Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Edit: Cháo
17.
Chẩm Lập Phong được cho uống nước, lau chùi người thay quần áo xong rồi nằm vào trong chăn.
Vệ Tiểu Thảo vẫn đang bận thu dọn, cả người dính đầy mùi rượu.
Anh nhìn bóng lưng bận rộn của Vệ Tiểu Thảo trong cơn choáng váng, mơ màng nhìn tấm lưng cậu bị ánh đèn phòng ngủ phủ lên, cảm thấy hốt hoảng vì như trở lại mấy năm trước.
Buổi tối hôm đó bọn họ cũng vừa trở về sau khi tham dự hôn lễ của người khác.
Anh cũng được chăm sóc rồi nằm trên giường nghỉ ngơi trước.
Bé con của anh thì chuẩn bị quần áo cho ngày hôm sau, cậu vừa hỏi mặc áo sơ mi này phối với cà vạt này được không, vừa như tùy ý nói ra vấn đề.
“Anh này… chúng ta cũng tổ chức bù hôn lễ đi.”
Chẩm Lập Phong nhìn cậu quay lại hỏi, trên mặt là nụ cười nhẹ điềm tĩnh, bản thân cậu trông cũng rất thoải mái, chỉ xem ngày hôm nay trôi qua như bao ngày bình thường khác.
“Tổ chức hôn lễ?” Chẩm Lập Phong nhớ mình đã cười nhạo cậu, “Sao em lại muốn tổ chức làm gì? Đặt bàn khách sạn, tìm người dẫn chương trình, trang điểm chụp ảnh, toàn thứ phiền phức đâu đâu… Muốn nhận tiền mừng hả?”
Suy nghĩ của cậu bị anh cự tuyệt như vậy mà cũng không tức giận, còn cười ha ha đạp nhẹ anh một cái.
“Anh biến đi!”
Chẩm Lập Phong nhìn cậu dọn dẹp xong rồi cũng chui vào trong chăn, còn nghịch ngợm nhét hai chân lạnh ngắt của mình vào giữa hai đùi nóng ấm của anh.
“Vậy khi nào chúng ta đi mua nhẫn đôi? Cuối tuần này anh có rảnh không?”
Chẩm Lập Phong bị lạnh run lên theo phản xạ, xoa đầu bé con, trả lời.
“Cuối tuần này không được rồi, anh có hẹn ký hợp đồng nhượng quyền thương mại.” Anh ôm cậu hôn một cái, nhắm mắt mơ màng nói, “Em cứ xem rồi mua đi, dù sao tài sản và cái mạng này của anh cũng ở chỗ em hết.”
Vệ Tiểu Thảo dọn dẹp xong cũng chui vào chăn, cẩn thận nhét chăn vào giữa khoảng trống giữa hai người họ rồi nhẹ nhàng nằm xuống.
Chẩm Lập Phong vẫn chưa ngủ, tay anh chui qua kẽ hở, kéo ngón tay lạnh lẽo của Vệ Tiểu Thảo lại.
“Cuối tuần chúng ta đi đặt mua nhẫn cưới trước nhé.”
Nhưng Vệ Tiểu Thảo lại tránh hỏi bàn tay nóng rực của anh.
“Ông chủ.” Tiếng nói của Vệ Tiểu Thảo như vang vọng trong gian phòng ngủ tối om, cậu nói —
“Như vậy không ổn đâu.”
17.
Chẩm Lập Phong được cho uống nước, lau chùi người thay quần áo xong rồi nằm vào trong chăn.
Vệ Tiểu Thảo vẫn đang bận thu dọn, cả người dính đầy mùi rượu.
Anh nhìn bóng lưng bận rộn của Vệ Tiểu Thảo trong cơn choáng váng, mơ màng nhìn tấm lưng cậu bị ánh đèn phòng ngủ phủ lên, cảm thấy hốt hoảng vì như trở lại mấy năm trước.
Buổi tối hôm đó bọn họ cũng vừa trở về sau khi tham dự hôn lễ của người khác.
Anh cũng được chăm sóc rồi nằm trên giường nghỉ ngơi trước.
Bé con của anh thì chuẩn bị quần áo cho ngày hôm sau, cậu vừa hỏi mặc áo sơ mi này phối với cà vạt này được không, vừa như tùy ý nói ra vấn đề.
“Anh này… chúng ta cũng tổ chức bù hôn lễ đi.”
Chẩm Lập Phong nhìn cậu quay lại hỏi, trên mặt là nụ cười nhẹ điềm tĩnh, bản thân cậu trông cũng rất thoải mái, chỉ xem ngày hôm nay trôi qua như bao ngày bình thường khác.
“Tổ chức hôn lễ?” Chẩm Lập Phong nhớ mình đã cười nhạo cậu, “Sao em lại muốn tổ chức làm gì? Đặt bàn khách sạn, tìm người dẫn chương trình, trang điểm chụp ảnh, toàn thứ phiền phức đâu đâu… Muốn nhận tiền mừng hả?”
Suy nghĩ của cậu bị anh cự tuyệt như vậy mà cũng không tức giận, còn cười ha ha đạp nhẹ anh một cái.
“Anh biến đi!”
Chẩm Lập Phong nhìn cậu dọn dẹp xong rồi cũng chui vào trong chăn, còn nghịch ngợm nhét hai chân lạnh ngắt của mình vào giữa hai đùi nóng ấm của anh.
“Vậy khi nào chúng ta đi mua nhẫn đôi? Cuối tuần này anh có rảnh không?”
Chẩm Lập Phong bị lạnh run lên theo phản xạ, xoa đầu bé con, trả lời.
“Cuối tuần này không được rồi, anh có hẹn ký hợp đồng nhượng quyền thương mại.” Anh ôm cậu hôn một cái, nhắm mắt mơ màng nói, “Em cứ xem rồi mua đi, dù sao tài sản và cái mạng này của anh cũng ở chỗ em hết.”
Vệ Tiểu Thảo dọn dẹp xong cũng chui vào chăn, cẩn thận nhét chăn vào giữa khoảng trống giữa hai người họ rồi nhẹ nhàng nằm xuống.
Chẩm Lập Phong vẫn chưa ngủ, tay anh chui qua kẽ hở, kéo ngón tay lạnh lẽo của Vệ Tiểu Thảo lại.
“Cuối tuần chúng ta đi đặt mua nhẫn cưới trước nhé.”
Nhưng Vệ Tiểu Thảo lại tránh hỏi bàn tay nóng rực của anh.
“Ông chủ.” Tiếng nói của Vệ Tiểu Thảo như vang vọng trong gian phòng ngủ tối om, cậu nói —
“Như vậy không ổn đâu.”
Bình luận facebook