Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15: Cô phải nghe ai đây?
Hai mươi phút sau về đến phòng ngủ, Bạch Tinh Nhiên lê bước chân nặng nề về giường, cuộn mình bằng chăn như cái bánh chưng.
Rõ ràng là rất mệt, nhưng cô nằm xuống giường thì lại chẳng buồn ngủ xíu nào.
Lăn lộn trêи giường, cô nhìn thấy kim giờ dạ quang trêи tường đã chỉ một giờ sáng. Lúc này trong nhà yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, một trận gió thổi qua, rèm cửa sổ tung bay vang lên tiếng xột xoạt. Vừa nãy mới bị dọa cho vỡ mật, trong lòng cô không kiềm được mà trào dâng cảm giác lạnh lẽo, kéo chặt chăn trêи người.
Cô muốn bật đèn, mới nhớ ra đèn lúc này đã bị người ta xử lý, trong đêm căn bản sẽ không sáng, chị Hà từng nói, lúc có đại thiếu gia, cô không được bật đèn.
Ngay sau đó, trong đầu đổi thành cảnh tượng Lâm An Nam và Bạch Ánh An bên nhau, còn cả lời nói ác độc của Bạch Ánh An.
Cô lắc đầu, nhắm mắt lại, thực sự không thể nghĩ tiếp nữa.
Cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, cô cử động cơ thể, không đứng dậy, mà co người vào trong chăn, đồng thời lau lệ trong mắt bằng mu bàn tay, muộn thế này ngoài Nam Cung Thiên Ân còn có thể là ai?
Người vào quả nhiên là Nam Cung Thiên Ân, trong đêm tối cô vẫn không nhìn rõ mặt anh, nhưng có thể cảm nhận được hơi thở ngang ngược đặc biệt trêи người anh.
Anh đi thẳng tới, lôi cô ra khỏi chăn, bàn tay to bóp cằm cô, đầu ngón tay lại xẹt qua mặt cô một cách rõ rệt, chạm vào nước mắt bên má cô.
“Nghe nói cô vụng trộm với đàn ông bên ngoài?”, trong giọng anh để lộ sự không vui rõ ràng.
Bạch Tinh Nhiên sửng sốt một lát, lắc đầu phủ nhận theo bản năng: “Tôi không có…”.
“Bạch tiểu thư, đừng quên giờ cô là vợ tôi, muốn khóc cũng chỉ có thể khóc vì tôi, mau chóng nuốt nước mắt vào cho tôi”, Nam Cung Thiên Ân phát huy cá tính ngang ngược hết mức.
Bạch Tinh Nhiên vội vàng dùng tay áo lau nước mắt trêи mặt, vặn lại: “Tôi không khóc vì đàn ông”.
“Vậy cô đang khóc cái gì?”.
“Tôi…”.
Nam Cung Thiên Ân cười lạnh lùng: “Chẳng lẽ là vì tôi? Trách tôi không về nhà mẹ đẻ với cô?”.
“Không có… ưm…”.
Không đợi cô giải thích gì, Nam Cung Thiên Ân đã hôn lên môi cô, chỉ có điều vị đắng chát ở cánh môi cô khiến anh rất không hài lòng.
Hơn nữa điều khiến anh bực nhất là, người con gái này thế mà lại đẩy anh ra một cách không hề khách sáo.
Bạch Tinh Nhiên cảm thấy anh sắp nổi giận, vội vàng giải thích: “Xin lỗi, tối nay tôi không có tâm trạng…”.
Đây là lời thật lòng, cô thực sự không có chút tâm trạng nào.
Nam Cung Thiên Ân ít nhiều gì cũng bị kϊƈɦ thích rồi, trong lòng trào dâng một cơn tức giận, sau đó đẩy cô ngã ra giường, vừa sờ soạng da cô, vừa cười khẩy một cách quỷ quái bên tai cô: “Không có tâm trạng đúng không? Nhưng tôi có tâm trạng”.
“Đừng…”.
“Tôi cảnh cáo cô, sau này đừng khiến tôi thấy cô khóc vì người đàn ông khác, nếu không thì… tôi có thừa tâm trạng trừng phạt cô”, Nam Cung Thiên Ân nói xong thì túm lấy đồ ngủ trêи người cô, dùng sức kéo.
“Xoẹt” một tiếng, đồ ngủ rách toạc, Bạch Tinh Nhiên cảm nhận được làn da lạnh lẽo, cô biết, lần này anh làm thật rồi…
Một tiếng sau, trong phòng ngủ lại yên tĩnh.
Nam Cung Thiên Ân làm xong việc thì rời khỏi phòng ngủ của cô, đại khái là về phòng mình rồi.
Cô vẫn luôn cảm thấy Nam Cung Thiên Ân không dám đối diện với cô vì bản thân xấu xí, nhưng dù sao đây cũng là bí mật của nhà Nam Cung, cô không có quyền biết.
Vì sợ hãi, Bạch Tinh Nhiên gần như cả đêm không ngủ, đến tận khi trời tờ mờ sáng mới mơ màng thϊế͙p͙ đi. Chỉ có điều không đợi cô thực sự chìm vào giấc ngủ, cửa phòng đã bị người ta gõ vang.
Người bước vào là một nữ giúp việc mặt mày cứng nhắc, nữ giúp việc đi đến cạnh giường Bạch Tinh Nhiên, cũng không quan tâm cô có phải đang mơ màng không, nhìn chằm chăm cô với vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Chào buổi sáng, thiếu phu nhân, đây là thuốc đại thiếu gia bảo tôi mang cho cô”.
Bạch Tinh Nhiên giơ tay ra nhận viên thuốc nhìn một cái, thì ra là tránh thai sau khi xong việc đó.
Mà gần như là cùng lúc ấy, một người giúp việc khác cũng đi vào, đưa một bát thuốc Đông y đen sì sì đến trước mặt cô, nói khá lịch sự: “Thiếu phu nhân, đây là thuốc Đông y mà lão phu nhân cố ý dặn nhà bếp nấu cho cô, bảo cô phải uống trước bữa sáng”.
Nam Cung lão phu nhân sai người làm, thì nhất định có liên quan đến việc hỗ trợ có thai.
Nhìn viên thuốc tránh thai trong tay, rồi lại nhìn thuốc bổ trong tay nữ giúp việc, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười, hai bà cháu họ thú vị thật, một người muốn cô mang thai, một người sợ cô mang thai, cô phải nghe ai đây?
Để cho các nữ giúp việc canh cô chằm chặp dễ ăn nói, cuối cùng cô uống cả hai.
Nói thực, bản thân cô cũng không muốn có con sớm vậy, dù sao cô và Nam Cung Thiên Ân cũng chẳng có tình cảm, sau này sẽ thành thế nào cũng chưa biết được.
Hơn nữa, nếu Nam Cung Thiên Ân thực sự không sống được quá 30 tuổi như lời đồn, thì một năm sau dù nhẫn có tháo được xuống không, cô cũng có thể tự do, không thể trước khi anh ta chết còn sinh cho anh ta một đứa con trai được?
Rõ ràng là rất mệt, nhưng cô nằm xuống giường thì lại chẳng buồn ngủ xíu nào.
Lăn lộn trêи giường, cô nhìn thấy kim giờ dạ quang trêи tường đã chỉ một giờ sáng. Lúc này trong nhà yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, một trận gió thổi qua, rèm cửa sổ tung bay vang lên tiếng xột xoạt. Vừa nãy mới bị dọa cho vỡ mật, trong lòng cô không kiềm được mà trào dâng cảm giác lạnh lẽo, kéo chặt chăn trêи người.
Cô muốn bật đèn, mới nhớ ra đèn lúc này đã bị người ta xử lý, trong đêm căn bản sẽ không sáng, chị Hà từng nói, lúc có đại thiếu gia, cô không được bật đèn.
Ngay sau đó, trong đầu đổi thành cảnh tượng Lâm An Nam và Bạch Ánh An bên nhau, còn cả lời nói ác độc của Bạch Ánh An.
Cô lắc đầu, nhắm mắt lại, thực sự không thể nghĩ tiếp nữa.
Cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, cô cử động cơ thể, không đứng dậy, mà co người vào trong chăn, đồng thời lau lệ trong mắt bằng mu bàn tay, muộn thế này ngoài Nam Cung Thiên Ân còn có thể là ai?
Người vào quả nhiên là Nam Cung Thiên Ân, trong đêm tối cô vẫn không nhìn rõ mặt anh, nhưng có thể cảm nhận được hơi thở ngang ngược đặc biệt trêи người anh.
Anh đi thẳng tới, lôi cô ra khỏi chăn, bàn tay to bóp cằm cô, đầu ngón tay lại xẹt qua mặt cô một cách rõ rệt, chạm vào nước mắt bên má cô.
“Nghe nói cô vụng trộm với đàn ông bên ngoài?”, trong giọng anh để lộ sự không vui rõ ràng.
Bạch Tinh Nhiên sửng sốt một lát, lắc đầu phủ nhận theo bản năng: “Tôi không có…”.
“Bạch tiểu thư, đừng quên giờ cô là vợ tôi, muốn khóc cũng chỉ có thể khóc vì tôi, mau chóng nuốt nước mắt vào cho tôi”, Nam Cung Thiên Ân phát huy cá tính ngang ngược hết mức.
Bạch Tinh Nhiên vội vàng dùng tay áo lau nước mắt trêи mặt, vặn lại: “Tôi không khóc vì đàn ông”.
“Vậy cô đang khóc cái gì?”.
“Tôi…”.
Nam Cung Thiên Ân cười lạnh lùng: “Chẳng lẽ là vì tôi? Trách tôi không về nhà mẹ đẻ với cô?”.
“Không có… ưm…”.
Không đợi cô giải thích gì, Nam Cung Thiên Ân đã hôn lên môi cô, chỉ có điều vị đắng chát ở cánh môi cô khiến anh rất không hài lòng.
Hơn nữa điều khiến anh bực nhất là, người con gái này thế mà lại đẩy anh ra một cách không hề khách sáo.
Bạch Tinh Nhiên cảm thấy anh sắp nổi giận, vội vàng giải thích: “Xin lỗi, tối nay tôi không có tâm trạng…”.
Đây là lời thật lòng, cô thực sự không có chút tâm trạng nào.
Nam Cung Thiên Ân ít nhiều gì cũng bị kϊƈɦ thích rồi, trong lòng trào dâng một cơn tức giận, sau đó đẩy cô ngã ra giường, vừa sờ soạng da cô, vừa cười khẩy một cách quỷ quái bên tai cô: “Không có tâm trạng đúng không? Nhưng tôi có tâm trạng”.
“Đừng…”.
“Tôi cảnh cáo cô, sau này đừng khiến tôi thấy cô khóc vì người đàn ông khác, nếu không thì… tôi có thừa tâm trạng trừng phạt cô”, Nam Cung Thiên Ân nói xong thì túm lấy đồ ngủ trêи người cô, dùng sức kéo.
“Xoẹt” một tiếng, đồ ngủ rách toạc, Bạch Tinh Nhiên cảm nhận được làn da lạnh lẽo, cô biết, lần này anh làm thật rồi…
Một tiếng sau, trong phòng ngủ lại yên tĩnh.
Nam Cung Thiên Ân làm xong việc thì rời khỏi phòng ngủ của cô, đại khái là về phòng mình rồi.
Cô vẫn luôn cảm thấy Nam Cung Thiên Ân không dám đối diện với cô vì bản thân xấu xí, nhưng dù sao đây cũng là bí mật của nhà Nam Cung, cô không có quyền biết.
Vì sợ hãi, Bạch Tinh Nhiên gần như cả đêm không ngủ, đến tận khi trời tờ mờ sáng mới mơ màng thϊế͙p͙ đi. Chỉ có điều không đợi cô thực sự chìm vào giấc ngủ, cửa phòng đã bị người ta gõ vang.
Người bước vào là một nữ giúp việc mặt mày cứng nhắc, nữ giúp việc đi đến cạnh giường Bạch Tinh Nhiên, cũng không quan tâm cô có phải đang mơ màng không, nhìn chằm chăm cô với vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Chào buổi sáng, thiếu phu nhân, đây là thuốc đại thiếu gia bảo tôi mang cho cô”.
Bạch Tinh Nhiên giơ tay ra nhận viên thuốc nhìn một cái, thì ra là tránh thai sau khi xong việc đó.
Mà gần như là cùng lúc ấy, một người giúp việc khác cũng đi vào, đưa một bát thuốc Đông y đen sì sì đến trước mặt cô, nói khá lịch sự: “Thiếu phu nhân, đây là thuốc Đông y mà lão phu nhân cố ý dặn nhà bếp nấu cho cô, bảo cô phải uống trước bữa sáng”.
Nam Cung lão phu nhân sai người làm, thì nhất định có liên quan đến việc hỗ trợ có thai.
Nhìn viên thuốc tránh thai trong tay, rồi lại nhìn thuốc bổ trong tay nữ giúp việc, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười, hai bà cháu họ thú vị thật, một người muốn cô mang thai, một người sợ cô mang thai, cô phải nghe ai đây?
Để cho các nữ giúp việc canh cô chằm chặp dễ ăn nói, cuối cùng cô uống cả hai.
Nói thực, bản thân cô cũng không muốn có con sớm vậy, dù sao cô và Nam Cung Thiên Ân cũng chẳng có tình cảm, sau này sẽ thành thế nào cũng chưa biết được.
Hơn nữa, nếu Nam Cung Thiên Ân thực sự không sống được quá 30 tuổi như lời đồn, thì một năm sau dù nhẫn có tháo được xuống không, cô cũng có thể tự do, không thể trước khi anh ta chết còn sinh cho anh ta một đứa con trai được?
Bình luận facebook