-
Chương 39~40
Chương 39: Lộc Sơn (02)
Editor: coki
Thời tiết càng ngày càng lạnh, đêm ngày thứ ba Hứa Đường ở biệt thự thì trời đổ tuyết lớn. Cô bị gió bấc gào thét đánh thức, khi mở mắt thì trông thấy bên ngoài cửa sổ đen ngòm, Hứa Đường lẳng lặng nhìn một lúc rồi mặc áo khoác, đứng dậy, đẩy cửa sổ ra.
Gió lạnh và bông tuyết thi nhau ùa vào. Hô hấp của Hứa Đường trở nên khó khăn, cô nín thở nhìn ánh đèn dưới chân núi xa xôi, trong lòng cảm thấy nặng trĩu, đau đớn.
Chỉ còn mười ngày nữa là đến Tết, cô lo lắng cho Hứa Dương, lo lắng cho Chu Hiểm, càng thêm lo lắng cho người mẹ không biết chuyện gì đang ở nhà.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Đường cảm thấy cổ họng có chút đau, chắc hẳn là bị cảm rồi.
Lúc người giúp việc đưa bữa sáng đến, Hứa Đường bảo cô ấy lấy một hộp thuốc cảm cúm pha nước tới thì người giúp việc tỏ vẻ khó khăn, nói là đồ được đưa vào đều có quy định, không thể tùy ý thêm bớt được.
Hứa Đường cười cười, cầm muỗng lên bắt đầu húp cháo: "Vậy thì không làm khó dễ cô nữa."
Cuối cùng người giúp việc thấy sắc mặt Hứa Đường tái nhợt tiều tụy nên có chút không đành lòng: “Hay là tôi thử gọi điện thoại xin phép Trần tiên sinh một chút."
Hứa Đường dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn người giúp việc: "Bây giờ Trần Nhất Minh không có đây biệt thự sao?"
"Từ ba ngày trước Trần tiên sinh đã không ở chỗ này."
Hứa Đường “ừ” một tiếng sau đó cười với người giúp việc: “Không biết phải làm sao mới liên lạc được với Trần tiên sinh?"
Người giúp việc này khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, mặt tròn trán rộng, làn da trắng muốt, mặc đồng phục màu cà tím, nói chuyện nhỏ nhẹ, cực kỳ ôn hòa: “Tôi tên là Đường Hồng, Hứa tiểu thư cứ gọi tên tôi là được."
Đường Hồng đi ra ngoài gọi điện thoại sau đó cầm thuốc cho Hứa Đường đi vào.
Hứa Đường cười nói: "Cám ơn chị, chị Đường."
Sau khi Hứa Đường ăn cháo xong thì Đường Hồng dọn dẹp chén đĩa rồi đi vào quét dọn gian phòng.
Hứa Đường kéo rèm cửa sổ ra một nửa, tuyết đã ngừng, ngoài cửa sổ một mảnh trắng xóa: “Sắp qua năm mới rồi, lúc nào thì chị Đường mới được nghỉ?"
Đường Hồng miệt mài hút bụi trên thảm trải sàn: “Phải hai mươi tám tháng chạp."
"Nhà chị ở huyện Lộc Sơn sao?"
"Vâng, Hứa tiểu thư là người nơi nào?" Đường Hồng ngẩng đầu nhìn Hứa Đường: “Thị Lý sao?"
Hứa Đường cười cười: “Tôi học đại học ở Thị Lý."
"Là bạn học với Trần tiên sinh sao?"
Nụ cười trên mặt Hứa Đường ngừng lại một chút sau đó cô nhỏ giọng đáp “Vâng”.
Đường Hồng “A” một tiếng, vẻ mặt giống như bừng tỉnh: “Khó trách."
Hứa Đường nghi ngờ: “Khó trách cái gì?"
Đường Hồng cúi đầu xuống lần nữa, tiếp tục đẩy máy hút bụi: “Trần phu nhân đối với quản Trần tiên sinh rất nghiêm, bình thường Trần tiên sinh không có cơ hội tiếp xúc với phụ nữ khác."
Hứa Đường sửng sốt một chút, trực giác cho biết hình như Đường Hồng đã hiểu lầm cái gì đó, mí mắt cô giựt giựt, cố ý dẫn dắt câu chuyện: "Chị Đường đã gặp Trần phu nhân chưa?"
"Dĩ nhiên là gặp rồi, dáng vẻ rất xinh xắn nhưng mà tính tình quá lạnh lùng lại có chút cao ngạo, vừa nhìn đã biết không phải là người biết chăm lo việc nhà nhưng người ta là thiên kim đại tiểu thư, tốt số, cũng không cần quan tâm đến chuyện nhà cửa làm gì."
"Cô ấy. . . . . . Quan hệ giữa cô ấy và Trần Nhất Minh là như thế nào?"
Đường Hồng nghe vậy thì cười cười, giọng nói có chút tế nhị: “Dù quan hệ như thế nào đi nữa thì Trần tiên sinh cũng không dám đắc tội, Hứa tiểu thư, cô không lớn hơn con gái của tôi bao nhiêu, cô còn trẻ, làm gì mà không được? Cho dù Trần tiên sinh có tốt hơn nữa thì cũng là người lập gia đình rồi."
Quả nhiên Đường Hồng đã hiểu lầm Trần Nhất Minh kim ốc tàng kiều (nhà vàng giấu người đẹp, ý chỉ nuôi bồ nhí) rồi, Hứa Đường suy nghĩ một chút, cuối cùng không giải thích, chỉ cúi đầu cười một tiếng: "Có một số việc chính mình không thể quyết định được."
Rất nhanh Đường Hồng đã quét dọn xong, Hứa Đường nói cám ơn sau đó nói tiếp: "Chị Đường, nếu chị không còn chuyện gì nữa thì nói chuyện với tôi đi, Trần Nhất Minh chưa trở lại, một mình tôi buồn chán sắp chết rồi."
Đường Hồng liếc cô một cái sau đó đồng ý.
Mấy ngày kế tiếp, ngày nào Đường Hồng cũng tới đây giải buồn làm cho những ngày này của Hứa Đường trôi qua không còn buồn chán như trước nữa. Thông qua việc nói chuyện phiếm với Đường Hồng, Hứa Đường biết được không ít chuyện tình của Trần Nhất Minh.
Đường Hồng đã làm bảo mẫu ở nhà họ Trần nhiều năm, Trần Nhất Minh cũng là vì tin tưởng Đường Hồng nên mới phái cô tới biệt thự chăm sóc Hứa Đường. Theo lời Đường Hồng nói sau khi tốt nghiệp đại học Trần Nhất Minh muốn làm thầy giáo nhưng bị Trần Thủ Hà nhiều lần gây áp lực phản đối cuối cùng Trần Nhất Minh không thể không buông tha. Sau đó Trần Nhất Minh bắt đầu bắt tay vào thừa kế cơ nghiệp mà Trần Thủ Hà sáng lập nên đồng thời cũng cố gắng tiến tới trong giới chính trị, trong đó việc cưới Khổng Ngọc Ngôn chính là bước quan trọng nhất trên con đường làm quan của hắn.
Khi nhắc đến xì căng đan năm đó Trần Thủ Hà của Trần Thủ Hà thì Đường Hồng bắt đầu khóc nức nở: "Vì chuyện đó nên Trần lão tiên sinh và Trần lão phu nhân đã gây gổ không ít lần, thậm chí Trần lão tiên sinh còn len lén đã đi tìm cô gái năm đó, đáng tiếc là không thể tìm được."
Hứa Đường kiềm chế lửa giận đang bốc lên trong lòng: “Tại sao Trần Thủ Hà lại muốn đi tìm?"
Đường Hồng cười nói: "Cô còn trẻ, có thể không hiểu hết được. Khi người đàn ông đến một độ tuổi, nhất là sự nghiệp chạm đến đỉnh, thời điểm quan hệ gia đình không hòa hài thì sẽ rất hay nhớ đến tình cũ. Tôi nghe người ta nói năm đó bộ dạng của cô gái đó rất xinh đẹp, tính tình cũng là cực kì dịu ngoan, phụ nữ như vậy khi mang ra so sánh với người vợ quá mạnh mẽ trong nhà thì nhớ nhung cũng là hợp tình lý."
Hiển nhiên là Hứa Đường không cười nổi đồng thời cũng không muốn tiếp tục đề tài này với Đường Hồng nên cô im lặng một lúc lâu, cuối cùng đề tài này cứ vậy mà kết thúc.
Giữa trưa hôm sau, Trần Nhất Minh trở về biệt thự.
Hắn mang về cho Hứa Đường ít sách, tự mình đưa đến phòng cô. Hắn đặt sách ở trên bàn, nhìn Hứa Đường đang chán muốn chết nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng tằng hắng một cái.
Hứa Đường làm như không nghe thấy, vẫn không xoay người lại.
"Ở đây có quen không?"
Hứa Đường hơi mở mắt, nhàn nhạt nói: "Tôi muốn gọi điện thoại cho mẹ tôi."
Trần Nhất Minh suy nghĩ một chút sau đó móc điện thoại di động của mình ra đưa cho Hứa Đường.
Hứa Đường liếc điện thoại di động của hắn một cái: “Lòng nghi ngờ của mẹ tôi rất nặng, nếu không phải là điện thoại di động của tôi thì bà sẽ lo lắng."
Trần Nhất Minh im lặng nhìn cô, Hứa Đường cũng nhìn lại hắn, vẻ mặt quật cường, không có ý định thỏa hiệp. Cuối cùng Trần Nhất Minh gọi một cuộc điện thoại sau đó có một người đàn ông mặc áo đen cầm điện thoại di động của cô tới. Sau nhiều ngày như vậy nên điện thoại di động đã hết điện. Sau khi sạc điện một lát, Trần Nhất Minh bật điện thoại di động của cô lên, tìm số điện thoại của mẹ Hứa trong danh bạ, nhấn gọi rồi mở chế độ hands-free.
Đột nhiên người đàn ông mặc áo đen kia móc một con dao từ trong túi áo ra, kề sát phía sau cổ Hứa Đường, nhỏ giọng nói: "Đắc tội."
Con dao lạnh như băng dán vào da thịt khiến da đầu Hứa Đường căng lên, sau khi nghe giọng nói quen thuộc từ đầu kia điện thoại thì nước mắt cô lập tức dâng lên nhưng cô cố gắng kìm lại, cười nói: "Mẹ."
"Ai da, cuối cùng điện thoại của con cũng liên lạc được, mấy ngày nay mẹ gọi nhưng đều tắt máy cả, Hứa Dương nói con học bổ túc hả? Đứa bé này thật là, tại sao lại không gọi điện thoại báo cho mẹ một tiếng?"
Hứa Đường cố gắng cười nói: “Đi gấp quá, công ty phong tỏa lớp học bổ túc, điện thoại di động cũng bị tịch thu rồi nên không kịp báo cho mẹ."
"Vậy lúc nào con học xong? Cũng đã hai bốn rồi, chừng nào thì con nghỉ?"
Lòng Hứa Đường chua xót không thôi, cổ họng như bị mắc nghẹn: “Mẹ, việc học bổ túc này rất quan trọng, chắc còn không có cách nào trở về trước Tết được."
Bên kia im lặng trong chốc lát sau đó thở thật dài một cái: “Được rồi, con ở bên ngoài nhớ chú chú ý sức khỏe, đừng quá liều mạng, thân thể khỏe mạnh là quan trọng nhất, mẹ cũng không trông mong còn kiếm nhiều tiền."
Hứa Đường nghẹn ngào “vâng” một tiếng.
"Vậy bây giờ con ở nào, tuyết có rơi không? Thời tiết có lạnh hay không?"
Hứa Đường đang định mở miệng trả lời thì lập tức cảm thấy con dao ở phía sau cổ kề sát thêm một phân: “Con à, con đang ở bến cảng, thời tiết rất ấm áp, mẹ đừng lo lắng."
"Vậy thì tốt, ở nhà đang có tuyết rơi, mẹ đã mua hai con gà mẹ, định lúc nào con về sẽ làm thịt nó."
"Mẹ giữ lại cho Hứa Dương ăn đi, nó đi học đại học chắc gầy đi nhiều, phải bồi bổ cho thật tốt.” Hứa Đường mỉm cười nói tiếp: “Mẹ, Hứa Dương có chìa khóa nhà của con, con có mua cho mẹ một đôi bông tai, kẹp ở trong quyển sách để ở ngăn kéo bàn đọc sách phía dưới cùng bên phải trong phòng ngủ của con, mẹ hãy gọi điện thoại cho nó bảo nó mang về cho mẹ."
"Mẹ đã lớn tuổi như vậy rồi còn mang bông tai gì nữa, con mới kiềm được việc làm, phải tiết kiệm, đừng lãng phí."
Sau khi nói một chút về việc nhà và chuyện linh tinh thì cuối cùng mẹ Hứa cũng cúp điện thoại.
Con dao phía sau cổ được thu về, Trần Nhất Minh bỏ điện thoại di động của cô vào túi áo sau đó nói: “Đi ăn thôi."
Đây là lần đầu tiên Hứa Đường xuống lầu trong mấy ngày nay, bàn ăn trong nhà bếp được trải khăn trắng tinh, phía trên có để một bình Bách Hợp, sau khi Đường Hồng bưng món ăn lên thì ý vị sâu xa liếc nhìn Hứa Đường một cái rồi tự giác rời đi.
Trần Nhất Minh cởi áo khoác, xắn tay áo lên, tháo đồng hồ đeo tay rồi cầm đũa lên gắp một món ăn: “Có muốn trò chuyện với Chu Hiểm hay không?"
Hứa Đường trừng mắt lên: “Tôi sẽ không đứng ở lập trường của anh để thuyết phục Chu Hiểm, đừng phí sức nữa."
Vẻ mặt Trần Nhất Minh rất bình tĩnh: “Hứa Đường, có một số chuyện cô phải rõ ràng là tôi không dùng bạo lực không có nghĩa tôi không thể, chỉ là nể tình dù sao tôi với cô cũng là thầy trò nên tôi mới đồng ý cho Chu Hiểm thời gian để suy nghĩ."
Hứa Đường “xì” một tiếng.
Trần Nhất Minh cũng không tức giận, chỉ thong thả ung dung ăn đồ ăn: “Chúng ta đều là người trưởng thành, cần gì phải lãng phí thời gian như vậy."
"Lãng phí thời gian là anh, tôi đã nói với anh là Chu Hiểm sẽ không đồng ý." Hứa Đường nhìn thẳng vào hắn: “Anh giam lỏng tôi không phải nể tình thầy trò gì cả mà chỉ đang sợ ném chuột vỡ bình thôi. Anh biết điểm khác nhau lớn nhất của anh và Chu Hiểm là gì không?"
Động tác của Trần Nhất Minh dừng lại.
"Điểm khác nhau lớn nhất của anh và Chu Hiểm chính là anh ấy không biết lời đường hoàng để tô son trát phấn cho sự xấu xí và dã tâm của mình. Trần Nhất Minh, nói trắng ra là anh đã từng thấy thủ đoạn của Chu Hiểm nên mới sợ ngộ nhỡ tôi có chuyện gì thì sẽ chọc giận Chu Hiểm, lúc ấy trái lại sẽ rước họa vào thân mà thôi.” Hứa Đường cười to một tiếng: “Nếu anh có can đảm thì cần gì phải bắt cóc tôi?"
Hứa Đường thấy Trần Nhất Minh không nói gì thì hít thật sâu sau đó tiếp tục nói.
"Thời điểm mới quen anh tôi cảm thấy Chu Hiểm rất đáng thương. Cùng một người cha nhưng hai người một người là con cưng của trời, một người lại mệnh như rơm rác nhưng bây giờ tôi muốn sữa lại cái nhìn lúc đầu của mình: “ Hứa Đường nhìn chằm chằm Trần Nhất Minh: “Người đáng thương là anh. Mặc dù anh có những thứ tốt nhất nhưng lại không thể quyết định được vận mệnh của mình mà phải trải qua một cuộc sống đáng buồn như cha của anh—— cưới một người phụ nữ mình không thương sau đó truy đuổi hư vinh và quyền lực có thể sụp đổ bất cứ lúc nào."
Ánh mắt Trần Nhất Minh hơi híp lại nhưng vẻ mặt vẫn ôn hòa bình tĩnh: “Đừng thử chọc giận tôi."
Hứa Đường cười một tiếng: “Tôi không cần phải chọc giận anh. Những lời nói tôi nói anh là người hiểu rõ nhất."
Trần Nhất Minh không đáp lời, chỉ thản nhiên tiếp tục ăn đồ ăn.
Hứa Đường nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát sau đó đặt đũa xuống, đứng dậy đi lên lầu. Người đàn ông áo đen lúc trước lập tức đuổi theo, đợi sau khi Hứa Đường vào phòng thfì khóa trái cửa lại.
Hứa Đường nhìn cánh cửa đóng chặt, thở dài một cái.
Trần Nhất Minh lớn hơn cô sáu tuổi nhưng đã lại mò mẫm, lăn lộn ở thương giới nhiều năm cho nên hắn phức tạp và thâm trầm hơn cô nghĩ rất nhiều, chỉ dựa vào mấy câu nói mà muốn lung lay ý chí của hắn thì chính Hứa Đường cũng tự nhận là quá ngây thơ rồi.
Nhưng có một điều Hứa Đường khẳng định một cách chắc chắn là Trần Nhất Minh không dám động đến cô —— Giữa hắn và Chu Hiểm đã tạo thành một quan hệ vững chắc là lừa gạt và bị lừa gạt.
Việc bắt cóc tống tiền gì đó có lấy được lợi ích hay không thì cũng sẽ không gây nguy hiểm gì cho người bắt cóc nhưng đối với Chu Hiểm lại không phải vậy.
Việc bắt cóc tống tiền là người bị tống tiền sợ người tống tiền còn ở trong chuyện này thì cả Chu Hiểm và Trần Nhất Minh đều kiêng kỵ lẫn nhau.
Chương 40: Lộc sơn (03)
Editor: Trà sữa trà xanh
Phương Cử không ngủ không nghỉ, xem video ghi hình ba lần, vẫn không phát hiện mờ ám gì. Anh bất đắc dĩ, phải bắt đầu tiến hành bước kế tiếp: bắt đầu lại từ đầu tra xét những người xuất hiện trong video.
Trong lúc này, Tiểu Ngũ tìm được Hà Tinh.
Vào giờ phút này Chu Hiểm nóng nảy giống như thùng thuốc súng, một chút lửa là có thể nổ tung, nếu không có Phương Cử lôi kéo, thiếu chút nữa anh sẽ trực tiếp quăng quả đấm.
Phương Cử cũng rất nóng nảy, anh sắp loạn đầu tóc giống như chuồng gà, tìm Chu Hiểm mượn điếu thuốc rồi cắn trong miệng, nhìn Hà Tinh co ro trước mặt, trầm giọng hỏi cô: "Cô chui vào như thế nào?"
Lúc Tiểu Ngũ tìm thấy Hà Tinh thì cô còn đang ngủ, bị mấy người đàn ông vạm vỡ giam giữ kéo một đường tới đây, bị dọa sợ đến nỗi nói chuyện đều lắp bắp: "Tôi...tôi đi cùng Trần Khác."
Ngày đó sau khi Hà Tinh bị Phương Cử khuyên về, vốn tính trở về Lộc Sơn. Nhưng trước đó cô vẫn giữ liên lạc với Trần Khác, bình thường hai người nói chuyện thật thật giả giả mập mờ không rõ. Trần Khác nghe nói cô từ chức, liền nói mình muốn ra ngoài trường mướn phòng nhỏ, bảo cô đi thuê, anh giúp cô tìm việc làm. Hà Tinh suy nghĩ một chút, liền đồng ý.
Sau đó một bức họa của Trần Khác được một thương nhân văn hóa coi trọng, sau khi hai người hàn huyên, hai bên đều cảm thấy chỉ hận không gặp nhau sớm. Thương nhân kia muốn đầu tư vào Trần Khác d[d[lqd, trước hết dẫn anh vào vòng luẩn quẩn lăn lộn cho quen mặt. Thường xuyên qua lại, Trần Khác trở thành "Quốc hoạ Tân Tú" , nhận được nhiều lời mời, Hà Tinh liền đi theo.
Phương Cử nghe xong hơi cảm thấy buồn bực, trên khách quan là Hà Tinh phá hư kế hoạch, nhưng chuyện này cũng không phải là chủ ý của cô, anh bèn nhìn Chu Hiểm: "Anh Hiểm, làm thế nào bây giờ?"
Chu Hiểm dập thuốc, dặn dò Tiểu Ngũ: "Trông chừng cô ta!"
Tiểu Ngũ dẫn Hà Tinh ra ngoài, Phương Cử ngáp một cái, tiếp tục xem video.
Hứa Dương đã xuất viện, tạm thời ở cùng với Chu Hiểm và Phương Cử. Mấy ngày nay tất cả mọi người đều không ngủ, tâm tình rất tệ. Vị trí của Hứa Đường không có một chút đầu mối nào, Trần Nhất Minh lại không hề gọi điện thoại tới đây, tất cả mọi người rất loạn, không tìm được đường ra nào.
Hứa Dương rót chén nước nóng, ngồi xuống trên ghế sofa. Trong cái gạt tàn thuốc trên bàn uống trà nhỏ chứa đầy điếu thuốc, anh cầm lên đổ vào trong thùng rác, khuyên Chu Hiểm một câu: "Anh Hiểm, bớt hút thuốc đi."
Chu Hiểm "ưmh" một tiếng, day day huyệt thái dương, tiếp tục xem tư liệu về Trần Nhất Minh.
Hứa Đường ngồi chốc lát thì điện thoại di động reo, anh móc ra nhìn, người gọi là mẹ Hứa, anh chợt cảm thấy đau cả đầu. Mấy ngày nay mẹ Hứa không gọi Hứa Đường được, Hứa Dương chỉ có thể nói dối nói chị mình đi ra ngoài huấn luyện, nhưng mẹ Hứa lại hỏi địa điểm cùng thời gian cụ thể, anh lại ấp úng không nói ra, vì vậy hôm nay nhìn thấy dãy số này liền thấy chột dạ.
Hứa Dương nhận điện thoại, đang muốn hàn huyên mấy câu theo thường lệ, mẹ Hứa đã đi thẳng vào chủ đề: "Chị con gọi điện thoại cho mẹ."
Hứa Dương sững sờ, lập tức mở loa lớn, đặt điện thoại di động trên khay trà, "Chị nói gì?"
Chu Hiểm chú ý tới cử động của anh, thả tài liệu trong tay ra nhìn sang.
"Chị con đang huấn luyện ở cửa biển, nói qua năm có thể không về nhà, con trở về bao lâu rồi? Cũng đã 25 tuổi, còn chưa thi xong sao?"
"Con...Hai ngày nữa đi, chúng con còn phải huấn luyện."
Mẹ Hứa "Nha" một tiếng, "Các con thật là, không đứa nào về nhà, cũng không biết những người trẻ các con cả ngày bận rộn cái gì."
"Mẹ." Hứa Dương nhìn Chu Hiểm một cái, "Chị con không nói gì nữa sao?"
"À, nó nói nó mua cho mẹ đôi bông tai, để ở trong ngăn kéo trong phòng ngủ của nó, kẹp trong quyển sách dưới cùng."
"Còn nữa không?" Hứa Dương vội vàng hỏi.
"Không có, còn có chuyện gì? Con nhanh trở về đi, đến lúc đó tuyết rơi lớn, đường không tiện đi. . . . . ."
Hứa Dương cúp điện thoại, liếc mắt nhìn Chu Hiểm, hai người đồng thời đứng lên, đi tới phòng ngủ. Phương Cử tháo tai nghe, thấy vẻ mặt vội vã của bọn họ, tò mò hỏi "Thế nào?"
Chu Hiểm và Hứa Dương không trả lời, Phương Cử thả tai nghe xuống đứng lên đi theo sau.
Chu Hiểm kéo ngăn kéo ra hết, bên trong có vài cuốn sách, vài vật lẫn lộn. Anh rút quyển sách dưới cùng ra, run lên, không phát hiện khuyên tai, chỉ thấy phiếu tên sách.
Kết quả này không ngoài ý muốn chút nào, Hứa Dương suy nghĩ một chút, "Chị ấy có ý khác sao?"
Chu Hiểm mím chặt miệng, không lên tiếng, mở vị trí kẹp tờ giấy. Đây chính là thơ Đường bách khoa toàn thư mà ngày đó Hứa Đường ngày ngày ôm trong vòng tay, tờ bị kẹp kia là 《 Trên Sông Ngâm 》 của Lý Bạch cùng tán thưởng, nhìn thô sơ không có bất kỳ vật có giá trị.
Chu Hiểm nghiên cứu một lát, đưa cho Hứa Dương, "Cậu xem một chút?"
Hứa Dương nhận lấy, lẩm bẩm nhớ tới thơ: " Mộc lan chi duệ sa đường châu, ngọc tiêu kim quản tọa lưỡng đầu..."
Anh đọc thơ mấy lần, không có bất kỳ thu hoạch, ngẩng đầu nhìn Chu Hiểm, chán nản lắc đầu một cái.
Phương Cử tiến lên một bước, liếc mắt nhìn trên trang sách, phía trên trừ chữ "Đường" bị bút máy vẽ vòng ở ngoài, không còn bất kỳ ký hiệu gì khác.
Hứa Dương chưa từ bỏ ý định, cầm sách về vừa cẩn thận lật đi lật lại, trong sách có chữ "Đường" bị làm ký hiệu, nhưng trừ chỗ đó ra, không còn chỗ đặc biệt nào. Anh thở dài, đặt sách lên bàn, "Kéo mấy ngăn kéo khác thôi."
Chu Hiểm không nói lời nào, híp mắt nhìn phiếu tên sách mới vừa bị hắn lấy ra thuận tay để lên bàn.
Hứa Dương nhìn theo ánh mắt của anh, phiếu tên sách có tạo hình đáng yêu, có hình dáng hươu cao cổ trong phim hoạt hình.
Ánh mắt Hứa Dương sáng ngời, bật thốt lên: "Lộc Sơn!"
Phương Cử không khỏi cười một tiếng, "Chúng ta thật là, càng nhanh càng loạn. Chị dâu đâu có năng lực biết trước, làm sao có thể vẽ ký hiệu trong sách trước? Đã nói là kẹp ở trong sách, chúng ta còn đi nghiền ngẫm từng chữ một!"
Biết Hứa Đường đang ở Lộc sơn, tựa như một đường ánh sáng chiếu vào cục diện hỗn độn trước mắt. Ba người liền thu dọn đồ đạc chạy tới Lộc Sơn, bảo Tiểu Ngũ tạm thời ở lại Chi Xuyên tiếp ứng.
——
Hứa Đường cảm không không tốt, ngủ một đêm, ngày hôm sau ngược lại càng nghiêm trọng hơn, đến ban đêm lại phát sốt nhẹ. Trần Nhất Minh rời khỏi Lộc Sơn rồi, Đường Hồng không dám tự tiện mời bác sĩ đến biệt thự, chỉ có thể nấu nấu canh gừng cho Hứa Đường, lại dùng phương pháp thủ công giúp cô chặn mồ hôi. Che mấy giờ, cuối cùng đốt xong. Đường Hồng nấu canh cho cô, Hứa Đường uống hai ngụm liền cảm thấy buồn nôn, phun toàn bộ ra.
Đường Hồng lại gọi điện thoại cho Trần Nhất Minh, bên kia chỉ nói tự cô xử lí. Đường Hồng liền bất bình thay Hứa Đường: "Đàn ông không bao giờ nhờ vả được!"
Sáng sớm ngày hôm sau tinh thần của Hứa Đường khá hơn một chút, nhưng khẩu vị vẫn không tốt. Đường Hồng nhìn bộ dáng bệnh yếu của cô, lại không nhịn được trấn an cô: "Sắp qua năm, chắc Trần tiên sinh vội vàng trở về với người nhà, Hứa tiểu thư cô đừng quá đa tâm."
Hứa Đường không nói lời nào, ấn đường khẽ nhíu lại.
Đường Hồng thấy cô mất hứng, liền nói sang chuyện khác, "Hứa tiểu thư cô không trở về ăn mừng năm mới sao?"
Hứa Đường cắn răng, "Chị Đường chị không thấy sao, Trần Nhất Minh không cho tôi đi."
Đường Hồng có chút ngượng ngùng, "Cũng đúng."
Lúc xế chiều, Trần Nhất Minh lại tới. Lần này vẻ mặt của anh vội vã, không nói nhảm, đi thẳng vào vấn đề: "Cô muốn như thế nào?"
Hứa Đường cố gắng mở mắt, "Tôi không có suy nghĩ gì."
"Sắp qua năm, cần gì hao tổn như vậy, bảo Chu Hiểm nhanh chóng đưa đồ ra, cô sẽ khỏe mạnh trở về đoàn tụ với người nhà."
Hứa Đường không nói lời nào.
Trần Nhất Minh nhìn cô một cái, chợt móc điện thoại ra, bấm dãy số, rồi mở loa lớn.
"Uy."
Âm thanh bên kia vừa truyền tới, Hứa Đường lập tức chấn động, trong nháy mắt trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, "Chu Hiểm!"
Đầu kia tĩnh lặng, sau đó có âm thanh vang lên, trong khàn khàn có mấy phần đè nén kích động, "Hứa Đường."
Trần Nhất Minh tắt loa ngoài, đưa điện thoại di động vào bên tai, nhìn Hứa Đường, nhàn nhạt mở miệng: "Tôi hi vọng anh đã suy nghĩ kỹ, anh có thể không biết, bạn gái của anh đang ngã bệnh. Tôi có thể đợi, nhưng cô ấy thì không thể."
"Chu Hiểm! Em không sao! Không nên đưa đồ. . . . . . Ưmh. . . . . ." Người đàn ông áo đen lập tức tiến lên che miệng Hứa Đường d[[dlqd, ngăn không cho cô nói tiếp. Mặt Hứa Đường sung huyết đỏ bừng, đưa tay tách tay đàn ông ra, nhưng thể lực hai người cách xa, Hứa Đường giãy giụa đều phí công.
Trần Nhất Minh nghe đầu kia trầm mặc, khẽ mỉm cười, "Tôi cho anh thêm một chút thời gian, sáu giờ tối ngày 28, anh nhất định phải giao đồ ra, nếu không thứ cho tôi không thể chiêu đãi bạn gái của anh." Nói xong liền tắt máy.
* * *