-
Chương 91-92
Chương 91: Chung tôi quen biết nhiều năm
Thư Vãn suy nghĩ nếu ra khỏi phòng nghỉ ngơi không chừng sẽ đụng phải Quý Tư Hàn nên cô lắc đầu từ chối.
Cố Cảnh Thâm có chút bất đắc dĩ, nhìn cô một cái.
“Tôi đi lấy cho cô chút đồ ăn.”
Nói xong, không để ý Thư Vãn ngăn cản, anh ta liền trực tiếp đứng dậy rời đi.
Với thân phận của Cố Cảnh Thâm, Quý thị sẽ lựa chọn tiêu chuẩn cao nhát để tiếp đãi.
Nà ăn anh ta tới là nhà hàng Quý Tư Hàn đang dung bữa.
Nhìn đồ ăn rực rỡ muôn màu, Cố Cảnh Thâm có chút không biết nên lấy cái gì.
Anh ta dứt khoát lấy di động ra, gọi điện thoại cho Thư Vãn:"Cô thích ăn cái gì?”
Thư Vãn nói cái gì cũng không muốn ăn, Cố Cảnh Thâm lại khuyên nhủ: "Nhất định phải ăn một chút, buổi chiều cô còn phải chăm sóc tôi.”
Cô đành phải nói: "Thức ăn dễ tiêu hóa là tốt rồi.”
Cố Cảnh Thâm ôn nhu hỏi: "Vậy thịt cá, rau dưa, sữa chua đều cho em một ít đi, món chính cô chọn cơm hay mì?"
“Không cần, như vậy là đủ rồi.”
“Được, chờ tôi.”
Cố Cảnh Thâm thấy cô ngoan ngoãn như vậy, cười cúp điện thoại muốn đi lấy thức ăn, phía sau lại truyền đến một giọng nói lạnh như băng.
“Cố tổng không dễ dàng tới tham gia đấu thầu còn phải chăm sóc bạn gái.”
Cố Cảnh Thâm quay đầu lại liền thấy Quý Tư Hàn đứng ở một bên.
Thân hình cao lớn của hắn, mặc dù không phân cao thấp với anh ta, nhưng từ trên người hắn có một luồng khí áp bách.
Cố Cảnh Thâm nhìn hắn, lạnh nhạt nói: "Quý tổng nói đùa, sao tôi lại dẫn bạn gái tới tham gia đấu thầu.”
Quý Tư Hàn hơi nhíu mày: "Thư tiểu thư không phải bạn gái của cậu thì là cái gì?”
Cố Cảnh Thâm không thích giọng điệu cao cao tại thượng của hắn, nhưng vẫn nhẫn nại trả lời: "Tôi và cô ấy không có quan hệ gì, chỉ là...”
“Chỉ là cái gì?”
Hắn vội vàng hỏi, khiến Cố Cảnh Thâm có chút khó hiểu: "Hình như Quý tổng rất quan tâm chuyện của tôi và Thư tiểu thư?”
Quý Tư Hàn mặt không đổi sắc, cong khóe miệng: "Chẳng qua là tò mò muốn biết Cố tổng chơi với người phụ nữ mà Lâm Trạch Thần từng chơi.”
Cuối cùng, hắn vẫn không quên trào phúng một câu: "Cũng không sợ nhiễm bệnh sao.”
Cố Cảnh Thâm nghe vậy, thần sắc có chút khó coi: "Quý tổng, anh chửi bới một người phụ nữ như vậy, cũng quá không phong độ rồi.”
Quý Tư Hàn đi tới trước mặt Cố Cảnh Thâm, lạnh lùng nhìn thẳng anh: "Vậy cậu cảm thấy cái gì là có phong độ?”
Cố Cảnh Thâm không trả lời những lời này, ngược lại dùng ánh mắt xem xét nhìn về phía hắn.
“Quý tổng, hình như anh luôn nhắm vào tôi.”
Trong buổi đấu thầu, ở nhà hàng, thậm chí lần đầu tiên gặp mặt, hắn đều nhằm vào mình.
Trước kia anh ta chưa từng gặp Quý Tư Hàn, càng không có khả năng đắc tội với hắn, vì sao hắn lại nhằm vào mình?
Thần sắc Quý Tư Hàn hơi động một chút, rồi lại rất nhanh khôi phục bình thường.
“Chẳng qua là sợ Cố tổng bị lừa mà thôi.”
“Ý anh là Thư tiểu thư gạt tôi?”
Cố Cảnh Thâm hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Quý Tư Hàn không trả lời, vẻ mặt ít nhiều có chút ngạo mạn.
Cố Cảnh Thâm lại biết mình hỏi đúng: "Quý tổng sợ là hiểu lầm, tôi và Thư tiểu thư quen biết nhiều năm, cô ấy là người như thế nào, tôi biết rõ nhất, cô ấy không có khả năng lừa tôi.”
Câu nói này Cố Cảnh Thâm cố ý để ngữ khí tăng thêm không ít, giống như là nói cho chính hắn nghe.
Trước đây khi cô quỳ gối trước cửa nhà Cố cầu xin mình ra ngoài gặp mặt một lần, anh cảm thấy cô quá phiền.
Sau đó tra được một ít tin tức, lại làm cho anh ta cảm thấy tâm cơ của cô rất sâu cũng không để ý tới cô nữa.
Nhưng mấy ngày gần đây ở chung, làm cho anh ta cảm giác Thư Vãn không phải người như vậy.
Những lời này của Cố Cảnh Thâm khiến sắc mặt lạnh nhạt của Quý Tư Hàn mơ hồ hiện lên một tia tức giận.
Hai người quen biết nhiều năm?
Cố Cảnh Thâm không nhận ra sự khác thường của hắn, hờ hững trả lời: "Phải nói là, quen biết từ nhỏ.”
Chỉ là anh ta mất trí nhớ, không nhớ rõ bọn họ đã từng có quá khứ, bằng không anh ta sao cái gì cũng không biết.
Chương 92:Nhìn Cho Rõ Tôi Là Ai
Đáy mắt Quý Tư Hàn đột nhiên dâng lên một cỗ lệ khí, ánh mắt hung ác nham hiểm lạnh lẽo, giống như là muốn xuyên thấu tim phổi, làm cho người ta cả người phát lạnh.
Hắn giật giật môi, còn muốn hỏi gì thì Ninh Uyển từ bên ngoài đi vào.
“Tư Hàn, quả nhiên anh ở chỗ này!”
Cố Cảnh Thâm quay đầu nhìn Ninh đại tiểu thư, lại quay đầu nói với Quý Tư Hàn: "Cố tổng, tôi không quấy rầy anh cùng bạn gái dùng cơm.”
Lời này của anh ta mang chút ý trào phúng, ai bảo Quý Tư Hàn mới trào phúng anh ta mang bạn gái tới tham gia đấu thầu chứ.
Mặc dù ở hạng mục này Quý thị là bên A, nhưng đối với Cố Cảnh Thâm mà nói, anh ta có rất nhiều thực lực giành được quyền khai phá, cũng không cần sợ đắc tội Quý Tư Hàn.
Cố Cảnh Thâm bỏ lại những lời này, liền xoay người đi lấy thức ăn.
Ninh Uyển vừa lúc đi lên, vừa định hỏi Quý Tư Hàn có muốn cùng dùng cơm hay không thì thấy hắn đột nhiên lạnh mặt, cất bước đi ra ngoài nhà hàng.
Ninh Uyển thấy thế, sắc mặt cũng trầm xuống, Quý Tư Hàn rốt cuộc là có ý gì, sao sau khi mình về nước, hắn càng ngày càng không muốn gặp cô?
Lúc Cố Cảnh Thâm cầm cơm trưa trở về, Thư Vãn đang ngồi trên sô pha ngủ.
Trong tay cô ôm gối, khuôn mặt to bằng bàn tay, tựa vào phía trên gối, lông mi thật dài, che lại cặp mắt trong suốt sạch sẽ kia.
Cố Cảnh Thâm thấy cô ngủ say, không đành lòng quấy rầy cô, lại sợ cô ngồi ngủ không thoải mái, suy nghĩ một chút, khom lưng ôm cô lên.
Khoảnh khắc ôm cô, trong đầu Cố Cảnh Thâm hiện lên vài hình ảnh, tựa như trước đây anh cũng từng ôm cô như vậy.
Anh ta cúi đầu nhìn về phía khuôn mặt điềm tĩnh trước mắt, vào giờ khắc này anh ta cảm thấy Thư Vãn đã từng thuộc về mình.
Nhưng anh ta không nhớ rõ, cái gì cũng nghĩ không ra, thậm chí càng nghĩ đầu lại càng đau.
Cái loại đau đớn này, tựa như có vô số con sâu, ở trong đầu anh ta điên cuồng gặm nhấm.
Anh ta muốn bắt lấy những mảnh vỡ vụn nhỏ, nhưng lại bị những con sâu này từng chút từng chút ăn hết, không còn lại gì.
Anh ta đau đến sắc mặt trắng bệch, cả người đổ mồ hôi lạnh, lại ôm chặt người trong ngực, luyến tiếc buông tay.
Giống như vừa buông ta anh ta sẽ mất đi cô, loại cảm giác này làm anh ta sống không bằng chết.
Cho đến khi bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, anh ta mới phục hồi lại tinh thần, có chút giật mình, nhanh chóng đem Thư Vãn đặt ở sô pha dài.
“Vào đi.”
Nghe được thanh âm của anh, lúc này Tô phó tổng mới đẩy cửa đi vào.
Cố tổng, cuộc đấu thầu bắt đầu sớm hơn dự tính rồi, chúng ta vào thôi.
"Không phải là hai giờ chiều sao?"
Thời gian ban đầu là hai giờ, nhân viên Quý thị vừa mới tới thông báo lại.
Cố Cảnh Thâm nhíu mày, một tập đoàn lớn như vậy lại tùy ý thay đổi thời gian, không khỏi cũng quá hoang đường.
“Cố tổng, chúng ta mau đi thôi, vừa rồi người của Quý thị nói ai không tới, liền đá người đó.”
Cũng chỉ có bọn họ có thể làm được loại chuyện này.
Cố Cảnh Thâm hừ lạnh một tiếng, cất bước muốn đi, lại quay đầu nhìn Thư Vãn.
“Muốn đánh thức Thư tiểu thư sao?" Tô phó tổng lắm miệng hỏi một câu.
“Không cần.”
Cố Cảnh Thâm cởi áo khoác trên người, đắp lên thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của cô.
Lúc này mới xoay người đi theo Tô phó tổng về phía hội trường.
Thư Vãn vừa ngủ, liền trực tiếp rơi vào trạng thái hôn mê, làm thế nào cũng không tỉnh.
Cảm giác được trên mặt bị vỗ vài cái, lúc này mới mơ mơ màng màng mở hai mắt ra.
Vẫn là tầm mắt mơ hồ, tập trung rất lâu, chỉ mơ hồ thấy trước mắt có một hình dáng.
“Cố tổng là anh sao?”
Cô vừa hỏi ra những lời này, cả người đã bị ôm lên.
Trong lúc trời đất quay cuồng, một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng đột nhiên phóng đại trước mắt.
“Nhìn rõ tôi là ai!”
Nghe được giọng nói lạnh như băng này, Thư Vãn mới đột nhiên tỉnh táo.
Người trước mắt, không phải Cố Cảnh Thâm, mà là Quý Tư Hàn!
Thư Vãn suy nghĩ nếu ra khỏi phòng nghỉ ngơi không chừng sẽ đụng phải Quý Tư Hàn nên cô lắc đầu từ chối.
Cố Cảnh Thâm có chút bất đắc dĩ, nhìn cô một cái.
“Tôi đi lấy cho cô chút đồ ăn.”
Nói xong, không để ý Thư Vãn ngăn cản, anh ta liền trực tiếp đứng dậy rời đi.
Với thân phận của Cố Cảnh Thâm, Quý thị sẽ lựa chọn tiêu chuẩn cao nhát để tiếp đãi.
Nà ăn anh ta tới là nhà hàng Quý Tư Hàn đang dung bữa.
Nhìn đồ ăn rực rỡ muôn màu, Cố Cảnh Thâm có chút không biết nên lấy cái gì.
Anh ta dứt khoát lấy di động ra, gọi điện thoại cho Thư Vãn:"Cô thích ăn cái gì?”
Thư Vãn nói cái gì cũng không muốn ăn, Cố Cảnh Thâm lại khuyên nhủ: "Nhất định phải ăn một chút, buổi chiều cô còn phải chăm sóc tôi.”
Cô đành phải nói: "Thức ăn dễ tiêu hóa là tốt rồi.”
Cố Cảnh Thâm ôn nhu hỏi: "Vậy thịt cá, rau dưa, sữa chua đều cho em một ít đi, món chính cô chọn cơm hay mì?"
“Không cần, như vậy là đủ rồi.”
“Được, chờ tôi.”
Cố Cảnh Thâm thấy cô ngoan ngoãn như vậy, cười cúp điện thoại muốn đi lấy thức ăn, phía sau lại truyền đến một giọng nói lạnh như băng.
“Cố tổng không dễ dàng tới tham gia đấu thầu còn phải chăm sóc bạn gái.”
Cố Cảnh Thâm quay đầu lại liền thấy Quý Tư Hàn đứng ở một bên.
Thân hình cao lớn của hắn, mặc dù không phân cao thấp với anh ta, nhưng từ trên người hắn có một luồng khí áp bách.
Cố Cảnh Thâm nhìn hắn, lạnh nhạt nói: "Quý tổng nói đùa, sao tôi lại dẫn bạn gái tới tham gia đấu thầu.”
Quý Tư Hàn hơi nhíu mày: "Thư tiểu thư không phải bạn gái của cậu thì là cái gì?”
Cố Cảnh Thâm không thích giọng điệu cao cao tại thượng của hắn, nhưng vẫn nhẫn nại trả lời: "Tôi và cô ấy không có quan hệ gì, chỉ là...”
“Chỉ là cái gì?”
Hắn vội vàng hỏi, khiến Cố Cảnh Thâm có chút khó hiểu: "Hình như Quý tổng rất quan tâm chuyện của tôi và Thư tiểu thư?”
Quý Tư Hàn mặt không đổi sắc, cong khóe miệng: "Chẳng qua là tò mò muốn biết Cố tổng chơi với người phụ nữ mà Lâm Trạch Thần từng chơi.”
Cuối cùng, hắn vẫn không quên trào phúng một câu: "Cũng không sợ nhiễm bệnh sao.”
Cố Cảnh Thâm nghe vậy, thần sắc có chút khó coi: "Quý tổng, anh chửi bới một người phụ nữ như vậy, cũng quá không phong độ rồi.”
Quý Tư Hàn đi tới trước mặt Cố Cảnh Thâm, lạnh lùng nhìn thẳng anh: "Vậy cậu cảm thấy cái gì là có phong độ?”
Cố Cảnh Thâm không trả lời những lời này, ngược lại dùng ánh mắt xem xét nhìn về phía hắn.
“Quý tổng, hình như anh luôn nhắm vào tôi.”
Trong buổi đấu thầu, ở nhà hàng, thậm chí lần đầu tiên gặp mặt, hắn đều nhằm vào mình.
Trước kia anh ta chưa từng gặp Quý Tư Hàn, càng không có khả năng đắc tội với hắn, vì sao hắn lại nhằm vào mình?
Thần sắc Quý Tư Hàn hơi động một chút, rồi lại rất nhanh khôi phục bình thường.
“Chẳng qua là sợ Cố tổng bị lừa mà thôi.”
“Ý anh là Thư tiểu thư gạt tôi?”
Cố Cảnh Thâm hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Quý Tư Hàn không trả lời, vẻ mặt ít nhiều có chút ngạo mạn.
Cố Cảnh Thâm lại biết mình hỏi đúng: "Quý tổng sợ là hiểu lầm, tôi và Thư tiểu thư quen biết nhiều năm, cô ấy là người như thế nào, tôi biết rõ nhất, cô ấy không có khả năng lừa tôi.”
Câu nói này Cố Cảnh Thâm cố ý để ngữ khí tăng thêm không ít, giống như là nói cho chính hắn nghe.
Trước đây khi cô quỳ gối trước cửa nhà Cố cầu xin mình ra ngoài gặp mặt một lần, anh cảm thấy cô quá phiền.
Sau đó tra được một ít tin tức, lại làm cho anh ta cảm thấy tâm cơ của cô rất sâu cũng không để ý tới cô nữa.
Nhưng mấy ngày gần đây ở chung, làm cho anh ta cảm giác Thư Vãn không phải người như vậy.
Những lời này của Cố Cảnh Thâm khiến sắc mặt lạnh nhạt của Quý Tư Hàn mơ hồ hiện lên một tia tức giận.
Hai người quen biết nhiều năm?
Cố Cảnh Thâm không nhận ra sự khác thường của hắn, hờ hững trả lời: "Phải nói là, quen biết từ nhỏ.”
Chỉ là anh ta mất trí nhớ, không nhớ rõ bọn họ đã từng có quá khứ, bằng không anh ta sao cái gì cũng không biết.
Chương 92:Nhìn Cho Rõ Tôi Là Ai
Đáy mắt Quý Tư Hàn đột nhiên dâng lên một cỗ lệ khí, ánh mắt hung ác nham hiểm lạnh lẽo, giống như là muốn xuyên thấu tim phổi, làm cho người ta cả người phát lạnh.
Hắn giật giật môi, còn muốn hỏi gì thì Ninh Uyển từ bên ngoài đi vào.
“Tư Hàn, quả nhiên anh ở chỗ này!”
Cố Cảnh Thâm quay đầu nhìn Ninh đại tiểu thư, lại quay đầu nói với Quý Tư Hàn: "Cố tổng, tôi không quấy rầy anh cùng bạn gái dùng cơm.”
Lời này của anh ta mang chút ý trào phúng, ai bảo Quý Tư Hàn mới trào phúng anh ta mang bạn gái tới tham gia đấu thầu chứ.
Mặc dù ở hạng mục này Quý thị là bên A, nhưng đối với Cố Cảnh Thâm mà nói, anh ta có rất nhiều thực lực giành được quyền khai phá, cũng không cần sợ đắc tội Quý Tư Hàn.
Cố Cảnh Thâm bỏ lại những lời này, liền xoay người đi lấy thức ăn.
Ninh Uyển vừa lúc đi lên, vừa định hỏi Quý Tư Hàn có muốn cùng dùng cơm hay không thì thấy hắn đột nhiên lạnh mặt, cất bước đi ra ngoài nhà hàng.
Ninh Uyển thấy thế, sắc mặt cũng trầm xuống, Quý Tư Hàn rốt cuộc là có ý gì, sao sau khi mình về nước, hắn càng ngày càng không muốn gặp cô?
Lúc Cố Cảnh Thâm cầm cơm trưa trở về, Thư Vãn đang ngồi trên sô pha ngủ.
Trong tay cô ôm gối, khuôn mặt to bằng bàn tay, tựa vào phía trên gối, lông mi thật dài, che lại cặp mắt trong suốt sạch sẽ kia.
Cố Cảnh Thâm thấy cô ngủ say, không đành lòng quấy rầy cô, lại sợ cô ngồi ngủ không thoải mái, suy nghĩ một chút, khom lưng ôm cô lên.
Khoảnh khắc ôm cô, trong đầu Cố Cảnh Thâm hiện lên vài hình ảnh, tựa như trước đây anh cũng từng ôm cô như vậy.
Anh ta cúi đầu nhìn về phía khuôn mặt điềm tĩnh trước mắt, vào giờ khắc này anh ta cảm thấy Thư Vãn đã từng thuộc về mình.
Nhưng anh ta không nhớ rõ, cái gì cũng nghĩ không ra, thậm chí càng nghĩ đầu lại càng đau.
Cái loại đau đớn này, tựa như có vô số con sâu, ở trong đầu anh ta điên cuồng gặm nhấm.
Anh ta muốn bắt lấy những mảnh vỡ vụn nhỏ, nhưng lại bị những con sâu này từng chút từng chút ăn hết, không còn lại gì.
Anh ta đau đến sắc mặt trắng bệch, cả người đổ mồ hôi lạnh, lại ôm chặt người trong ngực, luyến tiếc buông tay.
Giống như vừa buông ta anh ta sẽ mất đi cô, loại cảm giác này làm anh ta sống không bằng chết.
Cho đến khi bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, anh ta mới phục hồi lại tinh thần, có chút giật mình, nhanh chóng đem Thư Vãn đặt ở sô pha dài.
“Vào đi.”
Nghe được thanh âm của anh, lúc này Tô phó tổng mới đẩy cửa đi vào.
Cố tổng, cuộc đấu thầu bắt đầu sớm hơn dự tính rồi, chúng ta vào thôi.
"Không phải là hai giờ chiều sao?"
Thời gian ban đầu là hai giờ, nhân viên Quý thị vừa mới tới thông báo lại.
Cố Cảnh Thâm nhíu mày, một tập đoàn lớn như vậy lại tùy ý thay đổi thời gian, không khỏi cũng quá hoang đường.
“Cố tổng, chúng ta mau đi thôi, vừa rồi người của Quý thị nói ai không tới, liền đá người đó.”
Cũng chỉ có bọn họ có thể làm được loại chuyện này.
Cố Cảnh Thâm hừ lạnh một tiếng, cất bước muốn đi, lại quay đầu nhìn Thư Vãn.
“Muốn đánh thức Thư tiểu thư sao?" Tô phó tổng lắm miệng hỏi một câu.
“Không cần.”
Cố Cảnh Thâm cởi áo khoác trên người, đắp lên thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của cô.
Lúc này mới xoay người đi theo Tô phó tổng về phía hội trường.
Thư Vãn vừa ngủ, liền trực tiếp rơi vào trạng thái hôn mê, làm thế nào cũng không tỉnh.
Cảm giác được trên mặt bị vỗ vài cái, lúc này mới mơ mơ màng màng mở hai mắt ra.
Vẫn là tầm mắt mơ hồ, tập trung rất lâu, chỉ mơ hồ thấy trước mắt có một hình dáng.
“Cố tổng là anh sao?”
Cô vừa hỏi ra những lời này, cả người đã bị ôm lên.
Trong lúc trời đất quay cuồng, một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng đột nhiên phóng đại trước mắt.
“Nhìn rõ tôi là ai!”
Nghe được giọng nói lạnh như băng này, Thư Vãn mới đột nhiên tỉnh táo.
Người trước mắt, không phải Cố Cảnh Thâm, mà là Quý Tư Hàn!
Bình luận facebook