-
Chương 11
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mẹ Bầu
Vì sao người phụ nữ mà anh không cần lại cứ khăng khăng một mực với anh, còn người phụ nữ anh quý trọng suốt sáu năm qua, thế mà hôm nay lại nói chia tay với anh? Ngồi ở vị trí tài xế, hai tay Tưởng Vũ Hàng gắt gao nắm chặt vào tay lái, ngón tay thon dài xiết chặt đến độ nổi lên màu trắng! Sắc mặt của anh cũng trở nên cực kì nghiêm nghị, làm cho người ta không chịu nổi, phát kinh hồn táng đảm!
Kỳ thực trong công việc, hoặc là lúc đối mặt với Quan Tĩnh, anh thường hay để lộ ra loại vẻ mặt này, nhưng ở trước mặt nữ thần trong lòng mình, đây là lần đầu tiên!
Ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Vũ Nghê cứ luôn miệng nói không dứt hai từ xin lỗi, cho dù anh có chấp nhận điều đó hay không, tóm lại là cô đã nói ra rồi!
"Thực xin lỗi, Vũ Hàng, em vẫn luôn luôn chỉ coi anh như một người bạn tốt nhất. Thật có lỗi, nhưng chúng ta hãy chia tay đi!" Vũ Nghê nói tương đối kiên quyết!
"Là vì hắn sao? Vì Lạc Ngạo Kiệt?" Anh hỏi, giống như chú gà trống bại trận!
"Không, đây là chuyện giữa anh và em mà thôi, không liên quan gì đến người khác! Vũ Hàng, em tin rằng, nhất định anh sẽ tìm được một người phụ nữ còn tốt hơn em nhiều! Em xuống xe đây, hẹn gặp lại!" Tựa như truyền đạt mệnh lệnh với thuộc hạ, vừa nói dứt lời, cũng không chờ anh nói đồng ý hay không, Vũ Nghê trực tiếp mở cửa xe ra, bước xuống!
Tưởng Vũ Hàng cũng không ra ngoài đuổi theo, bởi vì từ trước đến nay, thật sự anh cũng chưa từng phải chịu sự đả kích thế này. Anh tự nhận thấy bản thân mình nếu so với người đàn ông khác không hề thua kém. Đúng vậy, Lạc Ngạo Kiệt, chồng trước của Vũ Nghê tuy rằng có rất nhiều tiền, nhưng có thể chứng minh được rằng anh, Tưởng Vũ Hàng này, không bằng người đàn ông kia sao?
Anh dám thề, nếu anh đến ba mươi lăm tuổi, tài phú của anh cũng có thể tích góp từng tí một, đến lúc ấy anh cũng sẽ có nhiều như vậy! Anh thua chính là thua bởi thời gian trước kia, điều này thật sự rất không công bằng! Vũ Nghê cũng quá dốt nát, sao cô lại không nhìn thấu anh nhỉ, trên thế giới này, anh mới chính là người đối xử với cô tốt nhất!
Thế nhưng, vậy mà cô vẫn cứ thế, từ bỏ anh rất vô tình... Ha ha, bỏ qua tình cảm sáu năm, bỏ qua sự hẹn ngầm giữa hai người trong sáu năm qua!
Ngồi ở trong xe, anh nhìn một nhánh cây đã héo khô bên ngoài cửa xe. Một trận gió Bắc thổi qua, cuốn nhánh cây khô cằn phát ra tiếng kêu “Kẽo kẹt, kẽo kẹt”, cũng cuốn rơi những chiếc lá đã úa vàng. Ngay lập tức những chiếc lá đó bị một trận gió Bắc lớn hơn nữa thổi bay đi!
Khi chuẩn bị xuống xe để tiến vào khu nhà trọ của người nào đó, anh kéo sát chiếc áo choàng lên che kín cổ, hận không thể rụt hết đầu vào bên trong quần áo. Giữa nhịp thở phì phò luôn có một luồng khói trắng phun ra! Có thể thấy được mùa đông đã đến rồi, vừa mới bắt đầu đã lạnh cóng người!
Nhưng trong lòng anh, băng tuyết đã phủ kín từ lâu, trái tim của anh thật sự đã lạnh lẽo vô cùng!
Anh châm một điếu thuốc, nản lòng thoái chí rít một hơi, sau đó chậm rãi phun nỗi phiền muộn từ trong ngực ra cùng khói thuốc! Làn khói màu xanh lượn lờ mơ hồ lay động ngũ quan anh tuấn, nhưng cũng che lấp hoàn toàn sự thất vọng trong ánh mắt của anh!
Hút thuốc tiêu sầu cũng giống như mượn rượu giải sầu, đều làm cho tâm tình của người ta càng ngày càng uể oải!
Lúc đau lòng đến cực điểm, anh vẫn nghĩ đến Quan Tĩnh, cô gái ngu ngốc kia... A,
Editor: Mẹ Bầu
Vì sao người phụ nữ mà anh không cần lại cứ khăng khăng một mực với anh, còn người phụ nữ anh quý trọng suốt sáu năm qua, thế mà hôm nay lại nói chia tay với anh? Ngồi ở vị trí tài xế, hai tay Tưởng Vũ Hàng gắt gao nắm chặt vào tay lái, ngón tay thon dài xiết chặt đến độ nổi lên màu trắng! Sắc mặt của anh cũng trở nên cực kì nghiêm nghị, làm cho người ta không chịu nổi, phát kinh hồn táng đảm!
Kỳ thực trong công việc, hoặc là lúc đối mặt với Quan Tĩnh, anh thường hay để lộ ra loại vẻ mặt này, nhưng ở trước mặt nữ thần trong lòng mình, đây là lần đầu tiên!
Ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Vũ Nghê cứ luôn miệng nói không dứt hai từ xin lỗi, cho dù anh có chấp nhận điều đó hay không, tóm lại là cô đã nói ra rồi!
"Thực xin lỗi, Vũ Hàng, em vẫn luôn luôn chỉ coi anh như một người bạn tốt nhất. Thật có lỗi, nhưng chúng ta hãy chia tay đi!" Vũ Nghê nói tương đối kiên quyết!
"Là vì hắn sao? Vì Lạc Ngạo Kiệt?" Anh hỏi, giống như chú gà trống bại trận!
"Không, đây là chuyện giữa anh và em mà thôi, không liên quan gì đến người khác! Vũ Hàng, em tin rằng, nhất định anh sẽ tìm được một người phụ nữ còn tốt hơn em nhiều! Em xuống xe đây, hẹn gặp lại!" Tựa như truyền đạt mệnh lệnh với thuộc hạ, vừa nói dứt lời, cũng không chờ anh nói đồng ý hay không, Vũ Nghê trực tiếp mở cửa xe ra, bước xuống!
Tưởng Vũ Hàng cũng không ra ngoài đuổi theo, bởi vì từ trước đến nay, thật sự anh cũng chưa từng phải chịu sự đả kích thế này. Anh tự nhận thấy bản thân mình nếu so với người đàn ông khác không hề thua kém. Đúng vậy, Lạc Ngạo Kiệt, chồng trước của Vũ Nghê tuy rằng có rất nhiều tiền, nhưng có thể chứng minh được rằng anh, Tưởng Vũ Hàng này, không bằng người đàn ông kia sao?
Anh dám thề, nếu anh đến ba mươi lăm tuổi, tài phú của anh cũng có thể tích góp từng tí một, đến lúc ấy anh cũng sẽ có nhiều như vậy! Anh thua chính là thua bởi thời gian trước kia, điều này thật sự rất không công bằng! Vũ Nghê cũng quá dốt nát, sao cô lại không nhìn thấu anh nhỉ, trên thế giới này, anh mới chính là người đối xử với cô tốt nhất!
Thế nhưng, vậy mà cô vẫn cứ thế, từ bỏ anh rất vô tình... Ha ha, bỏ qua tình cảm sáu năm, bỏ qua sự hẹn ngầm giữa hai người trong sáu năm qua!
Ngồi ở trong xe, anh nhìn một nhánh cây đã héo khô bên ngoài cửa xe. Một trận gió Bắc thổi qua, cuốn nhánh cây khô cằn phát ra tiếng kêu “Kẽo kẹt, kẽo kẹt”, cũng cuốn rơi những chiếc lá đã úa vàng. Ngay lập tức những chiếc lá đó bị một trận gió Bắc lớn hơn nữa thổi bay đi!
Khi chuẩn bị xuống xe để tiến vào khu nhà trọ của người nào đó, anh kéo sát chiếc áo choàng lên che kín cổ, hận không thể rụt hết đầu vào bên trong quần áo. Giữa nhịp thở phì phò luôn có một luồng khói trắng phun ra! Có thể thấy được mùa đông đã đến rồi, vừa mới bắt đầu đã lạnh cóng người!
Nhưng trong lòng anh, băng tuyết đã phủ kín từ lâu, trái tim của anh thật sự đã lạnh lẽo vô cùng!
Anh châm một điếu thuốc, nản lòng thoái chí rít một hơi, sau đó chậm rãi phun nỗi phiền muộn từ trong ngực ra cùng khói thuốc! Làn khói màu xanh lượn lờ mơ hồ lay động ngũ quan anh tuấn, nhưng cũng che lấp hoàn toàn sự thất vọng trong ánh mắt của anh!
Hút thuốc tiêu sầu cũng giống như mượn rượu giải sầu, đều làm cho tâm tình của người ta càng ngày càng uể oải!
Lúc đau lòng đến cực điểm, anh vẫn nghĩ đến Quan Tĩnh, cô gái ngu ngốc kia... A,
Bình luận facebook