Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-259
Chương 259: Anh phải ăn con qủy xinh đẹp này đây
Tư Noãn Noãn ôm Lê Bá Sâm một lúc thì buông anh ra.
" Em phải trở về nhà rồi. Anh ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe đấy! Một lát đi kiểm tra nhớ phối hợp với Anh họ nhé! Cũng đừng tùy tiện ăn thức ăn ngoài căn tin, tầm hai ba tiếng sau em sẽ nấu cho anh ăn. "
Lê Bá Sâm gật đầu hỏi.
" Em phải đi sao? "
Tư Noãn Noãn gật đầu.
Lê Bá Sâm lại hỏi.
" Thế khi nào đến? "
" Hai ba tiếng sau. Anh không nghe em nói lúc nãy rồi hay sao? "
Lê Bá Sâm mím môi gật đầu.
Tư Noãn Noãn thở dài một hơi hôn lên trán Lê Bá Sâm một cái.
" Em đi nhé! "
" Tạm biệt. " Lê Bá Sâm gật đầu nói.
- ---
Sau khi Tư Noãn Noãn rời đi thì Lưu Minh Vân bước vào.
Thấy được gương mặt mất mát của Lê Bá Sâm, Lưu Minh Vân không khỏi trêu ghẹo.
" Người vừa đi anh lại nhớ rồi hay sao? "
Lê Bá Sâm nhướng mày nhìn Lưu Minh Vân một cái, không để ý nói.
" Có chuyện gì sao? "
Lưu Minh Vân gật đầu.
" Đi kiểm tra thôi. "
Lê Bá Sâm gật đầu.
Lưu Minh Vân đỡ Lê Bá Sâm lên chiếc xe lăn rồi anh đẩy đi.
- ----
Mất hết ba mươi phút để kiểm tra toàn diện, Lưu Minh Vân nhíu chặt mày nhìn những số liệu hình ảnh thu được.
Mọi thứ có phải quá kỳ tích hay không?
Vì sao lại có thể ổn đến như vậy chỉ trong vài ngày.
Có thể thấy vết mổ đã lành, không những thế còn rất nhanh phục hồi.
Nhưng mà...
Vì sao anh cứ có cảm giác sai sai.
Một bệnh nhân được anh xem là thần thánh thì cũng mất một tháng mới khôi phục hoàn toàn nhưng Lê Bá Sâm nằm ngoài kiểm soát của anh.
Anh muốn mổ đầu của Lê Bá Sâm xem một lần nữa quá...
" Có chuyện gì hay sao? "
Lưu Minh Vân lắc đầu.
" Anh rất ổn... nhưng mà anh thật sự không thấy đau sao? "
Lê Bá Sâm lắc đầu.
" Tôi không đau như cậu nghĩ nhưng có đau theo kiểu chút chút thôi. "
Lưu Minh Vân gật đầu.
" Anh là thần thánh của thần thánh thật rồi. "
Dù mất trí nhớ nhưng tính tình không chó má như lúc xưa, cũng không khó chịu như lúc xưa hơn nữa lại không hề bài xích Tư Noãn Noãn.
Người ta nói đúng... tình yêu đẹp và thiêng liêng đến nỗi dù không nhớ nhau cũng không xa lánh nhau a.
Lê Bá Sâm im lặng nhìn chằm chằm hướng cửa phòng cho đến khi Lưu Minh Vân đẩy anh đến giường bệnh anh mới trầm giọng hỏi.
" Khi nào tôi đi được? "
" Anh có thể tập đi từ từ nha, có lẽ là vì ngủ vài ngày nên mới như vậy thôi nhưng anh cũng đứng được nên đi được trở lại cũng rất nhanh thôi. "
Lưu Minh Vân nói.
Lê Bá Sâm gật đầu.
Lưu Minh Vân và Lê Bá Sâm nói chuyện vài câu nữa thì mạnh ai nấy làm việc nấy.
Lê Bá Sâm cầm chiếc máy tính bảng được những người vệ sĩ của anh đem đến tra vài ba thứ về Lê thị.
Thì ra mọi thứ đều ổn hơn anh nghĩ...
Cũng chẳng biết bao giờ mới có thể nhớ lại đây.
Lê Bá Sâm thoát ra khẽ vào thư viện ảnh mà xem.
Vừa mở vào, đập vào mắt anh là dãy mật khẩu... phải nhập mật khẩu sao?
Lê Bá Sâm nghĩ nghĩ bấm đại số đang hiện lên trong đầu.
Vào được???
Lê Bá Sâm lắc nhẹ đầu, chắc là những thứ này đều theo thói quen mà ra đây mà.
Rất nhiều album ảnh ở trong thư viện, nào là "album Cô ấy" " Các bé con" " Noãn Noãn và Tôi ".
Lê Bá Sâm nhướng mày nhấp vào album " Noãn Noãn và Tôi ", đập vào mắt anh là hình ảnh anh và cô hôn nhau.
Lê Bá Sâm lắc lắc đầu, không lẽ anh của mấy năm sau là tên biến thái? Hôn nhau cũng chụp?
Trời còn có cả video... Lê Bá Sâm run rẩy nhấp vào.
" Noãn Noãn... Noãn Noãn à... "
" Vợ ơi em đang ở đâu đấy? "
" Vợ ơi? Vợ à? "
" Hmm... em đang làm gì đấy? " trong đoạn video có quay Tư Noãn Noãn đang cúi đầu làm gì đó phía ngoài vườn.
" Vợ? "
Tư Noãn Noãn vẫn im lặng làm gì đó phát ra tiếng rột roạt.
Lê Bá Sâm đi tới.
" Vợ? " còn chưa được chạm vào cô thì cô xoay mặt lại.
" Ối trời... " Lê Bá Sâm giật mình kêu lên một tiếng.
Tư Noãn Noãn đeo một mặt nạ quỷ, váy trắng xinh đẹp ngày nào bê bết tương cà... à không là máu cơ.
" Gừ... gừ... " Tư Noãn Noãn diễn sâu gầm gừ với Lê Bá Sâm.
" Sao? " Lê Bá Sâm vờ như sợ mà lùi bước.
Tư Noãn Noãn đi đến.
" Ta muốn ăn thịt ngươi... ta muốn ăn thịt ngươi... "
" Không cho ăn nha... "
" Haha... gừ gừ... "
Tư Noãn Noãn nhào đến liền rơi vào trong lồng ngực dày rộng của Lê Bá Sâm.
Trước khi tắt máy quay, Lê Bá Sâm khàn khàn giọng nói.
" Anh phải ăn con quỷ xinh đẹp này đây... "
Tư Noãn Noãn ôm Lê Bá Sâm một lúc thì buông anh ra.
" Em phải trở về nhà rồi. Anh ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe đấy! Một lát đi kiểm tra nhớ phối hợp với Anh họ nhé! Cũng đừng tùy tiện ăn thức ăn ngoài căn tin, tầm hai ba tiếng sau em sẽ nấu cho anh ăn. "
Lê Bá Sâm gật đầu hỏi.
" Em phải đi sao? "
Tư Noãn Noãn gật đầu.
Lê Bá Sâm lại hỏi.
" Thế khi nào đến? "
" Hai ba tiếng sau. Anh không nghe em nói lúc nãy rồi hay sao? "
Lê Bá Sâm mím môi gật đầu.
Tư Noãn Noãn thở dài một hơi hôn lên trán Lê Bá Sâm một cái.
" Em đi nhé! "
" Tạm biệt. " Lê Bá Sâm gật đầu nói.
- ---
Sau khi Tư Noãn Noãn rời đi thì Lưu Minh Vân bước vào.
Thấy được gương mặt mất mát của Lê Bá Sâm, Lưu Minh Vân không khỏi trêu ghẹo.
" Người vừa đi anh lại nhớ rồi hay sao? "
Lê Bá Sâm nhướng mày nhìn Lưu Minh Vân một cái, không để ý nói.
" Có chuyện gì sao? "
Lưu Minh Vân gật đầu.
" Đi kiểm tra thôi. "
Lê Bá Sâm gật đầu.
Lưu Minh Vân đỡ Lê Bá Sâm lên chiếc xe lăn rồi anh đẩy đi.
- ----
Mất hết ba mươi phút để kiểm tra toàn diện, Lưu Minh Vân nhíu chặt mày nhìn những số liệu hình ảnh thu được.
Mọi thứ có phải quá kỳ tích hay không?
Vì sao lại có thể ổn đến như vậy chỉ trong vài ngày.
Có thể thấy vết mổ đã lành, không những thế còn rất nhanh phục hồi.
Nhưng mà...
Vì sao anh cứ có cảm giác sai sai.
Một bệnh nhân được anh xem là thần thánh thì cũng mất một tháng mới khôi phục hoàn toàn nhưng Lê Bá Sâm nằm ngoài kiểm soát của anh.
Anh muốn mổ đầu của Lê Bá Sâm xem một lần nữa quá...
" Có chuyện gì hay sao? "
Lưu Minh Vân lắc đầu.
" Anh rất ổn... nhưng mà anh thật sự không thấy đau sao? "
Lê Bá Sâm lắc đầu.
" Tôi không đau như cậu nghĩ nhưng có đau theo kiểu chút chút thôi. "
Lưu Minh Vân gật đầu.
" Anh là thần thánh của thần thánh thật rồi. "
Dù mất trí nhớ nhưng tính tình không chó má như lúc xưa, cũng không khó chịu như lúc xưa hơn nữa lại không hề bài xích Tư Noãn Noãn.
Người ta nói đúng... tình yêu đẹp và thiêng liêng đến nỗi dù không nhớ nhau cũng không xa lánh nhau a.
Lê Bá Sâm im lặng nhìn chằm chằm hướng cửa phòng cho đến khi Lưu Minh Vân đẩy anh đến giường bệnh anh mới trầm giọng hỏi.
" Khi nào tôi đi được? "
" Anh có thể tập đi từ từ nha, có lẽ là vì ngủ vài ngày nên mới như vậy thôi nhưng anh cũng đứng được nên đi được trở lại cũng rất nhanh thôi. "
Lưu Minh Vân nói.
Lê Bá Sâm gật đầu.
Lưu Minh Vân và Lê Bá Sâm nói chuyện vài câu nữa thì mạnh ai nấy làm việc nấy.
Lê Bá Sâm cầm chiếc máy tính bảng được những người vệ sĩ của anh đem đến tra vài ba thứ về Lê thị.
Thì ra mọi thứ đều ổn hơn anh nghĩ...
Cũng chẳng biết bao giờ mới có thể nhớ lại đây.
Lê Bá Sâm thoát ra khẽ vào thư viện ảnh mà xem.
Vừa mở vào, đập vào mắt anh là dãy mật khẩu... phải nhập mật khẩu sao?
Lê Bá Sâm nghĩ nghĩ bấm đại số đang hiện lên trong đầu.
Vào được???
Lê Bá Sâm lắc nhẹ đầu, chắc là những thứ này đều theo thói quen mà ra đây mà.
Rất nhiều album ảnh ở trong thư viện, nào là "album Cô ấy" " Các bé con" " Noãn Noãn và Tôi ".
Lê Bá Sâm nhướng mày nhấp vào album " Noãn Noãn và Tôi ", đập vào mắt anh là hình ảnh anh và cô hôn nhau.
Lê Bá Sâm lắc lắc đầu, không lẽ anh của mấy năm sau là tên biến thái? Hôn nhau cũng chụp?
Trời còn có cả video... Lê Bá Sâm run rẩy nhấp vào.
" Noãn Noãn... Noãn Noãn à... "
" Vợ ơi em đang ở đâu đấy? "
" Vợ ơi? Vợ à? "
" Hmm... em đang làm gì đấy? " trong đoạn video có quay Tư Noãn Noãn đang cúi đầu làm gì đó phía ngoài vườn.
" Vợ? "
Tư Noãn Noãn vẫn im lặng làm gì đó phát ra tiếng rột roạt.
Lê Bá Sâm đi tới.
" Vợ? " còn chưa được chạm vào cô thì cô xoay mặt lại.
" Ối trời... " Lê Bá Sâm giật mình kêu lên một tiếng.
Tư Noãn Noãn đeo một mặt nạ quỷ, váy trắng xinh đẹp ngày nào bê bết tương cà... à không là máu cơ.
" Gừ... gừ... " Tư Noãn Noãn diễn sâu gầm gừ với Lê Bá Sâm.
" Sao? " Lê Bá Sâm vờ như sợ mà lùi bước.
Tư Noãn Noãn đi đến.
" Ta muốn ăn thịt ngươi... ta muốn ăn thịt ngươi... "
" Không cho ăn nha... "
" Haha... gừ gừ... "
Tư Noãn Noãn nhào đến liền rơi vào trong lồng ngực dày rộng của Lê Bá Sâm.
Trước khi tắt máy quay, Lê Bá Sâm khàn khàn giọng nói.
" Anh phải ăn con quỷ xinh đẹp này đây... "
Bình luận facebook