Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3: Cây nhang kì lạ
Máu bùn được rửa sạch thì gương mặt người chết cũng đã hiện rõ trước mặt tôi.
Dù đã chết rồi nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ thướt tha của cô ấy, đôi môi anh đào nhỏ nhắn, mày liễu, mặt trái xoan. Nếu còn sống chắc chắn là một cô gái cực kì xinh đẹp.
Tôi thấy lông mi của cô ấy rất dài, đuôi mi hướng xuống. Chú hai từng nói kiểu mi này là một kiểu mi của người hiền lành lương thiện, trọng tình trọng nghĩa.
Nhưng tiếc là Đầu Vuốt Keo không được hưởng phúc này, tôi thấy thầm xót xa thay.
Phần mặt của người chết không bị thương tích quá nặng, thế nên không cần phải đối chiếu với ảnh để khôi phục mắt mũi, đỡ tốn công hơn nhiều.
Sau khi nghỉ ngơi một lát thì tôi lấy kim ghim ra, bắt đầu may vá phần đầu.
Không được dùng nhiều kim ghim, tùy theo tình trạng tổn thương của thi thể mà có thể may 3 mũi, 5 mũi, 7 mũi nhiều nhất cũng không được quá 9 mũi.
Hơn nữa, bắt buộc phải là số lẻ.
Sau khi nối bằng kim ghim xong, phần đầu đã được liên kết với phần thân, sau đó dùng các loại chỉ vàng bạc để khâu chặt phần đầu và phần thân lại với nhau bằng 3 mũi may.
Sau đó, dùng chỉ trong suốt tỉ mỉ khâu lại, chỗ này không yêu cầu về số lượng mũi khâu nhưng bắt buộc phải là số lẻ.
Ngay lúc này, ngoài sân vang lên tiếng kêu thảm thiết.
“A… a…”
Đó là tiếng kêu của phụ nữ, tiếng kêu thê thảm lạ thường, hơn nữa dường như cách chỗ tôi không xa.
Tôi vội vàng đứng lên mới phát hiện cả gian phòng rộng rãi chỉ còn lại một mình tôi.
“Đầu Vuốt Keo? Đầu Vuốt Keo?”
Tôi gọi lớn nhưng chẳng ai đáp lời.
Trong sân, tiếng kêu thảm thiết của người phụ nữ kia đã im bặt, hoàn toàn tĩnh lặng.
Lòng tôi nghi ngờ nên đẩy cửa đi ra ngoài sân.
Ánh sáng trong căn phòng phía Tây le lói, chẳng có chút âm thanh nào.
Tôi nín thở, rón rén tới trước cửa phòng phía Tây, tôi khẽ đẩy cửa ra.
Trong phòng tối om, tôi vừa định bước vào thì đèn chợt sáng lên.
Có một người đứng trước mặt tôi, để vai trần, tay cầm một con dao thái.
Tôi nhìn kỹ thì phát hiện ra đó là Đầu Vuốt Keo.
Cậu ta gãi đầu ấp úng nói: “Đầu Kim, cậu tìm tôi à?”
Tôi phát hiện sau lưng cậu ta có một cái bếp lò, ánh lửa chập chờn là do cái ống thổi khiến ngọn lửa lúc to lúc nhỏ mà nên.
Miệng bếp lò xoay vào bên trong, nên lúc ngọn lửa cực yếu thì dường như tôi không thấy chút ánh sáng nào cả.
Tay Đầu Vuốt Keo dính đầy bột trắng, trên cái thớt bên cạnh có một đống bột đã nhào xong.
Cậu ta cầm dao thái để cắt cục bột.
“Không sao, tôi nghe thấy tiếng kêu thảm nên mới tới xem thử cậu ra sao”.
Tôi vừa nói vừa nhìn quanh quất phía trong nhà bếp, chỗ này không có bóng dáng cô em gái Chử Nguyệt Nguyệt của bạn gái cậu ta.
Cậu ta vỗ vỗ tai mình, vẻ mặt nghi ngờ, ý bảo mình không nghe thấy gì cả.
Tôi gật đầu hỏi cậu ta là Chử Nguyệt Nguyệt đâu rồi.
Cậu ta hất cằm, chỉ về phía căn phòng phía Tây đối diện nói: “Cô ấy mệt nên về phòng nằm nghỉ một lát rồi”.
Tôi “ồ” một tiếng rồi quay người trở lại linh đường.
Vừa bước vào linh đường tôi đã phát hiện, cây nhang vốn đang cháy đã tắt từ lâu.
Đầu nhang chỉ mới tàn một chút xíu, điều này có nghĩa là tôi vừa đốt nhang xong, xoay người đi là nhang đã tắt rồi.
Những điều xảy ra đêm nay quá đỗi kỳ quặc, trong lòng tôi thấp thỏm.
Lúc đi theo chú hai vá xác, tôi chưa từng gặp tình cảnh kỳ lạ thế này bao giờ. Bây giờ không có chú hai ở đây, tôi phải làm sao?
Quay người bỏ đi?
Đã vá được nửa rồi, nếu bây giờ bỏ đi, không những khó ăn nói với Đầu Vuốt Keo mà còn là làm ngược với đạo đức nghề nghiệp của chúng tôi.
Nghĩ vậy, tôi nghiến răng bước tới trước quan tài, tiếp tục công việc dang dở.
May là lần này không còn tiếng kêu thảm nào nữa.
Sau khi khâu đầu, cánh tay vào xong thì Đầu Vuốt Keo cũng đã nhào bột xong. Cậu ta bưng bột vào linh đường, thấy tôi đã may xong đầu và tay thì không ngừng giơ ngón tay cái lên tán thưởng.
Tôi dùng thước đo các chỉ số của người chết, theo tỉ lệ nửa thân trên thì có thể đoán ra được chiều dài của nửa thân dưới, và độ lớn nhỏ của chân.
Sau nhiều lần đo đạc, cùng với những chi tiết Đầu Vuốt Keo cung cấp, tôi đã nặn ra được đôi chân trong một tiếng đồng hồ.
Nặn chân người yêu cầu phải giống thật, đầu gối hay độ lớn nhỏ của cá ngón chân đều phải cố gắng hoàn hảo hết mức có thể. Tôi theo học nghề chú hai nhiều năm nên ngón nghề này cũng có thể sánh bằng chú rồi.
Nặn chân xong thì sắc trời cũng dần sáng.
Lúc này, mặt Đầu Vuốt Keo lộ ra vẻ sốt sắng.
“Đầu Kim, vậy là xong rồi nhỉ? Tôi đã mua sẵn áo quần cho cô ấy, cậu mau mặc vào cho cô ấy đi!”
Tôi lắc đầu: “Bột còn ướt, phải hong khô mới mặc áo quần vào được, nếu không sẽ bị biến dạng”.
Dù đã chết rồi nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ thướt tha của cô ấy, đôi môi anh đào nhỏ nhắn, mày liễu, mặt trái xoan. Nếu còn sống chắc chắn là một cô gái cực kì xinh đẹp.
Tôi thấy lông mi của cô ấy rất dài, đuôi mi hướng xuống. Chú hai từng nói kiểu mi này là một kiểu mi của người hiền lành lương thiện, trọng tình trọng nghĩa.
Nhưng tiếc là Đầu Vuốt Keo không được hưởng phúc này, tôi thấy thầm xót xa thay.
Phần mặt của người chết không bị thương tích quá nặng, thế nên không cần phải đối chiếu với ảnh để khôi phục mắt mũi, đỡ tốn công hơn nhiều.
Sau khi nghỉ ngơi một lát thì tôi lấy kim ghim ra, bắt đầu may vá phần đầu.
Không được dùng nhiều kim ghim, tùy theo tình trạng tổn thương của thi thể mà có thể may 3 mũi, 5 mũi, 7 mũi nhiều nhất cũng không được quá 9 mũi.
Hơn nữa, bắt buộc phải là số lẻ.
Sau khi nối bằng kim ghim xong, phần đầu đã được liên kết với phần thân, sau đó dùng các loại chỉ vàng bạc để khâu chặt phần đầu và phần thân lại với nhau bằng 3 mũi may.
Sau đó, dùng chỉ trong suốt tỉ mỉ khâu lại, chỗ này không yêu cầu về số lượng mũi khâu nhưng bắt buộc phải là số lẻ.
Ngay lúc này, ngoài sân vang lên tiếng kêu thảm thiết.
“A… a…”
Đó là tiếng kêu của phụ nữ, tiếng kêu thê thảm lạ thường, hơn nữa dường như cách chỗ tôi không xa.
Tôi vội vàng đứng lên mới phát hiện cả gian phòng rộng rãi chỉ còn lại một mình tôi.
“Đầu Vuốt Keo? Đầu Vuốt Keo?”
Tôi gọi lớn nhưng chẳng ai đáp lời.
Trong sân, tiếng kêu thảm thiết của người phụ nữ kia đã im bặt, hoàn toàn tĩnh lặng.
Lòng tôi nghi ngờ nên đẩy cửa đi ra ngoài sân.
Ánh sáng trong căn phòng phía Tây le lói, chẳng có chút âm thanh nào.
Tôi nín thở, rón rén tới trước cửa phòng phía Tây, tôi khẽ đẩy cửa ra.
Trong phòng tối om, tôi vừa định bước vào thì đèn chợt sáng lên.
Có một người đứng trước mặt tôi, để vai trần, tay cầm một con dao thái.
Tôi nhìn kỹ thì phát hiện ra đó là Đầu Vuốt Keo.
Cậu ta gãi đầu ấp úng nói: “Đầu Kim, cậu tìm tôi à?”
Tôi phát hiện sau lưng cậu ta có một cái bếp lò, ánh lửa chập chờn là do cái ống thổi khiến ngọn lửa lúc to lúc nhỏ mà nên.
Miệng bếp lò xoay vào bên trong, nên lúc ngọn lửa cực yếu thì dường như tôi không thấy chút ánh sáng nào cả.
Tay Đầu Vuốt Keo dính đầy bột trắng, trên cái thớt bên cạnh có một đống bột đã nhào xong.
Cậu ta cầm dao thái để cắt cục bột.
“Không sao, tôi nghe thấy tiếng kêu thảm nên mới tới xem thử cậu ra sao”.
Tôi vừa nói vừa nhìn quanh quất phía trong nhà bếp, chỗ này không có bóng dáng cô em gái Chử Nguyệt Nguyệt của bạn gái cậu ta.
Cậu ta vỗ vỗ tai mình, vẻ mặt nghi ngờ, ý bảo mình không nghe thấy gì cả.
Tôi gật đầu hỏi cậu ta là Chử Nguyệt Nguyệt đâu rồi.
Cậu ta hất cằm, chỉ về phía căn phòng phía Tây đối diện nói: “Cô ấy mệt nên về phòng nằm nghỉ một lát rồi”.
Tôi “ồ” một tiếng rồi quay người trở lại linh đường.
Vừa bước vào linh đường tôi đã phát hiện, cây nhang vốn đang cháy đã tắt từ lâu.
Đầu nhang chỉ mới tàn một chút xíu, điều này có nghĩa là tôi vừa đốt nhang xong, xoay người đi là nhang đã tắt rồi.
Những điều xảy ra đêm nay quá đỗi kỳ quặc, trong lòng tôi thấp thỏm.
Lúc đi theo chú hai vá xác, tôi chưa từng gặp tình cảnh kỳ lạ thế này bao giờ. Bây giờ không có chú hai ở đây, tôi phải làm sao?
Quay người bỏ đi?
Đã vá được nửa rồi, nếu bây giờ bỏ đi, không những khó ăn nói với Đầu Vuốt Keo mà còn là làm ngược với đạo đức nghề nghiệp của chúng tôi.
Nghĩ vậy, tôi nghiến răng bước tới trước quan tài, tiếp tục công việc dang dở.
May là lần này không còn tiếng kêu thảm nào nữa.
Sau khi khâu đầu, cánh tay vào xong thì Đầu Vuốt Keo cũng đã nhào bột xong. Cậu ta bưng bột vào linh đường, thấy tôi đã may xong đầu và tay thì không ngừng giơ ngón tay cái lên tán thưởng.
Tôi dùng thước đo các chỉ số của người chết, theo tỉ lệ nửa thân trên thì có thể đoán ra được chiều dài của nửa thân dưới, và độ lớn nhỏ của chân.
Sau nhiều lần đo đạc, cùng với những chi tiết Đầu Vuốt Keo cung cấp, tôi đã nặn ra được đôi chân trong một tiếng đồng hồ.
Nặn chân người yêu cầu phải giống thật, đầu gối hay độ lớn nhỏ của cá ngón chân đều phải cố gắng hoàn hảo hết mức có thể. Tôi theo học nghề chú hai nhiều năm nên ngón nghề này cũng có thể sánh bằng chú rồi.
Nặn chân xong thì sắc trời cũng dần sáng.
Lúc này, mặt Đầu Vuốt Keo lộ ra vẻ sốt sắng.
“Đầu Kim, vậy là xong rồi nhỉ? Tôi đã mua sẵn áo quần cho cô ấy, cậu mau mặc vào cho cô ấy đi!”
Tôi lắc đầu: “Bột còn ướt, phải hong khô mới mặc áo quần vào được, nếu không sẽ bị biến dạng”.
Bình luận facebook