Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23: Trời sập xuống thì chúng ta cùng gánh
Cô ấy lắc đầu: “Em đã quyết định rồi, nếu anh đã liều cả mạng sống của mình để giúp em thì em sẽ không bỏ cuộc nữa. Em nguyện cùng anh đặt cược một ván! Sau này, chỉ cần Chử Thất Thất em còn một hơi thở thì sẽ luôn theo anh, bảo vệ anh chu toàn!”
Nghe cô ấy nói xong thì tôi sửng sốt, lòng tôi cảm nhận được sự dịu dàng ấm áp chưa từng có. Ngoài chú hai ra, trên thế giới này không có ai đối xử tốt với tôi như vậy.
Nhưng tôi sợ cô ấy lại giống trước đây, giả vờ đồng ý với tôi, thế nên tôi hỏi: “Thất Thất, em sẽ không lừa anh nữa chứ?”
Cô ấy khẽ cười lắc đầu: “Không bao giờ, em thề!”
Tôi gật đầu thật mạnh: “Được, chỉ cần Đầu Kim anh còn sống ngày nào thì ngày đó anh sẽ không để Thất Thất chịu tổn thương. Cho dù trời có sập xuống thì cũng ta cũng cùng nhau gánh!”
Cô ấy cười, nụ cười ấy tỏa sáng rực rỡ. Tôi nhìn đến ngẩn người, cho dù tình cảnh của chúng tôi hiện giờ khó khăn trập trùng, nhưng có Thất Thất, tôi vẫn cảm thấy ông trời đối xử với tôi không tệ.
Thất Thất cười rồi bỗng nhiên sắc mặt trở nên u ám, nghi ngờ hỏi tôi: “Mà Đầu Kim này, vừa nãy em luôn suy nghĩ, lão quỷ kia rốt cuộc là ai thế? Sao ông ta lại hiểu rõ anh như vậy?”
Tôi lắc đầu: “Anh cũng tò mò, anh không hề quen ông ta, cũng chưa từng nghe chú hai nhắc tới”.
Thất Thất cảm thấy khó hiểu, nghiêng đầu nói: “Ồ? Vậy sao? Nhưng rõ ràng em thấy ông ta mang…”
“Thấy ông ta mang gì?”, tôi liền hỏi.
Thất Thất nhìn tôi đáp: “Một chiếc đê bằng đồng”.
“Chiếc đê? Cái đê mà người ta mang vào đầu ngón tay vì sợ lúc may thi thể sẽ bị thương ấy à?”
Thất Thất gật đầu nói lúc lão quỷ cởi áo choàng của cô ấy ra thì nhìn thấy rõ ràng trên đốt thứ hai ngón tay giữa bên tay phải của lão quỷ có đeo một cái đê.
Tôi nghe xong thì quay người vào trong phòng, lấy túi kim chỉ của chú hai ra, lên gian nhà chính, tôi đặt túi kim chỉ lên chiếc bàn vuông rồi cẩn thận mở nó ra.
Tôi lấy chiếc đê duy nhất trong đó ra đưa tới trước mặt Thất Thất.
“Là thứ giống vầy à?”, cô ấy tròn cả mắt rồi gật đầu: “Nhưng không sáng bóng như cái trong tay anh”.
Tôi nói với cô ấy rằng đó là điều tất nhiên, chú hai may thi thể cả đời, chiếc đê này đã bị mài đến bóng loáng.
Thất Thất cẩn thận hỏi tôi: “Đầu Kim, có khi nào lão quỷ kia làm cùng ngành với chú hai không?”
Tôi suy nghĩ kỹ rồi lắc đầu: “Chắc là không đâu. Nơi hoang vu hẻo lánh này chỉ có mình chú hai anh là người may xác. Hơn nữa cho dù ông ta có mang đê thì cũng không hẳn là người may xác, cũng có khả năng là người làm nghề may vá mà!”
Thất Thất ngờ ngợ gật đầu, rồi lại nói với tôi:
“Phần mộ của lão quỷ ở ngoài thôn các anh thì chắc là người trong thôn. Hay là mai anh tìm một người hỏi thử, nếu trước đây có người làm nghề may vá hoặc vá xác trong thôn đã mất thì chắc là người lớn trong thôn có thể nhớ ra đó”.
Tôi đồng ý: “Nhưng Thất Thất, sao em lại thấy hứng thú với lão quỷ kia như vậy?”
“Ông ta biết nhiều chuyện của anh và chú hai như vậy, anh không sợ à? Nếu ông ta muốn hại anh thì sao?”, Thất Thất hỏi ngược lại tôi.
Đúng là nghĩ kỹ lại mới thấy sợ, nhưng trước mắt, chuyện của lão quỷ không phải là chuyện khiến tôi lo lắng nhất.
Tôi nhìn đôi chân của Thất Thất, phần vốn dĩ ướt nhẹp kia đã dần dần khô ráo trở lại. Thấy chút nữa là trời sáng rồi, tôi liền hỏi cô ấy:
“Đừng nói chuyện lão quỷ nữa, chút nữa gà trống gáy, có phải em lại phải đi không?”
Thất Thất gật đầu, sắc mặt lại u tối, cô ấy nhìn màn trời đen kịt ngoài kia rồi cau mày, tâm trạng nặng nề.
“Em đi chậm nên phải đi trước đây”, cô ấy cắn môi nói với tôi.
“Ban ngày em ở đâu? Không thể ở lại đây à?”
Cô ấy gượng cười với tôi rồi lắc đầu.
Tôi lại hỏi: “Thế ở mãi trong nhà trốn ánh mặt trời ở bên ngoài cũng không được sao?”
Sắc mặt Thất Thất khó coi: “Không được đâu, đừng lo cho em, em có thể tự lo cho bản thân được. Tối mai, mặt trời vừa xuống núi em sẽ tới tìm anh, đợi lúc trời tối hẳn thì chúng ta sẽ hành động”.
Cô ấy vừa nói vừa đi ra ngoài cửa, tôi không yên tâm nói bên ngoài trời vẫn còn mưa, ít nhất thì cô ấy nên cầm theo một cây dù mới được. Nói xong thì tôi lấy dù treo trên móc ở sau cánh cửa.
Tay vừa cầm tới cán dù thì tôi khựng lại, đồ của người trần có ích gì với cô ấy không?
Tôi quay người nhìn Thất Thất, cô ấy nở một nụ cười ảm đạm: “Ô của các anh, em không dùng được. Anh yên tâm đi, em sẽ không sao đâu”.
Nói rồi Thất Thất chẳng đợi tôi nói thêm gì đã đi ra ngoài màn mưa tối đen.
Sau khi cô ấy đi, rất lâu sau lòng tôi vẫn chưa bình tĩnh lại được, tôi lo Thất Thất sẽ bị những ác quỷ khác ức hiếp, rồi tò mò mỗi ngày cô ấy đi đâu.
Ngày hôm sau tôi làm 2 việc.
Việc đầu tiên là đi nghe ngóng chuyện của lão quỷ, việc thứ hai là tới nhà của quả phụ Vương.
Đầu tiên, tôi tới tìm ông Lưu tuổi lớn nhất thôn, nói vị trí của phần mộ của lão quỷ rồi hỏi ông ấy có biết ai chôn ở chỗ đó không.
Ông Lưu lớn tuổi nhưng đầu óc vẫn minh mẫn. Ông ấy thở dài nói với tôi:
“Đầu Kim à, mấy cái mộ đơn độc lâu năm như thế lại không có ai chăm lo, đâu còn ai nhớ tới. Đợi đến khi đất mộ bằng xuống thì người ta cũng trồng hoa màu lên đó thôi!”
Miệng ông ấy móm mém chỉ còn một cái răng, nói chuyện là gió lồng cả vào trong miệng.
Tôi không cam tâm nên hỏi tiếp: “Thế trong thôn chúng ta có ai làm nghề may vá đã mất không? Hay là người vá xác như chú hai cháu ấy?”
Ông Lưu mở miệng cười lớn, trong miệng đen thùi lùi, phát ra một mùi chua đặc biệt của người già.
“Không có, không có! Chỉ có mình chú cháu thôi. Cũng không có ai làm nghề may vá. Hồi xưa ở chỗ chúng ta, phụ nữ trong nhà đều tự dệt vải may đồ cả”.
Tôi thất vọng rời khỏi nhà ông Lưu, rồi lại tới con hẻm vào nhà quả phụ Vương.
Thường ngày tôi không sang bên này, muốn sang trước thăm dò tình hình để chuẩn bị tối nay tới trộm nội y. Tôi còn nghĩ, nếu ban ngày có cơ hội thì tôi cuỗm luôn chiếc quần lót, tối đỡ mất công tới lại chuyến nữa.
Vừa tới trước cửa nhà bà ấy thì phát hiện cửa đóng kín, hơn nữa còn chốt từ bên trong.
Thấy ban ngày ban mặt mà chị ấy lại đóng kín cửa khiến tôi không khỏi tò mò. Người trong thôn ở đây, nếu ban ngày có người ở nhà thì thường không có thói quen đóng cửa.
Nhưng nghĩ lại, quả phụ Vương nổi danh là quả phụ xinh đẹp trong thôn chúng tôi, không những đẹp người mà còn đẹp nết, chưa ai nói ra nói vào gì chị ấy cả.
Nghe cô ấy nói xong thì tôi sửng sốt, lòng tôi cảm nhận được sự dịu dàng ấm áp chưa từng có. Ngoài chú hai ra, trên thế giới này không có ai đối xử tốt với tôi như vậy.
Nhưng tôi sợ cô ấy lại giống trước đây, giả vờ đồng ý với tôi, thế nên tôi hỏi: “Thất Thất, em sẽ không lừa anh nữa chứ?”
Cô ấy khẽ cười lắc đầu: “Không bao giờ, em thề!”
Tôi gật đầu thật mạnh: “Được, chỉ cần Đầu Kim anh còn sống ngày nào thì ngày đó anh sẽ không để Thất Thất chịu tổn thương. Cho dù trời có sập xuống thì cũng ta cũng cùng nhau gánh!”
Cô ấy cười, nụ cười ấy tỏa sáng rực rỡ. Tôi nhìn đến ngẩn người, cho dù tình cảnh của chúng tôi hiện giờ khó khăn trập trùng, nhưng có Thất Thất, tôi vẫn cảm thấy ông trời đối xử với tôi không tệ.
Thất Thất cười rồi bỗng nhiên sắc mặt trở nên u ám, nghi ngờ hỏi tôi: “Mà Đầu Kim này, vừa nãy em luôn suy nghĩ, lão quỷ kia rốt cuộc là ai thế? Sao ông ta lại hiểu rõ anh như vậy?”
Tôi lắc đầu: “Anh cũng tò mò, anh không hề quen ông ta, cũng chưa từng nghe chú hai nhắc tới”.
Thất Thất cảm thấy khó hiểu, nghiêng đầu nói: “Ồ? Vậy sao? Nhưng rõ ràng em thấy ông ta mang…”
“Thấy ông ta mang gì?”, tôi liền hỏi.
Thất Thất nhìn tôi đáp: “Một chiếc đê bằng đồng”.
“Chiếc đê? Cái đê mà người ta mang vào đầu ngón tay vì sợ lúc may thi thể sẽ bị thương ấy à?”
Thất Thất gật đầu nói lúc lão quỷ cởi áo choàng của cô ấy ra thì nhìn thấy rõ ràng trên đốt thứ hai ngón tay giữa bên tay phải của lão quỷ có đeo một cái đê.
Tôi nghe xong thì quay người vào trong phòng, lấy túi kim chỉ của chú hai ra, lên gian nhà chính, tôi đặt túi kim chỉ lên chiếc bàn vuông rồi cẩn thận mở nó ra.
Tôi lấy chiếc đê duy nhất trong đó ra đưa tới trước mặt Thất Thất.
“Là thứ giống vầy à?”, cô ấy tròn cả mắt rồi gật đầu: “Nhưng không sáng bóng như cái trong tay anh”.
Tôi nói với cô ấy rằng đó là điều tất nhiên, chú hai may thi thể cả đời, chiếc đê này đã bị mài đến bóng loáng.
Thất Thất cẩn thận hỏi tôi: “Đầu Kim, có khi nào lão quỷ kia làm cùng ngành với chú hai không?”
Tôi suy nghĩ kỹ rồi lắc đầu: “Chắc là không đâu. Nơi hoang vu hẻo lánh này chỉ có mình chú hai anh là người may xác. Hơn nữa cho dù ông ta có mang đê thì cũng không hẳn là người may xác, cũng có khả năng là người làm nghề may vá mà!”
Thất Thất ngờ ngợ gật đầu, rồi lại nói với tôi:
“Phần mộ của lão quỷ ở ngoài thôn các anh thì chắc là người trong thôn. Hay là mai anh tìm một người hỏi thử, nếu trước đây có người làm nghề may vá hoặc vá xác trong thôn đã mất thì chắc là người lớn trong thôn có thể nhớ ra đó”.
Tôi đồng ý: “Nhưng Thất Thất, sao em lại thấy hứng thú với lão quỷ kia như vậy?”
“Ông ta biết nhiều chuyện của anh và chú hai như vậy, anh không sợ à? Nếu ông ta muốn hại anh thì sao?”, Thất Thất hỏi ngược lại tôi.
Đúng là nghĩ kỹ lại mới thấy sợ, nhưng trước mắt, chuyện của lão quỷ không phải là chuyện khiến tôi lo lắng nhất.
Tôi nhìn đôi chân của Thất Thất, phần vốn dĩ ướt nhẹp kia đã dần dần khô ráo trở lại. Thấy chút nữa là trời sáng rồi, tôi liền hỏi cô ấy:
“Đừng nói chuyện lão quỷ nữa, chút nữa gà trống gáy, có phải em lại phải đi không?”
Thất Thất gật đầu, sắc mặt lại u tối, cô ấy nhìn màn trời đen kịt ngoài kia rồi cau mày, tâm trạng nặng nề.
“Em đi chậm nên phải đi trước đây”, cô ấy cắn môi nói với tôi.
“Ban ngày em ở đâu? Không thể ở lại đây à?”
Cô ấy gượng cười với tôi rồi lắc đầu.
Tôi lại hỏi: “Thế ở mãi trong nhà trốn ánh mặt trời ở bên ngoài cũng không được sao?”
Sắc mặt Thất Thất khó coi: “Không được đâu, đừng lo cho em, em có thể tự lo cho bản thân được. Tối mai, mặt trời vừa xuống núi em sẽ tới tìm anh, đợi lúc trời tối hẳn thì chúng ta sẽ hành động”.
Cô ấy vừa nói vừa đi ra ngoài cửa, tôi không yên tâm nói bên ngoài trời vẫn còn mưa, ít nhất thì cô ấy nên cầm theo một cây dù mới được. Nói xong thì tôi lấy dù treo trên móc ở sau cánh cửa.
Tay vừa cầm tới cán dù thì tôi khựng lại, đồ của người trần có ích gì với cô ấy không?
Tôi quay người nhìn Thất Thất, cô ấy nở một nụ cười ảm đạm: “Ô của các anh, em không dùng được. Anh yên tâm đi, em sẽ không sao đâu”.
Nói rồi Thất Thất chẳng đợi tôi nói thêm gì đã đi ra ngoài màn mưa tối đen.
Sau khi cô ấy đi, rất lâu sau lòng tôi vẫn chưa bình tĩnh lại được, tôi lo Thất Thất sẽ bị những ác quỷ khác ức hiếp, rồi tò mò mỗi ngày cô ấy đi đâu.
Ngày hôm sau tôi làm 2 việc.
Việc đầu tiên là đi nghe ngóng chuyện của lão quỷ, việc thứ hai là tới nhà của quả phụ Vương.
Đầu tiên, tôi tới tìm ông Lưu tuổi lớn nhất thôn, nói vị trí của phần mộ của lão quỷ rồi hỏi ông ấy có biết ai chôn ở chỗ đó không.
Ông Lưu lớn tuổi nhưng đầu óc vẫn minh mẫn. Ông ấy thở dài nói với tôi:
“Đầu Kim à, mấy cái mộ đơn độc lâu năm như thế lại không có ai chăm lo, đâu còn ai nhớ tới. Đợi đến khi đất mộ bằng xuống thì người ta cũng trồng hoa màu lên đó thôi!”
Miệng ông ấy móm mém chỉ còn một cái răng, nói chuyện là gió lồng cả vào trong miệng.
Tôi không cam tâm nên hỏi tiếp: “Thế trong thôn chúng ta có ai làm nghề may vá đã mất không? Hay là người vá xác như chú hai cháu ấy?”
Ông Lưu mở miệng cười lớn, trong miệng đen thùi lùi, phát ra một mùi chua đặc biệt của người già.
“Không có, không có! Chỉ có mình chú cháu thôi. Cũng không có ai làm nghề may vá. Hồi xưa ở chỗ chúng ta, phụ nữ trong nhà đều tự dệt vải may đồ cả”.
Tôi thất vọng rời khỏi nhà ông Lưu, rồi lại tới con hẻm vào nhà quả phụ Vương.
Thường ngày tôi không sang bên này, muốn sang trước thăm dò tình hình để chuẩn bị tối nay tới trộm nội y. Tôi còn nghĩ, nếu ban ngày có cơ hội thì tôi cuỗm luôn chiếc quần lót, tối đỡ mất công tới lại chuyến nữa.
Vừa tới trước cửa nhà bà ấy thì phát hiện cửa đóng kín, hơn nữa còn chốt từ bên trong.
Thấy ban ngày ban mặt mà chị ấy lại đóng kín cửa khiến tôi không khỏi tò mò. Người trong thôn ở đây, nếu ban ngày có người ở nhà thì thường không có thói quen đóng cửa.
Nhưng nghĩ lại, quả phụ Vương nổi danh là quả phụ xinh đẹp trong thôn chúng tôi, không những đẹp người mà còn đẹp nết, chưa ai nói ra nói vào gì chị ấy cả.
Bình luận facebook