• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Người Tình Của Lý Tổng (2 Viewers)

  • Chương 11-15

Chương 11: Kém hơn Uyển Nhi của tôi rất nhiều

Quý tổng, giới thiệu một chút, đây là người phụ nữ của tôi tên Thư Vãn.

Lời giới thiệu của Lâm Trạch Thần khiến Thư Vãn sửng sốt.

Không nghĩ tới danh phận mà bản thân từng hy vọng xa vời, lại được một tên biến thái ban cho.

Mà người đàn ông cô hy vọng xa vời kia, từ đầu đến cuối chỉ ngồi thưởng thức rượu, không nhìn cô một cái.

Dường như tất cả những gì xảy ra ở đây đều không liên quan đến hắn, lạnh nhạt như vậy, lại tuyệt tình như vậy.

Lâm Trạch Thần thấy Quý Tư Hàn không có nửa phần hứng thú, vội vàng nâng cằm Thư Vãn lên.

Quý tổng, anh nhìn xem, có phải cô ấy rất giống Ninh Uyển nhà anh không?

Hôm nay anh đến Ninh thị bàn dự án, gặp Ninh đại tiểu thư lớn lên cực kỳ giống Thư Vãn.

Hỏi thăm một phen mới biết được vị Ninh đại tiểu thư vừa về nước này là người phụ nữ của Quý Tư Hàn.

Hắn liền vội vàng đi Quý thị, mượn khuôn mặt giống nhau của Thư Vãn và Ninh Uyển lôi kéo làm quen với Quý Tư Hàn, lúc này mới thành công mời được hắn.

Lâm Trạch Thần nghĩ Quý Tư Hàn đã hạ mình, lát nữa nhất định phải mượn cơ hội này giành được hạng mục Thành Tây.

Nghe Lâm Trạch Thần nói, Quý Tư Hàn lúc này mới chậm rãi nâng đôi mắt lãnh đạm lên.

Anh nhìn cô từ trên xuống dưới như nhìn một người xa lạ.

Đôi mắt hoa đào của hắn như ở trong sương mù, làm cho người ta nhìn không ra chút cảm xúc nào.

Hắn bình tĩnh nhìn một hồi, lạnh nhạt nói một câu: "Kém hơn Uyển Nhi nhà tôi rất nhiều.”

Lời này giống như một thanh đao, hung hăng đâm vào tim Thư Vãn, đau đến máu tươi đầm đìa.

“Đương nhiên là không sánh bằng Ninh đại tiểu thư.”

Lâm Trạch Thần cầm lấy cằm của cô, giống như nhìn giống loài đê tiện, khinh miệt nói: "Cô ấy là cô nhi, không quyền không thế không bối cảnh, Ninh đại tiểu thư thế nhưng là con gái duy nhất của tập đoàn Ninh thị, có bằng cấp cao, chỉ số thông minh cao, cô ấy làm sao có thể so sánh được?!"

Đúng vậy, cô làm sao có thể so sánh được?

Trong mắt Quý Tư Hàn, cô chỉ là một thế thân, sao có thể so được với chính chủ?

Thư Vãn mím chặt môi, không nói một lời, trái tim đang rỉ máu...

Lâm Trạch Thần nói nhiều lời hạ thấp Thư Vãn như vậy, chính là để khen tặng Quý Tư Hàn.

Nhưng Quý Tư Hàn làm như không phát hiện ra, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn Lâm Trạch Thần, hắn từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu thưởng thức ly rượu.

Xem ra là không có hứng thú với loại đề tài này, Lâm Trạch Thần thức thời không nói nhiều, trực tiếp lôi Thư Vãn ngồi xuống đối diện hắn.

Bọn họ vừa ngồi xuống, một người đàn ông mặc âu phục đắt tiền bỗng nhiên mở một chai rượu, đưa tới trước mặt Thư Vãn.

“Thư tiểu thư đúng không, có thể uống rượu không?”

Thư Vãn không biết người đàn ông này là ai, có chút không dám uống.

Nếu anh ta bỏ chút đồ vào bên trong, đến lúc Lâm Trạch Thần muốn chơi cô thế nào thì chơi thế ấy.

Trong lúc cô do dự, người đàn ông bỗng nhiên nhếch môi cười, "Yên tâm, không có bỏ thuốc.”

Nam nhân cười đến ôn nhuận như ngọc, làm cho Thư Vãn thoáng yên tâm một chút.

Cô nhận lấy ly rượu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, vẫn không dám nuốt xuống.

Bạn gái ngồi bên cạnh người đàn ông nhìn thấy, nhịn không được cười một tiếng.

Tôi nói này Lâm thiếu, người phụ nữ cậu tìm càng ngày càng không đẳng cấp, Lương Xuyên nhà tôi tốt bụng rót rượu cho cô ấy, cô ấy còn đề phòng không dám uống, thật sự là một chút mặt mũi cũng không cho.

Lương Xuyên trong miệng người phụ nữ, là anh em họ của Quý Tư Hàn, tên là Quý Lương Xuyên, cũng là một công tử ăn chơi trát tán, nhưng còn chưa đến mức biến thái như Lâm Trạch Thần.

Thư Vãn đi theo Quý Tư Hàn tới nay, chưa bao giờ gặp qua người nhà hay bạn bè của hắn, đây là lần đầu tiên cô gặp Quý Lương Xuyên.

Cô không khỏi quan sát anh ta nhiều hơn vài lần, bộ dạng có chút tương tự Quý Tư Hàn, nhưng không lãnh đạm như Quý Tư Hàn, ngược lại còn rất ôn hòa.

Người phụ nữ thấy Thư Vãn nghe được lời của mình, ngay cả phản ứng cũng không có, sắc mặt nhất thời đen xuống.

Ý tứ trong lời nói của cô ta rất rõ ràng, muốn đổi lại là người khác, nhất định có thể nghe ra ý ở ngoài lời, đơn giản chính là muốn ép cô uống hết chén rượu kia.

Cô thức thời hướng Quý Lương Xuyên bồi lễ, đem rượu uống một hơi cạn sạch, việc này cũng liền qua đi.

Nhưng cô cố tình giả bộ nghe không hiểu, không khỏi có hơi thất lễ.

Thư Vãn đương nhiên là nghe ra, nhưng cô ta là đang nói với Lâm Trạch Thần, không có trực tiếp nói với cô cho nên cô đương nhiên phải giả ngu.

Người phụ nữ bất mãn nhắc nhở Lâm Trạch Thần: "Lâm thiếu, hôm nay anh có thể gặp được Quý tổng, còn phải nhờ có Lương Xuyên nhà tôi giới thiệu giúp anh, nếu không anh sẽ không gặp được đâu, chớ nói chi là nói chuyện hạng mục, nhưng người phụ nữ của anh ngay cả ly rượu cũng không chịu uống, lát nữa còn chơi thế nào?"
Chương 12: không có đi ra làm qua

Thư Vãn còn tưởng rằng Lâm Trạch Thần và Quý Tư Hàn rất quen thuộc, không ngờ là Quý Lương Xuyên giới thiệu.

Xem ra Lâm Trạch Thần tổ chức buổi tiệc này, không chỉ đơn giản là dẫn cô gặp mấy người bạn, anh ta còn muốn giành hạng mục trong tay của Quý Tư Hàn.

Nhưng mà như vậy cũng tốt, nói hạng mục nhất định phải tốn chút thời gian, cô còn có thời gian nghĩ biện pháp thoát thân.

Nghĩ tới đây, thân thể căng thẳng của Thư Vãn, thoáng buông xuống.

Vừa thở phào nhẹ nhõm, Lâm Trạch Thần bên cạnh bỗng nhiên hất cằm về phía cô: "Uống đi.”

Thư Vãn cũng không có biện pháp giả ngu nữa, đành phải nâng ly lên, uống một hơi cạn sạch.

Cô rất ít uống rượu, bởi vì Quý Tư Hàn không thích mùi rượu cho nên cô đến một giọt rượu không dính.

Đột nhiên uống xuống một chén rượu mạnh, sặc đến nước mắt cô đều chảy ra.

Lâm Trạch Thần thấy thế, vội vàng ôm cô, giúp cô vỗ lưng thuận khí.

Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Quý Tư Hàn rơi vào tay Thư Vãn.

Hai mắt đẫm lệ mơ hồ, Thư Vãn tựa hồ nhìn thấy sát ý trong mắt hắn.

Nhưng khi tầm mắt một lần nữa nhìn về phía hắn, cô phát hiện trong mắt hắn ngoại trừ đạm mạc xa cách, cái gì cũng không có.

Thư Vãn cười cười tự giễu, Quý Tư Hàn chỉ coi cô là thế thân, chưa bao giờ để cô ở trong lòng, cô còn chờ mong cái gì nữa.

Thấy Thư Vãn thở phào nhẹ nhõm, Lâm Trạch Thần lúc này mới ôm cô nói với Quý Lương Xuyên: "Cô gái này chưa ra ngoài chơi bao giờ, không biết uống rượu, thứ lỗi.”

Quý Lương Xuyên cười cười không nói gì, nữ nhân bên cạnh hắn lại bỗng nhiên nổi giận: "Lời này của Lâm thiếu là có ý gì?!"

Lâm Trạch Thần nhíu mày kiếm, không nóng không lạnh nói: "Bà chị, em đâu có nói chị, chị kích động như vậy làm gì?”

Người phụ nữ bị gọi là chị, trong nháy mắt nổ tung, "Tôi nhỏ hơn anh nhiều như vậy, anh không biết xấu hổ gọi tôi là chị?”

"Tuổi cô nhỏ hơn tôi, nhưng cô lớn lên lại già hơn tôi, không gọi cô là chị, chẳng lẽ còn gọi cô là em!"

“Anh......”

Người phụ nữ bị oán đến á khẩu không trả lời được, cô ta giậm chân, xoay người kéo tay áo Quý Lương Xuyên làm nũng.

“Anh Lương Xuyên, anh xem anh ấy nói em như vậy, thật sự rất đáng hận, chúng ta đừng chơi với anh ấy nữa, đi thôi.”

Quý Lương Xuyên tốt tính, vỗ vỗ tay cô: "An Nghiên, tính tình Lâm đại thiếu gia, em cũng không phải không biết, cậu ấy không có ý gì đâu.”

An Nghiên làm sao chịu nghe theo, mặc dù là lá bài của Dạ Sắc, nhưng hôm nay theo Quý Lương Xuyên cô ta cũng không muốn lại bị người ta châm chọc.

Cô ta không thể làm gì Lâm Trạch Thần, nhưng đối phó với người phụ nữ của anh ta thì không có vấn đề gì.

“Quên đi, em không so đo với anh nữa, chúng ta tới đây là để chơi, vui vẻ là được.”

“Nhưng ngồi như vậy có chút nhàm chán, không bằng chúng ta chơi một trò chơi đi.”

Nghe nói chơi game, mọi người ở đây đều hứng thú.

“Chơi trò gì?”

An Nghiên lấy ra mấy bộ bài, đặt lên bàn.

“Tổ đội đánh bài, ai thua thì cởi một bộ quần áo.”

Thú vị.

Lâm Trạch Thần đương nhiên sẽ không cự tuyệt loại tràng diện hương diễm này, cho nên liền đồng ý.

Quý Lương Xuyên sợ Quý Tư Hàn không thích ứng, nghiêng đầu nhìn hắn một cái, "Anh hai, bọn họ chơi có hơi lớn, nếu như anh không muốn..."

Còn chưa nói xong, Quý Tư Hàn đã nhận lấy lá bài An Nghiên đưa tới nói: "Chơi thế nào?”

Quý Lương Xuyên kinh ngạc tại chỗ, anh hai của anh ta từ trước đến nay chán ghét mấy chỗ này, nhưng hôm nay Lâm Trạch Thần chỉ nói một câu để hắn đi gặp người có tướng mạo giống Ninh đại tiểu thư, hắn liền đồng ý, không chỉ ngoan ngoãn theo tới, hiện tại còn muốn nhẫn nại cùng bọn hắn chơi trò chơi, chuyện này nói ra quá khác thường.

An Nghiên cũng không nghĩ tới Quý Tư Hàn trong tin đồn không gần nữ sắc, lại dễ nói chuyện như vậy, lúc này liền cười như hoa.

“Rất đơn giản, tôi dạy anh.”

An Nghiên đem quy tắc nói ra một lần, sau đó triệu tập mọi người đến bốc thăm tổ đội.

Thư Vãn cứng đờ ngồi trên sô pha, có chút không biết làm sao.

Cô đang do dự mở miệng cự tuyệt như thế nào, An Nghiên lại giống như nhìn ra tâm tư của cô, mở miệng trước cô một bước.

“Người tới đều phải tham dự, Thư tiểu thư sẽ không nể mặt chứ?”

Lời này vừa nói ra, tầm mắt mọi người đều đặt trên người cô.

Thư Vãn bị nhìn chằm chằm rất không thoải mái, giống như cô không chơi sẽ làm mất hứng mọi người.

Những gười đang ngồi ở đây cô không thể đắc tội nổi, cô chỉ có một con đường đó là tham gia mà thôi.

Thấy cô lần này thức thời, lúc này An Nghiên mới buông tha cho cô.
Chương 13: Thua cởi một bộ quần áo

"Bây giờ bắt đầu bốc thăm, những người bốc số giống nhau thì ngồi gần nhau."

An Nghiên đặt cục giấy lên bàn, bắt được hai người cùng số, tự động tạo thành một đôi.

Số người chơi lần đầu là bốn người, những người khác thì xếp hàng đợi tới lượt, ai bắt được số 1-2 sẽ chơi trước.

Thư Vãn thật không may, bốc được con số 2.

Cô ngước mắt nhìn đối diện, Quý Tư Hàn bốc được số 1, vừa vặn là đối địch với cô.

An Nghiên cũng bốc được số 1, nhíu mày nhìn Thư Vãn, xem tôi sẽ chỉnh chết cô như thế nào.

"Còn có một số hai đâu, ai bốc được?"

Quý Lương Xuyên do dự một chút, vẫn mở cục giấy trong lòng bàn tay ra.

Anh ta cười với Thư Vãn, "Anh không giỏi chơi bài, lát nữa dựa vào em nhé.”

Thư Vãn cười gượng gạo đáp lại anh ta.

Thật ra cô là một cô gái ngoan ngoãn, từ nhỏ ở cô nhi viện nghe lời viện trưởng, ở trường học nghe lời giáo viên, ra xã hội nghe lời ông chủ, có đàn ông nghe lời đàn ông, thế cho nên cô sống đến lớn tuổi như vậy, còn chưa từng chơi qua trò chơi bài này.

Vừa rồi An Nghiên nói quy tắc hơi nhanh nên cô còn chưa nhớ kỹ cách chơi, mà Quý Lương Xuyên cũng không biết chơi trò này, đây không phải là cố ý chỉnh cô sao, cô có chút hoài nghi vừa rồi lúc bốc thăm có phải An Nghiên đã giở trò hay không.

Thư Vãn tiếp nhận bài An Nghiên phát xuống, nhìn thấy những lá bài kia không ai đụng tới, cô lại càng không biết nói gì.

Đầu ngón tay An Nghiên đảo vài cái, đưa cho cô lá bài cuối cùng, "Thư tiểu thư, bắt đầu rồi.”

Giọng nói mị hoặc này, khiến Thư Vãn như ngồi trên đống lửa.

Thư Vãn chỉ mặc một bộ lễ phục, thua một ván, phải cởi một món trên người, đó chẳng khác nào bị lột sạch cho người ta thưởng thức, An Nghiên đoán chừng chính là bởi vì một câu "ra ngoài chơi" của Lâm Trạch Thần lúc nãy mà cô ta kiếm cớ để trút giận.

Thư Vãn nhìn thấy rõ ràng, thế nhưng bài trong tay thật sự quá nát, hơn nữa Quý Lương Xuyên lại chơi quá dỡ, cô gấp đến độ lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, hết lần này tới lần khác cô bị Quý Tư Hàn chặn, cô chỉ ra con 3, hắn ta cũng ném ra ba đôi thông để chặn cô.

Thư Vãn tức giận đến xanh mặt, Lâm Trạch Thần bên cạnh thấy thế, vội vàng ôm cô ngồi trên đùi trấn an cô: "Đừng nóng vội, tôi dạy em.”

Thư Vãn tập trung chú ý vào bài, cũng không nhận ra mình đã ngồi trên đùi Lâm Trạch Thần, chỉ là sứt đầu mẻ trán, quay đầu lại hỏi Lâm Trạch Thần, "Bài này làm sao để tạo thành một sảnh vậy?”

Lâm Trạch Thần tiếp nhận bài trong tay cô, nhanh chóng xếp thành một dãy số.

An Nghiên vừa nhìn, mất hứng liếc mắt một cái, "Lâm thiếu, anh đang ăn gian à.”

Lâm Trạch Thần nhíu mày, "Cô nói xem có thể đánh thắng bài của Thư Vãn không đã.”

An Nghiên hừ lạnh một tiếng, thu bài lại, tựa vào sô pha.

Thư Vãn vừa thấy An Nghiên như vậy, liền biết bài trong tay cô, đánh không lại bài của mình.

Đôi mày nhíu chặt của cô lúc này mới hơi giãn ra.

Cô có chút cao hứng, cười nhìn Lâm Trạch Thần.

Lâm Trạch Thần nhìn thấy nụ cười này của cô, trong lòng nhất thời ngứa ngáy, nhịn không được lại hôn cô một cái.

Cái hôn của anh ta làm cô lấy lại tĩnh, trong nháy mắt kéo suy nghĩ của Thư Vãn về với hiện tại, lúc này cô mới phát hiện mình đang ngồi trên đùi Lâm Trạch Thần.

Cô giãy dụa muốn đẩy ra, Lâm Trạch Thần lại ôm không nỡ buông tay: "Em còn lộn xộn nữa tôi sẽ xử lý em ở đây.”

Lời này nói ra dọa Thư Vãn sợ tới mức không dám động đậy nữa, cô tái nhợt quay đầu lại, tầm mắt lại một lần nữa va chạm với Quý Tư Hàn.

Lần này cô thấy rõ ràng đuôi mắt hắn đỏ tươi, đáy mắt như mãnh thú đang tức giận, khiến trái tim của cô run lên.

Quý Tư Hàn hắn..

Cô đang suy nghĩ có phải hắn đang để ý đến cô hay không, hắn bỗng nhiên rút ra một đôi xì đánh lui bài của cô, sau đó lại đánh liên tiếp mấy đôi tiên, căn bản không cho cô cơ hội phản kích.

Thư Vãn thấy hắn đánh xong bài trong tay, thần sắc chợt tối sầm lại.

An Nghiên hưng phấn nói: "Tôi cũng chỉ còn một sảnh bài cuối cùng.”

Nói xong, cô ném mấy lá bài lên bàn, sau đó nhíu mày với Quý Lương Xuyên và Thư Vãn.

“Các người thua rồi, theo quy tắc trò chơi, hai người đều phải cởi một bộ phận của quần áo.”

Quý Lương Xuyên cười bất đắc dĩ, sau khi buông một đống bài chưa đánh xong, giơ tay cởi áo khoác trên người ra.

An Nghiên lúc này mới quay đầu nhìn Thư Vãn, "Thư tiểu thư, Lương Xuyên nhà tôi đã cởi quần áo, bây giờ đến phiên cô.”
Chương 14: Chơi trò chơi phải tuân thủ quy tắc trò chơi

Sắc mặt Thư Vãn cứng đờ.

Quý Lương Xuyên mặc âu phục, cởi một cái áo khoác vẫn còn có một cái áo sơ mi trắng, còn cô mà cởi thì không còn gì cả.

Cô ngước mắt nhìn về phía mọi người, tựa hồ mọi người đều đang chờ cô cởi quần áo, không có một người vì cô giải vây.

Ngay cả Lâm Trạch Thần cũng chờ mong, nhìn chằm chằm vào thân thể cô.

Hiện tại cô tựa như một con gia súc, bị đám con cháu nhà giàu có quyền có thế đùa bỡn.

Nếu cô ngoan ngoãn nghe lời bọn họ có thể sẽ tha cho cô một mạng, nếu kháng cự, tất nhiên sẽ không để cho cô dễ dàng đi ra khỏi đây.

Thư Vãn sau khi nghĩ thông suốt, cũng buông lỏng bàn tay nắm chặt thành quyền.

Dù sao đều là người sắp chết, còn quan tâm thể diện làm gì.

Cô giơ tay lên để sau lưng, muốn kéo khóa váy xuống, Quý Lương Xuyên bỗng nhiên mở miệng.

Là tôi không biết đánh, liên lụy Thư tiểu thư, ván này tôi giúp cô ấy cởi.

Quý Lương Xuyên nói xong, trực tiếp cởi áo sơ mi trắng còn sót lại, lộ ra cơ bụng cường tráng.

An Nghiên thấy Quý Lương Xuyên vì bảo vệ Thư Vãn, ngay cả thể diện của mình cũng không để ý thì càng ghét Thư Vãn.

Cô cắn răng trừng Thư Vãn, Thư Vãn tránh ánh mắt cô ta cảm kích nhìn Quý Lương Xuyên nói: "Cảm ơn.”

Quý Lương Xuyên làm khoát tay ý nói không có gì.

Ngay lúc mọi người cho rằng ván này cứ như vậy là xong, Quý Tư Hàn lãnh đạm xa cách đang tựa lưng ở trên sô pha, bỗng nhiên lạnh lùng nói một câu: "Chơi trò chơi thì phải tuân thủ quy tắc."

Ý của lời này chính là đang bất mãn Quý Lương Xuyên thay Thư Vãn cởi quần áo.

Quý Lương Xuyên nhìn Quý Tư Hàn, cảm thấy hắn đêm nay có chút kỳ quái, rõ ràng biết tiểu cô nương người ta chỉ mặc một bộ lễ phục, cởi ra thì không còn gì nữa, từ trước đến nay hắn không gần nữ sắc, sao hôm nay nhất định phải ép tiểu cô nương nhà người ta cởi quần áo?

Kỳ quái thì kỳ quái, nếu Quý Lương Xuyên đã ra mặt giúp Thư Vãn đương nhiên là sẽ giúp đến cùng: "Anh hai, em đã cởi đồ thay cô ấy, cũng khôn cần phạt cô ấy cởi nữa, đổi một loại phương thức đi."

Lâm Trạch Thần nhân cơ hội đưa tới một chai rượu: "Hay là để Vãn Vãn nhà tôi rót cho Quý tổng một ly.”

Kỳ thật anh ta cũng muốn nhìn Thư Vãn ở trước mặt mọi người cởi quần áo, nhưng nghĩ lại, dù sao đây cũng là bạn gái chính mình mang đến, còn giới thiệu ở trước mặt mọi người đây là người phụ nữ của mình, nếu thật sự bị cởi ra cho mọi người thưởng thức thì mặt mũi của anh ta để ở đâu.

Quý Lương Xuyên phản ứng cũng nhanh, vội vàng phối hợp với Lâm Trạch Thần, "Đúng vậy, bảo cô ấy rót cho anh ly rượu, coi như trừng phạt.”

Nói xong, Quý Lương Xuyên dùng ánh mắt ý bảo Thư Vãn đi rót rượu cho Quý Tư Hàn.

Thư Vãn ngước mắt nhìn Quý Tư Hàn, thấy hắn không đồng ý cũng không phản đối, cô có chút không biết rốt cuộc ý hắn như thế nào.

Bất quá cô vẫn cố lấy dũng khí cầm lấy ly rượu vang đỏ giá trị xa xỉ trên bàn, đi tới trước mặt hắn, hơi cúi người xuống.

Cô cầm bình rượu, muốn rót rượu vào trong ly của hắn, bỗng nhiên hắn nâng bàn tay thon dài của mình lên che miệng ly lại.

Hắn nhìn mặt cô, không lạnh không nhạt, phun ra một chữ: "Bẩn.”

Tim Thư Vãn cứng lại, đau đến khó thở, tay cầm chai rượu cũng không nhịn được phát run.

Cô cứng đờ tại chỗ đối diện với hắn, có thể nhìn ra từ trong mắt hắn không có nửa phần tình nghĩa ngày xưa mà chỉ có khinh bỉ.

Hắn cảm thấy cô đi theo Lâm Trạch Thần, cho nên cảm thấy cô bẩn?

Buồn cười, ngủ với hắn năm năm, cô không bẩn sao?

Thư Vãn bỗng nhiên có chút căm tức, cô đứng thẳng dậy, giận dỗi đưa chai rượu cho Lâm Trạch Thần.

“Lâm tổng, người ta chê em bẩn, nếu không anh giúp tôi rót cho Quý tổng một ly rượu.”

Giọng cô mềm mại, gọi hai chữ "Lâm tổng", thiếu chút nữa làm xương cốt Lâm Trạch Thần tê dại.

Lâm Trạch Thần gãi tim gãi phổi, ôm lấy eo của cô, ở bên tai cô trấn an một câu: “Được, để tôi tới.”

Lâm Trạch Thần nhận lấy chai rượu trong tay cô, thay cô rót rượu cho Quý Tư Hàn, "Quý tổng đừng hiểu lầm, cô ấy không xuất thân từ gái bán hoa, khẳng định sạch sẽ.”

Quý Tư Hàn xì một tiếng, "Vậy sao?”

Tiếng cười nhạo này, như là hoàn toàn phủ định Thư Vãn.

Lâm Trạch Thần có chút hồ nghi liếc Quý Tư Hàn một cái.

Kỳ quái, sao anh ta lại cảm thấy Quý Tư Hàn đang cố ý nhằm vào Thư Vãn chứ?

Anh sợ Quý Tư Hàn hiểu lầm Thư Vãn, sẽ hại mình không lấy được hạng mục, vội vàng tươi cười giải thích lần nữa: "Tôi đã nghiệm chứng, tuyệt đối thuần khiết.”

Tay Quý Tư Hàn bưng ly rượu trong tay chợt cứng đờ.

Hắn nâng đôi mắt lạnh lùng không chút cảm xúc lên, lạnh lùng nhìn về phía Lâm Trạch Thần, "Nghiệm chứng như thế nào?”

Lâm Trạch Thần không nhận ra sự khác thường của hắn, hơi tự hào nói: "Ngủ rồi, rất thuần khiết.”
Chương 15: Quỳ rót rượu

Thư Vãn không nghĩ tới Lâm Trạch Thần sẽ nói dối, đột nhiên có chút không biết làm sao.

Quý Tư Hàn thích sạch sẽ, hắn đã nói không cho cô phát sinh quan hệ với bất cứ ai.

Cô muốn giải thích gì đó với Quý Tư Hàn, nhưng quan hệ của hai người đã kết thúc, lại cảm thấy không cần phải giải thích.

Khi cô có chút do dự, Quý Tư Hàn bỗng nhiên nhìn về phía cô: "Nếu thuần khiết, vậy để cô ấy rót đi.”

Lâm Trạch Thần thấy Quý Tư Hàn cho Thư Vãn cơ hội, vội vàng đưa rượu về cho Thư Vãn, "Mau đi.”

Thư Vãn cho rằng Quý Tư Hàn sẽ tức giận, lại không nghĩ tới hắn không có bất kỳ thái độ nào, còn thay đổi chủ ý để cho cô rót rượu.

Điều này làm cho Thư Vãn có chút không rõ, nhưng dưới sự thúc giục của Lâm Trạch Thần, cô vẫn tiếp nhận chai rượu lần nữa, khom lưng rót rượu cho hắn.

Rượu còn chưa đổ xuống, lại bị bàn tay của hắn che ở miệng ly.

Hắn nâng cặp mắt đạm mạc như sương mù kia lên, lạnh lùng nhìn cô, "Quỳ xuống.”

Lần này Lâm Trạch Thần có thể chắc chắn 100% Quý Tư Hàn đang cố ý nhằm vào Thư Vãn.

Chỉ là anh ta không nghĩ ra, tại sao Quý Tư Hàn lại nhằm vào Thư Vãn? Chẳng lẽ bọn họ quen biết?

Thư Vãn nghe được ba chữ này, có chút không thể tin, bảo cô quỳ rót rượu?

Cô đã từng là người tình của hắn, nhưng cô không phải là người hầu mặc cho hắn sai khiến.

Thư Vãn lại đứng thẳng người, nói với Quý Tư Hàn: "Quý tổng, tôi không biết mình đắc tội với anh ở đâu, nếu anh cảm thấy tôi chướng mắt, vậy tôi đi trước, không quấy rầy mọi người nữa.”

Nói xong, cô đặt chai rượu lên bàn, nhấc túi lên, xoay người rời đi.

Lâm Trạch Thần kéo cô lại: "Đừng không thức thời như vậy, cho dù Quý tổng không muốn gặp em, cũng không thể đắc tội với anh ta.”

Lâm Trạch Thần còn muốn lấy được hạng mục, đừng bởi vì Thư Vãn mà hại hắn mất đi hạng mục Thành Tây này.

Anh ta dỗ dành Thư Vãn, thấy Thư Vãn cố ý muốn đi, sắc mặt anh ta liền thay đổi.

Anh ta hạ giọng, dùng giọng nói chỉ Thư Vãn mới nghe được, uy hiếp: "Đừng quên chị em tốt của em.”

Thư Vãn lập tức tỉnh táo lại, cô đúng là muốn mượn cớ Quý Tư Hàn làm khó dễ rời khỏi nơi này, lại không nghĩ tới Lâm Trạch Thần sẽ vì hạng mục, nhất quyết không buông tha để cho cô lấy lòng Quý Tư Hàn, còn lấy Sam Sam uy hiếp cô.

Nhưng vì không muốn liên lụy Sam Sam, cô vẫn xoay người lại, một lần nữa cầm lấy ly rượu quỳ gối trước mặt Quý Tư Hàn.

Khoảnh khắc cô quỳ xuống, An Nghiên là người cười vui vẻ nhất, Quý Lương Xuyên nhíu mày, vẻ đau lòng trên mặt Lâm Trạch Thần thoáng qua rồi biến mất, những người khác thì giống như xem kịch vui.

Chỉ có Quý Tư Hàn, dựa lưng vào sô pha, giống như nắm giữ quyền sinh sát của vương giả, cao cao tại thượng nhìn cô.

Thư Vãn nhớ tới mấy trăm ngày đêm da thịt cọ xát giữa hai người, bỗng nhiên cảm thấy rất không đáng.

Cô cho rằng cô rời đi rất thể diện, lại không ngờ cuối cùng vẫn phải buông tôn nghiêm mà đi lấy lòng hắn.

Có lẽ đây chính là chênh lệch thân phận, cô làm tình nhân của hắn năm năm, nhất định phải bị hắn giẫm dưới chân.

Cũng may cô sắp chết, cũng chỉ còn thời gian mấy tháng, nhịn một chút thì tất cả rất nhanh liền trôi qua.

Thư Vãn nghĩ đến sắp rời khỏi thế giới này, cũng trở nên thản nhiên.

Cô quỳ xuống rót rượu xong, sau đó đưa tới trước mặt hắn.

Quý Tư Hàn vươn ngón tay thon dài, nhận lấy ly rượu.

Ngay khi Thư Vãn cho rằng hắn sẽ uống cạn ly rượu mà cô đưa, bỗng nhiên hắn giơ ly rượu lên chậm rãi chốc ngược xuống đầu cô.

Rượu vang đỏ theo đuôi tóc trượt xuống, rơi trên khuôn mặt tái nhợt, trên cổ gầy yếu, trên váy dài mỏng manh...

Cho đến khi nhỏ vào mu bàn tay của cô, cô mới chậm rãi nâng mắt lên, không thể tin nhìn về phía Quý Tư Hàn.

Hắn dùng đôi mắt lạnh lẽo như sương kia, khinh miệt nhìn cô một cái.

“Thấp hèn.”

Giọng nói của hắn lạnh đến mức khiến người ta phát run, cả người Thư Vãn không ngừng run rẩy.

Cô nắm chặt lòng bàn tay, cắn môi dưới, không chớp mắt, nhìn chằm chằm Quý Tư Hàn, giống như muốn nhìn thủng con người này.

Quý Tư Hàn lại không thèm để ý chút nào, cầm lấy khăn tay, xoa xoa ngón tay vừa mới nhận rượu.

Hành động này rơi vào mắt Thư Vãn, giống như có lại đâm vào tim cô một dao.

Hắn đổ rượu lên người cô, mắng cô thấp hèn là cảm thấy cô bẩn sao, đây là hắn đang trả thù cô sao?

Thư Vãn rất muốn hỏi hắn một câu, bọn họ đã không còn quan hệ, cô có bẩn hay không thì liên quan gì đến hắn?!

Nhưng cô không có dũng khí nói ra miệng, cô còn chưa thoát khỏi Lâm Trạch Thần, nếu lại trêu chọc Quý Tư Hàn, chỉ sợ cô có chín cái mạng cũng không đủ để bọn họ giày vò.

Quý Tư Hàn lau sạch tay, ném khăn tay xuống, đứng dậy lập tức rời đi.

Trong phòng có một nửa là bảo vệ, thấy hắn muốn đi, vội vàng đi theo.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom