-
Chương 35~36
Chương 35: Chi Xuyên (15)
Edit: KẹoĐắng
Giữa trưa hôm sau, Hứa Đường mang canh đầu bếp trong nhà hàng đặc biệt nấu đến cho Phương Cử. Phương Cử bó thạch cao, hành động bất tiện, buổi sáng còn phải dô nước biển. Ngoại trừ điện thoại di động, không có thứ gì khác tiêu khiển, vừa nhìn thấy Hứa Đường mang đề ăn đến, liền vui vẻ giống như nông nô bị áp bức nhìn thấy hồng quân.
"Tối hôm qua Hứa Dương gọi điện thoại tới, nói sẽ đến thăm em, em sợ cậu ta bị người khác nói ra nói vào, nên không cho cậu ta đến.”
Hứa Đường đếi với chuyện huấn luyện không hiểu rõ lắm, “Khi nào thì Hứa Dương bắt đầu hành động?”
Phương Cử hớp một ngụm canh. “Cuối năm hội sở bọn họ có một cuộc tụ hội, giống như một buổi yến tiệc vậy. Ý của em là, tốt nhất là Hứa Dương có thể đuổi kịp buổi tụ hội đó. Thứ nhất là nhiều người, không dễ dàng gây sự chú ý. Thứ hai là rèn sắt khi còn nóng, nếu có thể lấy được chứng cứ, chúng ta có thể sống tốt cả một năm. Nếu không lấy được, liền để năm sau bàn lại.”
"Nhưng bây giờ chân anh đang bị thương . . . . . ."
Phương Cử khoát tay một cái, “Không sao, Hứa Dương tiến vào cũng chỉ là đi dạo xung quanh một chút, xem một chút coi có cái gì giá trị tiềm ẩn hay không, sẽ không có nguy hiểm gì quá lớn. Em Hứa thông minh như vậy, cũng đã biết sử dụng thiết bị. Chờ em xuất viện là có thể bắt đầu.”
Một lát sau, Phương Cử đột nhiên hỏi: “Anh Hiểm xử lý Tôn Dao như thế nào?”
Hứa Đường trừng mắt lên, “Chu Hiểm tính dùng giá cao gấp 10 lần mua cổ phần trong tay Tôn Dao.”
Phương Cử sửng sốt một chút, “Nhưng mà mua xong, trong tay anh Hiểm sẽ không còn tiền.” Dừng một chút, tiếp tục nói: “Nhưng mà tiền không còn có thể kiếm lại, thu hồi cổ phần vào trong tay, cũng là cách làm sáng suốt. Như vậy, Tôn Dao đồng ý sao?”
Hứa Đường lắc đầu một cái: “Tôi không biết."
Phương Cử cười cười, “Cô ta không dám không đồng ý. Chị dâu, chị đừng lo lắng. Chuyện anh Hiểm muốn làm, chưa từng có chuyện không làm được.”
Hứa Đường ngồi nói chuyện cùng Phương Cử khoảng 1 tiếng, chờ Tiểu Ngũ tới giao ca, sau đó liền cầm cà mêng giữ nhiệt đi về. Phương Cử nằm ở lầu 4, Hứa Đường nhìn thấy trước cửa thang máy có một đống người đứng chờ, liền không đợi thang máy nữa mà trực tiếp đi thang bộ.
Đến khúc quanh lầu 3, phía dưới có một nam một nữ đi lên. Người đàn ông mặc áo khoác dài màu tro, bộ dáng anh tuấn. Hắn nắm tay một người phụ nữ mặc quần áo bệnh nhân, bộ dáng cao gầy. Hai người đều toát ra khí chất lịch sự tao nhã, hoàn toàn khác hẳn với khuôn mặt u sầu, vẻ mặt vội vã của những bệnh nhân trong bệnh viện. Hứa Đường không khỏi liếc nhìn nhiều thêm một chút.
Vừa nhìn liền cả kinh: “Thầy Trần?”
Người đàn ông nghe vậy liền ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hứa Đường, cũng hơi ngạc nhiên, chợt cười nói: “Hứa Đường.”
Hứa Đường nhanh chóng bước xuống mấy bước. Trần Nhất Minh liền giới thiệu hai người với nhau: “Đây là vợ của thầy, Ngọc Ngôn. Còn đây là một người học trò trước kia của anh, Hứa Đường.”
Người phụ nữ cười cười, vươn tay: “Xin chào Hứa tiểu thư.”
Hứa Đường lập tức vươn tay, “Xin chào Trần phu nhân.”
Trần Nhất Minh nhìn cà mênh trong tay Hứa Đường, cười hỏi: “Tới đưa cơm?”
"Dạ, có một người bạn ngã bệnh.” Hứa Đường chú ý đến bụng Trần phu nhân hơi nhô lên, khẽ mỉm cười: “Thầy Trần là đi khám thai cùng cô Trần sao?”
Người phụ nữ liếc mắt nhìn Trần Nhất Minh một cái, nụ cười càng rộng: "Đúng vậy."
"Vậy thì thật là chúc mừng hai người!"
Lại nói thêm mấy câu, thời gian Trần Nhất Minh hẹn với bác sĩ đã tới, liền nói: “Nếu có gì cần, có thể tùy lúc gọi điện thoại cho thầy. Số điện thoại thầy vẫn không đổi.”
Hứa Đường cười trả lời: “Vâng.”
Trần Nhất Minh cùng vợ rời đi, Hứa Đường đi xuống mấy bậc thang, dần dần thu lại vui vẻ.
Hứa Đường vốn là chưa bao giờ liên tưởng đến chú Trịnh cùng Trần Thủ Hà có quan hệ. Nhưng mà lần trước Phương Cử lỡ miệng, nói Trần Thủ Hà thật là coi tiền xài không hết, chân trước vừa đầu tư mở một hội sở, chân sau lại khai trương một cái nhà hàng. Cô lại nghĩ đến 4 năm trước, ở ngoài cửa tiệm internet nghe lén Phương Cử cùng Chu Hiểm nói chuyện. Chu Hiểm nói: “Một nửa nhà ở ở trấn Độ Hà đều nằm trong tay công nhân, chú Trịnh động tay một cái là có thể ngồi kiếm tiền.”
Có được nửa số đất của trấn Độ Hà, trừ Trần Thủ Hà, không có người nào khác. Vừa nghĩ tới vụ tai nạn công trường ngoài ý muốn làm cha tử vong, không chừng chính là do một tay Trần Thủ Hà gây nên. Hứa Đường liền buồn nôn, ngay sau đó cảm giác tốt đẹp đối với Trần Nhất Minh cũng hoàn toàn biến mất.
Chuyện vô tình gặp được Trần Nhất Minh, Hứa Đường cũng không có nói với Chu Hiểm.
Trong lúc Phương Cử nằm viện, Hứa Đường cũng không gặp lại vợ chồng Trần Nhất Minh nữa. Công việc nhà hàng vẫn bận rộn như cũ, cô liền dần dần quên mất chuyện này.
Hà Tinh ở ngày thứ hai Phương Cử nằm viện liền không chào mà đi. Hứa Đường hỏi thăm người bình thường làm việc chung với cô ta, xem cô ta có trở về Lộc Sơn hay không, kết quả lại biết được Hà Tinh không có trở về đó, mà là dọn đến sống cùng bạn trai.
Hứa Đường khiếp sợ, Hà Tinh vẫn thích Phương Cử, chưa từng nghe nói lúc nào thì cô ta có thêm một người bạn trai. Cô nói chuyện này cho Phương Cử nghe, Phương Cử chỉ nói cứ tùy theo cô ta đi.
Sau khi Phương Cử xuất viện, tiếp tục chống nạn xử lý chuyện công ty. Chu Phủ Hải Đường tất cả đều vận hành bình thường, mọi chuyện đều như cũ.
——
Bắt đầu mùa đông, sau trận tuyết đầu mùa, mọi người đều tụ họp ở chỗ của Chu Hiểm cùng Hứa Đường ăn lẩu, lấy mỹ danh là vì chuyến thực tiễn của Hứa Dương.
Phương Cử uống rượu, tâm tình rất tốt, nói đến chuyện của anh trai Phương Kình của hắn.
Phương Kình lớn hơn Phương Cử 6 tuổi. Khi đó mới vừa tốt nghiệp từ trường cảnh sát, tiến vào đại đội. Lần đầu tiên thi hành một nhiệm vụ lớn, liền chết trong tay chú Trịnh. Tấm hình kia là lần đầu tiên Phương Cử mặc chế phục chụp cùng Phương Kình ở trường học.
Thành tích Phương Cử không tốt, có thể lọt vào hoàn toàn là nhờ vào quan hệ gia đình. Hắn vốn không thích đọc sách. Lúc Phương Kình xảy ra chuyện, hắn cũng không suy nghĩ gì, đi tìm chú Trịnh, thiếu chút nữa là mất luôn mạng nhỏ trong tay ông ta. Lúc đó Chu Hiểm vừa vặn ở Lộc Sơn, đang tranh đoạt đất cùng chú Trịnh, nhân tiện cứu Phương Cử. Sau đó Phương Cử liền đi theo anh, một mặt ngủ động, một mặt thu thập chứng cứ của chú Trịnh.
Mẹ của Chu Hiểm có thể vào bệnh viện tốt nhất ở Lộc Sơn, hoàn toàn dựa vào quan hệ của Phương Cử. Vì thế, Chu Hiểm cùng Phương Cử liền trở thành anh em tốt.
Phương Cử bưng ly rượu lên hớp mộ tngụm. “Anh tôi rất là đẹp trai. Lúc anh ấy còn đi học, bên cạnh là một trường sư phạm, nữ sinh của một nửa trường đều muốn sinh con cho anh ấy. Anh tôi nói, chưa tốt nghiệp đại học thì không muốn nói chuyện yêu đương. À, có một nữ sinh đã nói sẽ chờ anh ấy 4 năm. Tính tình nữ sinh kia rất tốt, dáng dấp cũng xinh đẹp, anh trai tôi tự nhiên không chống cự được 4 năm, qua nửa năm liền bị cô ấy chinh phục. Khi đó, cha tôi không đồng ý cho anh tôi học trường cảnh sát, cho nên cả một năm chưa cho anh ấy một phân tiền nào.” Phương Cử cười hắc hắc, “Anh trai tôi cùng chị dâu đang nói chuyện yêu đương nha, không có tiền sao được, thế là liền tới cầu tôi tiếp tế. Khi đó tôi tiêu tiền như nước, nhiều lắm chỉ có thể cho anh ấy chút tiền sinh hoạt, nhưng chuyện phong hoa tuyết nguyệt thật là có lòng nhưng không đủ sức. Chị dâu tôi cũng không quan tâm, mùa đông cũng ra ngoài hẹn hò cùng anh tôi, vòng quanh bờ sông lớn nửa ngày, cũng chỉ uống một ly trà sữa. Quan hệ của anh tôi cùng chị dâu đặc biệt tốt, cho tới bây giờ cũng chưa từng cãi nhau. Bọn họ tính toán đợi công việc của anh tôi ổn định, 2 năm nữa sẽ kết hôn……”
". . . . . . Nhưng lần chị dâu tôi cũng không đợi được nữa rồi.” Phương Cử trầm mặc xuống, buồn bực hớp một ngụm rượu, quay mặt qua chỗ khác, giơ tay hung hăng lau mặt một cái.
Bên ngoài bông tuyết lất phất, rơi xuống không tiếng động.
Phương Cử chợt thở dài nhẹ nhõm, giơ tay vỗ bả vai Hứa Dương một cái, cười cười: “Em Hứa, Phương Cử tôi biết ơn cậu. Sau này chỉ cần là cậu có yêu cầu gì, tôi sẽ không màng sống chết, không từ chối.”
Hứa Dương há miệng, cũng không lên tiếng, chỉ bưng ly rượu cụng với Phương Cử một cái, một hơi cạn sạch.
Chương 36 Chi Xuyên (16)
Edit: Nhật Dương
Hội sở của lão Trịnh nằm ở khu vực trung tâm thành phố Chi Xuyên, giá đất rất cao và cũng vì định mức tiêu phí thấp được quy định rất cao, vì vậy người bình thường đi vào tiêu phí cũng không nhiều. Hứa Dương dùng tên giả là Tiền Tư Viễn, dùng thân phận là con cưng của một ông chủ mỏ quặng giàu có chính thức công diễn.
Anh ở hội sở tiêu phí một vòng, ra tay hào phóng lại chơi rất thoải mái nên nhanh chóng được đề cử gia nhập làm khách VIP của hội sở.
Câu lạc bộ của các hội viên trong hội sở được bố trí tại một khách sạn nằm trong khu nghỉ dưỡng ở ngoại ô. Khi đó Chi Xuyên có một cái hồ rất lớn gọi là "Như Hải" và cũng giống như cái tên đó, diện tích hồ lớn như biển. Khách sạn Lâm Hồ được xây lên và chiếm một diện tích cực kỳ rộng lớn.
Vào câu lạc bộ của hội viên, phục vụ và thiết bị đều được tăng lên một cấp bậc, nhưng Hứa Dương ở bên trong chơi một vòng vẫn chỉ tiếp xúc với những hạng mục giải trí cực kỳ bình thường. Mỗi ngày chính là đánh bóng bàn, đánh vài ván bài, đánh golf hai lần, ngồi du thuyền hóng gió. . . . . .
Mắt thấy tiền tiêu như nước chảy ra ngoài nhưng lại không lấy được chút tình báo nào, Hứa Dương không khỏi có chút nóng nảy.
Hôm nay anh mang theo mấy người “bạn xấu” của mình ca hát uống rượu ở khách sạn, hai công chúa KTV ở bên cạnh nũng nịu cuộn lại trong ngực anh, hát chung với anh. Tiếng nhạc ầm ỹ khiến anh đau cả đầu, một câu "Làm sao có thể yêu em." đang được lên giọng thì đột nhiên anh vứt micro xuống đất rồi đứng bật dậy.
Hai công chúa KTV sợ hết hồn, cẩn thận lôi kéo Hứa Dương rồi dịu dàng hỏi: "Tiền thiếu, tụi em có chỗ nào phục vụ không chu đáo sao?"
Hứa Dương gạt hai người ra, lạnh lùng nói: "Cút!"
Hai người lập tức luống cuống, đắc tội khách hàng không chỉ tiền boa khó giữ mà còn bị trừ tiền lương: "Tiền thiếu, nếu tụi em làm sai ở đâu thì xin anh trực tiếp chỉ ra, tụi em bồi thường và nhận lỗi với anh!"
"Bạn xấu" nghe động tĩnh bên này nên lập tức đi tới: "Tiền thiếu, đây là làm sao?"
Hứa Dương kéo mở cà vạt rồi ngồi trên ghế sofa, hai cánh tay mở ra khoác lên trên thành ghế: "Ăn cơm, uống rượu, ca hát rồi ăn cơm, uống rượu, ca hát; thật mẹ nó không có ý nghĩa, còn không bằng ở huyện Hổ Sơn!"
"Bạn bè xấu" lập tức phụ họa: "Cũng đúng! Hội sở lớn nhất Chi Xuyên cũng chỉ có chút trình độ này!" ///////dda`nle^@uy_)o%^n
Tên còn lại nói lớn tiếng: "Tiền thiếu, anh nộp 50 vạn vào hội phí sao? Bị anh xem như tiêu tiền như rác rồi? Với trình độ này mà trị giá 50 vạn? Tôi thấy Tiền thiếu anh nên nhanh chóng rút lại 50 vạn đi, 50 vạn bao một đứa con nít cũng còn đáng giá hơn cái này!"
"Đúng đúng! Nhanh chóng rút lại tiền!"
Hứa Dương nhíu mày, ngẩng đầu nhìn cô công chúa KTV đang hoảng sợ trước mặt nói: "Đi, gọi quản lý của mấy người tới đây!"
Hai người gấp đến mức sắp khóc, sao dám chậm trễ, vội vàng đi ra ngoài gọi người tới.
Một lúc sau, quản lý tới, ông ta cúi người hỏi: "Tiền tiên sinh, không biết chúng tôi có chỗ nào phục vụ không chu đáo?"
Hứa Dương không lên tiếng, "bạn bè xấu" lại cười đáp: "Có phải quản lý Vương xem thường Tiền thiếu của chúng tôi hay không?" Quản lý Vương lau mồ hôi trên mặt nói: "Tiền tiên sinh là khách quý của chúng tôi, chúng tôi hết lòng chiêu đãi còn không kịp, nào dám chậm trễ?"
"Thì ra nộp 50 vạn hội phí, đi vào chơi lại chơi những thứ ở trình độ này thôi sao? Tôi cho ông biết, cái khác thì Tiền thiếu của chúng tôi không có nhưng tiền thì rất nhiều!" Một người giơ ngón tay cái lên: "Những thứ mà đệ nhất hội sở Chi Xuyên các người chơi đều là những thứ mà Tiền thiếu của chúng tôi chơi còn thừa lại!"
Vương quản lý vội nói: "Không biết Tiền thiếu muốn chơi kiểu gì?"
Ánh đèn xanh đỏ chuyển động ẩn hiện, Hứa Dương ngồi đó mở mắt nhìn, vẻ mặt lúc ẩn lúc hiện, anh cong môi: "Dĩ nhiên là muốn chơi kích thích một chút."
——
Phương Cử ngồi ở trong xe theo dõi video, nghe Hứa Dương nói như vậy thì thoáng chốc đổ đầy mồ hôi: "Tên nhóc này quá nóng vội rồi!"
Chu Hiểm ngậm điếu thuốc, nhàn nhạt nói: "Không có việc gì, cũng không xê xích gì nhiều."
Trái tim của Hứa Đường cũng nhất thời treo lên, cô nhìn chằm chằm hình ảnh trong video, thấy quản lý Vương trầm mặc một lúc mới nói: "Tiền tiên sinh nếu cậu không để ý thì để tôi đi lên xin ý kiến?"
Hứa Đường lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Mắc câu."
Chu Hiểm nhả ra một làn khói, lắc đầu một cái: "Không chắc."
Nhân viên phục vụ đi lên đổi một cái micro mới, Hứa Dương cũng không hát, giống như say rượu choáng đầu mà vùi ở trên ghế sô pha, một tay che mắt. Sau một lúc lâu, quản lý Vương lại vòng trở về, khẽ khom người nói: "Tiền tiên sinh."
Hứa Dương "Ừ" một tiếng nhưng vẫn không nhúc nhích.
Quản lý Vương lại gần thêm một chút rồi nhỏ giọng nói: "Hai ngày nữa có một buỗi party tập thể, chỉ phát 50 tấm thiệp mời, tất cả người tham gia đều là trai xinh gái đẹp, không biết Tiền thiếu có cảm thấy hứng thú hay không?"
Một lúc lâu sau Hứa Dương cũng không lên tiếng, qua một lúc nữa mới cười lạnh một tiếng: "Nếu như tôi muốn chơi cái này thì tìm 500 người tụ tập còn được, hiếm lạ gì 50 người của các ông?" Anh từ trên ghế sa lon đứng bật dậy, xoa xoa huyệt thái dương, mắng nhỏ một câu: "Được rồi được rồi, đi về! Thật con mẹ nó không có ý nghĩa, hội phí tôi cũng vậy không ông rút lại, tôi vốn còn có mấy anh em nói muốn đi vào xem một chút, tôi thấy bọn họ cũng đừng nên tốn tiền oan uổng." Anh ngáp một cái rồi vung tay lên: "Đi thôi!"
"Bạn bè xấu" đều đứng lên, sờ soạng hai cái trên người công chúa KTV rồi cười hì hì nói: "Tiền thiếu không mang một người trở về sao?"
"Mang về trái trứng!" Hứa Dương đá lên bàn trà một cái rồi bước đi thật nhanh, lung la lung lay đi ra ngoài.
Quản lý Vương đưa mấy người ra cửa, cúi người chào rồi nhìn mấy người lên xe.
Xe di chuyển với tốc độ cao, Chu Hiểm ngồi trong chiếc xe thể thao đa dụng (SUV) cũng lặng lẽ theo kịp. Lái xa tầm ngắm của khách sạn nghỉ dưỡng, Hứa Dương mới bấm điện thoại gọi Phương Cử, anh thay đổi bộ dáng say rượu vừa rồi mà trầm giọng nói: "Xem ra còn phải xuống tay từ buổi tụ hội cuối năm."
Hứa Đường hỏi: "Cái buổi party tập thể kia, không vào xem một chút sao?"
Hứa Dương cười một tiếng, có chút lúng túng, "Em đi vào thì không thể không làm gì, mà cái này. . . . . . Em làm không được."
Phương Cử cười to: "Không đi cái này cũng được. Hội sở chỉ có tác dụng đứng ra tổ chức nên mặc dù người tham gia tự mang theo hàng vào thì cũng không liên lụy tới người của hội sở."
Hứa Dương nói: "Tôi cũng nghĩ như vậy, xác định cầm không tới thiệp mời buổi tụ hội."
Vẫn không lên tiếng Chu Hiểm mở miệng nói: "Chờ là được."
Tiểu Ngũ đang lái xe cũng phụ họa nói: "Mở cửa làm ăn, tiền không kiếm cũng uổng, huống chi loại phú nhị đại như ‘Tiền Tư Viễn’, có tiền nhưng không có địa vị, lại chưa từng trải việc đời, xuống tay tốt nhất. Em tán thành ý kiến của anh Hiểm, cá đã cắn câu rồi, chờ là được."
Phương Cử gật đầu một cái, nói với Hứa Dương: "Trước khi bọn họ phát thiệp thì nhất định sẽ điều tra. Trong khoảng thời gian này cậu sẽ ở trong biệt thự đã được sắp xếp, đừng trở về trường học." …////dđ!$^@uy’+)o^n//////
——
Dự đoán của Chu Hiểm không hề sai, một tuần sau, quản lý Vương tự tay đưa thiệp mời đến tận tay của Hứa Dương, nói xin lỗi xong lại nói rất nhiều lời hay, nói hi vọng buổi tụ hội cuối năm có thể loại bỏ đi ấn tượng không tốt mà hội sở đã mang lại cho anh.
Hứa Dương miễn cưỡng nhận thiệp mời, thái độ cũng không nhiệt tình lắm, nhìn lướt qua ngày tháng trên thiệp mời nói: "Được rồi, để tôi xem có thời gian hay không."
Một tuần lễ sau, bức màn của buổi tụ hội một ngày hai đêm chính thức được kéo lên.
Tụ hội được tiến hành trên một chiếc du thuyền cực kỳ xa hoa ở trên hồ Như Hải, du thuyền xuất phát từ khu nghỉ dưỡng, từ hồ Như Hải tiến vào sông Trường Giang sau đó trở về điểm xuất phát.
Tám giờ tối, ánh đèn sáng chói, sau khi tất cả mọi người lên thuyền, một tiếng còi ngân nga kéo dài, du thuyền bắt đầu khởi hành. Trên boong thuyền đứng đầy khách quý và nhân vật nổi tiếng, giày Tây, quần áo chỉnh tề. Phụ nữ mặc váy đuôi dài phối hợp với áo choàng lông thú, dù lạnh run trong gió rét nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười khéo léo.
Du thuyền di chuyển ra một đoạn, dạ tiệc chính thức bắt đầu.
Phương Cử liếc mắt nhìn hình ảnh trong video lại nhìn hương vị gà xé cay và cơm nóng trong tay mình, cười nói: "Tên nhóc họ Hứa này thật là hưởng thụ đó!"
Tiểu Ngũ cười nói: "Cà ri bò của em cũng tạm được, nếu không thì anh đổi cho em?"
Bốn người tìm niềm vui trong đau khổ, ăn cơm trên xe xong thì lập tức lái xe chạy dọc theo con đường ven sông, từ đầu đến cuối vẫn lặng lẽ duy trì một khoảng cách song song với du thuyền.
Dạ tiệc trên du thuyền kết thúc, sòng bạc cùng quầy rượu bắt đầu đón khách. Mười giờ đêm, tất cả đèn lớn trên thuyền đều tắt, dưới ánh đèn lờ mờ, tất cả mọi người đều cởi bỏ mặt nạ. Hình ảnh trong video theo con đường Hứa Dương đi qua mà biến đổi, lập tức nhìn thấy có người đã không kềm chế được hôn mê, trong hành lang đều là những con người đang ngọ nguậy.
Trong vòng mấy tiếng kế, hầu như đều là những hình ảnh như vậy.
Hứa Dương vào quán bar, bên trong toàn là đầu người đang chuyển động, điên cuồng vặn vẹo. Tiếng nhạc trong đó rung động trời đất, Hứa Dương vào một chút rồi lập tức đi ra. Anh vòng qua một đám nam nữ uống say đang ôm ấp gặm cắn lẫn nhau mà đi tới toilet. Trong toilet cũng bị người ta chiếm, một phụ nữ bị đặt lên bồn rửa tay, nghe tiếng cửa mở thì xoay đầu lại cười quyến rũ với Hứa Dương. //lqd///
Hứa Dương lập tức đóng cửa đi ra ngoài.
Cứ lắc lư mấy tiếng liền thì Hứa Dương đụng phải một cô gái có tinh thần hoảng hốt ở trong hành lang phòng khách, sắc mặt cô ta ửng hồng, đôi mắt lóe sáng quỷ dị. Trong lòng Hứa Dương lộp bộp giật mình, nghĩ đến những kiến thức mà Phương Cử phổ cập cho anh về biểu hiện của người cắn thuốc, lập tức ngừng bước, đi theo cô gái này qua.
Tay cô gái này tựa vào vách tường, vừa cười vừa đi về phía trước, cô ta đi đến cửa một căn phòng thì dừng lại, cẩn thận nhận biết số phòng mới đưa tay đẩy ra.
Hứa Dương đưa mắt nhìn, lập tức sợ hết hồn, trong phòng có hai cái giường nhưng có hơn mười người, hoặc ngồi hoặc nằm, hoặc có hai người quỳ trên sàn không coi ai ra gì làm. Yêu, giấy bạc rơi đầy trên đất, trong phòng còn có một mùi hương ngọt ngào quỷ dị.
Mọi người đang cảm thấy buồn ngủ nhưng nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức ngồi ngay ngắn lại, Phương Cử nhỏ giọng chỉ huy Hứa Dương: "Cậu giả bộ dùng hết thuốc, tìm bọn họ muốn hàng."
Hứa Đường lập tức ngăn cản: "Như vậy quá nguy hiểm!"
"Không có việc gì, tin tưởng tôi."
Hứa Dương gật đầu một cái, học bộ dáng cô gái kia, đi theo vào phòng. Người bên trong không có quá nhiều phản ứng với sự xuất hiện của Hứa Dương, nhưng cô gái kia lại xoay đầu nhìn chằm chằm Hứa Dương.
Trong lòng Hứa Dương hoảng sợ, đang suy nghĩ cách giải thích thì cô gái kia lại nhào tới cắn một cái lên miệng anh rồi lung lay khẽ cười.
Hứa Dương cảm thấy ghê tởm, chỉ muốn rút lui nhưng phải nhịn xuống, đưa tay kéo cô ta, còn nhéo đùi cô ta một cái, cười hỏi: "Bảo bối, đồ còn không, cho anh một chút."
Cô gái vừa đẩy Hứa Dương tới vách tường, vừa liếm môi anh vừa đưa tay mò vào trong túi xách của mình. Sờ soạng một lúc lâu mới ha ha cười nói: "Không có!"
Hứa Dương đoạt lấy túi xách của cô ta, đổ xuống đất, hộp phấn, bao thuốc lá và áo mưa an toàn rơi đầy đất. Hứa Dương nhìn lướt qua, không tìm thấy đồ anh cần, vẻ mặt chợt biến thành dữ tợn, đưa tay nắm lấy tóc cô gái kia, xoay người đẩy cô ta vào tường: "Con mẹ nó! Rốt cuộc có hay không!"
* * *