Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 191
Anh mà cứ quản hết thứ này tới thứ kia, em sẽ không chịu nổi anh đâu đấy.
Sau khi tạm biệt Trần Du cùng mọi người, Hạ Trú ra khỏi quán bar, đi về phía chỗ đỗ xe mé phía Tây của con đường quốc lộ, vừa rẽ đã nhìn thấy Lục Đông Thâm. Anh đứng dựa vào cửa xe hút thuốc, chiếc sơ mi màu xám nhạt không được thắt cà vạt, nhìn dưới trời đêm trông lại càng sạch sẽ. Đằng sau còn có một chiếc xe khác đang đỗ, có lẽ là xe của công ty, tự anh lái đến đây.
Người tài xế đang đứng hút thuốc ngay gần đó.
Thấy cô đi ra, Lục Đông Thâm dập tắt điếu thuốc, ném vào trong thùng rác ở bên cạnh, sau đó đút hai tay vào túi quần, đứng đợi cô dưới bóng đêm.
Chẳng hiểu vì sao, Hạ Trú lại thấy hân hoan trong lòng.
Có lẽ khi ở trong quán bar đã phải đối diện với “dung nhan” của anh Hùng trong một khoảng thời gian quá dài, sau khi gặp lại Lục Đông Thâm, cô cảm thấy anh như người trên trời, hành xử dịu dàng tao nhã, nhìn đâu cũng thấy thoải mái, đúng thật là không có so sánh sẽ không có đau thương.
Cũng có lẽ vì sự xuất hiện của anh vào giây phút này. Dưới trời đêm, sau lưng anh là ánh đèn đường rực rỡ và cả con đường dài được ánh đèn nhuộm màu sáng trưng. Đi qua đi lại là bóng người và bóng xe cộ tấp nập, vậy mà anh vẫn đứng yên tĩnh giữa tất thảy, khiến cô nghĩ tới một cụm từ: Đội trời đạp đất.
Cô rảo nhanh bước chân tiến lên chủ động ôm chặt anh, ngẩng đầu nở nụ cười khéo léo: “Chẳng phải anh Lục bận đến độ còn không có thời gian trả lời Wechat sao? Sao bỗng nhiên lại xuất hiện ở đây?”
Lục Đông Thâm một tay ôm chặt eo của cô, một tay vén những lọn tóc lòa xòa trước trán cô: “Nghe nói người nào đó ở trong kia đã sắp động dao với người ta rồi, anh còn không đến sao được? Một khi thật sự thấy máu, rồi cũng phải có người dọn dẹp cục diện rối rắm.”
Hạ Trú càng cười vui vẻ hơn: “Chi viện mà lại đứng đợi ngoài cửa quán bar à?”
“Nghe nói cô gái của anh vẫn xử lý được.”
Hạ Trú nói: “Em nhìn anh Lục đây sao không giống tới chi viện chút nào vậy, giống tới bắt gian hơn.”
Lục Đông Thâm cười, giơ tay búng một cái lên trán cô: “Ai dám gian em? Chán sống rồi.”
Hạ Trú càng ôm anh chặt hơn: “Đông Thâm à Đông Thâm, anh tốt thật đấy.” Cô hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên người tài xế đứng ngay gần đó. Cô nheo mắt lại: Lão Từ đáng chết, bằng mặt không bằng lòng hả, biết mách lẻo lắm đấy. Ở đầu kia, đúng lúc lão Từ chuẩn bị hút hơi thuốc cuối cùng, bất thình lình đối mặt với ánh mắt của Hạ Trú, anh ta sợ hãi run rẩy làm rớt luôn đầu lọc. Có lẽ biết mình đuối lý, anh ta vội vàng cười trừ, nhặt đầu lọc vứt vào trong thùng rác rồi tiến tới.
Lục Đông Thâm lệnh cho lão Từ lái xe của công ty trở về. Trước khi đi, lão Từ lại ân cần hỏi han: “Cô Hạ có cần trà giải rượu gì đó không? Nếu cần thì tôi sẽ đi mua cho cô.”
“Hình như anh Từ có vẻ rất sợ em.” Sau khi ngồi lên xe, thắt dây an toàn cẩn thận cho cô xong, Lục Đông Thâm nói một câu.
Hạ Trú dương dương tự đắc: “Dĩ nhiên, em là phái nữ nhưng đâu có chịu thua phái nam.”
“Có thể khiến một người xuất thân từ lính đặc chủng, lại còn là cao thủ Taekwondo đai đen như anh ấy tỏ ra cung kính khép nép trước mặt em, em cũng lợi hại đấy.” Lục Đông Thâm cười nói.
Hạ Trú suýt chút nữa thì sặc luôn nước bọt của chính mình. Cô lè lưỡi, ông trời ơi, lão Từ đó ghê gớm đến mức ấy sao. Chẳng trách chỉ cần có mặt anh ta, Lục Đông Thâm đều không cần dẫn theo vệ sỹ. Nếu thật sự đấu tay đôi, cô cũng chưa chắc đã nắm được phần thắng.
Chiếc xe đi thẳng một mạch, rất từ từ chậm rãi, phía trước là cả dãy đèn xe đỏ rực.
“Sau này không được tới quán bar nữa. Còn nữa, ngoài những lúc ở bên cạnh anh ra, bất kỳ lúc nào cũng không được phép uống rượu.” Lục Đông Thâm vững vàng điều khiển vô lăng, ngữ khí tuy nhẹ nhàng nhưng những lời nói ra lại mang tính đả kích cực mạnh với Hạ Trú.
Hạ Trú xù lông lên: “Lục Đông Thâm, anh quá đáng rồi đấy!”
“Anh là người đàn ông của em, đưa ra bất kỳ yêu cầu nào với em cũng không hề quá đáng.” Lục Đông Thâm từ tốn đáp lại.
“Em uống rượu đâu có làm hỏng chuyện, vả lại, tửu lượng của em thế nào anh không biết sao? Số người có thể khiến em ngã gục hiếm có vô cùng.” Hạ Trú cực lực tranh cãi.
“Đúng là em không làm hỏng chuyện, nhưng rước thêm phiền phức, nhất là vì phụ nữ, trò anh hùng nào em cũng làm hết rồi.”
Hạ Trú nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêng của anh: “Câu này nói chẳng có lương tâm chút nào. Trần Du yêu anh không được, đau lòng quá đi giải sầu. Cô ta bị người ta chọc ghẹo ngay trước mắt em, anh bảo em có thể không lo không?”
“Em chịu đến ngồi nói chuyện theo lời hẹn, chuyện này ở trong mắt anh đã đủ hoang đường rồi.” Lục Đông Thâm thản nhiên tiếp lời: “Hơn nữa, trong quán bar lúc nào cũng có bảo vệ, em đơn thương độc mã dùng dao với đối phương, lỡ phải chịu thiệt thì sao?”
Thái độ anh tuy ôn hòa nhưng ngữ khí sắc lẹm, câu nào câu ấy sắc như dao vậy. Đổi lại là người đàn ông khác, Hạ Trú đã sớm buông một câu: Shit, anh là cái thá gì mà dám ăn nói với bà cô đây bằng giọng đó? Nhưng đối mặt với Lục Đông Thâm, cô không dám ngông nghênh như vậy. Một là, người đàn ông này thật sự có bản lĩnh dùng sức mạnh cơ thể để nói cho cô biết khả năng của anh. Hai là cô cảm thấy, những câu này bật ra khỏi miệng anh, rót vào tai cô đều trở thành những lời ngọt ngào.
Cô chủ động sát lại gần anh, nịnh nọt: “Ai bảo em sẽ chịu thiệt thòi chứ, chẳng phải vẫn còn Thâm ca đây bảo vệ tiểu nhân sao?”
“Ừm, miệng ngọt lắm.” Lục Đông Thâm giơ một tay ra véo má cô, cười nói: “Gọi thêm tiếng nữa đi, dùng ngữ khí em nói trong Wechat đấy.”
Hạ Trú là loại người nào chứ? Tạm thời không thể dùng từ “gió chiều nào che chiều ấy” để hình dung cô, nhưng chí ít cũng là “kẻ thức thời”. Có lúc nếu không dính vào những chuyện trắng đen thị phi nghiêm trọng, cô sẽ trườn qua trườn lại như cá trạch, gặp người nói tiếng người, gặp ma nói tiếng ma, cô là rành nhất.
Thế là, cô cất giọng ngọt ngào, bẹt âm ra gọi một tiếng: “Thâm ca…”
Lục Đông Thâm rất thích thú, đầu mày dãn ra thoải mái.
Thấy anh hình như dễ thương lượng hơn, Hạ Trú giơ tay lên, dùng ngón trỏ và ngón cái vân vê góc áo của anh, nhẹ nhàng đung đưa mấy cái: “Vậy ban nãy anh nói…”
“Những gì không nên cho phép vẫn không cho phép.”
Hạ Trú chịu thiệt, nghiến răng: “Lục Đông Thâm, anh là đồ lừa đảo!”
“Anh lừa em cái gì?” Lục Đông Thâm trêu đùa cùng cô.
“Lừa cơ thể của em, trái tim của em!”
Lục Đông Thâm khẽ đánh tay lái, chiếc xe rẽ ngoặt, anh nhìn thẳng về phía trước mỉm cười: “Kể cũng phải, thế nên, tối nay về nhà với anh, tiếp tục để anh lừa.”
“Em không đi!” Hạ Trú rút tay về, dựa vào ghế lái phụ: “Em muốn về nhà.”
“Tới nhà em cũng được.” Lục Đông Thâm nói.
“Lục Đông Thâm.” Hạ Trú nhíu mày: “Anh mà cứ quản hết thứ này tới thứ kia, em sẽ không chịu nổi anh đâu đấy.”
“Thế sao?” Anh cười thầm, kéo tay cô qua, ghì lên vị trí khóa quần của anh: “Anh cũng chịu không nổi rồi.”
Hạ Trú ngây người ra giây lát, rồi ngay sau đó đỏ bừng mặt.
***
Ngày hôm sau, hai người cùng nhau đi tới công ty, về điểm này, Lục Đông Thâm không hề có chút kiêng dè nào.
Thang máy nhân viên tới trước, anh bèn cùng Hạ Trú đi vào thang máy, phía sau các nhân viên đi làm bắt đầu ùa vào theo. Sau khi thấy anh, họ lần lượt cung kính chào hỏi, sau đó nhìn thấy Hạ Trú đứng bên cạnh Lục Đông Thâm, ánh mắt bèn có thêm vài phần mờ ám.
Hạ Trú không đứng quá sát anh, cũng không nắm tay anh nhưng vẫn cảm thấy cô và anh quá trắng trợn táo bạo. Những ai đã gặp anh hôm qua, nếu hôm nay vẫn nhìn thấy anh thì có thể dễ dàng phát hiện ra anh không thay áo sơ mi, lại còn đi ra đi vào cùng cô, nói trắng ra thì mọi người đều hiểu rõ trong lòng.
Cô ngước mắt lên len lén quan sát anh. Anh nhìn thẳng về phía trước, một nửa khuôn mặt sắc như kiếm, đẹp trai đến độ khiến cô sung sướng trong lòng. Cô không kìm được lòng mình, lấy ngón út nhẹ nhàng vạch vạch lên lòng bàn tay anh. Một giây sau, bàn tay cô được anh nắm chặt. Trái tim lâng lâng như có sóng biển cuốn qua, nhiệt độ lòng bàn tay anh ấm áp truyền từ tay cô vào tận trong tim.
Sau đó từ tận đáy lòng có một giọng nói đang hân hoan nói với cô rằng: Người đàn ông này là của mày. Người đàn ông được bao người chú ý, khiến các cô gái khác nhung nhớ khôn nguôi này là của mày.
Cảm giác này kỳ diệu cực kỳ, rất xa lạ nhưng lại vô cùng đáng mong đợi. Giống như có một món báu vật quý giá cô chưa bao giờ có được, nay bỗng cầm được trên tay, người khác muốn lấy cũng chẳng được.
Khi cô sắp đi ra khỏi thang máy, Lục Đông Thâm bèn nói với cô: “Tối nay đợi anh về ăn cơm, còn nữa, khẩn trương chọn thảm trong nhà đi.”
Câu nói này vừa dứt, cô lập tức nghe thấy những tiếng xuýt xoa vang lên xung quanh. Vành tai cô nóng rần lên, ngay cả tiếp lời cũng không biết nói sao nữa. Cô ậm ờ mấy tiếng rồi vội vã đi ra khỏi thang máy. Tới khi cửa thang máy đóng lại, mấy đồng nghiệp ra cùng bèn mỉm cười hỏi cô: Khi nào thì định tổ chức đấy? Chúng tôi nhất định phải được tham gia đám cưới đấy nhé.
Hạ Trú hắng giọng nói: Cái gì với cái gì chứ, mau đi làm việc đi.
Sau khi đám người tản ra, cô mới bất chợt nhớ ra tối nay mình còn có việc. Tối qua chỉ mải triền miên, ban nãy lại mải xấu hổ cô quên bẵng mất chuyện chính rồi. Thôi, lát nữa nhắn cho Lục Đông Thâm qua Wechat vậy.
~Hết chương 191~
Sau khi tạm biệt Trần Du cùng mọi người, Hạ Trú ra khỏi quán bar, đi về phía chỗ đỗ xe mé phía Tây của con đường quốc lộ, vừa rẽ đã nhìn thấy Lục Đông Thâm. Anh đứng dựa vào cửa xe hút thuốc, chiếc sơ mi màu xám nhạt không được thắt cà vạt, nhìn dưới trời đêm trông lại càng sạch sẽ. Đằng sau còn có một chiếc xe khác đang đỗ, có lẽ là xe của công ty, tự anh lái đến đây.
Người tài xế đang đứng hút thuốc ngay gần đó.
Thấy cô đi ra, Lục Đông Thâm dập tắt điếu thuốc, ném vào trong thùng rác ở bên cạnh, sau đó đút hai tay vào túi quần, đứng đợi cô dưới bóng đêm.
Chẳng hiểu vì sao, Hạ Trú lại thấy hân hoan trong lòng.
Có lẽ khi ở trong quán bar đã phải đối diện với “dung nhan” của anh Hùng trong một khoảng thời gian quá dài, sau khi gặp lại Lục Đông Thâm, cô cảm thấy anh như người trên trời, hành xử dịu dàng tao nhã, nhìn đâu cũng thấy thoải mái, đúng thật là không có so sánh sẽ không có đau thương.
Cũng có lẽ vì sự xuất hiện của anh vào giây phút này. Dưới trời đêm, sau lưng anh là ánh đèn đường rực rỡ và cả con đường dài được ánh đèn nhuộm màu sáng trưng. Đi qua đi lại là bóng người và bóng xe cộ tấp nập, vậy mà anh vẫn đứng yên tĩnh giữa tất thảy, khiến cô nghĩ tới một cụm từ: Đội trời đạp đất.
Cô rảo nhanh bước chân tiến lên chủ động ôm chặt anh, ngẩng đầu nở nụ cười khéo léo: “Chẳng phải anh Lục bận đến độ còn không có thời gian trả lời Wechat sao? Sao bỗng nhiên lại xuất hiện ở đây?”
Lục Đông Thâm một tay ôm chặt eo của cô, một tay vén những lọn tóc lòa xòa trước trán cô: “Nghe nói người nào đó ở trong kia đã sắp động dao với người ta rồi, anh còn không đến sao được? Một khi thật sự thấy máu, rồi cũng phải có người dọn dẹp cục diện rối rắm.”
Hạ Trú càng cười vui vẻ hơn: “Chi viện mà lại đứng đợi ngoài cửa quán bar à?”
“Nghe nói cô gái của anh vẫn xử lý được.”
Hạ Trú nói: “Em nhìn anh Lục đây sao không giống tới chi viện chút nào vậy, giống tới bắt gian hơn.”
Lục Đông Thâm cười, giơ tay búng một cái lên trán cô: “Ai dám gian em? Chán sống rồi.”
Hạ Trú càng ôm anh chặt hơn: “Đông Thâm à Đông Thâm, anh tốt thật đấy.” Cô hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên người tài xế đứng ngay gần đó. Cô nheo mắt lại: Lão Từ đáng chết, bằng mặt không bằng lòng hả, biết mách lẻo lắm đấy. Ở đầu kia, đúng lúc lão Từ chuẩn bị hút hơi thuốc cuối cùng, bất thình lình đối mặt với ánh mắt của Hạ Trú, anh ta sợ hãi run rẩy làm rớt luôn đầu lọc. Có lẽ biết mình đuối lý, anh ta vội vàng cười trừ, nhặt đầu lọc vứt vào trong thùng rác rồi tiến tới.
Lục Đông Thâm lệnh cho lão Từ lái xe của công ty trở về. Trước khi đi, lão Từ lại ân cần hỏi han: “Cô Hạ có cần trà giải rượu gì đó không? Nếu cần thì tôi sẽ đi mua cho cô.”
“Hình như anh Từ có vẻ rất sợ em.” Sau khi ngồi lên xe, thắt dây an toàn cẩn thận cho cô xong, Lục Đông Thâm nói một câu.
Hạ Trú dương dương tự đắc: “Dĩ nhiên, em là phái nữ nhưng đâu có chịu thua phái nam.”
“Có thể khiến một người xuất thân từ lính đặc chủng, lại còn là cao thủ Taekwondo đai đen như anh ấy tỏ ra cung kính khép nép trước mặt em, em cũng lợi hại đấy.” Lục Đông Thâm cười nói.
Hạ Trú suýt chút nữa thì sặc luôn nước bọt của chính mình. Cô lè lưỡi, ông trời ơi, lão Từ đó ghê gớm đến mức ấy sao. Chẳng trách chỉ cần có mặt anh ta, Lục Đông Thâm đều không cần dẫn theo vệ sỹ. Nếu thật sự đấu tay đôi, cô cũng chưa chắc đã nắm được phần thắng.
Chiếc xe đi thẳng một mạch, rất từ từ chậm rãi, phía trước là cả dãy đèn xe đỏ rực.
“Sau này không được tới quán bar nữa. Còn nữa, ngoài những lúc ở bên cạnh anh ra, bất kỳ lúc nào cũng không được phép uống rượu.” Lục Đông Thâm vững vàng điều khiển vô lăng, ngữ khí tuy nhẹ nhàng nhưng những lời nói ra lại mang tính đả kích cực mạnh với Hạ Trú.
Hạ Trú xù lông lên: “Lục Đông Thâm, anh quá đáng rồi đấy!”
“Anh là người đàn ông của em, đưa ra bất kỳ yêu cầu nào với em cũng không hề quá đáng.” Lục Đông Thâm từ tốn đáp lại.
“Em uống rượu đâu có làm hỏng chuyện, vả lại, tửu lượng của em thế nào anh không biết sao? Số người có thể khiến em ngã gục hiếm có vô cùng.” Hạ Trú cực lực tranh cãi.
“Đúng là em không làm hỏng chuyện, nhưng rước thêm phiền phức, nhất là vì phụ nữ, trò anh hùng nào em cũng làm hết rồi.”
Hạ Trú nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêng của anh: “Câu này nói chẳng có lương tâm chút nào. Trần Du yêu anh không được, đau lòng quá đi giải sầu. Cô ta bị người ta chọc ghẹo ngay trước mắt em, anh bảo em có thể không lo không?”
“Em chịu đến ngồi nói chuyện theo lời hẹn, chuyện này ở trong mắt anh đã đủ hoang đường rồi.” Lục Đông Thâm thản nhiên tiếp lời: “Hơn nữa, trong quán bar lúc nào cũng có bảo vệ, em đơn thương độc mã dùng dao với đối phương, lỡ phải chịu thiệt thì sao?”
Thái độ anh tuy ôn hòa nhưng ngữ khí sắc lẹm, câu nào câu ấy sắc như dao vậy. Đổi lại là người đàn ông khác, Hạ Trú đã sớm buông một câu: Shit, anh là cái thá gì mà dám ăn nói với bà cô đây bằng giọng đó? Nhưng đối mặt với Lục Đông Thâm, cô không dám ngông nghênh như vậy. Một là, người đàn ông này thật sự có bản lĩnh dùng sức mạnh cơ thể để nói cho cô biết khả năng của anh. Hai là cô cảm thấy, những câu này bật ra khỏi miệng anh, rót vào tai cô đều trở thành những lời ngọt ngào.
Cô chủ động sát lại gần anh, nịnh nọt: “Ai bảo em sẽ chịu thiệt thòi chứ, chẳng phải vẫn còn Thâm ca đây bảo vệ tiểu nhân sao?”
“Ừm, miệng ngọt lắm.” Lục Đông Thâm giơ một tay ra véo má cô, cười nói: “Gọi thêm tiếng nữa đi, dùng ngữ khí em nói trong Wechat đấy.”
Hạ Trú là loại người nào chứ? Tạm thời không thể dùng từ “gió chiều nào che chiều ấy” để hình dung cô, nhưng chí ít cũng là “kẻ thức thời”. Có lúc nếu không dính vào những chuyện trắng đen thị phi nghiêm trọng, cô sẽ trườn qua trườn lại như cá trạch, gặp người nói tiếng người, gặp ma nói tiếng ma, cô là rành nhất.
Thế là, cô cất giọng ngọt ngào, bẹt âm ra gọi một tiếng: “Thâm ca…”
Lục Đông Thâm rất thích thú, đầu mày dãn ra thoải mái.
Thấy anh hình như dễ thương lượng hơn, Hạ Trú giơ tay lên, dùng ngón trỏ và ngón cái vân vê góc áo của anh, nhẹ nhàng đung đưa mấy cái: “Vậy ban nãy anh nói…”
“Những gì không nên cho phép vẫn không cho phép.”
Hạ Trú chịu thiệt, nghiến răng: “Lục Đông Thâm, anh là đồ lừa đảo!”
“Anh lừa em cái gì?” Lục Đông Thâm trêu đùa cùng cô.
“Lừa cơ thể của em, trái tim của em!”
Lục Đông Thâm khẽ đánh tay lái, chiếc xe rẽ ngoặt, anh nhìn thẳng về phía trước mỉm cười: “Kể cũng phải, thế nên, tối nay về nhà với anh, tiếp tục để anh lừa.”
“Em không đi!” Hạ Trú rút tay về, dựa vào ghế lái phụ: “Em muốn về nhà.”
“Tới nhà em cũng được.” Lục Đông Thâm nói.
“Lục Đông Thâm.” Hạ Trú nhíu mày: “Anh mà cứ quản hết thứ này tới thứ kia, em sẽ không chịu nổi anh đâu đấy.”
“Thế sao?” Anh cười thầm, kéo tay cô qua, ghì lên vị trí khóa quần của anh: “Anh cũng chịu không nổi rồi.”
Hạ Trú ngây người ra giây lát, rồi ngay sau đó đỏ bừng mặt.
***
Ngày hôm sau, hai người cùng nhau đi tới công ty, về điểm này, Lục Đông Thâm không hề có chút kiêng dè nào.
Thang máy nhân viên tới trước, anh bèn cùng Hạ Trú đi vào thang máy, phía sau các nhân viên đi làm bắt đầu ùa vào theo. Sau khi thấy anh, họ lần lượt cung kính chào hỏi, sau đó nhìn thấy Hạ Trú đứng bên cạnh Lục Đông Thâm, ánh mắt bèn có thêm vài phần mờ ám.
Hạ Trú không đứng quá sát anh, cũng không nắm tay anh nhưng vẫn cảm thấy cô và anh quá trắng trợn táo bạo. Những ai đã gặp anh hôm qua, nếu hôm nay vẫn nhìn thấy anh thì có thể dễ dàng phát hiện ra anh không thay áo sơ mi, lại còn đi ra đi vào cùng cô, nói trắng ra thì mọi người đều hiểu rõ trong lòng.
Cô ngước mắt lên len lén quan sát anh. Anh nhìn thẳng về phía trước, một nửa khuôn mặt sắc như kiếm, đẹp trai đến độ khiến cô sung sướng trong lòng. Cô không kìm được lòng mình, lấy ngón út nhẹ nhàng vạch vạch lên lòng bàn tay anh. Một giây sau, bàn tay cô được anh nắm chặt. Trái tim lâng lâng như có sóng biển cuốn qua, nhiệt độ lòng bàn tay anh ấm áp truyền từ tay cô vào tận trong tim.
Sau đó từ tận đáy lòng có một giọng nói đang hân hoan nói với cô rằng: Người đàn ông này là của mày. Người đàn ông được bao người chú ý, khiến các cô gái khác nhung nhớ khôn nguôi này là của mày.
Cảm giác này kỳ diệu cực kỳ, rất xa lạ nhưng lại vô cùng đáng mong đợi. Giống như có một món báu vật quý giá cô chưa bao giờ có được, nay bỗng cầm được trên tay, người khác muốn lấy cũng chẳng được.
Khi cô sắp đi ra khỏi thang máy, Lục Đông Thâm bèn nói với cô: “Tối nay đợi anh về ăn cơm, còn nữa, khẩn trương chọn thảm trong nhà đi.”
Câu nói này vừa dứt, cô lập tức nghe thấy những tiếng xuýt xoa vang lên xung quanh. Vành tai cô nóng rần lên, ngay cả tiếp lời cũng không biết nói sao nữa. Cô ậm ờ mấy tiếng rồi vội vã đi ra khỏi thang máy. Tới khi cửa thang máy đóng lại, mấy đồng nghiệp ra cùng bèn mỉm cười hỏi cô: Khi nào thì định tổ chức đấy? Chúng tôi nhất định phải được tham gia đám cưới đấy nhé.
Hạ Trú hắng giọng nói: Cái gì với cái gì chứ, mau đi làm việc đi.
Sau khi đám người tản ra, cô mới bất chợt nhớ ra tối nay mình còn có việc. Tối qua chỉ mải triền miên, ban nãy lại mải xấu hổ cô quên bẵng mất chuyện chính rồi. Thôi, lát nữa nhắn cho Lục Đông Thâm qua Wechat vậy.
~Hết chương 191~
Bình luận facebook