-
Chương 49
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mẹ Bầu
Giống như bay, Tưởng Vũ Hàng liên tục chạy lên mười mấy tầng thang gác. "Rầm" một tiếng đẩy cánh cửa tầng thượng ra. Khi nhảy vọt vào trong đó, anh nhìn thấy một hình ảnh thực sự làm người ta kinh hoàng khiếp sợ...
Cơn gió Bắc gào thét thổi tới làm rối loạn mái tóc mượt như tơ của cô, đồng thời cũng thổi quần áo cô bay phần phật, khiến thoạt nhìn có cảm giác như người của cô đang lảo đảo, càng giống như sắp ngã.
Tưởng Vũ Hàng nhìn cảnh trước mắt mà trong lòng thấy run sợ, hai chân anh chưa từng bao giờ run lên như thế. Hiện tại anh cảm thấy đôi chân của mình đã mềm nhũn giống như sợi bún vậy! Đừng mà, Tĩnh Tĩnh, ngàn vạn lần xin em đừng làm bậy, nhanh chóng tới đây đi, đi lại phía bên này được không?... Nơi đó rất nguy hiểm đấy, em biết không? Rất nguy hiểm!"
Giọng nói của anh cũng đang run rẩy, chính anh cũng có thể cảm giác thấy giọng của mình đã thay đổi!
Quan Tĩnh dường như không nghe thấy lời anh đang gọi, cứ đứng ở bên lan can tầng thượng, quan sát tất cả bên dưới lầu!
Từ hơn hai mươi tầng lầu nhìn xuống, phía dưới đúng là một cái hố to!
Cô khẽ khàng lẩm bẩm: "Thật là cao, xe trên đường thoạt nhìn giống như con kiến vậy, người thì lại càng nhỏ, thật nhỏ! Nếu như... Nếu như bây giờ mình nhảy xuống, nhất định sẽ ngã thành một đống thịt đấy nhỉ? Máu thịt lẫn lộn... "
"Đừng mà..." Tưởng Vũ Hàng quýnh quáng đến phát khóc! "Tĩnh Tĩnh, em ngàn vạn lần không được làm loạn, có được hay không?"
Lúc này, trên sân thượng người đã dần dần tập trung nhiều hơn, cũng có người báo cảnh sát!
Phía dưới tòa nhà lại càng ầm ỹ hơn, một đám người đã mang ra cái đệm khí, bắt đầu thổi khí vào đệm cho phồng lên. Rất nhanh luồng khí đã làm chiếc đệm căng phồng ra bốn phía!
Quan Tĩnh thu hồi ánh mắt nhìn xuống dưới lầu, xoay người lại, buồn bã nhìn anh.
"Tưởng Vũ Hàng, nếu như tôi có nhảy từ trên này xuống, cũng là do anh đã ép tôi phải làm như thế! Nếu như tôi chết, anh chính là hung thủ đã gián tiếp hại chết tôi... "
"Anh không ép em nữa, có được hay không? Em nói đi, em muốn anh làm thế nào anh sẽ theo như thế! Chỉ cần em tới đây, chớ đứng ở nơi đó nữa, em nói cái gì cũng được!" Tưởng Vũ Hàng có cảm giác như tim của mình đã nhảy vọt lên cổ họng, vặn xoắn lại đau đớn!
Làm sao anh có thể dồn ép Tĩnh Tĩnh đến bước này chứ? Anh thật sự không hề muốn bức tử cô mà!
Quan Tĩnh nhìn anh qua làn nước mắt, kiên định ra lệnh: "Vậy sau này anh phải buông tha cho tôi, không được làm nhiễu cuộc sống của tôi, không được xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa! Anh có thể làm được không? Nếu như anh có thể thì tôi sẽ còn sống. Nếu như anh còn trở lại dây dưa với tôi, tôi sẽ nhảy xuống!"
Tưởng
Editor: Mẹ Bầu
Giống như bay, Tưởng Vũ Hàng liên tục chạy lên mười mấy tầng thang gác. "Rầm" một tiếng đẩy cánh cửa tầng thượng ra. Khi nhảy vọt vào trong đó, anh nhìn thấy một hình ảnh thực sự làm người ta kinh hoàng khiếp sợ...
Cơn gió Bắc gào thét thổi tới làm rối loạn mái tóc mượt như tơ của cô, đồng thời cũng thổi quần áo cô bay phần phật, khiến thoạt nhìn có cảm giác như người của cô đang lảo đảo, càng giống như sắp ngã.
Tưởng Vũ Hàng nhìn cảnh trước mắt mà trong lòng thấy run sợ, hai chân anh chưa từng bao giờ run lên như thế. Hiện tại anh cảm thấy đôi chân của mình đã mềm nhũn giống như sợi bún vậy! Đừng mà, Tĩnh Tĩnh, ngàn vạn lần xin em đừng làm bậy, nhanh chóng tới đây đi, đi lại phía bên này được không?... Nơi đó rất nguy hiểm đấy, em biết không? Rất nguy hiểm!"
Giọng nói của anh cũng đang run rẩy, chính anh cũng có thể cảm giác thấy giọng của mình đã thay đổi!
Quan Tĩnh dường như không nghe thấy lời anh đang gọi, cứ đứng ở bên lan can tầng thượng, quan sát tất cả bên dưới lầu!
Từ hơn hai mươi tầng lầu nhìn xuống, phía dưới đúng là một cái hố to!
Cô khẽ khàng lẩm bẩm: "Thật là cao, xe trên đường thoạt nhìn giống như con kiến vậy, người thì lại càng nhỏ, thật nhỏ! Nếu như... Nếu như bây giờ mình nhảy xuống, nhất định sẽ ngã thành một đống thịt đấy nhỉ? Máu thịt lẫn lộn... "
"Đừng mà..." Tưởng Vũ Hàng quýnh quáng đến phát khóc! "Tĩnh Tĩnh, em ngàn vạn lần không được làm loạn, có được hay không?"
Lúc này, trên sân thượng người đã dần dần tập trung nhiều hơn, cũng có người báo cảnh sát!
Phía dưới tòa nhà lại càng ầm ỹ hơn, một đám người đã mang ra cái đệm khí, bắt đầu thổi khí vào đệm cho phồng lên. Rất nhanh luồng khí đã làm chiếc đệm căng phồng ra bốn phía!
Quan Tĩnh thu hồi ánh mắt nhìn xuống dưới lầu, xoay người lại, buồn bã nhìn anh.
"Tưởng Vũ Hàng, nếu như tôi có nhảy từ trên này xuống, cũng là do anh đã ép tôi phải làm như thế! Nếu như tôi chết, anh chính là hung thủ đã gián tiếp hại chết tôi... "
"Anh không ép em nữa, có được hay không? Em nói đi, em muốn anh làm thế nào anh sẽ theo như thế! Chỉ cần em tới đây, chớ đứng ở nơi đó nữa, em nói cái gì cũng được!" Tưởng Vũ Hàng có cảm giác như tim của mình đã nhảy vọt lên cổ họng, vặn xoắn lại đau đớn!
Làm sao anh có thể dồn ép Tĩnh Tĩnh đến bước này chứ? Anh thật sự không hề muốn bức tử cô mà!
Quan Tĩnh nhìn anh qua làn nước mắt, kiên định ra lệnh: "Vậy sau này anh phải buông tha cho tôi, không được làm nhiễu cuộc sống của tôi, không được xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa! Anh có thể làm được không? Nếu như anh có thể thì tôi sẽ còn sống. Nếu như anh còn trở lại dây dưa với tôi, tôi sẽ nhảy xuống!"
Tưởng
Bình luận facebook