• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Người Tình Của Lý Tổng (1 Viewer)

  • Chương 144-146

Chương 144: Em yêu anh ta rồi

Cố Cảnh Thâm đỡ Thư Vãn lên xe trước, sau đó anh ta mới ngồi vào.

Anh ta không quan tâm đến vết thương của mình, cầm lấy một chiếc khăn mặt sạch sẽ lau mái tóc dính nước mưa của Thư Vãn.

Động tác của anh ta rất nhej nhàng vì sợ làm cô đau, nhưng khi ánh mắt chạm đến da thịt trần trụi của cô, vẻ mặt anh ta thay đổi.

Anh ta yêu thương che chở Vãn Vãn cả đời, lại bị tên khốn Quý Tư Hàn kia tàn nhẫn ức hiếp như này...

Còn không chỉ một lần mà tròn năm năm, khoảng thời gian này đủ để cho Cố Cảnh Thâm hối hận cả đời.

Thư Vãn thấy anh ta nhìn chằm chằm vào cổ mình ngẩn người, cô theo bản năng che cổ lại, quấn áo khoác trên người mình càng chặt hơn.

Cố Cảnh Thâm vội vàng giải thích: "Vãn Vãn, anh không có ý đó, anh chỉ cảm thấy mình quá vô dụng, mới hại em..."

Thư Vãn lắc đầu: "Không trách anh ấy, em tự nguyện.”

Cô tự ký thoả thuận thì làm sao có thể trách Quý Tư Hàn chứ.

Trong lòng Cố Cảnh Thâm run lên, cô tự nguyện làm cho anh ta càng khó chấp nhận hơn so với việc cô bị ép.

Anh ta không trả lời, tiếp tục dùng khăn khô lau tóc cho cô.

Nhìn dáng vẻ dịu dàng che chở cô của anh ta, Thư Vãn cảm thấy có chút không đành lòng, nhưng có một số việc vẫn cần phải nói rõ ràng.

"Tư Việt, em có chuyện muốn nói với anh..."

"Trở về nói sau được không?"

Cô vừa mới mở miệng đã bị Cố Cảnh Thâm cắt ngang.

Dường như anh ta nhận ra điều gì đó và không muốn nghe cô nói.

Thư Vãn nhìn cái trán anh ta vẫn còn đang quấn băng gạc, chỉ đành nuốt lời muốn nói xuống trước.

Cố Cảnh Thâm muốn đưa cô về biệt thự của anh ta, nhưng Thư Vãn không muốn, cô muốn trở về căn hộ nhỏ của Sam Sam.

Căn hộ nhỏ đó có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn, cô sống ở đó có thể yên tâm ngủ hơn.

Cố Cảnh Thâm đành phải đưa cô về căn hộ, nhưng anh ta không muốn lên nhà, dường như Cố Cảnh Thâm đang sợ sau khi đi lên Thư Vãn sẽ nói gì đó với anh ta.

Thư Vãn thấy thế cũng không vội xuống xe: "Tư Việt, có một số lời vẫn cần phải nói rõ ràng.”

Cô không có nhiều thời gian nữa, lần này bị thương, bệnh tình càng lúc càng nặng thêm, nếu không phải có thuốc đặc trị A Lan đưa cho, chỉ sợ bây giờ cô cũng không nhiều sức lực để nói nhiều với Cố Cảnh Thâm, nhân lúc còn chút sức lực thì nên nói cho rõ ràng.

"Những lời vừa rồi ở biệt thự Quý Tư Hàn, anh đừng để ở trong lòng, em nói như vậy chỉ vì muốn chúng ta an toàn rời khỏi đó thôi.”

Cô đang ám chỉ câu ‘Bây giờ Tống Tư của tôi đã quay về rồi, hiểu lầm cũng được xoá bỏ, tôi muốn quay về bên cạnh anh ấy, muốn ở bên anh ấy.

Cố Cảnh Thâm rất thông minh đương nhiên hiểu cô đang nói cái gì, chỉ là anh ta có chút không thể chấp nhận được: "Tại sao?”

Rõ ràng cô đã từ chối Quý Tư Hàn, tại sao không muốn quay về bên cạnh anh ta, cô vẫn còn trách anh ta sao?

Thư Vãn áy náy nhìn anh ta: "Thực xin lỗi, Tư Việt, là em không tốt là em phản bội anh trước.”

Khuôn mặt đẹp trai của Cố Cảnh Thâm hiện lên một tia khô khan: “Em không phản bội anh, em đi bán thân vì anh, sau đó cũng là giận dỗi..."

Thư Vãn nhàn nhạt khẽ cười: "Lúc đầu đúng là em có giận dỗi, nhưng sau đó là em cam tâm tình nguyện.”

Câu cam tâm tình nguyện cô nói một cách hời hợt làm cho Cố Cảnh Thâm cảm thấy nghẹt thở.

Giống như có một bàn tay to bóp chặt trái tim làm cho anh ta không thể nào thở nổi.

"Em... yêu anh ta rồi?”

Hỏi ra câu này gần như muốn nửa cái mạng của Cố Cảnh Thâm.

Hai mắt anh ta vất vả lắm mới khôi phục màu sắc, cũng từng chút một trở nên đỏ hoe.

Đôi mắt anh ta đỏ hoe nhìn Thư Vãn, mắt đầy vẻ khẩn cầu.

Dường như đang cầu xin cô phủ nhận nó, nhưng cho dù Thư Vãn có không muốn làm tổn thương anh ta, lúc này cũng chỉ có thể hạ quyết tâm.

"Đúng vậy, em yêu anh ấy..."

Không thể nói rõ cô yêu Quý Tư Hàn như trước kia yêu Tống Tư Việt hay không, hay là yêu Quý Tư Hàn nhiều hơn so với yêu Tống Tư Việt.

Cô luôn cảm thấy mình không kìm được mà rơi vào, mọi hành động của hắn đều khiến cô khó có thể quên.
Chương 145: Không thể bắt đầu lại

Cố Cảnh Thâm vừa rồi cũng đã ý thức được, chỉ là không ngờ tới cô lại chính miệng thừa nhận.

Là bởi vì không yêu anh ta, cho nên lúc này mới không bận tâm đến cảm nhận của anh ta.

Cũng đúng, anh ta đã vắng mặt năm năm, cô yêu người khác cũng là chuyện bình thường.

Chỉ là sao anh ta lại khó chịu như vậy...

Anh ta ôm ngực mình, cảm thấy khó chịu khom lưng xuống.

Anh ta muốn hít thở nhưng như thế nào cũng không hít thở nổi.

Cảm giác ngột ngạt bóp chặt trái tim anh ta, làm cho anh ta không thể thoát ra được.

Không thể phân biệt được thứ lăn xuống từ trên trán anh ta là mồ hôi hay là nước mắt.

Cuối cùng chỉ gói gọn một câu: "Vậy thì anh phải làm sao..."

Anh ta phải làm sao?

Từ nhỏ đến lớn anh ta chỉ sống vì Thư Vãn.

Cô yêu Quý Tư Hàn, vậy anh ta nên làm gì?

Thư Vãn nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta, áy náy nói: "Thực xin lỗi..."

Cố Cảnh Thâm ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đỏ hoe phản chiếu khuôn mặt áy náy của Thư Vãn: "Anh không cần em xin lỗi, anh cần em, Vãn Vãn, em đừng yêu anh ta nữa, yêu anh lại lần nữa được không?”

Anh ta tiến lên nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Thư Vãn, đặt vào lòng bàn tay mình: "Sau này anh nhất định sẽ đối xử tốt với em, tuyệt đối không để em chịu chút tổn thương nào nữa, chúng ta trở lại như trước kia, vô tư vô lo giống như lúc đi học được không?”

Thư Vãn nhẹ nhàng lắc đầu: "Tư Việt, chúng ta không thể trở về như trước..."

Cố Cảnh Thâm lại hoàn toàn không tin,: "Có phải em đang lừa anh không, nếu em thật sự yêu Quý Tư Hàn, vừa rồi sẽ không nói lời tuyệt tình với anh ta như vậy, em căn bản không yêu anh ta, em chỉ đang trách anh cho nên mới lừa anh như này..."

"Em nói tuyệt tình như thế là vì anh ấy không yêu em."

Thư Vãn rất bình tĩnh ngắt lời Cố Cảnh Thâm: "Mục đích anh ấy mua em chẳng qua là vì em giống cô Ninh, em chỉ là một người thay thế, bây giờ cô Ninh đã trở về, anh ấy sắp kết hôn với cô ấy, em chỉ có thể cắt đứt sạch sẽ với anh ấy.”

Còn có một nguyên nhân khác là cô đã sắp chết, cô không muốn Quý Tư Hàn nhìn thấy tình trạng thảm hại trước khi chết của cô, quá xấu xí.

Cô nghĩ cho dù sắp chết, cũng phải giữ lại ấn tượng tốt với Quý Tư Hàn, chờ sau này hắn biết...

Nếu sau này hắn còn nhớ đến cô thì cũng chỉ nhớ rõ khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của cô, chứ không phải vẻ mặt tiều tuỵ.

Cố Cảnh Thâm nhìn cô, bỗng nhiên cười chua xót.

Nếu như chỉ là thế thân, vậy vì sao sau khi Ninh Uyển trở về hắn còn chạm vào cô?

Hơn nữa còn ở trước mặt anh ta, rõ ràng hắn đang tuyên bố chủ quyền.

Chỉ sợ Quý Tư Hàn chưa bao giờ bày tỏ tình cảm với cô, cho nên cô mới không biết dục vọng chiếm hữu ẩn giấu trong mắt người đàn ông kia điên cuồng như thế nào.

Còn Vãn Vãn của anh ta, mặc dù cho rằng đối phương không yêu cô nhưng cô vẫn yêu hắn, Cố Cảnh Thâm không thể đo được tình yêu này sâu đậm đến mức nào.

Trái tim anh ta như bị kim đâm làm cho cả người anh ta đau đớn, nhưng lại không có cách nào giữ Thư Vãn.

Anh ta siết chặt tay cô, đầu ngón tay cũng run rẩy: "Vãn Vãn, anh ta không yêu em, vậy em có thể buông bỏ anh ta không, cùng anh bắt đầu lại từ đầu được không?”

Cho dù biết Quý Tư Hàn có lòng với Thư Vãn, Cố Cảnh Thâm cũng không muốn nói cho cô biết, mà chỉ muốn Vãn Vãn quay lại bên cạnh mình thôi.

Anh ta không nhớ rõ bắt đầu yêu Thư Vãn từ khi nào, nhưng từ khi anh ta hiểu chuyện là đã yêu cô.

Làm sao có thể nói buông tay là buông tay người mà bản thân đã yêu hơn nửa đời người?

Nhưng Thư Vãn lại đẩy tay Cố Cảnh Thâm ra...

"Tư Việt, cho dù anh không ghét bỏ em, chúng ta cũng không thể bắt đầu lại từ đầu..."

Tống Tư Việt cũng là người đàn ông cô từng yêu, vì thế cô không muốn anh ta nhìn thấy dạng vê thảm hại trước khi chết của mình.

Chỉ có hoàn toàn cắt đứt sạch sẽ thì Tống Tư Việt mới không quá dây dưa và cô cũng có thể yên tâm rời khỏi thế giới này.
Chương 146: Tổng giám đốc nhà bọn họ thay đổi rồi

"Tư Việt, anh có biết vì sao em lại tới phục vụ anh không? Là Ninh Uyển ép em, nếu không em tuyệt đối sẽ không gặp lại anh.”

"Em đã hoàn toàn buông bỏ anh rồi, hy vọng anh cũng buông bỏ em, trở về Đế Đô quản lý tốt Cố thị đi, đó mới là nhà của anh."

Thư Vãn nói một hơi, sau đó muốn đẩy cửa xuống, nhưng lại bị Cố Cảnh Thâm ôm lấy từ phía sau.

Anh ta yếu ớt vùi đầu vào cổ cô, nghẹn ngào nói: "Vãn Vãn, anh không bỏ được em, đời này cũng không buông bỏ được, em đừng không cần anh có được không?”

Cố Cảnh Thâm trời sinh tính cố chấp bướng bỉnh, không cao ngạo lạnh lùng như Quý Tư Hàn, không phải nói vài ba câu tàn nhẫn là sẽ xoay người rời đi, muốn đoạn tuyệt sạch sẽ với anh ta, nhất định phải tàn nhẫn thêm một chút.

Thư Vãn hít sâu một hơi, quay đầu lại cắn răng nói: "Cố tổng, anh nghe cho rõ đây, tôi mặc kệ anh có buông hay không, dù sao tôi cũng không yêu anh nữa, bây giờ anh dây dưa với tôi cũng chỉ làm tôi xem thường anh, chán ghét anh hơn thôi.”

Cô gỡ từng ngón đang ôm chặt eo cô, tiếp tục lạnh lùng nói: "Anh cho rằng sau khi anh trai anh đá tôi hai cước, tôi còn có thể làm hòa với anh sao, tôi nói cho anh biết đây là chuyện không thể, hai cước kia chỉ làm cho tôi càng hận anh hơn mà thôi, hơn nữa bởi vì anh không trở về Đế Đô làm tôi bị ép phải phục vụ anh, càng làm cho tôi chán ghét anh..."

Từ không cần anh ta đến chán ghét anh ta, cũng chỉ là trong nháy mắt, Cố Cảnh Thâm như rơi xuống địa ngục: "Vãn Vãn..."

Vẻ mặt anh ta không thể tin, giống như t không tin Vãn Vãn xinh đẹp đáng yêu trước kia, lại sẽ nói với anh ta những lời nặng nề như vậy.

"Cố tổng, chân trời nơi nào không có cỏ thơm, cần gì phải lưu luyến một gốc cây của tôi, huống hồ tôi đã không còn yêu anh từ lâu rồi."

Trong mắt Cố Cảnh Thâm tràn đầy bi thương, kinh ngạc nhìn Thư Vãn trước mắt, không nói được lời nào.

Thư Vãn siết chặt lòng bàn tay, đè nén cảm giác không nỡ trong lòng xuống, cô cắn răng nói: "Tôi không muốn tiếp tục phục vụ anh nữa, cầu xin anh hãy trở về Đế Đô đi, sau này cũng đừng đến tìm tôi nữa, phiền quá.”

Cô bỏ lại những lời này, sau đó đẩy cửa rời đi, không hề quay đầu lại nhìn giống như không chút lưu luyến.

Trong tầm mắt mơ hồ, bóng lưng kia dần dần đi xa, hốc mắt ươn ướt, trong khoảnh khắc nước mắt không thể khống chế rơi xuống Cố Cảnh Thâm ngay lập tức hoàn hồn.

Anh ta đẩy cửa xe, không cam lòng đuổi theo bóng lưng kia...

Thư Vãn biết anh ta đi theo mình ở phía sau, cô thở dài, nhưng cô mặc kệ anh ta và lên thẳng lầu.

Đương nhiên cô biết tình cảm của Tống Tư Việt đối với cô, từ nhỏ đã cưng chiều cô, cái gì cũng nhường cho cô, sau khi lớn lên vì muốn cho cô một cuộc sống tốt đẹp mà liều mạng làm việc kiếm tiền, từ hồi trung học đã bắt đầu vừa học vừa làm.

Một chàng trai tốt như vậy, chắc chắn yêu cô rất nhiều cho nên mới có thể cam tâm tình nguyện đánh đổi mọi thứ vì cô.

Nhưng thứ cô để báo đáp anh ta lại là thay lòng đổi dạ, còn sống chưa tới hai tháng...

Cô từng hỏi Tống Tư Việt, nếu cô qua đời trước anh ta thì anh ta sẽ làm gì.

Tống Tư Việt nói, vậy anh ta sẽ đi cùng cô, tự sát trước mộ cô, tuyệt đối sẽ không để cho cô lẻ loi một mình trên đường xuống Hoàng Tuyền.

Anh ta là người nói được làm được, tất nhiên hiện tại anh ta đã tìm được nhà của mình chắc là có nhiều thứ phải lo lắng về sau, không đến mức sẽ làm ra loại chuyện ngu ngốc này, chỉ là Thư Vãn vẫn sợ vì thế cô không dám nói với anh ta chuyện mình sắp rời khỏi thế giới này.

Cô đẩy cửa vào căn hộ nhỏ, còn Cố Cảnh Thâm thì canh giữ ở cửa, anh ta đứng nhìn cánh cửa không nhúc nhích.

Hơn mười vệ sĩ đi theo phía sau đều có vẻ mặt khó hiểu.

Kể từ khi bị người ta đánh một gậy, tổng giám đốc nhà bọn họ dường như đã thay đổi rồi.

Tuy trông vẫn nho nhã quý phái, nhưng đáy mắt lại nhiễm một chút bi thương.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom