-
Chương 83-84
Chương 83: Gia giáo của ôn gia tốt nhỉ?
Thư Vãn còn đang khiếp sợ Cố Cảnh Thâm lại ra mặt giúp mình đòi công đạo, lại nghe được Ôn Lam trả đũa.
Cô vốn không muốn truy cứu, nhưng Ôn tiểu thư vu khống mình như vậy, cũng tức giận.
Cô vừa định hỏi Ôn Lam, rốt cuộc mình mắng cô cái gì, một giọng nói lạnh như băng bỗng nhiên truyền đến từ phía sau.
“Ôn tiểu thư mấy năm nay đi học ở trường đại học, chính là bản lĩnh đổi trắng thay đen sao?”
Người đàn ông phía sau, mặc âu phục màu đen, đứng dưới ánh đèn vô cùng rạng rỡ.
Thư Vãn nghe được thanh âm của hắn, liền biết là ai, trong lòng cảm kích hắn đứng ra vì mình nói chuyện, nhưng ngay cả đầu cũng không dám quay lại nhìn.
Tầm mắt Quý Tư Hàn như có như không, quét mắt nhìn Cố Cảnh Thâm nắm tay Thư Vãn, thần sắc tối tăm không rõ.
Hắn từ trên bậc thang, chậm rãi đi xuống, đứng vững trước mặt Ôn Lam.
“Vừa rồi lúc Ôn tiểu thư nhục nhã người khác, tôi vừa vặn đi ngang qua.”
Quý Tư Hàn không nể tình chút nào, vạch trần Ôn Lam, khiến mặt Ôn Lam đen thui.
Cô ta còn muốn mở miệng ngụy biện, Quý Tư Hàn lại dùng cặp mắt hoa đào lạnh đến cực hạn kia, nhàn nhạt quét mắt nhìn cô một cái.
Ôn Lam chưa bao giờ nhìn qua ánh mắt đáng sợ như vậy, cho dù ánh mắt của hắn rất đẹp, nhưng thần sắc nơi đó lộ ra đủ để khiến người ta chết cóng.
Cô sợ tới mức lập tức ngậm miệng, sững sờ tại chỗ, động cũng không dám động.
Lúc này Ôn Hằng mới phát hiện em gái nhà mình xảy ra chuyện, vội vàng đẩy đám người ra, vọt tới.
Còn chưa kịp hỏi cô xảy ra chuyện gì, Quý Tư Hàn đã lạnh lùng nhìn anh một cái.
“Ôn gia đúng là gia giáo tốt.”
Quý Tư Hàn bỏ lại những lời này, mang theo một đám vệ sĩ lập tức rời khỏi Ôn gia.
Quý Lương Xuyên ở bên cạnh xem kịch vui, như có điều suy nghĩ, nhìn bóng lưng anh hai nhà mình.
Anh hai nhà anh ta tính tình đạm bạc, chưa bao giờ giúp người không quan trọng nói chuyện.
Lần này lại đứng ra giáo huấn Ôn gia tiểu thư, thật đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Anh ta nhìn Thư Vãn thân mật đứng cùng chỗ với Cố Cảnh Thâm, thần sắc hơi trầm xuống.
Là bởi vì cô, anh hai của anh ta mới phá lệ.
Nhìn không ra, người phụ nữ này còn có chút bản lĩnh, vừa có thể để cho Cố Cảnh Thâm bảo vệ, còn có thể để cho anh hai ra mặt giúp cô.
Quý Lương Xuyên muốn đi qua giáo huấn Thư Vãn, nhưng suy nghĩ kỹ vẫn đành nhịn xuống.
Cho dù là là cô gái mà anh hai anh ta không cần, cũng không tới lượt anh ta lên mặt.
Quý Lương Xuyên xoay người, mang theo trợ lý của mình Chạy theo Quý Tư Hàn.
Cố Cảnh Thâm nhìn bóng lưng anh em Quý thị đi xa, có chút kinh ngạc không hiểu tại sao Quý Tư Hàn lại ra mặt giúp bọn họ.
Nghĩ kĩ, có lẽ Quý nhị thiếu cũng nhìn không nổi loại phụ nữ ở sau lưng chơi thủ đoạn này.
Bị hắn bắt gặp đương nhiên sẽ đứng ra chủ trì công đạo.
Nghĩ vậy, Cố Cảnh Thâm cũng không suy nghĩ sâu xa nữa, ngước mắt nhìn Ôn Lam.
"Nói lại lần nữa, xin lỗi!"
Ôn Hằng thấy bạn tốt của mình nổi giận, vội vàng hỏi Ôn Lam đã xảy ra chuyện gì.
Ôn Lam lúc này cũng không dám ngụy biện nữa, chỉ có thể khóc nói mình ghen tị Thư Vãn nên tức giận tát cô một cái.
Tâm tư muốn giúp em gái của Ôn Hằng lập tức tản ra, chỉ đành nói: "Lời xin lỗi này nên nói!"
Nói xong lại bổ sung một câu: "Nói xin lỗi xong, theo anh trở về tìm cha lĩnh phạt.
Ôn lão gia đương nhiên là ở trong đại sảnh tiếp đón nhân vật cấp bậc trưởng bối, chuyện xảy ra bên ngoài, tạm thời còn không biết.
Cũng không biết anh em Quý thị đã rời đi, chỉ tưởng rằng bọn họ đang nói chuyện với những người trẻ tuổi.
Nếu để cho hắn biết Quý Tư Hàn bị con gái nhà mình làm cho tức giận bỏ đi, chắc chắn sẽ cho cô ta hai cái tát để cô ta nhớ rõ chuyện mình đã làm.
Anh trai của mình cũng bắt cô xin lỗi, Ôn Lam không tình nguyện nhưng cũng chỉ có thể cắn răng, nói với Thư Vãn một tiếng xin lỗi.
Giọng cô nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt không chịu thua khiến Cố Cảnh Thâm rất bất mãn.
Cố Cảnh Thâm còn muốn nói gì đó, Thư Vãn lại ngăn lại: "Cố tổng, đi thôi.”
Tuy rằng Ôn Lam cho cô một cái tát, nhưng đêm nay cô ta lại đánh mất danh dự, cô ta không phục cũng rất bình thường.
Thư Vãn không tính so đo nữa, cũng cảm thấy cho cô một chút giáo huấn, để cô nhớ lâu là đủ rồi.
Hôm nay ngời bị đánh là cô, ngày sau nếu bị đánh là vị hôn thê của Cố Cảnh Thâm, lấy cả Ôn gia cũng không đủ để cho cô ta bồi thường.
Chương 84: Nếu thích thật thì sao
Nhưng mà Ôn Lam không biết Thư Vãn đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy cô là đầu sỏ khiến cô ta mất hết thể diện!
Yến hội vừa tan, cô liền khóc đi tố cáo với Ôn Như Thiên và Ôn Hằng: "Cha, anh, hai người nhất định phải thay con đòi lại công đạo!"
Ôn Như Thiên nghe được cô khóc thút thít, trở tay liền cho một cái tát: "Dám đắc tội với Quý Tư Hàn, còn dám tới trước mặt tao khóc lóc!"
Ôn Lam trong nháy mắt ngừng khóc, vẻ mặt không thể tin, nhìn Ôn Như Thiên: "Ba, ba lại đánh con?!”
"Không cho mày chút giáo huấn, mày làm sao nhớ rõ được, Quý Tư Hàn là người mày có thể đắc tội sao, bạn gái Cố Cảnh Thâm mang tới mày cũng đánh được?”
Ôn Như Thiên sắc mặt xanh mét, cả người phát run, nếu không có Ôn Hằng ngăn cản, ông ta lại cho Ôn Lam một trận.
Ôn Lam không nghĩ tới người ba luôn luôn nâng mình trong lòng bàn tay che chở, lại vì người ngoài mà đánh mình như vậy, tức giận đến ôm mặt bỏ chạy.
Ôn Hằng thấy em gái nhà mình giận dỗi bỏ đi cũng vội vàng đuổi theo.
Ôn gia náo loạn đến gà bay chó sủa khiến mọi người đều biết.
Bên Thư Vãn thì bị Cố Cảnh Thâm dắt ra khỏi trang viên.
Cố Triết đi lấy xe còn chưa tới, Cố Cảnh Thâm đã dắt cô chờ ở cửa.
Thư Vãn cúi đầu nhìn tay anh ta, làm bộ như không có việc gì, giãy ra.
Khoảnh khắc bàn tay nhỏ bé mềm mại rút ra, đáy mắt Cố Cảnh Thâm chợt lóe lên chút mất mát.
Thư Vãn nghĩ anh ta vừa giúp mình, vẫn nói tiếng cảm ơn: "Cố tổng, cảm ơn anh vừa mới giúp tôi nói chuyện.”
Nghe được giọng nói xa cách khách khí của cô, cảm xúc mất mát của Cố Cảnh Thâm càng sâu sắc.
Anh ta nhìn sườn mặt hơi sưng của Thư Vãn, áy náy nói: "Là tôi làm cô thất vọng, nếu không phải vì tôi, cô cũng sẽ không bị đánh.”
Thư Vãn không thèm để ý nói: "Không sao.”
Một cái tát mà thôi, so với hai cái đạp hắn đạp vào ngực cô không tính là cái gì.
Cố Cảnh Thâm thấy cô không muốn để ý đến mình, thần sắc lại có chút buồn bã.
Lúc anh ta còn muốn nói gì đó với cô thì Cố Triết lái xe tới.
Anh ta chỉ có thể im lặng, mở cửa xe phía sau cho Thư Vãn.
Thư Vãn đầu vẫn có chút choáng váng, trước khi lên xe, thân thể giống như sắp ngã, Cố Cảnh Thâm thấy vậy vội vàng ôm eo cô.
“Thư tiểu thư, cô không sao chứ?”
Thư Vãn lắc đầu, muốn đẩy tay anh ta ra, nhưng anh ta lại không cho ngược lại còn dùng sức kéo eo cô, đỡ cô vào trong xe.
Nhìn chiếc Rolls Royce kia đi xa, người đàn ông trong xe Koenigsegg đang đậu gần dùng sức vò nát đầu thuốc lá đang nghi ngút trong tay.
Dưới ánh sáng âm u, có ánh trăng trắng lạnh, xuyên thấu qua cửa sổ xe chiếu vào, chiếu rọi lên ngũ quan lạnh lùng tinh xảo của người đàn ông.
Đôi mắt lãnh đạm như sứ giả địa ngục, không có chút cảm xúc nào của một người còn sống.
Quý Lương Xuyên ngồi ở ghế sau, không thấy rõ thần sắc của hắn, chỉ cảm thấy hắn dừng ở chỗ này là vì chờ Thư Vãn.
Anh ta có chút tò mò không tự chủ hỏi: "Anh hai vì sao còn chưa đi?”
Đại khái im lặng vài giây, bên trong xe mới vang lên giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông: "Chờ Tô Thanh.”
Vừa rồi Tô Thanh nói rơi đồ ở Ôn gia, phải quay lại lấy.
Nhưng Quý Lương Xuyên lại cảm thấy cái cớ này rất nát, Tô Thanh ngồi xe của vệ sĩ trở về là được rồi, hắn không cần phải ở chỗ này chờ một trợ lý chứ?
Tuy rằng trợ lý này lớn lên từ nhỏ với hắn, nhưng chút chuyện nhỏ này, không cần nhiều người chờ ở cái góc xỏ xỉnh này chứ?
Trong lòng Quý Lương Xuyên càng cảm thấy bất an: "Anh hai, không phải anh thật sự thích Thư tiểu thư chứ?”
Anh ta cho rằng Quý Tư Hàn sẽ phủ nhận, nhưng anh lại bỗng nhiên trả lời một câu: "Thật sự thích thì sao?”
Quý Lương Xuyên hoảng sợ, vội vàng ngồi thẳng người, khẩn trương không thôi khuyên bảo: "Anh hai, anh đừng làm bậy mà nghĩ không thông, nếu anh thật sự thích cô ấy, thì cô ấy sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng, tuy rằng cô ấy không được xem là tốt lắm, nhưng chúng ta cũng không muốn nhìn thấy máu tanh nữa.”
Quý Tư Hàn nghe vậy, Hắn quay đầu nhìn Quý Lương Xuyên, trên khuôn mặt lập thể tinh xảo, mang theo nụ cười.
“Lão Thất, cậu vẫn dễ lừa gạt như thời niên thiếu.”
Quý Lương Xuyên từ trên mặt hắn nhìn ra ý vui đùa, thần kinh căng thẳng lúc này mới thả lỏng xuống.
Nhưng vẻ mặt anh ta vẫn nghiêm túc, nhắc nhở Quý Tư Hàn: "Anh hai, sau này đừng nói những lời như vậy trước mặt người khác.”
Ở trước mặt anh ta nói thì không sao, nhưng nếu rơi vào tai người khác Quý gia vĩnh viễn sẽ không bình yên.
Quý Tư Hàn thu hồi tầm mắt, trong con ngươi lãnh đạm lộ ra tuyệt vọng sâu không thấy đáy.
Thư Vãn còn đang khiếp sợ Cố Cảnh Thâm lại ra mặt giúp mình đòi công đạo, lại nghe được Ôn Lam trả đũa.
Cô vốn không muốn truy cứu, nhưng Ôn tiểu thư vu khống mình như vậy, cũng tức giận.
Cô vừa định hỏi Ôn Lam, rốt cuộc mình mắng cô cái gì, một giọng nói lạnh như băng bỗng nhiên truyền đến từ phía sau.
“Ôn tiểu thư mấy năm nay đi học ở trường đại học, chính là bản lĩnh đổi trắng thay đen sao?”
Người đàn ông phía sau, mặc âu phục màu đen, đứng dưới ánh đèn vô cùng rạng rỡ.
Thư Vãn nghe được thanh âm của hắn, liền biết là ai, trong lòng cảm kích hắn đứng ra vì mình nói chuyện, nhưng ngay cả đầu cũng không dám quay lại nhìn.
Tầm mắt Quý Tư Hàn như có như không, quét mắt nhìn Cố Cảnh Thâm nắm tay Thư Vãn, thần sắc tối tăm không rõ.
Hắn từ trên bậc thang, chậm rãi đi xuống, đứng vững trước mặt Ôn Lam.
“Vừa rồi lúc Ôn tiểu thư nhục nhã người khác, tôi vừa vặn đi ngang qua.”
Quý Tư Hàn không nể tình chút nào, vạch trần Ôn Lam, khiến mặt Ôn Lam đen thui.
Cô ta còn muốn mở miệng ngụy biện, Quý Tư Hàn lại dùng cặp mắt hoa đào lạnh đến cực hạn kia, nhàn nhạt quét mắt nhìn cô một cái.
Ôn Lam chưa bao giờ nhìn qua ánh mắt đáng sợ như vậy, cho dù ánh mắt của hắn rất đẹp, nhưng thần sắc nơi đó lộ ra đủ để khiến người ta chết cóng.
Cô sợ tới mức lập tức ngậm miệng, sững sờ tại chỗ, động cũng không dám động.
Lúc này Ôn Hằng mới phát hiện em gái nhà mình xảy ra chuyện, vội vàng đẩy đám người ra, vọt tới.
Còn chưa kịp hỏi cô xảy ra chuyện gì, Quý Tư Hàn đã lạnh lùng nhìn anh một cái.
“Ôn gia đúng là gia giáo tốt.”
Quý Tư Hàn bỏ lại những lời này, mang theo một đám vệ sĩ lập tức rời khỏi Ôn gia.
Quý Lương Xuyên ở bên cạnh xem kịch vui, như có điều suy nghĩ, nhìn bóng lưng anh hai nhà mình.
Anh hai nhà anh ta tính tình đạm bạc, chưa bao giờ giúp người không quan trọng nói chuyện.
Lần này lại đứng ra giáo huấn Ôn gia tiểu thư, thật đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Anh ta nhìn Thư Vãn thân mật đứng cùng chỗ với Cố Cảnh Thâm, thần sắc hơi trầm xuống.
Là bởi vì cô, anh hai của anh ta mới phá lệ.
Nhìn không ra, người phụ nữ này còn có chút bản lĩnh, vừa có thể để cho Cố Cảnh Thâm bảo vệ, còn có thể để cho anh hai ra mặt giúp cô.
Quý Lương Xuyên muốn đi qua giáo huấn Thư Vãn, nhưng suy nghĩ kỹ vẫn đành nhịn xuống.
Cho dù là là cô gái mà anh hai anh ta không cần, cũng không tới lượt anh ta lên mặt.
Quý Lương Xuyên xoay người, mang theo trợ lý của mình Chạy theo Quý Tư Hàn.
Cố Cảnh Thâm nhìn bóng lưng anh em Quý thị đi xa, có chút kinh ngạc không hiểu tại sao Quý Tư Hàn lại ra mặt giúp bọn họ.
Nghĩ kĩ, có lẽ Quý nhị thiếu cũng nhìn không nổi loại phụ nữ ở sau lưng chơi thủ đoạn này.
Bị hắn bắt gặp đương nhiên sẽ đứng ra chủ trì công đạo.
Nghĩ vậy, Cố Cảnh Thâm cũng không suy nghĩ sâu xa nữa, ngước mắt nhìn Ôn Lam.
"Nói lại lần nữa, xin lỗi!"
Ôn Hằng thấy bạn tốt của mình nổi giận, vội vàng hỏi Ôn Lam đã xảy ra chuyện gì.
Ôn Lam lúc này cũng không dám ngụy biện nữa, chỉ có thể khóc nói mình ghen tị Thư Vãn nên tức giận tát cô một cái.
Tâm tư muốn giúp em gái của Ôn Hằng lập tức tản ra, chỉ đành nói: "Lời xin lỗi này nên nói!"
Nói xong lại bổ sung một câu: "Nói xin lỗi xong, theo anh trở về tìm cha lĩnh phạt.
Ôn lão gia đương nhiên là ở trong đại sảnh tiếp đón nhân vật cấp bậc trưởng bối, chuyện xảy ra bên ngoài, tạm thời còn không biết.
Cũng không biết anh em Quý thị đã rời đi, chỉ tưởng rằng bọn họ đang nói chuyện với những người trẻ tuổi.
Nếu để cho hắn biết Quý Tư Hàn bị con gái nhà mình làm cho tức giận bỏ đi, chắc chắn sẽ cho cô ta hai cái tát để cô ta nhớ rõ chuyện mình đã làm.
Anh trai của mình cũng bắt cô xin lỗi, Ôn Lam không tình nguyện nhưng cũng chỉ có thể cắn răng, nói với Thư Vãn một tiếng xin lỗi.
Giọng cô nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt không chịu thua khiến Cố Cảnh Thâm rất bất mãn.
Cố Cảnh Thâm còn muốn nói gì đó, Thư Vãn lại ngăn lại: "Cố tổng, đi thôi.”
Tuy rằng Ôn Lam cho cô một cái tát, nhưng đêm nay cô ta lại đánh mất danh dự, cô ta không phục cũng rất bình thường.
Thư Vãn không tính so đo nữa, cũng cảm thấy cho cô một chút giáo huấn, để cô nhớ lâu là đủ rồi.
Hôm nay ngời bị đánh là cô, ngày sau nếu bị đánh là vị hôn thê của Cố Cảnh Thâm, lấy cả Ôn gia cũng không đủ để cho cô ta bồi thường.
Chương 84: Nếu thích thật thì sao
Nhưng mà Ôn Lam không biết Thư Vãn đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy cô là đầu sỏ khiến cô ta mất hết thể diện!
Yến hội vừa tan, cô liền khóc đi tố cáo với Ôn Như Thiên và Ôn Hằng: "Cha, anh, hai người nhất định phải thay con đòi lại công đạo!"
Ôn Như Thiên nghe được cô khóc thút thít, trở tay liền cho một cái tát: "Dám đắc tội với Quý Tư Hàn, còn dám tới trước mặt tao khóc lóc!"
Ôn Lam trong nháy mắt ngừng khóc, vẻ mặt không thể tin, nhìn Ôn Như Thiên: "Ba, ba lại đánh con?!”
"Không cho mày chút giáo huấn, mày làm sao nhớ rõ được, Quý Tư Hàn là người mày có thể đắc tội sao, bạn gái Cố Cảnh Thâm mang tới mày cũng đánh được?”
Ôn Như Thiên sắc mặt xanh mét, cả người phát run, nếu không có Ôn Hằng ngăn cản, ông ta lại cho Ôn Lam một trận.
Ôn Lam không nghĩ tới người ba luôn luôn nâng mình trong lòng bàn tay che chở, lại vì người ngoài mà đánh mình như vậy, tức giận đến ôm mặt bỏ chạy.
Ôn Hằng thấy em gái nhà mình giận dỗi bỏ đi cũng vội vàng đuổi theo.
Ôn gia náo loạn đến gà bay chó sủa khiến mọi người đều biết.
Bên Thư Vãn thì bị Cố Cảnh Thâm dắt ra khỏi trang viên.
Cố Triết đi lấy xe còn chưa tới, Cố Cảnh Thâm đã dắt cô chờ ở cửa.
Thư Vãn cúi đầu nhìn tay anh ta, làm bộ như không có việc gì, giãy ra.
Khoảnh khắc bàn tay nhỏ bé mềm mại rút ra, đáy mắt Cố Cảnh Thâm chợt lóe lên chút mất mát.
Thư Vãn nghĩ anh ta vừa giúp mình, vẫn nói tiếng cảm ơn: "Cố tổng, cảm ơn anh vừa mới giúp tôi nói chuyện.”
Nghe được giọng nói xa cách khách khí của cô, cảm xúc mất mát của Cố Cảnh Thâm càng sâu sắc.
Anh ta nhìn sườn mặt hơi sưng của Thư Vãn, áy náy nói: "Là tôi làm cô thất vọng, nếu không phải vì tôi, cô cũng sẽ không bị đánh.”
Thư Vãn không thèm để ý nói: "Không sao.”
Một cái tát mà thôi, so với hai cái đạp hắn đạp vào ngực cô không tính là cái gì.
Cố Cảnh Thâm thấy cô không muốn để ý đến mình, thần sắc lại có chút buồn bã.
Lúc anh ta còn muốn nói gì đó với cô thì Cố Triết lái xe tới.
Anh ta chỉ có thể im lặng, mở cửa xe phía sau cho Thư Vãn.
Thư Vãn đầu vẫn có chút choáng váng, trước khi lên xe, thân thể giống như sắp ngã, Cố Cảnh Thâm thấy vậy vội vàng ôm eo cô.
“Thư tiểu thư, cô không sao chứ?”
Thư Vãn lắc đầu, muốn đẩy tay anh ta ra, nhưng anh ta lại không cho ngược lại còn dùng sức kéo eo cô, đỡ cô vào trong xe.
Nhìn chiếc Rolls Royce kia đi xa, người đàn ông trong xe Koenigsegg đang đậu gần dùng sức vò nát đầu thuốc lá đang nghi ngút trong tay.
Dưới ánh sáng âm u, có ánh trăng trắng lạnh, xuyên thấu qua cửa sổ xe chiếu vào, chiếu rọi lên ngũ quan lạnh lùng tinh xảo của người đàn ông.
Đôi mắt lãnh đạm như sứ giả địa ngục, không có chút cảm xúc nào của một người còn sống.
Quý Lương Xuyên ngồi ở ghế sau, không thấy rõ thần sắc của hắn, chỉ cảm thấy hắn dừng ở chỗ này là vì chờ Thư Vãn.
Anh ta có chút tò mò không tự chủ hỏi: "Anh hai vì sao còn chưa đi?”
Đại khái im lặng vài giây, bên trong xe mới vang lên giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông: "Chờ Tô Thanh.”
Vừa rồi Tô Thanh nói rơi đồ ở Ôn gia, phải quay lại lấy.
Nhưng Quý Lương Xuyên lại cảm thấy cái cớ này rất nát, Tô Thanh ngồi xe của vệ sĩ trở về là được rồi, hắn không cần phải ở chỗ này chờ một trợ lý chứ?
Tuy rằng trợ lý này lớn lên từ nhỏ với hắn, nhưng chút chuyện nhỏ này, không cần nhiều người chờ ở cái góc xỏ xỉnh này chứ?
Trong lòng Quý Lương Xuyên càng cảm thấy bất an: "Anh hai, không phải anh thật sự thích Thư tiểu thư chứ?”
Anh ta cho rằng Quý Tư Hàn sẽ phủ nhận, nhưng anh lại bỗng nhiên trả lời một câu: "Thật sự thích thì sao?”
Quý Lương Xuyên hoảng sợ, vội vàng ngồi thẳng người, khẩn trương không thôi khuyên bảo: "Anh hai, anh đừng làm bậy mà nghĩ không thông, nếu anh thật sự thích cô ấy, thì cô ấy sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng, tuy rằng cô ấy không được xem là tốt lắm, nhưng chúng ta cũng không muốn nhìn thấy máu tanh nữa.”
Quý Tư Hàn nghe vậy, Hắn quay đầu nhìn Quý Lương Xuyên, trên khuôn mặt lập thể tinh xảo, mang theo nụ cười.
“Lão Thất, cậu vẫn dễ lừa gạt như thời niên thiếu.”
Quý Lương Xuyên từ trên mặt hắn nhìn ra ý vui đùa, thần kinh căng thẳng lúc này mới thả lỏng xuống.
Nhưng vẻ mặt anh ta vẫn nghiêm túc, nhắc nhở Quý Tư Hàn: "Anh hai, sau này đừng nói những lời như vậy trước mặt người khác.”
Ở trước mặt anh ta nói thì không sao, nhưng nếu rơi vào tai người khác Quý gia vĩnh viễn sẽ không bình yên.
Quý Tư Hàn thu hồi tầm mắt, trong con ngươi lãnh đạm lộ ra tuyệt vọng sâu không thấy đáy.
Bình luận facebook