Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2: Hương tắt ba lần
Không chỉ vậy, tôi hoàn toàn không nhìn thấy phần chân của cái xác, ở đó chỉ có một mớ thịt thối.
Tôi sống với chú hai lâu năm, thấy đủ các loại thi thể thảm thiết nên tôi không quá kinh ngạc.
Đầu Vuốt Keo đứng một bên khóc càng ngày càng dữ hơn, vừa khóc vừa nói.
“Đầu Kim, cậu cũng biết, tình trạng thảm hại như này thì chỉ có chú hai cậu mới phục hồi được, đến nhà tang lễ cũng không làm nổi. Bây giờ, chú hai cậu ốm rồi, tôi chỉ đành dựa cả vào cậu thôi”.
Tôi vỗ vỗ vai cậu ta, an ủi người bạn cũ không nên quá đau khổ. Tôi có thể giúp gì thì nhất định sẽ giúp.
Lúc này, tôi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.
“Đầu Vuốt Keo, cậu nói thật cho tôi biết, bạn gái cậu chết bao giờ?”
“Buổi tối cách đây bốn ngày. Cậu nhìn xem, xác đã đông cứng cả rồi!”
“Mấy giờ tối?”
“Chắc khoảng tầm bảy giờ, người của bên cảnh sát giao thông có thể làm chứng, cô ấy không về cùng với tôi. Tự cô ấy ngồi xe dù tới, tất cả mọi người trên xe đều chết cả”.
Cậu ta nói vậy, tôi bấm đầu ngón tay tính toán một chút rồi thở phào một hơi. Bảy giờ hơn vào tối bốn ngày trước là trước tiết thanh minh một ngày, không tính là vi phạm quy tắc của chú hai.
Có điều, trong lòng tôi vẫn có chút nghi vấn.
“Đầu Vuốt Keo, sao cậu không nói thẳng, nhất định phải lừa tôi tới đây?”
Cậu ta thở dài một hơi, lau nước mắt: “Đầu Kim, ông nội nhà tôi có lấn cấn với chú hai nhà cậu, tôi sợ cậu không tới…”
Tôi gật đầu. Cậu ta nói không sai, hồi nhỏ, chú hai của tôi bị ông nội của Đầu Vuốt Keo đánh, nghe nói bị thương rất nặng.
Lúc này, tôi để ý tới người con gái thời thượng đứng đằng sau Đầu Vuốt Keo. Trong căn phòng rất tối nhưng cô ta không hề gỡ kính râm xuống.
Thấy tôi nhìn cô ta, Đầu Vuốt Keo vội nói: “Cô ấy là em gái của bạn gái tôi, tên Chử Nguyệt Nguyệt.”
Tôi ờ một tiếng, gật đầu với cô ta, người sau vẫn giữ mặt lạnh, chẳng nói câu nào.
Sau nhiều lần hỏi về thời gian tử vong, xác định chắc chắn, tôi mới bảo Đầu Vuốt Keo lái xe đưa mình về nhà, lấy hòm dụng cụ của chú hai rồi quay lại ngôi nhà kia.
Lúc này đã là đêm muộn, tôi nói Đầu Vuốt Keo bật toàn bộ đèn trong nhà lên, làm việc thâu đêm.
Công việc khâu xác chết cần phải làm sớm, không được để muộn. Sau khi chết, các cơ quan trong cơ thể người đều mục rữa.
Làm càng muộn thì sẽ càng khó khôi phục lại bộ dạng ban đầu.
Mở chiếc quan tài thủy tinh ra lần nữa, nhìn người con gái nằm trong đó, tôi ngẩn người một hồi.
Dáng người, tướng mạo của người con gái này rất quen mắt…
Mặc dù thi thể đã không còn toàn vẹn nhưng có thể đoán được, dáng người của cô gái này rất đẹp, da dẻ trắng trẻo, ăn mặc cũng rất mốt.
Việc khâu vá tử thi chú trọng tới “làm sạch, chỉnh sửa, may vá, nặn xác”.
Làm sạch – tức là tắm rửa sạch sẽ cho thi thể: rửa sạch máu và bùn đất trên cơ thể.
Chỉnh sửa – là sửa sang lại hình dáng của xác, làm rõ vị trí của những bộ phận bị phân tán.
May vá – là khâu những bộ phận bị tách rời kia lại với nhau.
Nặn xác – là chỉ việc dùng bột nhào nặn thành hình dạng những bộ phận còn thiếu để ghép nối lại.
Người xưa nói, nếu như người chết không toàn vẹn sẽ không thể luân hồi, không được đầu thai kiếp khác.
Tôi nhìn qua cỗ thi thể một lượt, trong lòng đã có được phương án may vá cụ thể, tôi quay người đi tới trước linh đường.
Trước khi khâu tử thi cần phải thắp cho người đã khuất ba nén hương, nói với người chết rằng tôi sắp đụng tới thể xác của họ nhưng cũng là vì tốt cho họ, xin họ đừng quấy phá!
Sau khi tôi thắp xong ba nén nhang, cắm vào bát hương, lúc tôi định rời đi, đột nhiên một cơn gió nổi lên.
Hương bị dập tắt.
Vừa thấy nhang bị dập tắt, trong lòng tôi bỗng run lên.
Chú hai từng nói “Tắt ba không vá”.
Ý là khi đốt hương, nếu như nhang tắt cả ba lần thì có cho bao nhiêu tiền cũng không được khâu vá cỗ thi thể này.
Số lần tôi khâu tử thi một mình không nhiều, đây còn là lần đầu gặp phải tình huống này, trong lòng không khỏi run sợ.
Đầu Vuốt Keo thấy thế, quay người đóng cửa sổ đằng sau lại.
“Đừng căng thẳng, là do không đóng chặt cửa sổ”.
Cậu ta vỗ vai tôi, tỏ ý bảo tôi thắp thêm lần nữa.
Tôi hít sâu một hơi, đổi nén hương khác, đốt lần nữa rồi cắm xuống.
Lần này, nhang cháy rất ổn, không có chút dấu hiệu sắp tắt.
Lúc này tôi mới an tâm, lau mồ hôi trên trán, mở hộp dụng cụ của chú hai.
Nó là một chiếc hộp da màu vàng rất lớn, trong đó có mười mấy loại công cụ do thầy của chú hai để lại cho chú. Từ xưa đã có nghề vá xác, nằm trong “tứ tiểu âm môn”. Tứ tiểu âm môn bao gồm: đao phủ, khám nghiệm tử thi, làm hàng mã, vá xác.
Người xưa nói: đao phủ phải có đao, khám nghiệm tử thi thì mắt phải tinh, người làm hàng mã phải khéo léo, người vá xác thì phải có kim chỉ.
Ý nói là kim chỉ của người khâu tử thi là vô cùng quan trọng.
Trong hòm da, chỉ kim thôi cũng đã có tới mười mấy loại: chỉ to để vá miếng thịt lớn, chỉ nhỏ để khâu những mảnh thịt nhỏ, chỉ trong suốt để vá khuôn mặt, chỉ vàng để ghép nối trong thịt, ngụ ý là kiếp sau giàu sang phú quý…
Nhờ Đầu Vuốt Keo múc nước tới, tôi bắt đầu từ từ rửa sạch máu bẩn cho xác bằng vải do mình chuẩn bị.
Đây là một công việc rất tỉ mỉ, nếu như máu bẩn không xử lý tốt sẽ ảnh hưởng tới việc trang điểm và khâu vá phía sau.
Đồng thời, tôi cũng nói Đầu Vuốt Keo đi nhào bột.
Hai chân của người chết đã không còn nữa, cần dùng bột để nặn thành hai chân, bảo đảm người chết “được” toàn thây.
Tôi sống với chú hai lâu năm, thấy đủ các loại thi thể thảm thiết nên tôi không quá kinh ngạc.
Đầu Vuốt Keo đứng một bên khóc càng ngày càng dữ hơn, vừa khóc vừa nói.
“Đầu Kim, cậu cũng biết, tình trạng thảm hại như này thì chỉ có chú hai cậu mới phục hồi được, đến nhà tang lễ cũng không làm nổi. Bây giờ, chú hai cậu ốm rồi, tôi chỉ đành dựa cả vào cậu thôi”.
Tôi vỗ vỗ vai cậu ta, an ủi người bạn cũ không nên quá đau khổ. Tôi có thể giúp gì thì nhất định sẽ giúp.
Lúc này, tôi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.
“Đầu Vuốt Keo, cậu nói thật cho tôi biết, bạn gái cậu chết bao giờ?”
“Buổi tối cách đây bốn ngày. Cậu nhìn xem, xác đã đông cứng cả rồi!”
“Mấy giờ tối?”
“Chắc khoảng tầm bảy giờ, người của bên cảnh sát giao thông có thể làm chứng, cô ấy không về cùng với tôi. Tự cô ấy ngồi xe dù tới, tất cả mọi người trên xe đều chết cả”.
Cậu ta nói vậy, tôi bấm đầu ngón tay tính toán một chút rồi thở phào một hơi. Bảy giờ hơn vào tối bốn ngày trước là trước tiết thanh minh một ngày, không tính là vi phạm quy tắc của chú hai.
Có điều, trong lòng tôi vẫn có chút nghi vấn.
“Đầu Vuốt Keo, sao cậu không nói thẳng, nhất định phải lừa tôi tới đây?”
Cậu ta thở dài một hơi, lau nước mắt: “Đầu Kim, ông nội nhà tôi có lấn cấn với chú hai nhà cậu, tôi sợ cậu không tới…”
Tôi gật đầu. Cậu ta nói không sai, hồi nhỏ, chú hai của tôi bị ông nội của Đầu Vuốt Keo đánh, nghe nói bị thương rất nặng.
Lúc này, tôi để ý tới người con gái thời thượng đứng đằng sau Đầu Vuốt Keo. Trong căn phòng rất tối nhưng cô ta không hề gỡ kính râm xuống.
Thấy tôi nhìn cô ta, Đầu Vuốt Keo vội nói: “Cô ấy là em gái của bạn gái tôi, tên Chử Nguyệt Nguyệt.”
Tôi ờ một tiếng, gật đầu với cô ta, người sau vẫn giữ mặt lạnh, chẳng nói câu nào.
Sau nhiều lần hỏi về thời gian tử vong, xác định chắc chắn, tôi mới bảo Đầu Vuốt Keo lái xe đưa mình về nhà, lấy hòm dụng cụ của chú hai rồi quay lại ngôi nhà kia.
Lúc này đã là đêm muộn, tôi nói Đầu Vuốt Keo bật toàn bộ đèn trong nhà lên, làm việc thâu đêm.
Công việc khâu xác chết cần phải làm sớm, không được để muộn. Sau khi chết, các cơ quan trong cơ thể người đều mục rữa.
Làm càng muộn thì sẽ càng khó khôi phục lại bộ dạng ban đầu.
Mở chiếc quan tài thủy tinh ra lần nữa, nhìn người con gái nằm trong đó, tôi ngẩn người một hồi.
Dáng người, tướng mạo của người con gái này rất quen mắt…
Mặc dù thi thể đã không còn toàn vẹn nhưng có thể đoán được, dáng người của cô gái này rất đẹp, da dẻ trắng trẻo, ăn mặc cũng rất mốt.
Việc khâu vá tử thi chú trọng tới “làm sạch, chỉnh sửa, may vá, nặn xác”.
Làm sạch – tức là tắm rửa sạch sẽ cho thi thể: rửa sạch máu và bùn đất trên cơ thể.
Chỉnh sửa – là sửa sang lại hình dáng của xác, làm rõ vị trí của những bộ phận bị phân tán.
May vá – là khâu những bộ phận bị tách rời kia lại với nhau.
Nặn xác – là chỉ việc dùng bột nhào nặn thành hình dạng những bộ phận còn thiếu để ghép nối lại.
Người xưa nói, nếu như người chết không toàn vẹn sẽ không thể luân hồi, không được đầu thai kiếp khác.
Tôi nhìn qua cỗ thi thể một lượt, trong lòng đã có được phương án may vá cụ thể, tôi quay người đi tới trước linh đường.
Trước khi khâu tử thi cần phải thắp cho người đã khuất ba nén hương, nói với người chết rằng tôi sắp đụng tới thể xác của họ nhưng cũng là vì tốt cho họ, xin họ đừng quấy phá!
Sau khi tôi thắp xong ba nén nhang, cắm vào bát hương, lúc tôi định rời đi, đột nhiên một cơn gió nổi lên.
Hương bị dập tắt.
Vừa thấy nhang bị dập tắt, trong lòng tôi bỗng run lên.
Chú hai từng nói “Tắt ba không vá”.
Ý là khi đốt hương, nếu như nhang tắt cả ba lần thì có cho bao nhiêu tiền cũng không được khâu vá cỗ thi thể này.
Số lần tôi khâu tử thi một mình không nhiều, đây còn là lần đầu gặp phải tình huống này, trong lòng không khỏi run sợ.
Đầu Vuốt Keo thấy thế, quay người đóng cửa sổ đằng sau lại.
“Đừng căng thẳng, là do không đóng chặt cửa sổ”.
Cậu ta vỗ vai tôi, tỏ ý bảo tôi thắp thêm lần nữa.
Tôi hít sâu một hơi, đổi nén hương khác, đốt lần nữa rồi cắm xuống.
Lần này, nhang cháy rất ổn, không có chút dấu hiệu sắp tắt.
Lúc này tôi mới an tâm, lau mồ hôi trên trán, mở hộp dụng cụ của chú hai.
Nó là một chiếc hộp da màu vàng rất lớn, trong đó có mười mấy loại công cụ do thầy của chú hai để lại cho chú. Từ xưa đã có nghề vá xác, nằm trong “tứ tiểu âm môn”. Tứ tiểu âm môn bao gồm: đao phủ, khám nghiệm tử thi, làm hàng mã, vá xác.
Người xưa nói: đao phủ phải có đao, khám nghiệm tử thi thì mắt phải tinh, người làm hàng mã phải khéo léo, người vá xác thì phải có kim chỉ.
Ý nói là kim chỉ của người khâu tử thi là vô cùng quan trọng.
Trong hòm da, chỉ kim thôi cũng đã có tới mười mấy loại: chỉ to để vá miếng thịt lớn, chỉ nhỏ để khâu những mảnh thịt nhỏ, chỉ trong suốt để vá khuôn mặt, chỉ vàng để ghép nối trong thịt, ngụ ý là kiếp sau giàu sang phú quý…
Nhờ Đầu Vuốt Keo múc nước tới, tôi bắt đầu từ từ rửa sạch máu bẩn cho xác bằng vải do mình chuẩn bị.
Đây là một công việc rất tỉ mỉ, nếu như máu bẩn không xử lý tốt sẽ ảnh hưởng tới việc trang điểm và khâu vá phía sau.
Đồng thời, tôi cũng nói Đầu Vuốt Keo đi nhào bột.
Hai chân của người chết đã không còn nữa, cần dùng bột để nặn thành hai chân, bảo đảm người chết “được” toàn thây.