Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
39.
Sau hôm ấy, mặc dù không chọc thủng lớp ngăn cách cuối cùng, nhưng với đôi chồng chồng đã ly dị như bọn họ mà nói, đây là cơ hội hiếm có để quay lại với nhau.
Ngoài việc cùng ăn cùng ở ra, Vệ Tiểu Thảo cũng không từ chối việc gần gũi với Chẩm Lập Phong nữa. Nhưng dù là vậy, Chẩm Lập Phong vẫn lo lắng không yên.
Hắn không biết tâm trạng này của mình từ đâu mà tới, nhưng hắn không thể khống chế được cảm giác hốt hoảng ấy.
Chỉ mỗi việc nhìn Vệ Tiểu Thảo lại đi lục lọi đồ trong tủ quần áo là hắn lại bắt đầu lo lắng đề phòng, chạy vội đến trước mặt người ta bám lấy hỏi.
“Em đang dọn gì thế?”
Cũng may Vệ Tiểu Thảo không phải định bỏ đi.
“Em thấy chính quyền dạo này đang có hoạt động quyên góp đồ dùng quần áo, muốn xem có quần áo cũ nào để quyên góp được hay không.”
Lúc này Chẩm Lập Phong không còn hoảng hốt nữa, đổi sang lấy lòng.
“Để anh giúp em…”
Vệ Tiểu Thảo cảm thấy cũng được, gật đầu với hắn một cái.
“Tùy anh.”
Hai người họ đều xuất thân từ cuộc sống nghèo khổ, cho dù sau này ăn nên làm ra cũng không mấy khi tiêu xài phung phí, quần áo cũ lỗi mốt cũng nhặt ra được kha khá, Vệ Tiểu Thảo vào phòng chứa đồ, muốn lôi cái thùng carton quý giá trong nhà ra dọn lại.
Chẩm Lập Phong thấy thế lập tức lao vào làm hộ.
“Để anh để anh, việc nặng nhọc này sao để em làm được chứ.”
Vệ Tiểu Thảo giờ đã miễn dịch với mấy hành vi drama (làm quá lên) của Chẩm tổng rồi, chỉ liếc mắt một cái rồi mặc cho hắn làm.
Chẩm Lập Phong bị bé con nguýt vậy cũng không tức giận, chỉ cười hì hì kéo cái thùng lớn vào phòng ngủ, để dưới đất cho Vệ Tiểu Thảo lật lên xem.
Vệ Tiểu Thảo ôm đống quần áo từ trong thùng ra, Chẩm Lập Phong đứng bên nhìn cũng không khỏi cảm khái.
“Chỗ này toàn là quần áo từ nhiều năm trước.”
Hắn vươn tay lôi ra một chiếc áo dày cộp được bọc cẩn thận trong túi chống bụi, hoài niệm nói.
“Em xem này, đây là cái áo hàng hiệu đầu tiên mà hồi ấy chúng ta mua … ha ha ha.”
Vệ Tiểu Thảo cũng sửng sốt, trong mắt cũng mang theo ánh sáng hồi ức.
“Đúng vậy.”
Cái áo ‘hàng hiệu’ ấy chẳng qua chỉ là một chiếc áo khoác giả lông thú.
Sợi lông nhân tạo, màu trắng dáng ngắn, giờ nhìn lại vừa quê vừa tục.
Nhưng hồi đấy lại tốn mất năm trăm đồng* của hai người, phải bán bảy tám nghìn xiên đồ ăn mới kiếm lại được.
*khoảng 1 củ 8 tiền Việt
Đó là chuyện lúc bọn họ còn bán hàng bán quán ngoài vỉa hè.
Sau hôm ấy, mặc dù không chọc thủng lớp ngăn cách cuối cùng, nhưng với đôi chồng chồng đã ly dị như bọn họ mà nói, đây là cơ hội hiếm có để quay lại với nhau.
Ngoài việc cùng ăn cùng ở ra, Vệ Tiểu Thảo cũng không từ chối việc gần gũi với Chẩm Lập Phong nữa. Nhưng dù là vậy, Chẩm Lập Phong vẫn lo lắng không yên.
Hắn không biết tâm trạng này của mình từ đâu mà tới, nhưng hắn không thể khống chế được cảm giác hốt hoảng ấy.
Chỉ mỗi việc nhìn Vệ Tiểu Thảo lại đi lục lọi đồ trong tủ quần áo là hắn lại bắt đầu lo lắng đề phòng, chạy vội đến trước mặt người ta bám lấy hỏi.
“Em đang dọn gì thế?”
Cũng may Vệ Tiểu Thảo không phải định bỏ đi.
“Em thấy chính quyền dạo này đang có hoạt động quyên góp đồ dùng quần áo, muốn xem có quần áo cũ nào để quyên góp được hay không.”
Lúc này Chẩm Lập Phong không còn hoảng hốt nữa, đổi sang lấy lòng.
“Để anh giúp em…”
Vệ Tiểu Thảo cảm thấy cũng được, gật đầu với hắn một cái.
“Tùy anh.”
Hai người họ đều xuất thân từ cuộc sống nghèo khổ, cho dù sau này ăn nên làm ra cũng không mấy khi tiêu xài phung phí, quần áo cũ lỗi mốt cũng nhặt ra được kha khá, Vệ Tiểu Thảo vào phòng chứa đồ, muốn lôi cái thùng carton quý giá trong nhà ra dọn lại.
Chẩm Lập Phong thấy thế lập tức lao vào làm hộ.
“Để anh để anh, việc nặng nhọc này sao để em làm được chứ.”
Vệ Tiểu Thảo giờ đã miễn dịch với mấy hành vi drama (làm quá lên) của Chẩm tổng rồi, chỉ liếc mắt một cái rồi mặc cho hắn làm.
Chẩm Lập Phong bị bé con nguýt vậy cũng không tức giận, chỉ cười hì hì kéo cái thùng lớn vào phòng ngủ, để dưới đất cho Vệ Tiểu Thảo lật lên xem.
Vệ Tiểu Thảo ôm đống quần áo từ trong thùng ra, Chẩm Lập Phong đứng bên nhìn cũng không khỏi cảm khái.
“Chỗ này toàn là quần áo từ nhiều năm trước.”
Hắn vươn tay lôi ra một chiếc áo dày cộp được bọc cẩn thận trong túi chống bụi, hoài niệm nói.
“Em xem này, đây là cái áo hàng hiệu đầu tiên mà hồi ấy chúng ta mua … ha ha ha.”
Vệ Tiểu Thảo cũng sửng sốt, trong mắt cũng mang theo ánh sáng hồi ức.
“Đúng vậy.”
Cái áo ‘hàng hiệu’ ấy chẳng qua chỉ là một chiếc áo khoác giả lông thú.
Sợi lông nhân tạo, màu trắng dáng ngắn, giờ nhìn lại vừa quê vừa tục.
Nhưng hồi đấy lại tốn mất năm trăm đồng* của hai người, phải bán bảy tám nghìn xiên đồ ăn mới kiếm lại được.
*khoảng 1 củ 8 tiền Việt
Đó là chuyện lúc bọn họ còn bán hàng bán quán ngoài vỉa hè.
Bình luận facebook