• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Người vá xác (1 Viewer)

  • Chương 15: Tam tai tứ phệ

Bọn họ?
Tôi vừa định hỏi thì Chử Thất Thất kéo mạnh tôi đẩy ra sau lưng cô ấy, cô ấy thì đứng trước cửa, mái tóc cứ bay bay.
Trong tích tắc, tôi cảm giác trong phòng lạnh như băng.
Một loạt tiếng chân nặng nề vọng tới…
“Thịch thịch… thịch thịch… thịch thịch…”
Tiếng chân rất chậm, rất nặng, dường như đó là một kẻ béo phì nặng đến cả trăm ký vậy.
Chử Thất Thất hừ lạnh một tiếng rồi khẽ lẩm bẩm: “Nguyệt Nguyệt, chúng ta đều là ác quỷ đã trải qua tam tai tứ phệ*, em phái một con rối tới đây có phải là xem thường chị không?” *Tam tai tứ phệ: tam tai là 3 kiếp nạn, phệ là cắn nuốt.
Tai thứ nhất là bị người ta cưỡng hiếp không thành, đánh đập đến chết ở khách sạn;
Tai thứ 2 là bị thầy tướng ác độc dập mất lửa luân hồi;
Tai thứ 3 là bị Lý Đại Bắc vứt thi thể trên đường, bị vô số dã quỹ gây rối;
Phệ thứ nhất là đã nuốt tâm hỏa của lão thầy tướng ác độc;
Phệ thứ 2 là đã nuốt tinh khí của Lý Đại Bắc;
Phệ thứ 3 là nuốt tinh khí của bố Lý Đại Bắc;
Phệ thứ 4 là đã nuốt tinh khí của mẹ Lý Đại Bắc”.
Những lời nói của cô ấy dường như cố ý nói cho tôi nghe vậy. Cô ấy đang giảng giải với tôi vì sao cô ấy lại trở thành bộ dạng như bây giờ.
Tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng gần, đã bước tới cửa rồi!
Tôi nín thở, nắm lấy một chiếc ghế dài, trong lòng nghĩ rằng nếu có thứ gì đó xông vào thì tôi sẽ xoay tròn đập nó.
Đúng lúc này, cửa bị đấm thủng!
“Ầm!”
Một tiếng động nặng nề vang lên, cửa toác ra một cái lỗ to, một bàn tay đấm xuyên qua cánh cửa.
Chử Thất Thất đưa tay ra nắm lấy cái tay xuyên qua cửa đó rồi rứt nhẹ một cái.
Tôi chỉ nghe một tiếng “rắc” vang lên, cánh tay xuyên qua cửa đó đã bị cô ấy bẻ xuống!!!
Rầm, cô ấy vứt cánh tay ra sau lưng, ngay trước mặt tôi.
Tôi cúi đầu ngơ ngác nhìn cánh tay đó.
Trên cánh tay đó còn nửa ống tay áo, tôi vừa nhìn đã biết đó là áo của Cẩu Tử!
Lẽ nào người phía trước cửa là Cẩu Tử???
Nhưng… chẳng phải Cẩu Tử đã chết rồi sao?
Tôi đang suy nghĩ thì lại nghe thêm một tiếng “ầm” nữa, lại một cánh tay khác đấm xuyên qua cửa.
Chử Thất Thất lại một lần nữa bẻ gãy cánh tay kia vứt tới trước mặt tôi.
“Nhặt lại thi thể cho bạn anh đi, để mai còn vá lại cho anh ta”.
Chử Thất Thất không quay đầu mà chỉ khẽ nói. Trong lòng tôi vừa thấy kinh ngạc vừa thấy ấm áp.
Kinh ngạc là vì người đứng trước cửa nhà tôi quậy đúng là Cẩu Tử. Cảm thấy ấm lòng là vì Chử Thất Thất thật sự rất lương thiện, cô ấy không nỡ để cơ thể của Cẩu Tử không toàn vẹn.
Cẩu Tử bên ngoài cửa mất 2 cánh tay, tạm thời không có động tĩnh gì.
Ngay lúc này, một cơn gió lạnh thổi vào nhà qua hai cái lỗ thủng mà Cẩu Tử đấm ra.
Cơn gió lạnh đó mang theo mùi tanh tưởi gay mũi xộc thẳng vào mũi tôi. Tôi vội vã bịt mũi lại nhưng lại chợt nhận ra cơn gió lạnh đó suýt dập tắt hai ngọn nến trên bàn!!!
Chử Thất Thất đã dặn dò tôi tuyệt đối đừng để nến tắt.
Tôi vội vã dùng thân mình che chắn cho hai ngọn nến mới khiến chúng không bị dập tắt.
Chỉ là trong nháy mắt, tôi sợ đến nỗi toàn thân đổ đầy mồ hôi, hai tay tôi dang rộng bảo vệ hai ngọn nến, không dám lơ là chút nào.
Cơ thể Chử Thất Thất đứng sau lưng tôi thì càng lạnh hơn, dường như cô ấy đang đọ sức với người ngoài cửa. Tôi biết tỏng, chỉ có cô em gái Chử Nguyệt Nguyệt của cô ấy mới có thể phát ra loại gió lạnh tanh tưởi thế này.
Xem ra, Chử Nguyệt Nguyệt đã đến rồi.
Bấy giờ, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng cười lảnh lót.
“Ha ha ha ha… chị, chị thật sự si tình đấy… rõ ràng hút tinh khí của anh ta thì có thể tiến thêm một bước…”
Giọng nói của Chử Nguyệt Nguyệt và Chử Thất Thất khá giống nhau, điểm khác biệt duy nhất là giọng nói của Nguyệt Nguyệt mang theo sự ngang tàng, còn giọng nói của Chử Thất Thất thì dễ thương hơn.
Nghe thấy giọng của Chử Nguyệt Nguyệt, giọng của Thất Thất bỗng trở nên lạnh hơn.
“Có một câu chị vẫn chưa hỏi em. Đêm đó, có phải em… đã bán chị cho ông chủ kia không?”
Cô ấy vừa dứt lời thì bên ngoài vang lên tiếng cười lớn như gào khóc của Nguyệt Nguyệt.
“A ha ha ha… đúng vậy, là tôi, đương nhiên là tôi rồi!!! Muốn trách thì chị trách ông trời không công bằng đi! Rõ ràng cùng một bào thai sinh ra nhưng chị lại xinh đẹp hơn tôi, làm việc gì cũng giỏi hơn tôi, người thích chị cũng nhiều hơn nữa. Dựa vào đâu? Dựa vào đâu chứ?? Tôi không phục, không đời nào phục!!!”
Nghe tiếng hờn oán của Chử Nguyệt Nguyệt, lòng tôi thở than.
Chú hai nói đúng, Nguyệt Nguyệt là người có tính đố kỵ vô cùng mạnh mẽ, người như thế này trở thành ác quỷ thì hậu họa khôn lường.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom