Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11: Diễn xong rồi
Lúc Bạch Ánh An và Lâm An Nam tìm đến, Bạch Tinh Nhiên đã được băng bó xong vết thương, cũng tỉnh táo hơn nhiều. Nhìn thấy hai người đuổi tới, cô co lại bên cạnh Nam Cung Thiên Ân theo bản năng, nhỏ giọng nói: "Anh này, anh giúp thì giúp cho chót, giúp tôi đuổi bọn họ đi".
Vừa nãy cô đã nhìn ra rồi, người đàn ông này khá được coi trọng, chắc có thể giúp cô việc này mới đúng.
Đúng lúc này Bạch Ánh An đi đến, nói với Nam Cung Thiên Ân: "Anh này, đây là chị gái tôi, cảm ơn anh đã đưa chị ấy đến viện chữa thương, nhưng nếu giờ bọn tôi đã đến rồi, thì không phiền anh nữa, giao chị ấy cho tôi là được".
Nam Cung Thiên Ân nhìn Bạch Tinh Nhiên một cái, lạnh tanh nói: "Người là tôi đâm trúng, theo lý phải chịu trách nhiệm đến cùng, các cô về đi".
“Chị ấy là chị tôi, thế mà anh lại bảo tôi về?”, Bạch Ánh An tức giận nói: "Anh này, anh lo chuyện bao đồng quá rồi đó?".
Lúc vừa thấy Nam Cung Thiên Ân, Bạch Ánh An thực sự đã bị ngoại hình của anh hấp dẫn, nhưng hiện tại việc quan trọng nhất là bắt Bạch Tinh Nhiên về.
Nam Cung Thiên Ân liếc cô ta, sau đó nâng cằm Bạch Tinh Nhiên lên, cúi đầu hôn vào môi cô một cái, cười khẩy: "Vậy giờ thì sao? Tôi và cô ấy có tính là có quan hệ không?".
Bạch Tinh Nhiên sửng sốt, người đàn ông này đang làm gì thế? Nhân cơ hội chấm ʍút̼ à?
Trêи mặt hơi ngại ngùng, dù sao thì đây cũng là lần đầu gặp mặt mà.
“Anh...”, Bạch Ánh An cứng họng, sau đó cười khẩy: "Anh này, chị ấy đã kết hôn rồi, anh làm vậy không hay lắm nhỉ?".
“Tôi biết”, Nam Cung Thiên Ân vẫn lạnh nhạt, đáp ngắn gọn, nhưng lại chặn họng người ta.
Bạch Ánh An kinh ngạc, anh ta biết? Chẳng lẽ bọn họ là người quen cũ? Trong lòng nghĩ con khốn Bạch Tinh Nhiên này tốt số thật, năm ấy vừa gặp đã khiến Lâm An Nam yêu, giờ vừa chia tay, đã ngay lập tức có một người đẹp trai, lắm tiền thay thế vị trí của Lâm An Nam.
Nhìn chiếc xe vừa nãy của anh ta, rồi lại nhìn sự sang trọng tỏa ra khắp người của anh ta, thì biết anh ta chắc chắn không phải người tầm thường.
Nhưng lại nghĩ cô giờ đã gả vào nhà Nam Cung rồi, có thể sống được mấy ngày còn chưa biết, nghĩ đến đây trong lòng ngay lập tức cân bằng.
“Cưng ơi, họ là gì của em?”, Nam Cung Thiên Ân cúi đầu nhìn Bạch Tinh Nhiên, sâu trong mắt là vẻ tươi cười.
“Một cặp gian phu ɖâʍ phụ mà thôi”, Bạch Tinh Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói.
Nam Cung Thiên Ân nháy mắt với bác sĩ Trần, bác sĩ Trần bèn ngay lập tức gọi bảo vệ đuổi hai người đi.
Bạch Ánh An bị bảo vệ đẩy đi, vừa vội vừa tức xoay đầu lại, hét với Bạch Tinh Nhiên: "Bạch tiểu thư đừng quên cô đã kết hôn rồi, cô thế này là ngoại tình! Cô không biết liêm sỉ, cô không có tư cách nói tôi và An Nam! Tưởng mình tìm được chỗ dựa rồi sao? Đây chẳng qua chỉ là một gã đàn ông không ra gì thôi, cô tưởng nhà Nam Cung sẽ tha cho cô dễ dàng thế sao? Còn nữa, tôi khuyên cô tốt nhất lý trí chút, làm việc gì cũng phải nghĩ đến người thân của cô, nếu không người hối hận chỉ có cô thôi!".
Sợ bị người ta nhìn ra việc hai chị em đổi thân phận, Bạch Ánh An không dám gọi tên cô, cũng không dám nói thẳng về mẹ cô.
Bạch Tinh Nhiên lại ảm đạm rồi, đúng vậy, cô đã quên mất mẹ và em trai mình vẫn sống trong sự kiểm soát của nhà họ Bạch.
Cô có thể nói sự thực với Nam Cung phu nhân, sau đó mặc bà xử lý, như vậy thì đôi nam nữ chó má này sẽ vĩnh viễn không thể bên nhau. Nhưng cô chết rồi, mẹ và em trai đến giờ vẫn chưa biết tung tích phải làm sao?
“Diễn xong rồi, cô có thể đi rồi”, bên tai vang lên âm thanh lạnh nhạt.
Vừa nãy cô đã nhìn ra rồi, người đàn ông này khá được coi trọng, chắc có thể giúp cô việc này mới đúng.
Đúng lúc này Bạch Ánh An đi đến, nói với Nam Cung Thiên Ân: "Anh này, đây là chị gái tôi, cảm ơn anh đã đưa chị ấy đến viện chữa thương, nhưng nếu giờ bọn tôi đã đến rồi, thì không phiền anh nữa, giao chị ấy cho tôi là được".
Nam Cung Thiên Ân nhìn Bạch Tinh Nhiên một cái, lạnh tanh nói: "Người là tôi đâm trúng, theo lý phải chịu trách nhiệm đến cùng, các cô về đi".
“Chị ấy là chị tôi, thế mà anh lại bảo tôi về?”, Bạch Ánh An tức giận nói: "Anh này, anh lo chuyện bao đồng quá rồi đó?".
Lúc vừa thấy Nam Cung Thiên Ân, Bạch Ánh An thực sự đã bị ngoại hình của anh hấp dẫn, nhưng hiện tại việc quan trọng nhất là bắt Bạch Tinh Nhiên về.
Nam Cung Thiên Ân liếc cô ta, sau đó nâng cằm Bạch Tinh Nhiên lên, cúi đầu hôn vào môi cô một cái, cười khẩy: "Vậy giờ thì sao? Tôi và cô ấy có tính là có quan hệ không?".
Bạch Tinh Nhiên sửng sốt, người đàn ông này đang làm gì thế? Nhân cơ hội chấm ʍút̼ à?
Trêи mặt hơi ngại ngùng, dù sao thì đây cũng là lần đầu gặp mặt mà.
“Anh...”, Bạch Ánh An cứng họng, sau đó cười khẩy: "Anh này, chị ấy đã kết hôn rồi, anh làm vậy không hay lắm nhỉ?".
“Tôi biết”, Nam Cung Thiên Ân vẫn lạnh nhạt, đáp ngắn gọn, nhưng lại chặn họng người ta.
Bạch Ánh An kinh ngạc, anh ta biết? Chẳng lẽ bọn họ là người quen cũ? Trong lòng nghĩ con khốn Bạch Tinh Nhiên này tốt số thật, năm ấy vừa gặp đã khiến Lâm An Nam yêu, giờ vừa chia tay, đã ngay lập tức có một người đẹp trai, lắm tiền thay thế vị trí của Lâm An Nam.
Nhìn chiếc xe vừa nãy của anh ta, rồi lại nhìn sự sang trọng tỏa ra khắp người của anh ta, thì biết anh ta chắc chắn không phải người tầm thường.
Nhưng lại nghĩ cô giờ đã gả vào nhà Nam Cung rồi, có thể sống được mấy ngày còn chưa biết, nghĩ đến đây trong lòng ngay lập tức cân bằng.
“Cưng ơi, họ là gì của em?”, Nam Cung Thiên Ân cúi đầu nhìn Bạch Tinh Nhiên, sâu trong mắt là vẻ tươi cười.
“Một cặp gian phu ɖâʍ phụ mà thôi”, Bạch Tinh Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói.
Nam Cung Thiên Ân nháy mắt với bác sĩ Trần, bác sĩ Trần bèn ngay lập tức gọi bảo vệ đuổi hai người đi.
Bạch Ánh An bị bảo vệ đẩy đi, vừa vội vừa tức xoay đầu lại, hét với Bạch Tinh Nhiên: "Bạch tiểu thư đừng quên cô đã kết hôn rồi, cô thế này là ngoại tình! Cô không biết liêm sỉ, cô không có tư cách nói tôi và An Nam! Tưởng mình tìm được chỗ dựa rồi sao? Đây chẳng qua chỉ là một gã đàn ông không ra gì thôi, cô tưởng nhà Nam Cung sẽ tha cho cô dễ dàng thế sao? Còn nữa, tôi khuyên cô tốt nhất lý trí chút, làm việc gì cũng phải nghĩ đến người thân của cô, nếu không người hối hận chỉ có cô thôi!".
Sợ bị người ta nhìn ra việc hai chị em đổi thân phận, Bạch Ánh An không dám gọi tên cô, cũng không dám nói thẳng về mẹ cô.
Bạch Tinh Nhiên lại ảm đạm rồi, đúng vậy, cô đã quên mất mẹ và em trai mình vẫn sống trong sự kiểm soát của nhà họ Bạch.
Cô có thể nói sự thực với Nam Cung phu nhân, sau đó mặc bà xử lý, như vậy thì đôi nam nữ chó má này sẽ vĩnh viễn không thể bên nhau. Nhưng cô chết rồi, mẹ và em trai đến giờ vẫn chưa biết tung tích phải làm sao?
“Diễn xong rồi, cô có thể đi rồi”, bên tai vang lên âm thanh lạnh nhạt.
Bình luận facebook