Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 430
Chương 430: Đi khám
Bạch Tinh Nhiên gật đầu:
“Đúng, con không muốn ly hôn, Nam Cung Thiên Ân còn không muốn ly hôn hơn con, mẹ…”,
cô bất lực cắn môi, nhìn bà ấy: “Con không hiểu rốt cuộc tại sao mẹ cứ muốn bọn con ly hôn bằng được, Nam Cung Thiên Ân rốt cuộc có điều gì làm không tốt?
Việc cần làm anh ấy làm cả rồi. Lúc dầu là con lừa anh ấy, gượng ép làm vợ anh ấy, sau đó xảy ra chuyện, anh ấy ép tất cả mọi người đến đường cùng chí tha thứ cho con.
Anh ấy là người không chịu đế người khác bắt nạt, nhưng vì yêu con mới chọn tha thứ, giờ dù con nhẫn tâm rời xa anh ấy, thì mẹ cảm thấy anh ấy có tha cho con dễ thế không?
Anh ấy sẽ để mặc con về Yên Thành kết hôn sinh con với người đàn ông khác sao?
Mẹ, anh ấy có tiền, ngang ngược, lạnh lùng, nhưng anh ấy cũng là người biết nổi giận, có giới hạn, chúng ta có thế đừng chỉ nghĩ cho mình mà lơ là với đối phương không?”.
Chu Tuệ bị cô nói đến cứng họng.
Bạch Tinh Nhiên không hiếu: “Mẹ, chẳng phải mẹ vẫn luôn rất sợ anh ấy sao? Tại sao giờ lại dám có suy nghĩ này? Còn dám đích thân đi nói chuyện với anh ấy? Mẹ không sợ anh ấy xử lý ba người nhà mình như với nhà họ Bạch ư?”.
Đây không phải uy hiếp, cũng không phải là việc không thế xảy ra.
Với tính tình của Nam Cung Thiên Ân, nếu cô quyết tâm ly hôn gả cho người khác, cô không dám đảm bảo anh sẽ không làm vậy thật.
“Mẹ con đưa Tiểu Ý đến viện đã.” Bạch Tinh Nhiên nói xong với Chu Tuệ thì vẫy tay với Tiểu Ý không dám lên tiếng:”Tiểu Ý chúng ta đi.”
Tiểu Ý nhìn Chu Tuệ, chào bà ấy rồi đi theo Bạch Tinh Nhiên ra cửa.
“Chị, chị sẽ ly hôn với anh rể sao?”, lúc ra cửa, Tiểu Ý dè dặt hỏi. Bạch TInh Nhiên xoa đầu cậu bé, cười gượng:”Chị cũng không biết.”
Cuộc hôn nhân này ngoài cô và Nam Cung Thiên Ân ra không có ai ủng hộ cả, lão phu nhân nghĩ hết cách ngăn cản, mẹ mình ngày ngày cằn nhằn, đến cả Diêu Mỹ và Tô Tích cũng thấy cô bị đánh còn tha thứ cho Nam CUng Thiên Ân là đang làm mất mặt phụ nữ.
Sau này sẽ thế nào, cô thực sự không dám nghĩ quá lạc quan.
“Em không muốn anh chị ly hôn.” Tiểu Ý ngẩng đầu lên nhìn cô nói:”Vì em không muốn sau này không gặp được anh rể nữa, giống như anh rể An Nam ngày xưa ấy”
Nói đến Lâm An Nam, trong lòng Bạch Tinh Nhiên không kiềm được lại có ám ảnh.
Mấy hôm nay Lâm An Nam chưa từng ngừng việc đến tìm cô, người đàn ông si tình như vậy, cô nghĩ thôi cũng thấy sợ, thực sự lo người này hôm nào đấy sẽ là mồi lửa giữa cô và Nam Cung Thiên Ân.
“Sẽ không đâu, yên tâm đi”, cô mỉm cười an ủi.
Tiếu Ý lại nói: “Chị, em không muốn về Yên Thành, nhưng mẹ nhất định muốn em về”.
“Chị biết, nhưng em nói đúng, mẹ kiên trì muốn em dẫn về”, Bạch Tinh Nhiên tiếp tục an ủi: “Em ngoan ngoãn nghe lời mẹ theo bà về, chị hứa với em sau này sẽ thường xuyên đến thăm em được không?”.
Mặc dù Tiếu Ý không muốn về, nhưng cũng biết việc này đã không có khả năng đế thương lượng nữa, chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu: “Chị phải giữ lời nhé”.
“Chắc chắn”, Bạch Tinh Nhiên gật đầu hứa
Sau khi Bạch Tinh Nhiên và Nam Cung Thiên Ân cùng Tiểu Ý đến viện kiếm tra xong thì ba người vừa ra cửa bệnh viện vừa cười nói vui vẻ.
Tiếu Ý hỏi Nam Cung Thiên Ân buổi trưa định dẫn cậu bé đi ăn gì ngon.
Bạch Tinh Nhiên giơ tay lên bóp miệng cậu bé, trách cứ: “Chị phát hiện ra em từ sáng đến tối chí biết có ăn thôi”.
“Chẳng phải chị đã nói phải ăn nhiều mới mập được sao?”, Tiểu Ý xoay sang Nam Cung Thiên Ân: “Anh rể, anh nói đúng không?”.
“Đúng, trẻ con phải ăn nhiều, nhưng phải ăn đồ tốt cho sức khỏe mới được”, Nam Cung Thiên Ân cười nói.
Ba người vừa đến cửa thang máy thì nghe thấy một tiếng kêu đau quen thuộc.
Giọng nói này. Bạch Tinh Nhiên cứ như gặp phải ác mộng, bốc chốc có cảm giác muốn cách xa vạn dặm. Nhưng Nam Cung Thiên Ân lại nhanh chóng đi đến cạnh người phụ nữ đó, đồng thời đỡ cô ta dậy với tốc độ nhanh nhất.
“Chu Chu, em sao thế? Chân em…, Nam Cung Thiên Ân nhìn Chu Chu với băng gạc quấn đầy chân, tay cầm nạng.
Chu Chu nghe thấy giọng anh thì ngạc nhiên ngẩng đầu lên, gương mặt trắng nõn ảnh lên vẻ bất ngờ: “Thiên Ân thiếu gia, sao anh lại ở đây?”, sau đó, ánh mắt cô ta liếc qua Bạch Tinh Nhiên ở bên cạnh, dừng ở gương mặt cô: “Tinh Nhiên, các cô đến viện làm gì thế? Có phải không khỏe ở đâu không?”.
Bạch Tinh Nhiên nhìn chân cô ta, rồi lại nhìn cô ta, thực sự rất khó đoán được ra rốt cuộc có phải là khổ nhục kế mới không, sự ăn năn khóc lóc trong quán cà phê hôm ấy liệu có câu nào là thật không?
“Tôi đưa em trai tôi đến khám sức khỏe cô nhìn chân cô ta hỏi: “Cô lại làm sao thế?”
Chu Chu ngại ngùng cười nói: “Mấy hôm trước tăng ca xong, trên đường về nhà thì bị xe đâm, nhưng đã không sao rồi”.
“Em bị xe đâm? Sao không nghe em nói?”, trên mặt Nam Cung Thiên Ân không giấu nổi sự quan tâm.
“Việc nhỏ như vậy tự em có thể giải quyết, không cần phải nói với các anh mà”, Chu Chu cười khẽ nói: “Hơn nữa cũng không nghiêm trọng lắm”.
“Bác sĩ nói sao?”.
“Chỉ là nứt xương mắt cá chân thôi, nhưng từ từ sẽ khỏi”, Chu Chu nhìn mọi người nói: “Thiên Ân, Tinh Nhiên, hai người mau đi làm việc của mình đi”.
Bạch Tinh Nhiên nhìn quanh, hỏi: “Tiếu Nguyên đâu?”.
Cô ấy đi nộp viện phi rồi, sẽ đen nhanh thôi, nên các cô không cần lo cho tôi đâu”, Chu Chu tiếp tục cười nói.
Chẳng mấy chốc, Tiểu Nguyên đã cầm giấy nộp viện phí đi nhanh tới, nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân và Bạch Tinh Nhiên thì giật mình, sau đó lễ phép cúi dầu với hai người: “Đại thiếu gia, thiếu phu nhân”.
Bạch Tinh Nhiên liếc qua, Tiếu Nguyên ngay lập tức chột dạ cúi dầu.
Vì thế cô chuyến sang nhìn Nam Cung Thiên Ân, vẻ lo lắng trên mặt Nam Cung Thiên Ân với Chu Chu cô vẫn có thế nhìn ra được, nhưng cô không nói gì, mà tiếp tục đứng ở bên cạnh im lặng đợi.
Nam Cung Thiên Ân nhìn thấy Tiếu Nguyên đến thì nói với Tiếu Nguyên: “Chăm sóc Chu tiểu thư cẩn thận”.
“Vâng, đại thiếu gia yên tâm đi”, Tiếu Nguyên đáp.
Nam Cung Thiên Ân lại nhìn cái chân quấn băng gạc của Chu Chu một cái, xoay đầu nói với chị em Bạch Tinh Nhiên: “Đi thôi, chúng ta về”.
Bạch Tinh Nhiên cũng nhìn Chu Chu một cái, rồi dắt Tiếu Ý đi theo.
Bạch Tinh Nhiên gật đầu:
“Đúng, con không muốn ly hôn, Nam Cung Thiên Ân còn không muốn ly hôn hơn con, mẹ…”,
cô bất lực cắn môi, nhìn bà ấy: “Con không hiểu rốt cuộc tại sao mẹ cứ muốn bọn con ly hôn bằng được, Nam Cung Thiên Ân rốt cuộc có điều gì làm không tốt?
Việc cần làm anh ấy làm cả rồi. Lúc dầu là con lừa anh ấy, gượng ép làm vợ anh ấy, sau đó xảy ra chuyện, anh ấy ép tất cả mọi người đến đường cùng chí tha thứ cho con.
Anh ấy là người không chịu đế người khác bắt nạt, nhưng vì yêu con mới chọn tha thứ, giờ dù con nhẫn tâm rời xa anh ấy, thì mẹ cảm thấy anh ấy có tha cho con dễ thế không?
Anh ấy sẽ để mặc con về Yên Thành kết hôn sinh con với người đàn ông khác sao?
Mẹ, anh ấy có tiền, ngang ngược, lạnh lùng, nhưng anh ấy cũng là người biết nổi giận, có giới hạn, chúng ta có thế đừng chỉ nghĩ cho mình mà lơ là với đối phương không?”.
Chu Tuệ bị cô nói đến cứng họng.
Bạch Tinh Nhiên không hiếu: “Mẹ, chẳng phải mẹ vẫn luôn rất sợ anh ấy sao? Tại sao giờ lại dám có suy nghĩ này? Còn dám đích thân đi nói chuyện với anh ấy? Mẹ không sợ anh ấy xử lý ba người nhà mình như với nhà họ Bạch ư?”.
Đây không phải uy hiếp, cũng không phải là việc không thế xảy ra.
Với tính tình của Nam Cung Thiên Ân, nếu cô quyết tâm ly hôn gả cho người khác, cô không dám đảm bảo anh sẽ không làm vậy thật.
“Mẹ con đưa Tiểu Ý đến viện đã.” Bạch Tinh Nhiên nói xong với Chu Tuệ thì vẫy tay với Tiểu Ý không dám lên tiếng:”Tiểu Ý chúng ta đi.”
Tiểu Ý nhìn Chu Tuệ, chào bà ấy rồi đi theo Bạch Tinh Nhiên ra cửa.
“Chị, chị sẽ ly hôn với anh rể sao?”, lúc ra cửa, Tiểu Ý dè dặt hỏi. Bạch TInh Nhiên xoa đầu cậu bé, cười gượng:”Chị cũng không biết.”
Cuộc hôn nhân này ngoài cô và Nam Cung Thiên Ân ra không có ai ủng hộ cả, lão phu nhân nghĩ hết cách ngăn cản, mẹ mình ngày ngày cằn nhằn, đến cả Diêu Mỹ và Tô Tích cũng thấy cô bị đánh còn tha thứ cho Nam CUng Thiên Ân là đang làm mất mặt phụ nữ.
Sau này sẽ thế nào, cô thực sự không dám nghĩ quá lạc quan.
“Em không muốn anh chị ly hôn.” Tiểu Ý ngẩng đầu lên nhìn cô nói:”Vì em không muốn sau này không gặp được anh rể nữa, giống như anh rể An Nam ngày xưa ấy”
Nói đến Lâm An Nam, trong lòng Bạch Tinh Nhiên không kiềm được lại có ám ảnh.
Mấy hôm nay Lâm An Nam chưa từng ngừng việc đến tìm cô, người đàn ông si tình như vậy, cô nghĩ thôi cũng thấy sợ, thực sự lo người này hôm nào đấy sẽ là mồi lửa giữa cô và Nam Cung Thiên Ân.
“Sẽ không đâu, yên tâm đi”, cô mỉm cười an ủi.
Tiếu Ý lại nói: “Chị, em không muốn về Yên Thành, nhưng mẹ nhất định muốn em về”.
“Chị biết, nhưng em nói đúng, mẹ kiên trì muốn em dẫn về”, Bạch Tinh Nhiên tiếp tục an ủi: “Em ngoan ngoãn nghe lời mẹ theo bà về, chị hứa với em sau này sẽ thường xuyên đến thăm em được không?”.
Mặc dù Tiếu Ý không muốn về, nhưng cũng biết việc này đã không có khả năng đế thương lượng nữa, chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu: “Chị phải giữ lời nhé”.
“Chắc chắn”, Bạch Tinh Nhiên gật đầu hứa
Sau khi Bạch Tinh Nhiên và Nam Cung Thiên Ân cùng Tiểu Ý đến viện kiếm tra xong thì ba người vừa ra cửa bệnh viện vừa cười nói vui vẻ.
Tiếu Ý hỏi Nam Cung Thiên Ân buổi trưa định dẫn cậu bé đi ăn gì ngon.
Bạch Tinh Nhiên giơ tay lên bóp miệng cậu bé, trách cứ: “Chị phát hiện ra em từ sáng đến tối chí biết có ăn thôi”.
“Chẳng phải chị đã nói phải ăn nhiều mới mập được sao?”, Tiểu Ý xoay sang Nam Cung Thiên Ân: “Anh rể, anh nói đúng không?”.
“Đúng, trẻ con phải ăn nhiều, nhưng phải ăn đồ tốt cho sức khỏe mới được”, Nam Cung Thiên Ân cười nói.
Ba người vừa đến cửa thang máy thì nghe thấy một tiếng kêu đau quen thuộc.
Giọng nói này. Bạch Tinh Nhiên cứ như gặp phải ác mộng, bốc chốc có cảm giác muốn cách xa vạn dặm. Nhưng Nam Cung Thiên Ân lại nhanh chóng đi đến cạnh người phụ nữ đó, đồng thời đỡ cô ta dậy với tốc độ nhanh nhất.
“Chu Chu, em sao thế? Chân em…, Nam Cung Thiên Ân nhìn Chu Chu với băng gạc quấn đầy chân, tay cầm nạng.
Chu Chu nghe thấy giọng anh thì ngạc nhiên ngẩng đầu lên, gương mặt trắng nõn ảnh lên vẻ bất ngờ: “Thiên Ân thiếu gia, sao anh lại ở đây?”, sau đó, ánh mắt cô ta liếc qua Bạch Tinh Nhiên ở bên cạnh, dừng ở gương mặt cô: “Tinh Nhiên, các cô đến viện làm gì thế? Có phải không khỏe ở đâu không?”.
Bạch Tinh Nhiên nhìn chân cô ta, rồi lại nhìn cô ta, thực sự rất khó đoán được ra rốt cuộc có phải là khổ nhục kế mới không, sự ăn năn khóc lóc trong quán cà phê hôm ấy liệu có câu nào là thật không?
“Tôi đưa em trai tôi đến khám sức khỏe cô nhìn chân cô ta hỏi: “Cô lại làm sao thế?”
Chu Chu ngại ngùng cười nói: “Mấy hôm trước tăng ca xong, trên đường về nhà thì bị xe đâm, nhưng đã không sao rồi”.
“Em bị xe đâm? Sao không nghe em nói?”, trên mặt Nam Cung Thiên Ân không giấu nổi sự quan tâm.
“Việc nhỏ như vậy tự em có thể giải quyết, không cần phải nói với các anh mà”, Chu Chu cười khẽ nói: “Hơn nữa cũng không nghiêm trọng lắm”.
“Bác sĩ nói sao?”.
“Chỉ là nứt xương mắt cá chân thôi, nhưng từ từ sẽ khỏi”, Chu Chu nhìn mọi người nói: “Thiên Ân, Tinh Nhiên, hai người mau đi làm việc của mình đi”.
Bạch Tinh Nhiên nhìn quanh, hỏi: “Tiếu Nguyên đâu?”.
Cô ấy đi nộp viện phi rồi, sẽ đen nhanh thôi, nên các cô không cần lo cho tôi đâu”, Chu Chu tiếp tục cười nói.
Chẳng mấy chốc, Tiểu Nguyên đã cầm giấy nộp viện phí đi nhanh tới, nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân và Bạch Tinh Nhiên thì giật mình, sau đó lễ phép cúi dầu với hai người: “Đại thiếu gia, thiếu phu nhân”.
Bạch Tinh Nhiên liếc qua, Tiếu Nguyên ngay lập tức chột dạ cúi dầu.
Vì thế cô chuyến sang nhìn Nam Cung Thiên Ân, vẻ lo lắng trên mặt Nam Cung Thiên Ân với Chu Chu cô vẫn có thế nhìn ra được, nhưng cô không nói gì, mà tiếp tục đứng ở bên cạnh im lặng đợi.
Nam Cung Thiên Ân nhìn thấy Tiếu Nguyên đến thì nói với Tiếu Nguyên: “Chăm sóc Chu tiểu thư cẩn thận”.
“Vâng, đại thiếu gia yên tâm đi”, Tiếu Nguyên đáp.
Nam Cung Thiên Ân lại nhìn cái chân quấn băng gạc của Chu Chu một cái, xoay đầu nói với chị em Bạch Tinh Nhiên: “Đi thôi, chúng ta về”.
Bạch Tinh Nhiên cũng nhìn Chu Chu một cái, rồi dắt Tiếu Ý đi theo.
Bình luận facebook