, ôm cô ngồi trên đùi.
Một đôi tay ghê tởm, không an phận, sờ về phía đùi Thư Vãn.
“Lâm tổng, không phải đã nói không chạm vào tôi sao?!”
Thư Vãn sợ tới mức thét lên thành tiếng, Lâm Trạch Thần lại du côn nói: "Người phụ nữ tôi coi trọng, sao có thể dễ dàng buông tha?!”
Chương 38: Sao Anh Lại Trói Cô Lại?
Cô cũng đoán khi Lâm Trạch Thần nhận được hợp đồng, sẽ không bỏ qua cho cô.
Nhưng đó là dưới điều kiện anh ta uống xong thuốc ngủ!
Tất cả là lỗi tại người đàn ông xa lạ trong phòng tắm!!!
Nếu không phải do anh ta giả mạo Lâm Trạch Thần tới quấy rối một phen, thì cô cũng sẽ không khẩn trương đến mức run tay, bị Lâm Trạch Thần nhìn ra manh mối.
Tình huống bây giờ, cô nên làm gì bây giờ? Chẳng lẽ thật sự phải ngủ với Lâm Trạch Thần?
Ngay khi cô gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, tiếng điện thoại di động rung lên, khiến bàn tay Lâm Trạch Thần đang sờ loạn phải dừng lại.
“Lâm tổng, là điện thoại của, anh nghe điện thoại trước đi.”
Thư Vãn mượn cơ hội này, nhanh chóng đẩy Lâm Trạch Thần ra, đứng lên khỏi người anh.
Lâm Trạch Thần cảm thấy tối nay cô không thể chạy trốn, cũng không so đo với cô nữa.
Anh ta lấy di động ra nhìn, nhìn thấy số hiển thị trên đó, vội vàng nghe máy.
Thư Vãn chỉ nghe thấy anh ta nhận điện thoại, giọng nói bỗng nhiên trở nên cực kỳ cung kính, có chút cúi đầu khom lưng.
Liền đoán được người gọi điện thoại tới, là đại nhân vật ngay cả Lâm Trạch Thần cũng không thể trêu vào, cũng không biết là ai?
Nhưng mà cô cũng lười quan tâm là ai gọi điện thoại, hiện tại cô đang bận nghĩ phải làm như thế nào để giải quyết vấn đề khó khăn trước mắt.
Lâm Trạch Thần vừa nghe điện thoại vừa cầm hợp đồng lên nhìn: "Có vấn đề sao? Sao tôi không phát hiện?”
Thư Vãn không nghe thấy giọng đối phương, chỉ nghe Lâm Trạch Thần nói tiếp: "Bây giờ sao?”
Dừng một chút, hắn lại nói: "Được, tôi lập tức qua đó.”
Nghe được anh ta muốn đi, Thư Vãn càng lo lắng, nếu đêm nay không giải quyết Lâm Trạch Thần, ngày mai đấu thầu bắt đầu, cô liền xong đời!
Cô muốn ngăn Lâm Trạch Thần lại, nhưng anh ta lại cầm lấy hợp đồng rồi ôm eo cô, hôn lên mặt cô một cái.
“Bảo bối, anh đột nhiên có chút việc gấp phải xử lý, em ở chỗ này ngoan ngoãn chờ anh.”
Thấy anh ta còn muốn trở lại, Thư Vãn cũng không ngăn cản nữa.
Lâm Trạch Thần không ngủ được với cô, chắc chắn sẽ quay lại, vậy cô chờ một chút cũng không sao.
Lâm Trạch Thần vừa đi, Thư Vãn thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nghe được thanh âm trong phòng tắm truyền đến, thân thể thả lỏng của cô lại căng thẳng.
Bên trong còn một người cần phải giải quyết!
Thư Vãn nhấc bước, đi nhanh tới.
Tay vừa đặt lên tay nắm cửa phòng tắm, cửa liền từ bên trong mở ra, một bàn tay thon dài túm lấy cô, dùng sức kéo cô vào.
Đèn trong phòng tắm bị tắt, chỉ có trên cửa lộ ra ánh sáng màu vàng nhạt, mơ hồ có thể thấy rõ hình xăm trên xương đòn của người đàn ông.
Cô còn muốn nhìn kỹ, người đàn ông đột nhiên xoay người cô, ấn cô lên tường.
Sau khi anh ôm lấy cô từ sau lưng, lại dùng dây buộc nhựa màu trắng khóa chặt hai tay cô.
Ngay sau đó, cái cà vạt cógiá trị xa xỉ kia lại che ở trên mắt cô.
“!!!”
Tại sao tên này lại trói cô nữa?!
Thư Vãn còn chưa kịp mở miệng, người đàn ông bỗng nhiên chế trụ cằm cô.
Chỉ cảm thấy môi lạnh lẽo, người đàn ông cứ như vậy hung hăng hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Khoảnh khắc bị hôn, Thư Vãn chạm vào da thịt anh.
Cô có thể cảm giác được người đàn ông này đã tháo mặt nạ xuống, chỉ tiếc ánh mắt của cô đã bị bịt kín, không thấy rõ dáng vẻ của người đàn ông.
Cô bị đè ở trên tường, thân thể nóng bỏng của đàn ông, cơ hồ thiêu đốt thân thể mềm mại của cô.
Nụ hôn của anh ta cực kỳ điên cuồng, giống như một con sói chết đói, hận không thể vội vàng nuốt cô vào trong bụng.
A......
Cô không thể động đậy, chỉ có thể phát ra tiếng ưm nhỏ.
Người đàn ông nghe được thanh âm mềm mại của nàng, lại càng không thể tự kiềm chế bàn tay thon dài, muốn kéo xuống quần áo của cô xuống.
Sau khi anh xoay người cô lại, lại đặt cô lên tường hôn.
Thư Vãn liều mạng giãy dụa, người đàn ông lại dùng một tay chế trụ cổ tay vung lung tung của cô, khóa lên đỉnh đầu cô.
Khi người đàn ông chạm vào cô, động tác rất vội vàng.
Tựa như đã lâu không chạm qua phụ nữ, đặc biệt sốt ruột, cũng đặc biệt hung ác.
Giống như muốn giết chết cô thì anh ta mới có thể thỏa mãn được.
Chương 39: Cô Chỉ Có Thể Là Của Tôi
Thư Vãn không nghĩ tới bản thân sẽ bị một người đàn ông xa lạ cưỡng hiếp.
Mà người này, ngay cả anh ta trông như thế nào cô cũng không biết!
Cô vô cùng tuyệt vọng!
Lần này thật sự không sạch sẽ rồi.
Quý Tư Hàn hẳn là sẽ rất chán ghét cô!
Quý Tư Hàn, Quý Tư Hàn, Quý Tư Hàn...
Ở trong lòng cô một lần lại một lần gọi tên của hắn, nước mắt bỗng nhiên theo khóe mắt chảy xuống.
Người đàn ông cảm giác được cô đang khóc, động tác dừng lại.
Anh giữ chặt cằm cô, lạnh giọng chất vấn: "Vì sao lại khóc?!”
Thư Vãn mím chặt môi không nói lời nào, nước mắt ào ào rơi không ngừng, rất nhanh đã làm ướt cà vạt kia.
Sự im lặng của cô khiến người đàn ông rất bất mãn, vì vậy nụ hôn ùn ùn kéo đến, so với Quý Tư Hàn còn điên cuồng hơn!
Thư Vãn lo lắng Lâm Trạch Thần sẽ đột nhiên trở về, trong nháy mắt tinh thần đã sụp đổ, nhưng lại không có cách nào.
Đến giờ khắc này, cô mới biết thì ra lúc trước Lâm Trạch Thần cố ý buông tha cô.
Nếu như anh ta thật sự dùng sức, thì cô sớm đã có kết cục như thế này rồi!
“Cô chỉ có thể là của tôi!”
Người đàn ông cắn đôi môi đỏ mọng của cô, sau khi gầm nhẹ một tiếng, lại hung hăng cắn cô một lần nữa.
Thân thể của cô đã sớm xụi lơ, hơn nữa vừa nãy có uống một ngụm rượu có chứa thuốc ngủ rượu, bây giờ cơ thể có chút hỗn loạn.
Người đàn ông thấy cô như vậy không những không buông tha cô, mà ôm cô vào trong bồn tắm.
Sau khi dùng nước ấm tắm rửa sạch sẽ thân thể cô, lại ôm cô trở lại trên giường.
Chạm vào giường mềm mại, Thư Vãn càng muốn mê man chìm vào giấc ngủ.
Nhưng nghĩ đến Lâm Trạch Thần sẽ trở lại, cô liền liều mạng cắn đầu lưỡi của mình, để cho bản thân tỉnh táo lại.
Trong miệng nếm được mùi tanh của máu, cô mới khôi phục lại một tia thần trí.
“Hiện tại, có thể buông tôi ra không?”
Giọng nói của cô rất lạnh, gần như lạnh đến tận xương tủy.
Đừng để cô biết đó là ai, nếu không cô sẽ giết anh ta!
Người đàn ông dường như đang mặc quần áo của mình, không trả lời cô.
Thư Vãn tức giận đến cả người phát run!
“Như thế nào, chẳng lẽ còn muốn giết tôi sao?”
Vừa dứt lời, người đàn ông lại áp tới.
Sau khi anh nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, ghé vào bên tai cô, khàn khàn nói: "Cô lấy hợp đồng giả lừa gạt Lâm Trạch Thần, không sợ anh ta phát hiện sao?"
“Liên quan gì đến anh!”
Giọng Thư Vãn, gần như rống lên.
Dù sao đã bị làm nhục, cô cũng không còn gì để mất, cũng không cần thiết phải sợ hãi nữa.
Người đàn ông không nói gì nữa, lẳng lặng nhìn cô một lát, bắt đầu cởi trói cho cô.
Hai tay vừa được giải thoát, cô liền lập tức tháo cà vạt trên mắt xuống.
Đèn vẫn không bật, người đàn ông cũng đã đeo mặt nạ.
Vị trí anh ta đứng, cách cô hơi xa, cho nên cô không thấy rõ đối phương.
Thư Vãn nhìn xung quanh, phát hiện mình đang nằm ở nay đầu giường.
Cô vội vàng ngồi dậy, dùng thân thể che gối, lặng lẽ đưa tay sờ xuống gối.
Vừa chạm vào con dao kia, Thư Vãn lập tức cầm dao lên, vọt về phía người đàn ông.
Chỉ trong vài giây, Thư Vãn đã vọt tới trước mặt người đàn ông.
Cô nhanh chóng giơ dao trong tay lên, đâm thẳng vào ngực anh ta.
Đáng tiếc người đàn ông phản ứng quá nhanh, anh ta lui về phía sau một bước, tránh được vị trí hiểm yếu.
Con dao kia chỉ có thể cắt ngang cánh tay hắn đỡ ở trước ngực, căn bản không đâm được vào vị trí trái tim của anh ta.
Thư Vãn tức giận nhào tới, đâm loạn khắp nơi, bất kể là cánh tay, hay là đùi, chỗ nào có thể đâm tới, cô đều đâm vào.
Tựa như một người điên, hoàn toàn mất đi tất cả lý trí!
Người đàn ông nhìn thấy bộ dáng liều mạng của cô, cũng không tránh né nữa.
Một tay chế trụ cổ tay của cô, đoạt lấy con dao trong tay cô.
“Đủ rồi!”
Người đàn ông khàn khàn lên tiếng, khiến Thư Vãn khôi phục một tia thần trí, nhưng cô vẫn rất ủy khuất!
Cô nghĩ hết mọi biện pháp là không muốn bị Lâm Trạch Thần chạm vào, kết quả lại bị một người xa lạ thực hiện được!
Đổi lại là người khác cũng sẽ sụp đổ!
Chương 40: Dạ Tiên Sinh
Trên tay cô không có dao, cả người cũng bị người đàn ông giam cầm.
Loại cảm giác bị động này, làm cho cô rất bất lực.
Cô dứt khoát ngồi xổm xuống, quỳ gối trên mặt đất, ôm mặt khóc rống lên.
“Đừng khóc nữa.”
Người đàn ông lạnh giọng trấn an một câu.
Thư Vãn căn bản nghe không lọt vào tai, quỳ rạp trên mặt đất, khóc đến chết đi sống lại, bộ dáng chật vật đến thương tâm.
Người đàn ông bất đắc dĩ thở dài, anh ta ngồi xổm xuống, sờ sờ tóc Thư Vãn.
Bị cô kháng cự đẩy ra, anh ta lạnh nhạt nói: "Anh nhớ em rất nhiều, nhất thời không nhịn được, xin lỗi.”
Nhớ đến cô rất nhiều?
Nói cách khác tên biến thái này không phải nhất thời thấy sắc nảy ý, mà là sớm có mưu đồ?
Anh giả mạo Lâm Trạch Thần gửi tin nhắn cho cô, chứng tỏ anh biết cô là người phụ nữ của Lâm Trạch Thần.
Mà Lâm Trạch Thần tuyên bố cô là người phụ nữ của anh, là vào đêm đó.
Thư Vãn cẩn thận suy nghĩ một chút, lúc ấy người đàn ông có thân hình cao lớn này cũng ở bên cạnh.
Ngoại trừ Quý Tư Hàn, còn có Quý Lương Xuyên, cùng với rất nhiều con cháu nhà giàu.
Huynh đệ Quý thị đều khinh thường cô, không có khả năng sẽ làm ra loại chuyện này.
Như vậy, người đàn ông trước mắt này, rất có thể là một người anh em nào đó mà Lâm Trạch Thần mang đến.
Anh ta biết Lâm Trạch Thần, cho nên khi cô gọi điện thoại xác nhận, anh mới biết Lâm Trạch Thần đang họp.
Nghĩ như vậy, suy nghĩ của Thư Vãn liền rõ ràng, chỉ có người lăn lộn với Lâm Trạch Thần mới làm ra loại chuyện này.
Cô vừa nghĩ tới lúc đầu, cô khóc lóc cầu xin anh ta buông cô ra, đem toàn bộ kế hoạch nói cho anh, nhất thời liền cảm thấy sởn gai ốc.
Nếu anh ta đem những thứ này nói cho Lâm Trạch Thần, vậy đừng nói là giải quyết Lâm Trạch Thần, nói không chừng cô còn bị bọn họ giải quyết.
Thư Vãn sợ tới mức cả người phát run, tuyệt vọng cuốn tới, khiến cô có chút không thở nổi.
Lúc này người đàn ông nhặt con dao lên, liền đoán được cô dùng hợp đồng giả lừa gạt Lâm Trạch Thần sau đó giết anh ta.
"Em tính dụ dỗ Lâm Trạch Thần uống xong chén rượu bỏ thuốc kia, sau đó dùng thanh đao này giết anh ta?"
Thư Vãn tức giận nắm chặt hai tay, người này còn rất thông minh, liếc mắt một cái đã nhìn thấu kế hoạch của cô.
Người đàn ông ném đoản đao xuống, lạnh giọng cảnh cáo Thư Vãn: "Sau này gặp nguy hiểm tìm tôi, đừng dùng phương thức này lấy thân mạo hiểm.”
“Tìm anh?”
Thư Vãn cười lạnh một tiếng, "Ngay cả anh là ai, tên gì, trông như thế nào tôi cũng không biết, làm sao tìm anh?!
Người đàn ông không trả lời, cầm lấy điện thoại di động của cô, mở wechat của cô, thêm số của mình vào.
Sau khi thêm vào xong, anh đưa điện thoại di động về cho Thư Vãn.
“Chỉ cần cô nhắn tin cho tôi, tôi nhất định sẽ tới cứu cô.”
Thư Vãn nhìn tên wechat trên điện thoại di động có thêm một số mới tên là ‘Dạ tiên sinh’.
Cô nhanh chóng nhớ lại, suy nghĩ một vòng, cũng không nghĩ tới có ai họ Dạ.
Cô đoán, đây hẳn là một cái tên giả.
Người đàn ông trước mắt không muốn dùng bộ mặt thật ra trước mặt người khác, đương nhiên sẽ không để lộ ra bất kỳ tin tức khả nghi nào.
Khi cô cúi đầu trầm tư, người đàn ông bỗng nhiên bế cô lên.
Thư Vãn cho rằng anh ta lại muốn làm chuyện xằng bậy, cho nên liều mạng giãy dụa.
Anh chỉ đặt cô trở lại giường, kéo chăn, đắp cho cô.
Sau đó nói với cô một câu: "Ngủ một giấc thật ngon, đừng chờ Lâm Trạch Thần nữa, anh ta không tới được đâu.”
Thư Vãn nghe không hiểu lời này của anh ta là có ý gì, nhíu mày hỏi: "Sao lại không tới nữa?”
Người đàn ông không đáp lại, trực tiếp cất bước rời đi.
Anh ta đi rất nhanh, tựa hồ muốn đi xử lý chuyện khẩn cấp gì đó.
Thư Vãn nhìn bóng lưng anh ta, hận không thể nhào tới xé nát ra.
Nhưng hiện tại cô rất mệt mỏi, cả người như nhũn ra, chỉ muốn chìm vào giấc ngủ.
Nhưng cô vẫn cố gắng chống đỡ, ngồi trên sô pha, chờ Lâm Trạch Thần!
Cô đương nhiên sẽ không tin lời của một người xa lạ.
Cô nhất định phải giữ vững tinh thần, canh giữ ở chỗ này, giải quyết Lâm Trạch Thần!
Nhưng mà hai người đàn ông khốn nạn này, cô sẽ nhớ thật kỹ!
Thư Vãn nắm chặt nắm đấm âm thầm thề trong lòng, cô nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ!
Bình luận facebook