Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8: Lấy máu nuôi thi thể
Tôi nhặt chiếc giày cao gót lên rồi đưa cho chú hai. Ông kề mũi ngửi rồi thả xuống.
“Đây là giày của xác chết đó, thứ bẩn thỉu đó đã từng đi chiếc giày này. Đầu Kim à, có người cố ý vứt thứ đồ bẩn thỉu này vào nhà chúng ta, mục đích chính là muốn cái mạng của chú đây!”
Chú nói vậy tôi mới nhớ lại Đầu Vuốt Keo.
Vừa nãy Đầu Vuốt Keo không hề sợ hãi như vậy chắc chắn là đã chuẩn bị đầy đủ đường lui cả rồi.
Chắc chắn cậu ta đã dời cái xác nữ ở trên trấn đi rồi.
Tám chín mươi phần trăm là cậu ta đã vứt chiếc giày cao gót màu đỏ này vào nhà tôi!
Chú hai nói xong thì hơi thở đã rất yếu ớt. Chú nằm xuống giường nghỉ ngơi còn tôi đi mời bác sĩ tới khám, bác sĩ cũng bó tay hết cách.
Tôi ngồi bên giường chú hai trắng đêm, hơi thở của chú ngày một yếu hơn, đã không nói ra hơi nữa rồi.
Đến tờ mờ sáng, tôi buồn ngủ quá đang định gục trên mép giường chợp mắt tí thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ngoài cửa, một người xông thẳng vào nhà tôi.
Tôi ngẩng đầu lên thì thấy Đầu Vuốt Keo.
Mặt mũi cậu ta nhếch nhác, vừa vào cửa đã quỳ xuống đất.
“Chú hai, chú hai ơi cháu sai rồi! Đầu Kim, tôi sai rồi Đầu Kim ơi… tôi đáng chết…”
Tôi ngẩn người ra. Hôm qua Đầu Vuốt Keo còn hất mặt lên trời nghênh ngang lắm, sao đột nhiên lại trở nên thế này?
Mí mắt chú hai khẽ hé lên, cằm hơi gục xuống.
Tôi cản trước mặt chú hai, nổi giận đùng đùng quát: “Đầu Vuốt Keo, cậu đừng có ở đây ra vẻ người tốt, chú hai của tôi ra nông nỗi này là do bị cậu hại đó! Cậu còn muốn thế nào nữa?”
Nói tới đây tôi mới thấy mặt mũi Đầu Vuốt Keo bầm tím sưng vù, dường như mới bị đánh đập xong. Hơn nữa, tay trái của cậu ta vẫn luôn buông thõng, hệt như bị trật khớp.
Đầu Vuốt Keo khóc rống lên.
“Đều là do tôi sai, tôi là thằng khốn, tôi không phải người… Là tôi đã lừa hai người, nhưng bây giờ tôi đã gặp báo ứng rồi! Bố tôi… bố tôi bị con ma nữ kia hại chết rồi!!!”
Bố của cậu ta chết rồi sao???
Tôi không tức giận nữa mà ổn định lại tâm trạng, sau đó đi hai vòng quanh Đầu Vuốt Keo để xác định vết thương trên người cậu ta là thật. Xong rồi tôi mới lạnh lùng hỏi cậu ta lý do.
Cậu ta quỳ mãi dưới đất, vừa nức nở vừa kể lại tường tận từ đầu đến cuối sự việc.
Thì ra, Đầu Vuốt Keo thật sự dính dáng tới xác nữ chết hôm tiết thanh minh, hơn nữa không phải là một là đến hai xác nữ lận!
Chử Thất Thất và Chử Nguyệt Nguyệt là hai chị em sinh đôi, bị một ông chủ lớn ưng mắt nhưng hai chị em không phục tùng theo nên bị ông chủ lớn đó đánh cho đến chết!
Vì chết đột ngột vào ngay ngày tiết thanh minh nên oán khí ngút trời, ông chủ lớn kia sợ bọn họ quấy nhiễu nên tìm một ông thầy tướng số làm pháp để phong ấn oán khí của hai thi thể nữ này trong người họ.
Xác nữ sau khi bị phong ấn, oán khí rất dễ trở thành ác quỷ.
Thế nên thầy tướng số bày kế tìm Đầu Vuốt Keo làm kẻ chết thay, chuyển dời oán khí của hai cái xác nữ kia lên người Đầu Vuốt Keo.
Sau đó, thầy tướng số nói với Đầu Vuốt Keo rằng nếu cậu ta muốn sống thì phải về quê chuyển dời oán khí của hai thi thể nữ kia lên đầu một người làm nghề vá xác họ Lộ.
Cậu ta phải khiến người họ Lộ làm nghề vá xác làm đủ 3 chuyện sau:
Thứ nhất, tự mình khâu nối liền đầu và thân xác cho người chết.
Thứ hai, tự mình thắp nhang cho người chết.
Thứ ba, sau khi vá xác xong thì buộc phải chôn cất trước trưa ngày hôm sau.
Chú hai của tôi họ Lộ!
Lúc đó, Đầu Vuốt Keo đã biết thầy tướng số kia chắc chắn có thù hằn với chú hai của tôi, mượn cơ hội này để giật dây cậu ta, báo thù chú hai tôi.
Nhưng cậu ta không có cách nào khác thế nên mới lái xe suốt đêm để về. Không ngờ trên đường về còn gặp tai nạn, thi thể của Chử Thất Thất bị va đập nát bấy.
Hơn nữa, lúc đó chú hai của tôi còn đang ngủ mê man. Cậu ta cực chẳng đã mới bảo tôi tới vá xác.
Tôi cũng họ Lộ, cũng làm nghề vá xác nên không hề sai lệch với lời dặn dò của thầy tướng.
Nói tới đây, tôi túm lấy cánh tay của cậu ta hỏi: “Không đúng, nếu Chử Thất Thất và Chử Nguyệt Nguyệt đều là thi thể thì sao… lần đầu cậu tới nhà tôi, Chử Nguyệt Nguyệt vẫn ngồi trên xe của cậu? Còn biết đi nữa!”
Tôi nhớ rõ ràng lúc đó Chử Nguyệt Nguyệt ngồi trên ghế phụ của Đầu Vuốt Keo. Khi tôi vào xe đã ngửi thấy một mùi rất kì lạ, chắc đó là mùi của xác chết.
Đầu Vuốt Keo gật đầu, mặt buồn rười rượi nói: “Thầy tướng nói tính tình của Chử Nguyệt Nguyệt ác độc, oán khí nặng nhất. Bảo tôi lấy máu của mình để nuôi Chử Nguyệt Nguyệt, như thế thi thể sẽ đi bên cạnh tôi, tạm thời sẽ không làm hại đến tôi…”
Lúc nói đến đây, chú hai tôi mở bật mắt ra.
“Cậu nhóc… cậu nói là… cậu dùng máu mình để nuôi thi thể sao?”
Giọng của chú hai thều thào nhưng ánh mắt cực kỳ kiên định, chú gắng gượng chậm rãi ngồi dậy.
Tôi vội sang đỡ chú hai, Đầu Vuốt Keo gật đầu lia lịa.
“Vâng, đúng là vậy ạ! Thầy tướng nói chỉ có như thế…”
Cậu ta còn chưa nói hết câu thì chú hai đã nhảy xuống khỏi giường, cả người đè lên người Đầu Vuốt Keo.
“Thầy tướng kia có một chòm râu dê, lúc cười lên trông cực kì nham hiểm, tóc bạc phơ, phải không?”
Đầu Vuốt Keo gật đầu.
Chú hai thở một hơi dài rồi thả Đầu Vuốt Keo ra, cả người mềm nhũn ngồi xuống đất.
“Thứ hèn hạ nham hiểm, chú đã trốn đến hơi hoang vu hẻo lánh này rồi mà lão còn không tha cho chú… khụ khụ…”
Tôi cõng chú hai lên gường, tinh thần của chú ổn hơn lúc trước một chút.
Đầu Vuốt Keo vẫn quỳ dưới đất, dập đầu cơm cớp: “Chú hai, chú mở lòng từ bi, chỉ điểm cho cháu với, cháu không muốn chết…”
Chú hai hơi hé mắt nhìn gò má của cậu ta một lần rồi nhắm mắt lại.
“Cậu không sống nổi đâu!”
Câu nói này khiến Đầu Vuốt Keo khóc thống thiết.
“Chú hai, ông hai, ông tổ hai ơi, cho dù là dùng cách gì thì chú cũng phải cứu cháu với, cháu không muốn chết đâu, cháu còn chưa sống thỏa mà…”
Nhìn bộ dạng miệng hùm gan sứa của cậu ta, tôi thật sự rất khinh thường, tôi quay đầu đi không thèm để ý cậu ta nữa.
“Đây là giày của xác chết đó, thứ bẩn thỉu đó đã từng đi chiếc giày này. Đầu Kim à, có người cố ý vứt thứ đồ bẩn thỉu này vào nhà chúng ta, mục đích chính là muốn cái mạng của chú đây!”
Chú nói vậy tôi mới nhớ lại Đầu Vuốt Keo.
Vừa nãy Đầu Vuốt Keo không hề sợ hãi như vậy chắc chắn là đã chuẩn bị đầy đủ đường lui cả rồi.
Chắc chắn cậu ta đã dời cái xác nữ ở trên trấn đi rồi.
Tám chín mươi phần trăm là cậu ta đã vứt chiếc giày cao gót màu đỏ này vào nhà tôi!
Chú hai nói xong thì hơi thở đã rất yếu ớt. Chú nằm xuống giường nghỉ ngơi còn tôi đi mời bác sĩ tới khám, bác sĩ cũng bó tay hết cách.
Tôi ngồi bên giường chú hai trắng đêm, hơi thở của chú ngày một yếu hơn, đã không nói ra hơi nữa rồi.
Đến tờ mờ sáng, tôi buồn ngủ quá đang định gục trên mép giường chợp mắt tí thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ngoài cửa, một người xông thẳng vào nhà tôi.
Tôi ngẩng đầu lên thì thấy Đầu Vuốt Keo.
Mặt mũi cậu ta nhếch nhác, vừa vào cửa đã quỳ xuống đất.
“Chú hai, chú hai ơi cháu sai rồi! Đầu Kim, tôi sai rồi Đầu Kim ơi… tôi đáng chết…”
Tôi ngẩn người ra. Hôm qua Đầu Vuốt Keo còn hất mặt lên trời nghênh ngang lắm, sao đột nhiên lại trở nên thế này?
Mí mắt chú hai khẽ hé lên, cằm hơi gục xuống.
Tôi cản trước mặt chú hai, nổi giận đùng đùng quát: “Đầu Vuốt Keo, cậu đừng có ở đây ra vẻ người tốt, chú hai của tôi ra nông nỗi này là do bị cậu hại đó! Cậu còn muốn thế nào nữa?”
Nói tới đây tôi mới thấy mặt mũi Đầu Vuốt Keo bầm tím sưng vù, dường như mới bị đánh đập xong. Hơn nữa, tay trái của cậu ta vẫn luôn buông thõng, hệt như bị trật khớp.
Đầu Vuốt Keo khóc rống lên.
“Đều là do tôi sai, tôi là thằng khốn, tôi không phải người… Là tôi đã lừa hai người, nhưng bây giờ tôi đã gặp báo ứng rồi! Bố tôi… bố tôi bị con ma nữ kia hại chết rồi!!!”
Bố của cậu ta chết rồi sao???
Tôi không tức giận nữa mà ổn định lại tâm trạng, sau đó đi hai vòng quanh Đầu Vuốt Keo để xác định vết thương trên người cậu ta là thật. Xong rồi tôi mới lạnh lùng hỏi cậu ta lý do.
Cậu ta quỳ mãi dưới đất, vừa nức nở vừa kể lại tường tận từ đầu đến cuối sự việc.
Thì ra, Đầu Vuốt Keo thật sự dính dáng tới xác nữ chết hôm tiết thanh minh, hơn nữa không phải là một là đến hai xác nữ lận!
Chử Thất Thất và Chử Nguyệt Nguyệt là hai chị em sinh đôi, bị một ông chủ lớn ưng mắt nhưng hai chị em không phục tùng theo nên bị ông chủ lớn đó đánh cho đến chết!
Vì chết đột ngột vào ngay ngày tiết thanh minh nên oán khí ngút trời, ông chủ lớn kia sợ bọn họ quấy nhiễu nên tìm một ông thầy tướng số làm pháp để phong ấn oán khí của hai thi thể nữ này trong người họ.
Xác nữ sau khi bị phong ấn, oán khí rất dễ trở thành ác quỷ.
Thế nên thầy tướng số bày kế tìm Đầu Vuốt Keo làm kẻ chết thay, chuyển dời oán khí của hai cái xác nữ kia lên người Đầu Vuốt Keo.
Sau đó, thầy tướng số nói với Đầu Vuốt Keo rằng nếu cậu ta muốn sống thì phải về quê chuyển dời oán khí của hai thi thể nữ kia lên đầu một người làm nghề vá xác họ Lộ.
Cậu ta phải khiến người họ Lộ làm nghề vá xác làm đủ 3 chuyện sau:
Thứ nhất, tự mình khâu nối liền đầu và thân xác cho người chết.
Thứ hai, tự mình thắp nhang cho người chết.
Thứ ba, sau khi vá xác xong thì buộc phải chôn cất trước trưa ngày hôm sau.
Chú hai của tôi họ Lộ!
Lúc đó, Đầu Vuốt Keo đã biết thầy tướng số kia chắc chắn có thù hằn với chú hai của tôi, mượn cơ hội này để giật dây cậu ta, báo thù chú hai tôi.
Nhưng cậu ta không có cách nào khác thế nên mới lái xe suốt đêm để về. Không ngờ trên đường về còn gặp tai nạn, thi thể của Chử Thất Thất bị va đập nát bấy.
Hơn nữa, lúc đó chú hai của tôi còn đang ngủ mê man. Cậu ta cực chẳng đã mới bảo tôi tới vá xác.
Tôi cũng họ Lộ, cũng làm nghề vá xác nên không hề sai lệch với lời dặn dò của thầy tướng.
Nói tới đây, tôi túm lấy cánh tay của cậu ta hỏi: “Không đúng, nếu Chử Thất Thất và Chử Nguyệt Nguyệt đều là thi thể thì sao… lần đầu cậu tới nhà tôi, Chử Nguyệt Nguyệt vẫn ngồi trên xe của cậu? Còn biết đi nữa!”
Tôi nhớ rõ ràng lúc đó Chử Nguyệt Nguyệt ngồi trên ghế phụ của Đầu Vuốt Keo. Khi tôi vào xe đã ngửi thấy một mùi rất kì lạ, chắc đó là mùi của xác chết.
Đầu Vuốt Keo gật đầu, mặt buồn rười rượi nói: “Thầy tướng nói tính tình của Chử Nguyệt Nguyệt ác độc, oán khí nặng nhất. Bảo tôi lấy máu của mình để nuôi Chử Nguyệt Nguyệt, như thế thi thể sẽ đi bên cạnh tôi, tạm thời sẽ không làm hại đến tôi…”
Lúc nói đến đây, chú hai tôi mở bật mắt ra.
“Cậu nhóc… cậu nói là… cậu dùng máu mình để nuôi thi thể sao?”
Giọng của chú hai thều thào nhưng ánh mắt cực kỳ kiên định, chú gắng gượng chậm rãi ngồi dậy.
Tôi vội sang đỡ chú hai, Đầu Vuốt Keo gật đầu lia lịa.
“Vâng, đúng là vậy ạ! Thầy tướng nói chỉ có như thế…”
Cậu ta còn chưa nói hết câu thì chú hai đã nhảy xuống khỏi giường, cả người đè lên người Đầu Vuốt Keo.
“Thầy tướng kia có một chòm râu dê, lúc cười lên trông cực kì nham hiểm, tóc bạc phơ, phải không?”
Đầu Vuốt Keo gật đầu.
Chú hai thở một hơi dài rồi thả Đầu Vuốt Keo ra, cả người mềm nhũn ngồi xuống đất.
“Thứ hèn hạ nham hiểm, chú đã trốn đến hơi hoang vu hẻo lánh này rồi mà lão còn không tha cho chú… khụ khụ…”
Tôi cõng chú hai lên gường, tinh thần của chú ổn hơn lúc trước một chút.
Đầu Vuốt Keo vẫn quỳ dưới đất, dập đầu cơm cớp: “Chú hai, chú mở lòng từ bi, chỉ điểm cho cháu với, cháu không muốn chết…”
Chú hai hơi hé mắt nhìn gò má của cậu ta một lần rồi nhắm mắt lại.
“Cậu không sống nổi đâu!”
Câu nói này khiến Đầu Vuốt Keo khóc thống thiết.
“Chú hai, ông hai, ông tổ hai ơi, cho dù là dùng cách gì thì chú cũng phải cứu cháu với, cháu không muốn chết đâu, cháu còn chưa sống thỏa mà…”
Nhìn bộ dạng miệng hùm gan sứa của cậu ta, tôi thật sự rất khinh thường, tôi quay đầu đi không thèm để ý cậu ta nữa.
Bình luận facebook