• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Người Tình Của Lý Tổng (1 Viewer)

  • Chương 231-232

Chương 231: Tôi rất nhớ em

"Cái gì mà Vãn Vãn, tôi họ Sơ, không phải họ Vãn! Anh đừng có phạm tội rồi lấy cớ nhận nhầm người để thoát tội!"

Sau khi Thư Vãn đẩy tay hắn ra, cô lùi lại một bước, nắm chặt điện thoại, khoanh tay trước ngực, hếch cằm lên và nhìn hắn chằm chằm.

Biểu cảm của cô vô cùng khoa trương, giọng điệu cũng ngang ngược, bá đạo, hoàn toàn khác với Thư Vãn ngoan ngoãn lễ phép trước kia. Nhưng khuôn mặt khắc sâu trong lòng vẫn giống hệt, chỉ khác là trang điểm thành thục và đậm hơn mà thôi.

Khuôn mặt điển trai của Quý Tư Hàn lộ vẻ khó tin, rõ ràng đó là Thư Vãn của hắn. Hắn giơ tay lên, muốn chạm vào mặt cô. Cô ngửa cổ ra sau, né tránh sự đụng chạm của hắn.

"Anh này, nếu anh còn làm bừa, tôi sẽ kêu lên đấy!"

Quý Tư Hàn hơi cúi đầu, đôi mắt đỏ hoe chăm chú nhìn cô.

"Em đang trách tôi sao?" Giọng điệu của hắn rất bất lực, giống như có vô số nỗi buồn trong lòng không thể diễn tả thành lời.

Lông mi của Thư Vãn khẽ động đậy, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh, nhìn cô nhìn hắn, trong mắt không một chút dao động.

"Tôi không biết anh đang nói gì." Cô đưa tay lên lau đôi môi sưng đỏ lên vì bị hôn rồi trừng mắt nhìn Quý Tư Hàn với vẻ ghê tởm.

"Bỏ đi, coi như là bị chó điên cắn." Nói xong, cô nhanh chóng quay người đi về phía xe của mình.

Khi cánh cửa vừa mở ra thì một bàn tay mảnh khảnh đóng sập cửa lại, không cho cô cơ hội phản kháng, hắn bế bổng cô lên theo kiểu bế công chúa.

"Đồ điên, thả tôi ra, cứu tôi với!"

Thư Vãn tức giận đến phát run, liều mạng vùng vẫy, nhưng sức lực của người đàn ông quá kinh người, hắn ôm chặt lấy eo cô, không cho cô cử động.

Thư Vãn không thể giãy giụa, cô há miệng cắn vào vai hắn, dường như không hề cảm thấy đau đớn, hắn ôm cô đi về phía siêu xe.

Hắn dùng một tay mở cửa ghế cạnh ghế lái, nhét Thư Vãn vào trong rồi khóa lại, không cho cô cơ hội mở cửa trốn thoát.

Thư Vãn siết chặt hai tay, nhìn người đàn ông vòng qua cửa ghế lái, thấy hắn mở cửa, cô muốn nhân lúc kẻ hở đó chạy trốn.

Nhưng phản ứng của hắn nhanh hơn cô, hắn nhanh chóng ngồi xuống, khoá cửa lại.

Trong không gian nhỏ hẹp, đột nhiên ở trạng thái đóng kín, Thư Vãn cố gắng trấn tĩnh lại, nhìn người đàn ông đang khởi động xe: "Anh này, rốt cuộc anh định làm gì?"

Sau khi bật điều hòa, Quý Tư Hàn nghiêng người đến gần Thư Vãn, những ngón tay mảnh khảnh của hắn chống vào cửa sổ xe phía sau cô.

Hàng mi dài và dày của hắn cụp xuống, nhìn người phụ nữ nhỏ nhắn trước mặt, trong mắt hiện lên sự quyến luyến, nhớ nhung chưa từng thấy.

"Thư Vãn..." Hắn gọi tên cô bằng gần như tất cả sức lực của mình.

Thư Vãn định mở miệng phản bác, nhưng gáy của cô đã bị một tay của hắn giữ lấy.

Sau khi kéo cô vào lòng, hắn thì thầm vào tai cô: "Tôi... rất nhớ em."

Nhớ nhung suốt ba năm, nhớ đến mức phát điên, nhớ đến không ngủ được, nhớ đến mức thần trí mơ màng, suy nghĩ đến uống thuốc sinh ra ảo giác...

Khó khăn lắm mới biết cô còn sống, cũng không dễ dàng gì mới tìm được cô, sao hắn có thể nỡ lòng dễ dàng để cô đi chứ.

Vẻ mặt bình tĩnh của Thư Vãn lộ ra một chút khó tin, sau đó cười lạnh.

Quý Tư Hàn sẽ nhớ cô ư? Đùa gì chứ, hắn không hề quan tâm đến cô, sao có thể nhớ cô chứ? Chẳng lẽ sau khi cô chết, không tìm được công cụ thay thế để phát tiết nên mới nhớ nhung cô.

Thư Vãn không tin, cô vùng vẫy, đẩy hắn ra, lạnh lùng nhìn hắn.

"Tôi không phải Thư Vãn, tôi tên Sơ Nghi, người Anh gốc Hoa, nếu không tin anh có thể đi điều tra." Ánh mắt cô rất lạnh lùng, dưới đáy mắt là sự bình tĩnh, như thể đối với cô mà nói, hắn chỉ là một kẻ ngốc nhận lầm người mà thôi.

Khi Quý Tư Hàn nhìn thấy ánh mắt đó, trái tim hắn đập mạnh vô cớ, cơn đau dày đặc ập đến khắp cơ thể.

Ánh mắt trước đây cô nhìn hắn không thể miêu tả là nhiệt huyết, nồng cháy, nhưng tuyệt đối không phải là bình tĩnh như bây giờ, sự bình tĩnh này khiến hắn cảm thấy hoảng sợ.



Không khống chế được, hắn ôm lấy mặt cô, cúi đầu một cách kiêu ngạo: “Vãn Vãn, em có thể trách tôi, hận tôi đều được, nhưng…”

Hắn dừng một chút rồi nói tiếp, giọng nói run run: "Làm ơn, đừng giả vờ không quen tôi..."
Chương 232: Tôi kết hôn rồi

Trước đây hắn luôn có thái độ trịnh thượng nào đã bao giờ phải khúm núm cầu xin với cô như vậy. Thư Vãn ngước mắt lên nhìn hắn…

Ba năm không gặp hắn đã gầy đi nhiều, quanh mắt còn có quầng thâm nhìn là biết không có giấc ngủ ngon. Mặc dù diện mạo không thay đổi mấy nhưng thần thái vô cùng mệt mỏi, sắc mặt cũng tái nhợt cứ như ba năm nay cuộc sống đau khổ vô cùng.

Nhưng dù thế thì có liên quan gì tới cô?

Cô của hiện tại đối với hắn ta đã chả còn chút hy vọng gì, chỉ muốn đẩy hắn ra thật xa, cách hắn thật xa…

Cô thu lại tầm nhìn, biểu cảm lạnh nhạt nói: “Thưa anh, chứng minh thư của tôi để trên xe, tôi sẽ lấy cho anh xem.”

Biểu cảm lạnh lùng, lời nói hời hợt làm cho Quý Tư Hàn cảm thấy bất an: “Thư Vãn…”

Thư Vãn lạnh giọng: “Anh nhận nhầm người rồi.”

Quý Tư Hàn lắc đầu, chắc nịch nói: “Khuôn mặt của em, giọng nói của em, anh mãi mãi sẽ không bao giờ quên.”

Thư Vãn thở dài một tiếng, cô biết Quý Tư Hàn từ trước tới giờ đã nhận định gì sẽ không thay đổi, cô cũng chả đi tranh luận với hắn nữa. Cô lấy điện thoại nhìn thời gian trên đó, đã sắp mười giờ rồi, nếu không đi Trì Nghiễn Châu chắc chắn sẽ đến gây sự với cô.

Cô nhíu mày quay ra nói với Quý Tư Hàn: “Tuỳ anh, nhưng tôi phải đi rồi, chồng tôi còn đang đợi tôi.”

Chồng…?

Mặt Quý Tư Hàn biến sắc, giống như không dám tin chữ “chồng” trong mồm Thư Vãn.

Thư Vãn cũng không giải thích gì thêm với hắn, chỉ sờ chìa khoá xe biểu thì hắn tránh ra: “Phiền anh, chuyện lúc nãy tôi coi như anh nhận nhầm người, tôi cũng không tính toán gì với anh đâu, phiền anh nhường đường.”

Quý Tư Hàn nghe thấy lời cô nói thì ánh mắt đào hoa đỏ lên nhìn chằm chằm vào cô: “Em…có chồng?”

Thư Vãn không có ý trốn tránh, cô gật đầu chỉ vào chiếc nhẫn ở ngón áp út trên tay trái của mình, khoảng khắc ánh mắt hắn nhìn vào chiếc nhẫn tim hắn chợt lạnh ngắt.

“Em…”

“Tôi kết hôn rồi.”

Giọng nói lạnh nhạt của Thư Vãn như đâm vào tim hắn làm nó nhất thời đau đớn đến khó thở. Hắn cố hít một hơi thật sâu, sau khi đè nén được nỗi đau nơi lồng ngực thì đưa tay bắt lấy tay trái của cô.

Hắn dùng bàn tay to lớn của mình bao lấy tay cô che đi chiếc nhẫn kim cương chói mắt trên tay cô, hắn cúi đầu nhìn cô.

“Trước đây vì muốn đẩy anh ra xa, em cũng đã dùng cách này rồi, lần này anh sẽ không tin đâu.”

Lông mi của Thư Vãn rung lên một cái, cô nhớ lại đoạn quá khứ từng lừa gạt hắn, con tim tĩnh lặng của cô như bị khơi lại vết thương, nhưng rất nhanh đã bị cô áp chế lại.

“Không cần biết anh tin hay không, nhưng đây là chuyện không thể thay đổi…”

Ánh mắt Quý Tư Hàn u ám hoài nghi nhìn cô : “Thư Vãn, đừng lừa anh nữa…”

Hắn không chịu nổi, hắn sợ bị lừa, sợ không khống chế được cảm xúc, sợ bỏ lỡ, lại càng sợ thứ cô nói là sự thật.

Thư Vãn đã bắt đầu mất kiên nhẫn, ánh mắt nhìn người đối diện càng lạnh lùng: “Anh bị điên à, tôi đã bảo tôi không phải Thư Vãn!”

Cô đẩy Quý Tư Hàn ra muốn đi ra cửa nhưng lại bị hắn ôm chầm lấy eo, lại một lần nữa rơi vào trong cái ôm của hắn. Thư Vãn tức giận giơ tay tát cho hắn một cái, vậy mà hắn không tránh càng siết chặt tay rồi cúi đầu xuống hôn cô.

Nụ hôn lần này vội vã gấp gáp, giống như thông qua cách này chứng minh rằng cô đang lừa hắn.

Nhưng… một tràng còi ô tô inh ỏi, sau đó đèn pha xe rọi sáng mặt hai người
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom