• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Người vợ thứ bảy của tổng tài ác ma Full dịch (1 Viewer)

  • Chương 473-480

Chương 473: Tiểu Vãn Nhiên

Hai năm sau.

Thời tiết đầu hè vào ban ngày cũng hơi oi bức, nhưng gió buổi tối lại vô cùng dễ chịu, trong vườn hoa của một căn nhà nhỏ đặt một chiếc bánh kem nhỏ nhắn.

Một người phụ nữ trẻ ngồi bên cạnh chiếc bàn đang tỉ mỉ cắm từng chiếc nến màu sắc lên chiếc bánh kem.

Khuôn mặt cô thanh tú, nụ cười niềm nở, mái tóc rũ xuống che đi nửa khuôn mặt.

"Mẹ ơi, con đã thay váy mới rồi này!”

một giọng nói trong trẻo của trẻ con khiến không gian tĩnh mịch của màn đêm bị phá vỡ, sau đó cô bé

mặc chiếc váy công chúa nhảy chân sáo từ trong phòng ra.

Đó là một cô bé khoảng ba tuổi, trông khá giống với người phụ nữ kia, cô bé có làn da trắng sứ, đôi mắt to, các nét trên khuôn mặt còn hài hòa hơn cả người phụ nữ kia nữa.

Cô bé chạy đến trước mặt người phụ nữ xoay một vòng, khiến chiếc váy công chúa màu hồng bay phồng lên rất đẹp, nụ cười trong veo như tiếng chuông bạc vậy.

"Con thích không?”

người phụ nữ ngồi xuống trước mặt cô bé, kéo bàn tay rồi nhìn vào chiếc váy mới của cô bé.

"Thích ạ, váy nào bô' mẹ mua cũng đều là đẹp nhất, con cảm ơn bố mẹ"

Cô bé nghiêng người thơm lên má người phụ nữ kia một cái, rồi chạy đến thơm người đàn ông đang ngồi trên xe lăn.

Kiều Phong ôm cô bé lên đùi, xoa đầu cô bé cười nói:

"Trông này, Tiếu Vãn Nhiên nhà chúng ta ngày càng biết làm cho bố mẹ vui rồi đấy".

"Vì con yêu bố mẹ nhất mà", Tiếu Vãn Nhiên cười hì hì nói.

"Bố mẹ cũng yêu con nhất", người phụ nữ đi tới, bế cô bé ra khỏi đùi Kiều Phong:

"Đi nào, đi thổi nến thôi".

Cô đứng dậy định đấy Kiều Phong về phía chiếc bàn

Kiều Phong lại đột nhiên nắm lấy bàn tay cô, mím cười nói:

"Lâm, anh tự làm được".

Cô nhìn Kiều Phong, rồi gật đầu đế anh tự điều khiến xe lăn đi tới chỗ chiếc bàn.

Cô hiểu tính cách của Kiều Phong, vì không muốn cô cảm thấy anh ấy giống như người vô dụng, anh ấy luôn cố gắng đế bản thân được như một người bình thường.

Kiều Phong dùng bật lửa thắp nến trên bánh kem, sau đó cười với vẻ mặt cưng chiều:

"Con yêu của bố ước một điều ước đi".

Tiếu Vãn Nhiên nhắm hai mắt rồi ước nguyện, ba người cùng thổi nến trên bánh kem, Kiều Phong xoa dầu Tiếu Vãn Nhiên nói:

"Con yêu của bố mẹ năm nay tròn ba tuổi rồi, bố chúc con luôn khỏe manh và vui vẻ".

"Con cảm ơn bố".

"Nào, chụp một kiểu nào", Bạch Tinh Nhiên cầm máy ảnh lên chĩa vào hai bố con, Tiếu Vãn Nhiên lập tức dựa vào lòng Kiều Phong, cười thật tươi.

"Có cần tôi giúp mọi người chụp một kiểu ảnh gia đình không"

Phía cửa cổng đột nhiên vọng lên một giọng cười nói của đàn ông, mọi người quay đầu ra nhìn.

Tiếu Vãn Nhiên lập tức bò xuống khỏi đùi Kiều Phong, vui mừng chạy ra:

"Bác! Vãn Nhiên nhớ bác lắm đó!”

"Bác cũng nhớ Tiếu Vãn Nhiên!”

Kiều Tư Hằng bế cô bé nhấc bổng lên cao, mím cười rồi thơm lên má cô bé:

"Chúc Tiếu Nhiên sinh nhật vui vẻ, bác có quà cho cháu này".

"Cảm ơn bác ạ, cháu thích quà mà bác tặng lắm".

"Nhìn, lập tức trở mặt ngay được kìa", Bạch Tinh Nhiên mỉm cười nhìn Kiều Phong một cái rồi lắc đầu.

"Đương nhiên rồi, tôi chứng kiến Tiếu Vãn Nhiên ra đời cơ mà".

Mặt Kiều Phong hơi biến sắc.

Kiều Tư Hằng đặt Tiếu Vãn Nhiên lên ghế, nhìn hai vợ chồng:

"Sao rồi? ở căn nhà này có quen không?”

"Tốt lắm ạ", Bạch Tinh Nhiên trả lời:

"Cảm ơn anh cả".

"Tốt là được rồi", Kiều Tư Hằng nói xong bếTiếu Vãn Nhiên ra cổng lấy quà.

Bạch Tinh Nhiên nhìn Kiều Tư Hằng, rồi lại nhìn sang Kiều Phong, trong ký ức của cô thì cô biết mối quan hệ giữa Kiều Phong và anh trai anh ấy không được tốt, tuy không biết lí do, nhưng cô vẫn không kìm được nhắc nhở:

"Phong, anh cả đến chúc mừng sinh nhật Tiểu Vãn Nhiên, anh đừng xị mặt ra vậy nữa".

Kiều Phong tóm lấy tay của cô mím cười, có nhiều chuyện cô không hiếu, đương nhiên anh ấy cũng không nói được.

Ăn bánh xong, chơi đùa trong vườn hoa một lúc, Bạch Tinh Nhiên liền đưa Tiếu Vãn Nhiên về phòng tắm rửa.

Trong vườn hoa chí còn lại hai anh em nhà họ Kiều, Kiều Phong dọn

dẹp mấy thứ trên bàn, định quay vào nhà.

"Chờ đã", Kiều Tư Hằng gọi với theo bóng lưng anh ấy.

Bàn tay Kiều Phong đang điều kiến xe lăn dừng lại, sau đó quay người nhìn anh ta nói:

"Tinh Nhiên thích căn nhà này lắm, cảm ơn anh".

Kiều Tư Hằng cười nhạo nói:

"Nếu cậu thật lòng muốn cảm ơn tôi, thì đã không nói với tôi bằng thái độ như vậy rồi".

"Vậy tôi phải nói với anh bằng thái độ gì, cảm tạ đội ơn, cảm động đến phát sợ sao?”

"Kiều nhị thiếu gia, nếu cậu không hài lòng với cuộc sống hiện tại, thì có

thể trả lại Bạch Tinh Nhiên và Tiểu Vãn Nhiên cho tôi, tôi lập tức đưa hai mẹ con họ trả về bên cạnh Nam Cung Thiên Ân", Kiều Tư Hằng nhìn chằm chằm vào anh ấy nói.

Kiều Phong bị anh ta nói cho cứng họng, không nói gì nữa.

Kiều Tư Hằng cười lên:

"Thấy chưa, rõ ràng rất thích, nhưng lại cứ lên nước với tôi", Kiều Tư Hằng đứng dậy khỏi ghế, đi đến trước mặt anh nghiêng người nói:

"Anh trai cậu lo lắng cho cậu như vậy, mà cậu lại đối xử với tôi bằng thái độ đó có phù hợp không hả người em trai yêu quý của tôi".

"Đừng nói dễ nghe như vậy, chẳng qua anh chí là muốn thỏa mãn dã tâm của chính anh thôi", Kiều Phong trừng mắt nhìn anh ta:

"Nếu anh thật sự vì tôi, thì sao lại đế cho Tinh Nhiên bị tai nạn? Anh không sợ cô ấy chết trong vụ tai nạn đó sao?”

"A Phong, cậu nói vậy là không đúng rồi, ngoài việc tôi lấy trộm một đứa con của Tinh Nhiên ra, thì chưa làm gì cô ấy cả.

Ân oán giữa cô ấy và Bạch Ánh An, Chu Chu và Lâm An Nam đều không liên quan đến tôi, tôi cũng chưa từng nhúng tay vào".

"Anh đúng là không nhúng tay, nhưng anh lại khoanh tay đứng nhìn, anh nhìn bọn họ từ từ đẩy Tinh Nhiên vào chỗ chết", nghĩ đến bộ dạng Bạch Tinh Nhiên mà anh ấy nhìn thấy hai năm trước, cho đến giờ Kiều Phong vẫn còn sơ hãi.

Hôm đó Kiều Tư Hằng đưa anh ấy

vào viện, chỉ vào người đang nằm trên giường bệnh với một bộ dạng khủng khiếp, nói với anh ấy đây là Bạch Tinh Nhiên, lúc đó anh ấy không dám tin vào mắt mình.

Bạch Tinh Nhiên lúc đó tuyệt vọng mơ hồ, không biết bản thân là ai, cũng không biết vì sao mình lại trở nên thế này, cả ngày cứ hết khóc lại làm loạn trong phòng bệnh.

Cho đến khi Kiều Tư Hằng đưa Kiều Phong và Tiếu Vãn Nhiên đến trước mặt cô, nói với cô đây là người nhà của cô, lúc đó cô mới bình tĩnh lại, cuối cùng cũng tìm thấy lòng dũng cảm và niềm hi vọng đế sống tiếp.

Từ hôm đó, bên cạnh Kiều Phong đột nhiên có thêm một người vợ yêu

quý và một cô con gái đáng yêu.

Anh ấy đổi tên cho Bạch Tinh Nhiên là Y Lâm, một cái tên mới hoàn toàn, giống như cuộc đời của cô vậy, vừa mới hoàn toàn vừa xa lạ.

Còn cuộc sống của anh ấy, cũng dần dần trở nên phong phú nhiều màu sắc hơn từ khi có hai mẹ con họ, không còn cô đơn, ảm đạm như trước nữa.

Kiều Tư Hằng vẫn nói với vẻ mặt vô tội:

"Bên cạnh Bạch Tinh Nhiên có nhiều người người nhắm vào cô ấy như hổ đói vậy, cậu tưởng cô ấy có thế thoát được vụ tai nạn thì có thế tránh được nguy hiếm khác sao?

Cậu nghĩ Chu Châu có thể buông tha cho cô ấy không?

Lâm An Nam có thể buông tha cho cô ấy không?

Cậu đứng vào vị trí người khác rồi nghĩ, cậu sẽ thấy vụ tai nạn này của cô ấy thực ra lại là một khúc ngoặt cuộc

đời, chính là vụ tai nạn đã cứu cô ấy thoát khỏi nguy hiểm".

"Hơn nữa đứa bé đó, nếu lúc trước không phải được tôi bế đi, thì đã bị Bạch Ánh An bóp chết lâu rồi, chứ lại để cậu có cơ hội tổ chức sinh nhật ba tuổi cho nó ở đây à?”

Kiều Tư Hằng nhìn Kiều Phong, thấy anh ấy không nói gì, thế là cười lên một tiếng:

"A Phong, tôi biết cậu yêu thầm Tinh Nhiên từ hồi học đại

học, cậu tự ti không dám theo đuổi cô ấy, thế là chọn kết hôn với cô ấy trong game, những điều này anh trai cậu đều biết hết.

Tuy từ nhỏ cậu không thích tôi, nhưng trước khi bố mất đã giao cậu cho tôi, tôi sẽ cố gắng hết giao cậu cho tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức đế giúp cậu, thỏa mãn mọi yêu cầu của cậu".

***
Chương 474: Tiểu Vãn Nhiên (2)

"Đúng thế, tôi thích Tinh Nhiên, nhưng tôi chưa bao giờ muốn có được cô ấy, càng không muốn dùng cách này đế có được cô ấy, thế này có khác gì ăn cướp đâu? Có khác gì đám người Bạch Ánh An, Chu Châu đâu?”

Kiều Phong phản đối nói.

Anh ấy đúng là thích Tinh Nhiên thật, nếu không phải vì đôi chân này thì anh ấy đã theo đuổi cô từ hồi đại học rồi.

"Vì sao không muốn có được cô ấy?”

Kiều Tư Hằng không hiếu.

Vì tôi không muôn đế cô ẩy gả cho một kẻ vô dụng", giọng điệu kiên quyết của anh ấy tràn dầy sự đau đớn.

Kiều Tư Hằng hơi mềm lòng, đưa tay ra vỗ lên vai anh ấy nói:

"A Phong, có bất kỳ chuyện gì nên suy nghĩ theo hướng tích cực, trước đây chẳng phải cậu cũng có rất nhiều phụ nữ theo đuổi sao, trong cả rừng hoa như vậy mà cậu chọn một người đàn bà cũ như Bạch Tinh Nhiên, cô ấy phải cảm thấy may mắn mới đúng..”

Kiều Tư Hằng nhìn thấy biếu cảm tức giận của Kiều Phong, lập tức đổi lại:

"Xin lỗi nhé, phải nói là cậu chọn một người phụ nữ như Bạch Tinh Nhiên".

Tuy miệng đã nói lại, nhưng trong lòng lại nghĩ rõ ràng là đàn bà cũ, mà còn là đàn bà cũ kèm theo cả con riêng nữa.

Mà chỉ là một người phụ nữ như thế, người em trai tốt này của anh ta lại chiều chuộng cô ấy như bảo bối vậy.

"Nếu anh coi Nam Cung Thiên Ân là bạn, thì nên nói hết cho anh ta nghe, chứ không phải ngồi một bên ngư ông đắc lợi", Kiều Phong nghiến răng nghiến lợi nói:

"Rõ ràng anh đang trả thù anh ta vì chuyện của chị dâu, anh không yêu chị dâu, lại không cho chị ấy ngắm nhìn đàn ông khác, anh đáng sợ thật đấy!”

Kiều Tư Hằng mấp máy khóe miệng, anh ta không muốn nổi giận với Kiều Phong, thế là giơ cổ tay lên nhìn dồng hồ rồi đứng dậy:

"Muộn rồi, tôi về đây".

Kiều Phong không nói gì, Kiều Tư

Hằng liền quay người rời đi.
1628340910788.png

Kiều Phong ngồi một mình ờ trong vườn hoa hơn hai mươi phút sau mới vào trong nhà.

Khi anh bước vào, Bạch Tinh Nhiên vừa cho Tiếu Vãn Nhiên ngủ xong liền đi ra khỏi phòng ngủ, cô nhìn phía sau Kiều Phong rồi hỏi:

"Anh cả về rồi à?”

"ừ, về rồi", Kiều Phong nhìn vào phía phòng ngủ:

"Tiếu Vãn Nhiên ngủ rồi à?”

"Chơi hăng quá, mãi mới dỗ ngủ được đấy", Bạch Tinh Nhiên mỉm cười một cái, quay người đi vào phòng tắm giặt một chiếc khăn mặt bằng nước ấm rồi đưa cho anh:

"Lau mặt chút, rồi chúng mình cũng ngủ sớm đi".

Kiều Phong đón lấy chiếc khăn lau mặt và lau tay xong, xoay xe lăn đến bên cạnh chiếc giường nhỏ, nhẹ nhàng kéo chăn cho Tiếu Vãn Nhiên, nhìn khuôn mặt ngủ ngon của cô bé rồi quay dầu sang cười với Bạch Tinh Nhiên:

"Đúng là mệt quá, nên ngủ rất say".

Bạch Tinh Nhiên vừa cười vừa đi tới, đỡ anh ấy lên giường.

Kiểu Phong thuận tay ôm cô vào lòng, muốn cô cùng anh lên giường nghỉ ngơi.

Bạch Tinh Nhiên cười rồi đấy cánh tay anh ra:

"Anh yêu, em còn phải đi ra vườn dọn dẹp đã rồi mới đi ngủ được".

"Mai thì dọn, hôm nay muộn lắm rồi", Kiều Phong giơ tay lên tắt đèn, bóng tối đen kịt bao trùm căn phòng, Bạch Tinh Nhiên đành thôi.

Cô nép vào trong lòng Kiều Phong rúc dầu vào anh.

Phòng ngủ yên tĩnh một lúc, Phong xoa lưng Bạch Tinh Nhiên, nhẹ nhàng nói:

"Lâm, anh có thế hỏi em một chuyện không?”

"Anh hỏi đi".

"Giờ em sống có vui vẻ không?”

"Đương nhiên là vui rồi", Bạch Tinh Nhiên ngẩng mặt lên, nhìn chằm chằm vào cằm anh ấy hỏi:

"Sao đột nhiên anh lại hỏi vậy?”

"Không có gì... chỉ là lo sau khi em về nước sống không quen".

"Làm sao như vậy được, em thấy cuộc sống ở trong nước tốt hơn nước ngoài rất nhiều, em muốn ở trong nước", Bạch Tinh Nhiên cúi xuống hôn lên môi anh, mỉm cười:

"Thực ra sống ở đâu không quan trọng, quan trọng là nhà ba người chúng ta hàng ngày đều có thế vui vẻ bên nhau".

"Em nghĩ như vậy thật sao?”

nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt cô, cảm giác tội lỗi trong lòng Kiều Phong cũng giảm đi phần nào.

Hơn hai năm nay, anh ấy vừa hưởng thụ hạnh phúc đồng thời cũng chịu sự dày vò của tội lỗi, anh ấy luôn cảm thấy hạnh phúc trộm giật được sẽ không được lâu dài, sẽ bị ông trời trừng phạt.

"Anh sao thế? Lại nghĩ linh tinh à?”

Bạch Tinh Nhiên nhìn anh ấy nói:
1628340919839.png

Kiều Phong ngồi phía sau đang kế chuyện Nàng bạch tuyết cho Tiếu Vãn Nhiên nghe, Tiếu Vãn Nhiên dựa vào người Kiều Phong hỏi với vẻ hiếu kỳ:

"Bố ơi, sao nàng bạch tuyết lại chết vậy?”

"Vì nàng bạch tuyết ăn quả táo của người lạ cho, sau đó bị trúng độc chết".

"Tội nghiệp quá đi".

"Cho nên Tiếu Vãn Nhiên sau này không được ăn những đồ của người lạ cho, không được nói chuyện với người lạ biết chưa?”

"Con biết rồi ạ, con muốn làm công chúa nhỏ thông minh".

"ừ, ngoan lắm".

Bạch Tinh Nhiên nhìn hai bố con qua gương chiếu hậu, khóe miệng bất giác nở nụ cười nhẹ.

Chắc là vì quá nhập tâm vào câu chuyện cổ tích Nàng bạch tuyết, thế mà cô không phát hiện ra phía trước là đèn đỏ, cô vội vàng giẫm chân vào phanh.

"Úi da!”

Tiểu Vãn Nhiên tuy dùng ghế an toàn, nhưng vẫn bị lao về phía trước một chút, cô bé nhíu mày nói:

Mẹ, bô đã nói rat nhiêu lân rồi, lái xe phải cấn thận".

"Mẹ biết rồi, mẹ chỉ là suýt nữa

vượt đèn đỏ thôi, lần sau mẹ sẽ chú ý".

"Vậy được, lần này con và bố tha thứ cho mẹ đấy, nhưng lần sau phải chú ý nha", cô công chúa nhỏ rộng lượng nói.

"Đúng thế, mẹ biết rồi ạ... thưa công chúa".

Kiều Phong nghĩ một lúc nói:

"Vợ à, chiếc xe này em lái không hợp, hôm nào anh đưa em đi mua chiếc xe khác nhé".

"Không cần đâu, không phải lãng phí tiền".

"Mua một chiếc xe phù hợp cho em, sẽ tốt cho em và Tiểu Vãn Nhiên, coi như là tặng em quà sinh nhật".

Nghĩ đến Tiểu Vãn Nhiên, Bạch Tinh Nhiên không từ chối nữa, gật đầu nói:

"Vậy được, hôm nào đi xem xe nhé".

Chiếc xe đỗ trước cửa trường mầm non, Tiếu Vãn Nhiên vừa đi vừa nhảy xuống xe, sau đó quay người lại nói với Kiều Phong ngồi trong xe:

"Tạm biệt bố, chiều nhớ đón con nhé".

"Bố và mẹ sẽ cùng đến đón con", Kiều Phong mím cười vẫy tay chào cô bé:

"Chào tạm biệt công chúa nhỏ nha".
Chương 475: Tiểu Vãn Nhiên (3)

Bạch Tinh Nhiên dắt tay Tiếu Vãn Nhiên đi vào trong trường mầm non, Tiếu Vãn Nhiên từ xa đã vẫy tay chào cô giáo, cô giáo Phương tươi cười ra đón dắt tay cô bé:

"Tối qua về ăn bánh kem chưa thế?”

''Ăn rồi ạ, hôm nay còn mặc chiếc váy mới bố mẹ con mua cho nữa", Tiếu Vãn Nhiên đứng đó xoay một vòng.

"Ôi, váy mới đẹp thật đấy", cô giáo Phương khen.

"Cảm ơn cô a!”

"Ngoan quá, vào đi".

Tiểu Vãn Nhiên vui mừng đi vào lớp học, cô giáo Phương quay sang mím cười với Bạch Tinh Nhiên:

"Kiều thiếu phu nhân, chị không cần lo cho Vãn Nhiên đâu, tôi thấy con bé quen với trường mới rồi đấy".

"Vậy à? Vậy thì tôi yên tâm rồi", Bạch Tinh Nhiên nhìn vào Tiếu Vãn Nhiên trong lớp học:

"Vậy tôi về đây, phiền cô giáo Phương để ý đến Vãn Nhiên giúp tôi ạ".

"Tôi biết, yên tâm đi".

Bạch Tinh Nhiên gật đầu, quay người đang định đi khỏi thì cô giáo Phương đột nhiên gọi cô lại:

"Phải rồi, Kiều thiếu phu nhân..”

Bạch Tinh Nhiên quay đầu nhìn:

"Cô giáo Phương còn chuyện gì nữa

Cô giáo Phương mỉm cười:

"Là thế này, tuần trước Tiếu Vãn Nhiên tặng tôi một bức tranh, nói là do chị đích thân vẽ, hiệu trưởng trường chúng tôi nhìn thấy liền rất thích, hỏi chị có thế chuyến tặng cho trường mầm non không".

"Bức tranh chân dung của Vãn Nhiên à?”

"Đúng thế, mọi người dều cảm thấy rất đẹp, rất thích đấy".

Bạch Tinh Nhiên nghĩ một lúc, sau đó gật đầu:

"Được chứ, giúp tôi cảm ơn hiệu trưởng đã khen nhé".

Cô giáo Phương vui mừng gật đầu:

"Được, tôi sẽ chuyến lời".

Bạch Tinh Nhiên mỉm cười, quay người đi ra phía cổng trường mầm non.

Trong nhà tổ của nhà Nam Cung, vị trí bên cạnh bàn ăn vốn dĩ thuộc về Bạch Tinh Nhiên giờ đây đã đổi thành Chu Chu.

Cô ta ân ần rót cho Nam Cung Thiên Ân một cốc sữa, dịu dàng nói:

"Thiên Ân, anh uống nhiều sữa chút cho khỏe".

Nam Cung Thiên Ân không nói gì, hai năm nay một người vốn ít nói như anh lại càng trở nên trầm lặng hơn, khi ăn cơm cùng mọi người cũng gần như không nói chuyện gì, vẻ mặt lạnh lùng không thế hiện vẻ vui buồn hay đau khổ gì cả.

Chu Chu lại rót sữa thêm cho lão phu nhân rồi mỉm cười nói:

"Bà nội, bà cũng ăn nhiều hơn chút đi".

Lão phu nhân nhìn ngón áp út trống trơn trên tay phải của cô ta, sắc mặt lập tức sầm lại, nhìn cô ta hỏi:

"Nhẫn đâu? Có phải lại không đeo rồi không?”

Chu Chu sững sờ, vội vàng rụt bàn tay phải của mình lại, vừa áy náy vừa nói:

"Cháu xin lỗi, bà nội, vừa nãy cháu đế quên trong nhà vệ sinh rồi ạ".

Thực ra không phải là cô ta quên, mà mỗi lần đeo chiếc nhẫn đó lên tay trong lòng cô ta luôn cảm thấy hoang mang, buổi tối thậm chí còn gặp ác mộng, mơ thấy khuôn mặt dữ tợn của Bạch Tinh Nhiên tìm cô ta báo thù, đòi chiếc nhẫn của cô ta.

Kiểu ác mộng này cô ta không chỉ gặp có một lần, lần nào cũng sợ đến toát mồ hôi lạnh.

Cô ta sợ chiếc nhẫn này, tối nào đi ngủ cũng giấu nó thật kỹ, khi chưa đến lúc cần thiết thật sự thì cô ta sẽ không đeo vào tay!

"Bảo cháu bao nhiêu lần rồi, chiếc nhẫn cưới này không được tháo ra, lần sau còn dám không đeo trước mặt bà, thì bà sẽ cho cháu ra ngoài đường đấy!”

lão phu nhân gắt lên cảnh cáo.

Chu Chu vội vàng gật đầu đáp lại:

"Bà nội, cháu biết rồi ạ, lần sau cháu sẽ không quên nữa".

Nam Cung Thiên Ân ăn đại vài miếng rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng

ăn, Chu Chu thấy anh rời khỏi chỗ ngồi, cũng vội vàng đứng dậy đi theo anh lên trên tầng.

Cô ta thấy Nam Cung Thiên Ân đi vào phòng ngủ, đang định đi vào theo thì cúi xuống nhìn vào ngón áp út trên tay mình, thế là chạy vào phòng ngủ của mình, lấy chiếc nhẫn từ ngăn kéo ra đeo lên tay.

Lại soi gương chính lại đầu tóc rồi mới quay người đi ra phía cửa.

Cô ta mở cửa, đúng lúc nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân bước từ phòng ngủ đi ra, cô ta mím cười, đi lên phía trước khoác vào cánh tay Nam Cung Thiên Ân hỏi:

"Thiên Ân, hôm nay là cuối tuần, anh..”

Nam Cung Thiên Ân giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, ngắt lời cô ta:

"Hôm nay anh phải gặp khách hàng quan trọng".

"Thế chiều thì sao?”

"Chiều đi đánh golf với khách hàng", Nam Cung Thiên Ân nhìn cô ta hỏi:

"Có chuyện gì không?”

"Không có gì, chí là muốn đi mua sắm cùng anh thôi", Chu Chu chớp hai mắt, vẻ oán trách hiện lên trên khuôn mặt cô.

Cái gì mà chơi golf với khách hàng, những chuyện này đâu cần một người sếp lớn như anh phải làm đâu?

Từ sau khi Bạch Tinh Nhiên bị tai nạn, tuy anh cưới cô ta theo yêu cầu của lão phu nhân, nhưng thái độ đối với cô ta luôn dửng dưng như vậy, không lạnh lùng không thô lồ, nhưng xa cách đến mức khiến cô ta cảm thấy khó chịu.

Cô ta biết Nam Cung Thiên Ân vẫn đổ lỗi cái chết của Bạch Tinh Nhiên lên đầu cô ta, cho dù cô ta giải thích hay thề thốt, rồi lấy lòng anh thế nào đi nữa dều không thế thay đổi được thái độ của anh.

Quả nhiên, lần này anh vẫn không đòng ý yêu cầu của cô, còn nói với cô:

"Em và Tiểu Nguyên chẳng phải rất hợp nhau sao, bảo cô ấy cùng em đi mua sắm là được mà".
1628340937663.png

Thấy bóng dáng anh khuất sau hành lang, Chu Chu tức tối tháo chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay áp út của mình, rồi quay người đi vào phòng ngủ.

Nam Cung Thiên Ân ở công ty một ngày trời, đến giờ tan làm vẫn không có ý định rời khỏi.

Hai năm nay, trợ lý Nhan đã quen với việc anh làm việc không biết ngày tháng, không có cả cuối tuần.

Cô ấy biết Nam Cung Thiên Ân đang cố tình trốn tránh, trốn tránh những con người, sự việc, đồ vật ở nhà tổ, là một người trợ lý bên cạnh anh, cô ngoài thông cảm ra thì chẳng còn cách nào giúp anh được cả.

Cô thổi phù một hơi nhẹ, đưa tay lên gõ cửa:

"Thiên Ân thiếu gia, đến giờ tan làm rồi, về thôi".

Nam Cung Thiên Ân gật đầu, đứng dậy, gập laptop lại, rồi cùng trợ lý Nhan đi ra phía thang máy.

Trợ lý Nhan lái xe rất chậm, vừa nhìn anh qua gương chiếu hậu vừa hỏi:

"Thiên Ân thiếu gia, anh muốn về nhà tổ ăn cơm hay là ăn bên ngoài vậy?”

"Ăn bên ngoài".

"Anh muốn ăn gì? Nhà hàng Pháp được không?”

Nam Cung Thiên Ân đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy nhà hàng lẩu ở bên cạnh Cung

văn hóa thiếu niên, thế là nhả một câu:

"Ăn lấu được không?”

Trợ lý Nhan khựng người, nhìn anh với vẻ ngạc nhiên, Nam Cung Thiên Ân chưa bao giờ ăn lấu, hơn nữa thời tiết này cũng đâu có hợp đế ăn lẩu đâu!

"Thiên Ân thiếu gia, mùa đông ăn lấu sẽ hợp hơn đấy".

"Ăn ở nhà bên cạnh kia đi".

Trợ lý Nhan nhìn ra ngoài cửa sổ, ở bên cạnh ngoài Cung văn hóa thiếu niên ngoài một nhà hàng lấu cao cấp ra thì chẳng còn nhà thứ hai nào nữa, cô ngập ngừng một lúc lại hỏi:

"Thiên Ân thiếu gia, phía trước còn một nhà khác khá là ngon, tôi đưa anh đến đó ăn được không?”

"Tinh Nhiên nói nhà kia ngon", Nam Cung Thiên Ân lặng lẽ nhả ra một câu.

Trợ lý Nhan thấy anh nói vậy, không dám nói gì nữa, cô đánh vô lăng lái về phía nhà hàng lấu ngay bên cạnh.
Chương 476: Tiểu Vãn Nhiên (4)

Kể cả đang là thời tiết vào hè, người ăn lấu bên trong vẫn không hề ít, hai người bước vào cửa liền nhận được rất nhiều ánh mắt nhìn tới.

Trợ lý Nhan lén nhìn Nam Cung Thiên Ân một cái, tưởng anh sẽ bỏ cuộc giữa chừng vì những ánh mắt đang nhìn đến kia, không ngờ anh chẳng hề quan tâm, như thế không nhìn thấy những ánh mắt đó vậy, anh bước vào trong tìm bàn trống.

Thật trùng hợp, vị trí anh ngồi lần này cũng chính là vị trí lần trước anh và Bạch Tinh Nhiên ngồi ăn với nhau, nhắm mắt lại, trong đầu anh là cảnh tượng anh đang cùng Bạch Tinh Nhiên ăn lấu ồ đây, đó là lần dầu tiên anh ăn lấu, cũng là lần dầu tiên cảm

thấy lẩu lại ngon như vậy.

Chí là rõ ràng lấu rất ngon, nhưng hôm nay anh ăn lại không có dư vị giống lần trước, anh thậm chí còn hơi không nuốt nổi.

Trợ lý Nhan nhìn anh hỏi:

"Thiên Ân thiếu gia chẳng phải đã nói nhà hàng lấu này ngon lắm sao? Sao lại không ăn nữa vậy?”

"Chắc là đổi chủ rồi, vị không giống trước nữa", anh đặt đũa xuống.

Trợ lý Nhan nhìn nồi lẩu trên bàn, rõ ràng thấy khá ngon, đương nhiên là cô biết trong lòng Nam Cung Thiên Ân đang nghĩ gì, thế là cũng đặt đũa nói:

"Hay là đổi sang nhà khác đi".

"Tôi ăn no rồi, cô cứ ăn đi".

"Tôi dạo này đang giảm béo", trợ lý Nhan rút một tờ giấy ăn ra lau miệng, rồi vẫy nhân viên phục vụ ra tính tiền.

Tính tiền xong, hai người cùng bước ra khỏi nhà hàng lấu, một chiếc xe tải đang dỡ hàng đỗ ngay trước cửa nhà hàng chắn mất xe của họ, trợ lý Nhan nhìn chỗ đỗ xe thấy không thể lái xe ra nổi, đành đi lên phía trước nói với nhân viên đang dỡ hàng:

"Hai anh ơi, phiền hai anh dịch xe đi một chút được không, tôi phải lùi xe".

Nhân viên nhìn cô, lại nhìn chiếc xe Mercedes-Benz bên cạnh, vội vàng gật đâu nói:

Tôi xin lôi nhé, cô chờ chút chúng tôi sắp xong rồi".

"Các anh nhanh chút nhé", trợ lý Nhan sợ Nam Cung Thiên Ân chờ đợi sẽ không vui.

"Được, còn hai bức cuối cùng nữa", nhân viên trên xe đáp lại một tiếng rồi thao tác nhanh hơn.

Vì gấp gáp, nên bức cuối cùng khi đang đưa xuống xe đột nhiên bị trượt ra khỏi thùng, 'choang' một tiếng rơi xuống đất, lớp kính của bức tranh vỡ vụn.
1628340956867.png

Sự việc ồn ào như vậy, Nam Cung Thiên Ân đang đứng chờ xe không muốn đế ý cũng không được, ánh mắt anh nhìn vào bức tranh sơn dầu bi rách, chỉ vừa nhìn là anh đã không rời mắt.

Trong bức tranh là một bé gái khoảng 3,4 tuổi, cô bé tết tóc hai bên dễ thương, đôi mắt to, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười rạng rỡ.

Chí là những nét trên khuôn mặt kia càng nhìn càng thấy quen, sắc mặt Nam Cung Thiên Ân cũng dần dần trở nên cứng đờ.

Giống, đúng là rất giống!

Hai anh nhân viên kia đang định cất bức tranh đem đi, Nam Cung Thiên Ân lại đột nhiên đi đến nói với hai người:

"Xin chờ một chút!”

Hai anh nhân viên quay lại, nhìn anh.

Nam Cung Thiên Ân cúi đầu nhìn bức tranh trong tay hai người nói:

"Tôi có thế xem bức tranh một chút không?”

Hai anh nhân viên tưởng anh muốn chịu trách nhiệm, vì dù sao vì anh giục giã nên mới bị rơi vỡ, thế là cấn thận mở bức tranh ra.

Lần này Nam Cung Thiên Ân nhìn rõ hơn, cũng nhìn kỹ hơn, cô bé trong bức tranh giống hệt với bức ảnh của Chu Chu hồi nhỏ.

Trên đời này lại có người giống như vậy sao?

Trợ lý Nhan nhìn thấy bộ dạng khác thường của Nam Cung Thiên Ân, cũng đi đến nhìn bức tranh trong tay nhân viên, khi thấy bé gái trong ảnh cô cũng vô cùng ngạc nhiên, một

lúc sau mới chỉ vào bức tranh lắp bắp nói:

"Đây... đây chẳng phải là..”

"Cô cũng cảm thấy rất giống à?”

Nam Cung Thiên Ân hỏi nhỏ.

Trợ lý Nhan ngấng dầu lên nhìn anh một cái, gật đầu nói:

"Đúng là rất giống .

Bức tranh sơn dầu này có tên là Ngây Thơ, rốt cuộc là sao đây?

"Bác tài, tôi có thế hỏi chút là bức tranh này lấy từ đâu không? Và cô bé trong bức tranh là ai vậy?”

Anh nhân viên lắc dầu:

"Tôi không biết, hình như là tác phẩm của một trường mầm non nào đó, cuối tuần này chẳng phải là triển lãm nghệ thuật thiếu nhi sao".

"Có thể bán bức tranh này cho tôi không?”

Nam Cung Thiên Ân đột nhiên hỏi:

"Bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề".

"Hả?”

nhân viên ngạc nhiên nhìn anh.

Nam Cung Thiên Ân hít nhẹ một hơi nói:

"Thế này đi, tôi lấy bức tranh này, các anh cứ báo lên phía trên là bị mất hay bị hỏng đều được, bị phạt bao nhiêu tiền tôi sẽ đền cho anh gấp đôi"

Nam Cung Thiên Ân lấy bức tranh trong tay bọn họ.

Trợ lý Nhan đưa danh thiếp của Nam Cung Thiên Ân:

"Đây là danh thiếp của tôi, đến lúc đó cứ đến Tập đoàn Nam Cung tìm tôi là được".

Hai anh nhân viên vẫn ngơ ngác,

cho đến tận khi Nam Cung Thiên Ân lên xe, trợ lý Nhan lái xe ra khỏi đó mới hoàn hồn, vừa đuổi theo xe họ vừa hét:

"Này... tôi làm sao biết được anh có phải là kẻ lừa đảo hay không... trả lại tranh cho tôi!”

Tuy không phải là bức tranh quý giá gì, nhưng cứ bị người ta lấy đi thì bọn họ cũng không biết phải ăn nói với cấp trên thế nào!

Ngồi trong xe, Nam Cung Thiên Ân nhìn lại cô bé trong bức tranh sơn dầu, nỗi thắc mắc trong lòng càng lúc càng sâu sắc hơn.

Trợ lý Nhan nhìn anh qua gương chiếu hậu nói:

"Thiên Ân thiếu gia, trên đời này có nhiều người giống nhau lắm, trên tivi chẳng phải cũng từng có chương trình Gương mặt thần tượng hay sao?”

Trợ lý Nhan nói rất đúng, trên đời này có rất nhiều người trông giống nhau, nhưng không biết vì sao, từ lúc nhìn thấy bức tranh này, trong lòng anh tràn đấy cảm giác kỳ lạ, như thế có thứ gì đó thu hút anh đi nhìn nó, đi tìm hiểu nó vậy.

Buổi sáng, khi Bạch Tinh Nhiên thay quần áo cho Tiểu Vãn Nhiên,

Tiểu Vãn Nhiên chỉ vào chiếc váy màu đỏ trong tủ nói:

"Mẹ ơi, con muốn mặc chiếc váy màu đỏ kia".

"Chiếc nào cơ? Chiếc này à?”

Bạch Tinh Nhiên lấy chiếc váy đỏ xuống, ướm lên người cô bé nói:

"Vì sao thế? Chiếc váy này giờ hơi chật rồi, mặc sẽ không thoải mái đâu".

"Vì chiếc váy này trông giống như chiếc váy trong bức tranh, các bạn đều nói rất đẹp".

"À, thì ra là thế, vậy chúng ta thử xem có mặc được không nhé?”

"Vâng ạ".

Bạch Tinh Nhiên mặc váy cho Tiếu Vãn Nhiên, Kiều Phong đang chuẩn bị cặp sách cho cô bé liền hỏi với vẻ thắc mắc:

"Sao bọn trẻ con lại nhìn thấy bức tranh của em thế?”

"Vì em tặng bức tranh đó cho cô giáo rôi .

"Em tặng bức tranh cho cô giáo à? Sao em lại tặng?”

"Cô giáo nói muốn đem bức tranh này đi triển lãm ở Cung văn hóa thiếu niên".

"Em nói gì cơ?”

Sắc mặt Kiều Phong hơi thay đổi.

Bạch Tinh Nhiên thấy mặt anh hơi biến sắc, vội vàng giải thích:

"Chắc là vì hiệu trưởng thấy bức tranh đẹp, nên chọn Tiếu Vãn Nhiên làm thiên sứ nhỏ đại diện cho trường mầm non, đế dùng cho việc tuyến sinh ấy mà".

Sắc mặt Kiều Phong càng trở nên sa sầm hơn, Bạch Tinh Nhiên cũng cảm thấy khó hiếu, quay sang nắm tay anh ấy hỏi:

"Anh sao thế? Không được à?”

Trong ký ức của cô, mặt Kiều Phong chưa bao giờ biến sắc trước mặt cô như lúc này, cho dù là lúc trước khi cô khó chịu cô đánh anh cắn anh, anh cũng chưa từng kêu một tiếng mà chí im lặng nhẫn nhịn.

Hôm nay anh ấy sao thế nhí? Tức giận vì bức tranh đó sao?

Kiều Phong tóm lấy bàn tay cô, nhìn thẳng vào mắt cô nghiêm túc nói:

"Vãn Nhiên không được làm hình tượng thiên sứ gì hết, càng không được đưa bức tranh đến Cung văn hóa thiếu niên, nghe rõ chưa?”

Bạch Tinh Nhiên bị anh nắm chặt đến mức tay cảm thấy đau, cô ngạc nhiên nhìn anh ấy, một lúc sau mới gật đầu:

"Em biết rồi, em... lát nữa em sẽ đi đòi lại bức tranh về".

"ừ', Kiều Phong cảm nhận được anh ấy đã bóp chặt tay cô, vội vàng buông tay ra, vẻ mặt căng thẳng cũng lập tức giãn ra, đổi sang dịu dàng vuốt tóc cô nói:

"Anh xin lỗi, Lâm, Anh làm em đau rồi".

"Không sao, không đau đâu",


Chương 477: Bức tranh (1)

Kiều Phong mấp máy môi, tỏ ra giải thích:

"Chủ yếu là anh sợ Tiếu Vãn Nhiên nổi bật quá sẽ dễ bị bọn buôn người nhắm vào, hoặc bị bắt cóc.

Em xem Tiếu Vãn Nhiên nhà chúng ta dễ thương như vậy, chẳng phải là rất nguy hiếm hay sao?", anh ấy dùng một tay khác kéo Tiểu Vãn Nhiên lại, vuốt tóc cô bé.

Bạch Tinh Nhiên nghĩ một lúc gật dầu: "Anh nói đúng, là em suy nghĩ thiếu chu đáo quá, lát nữa em sẽ đến nói với cô giáo Phương đừng đế Vãn Nhiên làm đại sứ hình tượng gì nữa".

"Vậy con cũng không mặc váy đẹp nữa", Tiếu Vãn Nhiên kéo chiếc váy đỏ

Bạch Tinh Nhiên mỉm cười chỉnh lại váy vừa bị cô bé kéo cho xộc xệch: "Vì sao thế? Con hóng hớt gì đó hả?".

"Vì con không muốn bị bắt cóc, không muốn rời xa bố mẹ", cô bé nói với vẻ nghiêm túc.

"Không đâu, Tiếu Vãn Nhiên sẽ không bị bắt cóc đâu", Kiều Phong ôm cô bé an ủi:

"Bố mẹ sẽ bảo vệ Tiếu Vãn Nhiên thật tốt".

Bạch Tinh Nhiên nắm tay Tiếu Vãn Nhiên đi vào trong trường mầm non, từ xa đã nhìn thấy cô giáo Phương đứng đón các bạn nhỏ như thường lệ, Tiểu Vãn Nhiên vui mừng chạy đến chào cô giáo: "Chào buổi sáng cô giáo Phương ạ!".

"Chào buổi sáng Tiếu Vãn Nhiên",

cô giáo Phương dắt tay Tiểu Vãn Nhiên, xoa đầu cô bé nói: "Đi vào bỏ cặp xách xuống đi".

"Vâng ạ", Tiếu Vãn Nhiên chào tạm biệt Bạch Tinh Nhiên rồi đi vào trong lớp.

Bạch Tinh Nhiên nhìn cô bé đi vào trong lớp rồi nhưng lại chưa muốn rời đi, cô giáo Phương cảm thấy cô muốn nói gì đó, thế là lên tiếng hỏi: "Kiều thiếu phu nhân, chị có chuyện gì không?".

"Là thế này, cô giáo Phương ạ....” , Bạch Tinh Nhiên hơi khó mở lời:

"Bức tranh chân dung hôm đó... bố của Vãn Nhiên không muốn nhà trường đem đi triển lãm ở Cung văn hóa thiếu niên, anh ấy muốn lấy lại bức tranh về, thật sự rất xin lỗi cô... chủ yếu là anh ấy lo con gái còn nhỏ nếu nổi bật quá sẽ không được an toàn".

Cô giáo Phương nghe thấy cô nói như vậy, khuôn mặt lập tức lộ vẻ ái ngại, đồng thời cũng áy náy nói: "Tôi xin lỗi nhé, Kiều thiếu phu nhân, bức tranh chân dung của Tiểu Vãn Nhiên trên đường đưa đến Cung văn hóa thiên niên hôm qua đã bị thất lạc, chúng tôi cũng muốn tìm về, nhưng hỏi khắp nhân viên ở đó dều nói không biết bức tranh ở đâu".

"Hả? Mất rồi sao?".

"Đúng vậy, thật sự xin lỗi chị....”

, cô giáo Phương vội vàng nói: "Nhưng người phụ trách nói sẽ đòng ý bồi thường, Kiều thiếu phu nhân ra giá đi, chúng tôi sẽ cố hết sức giúp chị đòi lại.

Tuy cảm thấy rất tiếc, nhưng nếu đền tiền thì Bạch Tinh Nhiên vẫn cảm thấy không cần thiết, dù sao cũng không phải bức tranh nổi tiếng gì.

"Không cần bồi thường đâu", cô nói: "Bố của Vãn Nhiên chủ yếu không muôn Tiếu Vãn Nhiên quá nối bật thôi, chứ không nhất thiết đòi bức tranh về".

Lúc trước vì cô giáo Phương muốn tìm hiếu môi trường hoàn cảnh sống, thành viên gia đình của các bé, nên bảo mỗi bậc cha mẹ dùng sở trường của bản thân làm cho con mình một món quà tết thiếu nhi.

Thế là cô liền đưa bức tranh cho cô giáo Phương, lúc đó đưa là cô đã không có ý định đòi lại rồi.

Dù sao đều là cô tự vẽ chơi thôi, mất rồi thì cùng lắm vẽ bức khác là

được.

Sau khi Bạch Tinh Nhiên quay ra xe nói với Kiều Phong về việc bức tranh bị mất, Kiều Phong im lặng không nói gì.

Bạch Tinh Nhiên nhìn biểu cảm của anh, an ủi nói: "Phong, anh đừng lo, cô giáo Phương đã hủy bỏ thân phận đại sứ hình tượng của Tiếu Vãn Nhiên rồi".

Kiều Phong hít nhẹ một hơi gật đầu: "ừ, hủy rồi thì được".

Thực ra bản thân anh ấy cũng không biết rốt cuộc anh ấy đang lo lắng điều gì, Nam Cung Thiên Ân chưa từng gặp Vãn Nhiên, cũng không hề biết con gái anh đang lưu lạc bên ngoài, kể cả Vãn Nhiên có đứng ngay trước mặt anh, cũng chưa chắc anh đã nhận ra, nhưng anh ấy vẫn có chút lo lắng khó hiểu.

Lẽ nào là vì Tiếu Vãn Nhiên trông có vài phần giống với Nam Cung Thiên Ân sao? Anh ấy không biết nữa.

Sau khi khởi động xe, Bạch Tinh Nhiên quay đầu hỏi: "Anh định đi đâu thế? Đến nhà hàng à?".

Kiều Phong nhìn cô một cái, cười nhẹ nói: "Hôm nay không đến nhà hàng nữa, đưa em đi chọn xe".

"Thật sự cần mua thêm một chiếc sao?".

"Cần phải mua, chiếc xe này để anh dùng, em dùng xe mới, dù sao

ngày nào cũng phải để em đưa anh đi không được tiện lắm".

Bạch Tinh Nhiên nghĩ thấy cũng đúng, bình thường cô có công việc của mình, không thế suốt ngày ở bên cạnh Kiều Phong được.

Hai người đi đến một showroom 4S nổi tiếng, nhân viên bán hàng thấy hai người lái xe sang đến lập tức ra nghênh đón nhiệt tình hỏi han hai người muốn mua xe nào và với giá bao nhiêu.

"Lâm, em có thích mẫu xe nào không?", Kiều Phong hỏi Bạch Tinh Nhiên.

Bạch Tinh Nhiên lắc đầu: "Thực ra em không hiếu về xe, anh cứ mua cái nào chất lượng tốt một chút mà không đắt lắm là được".

Kiều Phong đương nhiên cũng ủng hộ cô không cần mua cái đắt quá, nhân viên bán hàng vội vàng giới thiệu cho hai người một mẫu xe trong quyến catalog: "Nếu muốn khiêm tốt chút, vậy thì mẫu này đi, mẫu này phù hợp với phụ nữ".

Kiều Phong cầm quyến catalog lên nhìn một cái, mặt hơi biến sắc, rồi lắc đầu: "Đổi mẫu khác đi".

Bạch Tinh Nhiên lại nói: "Em thấy mẫu này cũng được mà, nhìn xe cũng rất đẹp".

"Lâm, đây chỉ là catalog, xe thật không được đẹp như vậy đâu", sắc mặt Kiều Phong vẫn có chút không thoải mái.

"Chỗ chúng tôi có sẵn xe, hai người có thế qua xem xe luôn", nhân viên bán hàng đứng dậy khỏi sofa:

"Mời hai người đi theo tôi".

Kiều Phong không hề muốn đi, nhưng Bạch Tinh Nhiên lại rất thích thú, đấy xe lăn của anh ấy đi về phía khu vực trưng bày xe mới.

Nhân viên bán hàng đưa hai người đến trước chiếc xe, chí vào xe nói: "Mầu xe này tổng cộng có năm màu, nhưng chí có sẵn xe màu đen và màu trắng và có thế nhận được xe luôn, nếu là Y tiểu thư dùng thì màu trắng và màu đỏ đều rất phù hợp đó".

Bạch Tinh Nhiên nhìn thấy chiếc xe màu trắng trước mặt, cô rõ ràng chưa từng tiếp xúc với mẫu xe này nhưng lại có cảm giác thân quen, cảm giác như trước đây từng lái xe này vậy, mà cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt hơn.

Không biết có phải vì chiếc xe quá mới và quá bóng không, cô đột nhiên có cảm giác mơ màng, sau đó cô cảm thấy như có thứ gì đó bóp nghẹt trong đầu mình, càng lúc càng đau, càng lúc càng thấy chóng mặt...

"Lâm, em sao thế?", Kiều Phong tinh mắt cảm nhận được ngay sắc mặt cô đang dần dần tái đi, biểu cảm cũng trở nên đau đớn, vội vàng đỡ lấy người cô.

"Em... tự nhiên em thấy đau đầu quá....”

, Bạch Tinh Nhiên một tay đỡ lấy dầu đang muốn nổ tung vì đau, một tay vịn vào xe lăn của Kiều Phong rồi từ từ ngồi xuống.

Cô nhắm mắt lại, trong đầu đột nhiên hiện lên

cảnh nước biến xanh ngắt, cả những vách núi dựng đứng, như thế cô vừa rơi từ trên cao xuống vậy.

"A” đột nhiên cô hét lên một tiêng, rồi bò lên đùi Kiêu Phong ôm chặt lấy anh ấy.

Cảnh tượng vừa sợ hãi vừa nguy hiếm đó cứ lặp lại trong dầu cô, như thế cố tình kéo cô vào trong vậy.

"Lâm, rốt cuộc em sao thế? Sao lại đau đầu?", Kiều Phong ôm cô vào lòng, xoa dầu cô rồi dịu dàng an ủi bên tai: "Đừng sợ, có anh đây, sẽ không có chuyện gì đâu....”

Sự an ủi của anh ấy đúng là rất hiệu quả, Bạch Tinh Nhiên từ từ bình tĩnh lại, cơn đau đớn trong tâm trí cũng dần dần được lấn áp bởi sự an

ủi dịu dàng của anh.

Nhân viên bán hàng cũng bị hành vi kỳ lạ của cô làm cho hơi sợ, liền đi nhanh về sảnh trước rót cho cô cốc nước mang đến:

"Y tiếu thư, cô uống nước đi".

Kiều Phong đón lấy cốc nước trong tay nhân viên bán hàng, nhẹ nhàng đặt đến miệng Bạch Tinh Nhiên:

"Ngoan, uống chút nước ấm cho bình tĩnh lại".

Bạch Tinh Nhiên há miệng uống hết nửa cốc nước lọc.

Kiều Phong trả lại cốc cho nhân viên bán hàng, lại xoa đầu Bạch Tinh Nhiên nói:

"Hôm nay không xem nữa, anh đưa em về nhà nghỉ ngơi".
Chương 478: Bức tranh (2)

Bạch Tinh Nhiên gật đầu, nói với anh bằng vẻ mặt áy náy:

"Em xin lỗi, vừa nãy em cũng không biết em bị sao nữa, đột nhiên đầu đau như búa bố vậy .

''Sao phải xin lỗi anh làm gì, phải là anh xin lỗi em mới đúng", Kiều Phong nói với vẻ thương xót.

Vừa nãy khi cô chọn mẫu xe đó, anh đã nên ngăn cô lại, lúc trước cô cũng là lái mẫu xe này màu xe này mà bị tai nạn.

Thế mà anh còn đưa cô đến đây, còn đi xem mẫu xe này cùng cô.

"Sao lại xin lỗi em?", Bạch Tinh Nhiên cảm thấy khó hiểu.

"Vì....”

, Kiều Phong đưa tay lên sờ đầu cô:

"Vì anh đã không đưa em đi chữa cho khỏi bệnh", anh ấy ngập ngừng một lúc, giọng nói trở nên nghiêm túc hơn: "Anh nghĩ chúng mình đừng xem xe nữa, đến bệnh viện kiếm tra kỹ một lượt, xem vì sao em lại bị đau đầu".

"Không cần đâu, chỉ là hôm nay bị đau một lúc thôi, trước đây chưa từng bị đau".

"Nhỡ càng ngày càng nặng thì sao?", Kiều Phong ôm mặt cô, thương xót nói: "Nhỡ em bị làm sao thì ai chăm sóc anh và Tiếu Vãn Nhiên? Em nói xem đúng không?".

Anh ấy nói câu này ra Bạch Tinh Nhiên liền không tìm được lí do từ chối nữa, đúng thế, nếu cô bị làm sao

thì ai chăm sóc hai bố con họ đây? Tiếu Vãn Nhiên vẫn nhỏ như vậy, Kiều Phong lại vốn là người cần được người khác chăm sóc.

Cô mím cười gật dầu:

"Vâng, chúng mình đi bệnh viện đi".

Hai người cũng rời khỏi showroom 4S, lái xe đi về phía Bệnh viện Kiều Thị.

Bác sĩ từng phụ trách của Bạch Tinh Nhiên tiến hành kiểm tra sức khỏe của cô kỹ càng một lượt, sau khi có kết quả, bác sĩ phụ trách bắt đầu nghiên cứu các chí số trong báo cáo, còn Bạch Tinh Nhiên và Kiều Phong ngồi đôi diện ông ta thì bat giác trở nên lo lắng.

Kiều Phong sợ Bạch Tinh Nhiên sau khi tai nạn đế lại di chứng, sợ mất cô.

Bạch Tinh Nhiên cũng sợ cô bị di chứng, sợ mình có bị sao thì không có ai giúp cô chăm sóc Tiếu Vãn Nhiên và Kiều Phong.

May mà sau khi bác sĩ phụ trách kiếm tra xong mím cười thở phào: "Nhị thiếu gia cứ yên tâm, sức khỏe của thiếu phu nhân không có gì bất thường cả".

Hai người nghe xong cũng thở phào nhìn nhau mím cười.

Sức khỏe không sao là tốt rồi.

Kiều Phong lại hỏi: "Vậy sao cô ấy lại đột nhiên đau đầu thế?

Hơn nữa còn đau như búa bổ”.

Bác sĩ phụ trách nhìn Bạch Tinh Nhiên, nghĩ một lúc mới nói:
1628340984406.png

Cô biết Kiều Phong làm như vậy là vì muốn tốt cho cô, cho nên kế cả cô có tò mò về quá khứ như thế nào đi nữa cũng không muốn hỏi nhiều, chẳng phải cũng không cần thiết để hỏi sao?

Sau khi Bạch Tinh Nhiên đi khỏi, Kiều Phong nói với bác sĩ phụ trách: "Hôm nay chúng tôi đến showroom 4S xem xe, khi cô ấy nhìn thấy mẫu xe

mà trước đây cô ấy bị tai nạn lập tức đau đầu loạng choạng tại chỗ, đây rốt cuộc là sao vậy?".

Bác sĩ phụ trách nghĩ một lúc mím cười nói:

"Chuyện này rất bình thường, thiếu phu nhân tuy đã mất trí nhớ, nhưng cơn ác mộng quá khứ vẫn còn ấn náu trong tiềm thức, hôm nay cô ấy nhìn thấy mẫu xe đó đúng lúc kích thích vào ký ức tiềm ấn trong đầu của cô ấy, cho nên mới bị đau dầu".

"Vậy sau này cô ấy còn bị đau đầu như vậy nữa không?".

"Có lẽ sẽ có đấy", bác sĩ ngập ngừng một lúc, cười nhẹ: "Nhưng nhị thiếu gia đừng quá lo lắng, đây biết đâu lại là chuyện tốt, chứng tỏ thiếu phu nhân có khả năng khôi phục lại trí nhớ đấy".

Bàn tay cầm cốc giấy của Kiều Phong đột nhiên siết chặt, nước trong cốc trào ra...

Bác sĩ vẫn tươi cười nói: "Đế thiếu phu nhân có thể khôi phục lại trí nhớ, cách tốt nhất là thường xuyên đưa cô ấy đến những nơi cô ấy quen thuộc, gặp những người quen, đế cô ấy đi làm những chuyện trước đây cô ấy thích làm.

Thời gian lâu dần trí nhớ của cô ấy sẽ từ từ hồi phục".

Bác sĩ phụ trách nói xong, thấy Kiều Phong ngây người ngồi đó, thế là e dè gọi một tiếng: "Nhị thiếu gia, cậu sao vậy?".

Kiều Phong không trả lời câu hỏi của ông ta, mà lên tiếng hỏi:

"Vậy theo kinh nghiệm của bác sĩ, cô ấy có bao nhiêu phần trăm cơ hội sẽ khôi phục được trí nhớ?".

"Chuyện này....”, bác sĩ phụ trách lắc đầu:

"Chuyện này giờ chưa nói được, chủ yếu dựa vào người thân bạn bè như các cậu dẫn dắt cho cô ấy, phối hợp với cô ấy, nếu hiệu quả dẫn dắt tốt thì cơ hội khôi phục sẽ cao".

Bác sĩ nói tiếp: "Nhị thiếu gia, hay là tôi kê cho thiếu phu nhân thuốc hỗ trợ khôi phục trí nhớ, như vậy hiệu quả biết đâu sẽ càng tốt hơn".

"Không, không cần đâu", Kiều Phong không cần nghĩ mà từ chối luôn, cảm giác được mình đang mất cân bằng, anh ấy liền nói thêm một câu: "Đã là thuốc thì vẫn sẽ có hại, hai năm nay cô ấy đã tiêm và uống quá nhiều thuốc rồi, tôi không muốn để cô ấy tiếp tục uống thuốc nữa".

"ừ, được", bác sĩ phụ trách gật đầu:

"Vậy tôi không kê nữa".
1628340994482.png

Cô như vậy, quá khứ như vậy, vì sao phải để cô nhớ lại chứ?

Người đàn ông như vậy, gia đình như vậy, vì sao phải đế cô nhớ lại làm

Bộ dạng vui vẻ của cô mới là đẹp nhất.

Cho nên, cho dù là muốn tốt cho cô, anh ấy cũng không thế đế cô nhớ lại quá khứ được, không thế đế cô quay lại cái ngôi nhà đầy nguy hiếm kia được.

Anh hít nhẹ một hơi, đấy xe lăn về phía cô.

Bạch Tinh Nhiên thấy anh đi tới, khuôn mặt lập tức nở nụ cười, đi đến ngồi xuống trước mặt anh, hai tay đặt lên đầu gối anh hỏi:

"Sao rồi? Bác sĩ nói thế nào vậy?".

Kiều Phong đặt tay lên mu bàn tay cô rồi nắm lại: "Vừa rồi chẳng phải em cũng nghe thấy bác sĩ nói rồi sao, chí số sức khỏe dều bình

thường".

"Thật không?".

"Đương nhiên là thật rồi", Kiều Phong nghĩ một lúc, nhìn cô nói: "Sau đó anh hỏi bác sĩ về cách khôi phục trí nhớ cho em, bác sĩ đã chí cho anh vài cách rồi".

"Bác sĩ nói có hi vọng không?", Bạch Tinh Nhiên hỏi.

Kiều Phong lắc dầu.

Trong lòng Bạch Tinh Nhiên hơi thất vọng, nhưng cô không đế lộ sự thất vọng ra ngoài mặt.

Dù sao là ký ức của cô, cho dù có không tốt cũng vẫn tốt hơn là trắng xóa như bây giờ, nếu có thể tìm lại trí nhớ thì đương nhiên vẫn là tốt nhất.
Chương 479: Bức tranh (3)

Không muốn để cho Kiều Phong biết sự thất vọng của mình, ngược lại cô còn an ủi anh ấy: "Không sao, không nhớ lại được thì thôi".

"Lâm, có phải em rất muốn nhớ lại ký ức trước đây?", Kiều Phong nhìn chằm chằm vào cô hỏi.

Bạch Tinh Nhiên lắc đầu: "Cũng không phải là rất muốn, chỉ là thỉnh thoảng rất muốn biết trước đây mình rốt cuộc là người như thế nào, sống một cuộc sống như thế nào thôi", cô mím cười: "Ví dụ như... chúng ta quen nhau như thế nào, kết hôn ra sao, và mang thai Tiếu Vãn Nhiên rồi sinh nó ra như thế nào".

"Chẳng phải anh đã nói với em rồi sao, chúng ta học cùng đại học với nhau, sau đó anh yêu thầm em, rồi theo đuổi được em, sau khi cưới thì thụ tinh nhân tạo và có được Tiếu Vãn Nhiên, khi em sinh Tiếu Vãn Nhiên rất thuận lợi, một lúc đã sinh được luôn".

Bạch Tinh Nhiên gật đầu, quá trình này cô đã nghe Kiều Phong kể rồi, chí là quá trình đẹp đẽ như vậy cô hi vọng có thế giữ lại trong ký ức của cô thôi!

Khi trợ lý Nhan gõ cửa rồi đi vào phòng làm việc của Nam Cung Thiên Ân, trên bàn làm việc của Nam Cung Thiên Ân đặt bức tranh chân dung đó, trên tay anh còn cầm bức ảnh hơi ngả vàng.

Trợ lý Nhan nhìn lên bức tranh trên bàn nói: "Thiên Ân thiếu gia, tôi đã điều tra rồi, trong Trường mầm non Yêu Trẻ đúng là có một đứa bé như vậy, tên là Kiều Vãn Nhiên, năm nay ba tuổi".

"Cô gặp đứa bé đấy chưa?".

"Gặp rồi, giống hệt trong tranh, trông xinh xắn đáng yêu lắm", nói đến cô bé này, khóe miệng trợ lý Nhan bất giác nở một nụ cười.

Hôm nay cô ấy chí là nhìn qua cửa sổ, đã bị thu hút bởi vẻ đáng yêu của Tiếu Vãn Nhiên.

"Giống cô ấy không?", Nam Cung Thiên Ân giơ tấm ảnh hơi ngả màu vang trong tay lên.

Trợ lý Nhan nhìn tấm ảnh trong

tay anh gật đầu: "Rất giống".

Rất giống sao? Nam Cung Thiên Ân cầm tấm ảnh lên trầm tư suy nghĩ.

Trợ lý Nhan im lặng một lúc, nhìn anh dè dặt hỏi: "Thiên Ân thiếu gia, vì sao anh lại quan tâm cô bé đó như vậy? Có phải là... đang nghi ngờ cô bé có liên quan đến thiếu phu nhân không?".

Nam Cung Thiên Ân ngước mắt nhìn cô ấy hỏi: "Cô cảm thấy không thế sao?".

"Là thế này Thiên Ân thiếu gia, tuy trường mầm non không muốn tiết lộ tình hình bố mẹ của Kiều Vãn Nhiên, nhưng cô giáo ở đó thực sự đã nói với tôi Kiều Vãn Nhiên có bố mẹ ruột, hơn nữa còn sống cùng cô bé từ nhỏ tới giờ, dạo gần đây mới từ nước ngoài trở về", trong lòng Nam Cung Thiên Ân đang nghĩ gì cô ấy đều hiểu, cho nên ngoài thăm dò tình hình của Kiều Vãn Nhiên ra còn tiện thế tìm hiếu cả bố mẹ cô bé nữa.

Chí là trường mầm non quy định không được tiết lộ nhiều về hoàn cảnh gia đình các bé, đến cả tin tức bố mẹ Kiều Vãn Nhiên vẫn còn đang sống cô cũng khó khăn lắm mới dò hỏi được.

Cô nói thẳng luôn: "Nếu anh nghi ngờ cô bé là do thiếu phu nhân sinh ra, thì cũng khó nói lắm".

"Ba năm trước Chu Chu cũng ở nước ngoài, nếu sinh con xong một thời gian rồi về nước thì thời gian rất trùng khớp", Nam Cung Thiên Ân nói.

Nghĩ như vậy cũng đúng, đều là nước ngoài, cô bé này cũng từ nước ngoài về.

Trợ lý Nhan không nói gì nữa.

Nam Cung Thiên Ân cất bức tranh và tấm ảnh lại, trợ lý Nhan lập tức đón lấy bức tranh đặt lên giá sách, sau đó quay người nhìn anh nói: "Thiên Ân thiếu gia, hay là anh đi điều tra xem ngày trước thiếu phu nhân ở nước ngoài sống thế nào, rồi điều tra xem cô ấy có sinh con cho người đàn ông khác không?".

Nam Cung Thiên Ân trầm ngâm một lúc mới gật đầu 'ừ1 một tiếng.

Buổi tối, Nam Cung Thiên Ân tăng ca xong mới về nhà, Chu Chu nghe thấy tiếng động lập tức đi ra khỏi

phòng ngủ, mỉm cười hỏi: "Thiên Ân, anh về rồi à".

Nam Cung Thiên Ân gật dầu, nhìn cô ta hỏi một câu: "Sao muộn rồi còn chưa ngủ thế?".

Cô ta mặc chiếc váy ngủ gợi cảm bằng lụa, bộ ngực căng tròn lấp ló sau lớp váy, đôi chân thon dài lộ ra.

Kiểu ăn mặc quyến rũ như vậy vô cùng hấp dẫn đàn ông, nhưng Nam Cung Thiên Ân lại không có tâm trạng thưởng thức vẻ đẹp của cô ta, vì trong dầu anh lúc này toàn là hình ảnh về cô bé kia.

"Em đợi anh về mà, anh đói không, em đem ít đò ăn lên cho anh", Chu Chu dịu dàng nói.

"Không cần đâu, anh không đói",

Nam Cung Thiên Ân dặn dò: "Em ngủ sớm đi, anh vào trong tắm đã".

"Vậy anh cũng nghỉ sớm đi nhé", Chu Chu nói với vẻ hơi thất vọng.

Tuy Nam Cung Thiên Ân đối xử với cô ta cũng khá tốt, thái độ cũng khá nhẹ nhàng, nhưng cô ta vẫn cảm nhận được sự chống đối phía sau vẻ dịu dàng kia.

Cưới nhau hơn hai năm, anh luôn đối xử với cô ta tôn trọng một cách khách sáo, chứ không hề giống như vợ chồng thật sự.

Mà vẻ dịu dàng và tôn trọng này chắc cũng chỉ vì ơn cứu mạng lúc nhỏ của cô ta thôi!

Nam Cung Thiên Ân đấy cửa chuẩn bị bước vào phòng, đột nhiên dừng bước lại, quay đầu nói với cô một câu: "Chu Chu, em vào đi, chúng ta nói chuyện một lúc".

Nghe thấy anh mời mình vào trong phòng ngủ của anh, trong lòng Chu Chu lập tức lóe lên sự vui mừng, cô ta cố kìm nén không để bản thân thế hiện quá đỗi vui mừng, chí nhẹ nhàng gật đầu nói: "Vâng".

Nam Cung Thiên Ân đấy cửa bước vào phòng trước.

Hai người vừa mới ngồi xuống sofa, bên ngoài vọng lên tiếng gõ cửa, là chị Hà mang thuốc lên cho anh.

Chu Chu nhìn bát thuốc trên bàn, nói với vẻ thương xót: "Thiên Ân, chỗ thuốc này chắc đắng lắm nhỉ?".

"Cũng bình thường, anh quen rồi", Nam Cung Thiên Ân bưng bát thuốc lên uống một hơi hết, sau đó đặt lại bát xuống bàn.

Trước đây khi có Bạch Tinh Nhiên ở bên cạnh dỗ dành anh uống thuốc, anh toàn đùn đấy tìm cớ làm khó cô, cứ phải chọc cho cô uống một ngụm mới cam tâm.

Bây giờ Bạch Tinh Nhiên không còn nữa, anh lại uống thuốc rất đúng giờ, cũng không đùn đấy từ chối nữa.

Mỗi khi uống thuốc anh đều như thể nhìn thấy được Bạch Tinh Nhiên đứng trước mặt anh vậy, nhìn anh, giám sát anh không cho anh chậm trê một phút một giây.

"Thiên Ân, anh muốn nói với em chuyện gì vậy?", Chu Chu nhìn chằm chằm anh hỏi.

Nam Cung Thiên Ân hít nhẹ một hơi nói: "Anh muốn tìm hiếu cuộc sống ở nước ngoài của em trước đây".

Cuộc sống ở nước ngoài trước đây sao? chu chu sững sờ, trong lòng lập tức dấy lên một vẻ lo lắng.

Hơn hai năm qua anh dều không tìm cô ta tâm sự, không tìm cô ta nói về những quá khứ, vì sao tối nay đột nhiên muốn nói với cô ta về thời gian ở nước ngoài? Lẽ nào anh phát hiện ra điều gì sao? Đừng có vậy chứ!

"ở nước ngoài á?", cô ta giả vờ thắc mắc nói: "Vì sao đột nhiên anh lại hỏi chuyện ngày xưa vậy? Có chuyện gì thế?".

"Không có gì, chỉ là muốn tìm hiểu chút thôi", Nam Cung Thiên Ân mỉm cười với cô ta.

"Trước đây chẳng phải em đã từng nói với anh rồi sao? Chính là mẹ em bắt em sang nước ngoài, sang đến nơi liền giấu hộ chiếu của em, sau đó....”

"Chu Chu, những chuyện trong cuộc sống anh đã biết rồi, nhưng....”

Nam Cung Thiên Ân lại cười nhẹ: "Hình như em chưa bao giờ kế cho anh chuyện tình cảm của em, ở nước ngoài nhiều năm như vậy, em đâu thế không yêu ai đúng không?".

Chu Chu bị anh hỏi khiến tim cô ta giật thót, Nam Cung Thiên Ân lại đột nhiên hỏi như vậy chắc chắn là có nguyên nhân!

Cô ta vội vàng lắc đầu: "Không, em đã không thích người nước ngoài từ nhỏ, mà ở nước ngoài cũng không quen người Hoa nhiều, chủ yếu nhất là....”

cô ta đột nhiên mím cười: "Chắc anh cũng biết, trong lòng em chưa bao giờ quên anh dù chí một phút, mà như vậy thì em làm sao yêu được người khác chứ?".

Nam Cung Thiên Ân im lặng.

Thực ra anh không nên hỏi thẳng mặt như vậy, cho dù hỏi Chu Chu cũng chưa chắc đã nói thật với anh.

"Sao thế? Thiên Ân, vì sao đột nhiên lại hỏi em chuyện này?", Chu Chu e dè hỏi.

Nam Cung Thiên Ân lắc đầu:

"Không có gì, chí là vừa nãy về nhà

đột nhiên nhớ đến vấn đề này, thấy anh chưa bao giờ hỏi về chuyện tình cảm của em thôi".
Chương 480: Bức tranh (4)

Chu Chu biết đây không phải lí do chính, nhưng nếu Nam Cung Thiên Ân đã nói

vậy, cô ta cũng không hỏi tiếp nữa. Hơn nữa cơ hội tốt như vậy, cô ta không thể bỏ

lỡ, thế là mặt cô ta trở nên rạng rỡ, mỉm cười nói: “Nhưng giờ tốt rồi, cuối cùng

cũng quay về, cuối cùng cũng gả cho anh theo mong ước”.

“Thiên Ân”, cô ta đột nhiên đi vòng tới chỗ ngồi của anh rồi ngồi xuống, khoác

cánh tay anh dịu dàng nói: “Em biết giờ anh vẫn nhớ Bạch Tinh Nhiên, anh yên

tâm, em sẽ từ từ chờ anh như bây giờ vậy, cho dù bao nhiêu năm đi nữa, em chờ

đến khi nào anh quên cô ấy đi thì thôi”.

“Anh đã nói rồi, sau này đừng có nhắc đến Tinh Nhiên trước mặt anh”, Nam Cung

Thiên Ân nói, giọng nói của anh bình thản, không lộ ra một tức giận hay bực mình

nào.

Chu Chu im lặng một lúc, rồi can đảm gật đầu: “Vâng, anh không muốn nghe thì

em không nhắc đến nữa, nhưng em có thể xin anh một chuyện không?

*Chuyện gì?”.

Chu Chu nhìn anh, trong ánh mắt lộ vẻ oán trách: “Em có thể xin anh hãy coi em

như một người vợ thực sự của anh không? Chứ không phải là hữu danh vô thực, khi

ở bên nhau cũng đừng lạnh nhạt như vậy, hãy giống như năm xưa ấy, ngày nào

chúng ta cũng vui vẻ bên nhau”.

Nam Cung Thiên Ân nhìn cô ta, hít nhẹ một hơi nói: “Chắc em đã quên giao hẹn

trước đây của chúng ta sao?”,

“Em chưa quên, em chỉ là…, nước mắt Chu Chu rơi xuống: “Em chỉ là không muốn

sống một cuộc sống như vậy nữa, một mình em cô đơn lắm”.

Hai năm trước khi lão phu nhân ép Nam Cung Thiên Ân cưới cô ta, Nam Cung

Thiên Ân từng nói rõ với cô ta rằng, người anh yêu là Bạch Tinh Nhiên, có lẽ cả đời

này chỉ yêu mình cô. Thậm chí còn nói với cô ta, kể cả cưới cô ta nhưng cả đời này

cũng sẽ không thể thay đổi được sự thật anh đã không còn yêu cô ta nữa, anh nói

Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Dịch giả: Quang vũ

anh có thể cưới cô ta, cho cô ta tiền bạc địa vị, nhưng sẽ không cho cô ta tình yêu!

Cô ta lúc đó nghĩ chỉ cần gả cho anh là được, chứ không hề quan tâm có yêu hay

không.

Nhưng cưới xong mới nhận ra, thì ra cảm giác chỉ có một mình lại lạc lõng như

vậy, những ngày tháng không được yêu lại cô đơn đến thế. Cô ta cũng là phụ nữ,

một người có cảm xúc và ham muốn như những người phụ nữ bình thường khác,

làm sao có thể chịu được những ngày tháng có chồng mà như không chồng vậy

chứ?

Vì sao lại trở nên như vậy? Cho dù trong lòng anh yêu người khác, cho dù anh đã

không yêu cô ta nữa, nhưng chẳng phải anh đã cưới cô ta rồi sao? Vì sao hai người

cưới nhau rồi còn đối xử lạnh lùng như người ngoài vậy?

Thực ra trong lòng cô ta hiểu rõ, Nam Cung Thiên Ân vẫn cảnh cánh trong lòng vì

cái chết của Bạch Tinh Nhiên, vẫn cho rằng cái chết của Bạch Tinh Nhiên có liên

quan đến cô ta, cho nên mới đối xử lạnh nhạt với cô ta như vậy.

Trong lòng anh đã nghĩ vậy rồi, cô ta muốn thay đổi cũng khó.

Sau khi đi ra khỏi công ty của khách hàng, Nam Cung Thiên Ân lái xe một mình

trên đường về.

Lúc này anh cũng không có việc gì cần làm nữa cũng không cần phải về công ty.

Nếu đổi lại là trước đây khi ở bên Bạch Tinh Nhiên, anh không cần nghĩ cũng lái xe

tháng về nhà tổ luôn. Nhưng hôm nay, anh không hề có chút ý định muốn về nhà.

Ngôi nhà đó sớm đã nguội lạnh trong lòng anh rồi, từ lâu đã trở thành một cái nhà

trống rỗng.

Anh bây giờ giống như thần bảo vệ của căn nhà đó vậy, chỉ đơn giản là bảo vệ thôi.

Anh dừng xe trước ngã ba, nhìn vào đồng hồ thấy đúng giờ tan học, anh xoay vô

lăng, lái xe về phía Trường mầm non Yêu Trẻ.

Trong Trường mầm non Yêu Trẻ, Bạch Tinh Nhiên dắt tay Tiểu Vãn Nhiên đi ra

phía cổng trường.

Tiểu Văn Nhiên vừa chào tạm biệt các bạn vừa kể cho Bạch Tinh Nhiên nghe những

chuyện vui trong lớp hôm nay, Bạch Tinh Nhiên mỉm cười gật đâu.

Đi ra khỏi trường mầm non, Bạch Tinh Nhiên bị một bà mẹ gọi lại, cô thắc mắc

quay người lại, bà mẹ đó mỉm cười đi tới: “Cô Kiều ạ, là thế này, Điềm Điểm nhà tôi

rất thích bức tranh chân dung mà cô vẽ cho con gái cô ấy, suốt ngày đòi tôi vẽ cho

con bé một bức, nhưng tôi đâu có biết vẽ, cho nên tôi muốn nhờ cô về cho tôi một

bức, tôi sẽ trả tiền cho CÔ”.

Bạch Tinh Nhiên cúi đầu nhìn cô bé đang chơi đùa với Tiểu Văn Nhiên bên cạnh

mình, cô nhớ là cô bé này chơi khá thân với Tiểu Vẫn Nhiên, thể là cười nói:”Được

chứ.”

“Thật không?”, bà mẹ kia vui mừng nói: “Vậy một bức tranh bao nhiêu tiền, cô

cho tôi con số, giờ tôi chuyển tiền cho cô luôn”.

“Không cần đâu, coi như tôi tặng cho bé nhà cô

“Vậy thì ngại quá”.

“Không có gì, chỉ là bức tranh thôi mà”.

“Vậy tôi phải chuẩn bị gì không, tôi cần mua giấy và cọ vẽ ở đâu? Với cả. “.

Khi Bạch Tinh Nhiên đang nói chuyện với bà mẹ kia, hai cô bé trêu đùa đuổi nhau

mỗi lúc một xa, thế mà chạy đến tận bên lề đường luôn.

Nam Cung Thiên Ân lần đầu tiên đến Trường mầm non Yêu Trẻ, nên không quen

với đường ở đây lầm, để tìm chỗ đỗ xe anh đã đi lòng vòng một lúc lâu.

Tuy anh đi rất chậm, nhưng khi một bé gái đột nhiên lao ra đường vẫn khiến anh

giật mình, hoảng loạn đạp phanh lại.

“Ui da…!”, cô bé bị xe anh quật một cái, ngồi bệt xuống đất.

Nam Cung Thiên Ân hốt hoảng, nhìn lên khuôn mặt cô bé, trùng hợp quá, chính là

cô bé anh đang muốn gặp.

Anh nhanh chóng định thần lại, sau đó đẩy cửa xe, đi nhanh tới chỗ Tiểu Vãn

Nhiên rồi ngồi xuống trước mặt cô bé, vừa đỡ cô bé dậy vừa nhìn cô bé quan tâm

hỏi: “Chú xin lỗi, cháu có sao không?”.

Tiểu Vãn Nhiên vừa phủi vảy vừa nói: “Cháu không sao ạ, không đau gì cả”.

Cô bé cúi đầu xuống phủi váy của mình, mái tóc tết hai bên, làn da trắng nõn,

khuôn mặt đáng yêu, quả nhiên giống hệt trong bức tranh của cô bé vậy, quả nhiên

rất giống với Chu Chu hồi nhỏ!

Hai khuôn mặt giống nhau như vậy, sao có thể không có mối quan hệ gì được? Làm

sao có thể

“Chú ơi, cháu không trách chú đâu, nhưng lần sau chú lái xe cẩn thận được

không?”, sau khi phải sạch bụi trên váy, Tiểu Vãn Nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh

nghiêm túc nói.

“Ừ”, Nam Cung Thiên Ân bất giác trả lời một tiếng.

“Văn Nhiên” phía sau vọng đến tiếng gọi của Bạch Tinh Nhiên.

Tiểu Văn Nhiên vội vàng nghiêng người ghé vào tại Nam Cung Thiên Ân nói nhỏ:

“Còn nữa, không được nói với mẹ cháu là cháu bị xe đâm, mẹ cháu không thích

cháu nghịch ngợm, nếu biết chắc chắn sẽ đánh vào mông cháu”.

Cô bé vừa nói dứt, Bạch Tinh Nhiên liền đi nhanh đến, cô kéo Tiểu Văn Nhiên ra

khỏi tay Nam Cung Thiên Ân, hổn hển nói: “Sao con lại chạy ra giữa đường hả?

Không muốn sống nữa sao?”.

Miệng Tiểu Vãn Nhiên trề ra, chột dạ co người lại.

Bạch Tinh Nhiên nghiêng người nhìn cô bé vội vàng nói: “Có bị thương ở đâu

không con? Có đau không?”.

Vừa nãy khi nghe thấy Điềm Điềm nói Tiểu Văn Nhiên bị xe đâm, cô sợ tái mặt, vội

vàng không nói chuyện với mẹ Điềm Điềm nữa rồi nhìn ngó khắp nơi, sau đó chạy

ra đây.

“Mẹ, con chỉ bị xe của chủ này chạm nhẹ thôi, không bị sao cả”, Tiểu Văn Nhiên an

ủi nói.

Bạch Tinh Nhiên quan sát lại Tiểu Văn Nhiên một lần nữa, cho đến khi thấy Tiểu

Vân Nhiên không bị sao thật, cô mới thở phào, đổi sang xin lỗi Nam Cung Thiên

Ân: “Anh này… tôi xin lỗi nhé, trẻ con hiếu động quá.”

Cô cúi đầu, chờ đối phương trả lời, nhưng chờ mãi vẫn không thấy động tĩnh gì.

Cô bất giác nghĩ, lẽ nào đối phương giận rồi sao?

Cô thắc mắc ngẩng đầu lên, thì phát hiện đối phương đang dùng ánh mắt ngạc

nhiên xen lẫn thăm dò nhìn chăm chăm vào cô không chớp mắt. Cũng không biết

do ánh mắt của anh quá sắc, hay là khuôn mặt anh quá đẹp trai, Bạch Tinh Nhiên

lại có chút ngơ ngẩn.

Cảm giác này kỳ lạ quá, cô không phải là chưa từng gặp đàn ông đẹp trai, nhưng

đây là lần đầu tiên cô bị mất hồn bởi một người đàn ông, như thể người đàn ông

trước mặt cô đây có ma lực đặc biệt gì vậy!

Nhưng cô cũng nhanh chóng hoàn hồn trở lại, cô bị nhìn chằm chấm đến phát ngại

liền cười nói: “Anh ơi, tôi thấy xe của anh cũng không bị hỏng hóc gì, vậy tôi đi

đây”.

Cô nói xong liền nhìn Nam Cung Thiên Ân gật đầu một cái, kéo tay Tiểu Văn Nhiên

định rời khỏi.

Cô không dám đứng lại lâu, cũng không dám nghĩ nhiều, như thể đang cố tình né

tránh cảm xúc kỳ lạ này vậy!

“Chờ đã,” Nam Cung Thiên Ân đang mất hồn cũng đột nhiên lên tiếng gọi cô lại

***
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom