Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50: Kể chuyện đời tư
Hàn Tán Cẩm phấn khích nói to.
"Cậu vậy mà biết võ thật hả?!"
"Im đi."
Mạn Châu Sa Hoàng nhìn chúng mà tìm những điểm yếu và lối thoát thân.
Trong đầu vạch sẵn những kế hoạch khả thi nhất để đối phó.
Bọn chúng có khoảng trăm người, mà bọn họ thì chỉ có hai.
Số lượng quá chênh lệch, không những thế, lũ côn đồ ấy còn có vũ khí.
Tình hình là rất gay cấn, chỉ cần chút sơ sẩy là có thể mất mạng ngay.
Mạn Châu Sa Hoàng hơi ghé về phía Hàn Tán Cẩm: "Tôi đã nghĩ ra kế hoạch để đánh lại bọn chúng rồi. Trước hết phải…"
"Cú đá siêu công lí!!!" Hàn Tán Cẩm chẳng biết từ khi nào đã chạy vọt ra đằng sau, tung cước nhắm thẳng vào một người.
"Này!" Mạn Châu Sa Hoàng cạn lời thực sự. Đây là lần đầu tiên anh gặp phải một tên khó ưa đến như vậy.
Những lũ côn đồ khác thấy người bên mình bị tấn công, lập tức ào ào mà xông tới.
"Thôi rồi…" Mạn Châu Sa Hoàng đỡ lấy trán, quả nhiên đụng phải mấy tên dở hơi là mọi chuyện bung bét hết.
Hàn Tán Cẩm cười đắc thắng, cùng Mạn Châu Sa Hoàng thủ thế: "Lên nào!"
…
"Gá há há há!!! Cậu cừ quá! Vậy mà cũng chơi lại được với chúng!"
Trong con hẻm nhỏ vắng lặng vang lên tiếng của Hàn Tán Cẩm.
Mạn Châu Sa Hoàng thở hổn hển, ngồi dựa lưng vào một góc tường, mồ hôi, bụi bẩn và máu bám đầy người.
Xung quanh bọn họ là hơn một trăm người đàn ông đang nằm chồng xếp lên nhau mà bất tỉnh nhân sự.
"Cậu ồn ào quá đấy."
Anh xuẩy áo, đứng lên hướng ra đường lớn nơi có xe ô tô của anh đang dừng đỗ ở đó.
Vừa mới làm việc cật lực xong nên hiện tại anh chỉ muốn về nhà mà ngủ một giấc đến trưa.
Hàn Tán Cẩm đang nằm thê tha nghỉ lấy sức sau khi đã đánh lại những tên du côn, hướng đến Mạn Châu Sa Hoàng mà hỏi.
"Tôi là Hàn Tán Cẩm, cậu tên gì?"
"Mạn Châu Sa Hoàng."
"Đù! Tên đẹp thía!"
Hàn Tán Cẩm lấy đà bật người dậy, chạy tới quàng vai của Mạn Châu Sa Hoàng.
Anh giật mình, tính đẩy Hàn Tán Cẩm ra nhưng hắn ta bám víu chặt quá.
"Ấy! Sao đã vội đi rồi? Cậu có đói không? Tôi có biết một quán bún bò ngon cực. Đi nhé?"
Mạn Châu Sa Hoàng nhớ lại đúng là tối nay mình chưa ăn gì, thấy cũng tiện đường nên đồng ý với Hàn Tán Cẩm, tiện thể đẩy hắn ra xa.
"Cũng được. Nhưng tôi sẽ chỉ trả tiền cho bát của tôi thôi."
"Hả?" Hàn Tán Cẩm chán nản: "Là bạn bè thì phải bao nhau ăn chứ?"
Mạn Châu Sa Hoàng hờ hững: "Tôi nói là bạn bè với cậu khi nào?"
"Vừa nãy đó! Biết tên là bạn bè rồi đó!"
"Bậy bạ."
Mạn Châu Sa Hoàng đi đến chỗ chiếc xe Rolls-Royce đỗ bên vỉa hè của mình, cái ông Hàn Tán Cẩm tự nhiên như không mà nhảy lên hàng ghế phụ của xe mà ngồi, còn ra hiệu mời Mạn Châu Sa Hoàng lên xe như đúng rồi ấy.
Anh quạu cọ nhìn hắn ta hớn ha hớn hở, bất đắc dĩ mà để Hàn Tán Cẩm đi nhờ xe.
Hỏi ra mới biết cả hai bằng tuổi nhau, trong những chủ đề trò chuyện, Hàn Tán Cẩm có hỏi Mạn Châu Sa Hoàng có người yêu không. Xong hắn càm ràm rằng những cô nàng mông bự theo đuổi hắn chỉ vì hắn có một mái tóc xoăn mềm mại! Sờ vào rất thích tay!
Mạn Châu Sa Hoàng trầm lặng, thấy vậy, Hàn Tán Cẩm biết là anh có chuyện đời tư không muốn nói, định bảo không muốn thì thôi nhưng Mạn Châu Sa Hoàng đã mở lời trước.
"Tôi không có người yêu, bị ép kết hôn với một người không có tình cảm, và trong ngày tốt nghiệp đã cưỡng hi*p người mà mình yêu thầm, rồi bỏ em ấy mà biến mất."
"Trời má! U ám dữ thần!" Hàn Tán Cẩm sửng sốt: "Cuộc đời cậu điên đảo quá! Rồi sao? Người cậu yêu thầm ấy bây giờ thế nào?"
"Tôi đã mất hết liên lạc với em ấy. Em ấy cũng bỏ tôi đi rồi."
Dù trên khuôn mặt chẳng thể hiện gì nhiều, nhưng từ ánh mắt và giọng điệu ấy của anh hiện lên một sự cô đơn buồn bã.
Biết vậy Hàn Tán Cẩm cũng chẳng hỏi gì về chủ đề này nữa.
Sau ngày hôm đó họ trao đổi phương thức liên lạc rồi trở thành bạn tốt của nhau.
Mạn Châu Sa Hoàng đã sử dụng thực lực của mình để kéo Hàn Tán Cẩm trở thành một người xuất chúng ngang tầm anh như bây giờ thay vì tiếp tục làm một kẻ lang thang theo đám lưu manh.
Dĩ nhiên không thể thiếu mất tài năng thiên bẩm của hắn ta, nhận thức được điều đó, Mạn Châu Sa Hoàng đã cho người rèn dũa hắn ta tới nơi tới chốn, học cách phát huy về sự thu hút và hoà đồng với người khác vào việc kinh doanh.
Rồi Hàn Tán Cẩm lập nên Hàn thị, một tập đoàn doanh nghiệp chuyên về khách sạn, quán Bar, du lịch và bất động sản, lớn mạnh nhất nhì thành phố L và cả toàn quốc, tương đương và là một trong những đối tác lâu năm của Mạn thị.
Còn về lí do mà bọn họ không gặp nhau trong một thời gian là bởi…
Hàn Tán Cẩm không may trượt chân ngã lộn cổ từ cầu thang tầng 3 xuống đến tầng 1.
Vừa gãy chân vừa nhục nhã nên nằm tự kỉ ở nhà luôn, cắt đứt mọi liên lạc với bên ngoài, hại Mạn Châu Sa Hoàng phải cùng lúc tiếp quản cả Hàn thị.
"Cậu vậy mà biết võ thật hả?!"
"Im đi."
Mạn Châu Sa Hoàng nhìn chúng mà tìm những điểm yếu và lối thoát thân.
Trong đầu vạch sẵn những kế hoạch khả thi nhất để đối phó.
Bọn chúng có khoảng trăm người, mà bọn họ thì chỉ có hai.
Số lượng quá chênh lệch, không những thế, lũ côn đồ ấy còn có vũ khí.
Tình hình là rất gay cấn, chỉ cần chút sơ sẩy là có thể mất mạng ngay.
Mạn Châu Sa Hoàng hơi ghé về phía Hàn Tán Cẩm: "Tôi đã nghĩ ra kế hoạch để đánh lại bọn chúng rồi. Trước hết phải…"
"Cú đá siêu công lí!!!" Hàn Tán Cẩm chẳng biết từ khi nào đã chạy vọt ra đằng sau, tung cước nhắm thẳng vào một người.
"Này!" Mạn Châu Sa Hoàng cạn lời thực sự. Đây là lần đầu tiên anh gặp phải một tên khó ưa đến như vậy.
Những lũ côn đồ khác thấy người bên mình bị tấn công, lập tức ào ào mà xông tới.
"Thôi rồi…" Mạn Châu Sa Hoàng đỡ lấy trán, quả nhiên đụng phải mấy tên dở hơi là mọi chuyện bung bét hết.
Hàn Tán Cẩm cười đắc thắng, cùng Mạn Châu Sa Hoàng thủ thế: "Lên nào!"
…
"Gá há há há!!! Cậu cừ quá! Vậy mà cũng chơi lại được với chúng!"
Trong con hẻm nhỏ vắng lặng vang lên tiếng của Hàn Tán Cẩm.
Mạn Châu Sa Hoàng thở hổn hển, ngồi dựa lưng vào một góc tường, mồ hôi, bụi bẩn và máu bám đầy người.
Xung quanh bọn họ là hơn một trăm người đàn ông đang nằm chồng xếp lên nhau mà bất tỉnh nhân sự.
"Cậu ồn ào quá đấy."
Anh xuẩy áo, đứng lên hướng ra đường lớn nơi có xe ô tô của anh đang dừng đỗ ở đó.
Vừa mới làm việc cật lực xong nên hiện tại anh chỉ muốn về nhà mà ngủ một giấc đến trưa.
Hàn Tán Cẩm đang nằm thê tha nghỉ lấy sức sau khi đã đánh lại những tên du côn, hướng đến Mạn Châu Sa Hoàng mà hỏi.
"Tôi là Hàn Tán Cẩm, cậu tên gì?"
"Mạn Châu Sa Hoàng."
"Đù! Tên đẹp thía!"
Hàn Tán Cẩm lấy đà bật người dậy, chạy tới quàng vai của Mạn Châu Sa Hoàng.
Anh giật mình, tính đẩy Hàn Tán Cẩm ra nhưng hắn ta bám víu chặt quá.
"Ấy! Sao đã vội đi rồi? Cậu có đói không? Tôi có biết một quán bún bò ngon cực. Đi nhé?"
Mạn Châu Sa Hoàng nhớ lại đúng là tối nay mình chưa ăn gì, thấy cũng tiện đường nên đồng ý với Hàn Tán Cẩm, tiện thể đẩy hắn ra xa.
"Cũng được. Nhưng tôi sẽ chỉ trả tiền cho bát của tôi thôi."
"Hả?" Hàn Tán Cẩm chán nản: "Là bạn bè thì phải bao nhau ăn chứ?"
Mạn Châu Sa Hoàng hờ hững: "Tôi nói là bạn bè với cậu khi nào?"
"Vừa nãy đó! Biết tên là bạn bè rồi đó!"
"Bậy bạ."
Mạn Châu Sa Hoàng đi đến chỗ chiếc xe Rolls-Royce đỗ bên vỉa hè của mình, cái ông Hàn Tán Cẩm tự nhiên như không mà nhảy lên hàng ghế phụ của xe mà ngồi, còn ra hiệu mời Mạn Châu Sa Hoàng lên xe như đúng rồi ấy.
Anh quạu cọ nhìn hắn ta hớn ha hớn hở, bất đắc dĩ mà để Hàn Tán Cẩm đi nhờ xe.
Hỏi ra mới biết cả hai bằng tuổi nhau, trong những chủ đề trò chuyện, Hàn Tán Cẩm có hỏi Mạn Châu Sa Hoàng có người yêu không. Xong hắn càm ràm rằng những cô nàng mông bự theo đuổi hắn chỉ vì hắn có một mái tóc xoăn mềm mại! Sờ vào rất thích tay!
Mạn Châu Sa Hoàng trầm lặng, thấy vậy, Hàn Tán Cẩm biết là anh có chuyện đời tư không muốn nói, định bảo không muốn thì thôi nhưng Mạn Châu Sa Hoàng đã mở lời trước.
"Tôi không có người yêu, bị ép kết hôn với một người không có tình cảm, và trong ngày tốt nghiệp đã cưỡng hi*p người mà mình yêu thầm, rồi bỏ em ấy mà biến mất."
"Trời má! U ám dữ thần!" Hàn Tán Cẩm sửng sốt: "Cuộc đời cậu điên đảo quá! Rồi sao? Người cậu yêu thầm ấy bây giờ thế nào?"
"Tôi đã mất hết liên lạc với em ấy. Em ấy cũng bỏ tôi đi rồi."
Dù trên khuôn mặt chẳng thể hiện gì nhiều, nhưng từ ánh mắt và giọng điệu ấy của anh hiện lên một sự cô đơn buồn bã.
Biết vậy Hàn Tán Cẩm cũng chẳng hỏi gì về chủ đề này nữa.
Sau ngày hôm đó họ trao đổi phương thức liên lạc rồi trở thành bạn tốt của nhau.
Mạn Châu Sa Hoàng đã sử dụng thực lực của mình để kéo Hàn Tán Cẩm trở thành một người xuất chúng ngang tầm anh như bây giờ thay vì tiếp tục làm một kẻ lang thang theo đám lưu manh.
Dĩ nhiên không thể thiếu mất tài năng thiên bẩm của hắn ta, nhận thức được điều đó, Mạn Châu Sa Hoàng đã cho người rèn dũa hắn ta tới nơi tới chốn, học cách phát huy về sự thu hút và hoà đồng với người khác vào việc kinh doanh.
Rồi Hàn Tán Cẩm lập nên Hàn thị, một tập đoàn doanh nghiệp chuyên về khách sạn, quán Bar, du lịch và bất động sản, lớn mạnh nhất nhì thành phố L và cả toàn quốc, tương đương và là một trong những đối tác lâu năm của Mạn thị.
Còn về lí do mà bọn họ không gặp nhau trong một thời gian là bởi…
Hàn Tán Cẩm không may trượt chân ngã lộn cổ từ cầu thang tầng 3 xuống đến tầng 1.
Vừa gãy chân vừa nhục nhã nên nằm tự kỉ ở nhà luôn, cắt đứt mọi liên lạc với bên ngoài, hại Mạn Châu Sa Hoàng phải cùng lúc tiếp quản cả Hàn thị.
Bình luận facebook