-
Chương 46-50
Chương 46: Dùng gậy điện giật chết anh ta
"Tôivchỉ chờ cô nửa tiếng thôi."
Sau khi gửi tới những lời này, người đàn ông thối đó không trả lời tin nhắn nữa.
Tựa hồ là muốn đem quyền quyết định giao cho Thư Vãn.
Cô cầm điện thoại di động, cả người đều run lên.
Tin nhắn cô giao cho cảnh sát, nhắc tới Lâm Trạch Thần, phòng khách sạn cũng có camera giám sát Lâm Trạch Thần ra vào.
Cảnh sát nhất định sẽ căn cứ vào những chứng cứ mà cô cung cấp, đi tìm Lâm Trạch Thần điều tra lấy chứng cứ.
Nếu như lúc này cái tên Dạ tiên sinh đó nói ra chuyện cô muốn giết Lâm Trạch Thần với cảnh sát, nhất định bên cảnh sát sẽ phán cô tội giết người không thành.
Mà Lâm Trạch Thần cũng sẽ biết ý định ban đầu của cô không phải là đưa hợp đồng cho anh ta, mà là muốn giết anh ta.
Nếu Lâm Trạch Thần biết thật ra cô muốn giết mình, nhất định sẽ đem nỗi khổ mà anh ta phải chịu toàn bộ đổ lên đầu cô!
Dù sao Lâm thị cũng không tìm được kẻ đứng sau, mà cô lại vừa vặn muốn giết Lâm Trạch Thần, chuyện này rất dễ khiến người ta hoài nghi là do cô làm.
Hiện tại Lâm Trạch Thần chỉ bị cộng đồng mạng chửi rủa, chưa có bị vào nhà đá bóc lịch, nếu như anh ta từ trong hôn mê tỉnh lại biết tất cả chân tướng này, nhất định sẽ không buông tha cho cô.
Cô vẫn rất sợ Lâm Trạch Thần, cho dù Lâm Trạch Thần nghèo túng, bóp chết cô và Sam Sam vẫn rất dễ dàng.
Cô không sợ chết, nhưng Sam Sam lại là điểm yếu duy nhất của cô.
Cô lo trái lo phải, sau cùng vẫn ngoan ngoãn đi đến phòng tổng thống của Dạ Sắc.
So với bị Lâm Trạch Thần trả thù, cô thà bồi tên khốn này ngủ thì hơn.
Chỉ là trước khi ra khỏi cửa, cô có trang bị thêm cho mình một cây gậy điện.
Cô nghĩ, cho dù có như thế nào bản thân cũng phải giãy dụa một chút!
Thư Vãn cố lấy dũng khí, gõ cửa phòng tổng thống.
Rất nhanh, cửa từ bên trong mở ra.
Đây là cửa tự động, được điều khiển bằng điều khiển từ xa.
Người mở cửa, đang đứng ngắm cảnh bên cửa sổ.
Vẫn là bộ trang phục kia, cả khuôn mặt ẩn dưới mặt nạ màu đồng vàng, mái tóc rối bù, phối với trang phục rộng thùng thình thoải mái.
Người đàn ông đứng trước cửa sổ, một tay đặt trong túi quần, một tay bưng ly rượu vang đỏ.
Thấy cô đứng ở cửa không nhúc nhích, giơ tay ra hiệu với cô: "Lại đây.”
Giọng điệu lãnh đạm như vậy, thật sự rất giống Quý Tư Hàn, chỉ là hình xăm trên cổ anh, khiến cô bỏ đi nghi ngờ.
Cô cất bước đi vào, chân vừa giẫm lên tấm thảm mềm mại, cửa sau lưng "Phanh" một tiếng liền đóng lại.
Nghe được tiếng đóng cửa, cô liền cảm giác được từ nay về sau bản thân sẽ rất khó có thể thoát khỏi ma trảo của ác ma.
Người đàn ông cầm điều khiển từ xa, đem cửa sổ và toàn bộ đèn trong phòng đóng lại.
Trong nháy mắt phòng tổng thống rơi vào bóng tối, một chút ánh sáng cũng không lọt vào.
Tính khép kín trong phòng này, so với khách sạn Đế Hào lần trước còn nghiêm ngặt hơn.
Đèn vừa tắt, rèm cửa sổ vừa kéo, tối đến mức không biết đối phương đang ở vị trí nào.
Thư Vãn có chút không thích ứng được với bóng tối này, giơ tay sờ sờ.
Nhưng không cẩn thận đụng phải một khối cơ bụng nóng bỏng.
Cô cả kinh vội vàng rụt tay về.
Cô không ngờ người đàn ông đã đi tới trước mặt cô, còn cởi hết quần áo.
Thư Vãn sợ hãi vội vàng lui về phía sau một bước.
Người đàn ông lại vươn tay, ôm lấy eo cô, kéo cô vào trong ngực.
Anh ta không mặc áo, Thư Vãn dán lên thân thể nóng bỏng của anh ta, sắc mặt cô đã bắt đầu hơi đỏ lên.
Cô có chút ngượng ngùng cúi đầu, người đàn ông lại nắm cằm cô, nâng đầu cô đối diện với mình.
Cái gì cũng thấy không rõ, ngay cả mặt mày cũng thấy không rõ, cũng không biết hai người họ đang nhìn nhau cái gì.
Người đàn ông vô cùng thuần thục, cởi bỏ quần áo của Thư Vãn.
Lần này cô cố ý mặc rất nhiều áo len, người đàn ông giúp cô cởi một cái, lại còn có một cái, điều này làm cho anh có chút tức giận.
"Mặc nhiều như vậy làm gì?"
“Lạnh......”
Người đàn ông không nói thêm gì nữa, nhưng vẫn nhẫn nại, giúp cô cởi hết quần áo trên người.
Thư Vãn thừa dịp anh cởi quần áo, bàn tay nhỏ bé lặng lẽ thò vào trong túi quần jean.
Cô nhanh chóng móc cây gậy điện ra, nhắm vào bụng của người đàn ông đâm vào.
Người đàn ông cảm giác được bụng mình tê dại, theo bản năng cúi đầu nhìn, phát hiện một cây gậy điện đang lấp lóe trên người anh ta.
“……”
Thư Vãn còn ngóng trông có thể làm anh ta choáng váng, kết quả anh ta không hề cảm thấy đau đớn gì, tiếp tục cởi quần áo của cô ra.
Trong lòng cô ồ một tiếng kinh ngạc, chẳng lẽ không có hiệu lực?
Cô không bỏ cuộc, lại tăng thêm một nấc mạnh hơn, điện giật cơ bụng anh ta.
Người đàn ông cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, giật lấy gậy điện trong tay cô, ném vào thùng rác.
“Lần sau đổi cái lớn hơn đi.”
Mua sản phẩm kém chất lượng như vậy còn dùng lên người anh ta.
Thư Vãn lúng túng, nghĩ thầm lần sau cô nhất định sẽ làm như anh ta mong muốn, mua một cái gậy điện lớn, giật chết anh ta!
Chương 47: Có phải anh rất xấu không?
Người đàn ông cởi quần áo của cô, liền ôm cô lên, đặt lên tường ngấu nghiến hôn cô.
Động tác rất bá đạo, Thư Vãn lại giống như một con cá gỗ, tùy ý anh ta lăn qua lăn lại.
Người đàn ông ôm hôn cô trong chốc lát, đại khái là cảm thấy có chút không thú vị, đưa tay véo eo cô một cái.
Đau......
Thư Vãn đau đến kêu ra tiếng, cái miệng nhỏ nhắn anh đào cũng mở ra, người đàn ông lập tức xâm nhập vào.
Nụ hôn của anh ta vẫn điên cuồng như vậy, chỉ là động tác chạm vào cô mềm mại hơn lần trước không ít.
Giống như là vô cùng quen thuộc thân thể của cô.
Ý nghĩ này vừa lóe lên, cô muốn đánh chết chính mình, sao cô lại có ý nghĩ điên rồ như vậy được ?
Nhưng mà......
Cô cảm thấy mình hình như điên rồi.
Người đàn ông cắn dái tai cô.
Sắc mặt Thư Vãn chợt đỏ bừng, có phải anh ta nhìn ra nên cố ý trêu tức cô không?!
Cô nắm chặt lòng bàn tay, ép buộc bản thân kéo lý trí trở về.
Người đàn ông cười nhạo một tiếng.
Cô cho rằng người đàn ông sau khi thỏa mãn sẽ rời đi, không ngờ anh ta lại ôm cô vào phòng tắm.
Sau khi giúp cô tắm rửa sạch sẽ, anh ta lại ôm cô nằm ở trên giường, ôm cô vào trong ngực, một tay vỗ lưng cô, dỗ cô ngủ.
Thư Vãn nằm trong lòng anh ta, khiếp sợ đến mức không thể tin được: "Anh...”
Cô muốn hỏi anh ta đang làm gì vậy, nhưng người đàn ông lại cướp lời, dịu dàng xoa xoa tóc cô: "Ngủ đi.”
Giọng điệu cưng chiều này, sao giống như đang dỗ bạn gái vậy?
Quan hệ giữa anh và cô là bị ép buộc, sao còn có thể ôm nhau ngủ như tình nhân chứ?
Thư Vãn mở to hai mắt nhìn anh ta, muốn thấy rõ anh ta là ai, nhưng màn đen dày đặc cô không thể nhìn ra bất cứ thứ gì.
“Có phải anh rất xấu nên không dám lộ mặt thật ra cho người khác biết hay không?”
Nếu thật sự thích cô, có thể quang minh chính đại theo đuổi cô, tại sao phải thần bí như vậy?
“Trên mặt anh không phải mọc rất nhiều mụn nhọt chứ?” Thư Vãn thấy anh ta không nói lời nào, lại tiếp tục hỏi một câu.
“……”
Nếu bật đèn, có thể nhìn thấy mặt anh ta hết xanh rồi lại tím.
Anh ta nắm lấy tay cô, đặt lên mặt, để cô tự sờ.
Thư Vãn vội vàng sờ sờ, không chỉ không có mủ, làn da còn rất bóng loáng. Hơn nữa khuôn mặt góc cạnh cũng rất rõ ràng.
Người đàn ông có khuôn mặt này, cũng chỉ có Quý Tư Hàn.
Cô thật sự hoài nghi có phải là anh, bất luận là cách anh ta chạm vào cô, hay là giọng nói, đều rất giống Quý Tư Hàn.
Nhưng rõ ràng Quý Tư Hàn ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn cô một cái, sao lại...
Thư Vãn hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí hỏi: "Anh... sẽ không phải là Quý Tư Hàn chứ?”
Người đàn ông vỗ tay lên sau lưng cô hỏi: "Sao? Em hy vọng anh là anh ta?”
Anh ta không thừa nhận, cũng không phủ nhận, ngược lại còn ném cho Thư Vãn một câu hỏi.
Cô cúi đầu suy nghĩ một chút, nếu đối phương là Quý Tư Hàn, cô trả lời phải, vậy hẳn là anh ta sẽ không tức giận.
Nếu trả lời là không phải, dựa theo tính nết của Quý Tư Hàn, hẳn là sẽ không cần suy nghĩ mà dùng chân đạp cô xuống giường ngay lập tức.
Thư Vãn muốn kiểm tra anh ta, liền trả lời một câu: "Không hy vọng.”
Người đàn ông không có phản ứng, ngược lại hừ lạnh một tiếng: "Nếu em không ngủ được, vậy làm thêm lần nữa.”
Chương 48: Dạ tiên sinh rất có tiền
Thư Vãn sợ tới mức không dám lên tiếng.
Cô có chút mất mát, nhìn người đàn ông trong bóng tối.
Anh ta không tức giận, chứng tỏ anh ta không phải Quý Tư Hàn.
Trong lòng cô rất khó chịu, liền to gan trở mình, đưa lưng về phía anh ta nhắm mắt ngủ.
Không biết vì sao, tuy rằng người đàn ông này không phải Quý Tư Hàn, nhưng cô luôn cảm giác anh ta sẽ không làm tổn thương cô.
Cô cũng rất yên tâm, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sau khi cô ngủ, người đàn ông lại ôm cô về trong ngực.
Anh ôm cô vào lòng tiếp tục nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
Thư Vãn quá mệt mỏi chìm vào giấc ngủ say, cô mơ mơ màng màng lại mơ thấy thiếu niên kia.
Cô mơ thấy anh giơ chân lên, nhắm ngay ngực cô, đạp cô một cước.
Mơ thấy anh bẻ gãy từng ngón tay cô, còn dùng sức tát cô một cái.
Cô nằm trên mặt đất, đau đến cuộn tròn.
Nhưng cô vẫn mang theo kỳ vọng, vươn tay về phía thiếu niên nói: "Tống Tư Việt, em đau, em đau quá...”
Cô nỉ non trong vô thức, những lời vừa rồi rơi vào trong lỗ tai người đàn ông, bàn tay đang vỗ lưng cô, trong nháy mắt cứng đờ tại chỗ.
Người đàn ông nhìn chằm chằm người phụ nữ trong lòng một lúc lâu, đẩy cô ra, xoay người xuống giường mặc quần áo vào, sau đó cầm lấy áo khoác trực tiếp rời đi.
Trong nháy mắt người đàn ông đóng cửa lại, Thư Vãn nhẹ nhàng lẩm bẩm một tiếng ‘Quý Tư Hàn’.
Cô mơ thấy Quý Tư Hàn ôm cô ngủ, dỗ dành cô như dỗ trẻ con, khiến trong lòng cô rất vui mừng.
Lúc tỉnh lại giấc mộng này, cô đều không dám tin mình lại có thể mơ một giấc mộng đẹp thế này.
Trong phòng tổng thống vẫn rất tối, Thư Vãn sờ vị trí bên cạnh không còn hơi ấm của người đàn ông.
Có vẻ như người đàn ông đó đã đi rồi, cô thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy và mở cửa sổ ra.
Một khắc rèm cửa sổ mở ra, ánh mặt chiếu vào bên trong phòng.
Thư Vãn lúc này mới thấy rõ phòng tổng thống này rốt cuộc lớn bao nhiêu. Ước chừng căn phòng này chiếm cứ cả diện tích một tầng lầu.
Cái giường hình tròn kia cũng rất lớn.
Bồn tắm trong phòng tắm cũng rất lớn.
Ngoài ra, còn có phòng bếp, thư phòng.
Toàn bộ đều đầy đủ.
Hơn nữa tất cả đều là phối trí xa hoa.
Có vẻ như Dạ tiên sinh rất giàu có.
Thư Vãn đánh giá xong căn phòng tổng thống này, cầm điện thoại di động lên nhìn.
Lúc này đã là bốn giờ chiều.
Cô vội vàng vào phòng tắm rửa mặt chải đầu một phen, sau đó cầm điện thoại di động vội vàng đến khách sạn làm thủ tục trả phòng.
Lễ tân lại nói cho cô biết, phòng tổng thống này là dành riêng cho Dạ tiên sinh, không cần trả phòng.
Thư Vãn lại khiếp sợ, Dạ Sắc chính là nơi vui chơi giải trí lớn nhất thành phố A, anh ta ở đây lại có một căn phòng dành cho chính mình?
Cô nhịn không được hỏi lễ tân: "Anh biết Dạ tiên sinh tên gì không?”
Lễ tân lễ phép lắc đầu: "Xin lỗi, tôi không rõ lắm.”
Cho dù biết là ai, lễ tân cũng không dám tiết lộ tin tức của khách VIP.
Hơn nữa vị khách quý này không để lại thông tin, cho nên bên phía khách sạn cũng không biết Dạ tiên sinh này là ai.
Thư Vãn cũng không tiện hỏi tiếp, nói tiếng cám ơn rồi rời khỏi khách sạn.
Cô uống thuốc xong, liền đi bệnh viện kê thêm một ít thuốc.
Bác sĩ chữa trị theo thông lệ hỏi cô vài câu hỏi thông thường, sau khi hỏi đến thời gian ngủ của cô, bác sĩ nhíu mày.
“Thư tiểu thư, tôi vẫn đề nghị cô nằm viện điều trị, tình trạng sức khỏe hiện tại của cô không mấy lạc quan.”
Thư Vãn vẫn cự tuyệt, nằm viện chỉ là tìm một chỗ chờ chết mà thôi, cô không muốn lãng phí thời gian cuối cùng của sinh mệnh ở bệnh viện.
Bác sĩ thấy cô kiên trì từ chối, cũng không khuyên nhiều nữa, chỉ là nhắc nhở cô sau khi về nhà cần phải chú ý nghỉ ngơi, đừng lao lực quá mức, nếu không cung cấp đủ máu lên não thì rất dễ dàng té xỉu, hoặc là đột tử.
Cái chết như vậy vẫn có thể chấp nhận được, ít nhất là sẽ không thống khổ quá lâu.
Sau khi cầm thuốc rời khỏi bệnh viện, cô đi đến cục cảnh sát để hủy án.
Tối hôm qua cô chủ động nhận lời mời, tính chất cũng đã thay đổi.
Hơn nữa lai lịch của anh ta còn không nhỏ, nếu cô muốn bắt anh ta, chỉ sợ là khó hơn lên trời, chi bằng thuận theo ý anh ta cuộc sống còn dễ chịu một chút.
Làm xong những thứ này, Thư Vãn về đến nhà, lại chìm vào giấc ngủ say.
Chương 49: Trở mặt với Triệu Du
Cô ở nhà ngây ngốc ngủ hết đêm cuối cùng, nửa tháng nghỉ phép hoàn toàn kết thúc.
Cô còn nhớ rõ phải đi Anh Hoa quốc tế giao lại công việc cho người khác.
Cô dùng bữa sáng, uống thuốc xong, tinh thần khá hơn một chút, nhưng sắc mặt vẫn rất khó coi.
Cô cố ý trang điểm đậm che đi khuôn mặt nhợt nhạt lại, xách túi đi tới Anh Hoa Quốc Tế.
Vừa vào văn phòng, Chu Chu và Triệu Du liền vây quanh: "Vãn Vãn, cậu từ chức à?”
Thư Vãn gật đầu: "Đúng vậy, tớ từ chức rồi.”
Chu Chu kéo tay cô, vẻ mặt không nỡ: "Vãn Vãn, đang yên đang lành sao cậu lại đột nhiên từ chức?"
Triệu Du cũng tỏ vẻ khó hiểu: "Đúng vậy, tiền lương ở Anh Hoa cao hơn các tập đoàn khác nhiều, một năm mấy chục vạn, cậu cứ từ chức như vậy không đáng tiếc sao?”
Thư Vãn cười cười, "Tiền lương của Anh Hoa rất cao, nhưng tớ còn có tính toán khác.”
Triệu Du nhìn cô từ trên xuống dưới nghi ngờ hỏi: "Không phải là cô bị Quý thị đào đi rồi chứ?”
Chu Chu mở to đôi mắt to tròn xoe, kinh ngạc nói: "Vãn Vãn, Quý thị trả tiền lương cao gấp mấy lần so với Anh Hoa, có phải cậu sắp thành phú bà rồi đúng không?"
Thư Vãn bị bộ dạng đáng yêu của Chu Chu chọc cười: "Không có, tôi nói tính toán, là cuộc sống riêng tư không liên quan đến công việc.”
Triệu Du thấy cô không bị Quý thị móc đi, ánh mắt ghen tị không còn nữa, lúc này mới chuyển qua nhiều chuyện hỏi: "Vậy cậu không định làm việc à?”
Thư Vãn lắc đầu, hờ hững trả lời: "Không làm việc nữa.”
Triệu Du thấy thế nào cũng không hỏi được ý định kế tiếp của cô, nhịn không được cười một tiếng: "Xem ra là thật sự leo lên hào môn rồi.”
“Cũng không biết là được ông già nào bao nuôi, thậm chí ngay cả công việc cũng không cần.”
Thư Vãn nhìn Triệu Du, lạnh lùng nói: "Tôi có trèo lên hào môn hay không, đều không liên quan đến cô.”
Ấn tượng của Hứa Hàm đối với cô không tốt, chính là bởi vì Triệu Du luôn ở sau lưng nói xấu sau lưng cô, nói cô bị một ông già nào đó bao nuôi.
Cô ở đây làm việc nhiều năm như vậy, cũng không biết bị Triệu Du truyền ra cô có bao nhiêu vị kim chủ.
Trước kia vì muốn kiếm tiền ở công ty này, Thư Vãn luôn nhẫn nhịn không nói một lời.
Bây giờ phải đi rồi, Triệu Du còn đạp cô một cước, cô đương nhiên sẽ không tốt tính như trước.
Triệu Du cứng họng, không ngờ Thư Vãn nhu thuận nhu nhược lại dám cắn trả mình.
Cô ta tức giận đến muốn trở mặt với Thư Vãn, lại bị Chu Chu ngăn lại.
“Chị Du, Vãn Vãn phải đi rồi, để chị ấy giao công việc cho chị trước đi.”
“Cô ta thích tìm ai giao thì tìm người đó giao, tôi không có nghĩa vụ tiếp nhận công việc của cô ta!”
Triệu Du hung hăng liếc Thư Vãn một cái, lắc hông, ngồi xuống bàn làm việc của mình.
Động tác di chuyển cái ghế vang lên, tựa hồ hành động khiếm nhã như vậy còn chưa đủ để cô ta trút giận, cô ta cầm lấy văn kiện dùng sức đập vào trên bàn.
Âm thanh “Bang bang” truyền đến, dọa Chu Chu nhảy dựng lên, cô che miệng nhỏ giọng nói với Thư Vãn: "Chị Hứa Hàm bảo cậu giao lại công việc cho cô ta, cũng nói với cô ta rồi, chính cô ta cũng đồng ý, lúc này lại nói không nhận, thật là..."
Thư Vãn không thèm để ý nói: "Tớ đi tìm Hứa Hàm đổi người là được rồi.”
Cô cầm lấy thẻ thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, đi về phía thang máy.”
Hứa Hàm là người phụ trách văn phòng tổng giám đốc, cũng là trợ lý đặc biệt của chủ tịch, bình thường đều làm việc ở tầng cao nhất, thỉnh thoảng có việc mới xuống một chuyến.
Tầng cao nhất của chủ tịch, chỉ có thang máy chuyên dụng này mới có thể đi vào, muốn đi thang máy chuyên dụng thì phải quẹt thẻ, bằng không không vào được.
Người của văn phòng tổng giám đốc các cô đều có thẻ, bởi vì chủ tịch hay Hứa Hàm có thể có việc gấp tìm các cô đến xử lý.
Thư Vãn cầm thẻ thang máy quẹt một cái, thang máy rất nhanh liền đi lên, theo 'Đinh' một tiếng, cửa mở ra.
Trong thang máy rộng rãi, có hai người đang sóng vai đứng đấy nhìn cô.
Khi Thư Vãn nhìn thấy bọn họ, cả người cứng đờ tại chỗ.
Chương 50: Chữa không khỏi
"Cô muốn đi tìm chủ tịch sao?"
Ninh Uyển mặc trang phục công sở xinh đẹp, thấy Thư Vãn chờ thang máy lại không vào, nghi hoặc hỏi một câu.
Thư Vãn phục hồi tinh thần lại, vội vàng lắc đầu, "Ngại quá, tôi còn quên cầm đồ, Ninh tổng lên trước đi.”
Cô nói xong, xoay người rời đi, ngay cả nhìn cũng không dám liếc mắt nhìn hai người một cái.
Ninh Uyển nhìn theo bóng lưng cô, nhịn không được nghiêng đầu nói với Quý Tư Hàn một câu: "Cô trợ lý này thật kỳ quái, chúng ta cũng không phải hồng thủy mãnh thú, sao lại sợ đến mức ngay cả thang máy cũng không dám đi.”
Quý Tư Hàn không trả lời, ánh mắt hắn lạnh nhạt, không thấy rõ bất kỳ cảm xúc nào, giống như không có hứng thú với mọi thứ xung quanh.
Ninh Uyển thấy thế, vươn bàn tay mảnh khảnh, kéo cánh tay anh, dịu dàng nói: "Tư Hàn, cám ơn anh tối hôm đó đưa em đi cấp cứu, mấy năm nay em ở nước ngoài, ăn không quen đồ ăn bên kia, bị viêm dạ dày, động một chút là phát tác, vất vả cho anh rồi.”
Hôm đó ba của Ninh Uyển dẫn theo cô đến Quý gia bái phỏng, nhắc tới việc đính hôn của hai nhà nên Ninh Uyển vui vẻ uống liền mấy ly rượu, lại không ngờ làm hại tới dạ dày, cũng may Quý Tư Hàn ở trước mắt nhiều người ôm cô đi cấp cứu.”
Cô vẫn muốn tìm một cơ hội cảm ơn, kết quả mỗi lần đi Quý thị tìm hắn, trợ lý đều nói hắn không có ở đây, nếu không phải do hôm nay ba của Ninh Uyển tìm hắn có việc, mời hắn tới, câu cảm ơn này của cô ta chỉ sợ là cũng không tìm được cơ hội nói ra miệng.
Quý Tư Hàn hạ thấp đôi mắt, nhìn cánh tay mình, lạnh lùng nói: "Quần áo nhăn rồi.”
Ninh Uyển vội vàng buông tay ra, có chút mất mát, cúi đầu: "Bệnh sạch sẽ của anh, còn chưa chữa khỏi sao?"
Quý Tư Hàn lấy khăn tay lau quần áo, thản nhiên nói: "Chữa không hết.”
Ninh Uyển nghẹn họng không biết nói thêm gì.
Rõ ràng ngày đầu tiên cô nhậm chức, hắn còn nắm tay cô, ở trong phòng làm việc không cẩn thận ngồi vào trên đùi hắn, hắn cũng không nói gì.
Đêm đó đưa cô đi cấp cứu cũng là anh cơ mà.
Ninh Uyển còn tưởng rằng xa cách năm năm, căn bệnh này của hắn đã chữa khỏi, không nghĩ tới hắn lại nói trị không hết.
Chỉ sợ không phải trị không hết, mà là hắn còn giận cô, mới không muốn để cô chạm vào.
“Tư Hàn, xin lỗi.”
Ninh Uyển cẩn thận giải thích: "Năm năm trước em từ chối lời cầu hôn của anh, là bởi vì em cảm thấy mình không đủ tốt, cho nên mới ra nước ngoài cố gắng đào tạo chuyên sâu, hiện tại em cũng đã trở thành tổng giám đốc của Ninh thị, có thể sóng vai với anh, anh đừng giận em nữa được không?"
Khuôn mặt lạnh lùng cứng nhắc của Quý Tư Hàn thoáng nhu hòa một chút.
Hắn nghiêng đầu nhìn Ninh Uyển, lạnh nhạt nói: "Bệnh của tôi không liên quan đến em, đừng nghĩ nhiều.”
Lúc này Ninh Uyển mới an tâm, Quý Tư Hàn từ nhỏ đã thích sạch sẽ, nếu đã lựa chọn hắn, vậy cho hắn thêm chút thời gian để thích ứng vậy.
Thư Vãn thất thần trở lại vị trí làm việc.
Cô không ngờ giờ này Ninh Uyển và Quý Tư Hàn lại ở trong thang máy, cũng không ngờ bọn họ lại đến văn phòng chủ tịch vào lúc này.
Nếu sớm biết, đánh chết cô cũng sẽ không đi thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc.
Đã nói vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt hắn, kết quả lại chạm mặt nhau ở đây.
Nhưng mà lần này nhìn thấy Quý Tư Hàn, tất cả mọi thứ đã khác xưa rất nhiều.
Bên cạnh anh có Ninh Uyển, mà cô cũng bị người đàn ông khác chiếm hữu.
Giữa bọn họ, tựa hồ đều tự trở về quỹ đạo của mình.
Chỉ có một điểm khác biệt, đó là Quý Tư Hàn đã buông bỏ cô, mà cô lại không dễ dàng buông xuống như vậy.
Cô hít một hơi thật sâu, mở máy tính lên, định sửa sang lại văn kiện bàn giao công việc trước, đột nhiên đường dây điện thoại riêng của chủ tịch lại reo lên.
Thư Vãn sửng sốt, chủ tịch rất ít khi tìm cô, cho dù muốn tìm cô, cũng là thông báo cho Hứa Hàm, sao lại tự mình gọi điện thoại cho cô?
"Tôivchỉ chờ cô nửa tiếng thôi."
Sau khi gửi tới những lời này, người đàn ông thối đó không trả lời tin nhắn nữa.
Tựa hồ là muốn đem quyền quyết định giao cho Thư Vãn.
Cô cầm điện thoại di động, cả người đều run lên.
Tin nhắn cô giao cho cảnh sát, nhắc tới Lâm Trạch Thần, phòng khách sạn cũng có camera giám sát Lâm Trạch Thần ra vào.
Cảnh sát nhất định sẽ căn cứ vào những chứng cứ mà cô cung cấp, đi tìm Lâm Trạch Thần điều tra lấy chứng cứ.
Nếu như lúc này cái tên Dạ tiên sinh đó nói ra chuyện cô muốn giết Lâm Trạch Thần với cảnh sát, nhất định bên cảnh sát sẽ phán cô tội giết người không thành.
Mà Lâm Trạch Thần cũng sẽ biết ý định ban đầu của cô không phải là đưa hợp đồng cho anh ta, mà là muốn giết anh ta.
Nếu Lâm Trạch Thần biết thật ra cô muốn giết mình, nhất định sẽ đem nỗi khổ mà anh ta phải chịu toàn bộ đổ lên đầu cô!
Dù sao Lâm thị cũng không tìm được kẻ đứng sau, mà cô lại vừa vặn muốn giết Lâm Trạch Thần, chuyện này rất dễ khiến người ta hoài nghi là do cô làm.
Hiện tại Lâm Trạch Thần chỉ bị cộng đồng mạng chửi rủa, chưa có bị vào nhà đá bóc lịch, nếu như anh ta từ trong hôn mê tỉnh lại biết tất cả chân tướng này, nhất định sẽ không buông tha cho cô.
Cô vẫn rất sợ Lâm Trạch Thần, cho dù Lâm Trạch Thần nghèo túng, bóp chết cô và Sam Sam vẫn rất dễ dàng.
Cô không sợ chết, nhưng Sam Sam lại là điểm yếu duy nhất của cô.
Cô lo trái lo phải, sau cùng vẫn ngoan ngoãn đi đến phòng tổng thống của Dạ Sắc.
So với bị Lâm Trạch Thần trả thù, cô thà bồi tên khốn này ngủ thì hơn.
Chỉ là trước khi ra khỏi cửa, cô có trang bị thêm cho mình một cây gậy điện.
Cô nghĩ, cho dù có như thế nào bản thân cũng phải giãy dụa một chút!
Thư Vãn cố lấy dũng khí, gõ cửa phòng tổng thống.
Rất nhanh, cửa từ bên trong mở ra.
Đây là cửa tự động, được điều khiển bằng điều khiển từ xa.
Người mở cửa, đang đứng ngắm cảnh bên cửa sổ.
Vẫn là bộ trang phục kia, cả khuôn mặt ẩn dưới mặt nạ màu đồng vàng, mái tóc rối bù, phối với trang phục rộng thùng thình thoải mái.
Người đàn ông đứng trước cửa sổ, một tay đặt trong túi quần, một tay bưng ly rượu vang đỏ.
Thấy cô đứng ở cửa không nhúc nhích, giơ tay ra hiệu với cô: "Lại đây.”
Giọng điệu lãnh đạm như vậy, thật sự rất giống Quý Tư Hàn, chỉ là hình xăm trên cổ anh, khiến cô bỏ đi nghi ngờ.
Cô cất bước đi vào, chân vừa giẫm lên tấm thảm mềm mại, cửa sau lưng "Phanh" một tiếng liền đóng lại.
Nghe được tiếng đóng cửa, cô liền cảm giác được từ nay về sau bản thân sẽ rất khó có thể thoát khỏi ma trảo của ác ma.
Người đàn ông cầm điều khiển từ xa, đem cửa sổ và toàn bộ đèn trong phòng đóng lại.
Trong nháy mắt phòng tổng thống rơi vào bóng tối, một chút ánh sáng cũng không lọt vào.
Tính khép kín trong phòng này, so với khách sạn Đế Hào lần trước còn nghiêm ngặt hơn.
Đèn vừa tắt, rèm cửa sổ vừa kéo, tối đến mức không biết đối phương đang ở vị trí nào.
Thư Vãn có chút không thích ứng được với bóng tối này, giơ tay sờ sờ.
Nhưng không cẩn thận đụng phải một khối cơ bụng nóng bỏng.
Cô cả kinh vội vàng rụt tay về.
Cô không ngờ người đàn ông đã đi tới trước mặt cô, còn cởi hết quần áo.
Thư Vãn sợ hãi vội vàng lui về phía sau một bước.
Người đàn ông lại vươn tay, ôm lấy eo cô, kéo cô vào trong ngực.
Anh ta không mặc áo, Thư Vãn dán lên thân thể nóng bỏng của anh ta, sắc mặt cô đã bắt đầu hơi đỏ lên.
Cô có chút ngượng ngùng cúi đầu, người đàn ông lại nắm cằm cô, nâng đầu cô đối diện với mình.
Cái gì cũng thấy không rõ, ngay cả mặt mày cũng thấy không rõ, cũng không biết hai người họ đang nhìn nhau cái gì.
Người đàn ông vô cùng thuần thục, cởi bỏ quần áo của Thư Vãn.
Lần này cô cố ý mặc rất nhiều áo len, người đàn ông giúp cô cởi một cái, lại còn có một cái, điều này làm cho anh có chút tức giận.
"Mặc nhiều như vậy làm gì?"
“Lạnh......”
Người đàn ông không nói thêm gì nữa, nhưng vẫn nhẫn nại, giúp cô cởi hết quần áo trên người.
Thư Vãn thừa dịp anh cởi quần áo, bàn tay nhỏ bé lặng lẽ thò vào trong túi quần jean.
Cô nhanh chóng móc cây gậy điện ra, nhắm vào bụng của người đàn ông đâm vào.
Người đàn ông cảm giác được bụng mình tê dại, theo bản năng cúi đầu nhìn, phát hiện một cây gậy điện đang lấp lóe trên người anh ta.
“……”
Thư Vãn còn ngóng trông có thể làm anh ta choáng váng, kết quả anh ta không hề cảm thấy đau đớn gì, tiếp tục cởi quần áo của cô ra.
Trong lòng cô ồ một tiếng kinh ngạc, chẳng lẽ không có hiệu lực?
Cô không bỏ cuộc, lại tăng thêm một nấc mạnh hơn, điện giật cơ bụng anh ta.
Người đàn ông cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, giật lấy gậy điện trong tay cô, ném vào thùng rác.
“Lần sau đổi cái lớn hơn đi.”
Mua sản phẩm kém chất lượng như vậy còn dùng lên người anh ta.
Thư Vãn lúng túng, nghĩ thầm lần sau cô nhất định sẽ làm như anh ta mong muốn, mua một cái gậy điện lớn, giật chết anh ta!
Chương 47: Có phải anh rất xấu không?
Người đàn ông cởi quần áo của cô, liền ôm cô lên, đặt lên tường ngấu nghiến hôn cô.
Động tác rất bá đạo, Thư Vãn lại giống như một con cá gỗ, tùy ý anh ta lăn qua lăn lại.
Người đàn ông ôm hôn cô trong chốc lát, đại khái là cảm thấy có chút không thú vị, đưa tay véo eo cô một cái.
Đau......
Thư Vãn đau đến kêu ra tiếng, cái miệng nhỏ nhắn anh đào cũng mở ra, người đàn ông lập tức xâm nhập vào.
Nụ hôn của anh ta vẫn điên cuồng như vậy, chỉ là động tác chạm vào cô mềm mại hơn lần trước không ít.
Giống như là vô cùng quen thuộc thân thể của cô.
Ý nghĩ này vừa lóe lên, cô muốn đánh chết chính mình, sao cô lại có ý nghĩ điên rồ như vậy được ?
Nhưng mà......
Cô cảm thấy mình hình như điên rồi.
Người đàn ông cắn dái tai cô.
Sắc mặt Thư Vãn chợt đỏ bừng, có phải anh ta nhìn ra nên cố ý trêu tức cô không?!
Cô nắm chặt lòng bàn tay, ép buộc bản thân kéo lý trí trở về.
Người đàn ông cười nhạo một tiếng.
Cô cho rằng người đàn ông sau khi thỏa mãn sẽ rời đi, không ngờ anh ta lại ôm cô vào phòng tắm.
Sau khi giúp cô tắm rửa sạch sẽ, anh ta lại ôm cô nằm ở trên giường, ôm cô vào trong ngực, một tay vỗ lưng cô, dỗ cô ngủ.
Thư Vãn nằm trong lòng anh ta, khiếp sợ đến mức không thể tin được: "Anh...”
Cô muốn hỏi anh ta đang làm gì vậy, nhưng người đàn ông lại cướp lời, dịu dàng xoa xoa tóc cô: "Ngủ đi.”
Giọng điệu cưng chiều này, sao giống như đang dỗ bạn gái vậy?
Quan hệ giữa anh và cô là bị ép buộc, sao còn có thể ôm nhau ngủ như tình nhân chứ?
Thư Vãn mở to hai mắt nhìn anh ta, muốn thấy rõ anh ta là ai, nhưng màn đen dày đặc cô không thể nhìn ra bất cứ thứ gì.
“Có phải anh rất xấu nên không dám lộ mặt thật ra cho người khác biết hay không?”
Nếu thật sự thích cô, có thể quang minh chính đại theo đuổi cô, tại sao phải thần bí như vậy?
“Trên mặt anh không phải mọc rất nhiều mụn nhọt chứ?” Thư Vãn thấy anh ta không nói lời nào, lại tiếp tục hỏi một câu.
“……”
Nếu bật đèn, có thể nhìn thấy mặt anh ta hết xanh rồi lại tím.
Anh ta nắm lấy tay cô, đặt lên mặt, để cô tự sờ.
Thư Vãn vội vàng sờ sờ, không chỉ không có mủ, làn da còn rất bóng loáng. Hơn nữa khuôn mặt góc cạnh cũng rất rõ ràng.
Người đàn ông có khuôn mặt này, cũng chỉ có Quý Tư Hàn.
Cô thật sự hoài nghi có phải là anh, bất luận là cách anh ta chạm vào cô, hay là giọng nói, đều rất giống Quý Tư Hàn.
Nhưng rõ ràng Quý Tư Hàn ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn cô một cái, sao lại...
Thư Vãn hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí hỏi: "Anh... sẽ không phải là Quý Tư Hàn chứ?”
Người đàn ông vỗ tay lên sau lưng cô hỏi: "Sao? Em hy vọng anh là anh ta?”
Anh ta không thừa nhận, cũng không phủ nhận, ngược lại còn ném cho Thư Vãn một câu hỏi.
Cô cúi đầu suy nghĩ một chút, nếu đối phương là Quý Tư Hàn, cô trả lời phải, vậy hẳn là anh ta sẽ không tức giận.
Nếu trả lời là không phải, dựa theo tính nết của Quý Tư Hàn, hẳn là sẽ không cần suy nghĩ mà dùng chân đạp cô xuống giường ngay lập tức.
Thư Vãn muốn kiểm tra anh ta, liền trả lời một câu: "Không hy vọng.”
Người đàn ông không có phản ứng, ngược lại hừ lạnh một tiếng: "Nếu em không ngủ được, vậy làm thêm lần nữa.”
Chương 48: Dạ tiên sinh rất có tiền
Thư Vãn sợ tới mức không dám lên tiếng.
Cô có chút mất mát, nhìn người đàn ông trong bóng tối.
Anh ta không tức giận, chứng tỏ anh ta không phải Quý Tư Hàn.
Trong lòng cô rất khó chịu, liền to gan trở mình, đưa lưng về phía anh ta nhắm mắt ngủ.
Không biết vì sao, tuy rằng người đàn ông này không phải Quý Tư Hàn, nhưng cô luôn cảm giác anh ta sẽ không làm tổn thương cô.
Cô cũng rất yên tâm, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sau khi cô ngủ, người đàn ông lại ôm cô về trong ngực.
Anh ôm cô vào lòng tiếp tục nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
Thư Vãn quá mệt mỏi chìm vào giấc ngủ say, cô mơ mơ màng màng lại mơ thấy thiếu niên kia.
Cô mơ thấy anh giơ chân lên, nhắm ngay ngực cô, đạp cô một cước.
Mơ thấy anh bẻ gãy từng ngón tay cô, còn dùng sức tát cô một cái.
Cô nằm trên mặt đất, đau đến cuộn tròn.
Nhưng cô vẫn mang theo kỳ vọng, vươn tay về phía thiếu niên nói: "Tống Tư Việt, em đau, em đau quá...”
Cô nỉ non trong vô thức, những lời vừa rồi rơi vào trong lỗ tai người đàn ông, bàn tay đang vỗ lưng cô, trong nháy mắt cứng đờ tại chỗ.
Người đàn ông nhìn chằm chằm người phụ nữ trong lòng một lúc lâu, đẩy cô ra, xoay người xuống giường mặc quần áo vào, sau đó cầm lấy áo khoác trực tiếp rời đi.
Trong nháy mắt người đàn ông đóng cửa lại, Thư Vãn nhẹ nhàng lẩm bẩm một tiếng ‘Quý Tư Hàn’.
Cô mơ thấy Quý Tư Hàn ôm cô ngủ, dỗ dành cô như dỗ trẻ con, khiến trong lòng cô rất vui mừng.
Lúc tỉnh lại giấc mộng này, cô đều không dám tin mình lại có thể mơ một giấc mộng đẹp thế này.
Trong phòng tổng thống vẫn rất tối, Thư Vãn sờ vị trí bên cạnh không còn hơi ấm của người đàn ông.
Có vẻ như người đàn ông đó đã đi rồi, cô thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy và mở cửa sổ ra.
Một khắc rèm cửa sổ mở ra, ánh mặt chiếu vào bên trong phòng.
Thư Vãn lúc này mới thấy rõ phòng tổng thống này rốt cuộc lớn bao nhiêu. Ước chừng căn phòng này chiếm cứ cả diện tích một tầng lầu.
Cái giường hình tròn kia cũng rất lớn.
Bồn tắm trong phòng tắm cũng rất lớn.
Ngoài ra, còn có phòng bếp, thư phòng.
Toàn bộ đều đầy đủ.
Hơn nữa tất cả đều là phối trí xa hoa.
Có vẻ như Dạ tiên sinh rất giàu có.
Thư Vãn đánh giá xong căn phòng tổng thống này, cầm điện thoại di động lên nhìn.
Lúc này đã là bốn giờ chiều.
Cô vội vàng vào phòng tắm rửa mặt chải đầu một phen, sau đó cầm điện thoại di động vội vàng đến khách sạn làm thủ tục trả phòng.
Lễ tân lại nói cho cô biết, phòng tổng thống này là dành riêng cho Dạ tiên sinh, không cần trả phòng.
Thư Vãn lại khiếp sợ, Dạ Sắc chính là nơi vui chơi giải trí lớn nhất thành phố A, anh ta ở đây lại có một căn phòng dành cho chính mình?
Cô nhịn không được hỏi lễ tân: "Anh biết Dạ tiên sinh tên gì không?”
Lễ tân lễ phép lắc đầu: "Xin lỗi, tôi không rõ lắm.”
Cho dù biết là ai, lễ tân cũng không dám tiết lộ tin tức của khách VIP.
Hơn nữa vị khách quý này không để lại thông tin, cho nên bên phía khách sạn cũng không biết Dạ tiên sinh này là ai.
Thư Vãn cũng không tiện hỏi tiếp, nói tiếng cám ơn rồi rời khỏi khách sạn.
Cô uống thuốc xong, liền đi bệnh viện kê thêm một ít thuốc.
Bác sĩ chữa trị theo thông lệ hỏi cô vài câu hỏi thông thường, sau khi hỏi đến thời gian ngủ của cô, bác sĩ nhíu mày.
“Thư tiểu thư, tôi vẫn đề nghị cô nằm viện điều trị, tình trạng sức khỏe hiện tại của cô không mấy lạc quan.”
Thư Vãn vẫn cự tuyệt, nằm viện chỉ là tìm một chỗ chờ chết mà thôi, cô không muốn lãng phí thời gian cuối cùng của sinh mệnh ở bệnh viện.
Bác sĩ thấy cô kiên trì từ chối, cũng không khuyên nhiều nữa, chỉ là nhắc nhở cô sau khi về nhà cần phải chú ý nghỉ ngơi, đừng lao lực quá mức, nếu không cung cấp đủ máu lên não thì rất dễ dàng té xỉu, hoặc là đột tử.
Cái chết như vậy vẫn có thể chấp nhận được, ít nhất là sẽ không thống khổ quá lâu.
Sau khi cầm thuốc rời khỏi bệnh viện, cô đi đến cục cảnh sát để hủy án.
Tối hôm qua cô chủ động nhận lời mời, tính chất cũng đã thay đổi.
Hơn nữa lai lịch của anh ta còn không nhỏ, nếu cô muốn bắt anh ta, chỉ sợ là khó hơn lên trời, chi bằng thuận theo ý anh ta cuộc sống còn dễ chịu một chút.
Làm xong những thứ này, Thư Vãn về đến nhà, lại chìm vào giấc ngủ say.
Chương 49: Trở mặt với Triệu Du
Cô ở nhà ngây ngốc ngủ hết đêm cuối cùng, nửa tháng nghỉ phép hoàn toàn kết thúc.
Cô còn nhớ rõ phải đi Anh Hoa quốc tế giao lại công việc cho người khác.
Cô dùng bữa sáng, uống thuốc xong, tinh thần khá hơn một chút, nhưng sắc mặt vẫn rất khó coi.
Cô cố ý trang điểm đậm che đi khuôn mặt nhợt nhạt lại, xách túi đi tới Anh Hoa Quốc Tế.
Vừa vào văn phòng, Chu Chu và Triệu Du liền vây quanh: "Vãn Vãn, cậu từ chức à?”
Thư Vãn gật đầu: "Đúng vậy, tớ từ chức rồi.”
Chu Chu kéo tay cô, vẻ mặt không nỡ: "Vãn Vãn, đang yên đang lành sao cậu lại đột nhiên từ chức?"
Triệu Du cũng tỏ vẻ khó hiểu: "Đúng vậy, tiền lương ở Anh Hoa cao hơn các tập đoàn khác nhiều, một năm mấy chục vạn, cậu cứ từ chức như vậy không đáng tiếc sao?”
Thư Vãn cười cười, "Tiền lương của Anh Hoa rất cao, nhưng tớ còn có tính toán khác.”
Triệu Du nhìn cô từ trên xuống dưới nghi ngờ hỏi: "Không phải là cô bị Quý thị đào đi rồi chứ?”
Chu Chu mở to đôi mắt to tròn xoe, kinh ngạc nói: "Vãn Vãn, Quý thị trả tiền lương cao gấp mấy lần so với Anh Hoa, có phải cậu sắp thành phú bà rồi đúng không?"
Thư Vãn bị bộ dạng đáng yêu của Chu Chu chọc cười: "Không có, tôi nói tính toán, là cuộc sống riêng tư không liên quan đến công việc.”
Triệu Du thấy cô không bị Quý thị móc đi, ánh mắt ghen tị không còn nữa, lúc này mới chuyển qua nhiều chuyện hỏi: "Vậy cậu không định làm việc à?”
Thư Vãn lắc đầu, hờ hững trả lời: "Không làm việc nữa.”
Triệu Du thấy thế nào cũng không hỏi được ý định kế tiếp của cô, nhịn không được cười một tiếng: "Xem ra là thật sự leo lên hào môn rồi.”
“Cũng không biết là được ông già nào bao nuôi, thậm chí ngay cả công việc cũng không cần.”
Thư Vãn nhìn Triệu Du, lạnh lùng nói: "Tôi có trèo lên hào môn hay không, đều không liên quan đến cô.”
Ấn tượng của Hứa Hàm đối với cô không tốt, chính là bởi vì Triệu Du luôn ở sau lưng nói xấu sau lưng cô, nói cô bị một ông già nào đó bao nuôi.
Cô ở đây làm việc nhiều năm như vậy, cũng không biết bị Triệu Du truyền ra cô có bao nhiêu vị kim chủ.
Trước kia vì muốn kiếm tiền ở công ty này, Thư Vãn luôn nhẫn nhịn không nói một lời.
Bây giờ phải đi rồi, Triệu Du còn đạp cô một cước, cô đương nhiên sẽ không tốt tính như trước.
Triệu Du cứng họng, không ngờ Thư Vãn nhu thuận nhu nhược lại dám cắn trả mình.
Cô ta tức giận đến muốn trở mặt với Thư Vãn, lại bị Chu Chu ngăn lại.
“Chị Du, Vãn Vãn phải đi rồi, để chị ấy giao công việc cho chị trước đi.”
“Cô ta thích tìm ai giao thì tìm người đó giao, tôi không có nghĩa vụ tiếp nhận công việc của cô ta!”
Triệu Du hung hăng liếc Thư Vãn một cái, lắc hông, ngồi xuống bàn làm việc của mình.
Động tác di chuyển cái ghế vang lên, tựa hồ hành động khiếm nhã như vậy còn chưa đủ để cô ta trút giận, cô ta cầm lấy văn kiện dùng sức đập vào trên bàn.
Âm thanh “Bang bang” truyền đến, dọa Chu Chu nhảy dựng lên, cô che miệng nhỏ giọng nói với Thư Vãn: "Chị Hứa Hàm bảo cậu giao lại công việc cho cô ta, cũng nói với cô ta rồi, chính cô ta cũng đồng ý, lúc này lại nói không nhận, thật là..."
Thư Vãn không thèm để ý nói: "Tớ đi tìm Hứa Hàm đổi người là được rồi.”
Cô cầm lấy thẻ thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, đi về phía thang máy.”
Hứa Hàm là người phụ trách văn phòng tổng giám đốc, cũng là trợ lý đặc biệt của chủ tịch, bình thường đều làm việc ở tầng cao nhất, thỉnh thoảng có việc mới xuống một chuyến.
Tầng cao nhất của chủ tịch, chỉ có thang máy chuyên dụng này mới có thể đi vào, muốn đi thang máy chuyên dụng thì phải quẹt thẻ, bằng không không vào được.
Người của văn phòng tổng giám đốc các cô đều có thẻ, bởi vì chủ tịch hay Hứa Hàm có thể có việc gấp tìm các cô đến xử lý.
Thư Vãn cầm thẻ thang máy quẹt một cái, thang máy rất nhanh liền đi lên, theo 'Đinh' một tiếng, cửa mở ra.
Trong thang máy rộng rãi, có hai người đang sóng vai đứng đấy nhìn cô.
Khi Thư Vãn nhìn thấy bọn họ, cả người cứng đờ tại chỗ.
Chương 50: Chữa không khỏi
"Cô muốn đi tìm chủ tịch sao?"
Ninh Uyển mặc trang phục công sở xinh đẹp, thấy Thư Vãn chờ thang máy lại không vào, nghi hoặc hỏi một câu.
Thư Vãn phục hồi tinh thần lại, vội vàng lắc đầu, "Ngại quá, tôi còn quên cầm đồ, Ninh tổng lên trước đi.”
Cô nói xong, xoay người rời đi, ngay cả nhìn cũng không dám liếc mắt nhìn hai người một cái.
Ninh Uyển nhìn theo bóng lưng cô, nhịn không được nghiêng đầu nói với Quý Tư Hàn một câu: "Cô trợ lý này thật kỳ quái, chúng ta cũng không phải hồng thủy mãnh thú, sao lại sợ đến mức ngay cả thang máy cũng không dám đi.”
Quý Tư Hàn không trả lời, ánh mắt hắn lạnh nhạt, không thấy rõ bất kỳ cảm xúc nào, giống như không có hứng thú với mọi thứ xung quanh.
Ninh Uyển thấy thế, vươn bàn tay mảnh khảnh, kéo cánh tay anh, dịu dàng nói: "Tư Hàn, cám ơn anh tối hôm đó đưa em đi cấp cứu, mấy năm nay em ở nước ngoài, ăn không quen đồ ăn bên kia, bị viêm dạ dày, động một chút là phát tác, vất vả cho anh rồi.”
Hôm đó ba của Ninh Uyển dẫn theo cô đến Quý gia bái phỏng, nhắc tới việc đính hôn của hai nhà nên Ninh Uyển vui vẻ uống liền mấy ly rượu, lại không ngờ làm hại tới dạ dày, cũng may Quý Tư Hàn ở trước mắt nhiều người ôm cô đi cấp cứu.”
Cô vẫn muốn tìm một cơ hội cảm ơn, kết quả mỗi lần đi Quý thị tìm hắn, trợ lý đều nói hắn không có ở đây, nếu không phải do hôm nay ba của Ninh Uyển tìm hắn có việc, mời hắn tới, câu cảm ơn này của cô ta chỉ sợ là cũng không tìm được cơ hội nói ra miệng.
Quý Tư Hàn hạ thấp đôi mắt, nhìn cánh tay mình, lạnh lùng nói: "Quần áo nhăn rồi.”
Ninh Uyển vội vàng buông tay ra, có chút mất mát, cúi đầu: "Bệnh sạch sẽ của anh, còn chưa chữa khỏi sao?"
Quý Tư Hàn lấy khăn tay lau quần áo, thản nhiên nói: "Chữa không hết.”
Ninh Uyển nghẹn họng không biết nói thêm gì.
Rõ ràng ngày đầu tiên cô nhậm chức, hắn còn nắm tay cô, ở trong phòng làm việc không cẩn thận ngồi vào trên đùi hắn, hắn cũng không nói gì.
Đêm đó đưa cô đi cấp cứu cũng là anh cơ mà.
Ninh Uyển còn tưởng rằng xa cách năm năm, căn bệnh này của hắn đã chữa khỏi, không nghĩ tới hắn lại nói trị không hết.
Chỉ sợ không phải trị không hết, mà là hắn còn giận cô, mới không muốn để cô chạm vào.
“Tư Hàn, xin lỗi.”
Ninh Uyển cẩn thận giải thích: "Năm năm trước em từ chối lời cầu hôn của anh, là bởi vì em cảm thấy mình không đủ tốt, cho nên mới ra nước ngoài cố gắng đào tạo chuyên sâu, hiện tại em cũng đã trở thành tổng giám đốc của Ninh thị, có thể sóng vai với anh, anh đừng giận em nữa được không?"
Khuôn mặt lạnh lùng cứng nhắc của Quý Tư Hàn thoáng nhu hòa một chút.
Hắn nghiêng đầu nhìn Ninh Uyển, lạnh nhạt nói: "Bệnh của tôi không liên quan đến em, đừng nghĩ nhiều.”
Lúc này Ninh Uyển mới an tâm, Quý Tư Hàn từ nhỏ đã thích sạch sẽ, nếu đã lựa chọn hắn, vậy cho hắn thêm chút thời gian để thích ứng vậy.
Thư Vãn thất thần trở lại vị trí làm việc.
Cô không ngờ giờ này Ninh Uyển và Quý Tư Hàn lại ở trong thang máy, cũng không ngờ bọn họ lại đến văn phòng chủ tịch vào lúc này.
Nếu sớm biết, đánh chết cô cũng sẽ không đi thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc.
Đã nói vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt hắn, kết quả lại chạm mặt nhau ở đây.
Nhưng mà lần này nhìn thấy Quý Tư Hàn, tất cả mọi thứ đã khác xưa rất nhiều.
Bên cạnh anh có Ninh Uyển, mà cô cũng bị người đàn ông khác chiếm hữu.
Giữa bọn họ, tựa hồ đều tự trở về quỹ đạo của mình.
Chỉ có một điểm khác biệt, đó là Quý Tư Hàn đã buông bỏ cô, mà cô lại không dễ dàng buông xuống như vậy.
Cô hít một hơi thật sâu, mở máy tính lên, định sửa sang lại văn kiện bàn giao công việc trước, đột nhiên đường dây điện thoại riêng của chủ tịch lại reo lên.
Thư Vãn sửng sốt, chủ tịch rất ít khi tìm cô, cho dù muốn tìm cô, cũng là thông báo cho Hứa Hàm, sao lại tự mình gọi điện thoại cho cô?