• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Người Tình Của Lý Tổng (2 Viewers)

  • Chương 117-118

Chương 117: Tìm cô báo thù

Khoảng khắc nhìn thấy Lâm Trạch Thần, trái tim Thư Vãn chợt ngừng đập, cảm xúc sợ hãi, lo lắng, trong nháy mắt xâm chiếm cô.

“Lâm, Lâm tổng......”

Cô sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, ngay cả giọng nói cũng run rẩy.

Lâm Trạch Thần thấy cô sợ như vậy, hơi nghiêng đầu, "Thư tiểu thư, đã lâu không gặp.”

Thư Vãn cả người đều đang phát run, nhưng vẫn cố gắng chống người bình tĩnh nói: "Lâm tổng, anh đến nhà vệ sinh nữ tìm tôi là có chuyện gì sao?"

Lâm Trạch Thần tựa hồ nở nụ cười, ánh mắt hơi nhướng lên vài phần: "Không có gì, chỉ muốn đến cảm ơn cô.”

Anh ta nói xong, tháo khẩu trang trên mặt xuống, lộ ra cái miệng bị khâu hơn mười mũi.

Sợi chỉ dày đặc, thoạt nhìn trông hơi đáng sợ, Thư Vãn sợ tới mức bước một bước lui về phía sau.

Lâm Trạch Thần không thèm để ý, ngoắc ngoắc ngón tay với cô: "Lại đây.”

Thư Vãn lắc đầu, không những không muốn đi, còn xoay người chạy vào phòng toilet bên cạnh.

Thấy vậy, hai vệ sĩ cầm gậy sắt theo sau Lâm Trạch Thần lập tức đuổi theo cô.

Sau khi cản đường đi của cô, một trái một phải đỡ cánh tay đưa cô đến trước mặt Lâm Trạch Thần.

Cô bị vệ sĩ ghì xuống, dùng tư thế cực kỳ khuất nhục quỳ xuống dưới chân Lâm Trạch Thần.

“Thư tiểu thư, cô vẫn chạy nhanh như vậy.”

Lâm Trạch Thần cười chế nhạo một tiếng, với vẻ mặt âm hiểm cúi đầu nhìn Thư Vãn.

“Nhưng cô có thể chạy đi đâu đây?”

Anh ta cười ha hả giống một tên biến thái, cười xong anh ta lại liền dán ánh mắt lạnh lùng lên người cô.

"Nhờ cô ban tặng, tay của tôi phế đi, chân cũng tàn tật, ngay cả miệng cũng bị hủy. Cô nói xem tôi phải làm gì để cảm ơn cô đây?"

Ở câu cuối cùng, anh ta gằn từng chữ dường như hận không thể xé nát cô.

Thư Vãn bị bộ dạng này của anh ta dọa đến cả người run rẩy.

“Lâm, Lâm tổng, tôi không hiểu.....”

“Không hiểu?”

Lâm Trạch Thần nhíu mày, nụ cười trên mặt càng âm trầm đáng sợ.

"Tôi đã gặp một băng đảng vào đêm cô đưa tôi bản hợp đồng, và thủ lĩnh của băng đảng đó đeo một chiếc mặt nạ vàng."

“Lúc ấy hắn nói một câu, nhưng khi ấy tôi bị tra tấn đến ngất xỉu không nghe rõ là cái gì.”

“Sau khi tỉnh lại, tôi liều mạng nhớ lại, liều mạng nghĩ, cũng may ông trời có mắt cuối cùng để cho tôi nhớ ra.”

“Cô đoán xem lúc đó hắn nói cái gì?”

Lâm Trạch Thần nói với giọng điệu như một người bạn cũ đang trò chuyện, khiến Thư Vãn không hiểu sao cảm thấy có chút bị xâm phạm.

Đặc biệt là khi anh ta nói đến tên cầm đầu kia đeo mặt nạ màu vàng, cô theo bản năng run lên một cái.

Lúc trước cô đã hoài nghi người hạ độc thủ với Lâm Trạch Thần, là Dạ tiên sinh, không ngờ đúng thật là anh ta.

Cô không biết Lâm Trạch Thần đột nhiên nhắc tới mục đích của Dạ tiên sinh là gì, cũng làm bộ như không có việc gì lắc đầu.

“Tôi đoán không ra......”

“Đoán không ra?”

Lâm Trạch Thần lộ ra vẻ không tin, sau đó nở nụ cười nham hiểm.

“Ha ha, vậy tôi nói cho cô biết.”

Anh ta cúi người, đưa cái miệng vừa bị dao rạch ra trước mắt Thư Vãn, vừa cười vừa nói:

“Hắn nói tôi ôm qua cô, hôn qua cô, để cô ngồi qua đùi tôi. Cho nên hắn phải cho tôi chút trừng phạt.”

"Tôi cẩn thận suy nghĩ, hôm qua người tôi ôm qua rồi ngồi qua đùi nhưng chưa từng làm tình, cũng chỉ có mình cô..."

Thư Vãn nghe những lời này, sắc mặt lại trắng bệch.

Khó trách sao Lâm Trạch Thần vừa nói muốn cảm ơn cô lại còn nhắc tới Dạ tiên sinh.

Thì ra là vì Dạ tiên sinh nói một câu như vậy, khiến Lâm Trạch Thần nghi là cô do sai khiến.

Cô còn tưởng rằng Lâm Trạch Thần đến tìm mình tính sổ hợp đồng giả, không ngờ lại tới tìm cô báo thù!
Chương 118: Người đàn ông đeo mặt nạ là ai?

Trong lúc tâm trạng cô thay đổi, Lâm Trạch Thần không để ý đến đau vết thương ở đùi, anh ta nâng giày da lên, dùng mũi chân chạm vào cằm cô.

“Mẹ kiếp! Tôi ra bộ dạng như này tất cả là do cô phái người tới hại tôi. Cô cho rằng tôi nên cảm ơn cô một cách đàng hoàng sao?”

Vừa rồi Thư Vãn không thấy rõ lửa giận trong đáy mắt Lâm Trạch Thần, nhưng hiện tại bị anh ta ép ngửa đầu lên nhìn, cô liếc mắt một cái liền bắt gặp lửa giận ngập trời bên trong.

Tim cô bị cơn lửa giận này làm cho nghẹn lại, cô cảm thấy hiện tại không phải lúc sợ hãi, liền cắn răng ép buộc mình tỉnh táo lại.

"Lâm tổng, có phải anh hiểu lầm rồi không, tôi chưa từng phái người hại anh, cũng không biết người đeo mặt nạ mà anh nói..."

Mặc dù Lâm Trạch Thần nhận định là cô phái Dạ tiên sinh làm hại anh ta, cô cũng không thể thừa nhận mình quen Dạ tiên sinh.

Huống hồ quả thật không phải cô phái Dạ tiên sinh đi đối phó Lâm Trạch Thần, chính cô cũng qua ngày hôm sau mới biết được tin này.

Và cô cũng là nạn nhân.

“Không biết?”

Lâm Trạch Thần thấy cô giả ngu, lại cười nham hiểm.

“Ha ha......”

Một tiếng cười kỳ quái và u ám như vậy khiến Thư Vãn sởn gai ốc.

Cô siết chặt lòng bàn tay, vẫn cắn răng phủ nhận: "Người đeo mặt nạ kia ngay cả Lâm tổng cũng dám đối phó, chứng tỏ rất có lai lịch. Người xuất thân như tôi, làm sao có thể tiếp xúc với người có lai lịch như vậy..."

Lâm Trạch Thần vẫn nhếch môi cười nham hiểm: "Cô vẫn có thể nói như thế, thiếu chút nữa đã thuyết phục được tôi. Nhưng lần này..."

Anh ta dừng một chút, ánh mắt chứa đầy âm trầm tức giận, chợt phát ra ác ý.

“Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô!”

Anh ta nói xong câu đó, một cước hung hăng đá văng Thư Vãn ra.

Thư Vãn bị đạp ngã xuống đất, còn chưa kịp phản ứng sau lưng đã bị vệ sĩ dùng gậy sắt hung hăng gõ một gậy!

Khi cây gậy giáng xuống, một cơn đau thấu xương từ phía sau truyền đến, đau đến mức khiến cô trong nháy mắt mồ hôi lạnh chảy ròng...

"Mẹ kiếp! Cô liên thủ với Triệu phó tổng của Quý thị hãm hại tôi, tôi còn chưa tính. Cô còn muốn phái người tới hại tôi. Cô cho rằng tôi là ăn chay sao?!"

Dung mạo anh ta bị hủy, thân thể bị phế, còn phải đối mặt với khoản tiền vi phạm hợp đồng lớn của Quý thị. Tất cả đều là do con chó cái này ban tặng.

Sau khi anh ta hôn mê tỉnh lại, biết được ba mình đã bị bắt, Lâm thị suy tàn. Anh ta liền muốn lấy hợp đồng Thư Vãn giúp anh ta ký kết để vực dậy Lâm thị!

Ai ngờ phó tổng Triệu của Quý thị lại nói cho anh ta biết, theo điều khoản, anh ta đã vi phạm hợp đồng, không chỉ không lấy được quyền khai thác dự án Thành Tây, còn cần bồi thường cho Quý thị một khoản tiền vi phạm hợp đồng lớn.

Lúc này anh ta mới phát hiện điều khoản vi phạm hợp đồng là Lâm thị không thể có bất kỳ tin tức tiêu cực nào, một khi vụ bê bối bị bại lộ, Lâm thị phải bồi thường cho Quý thị hàng tỷ tiền vi phạm hợp đồng.

Như thể cô đã dự đoán rằng anh ta sẽ tiếp xúc với những tin tức tiêu cực. Cô cố ý bảo anh ta đi sửa điều khoản hợp đồng. Và sau đó những tin tức tiêu cực về anh ta được tung ra, điều này không chỉ xóa sổ anh ta, còn để cho anh ta gánh trên lưng số tiền vi phạm hợp đồng kếch xù.

Điều này làm cho anh ta không thể không nghi ngờ là Thư Vãn bắt tay với Triệu phó tổng của Quý thị cùng nhau giở trò đồi bại với anh ta, dù sao đêm hôm đó người bảo cô đi sửa chữa hợp đồng cũng chính là Triệu phó tổng của Quý thị!

Nhưng anh ta không thể xác định được người đàn ông đeo mặt nạ kia có phải là Triệu phó tổng hay không, chỉ có thể cạy miệng Thư Vãn ra!

“Nói! Người đàn ông đeo mặt nạ kia là ai?! Có phải là Triệu phó tổng không?!”

Giọng nói lạnh lẽo của Lâm Trạch Thần truyền đến, Thư Vãn sợ tới mức cả người run lên.

Cô không rõ tại sao Lâm Trạch Thần lại hoài nghi người đàn ông đeo mặt nạ là phó tổng Triệu, vừa định hỏi anh ta, cô lại chịu thêm một gậy nữa nện xuống.

Loại cảm giác xương thịt gãy lìa này, làm cho cô đau đến ngay cả thanh âm cũng không phát ra được, chỉ có thể cuộn mình thành một quả bong để giảm bớt đau đớn...

Cô đau đến nói không ra lời, Lâm Trạch Thần lại cho rằng cô mạnh miệng, phất tay một cái lại là một gậy sắt hung hăng đánh vào lưng cô!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom