Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 501-505
Sau khi rời khỏi nhà Bạch Tinh Nhiên, Nam Cung Thiên Ân không về thẳng nhà, mà lái xe đến quán bar Dạ Sắc.
Kiều Tư Hằng vốn đang chuấn bị đi về, nhận được điện thoại của Nam Cung Thiên Ân chí đành quay trở lại phòng riêng, anh ta quan sát Nam Cung Thiên Ân đang bước vào cười hỏi: “Lúc sớm gọi điện thoại bảo cậu đến thì cậu nói có hẹn ăn cơm, bây giờ tôi chuấn bị vê nhà rồi thì cậu lại xuất hiện, đây là rắp tâm không cho tôi đi ngủ đúng không?”.
“Tôi thấy sắc mặt cậu chưa có gì thay đổi cả, chắc chắn là vẫn chưa uống hết mình rồi”, Nam Cung Thiên Ân cầm chai rượu lên rót cho anh ta một ly: “Tôi biết trong lòng cậu buồn, cạn ly nào”.
“Trong lòng tôi buồn? Đáng nhẽ phải là trong lòng cậu buồn chứ?”, Kiều Tư Hằng cau mày nhìn anh.
“Vợ cứ đi mây về gió, không buồn nhìn cậu lấy một cái, cảm giác này chắc khó chịu lắm nhỉ?”,
Nam Cung Thiên Ân cầm ly rượu lên, cười khổ: “Nếu là tôi, vợ cứ đi đi lại lại trước mặt, mà mình lại không ôm không chạm được, thì tôi chắc chắn sẽ không chịu được”.
Kiều Tư Hằng hớp một ngụm rượu vang, nhìn anh: “Nếu như đổi lại là cậu, cậu sẽ làm thế nào?”.
“Giành lại cô ấy”.
“Nếu như cô ấy không muốn quay lại thì sao?”.
“Giành đến khi nào cô ấy muốn thì thôi”.
Kiều Tư Hằng lắc dầu: “Tô Tích không giống Bạch Tinh Nhiên, cô ấy không dính chiêu của tôi đâu”.
“Dù sao cậu cũng chí có mỗi chiêu đó”, Nam Cung Thiên Ân nhìn anh ta mía mai: “Bảo cậu quỳ xuống cầu xin cô ấy, cậu chắc chẳng bao giờ làm được đúng không?”.
“Cầu xin cô ấy?”, Kiều Tư Hằng bật cười lắc dầu: “Cả đời cũng đừng mong”.
“Thế mới nói, thời gian cứ thế qua đi, mối quan hệ giữa cậu và cô ấy sẽ càng xa cách.”
Nam Cung Thiên Ân cười khổ:”Đừng giống tôi, đợi đến khi mất đi rồi mới biết quý trọng, tới lúc đó có hối hận cũng muộn rồi.”
“Xem ra cậu vẫn chưa thể quên được Bạch TInh Nhiên,” giọng của Kiều Tư Hằng cũng nghiêm túc hơn nói:”Thiên Ân thiếu gia, Bạch Tinh Nhiên đã mất rồi, sẽ không bao giờ quay lại nữa, quên cô ấy đi. Đừng quên vị Chu tiểu thư đang ở bên cạnh cậu bây giờ, cũng là người đã từng khiến cậu đau đơn không buông được.”
Nam Cung Thiên ÂN nhìn anh ta, người hôm nay khuyên anh buông bỏ quá khứ quả không ít.
Nam CUng Thiên Ân ở Sơn trang Quan Tỉnh uống chưa say, nhưng đến quán bar thì lại say.
Tiếu Lâm đưa anh về nhà tổ, lúc dìu lên phòng ngủ tầng hai, đúng lúc Chu Chu vừa đi ra khỏi phòng ngủ của mình.
“Thiên Ân, sao anh lại uống nhiều vậy?” Chu Chu vội vàng đỡ Nam Cung Thiên Ân không quên trách Tiếu Lam một câu: RÕ rang cậu biết đại thiếu gia không thế uống sao còn đế anh ấy uống nhiều thế?”.
“Xin lỗi, thiếu phu nhân, lúc tôi đến quán bar thì đại thiếu gia đã say rôi , Tiếu Lâm vé mặt vô tội đáp.
“Được rồi, cậu về phòng nghỉ đi”, mặc dù ngoài miệng trách thế, nhưng trong lòng thì lại rất phấn khởi.
Nam Cung Thiên Ân say rồi, hơn nữa còn say khướt thế này, cơ hội cô ta chờ đợi suốt hai năm cuối cùng cũng đến.
“Thiên Ân, cấn thận chút”, Chu Chu cấn thận dìu anh đi vào trong phòng ngủ.
Nam Cung Thiên Ân lảo đảo, một tay tì chặt vào tường, anh mở to hai mắt, đôi mắt lờ đờ nhìn cô ta hỏi:
“Sao em vẫn chưa ngủ?”.
“Anh chưa về em không ngủ được”, Chu Chu nhìn anh nói.
Anh không về em không ngủ được… câu này vừa nghe thấy từ miệng một người đàn ông, anh ta chờ vợ của mình, bọn họ thì hạnh phúc mỹ mãn, mà anh thì vẫn không biết tự lượng sức mà muốn tiếp cận cô, có ý muốn phá hoại hạnh phúc của cô.
Anh đột nhiên nhớ đến những lời Bạch Tinh Nhiên và Kiều Tư Hằng nói với anh hôm nay, bọn họ đều nói người chết rồi không thế sống lại, Tinh Nhiên sẽ không bao giờ quay lại nữa, bảo anh nghiêm túc nhìn nhận người trước mắt.
“Thiên Ân, anh vẫn ổn chứ?”, Chu Chu quan tâm hỏi: “Anh ra giường nằm đã được không? Em đi rót cho anh cốc nước”.
Nam Cung Thiên Ân nhìn cô ta chằm chằm, sau đó ôm cô ta vào lòng, cúi xuống hôn vào môi cô ta.
Chu Chu bị anh làm cho giật mình, mùi hương của anh và mùi rượu Whiskey bỗng dâng lên, điên cuồng quấn quanh đôi môi cô ta.
Bởi vì chưa thấy anh điên cuồng như vậy bao giờ, chu chu bất ngờ đến ngây người, có điều cô ta phản ứng lại rất nhanh, hai tay ôm lấy cơ thế lảo đảo sắp ngã của anh, nhiệt tình đáp trả nụ hôn của anh.
Nam Cung Thiên Ân hôn cô ta, trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân, phải quên đi quá khứ, làm lại từ đầu, nếu như anh không vượt qua được bước này, thì cả cuộc đời anh sẽ mãi đắm chìm, không thoát ra được khỏi nỗi ám ảnh đó.
Chu Chu bị anh hôn đến mức bối rối, cơ thế lùi về sau bị anh đè xuống giường.
Thứ cô ta chờ đợi, điều cô ta muốn… cuối cùng cũng đến rồi.
Mong muốn cuối cùng của cô ta kiếp này, cuối cùng đã thành hiện thực!
Hơi thở của anh mê người như vậy, ngọt ngào như vậy, ngọt đến mức… cô ta chịu không nổi.
Mùi vị ngọt ngào này có mùi tanh, là mùi máu sao?
Máu… Chu Chu sững người, trong chớp mắt bừng tính khỏi dục vọng, cô ta đưa tay sờ lên khóe miệng mình, vậy mà lại là máu thật…!
“A!”, cô ta kêu lên rồi đấy Nam Cung Thiên Ân ra khỏi người mình, ngồi dậy khỏi giường, cô ta theo bản năng muốn quay người bỏ chạy, Nam Cung Thiên Ân lại kéo cánh tay cô ta vào trong lòng mình, ôm lấy cô ta vừa hôn vừa cắn, miệng thì thầm nói: “Tinh Nhiên, đừng đi, đừng đi…”.
“Thiên Ân, anh làm sao thế? Anh mau buông em ra…”, Chu Chu bị dọa cho hết hồn, vừa giãy giụa vừa gào lên: “Em không phải là Tinh Nhiên, anh mau thả em ra…”.
Nam Cung Thiên Ân lại cứ như không nghe thấy lời khấn cầu của cô ta, sống chết ôm lấy cô ta, đôi môi không ngừng hôn lên cổ cô ta, miệng thì vẫn cứ gọi tên Bạch Tinh Nhiên.
Bởi vì nỗi đau mà thể lực không thế chịu đựng nổi, anh không kiếm soát được sức lực của mình, cắn vào CỔ của Chu Chu, cơn đau ập đến, khiến cho cô ta kêu lên thất thanh: “Cứu…! Cứu với…!”.
Cô ta bắt đầu dùng nắm đấm đánh vào cánh tay anh, lớn tiếng gào khóc: “Thiên Ân, anh mau thả em ra… em thật sự không phải Tinh Nhiên… Tinh Nhiên cô ấy đã chết lâu rồi!”.
Cơ thể Nam Cung Thiên Ân bỗng nhiên cứng đờ. Sau đó rống lên với cô ta: “Nói dối! Tinh Nhiên cô ấy vẫn chưa chết…!”.
“Cô ấy chết rồi, hai năm trước đã rơi xuống biến chết rồi…!”, Chu Chu gào lên trong tuyệt vọng, thậm chí đến lúc này, lúc anh đau khổ và buồn bã nhất, trong lòng anh vẫn nhớ đến Bạch Tinh Nhiên.
Anh cắn vào vai cô ta, làm tổn thương cơ thế của cô ta, mà trong lòng lại nghĩ đến người phụ nữ khác, tại sao lại như vậy? Tại sao lại tàn nhẫn với cô ta như vậy?
Nỗi sợ hãi và đau thương trong lòng vây lấy cô ta, cộng thêm với cơn đau trên vai, đời này cô ta chưa đau khổ đến thế bao giờ, cô ta cảm giác mình sẽ chết trong sự giày vò của anh.
Cô ta buồn, nhưng Nam Cung Thiên Ân còn buồn hơn, anh cố kìm nén nỗi đau trong lòng, lật người đấy cô ta xuống giường, đôi tay vừa ôm cô ta đổi sang thành bóp chặt lấy cổ cô ta, giọng điệu phẫn nỗ cùng với đôi phần oán hận: “Tinh Nhiên chết rồi… là các người ép chết cô ấy… là các người…!”.
Chu Chu hốt hoảng, sắc mặt từ trắng bệch chuyến sang tím ngắt, cô ta vừa giãy giụa vừa khó khăn giải thích: “Không phải em… không…”.
Mọi người trong nhà nghe tiếng vừa bước vào đã nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân đang bóp cổ Chu Chu, trên mặt hai người đều là máu.
Bác sĩ Trương tức tốc chạy đến cũng nhanh chóng kéo chu chu ra khỏi người Nam Cung Thiên Ân, Chu Chu coi như đã được tự do, cô ta lật người nằm bò dưới đất, sau đó từ dưới đất bò về phía cửa, mãi đến khi cảm nhận được bản thân đã an toàn mới năm sõng soài ra đất.
Nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân được bác sĩ Trương và Thấm Khác khống chế, cô ta suy sụp gào khóc lên một tiếng cuối cùng.
“Chị dâu, chị không sao chứ?”, Thẩm Tâm hìn thấy Chu Chu như vậy, lấp tức đỡ lấy cô ta, nhìn cô ta hỏi “Sao trên người chị toàn máu thế này? Chị bị thương à?”.
“Chị đau, toàn thân chị đều đau…”. Lúc này, Chu Chu cũng không phân biệt được rốt cuộc là chỗ nào đau nữa, cô ta chỉ biết toàn thân đều không còn sức lực, toàn thân đều khó chịu…
“Thiếu phu nhân đừng sợ, không sao nữa rồi”, chị Hà cũng đi tới, dùng ánh mắt ra hiệu cho Thấm Tâm giúp chị ta đỡ cô ta dậy: “Đưa thiếu phu nhân về phòng trước đi”.
Thẩm Tâm gật đầu, cùng chị ta dìu Chu Chu sang phòng ngủ đối diện.
Nam Cung Thiên Ân dần bình tĩnh lại, lão phu nhân nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của anh, vừa rơi nước mắt vừa đích thân lấy khăn bông lau máu trên mặt cho anh.
Bác sĩ Trương đứng bên cạnh, mỗi lần như vậy đều an ủi: “Lão phu nhân yên tâm, đại thiếu gia không sao rồi”.
“Chẳng phải nó đã rất lâu rồi không phát bệnh sao? Tại sao hôm nay lại phát bệnh?”.
“Tôi nghĩ chắc là do uống rượu”, bác sĩ Trương nói.
Lão phu nhân ngấng dầu lên nhìn anh ta, rồi lại vỗ một cái vào cánh tay Nam Cung Thiên Ân: “Sao cháu lại chạy đi uống rượu thế?”.
“Cháu nghĩ chắc là trong lòng anh họ buồn nên mới uống rượu”, Thấm Khác nói.
Ban nãy tất cả mọi người đều nghe thấy anh cứ luôn miệng gọi ‘Tinh Nhiên’, xem ra anh thật sự là vì cô mà đau lòng, nên mới uống say.
Lão phu nhân nhìn chằm chằm vào Nam Cung Thiên Ân mặc dù đã ngủ say nhưng vẫn đang cau mày, bé tiếng thở dài: “Đã lâu như vậy rồi, cháu vẫn không chịu tha thứ sao?”.
Nam Cung Thiên Ân nằm trên giường đương nhiên sẽ không trả lời bà ta.
Sau khi đi ra khỏi phòng Nam Cung Thiên Ân, Chu Chu vẫn trong tình trạng sợ hãi tột độ, vết răng trên vai chỉ bị xước chút da, nhưng nghĩ đến cảnh vừa rồi Nam Cung Thiên Ân ôm cô ta cần mà vẫn thấy ám ảnh.
Trước đây Nam Cung Thiên Ân nói với cô ta rằng khi anh phát bệnh rất đáng sợ, cô ta còn tưởng đấy là cái cớ để anh từ chối cô ta, hôm nay đích thân trải qua một lần, cuối cùng cô ta mới tin Nam Cung Thiên Ân không hề lừa cô ta, bộ dạng phát bệnh của anh thực sự quá là khủng khiếp.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô ta bất giác rùng mình một cái, mặt mày sợ sệt nhìn ra phía cửa.
Lão phu nhân được chị Hà đưa đến, nhìn cô ta đang ngồi trên giường với vẻ mặt tái nhợt nói: “Nhìn cháu sợ đến mức mặt tái nhợt cả ra kia”.
“Bà nội…”, Chu Chu tủi thân trào nước mắt.
“Được rồi, không sao rồi, ngủ một giấc sẽ hết thôi”, lão phu nhân nói xong, quay người sang Thẩm Tâm bên cạnh. “Chị dâu họ của châu bị thương sao rồi, có năng không?”
“Không bị thương nặng gì, nhưng bị sợ thái quá”.
“Vậy thì có gì mà phải khóc? Đến vết thương nhỏ này cũng không chịu được thì sau này sống cả đời với Thiên Ân thế nào?”, lão phu nhân lắc đầu: “Cháu nhìn Bạch Tinh Nhiên xem, hết lần này đến lần khác bị cần cho nát tay, nhưng chưa từng thấy nó rơi một giọt nước mắt nào”.
“Đừng có nhắc đến Bạch Tinh Nhiên trước mặt cháu!”, Chu Chu đột nhiên kích động quát lên.
Lão phu nhân bị cô ta quát cho cứng họng, cả đời này đây là lần đầu tiên bà ta bị một người bề dưới quát, nên sắc mặt bà ta đương nhiên sẽ không thể vui được.
Còn Chu Chu nhanh chóng ý thức được vấn đề này, cô ta vội vàng lật người quỹ phục xuống giường nói với lão phu nhân: “Cháu xin lỗi bà nội, cháu không phải cố ý bất kính với bà đâu ạ, cháu…
“Bà hiểu, đừng nói gì cả, ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi đi”, lão phu nhân đưa tay ra hiệu cho cô ta nằm xuống, nể tinh cô ta là tình nhân định mệnh của Nam Cung Thiên Ân, hiện tại vẫn có tác dụng đối với Nam Cung Thiên Ân, nên đành tha thứ cho cô ta.
“Cháu xin lỗi, cháu chỉ là vì sợ quả.”, Chu Chu vẫn xin lỗi tiếp.
Thẩm Tâm cười nhẹ nói: “Chúng ta đều là con người bằng da bằng thịt, cho dù là ai đi nữa bị anh họ làm cho sợ rồi cần như vậy chắc chắn đều sợ hãi cả mà, chị dâu họ cũng đừng tự trách mình nữa, chẳng phải bà nội đã tha thứ cho chị rồi sao”.
Chu Chu cảm kích nhìn cô ta một cái, rồi lại nhìn sắc mặt của lão phu nhân, lúc này mới yên tâm nằm xuống giường.
Ngày hôm sau Nam Cung Thiên Ân đã tỉnh dậy từ sáng sớm, anh đứng trước cửa sổ sát đất nhớ lại toàn bộ sự việc tối qua, ký ức sau khi về đến phòng ngủ được chấp ghép hiện lên trong đầu anh. Anh nghe lời khuyên của Kiều Tư Hằng và Y tiểu thư buông bỏ quá khứ, yêu thương người hiện đang bên cạnh anh, thế là cưỡng hôn Chu Chu.
Thực ra lúc đó anh đã rất khó chịu rồi, chỉ là anh không phân biệt nổi là rượu làm anh khó chịu hay là sự đau lòng, khi nghe thấy câu nói của Chu Chu bảo đợi anh về, anh đã bị xao động một chút.
Nghĩ đến những điều này, mặt Nam Cung Thiên Ân hơi biến sắc, sau đó cất bước đi sang phòng ngủ bên cạnh.
Khi anh bước vào trong, Chu Chu đã tỉnh dậy, lúc này đang ngồi trên giường với đôi mắt sưng đỏ, đội vai trần được che bởi một tấm voan mỏng, trong bộ dạng rất tội nghiệp.
Nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân, nước mắt cô ta liền rơi xuống.
Nam Cung Thiên Ân cất bước đi đến, nói với vẻ mặt áy náy: “Em có sao không? Anh làm em bị thương rồi phải không? Vết thương có nặng không?”, khi nói câu này anh liền ngồi xuống, nhìn cô ta nói: “Để anh nhìn xem em bị thương ở đâu”.
Chu Chu giơ tay lên lau nước mắt, nhìn anh bằng vẻ mặt đau lòng: “Em bị thương ở đâu không quan trọng, em cũng không quan tâm, càng sẽ không vì thế mà rời xa anh. Thiên Ân… điều khiển em buồn đó là tối qua khi anh cần em bị thương, miệng anh còn không ngừng gọi tên Bạch Tinh Nhiên, anh có thể hiểu được cảm nhận của em lúc đó không? Thực sự là sống không bằng chết ấy!”,
Nước mắt tuôn ra càng nhiều hơn, cô ta tiếp tục đau lòng nói: “Em đã nói rất nhiều lần rồi, cái chết của Tinh Nhiên thì em cũng có trách nhiệm, nhưng không phải là em cố ý, vậy mà anh luôn không tin em, không chịu yêu em. Đến ngay cả khi anh buồn nhất cũng trách em đã ép chết cô ấy, Thiên Ân… có phải anh muốn em chết đi để tạ tội với cô ấy thì anh mới cam tâm, mới tha thứ cho em không?”.
“Đúng thế, em không làm được giống như Tinh Nhiên, bị anh cần hết lần này đến lần khác cũng không rơi một giọt nước mắt, tối qua khi anh suýt nữa bóp chết em, em thậm chí sợ đến mức khóc thét lên, nhưng đó chẳng phải là phản xạ theo bản năng của một con người sao? Nhất là một người phụ nữ yếu đuối như em, nếu anh cứ dùng tiêu chuẩn đó để đánh giá có nên yêu người phụ nữ này hay không, thì anh sẽ cô độc cả đời, vì trên đời này không còn tìm được Bạch Tinh Nhiên thứ hai nữa”.
Đúng thế, trên đời này không bao giờ tìm được Bạch Tinh Nhiên thứ hai nữa rồi.
Nam Cung Thiên Ân nhìn thẳng vào cô ta, một lúc sau mới lắc đầu nói: “Không, anh đâu có lấy tiêu chuẩn này để đánh giá em đâu, cũng không có ý trách em, anh chỉ cảm thấy có lỗi với em”, anh ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Chu, anh xin lỗi, tối qua anh đã không kiểm soát được mình nên khiến em bị thương, lần sau anh sẽ chú ý, sẽ không…
“Thiên Ân…!” Chu Chu vội vàng ôm chặt lấy anh, lắc đầu trên vai anh: “Em nói rồi em không có ý trách anh gì cả, em cũng sẽ không vì thế mà sợ anh, em chỉ hi vọng trong lòng anh có em, chúng ta cùng năm tay nhau đối diện với sau này, cùng nhau vượt qua những đêm tối đau đớn đó, em chỉ cần trong lòng anh có em là được rồi…
Cô ta không thể để anh nói ra những câu như lần sau sẽ tránh xa cô ta một chút, cô ta không thể vì một lần sợ hãi mà từ bỏ tất cả trước mắt mình, cô ta luôn tin bản thân sẽ có một ngày quen với điều đó, giống như Bạch Tinh Nhiên trước đây vậy.
Nếu Nam Cung Thiên Ân vì không muốn làm cô ta bị thương mà tránh xa cô ta, vậy thì cô ta sẽ không bao giờ có cơ hội nữa.
Cô ta dựa sát vào anh như vậy, Nam Cung Thiên Ân thậm chí có thể ngửi thấy mùi thuốc trên vai cô ta.
Trái tim anh cũng không phải làm bằng sắt đá, sau khi làm cô ta bị thương vẫn tỏ ra là điều đương nhiên. Anh hít nhẹ một hơi, rồi vỗ vai cô ta nói: “Anh xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy nữa.
“Thật không?”.
“Ừ”, anh đẩy cô ta ra khỏi lòng mình, nhìn cô ta nói: “Năm xuống nghỉ ngơi đi.
Chu Chu gật đầu, cảm thấy yên tâm phần nào.
Cô ta chỉ sợ sau khi Nam Cung Thiên Ân biết được phản ứng của cô ta tối qua sẽ thất vọng, sẽ lôi cô ta ra so sánh với Bạch Tinh Nhiên giống như lão phu nhân vậy, may mà Nam Cung Thiên Ân đã không làm thế, thậm chí còn rất đau lòng vì vết thương của cô ta, thấy Nam Cung Thiên Ân như vậy cuối cùng cô ta cũng yên tâm.
Bạch Tinh Nhiên gọi điện cho trợ lý Nhan, hỏi cô ấy Nam Cung Thiên Ân hôm nay có thời gian xem bản thao không, trợ lý Nhan trả lời sức khỏe Nam Cung Thiên Ân không tốt lắm nên không đi làm.
Sức khỏe không tốt lắm? Rõ ràng nửa đêm qua khi đưa cô về nhà chẳng phải vẫn bình thường sao?
“Thiên Ân thiếu gia anh ấy sao vậy?”, cô quan tâm hỏi.
“Tối qua anh ấy phát bệnh, nên buổi sáng sẽ ở nhà nghỉ ngơi, chiều mới đến công ty.
“Phát bệnh? Phát bệnh gì thế?”, Bạch Tinh Nhiên tò mò hỏi, nhìn cơ thể Nam Cung Thiên Ân rõ ràng là rất khỏe mạnh cơ mà.
Nếu là trước đây, cô sẽ không hỏi thêm gì hết, nhưng từ tối hôm qua sau khi hiểu được một vài tâm sự của anh, cô mới bắt đầu quan tâm hơn vào chuyện riêng của anh. Nhưng trợ lý Nhan ở đầu dây bên kia lại im lặng, rõ ràng không muốn nói với cô bệnh tình của Nam Cung Thiên Ân.
Nhận ra được bản thân đã hơi nhiều chuyện, Bạch Tinh Nhiên vội vàng áy náy xin lỗi: “Tôi xin lỗi, chỉ là tối qua gặp Thiên Ân thiếu gia thấy anh ấy vẫn bình thường, cho nên mới tò mò, mong trợ lý Nhan thông cảm”.
“Không sao”, trợ lý Nhan đáp.
Bạch Tinh Nhiên cảm kích ừ một tiếng, rồi đổi giọng nói: “Vậy hôm khác tôi sẽ đưa bản thảo tới”.
“Được”.
“Chào trợ lý Nhan”.
Bạch Tinh Nhiên cúp máy, ngẩng đầu lên mới phát hiện không biết tổng giám đốc Trương đã đứng trước mặt cô từ lúc nào, cô lễ phép hỏi: “Sếp Trương, có chuyện gì không a?”.
“Không có gì, chỉ là muốn hỏi cô tối qua mấy giờ về nhà thế, nghe nói đoạn Quan Tỉnh bị tắc đường”.
“Đúng thế, tắc đường từ 9 giờ đến 12 giờ, nên hơn 12 giờ tôi mới về đến nhà”.
“Rời khỏi Sơn trang Quan Tỉnh sớm thể á?”, ông ta ngạc nhiên, không nên như thế mới phải.
“Hai người về rồi thì chúng tôi còn ở lại đó làm gì?”, Bạch Tinh Nhiên hỏi lại.
“Cũng phải hì hì..”, ông ta cười gượng một tiếng rồi đi khỏi, trong lòng có hơi thất vọng, thì ra tối qua chẳng xảy ra chuyện gì cả, đúng là thất vọng quá đi.
Buổi chiều Nam Cung Thiên Ân đến công ty liên đi vào phòng họp, sau khi đi ra khỏi phòng họp, trợ lý Nhan rót cho anh cốc nước, nhìn anh nói: “Thiên Ân thiếu gia, sáng nay Y tiểu thư có gọi điện thoại đến hỏi anh lúc nào rảnh, để đưa bản thảo thiết kế cho anh xem”.
Nam Cung Thiên Ân ngước mắt nhìn cô ấy, sau đó nhìn xuống nói: “Sau này những chuyện xem bản thảo thì cô phụ trách là được, không cần tìm tôi nữa”.
Trợ lý Nhan ngạc nhiên, nhìn anh nói: “Sao vậy, Thiên Ân thiếu gia, tối qua… ăn tối không vui sao?”,
“Không phải”, Nam Cung Thiên Ân lắc đầu một cái.
“Vậy… ý của anh là gì? Sau này không định gặp Y tiểu thư nữa à?”, trợ lý Nhan sợ anh không vui, liền nói tiếp. “Nếu là như vậy, tôi sẽ sắp xếp cho cô ấy chuyện khác.
Nam Cung Thiên Ân im lặng một lúc, gật đầu:
“Ừ, không gặp nữa”.
“Thiên Ân thiếu gia có thể nghĩ thông là được rồi”, trợ lý Nhan cũng không hỏi nhiều.
Thực ra cô ấy cũng không ủng hộ Nam Cung Thiên Ân làm như vậy, dù sao người ta cũng không phải là Bạch Tinh Nhiên thật sự, làm như vậy chẳng có ý nghĩa gì hết.
Sau khi trợ lý Nhan đi ra ngoài, Nam Cung Thiên Ân hít sâu một hơi, mệt mỏi tựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng nhằm hai mắt lại.
Đúng thế, có thể nghĩ thông được là tốt, anh cũng hi vọng bản thân có thể nghĩ thông, cũng hi vọng bản thân có thể chấp nhận cuộc sống hiện tại, chấp nhận Chu Chu, dù sao anh đã lấy cô ta rồi!
Buổi chiều Bạch Tinh Nhiên cầm bản thảo thiết kế đến Tập đoàn Nam Cung, quả nhiên trợ lý Nhan đã tiếp cô.
Cô nhìn xung quanh phòng họp một lúc, không thấy bóng dáng Nam Cung Thiên Ân đầu, trong lòng thầm thở phào.
Sau khi trợ lý Nhan nhìn bản thiết kế, rồi đưa lại cho cô: “Tốt lắm, đẹp hơn lần trước rất nhiều, quyết định vậy đi
Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên nhìn cô ấy, do dự hỏi: “Trợ lý Nhan, bản thảo không cần phải cho Thiên Ân thiếu gia xem nữa sao?”
“Không cần nữa, sau này tất cả mọi việc liên quan đến công ty các cô sẽ do tôi phụ trách giảm sát”.
“Thật sao?”, Bạch Tinh Nhiên mừng thầm.
Trợ lý Nhan mỉm cười: “Y tiểu thư hình như không thích tiếp xúc với Thiên Ân thiếu gia nhà chúng tôi làm thì phải?”.
“Không”, Bạch Tinh Nhiên vội vàng lắc đầu: “Không phải là tôi không thích Thiên Ân thiếu gia, chỉ là nam nữ khác nhau mà, tôi cảm thấy làm việc với trợ lý Nhan sẽ thoải mái hơn”, nói xong, Bạch Tinh Nhiên nở một nụ cười lấy lòng.
Trợ lý Nhan nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt cô, nghĩ bụng Nam Cung Thiên Ân nói rất đúng, cô đúng là một người phụ nữ rất đặc biệt. Đổi lại là người khác đừng nói là ở riêng với nhau, chỉ là nhìn từ xa cũng sẽ cảm thấy đó là một cảm giác hưởng thụ thị giác rồi, hoặc có thể là tình cảm của cô và chồng cô thực sự rất tốt, tốt đến mức không muốn nhìn người đàn ông khác lấy một cái?
“Y tiểu thư vui là được”, trợ lý Nhan mim cưới.
“Cảm ơn cổ”, Bạch Tinh Nhiên cất bản thảo, rồi đứng dậy khỏi ghế: “Vậy tôi xin phép về nhé trợ lý Nhan”.
“Chào cô”.
Bạch Tinh Nhiên từ phòng họp đi ra rồi đi về phía thang máy, từ xa liền nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân vừa nghe giám đốc Hoàng giới thiệu công việc vừa đi về phía cô, hai người đi rất nhanh, một lúc đã đến trước mặt Bạch Tinh Nhiên.
Cả hành lang sang trọng chỉ có một mình Bạch Tinh Nhiên, Nam Cung Thiên Ân nhìn là thấy cô luôn. Sau đó chỉ liếc nhìn một cái, không nhìn lâu, cũng không dừng chân lại.
“Chào Thiên Ân thiếu gia…” Bạch Tình Nhiên giơ tay lên chào, lời nói còn trong miệng thì bóng dáng Nam Cung Thiên Ân đã lướt qua người cô, không cả ngoái đầu lại.
Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên, quay đầu nhìn bóng dáng anh đi vào trong phòng họp. Nghĩ bụng anh vội vàng như vậy sao? Vội tới mức đến thời gian chào cô một tiếng cũng không có?
Anh của hôm nay và Thiên Ân thiếu gia đốc lòng tâm sự với cô của tối qua đúng là quá khác biệt, như thể hai người khác nhau vậy.
Bạch Tinh Nhiên lắc đầu, nghĩ bụng chắc anh vội vào họp nên mới gấp như vậy.
Buổi tối, sau khi Bạch Tinh Nhiên dỗ Tiểu Văn Nhiên ngủ xong liền đi tầm, khi ra ngoài, Kiều Phong đã chuẩn bị xong bông y tế.
Bạch Tinh Nhiên nhìn lọ thuốc trên bàn, rồi nhìn vào tay mình một cái: “Vết thương đỡ nhiều rồi, không cần bôi thuốc nữa”.
“Bôi thêm một ngày nữa cho khỏi hẳn, Kiều Phong vẫy tay: “Ra đây anh xem xem đã khỏi chưa”.
Bạch Tinh Nhiên đi đến đưa tay ra trước mặt anh ấy: “Anh nhìn xem có phải khỏi rồi không, bôi thuốc dấp dinh khó chịu lắm, cầm bút cũng không tiện”.
“Ai bảo em bất cẩn như vậy chứ”, Kiều Phong lật bàn tay cô xem, gật đầu nói: “Ừ, đúng là đã đỡ nhiều rồi, tối nay bởi thêm một chút, sáng mai trước khi đi làm thì rửa bỏ được không?”
Bạch Tinh Nhiên nhìn khuôn mặt đầy vẻ quan tâm của anh ấy rồi gật đầu, chỉ cần để cho anh yên tâm là được,
Kiều Phong dùng bông y tế bôi thuốc cho cô, vừa dịu dàng dặn dò: “Sau này làm việc gì cũng phải cẩn thận chút, đừng có làm bản thân bị thương nữa biết chưa? Nếu không anh sẽ không cho em đi làm nữa”.
“Em biết rồi, anh đã cảnh các em nhiều lần rồi mà”, Bạch Tinh Nhiên tươi cười nghiêng người hôn lên môi anh một cái: “Anh yêu, em phát hiện ra có lúc anh còn nói nhiều hơn cả bà già đấy”.
“Ai bảo em toàn làm cho anh phải lo lắng chứ?”. Kiều Phong đưa tay lên giữ đầu cô rồi hôn lên một cái: “Được rồi, ngủ sớm đi”.
“Vâng”, Bạch Tinh Nhiên đứng dậy khỏi sofa, sau đó đỡ anh lên giường.
Sáng hôm sau, Bạch Tinh Nhiên rửa sạch thuốc trên ngón tay, sở lên vết thương đã không còn đau nữa, có thể đeo lại nhẫn vào tay rồi.
Cô đi đến trước tủ quần áo, cầm chiếc túi có đeo hôm đó ra để tìm nhân của mình, nhưng lục tìm mấy lần vẫn không thấy. Rõ ràng có nhớ là cô đã dùng giấy ăn gói lại rồi nhét vào ngăn ngoài của túi, sao lại không thấy nhỉ?
Ngoài cửa, Tiểu Văn Nhiên đã giục có không biết bao nhiêu lần: “Mẹ, là mẹ nói con gái không được lề mề, mẹ còn lề mề nữa là con bị muộn học day”.
“Chờ mẹ chút, mẹ đang tìm đồ”, Bạch Tinh Nhiên hơi cuống, đó là chiếc nhẫn cưới của cô và Kiều Phong đấy, sao có thể làm mất được?
“Lâm, em đang tìm gì thế?”, Kiều Phong thấy bộ dạng sốt ruột của cô, liền đẩy xe lăn đi tới.
Bạch Tinh Nhiên vừa dốc hết những thứ trong túi xách ra, vừa lo lắng hỏi: “Ông xã, anh có thấy nhẫn của em không, em không tìm thấy đâu cả”.
“Anh không nhìn thấy, em để đâu rồi?”.
“Hôm đó em tháo nhẫn ra, dùng giấy ăn gói kỹ rồi để vào trong túi xách, nhưng giờ không tìm thấy nữa”, Bạch Tinh Nhiên lại quay sang Tiểu Văn Nhiên, cầm hai vai cô bé hỏi: “Cục cưng, con có lấy
nhẫn của mẹ ra chơi không?”.
“Con không ạ” Tiểu Văn Nhiên lắc đầu.
“Có thật là không không? Đó là nhẫn cưới của bo me, rất quan trọng đấy”.
“Thật mà”.
“Văn Nhiên sao có thể lục túi xách của em chơi được?”, Kiều Phong thấy bộ dạng sốt ruột của cô, giơ tay kéo cô lại: “Thôi bỏ đi, chiếc nhẫn không đáng tiền đó mất rồi thì thôi, để anh mua cho em cái khác là được mà”.
“Như vậy sao được, ý nghĩa khác nhau mà”, Bạch Tinh Nhiên nói với vẻ nghiêm túc: “Cả đời này em chỉ có một lần cưới, cho nên chiếc nhẫn này rất quan trọng đối với em”.
Nghe cô nói vậy, Kiều Phong rất muốn nói với cô, đừng tìm nữa, cặp nhẫn này thực ra là anh ấy mua đại ở một tiệm vàng, chứ không phải là nhẫn cưới gì cả. Nhưng anh ấy không thể nói như thế, vì anh ấy không muốn mất cô.
Không ngờ cô lại quan tâm chiếc nhẫn này như vậy, Kiều Phong bất giác dùng tay vẫn về chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình, trong lòng vừa phức tạp vừa thấy ấm áp.
Kiều Phong năm lấy bàn tay nhỏ của cô rồi kéo cô lại, hôn lên môi cô một cái: “Đừng lo lắng, tối nay về anh sẽ tìm cùng em, giờ đưa Văn Nhiên đi học đã được không?”.
Nghĩ đến Tiểu Vãn Nhiên sắp muộn học, cô cũng sắp muộn giờ đi làm, Bạch Tinh Nhiên đành gật đầu, cùng hai người họ ra khỏi nhà.
Cả quãng đường Bạch Tinh Nhiên đều nghĩ về chiếc nhẫn, rõ ràng hôm đó cô đã đặt chiếc nhẫn vào trong túi trước khi rời khỏi phòng làm việc của Nam Cung Thiên Ân, sao lại đột nhiên không thấy đâu nhỉ? Lẽ nào cuối cùng đặt tài liệu vào trong túi lại làm rơi chiếc nhẫn sao? Nếu thật là như vậy, thi chắc đã bị cô lao công quét vào sọt rác rồi nhỉ
Càng nghĩ càng sốt ruột, Bạch Tinh Nhiên đến công ty đặt túi xách xuống lập tức cầm điện thoại đi đến phòng tiếp khách.
Trợ lý Nhan từng cho cô số điện thoại cá nhân của Nam Cung Thiên Ân, nhưng trợ lý Nhan đã dặn cô rất nghiêm túc rằng không được cho người khác số của anh ấy, vì Thiên Ân thiếu gia không muốn bị làm phiền.
Anh bận như vậy, không biết giờ gọi điện đến có làm phiền đến anh không nhỉ? Liệu có khiến anh tức giận không?
Thôi kệ, tìm chiếc nhẫn mới là quan trọng, cô cắn răng mạnh dạn gọi vào số của Nam Cung Thiên Ân.
Điện thoại reo lên một lúc, rồi mới vang lên giọng nói lạnh nhạt của Nam Cung Thiên Ân: “Y tiểu thư, có chuyện gì không?”.
Giọng nói lạnh nhạt quả đi, là đang làm phiền anh làm việc sao? Bạch Tinh Nhiên bất giác hơi rùng mình, lập bắp nói: “A lô… Chào buổi sáng… Thiên Ân thiếu gia, tôi tim anh là có chút chuyện.
“Chuyện gì vậy?”.
“Là thế này… hôm đó tôi bị thương ở chỗ anh nên khi bôi thuốc đã tháo nhẫn ra, tôi nhớ rõ ràng đã lấy giấy gói chiếc nhẫn lại rồi cất vào túi xách, nhưng giờ… không tìm thấy đâu cả, cho nên tôi muốn hỏi anh… anh có nhặt được chiếc nhẫn của tôi không”, Bạch Tinh Nhiên nói xong, sợ anh không vui nên lại bổ sung một câu: “Tôi xin lỗi… tôi không có ý gì cả, tôi cũng biết Thiên Ân thiếu gia có nhiều tiền đến mức có thể mua được cả mấy nghìn mấy chục nghìn xe tải chở nhẫn, không bao giờ thích chiếc.
“Nếu biết rồi sao còn hỏi?”.
“Tôi xin lỗi…
Nam Cung Thiên Ân còn dửng dưng buông một câu: “Mà tôi thấy nhà cô cũng có điều kiện, cũng có thể mua được cả xe nhẫn đó, đi mua một chiếc là được mà?”.
“Đó là nhẫn cưới của tôi, tiền cũng không mua được” Bạch Tinh Nhiên vội vàng chêm vào một câu.
Phía đầu dây bên kia im lặng, Bạch Tinh Nhiên không biết trong lòng anh đang nghĩ gì, nghĩ bụng nếu cứ như thể cúp máy thì hơi không cam tâm, thế là e dè yêu cầu: “Thiên Ân thiếu gia, phiền anh giúp tôi hỏi cô lao công xem có nhặt được không, chỉ hỏi chút là được, xin anh đấy”.
Sau khi im lặng một lúc, Nam Cung Thiên Ân cuối cùng lên tiếng: “Được, tôi sẽ hỏi giúp cố”.
“Cảm ơn Thiên Ân thiếu gia, cảm ơn anh ạ, Bạch Tinh Nhiên vui mừng nói.
Bạch Tinh Nhiên cúp điện thoại, đang định rời khỏi phòng tiếp khách, vừa quay người đã suýt nữa đâm sầm vào tổng giám đốc Trương phía sau.
Cô giật mình, sau khi nhìn rõ ông ta liền lên tiếng quở trách: “Sếp Trương, anh có thể đừng lần nào cũng nấp sau lưng người khác như vậy không, giật hết cả mình”.
Ông ta không hề quan tâm sự bất mãn của cô, nghi hoặc nhìn cô hỏi: “Vừa rồi là cô nói chuyện điện thoại với Thiên Ân thiếu gia sao?”.
Giọng điệu khách sáo cung kính như vậy, không hề giống với kiểu có tiến triển!
“Đúng vậy, hỏi anh ấy chút chuyện, sao vậy sếp Trương?”.
“Không có gì, tôi chỉ hỏi thôi”, ông ta nghi hoặc quay người đi khỏi.
Từ sau khi phát bệnh cân Chu Chu bị thương, thái độ của Nam Cung Thiên Ân đối với cô ta cũng có chuyển biến mới.
Sự thay đổi của anh cũng khiến bản thân Chu Chu cảm nhận được, trong lòng đương nhiên vừa cảm thấy an ủi vừa vui mừng rồi, không ngờ sau vụ phát bệnh khủng khiếp đó lại có được thu hoạch như vậy, đây lẽ nào là trong họa có phúc mà người ta vẫn nói sao?
khó khăn lắm mới chờ được đến khi Nam Cung Thiên Ân thay đổi thái độ, cô ta đương nhiên nằm chắc cơ hội này để lấy lại được trái tim của anh.
Khi sắp tan làm, cô ta đến phòng làm việc của Nam Cung Thiên Ân, Nam Cung Thiên Ân đúng lúc đi ra từ phòng họp. Cô ta thân mật đón: “Thiên Ân, anh họp xong rồi à, chắc mệt lắm nhỉ?”.
“Cũng bình thường”, Nam Cung Thiên Ân nhìn cô ta: “Sao em đến đây thế?”.
“Em nghe nói anh họp hành suốt từ trưa đến giờ, nên muốn đến kéo anh về đây”, Chu Chu đi đến, chỉnh lại cà vạt trước ngực anh quan tâm nói: “Đừng để mệt quá, anh chú ý sức khỏe vào”.
“Anh biết rồi”, Nam Cung Thiên Ân nói.
“Nếu biết rồi thì giờ thu dọn đồ đạc rồi về với em, chúng ta cùng đi ăn cơm rồi đi mua sắm được không?”.
Nam Cung Thiên Ân nghĩ một lúc, Chu Chu lại liên tục giục: “Thiên Ân, chúng ta đã lâu lắm không đi mua sắm, với lại em đã từ nhà tổ đến đây rồi, anh nỡ từ chối em sao?”.
“Không, anh chỉ là đang nghĩ xem nên sắp xếp công việc phía sau như thế nào”, Nam Cung Thiên Ân mỉm cười.
“Chuyện này dễ ấy mà, trợ lý Nhan của anh chẳng phải là đa zi năng sao? Để cô ấy giúp anh là được rồi”, nhắc đến trợ lý Nhan, trong lòng Chu Chu cảm thấy có hơi không bình thường. Người ta vẫn đồn giữa Nam Cung Thiên Ân và trợ lý Nhan có quan hệ, là một người vợ như cô ta đương nhiên cũng đã nghe thấy từ lâu.
Chỉ là trợ lý Nhan là người được Nam Cung Thiên Ân vô cùng tin tưởng, mà mối quan hệ giữa cô ta và Nam Cung Thiên Ân lại luôn lạnh nhạt, nên cũng không dám làm gì cô ấy cả.
Chờ sau khi cô ta làm cho Nam Cung Thiên Ân được vui, tình cảm với anh được tốt lên, người đầu tiên cô ta cần xử lý đó chính là trợ lý Nhan.
Nam Cung Thiên Ân quả nhiên quay người đi đến bên cạnh chiếc bàn trong phòng làm việc, cầm điện thoại lên gọi vào số của trợ lý Nhan, bảo trợ lý Nhan sắp xếp đẩy toàn bộ công việc của chiều nay sang ngày mai. Cúp điện thoại xong, anh mỉm cười dịu dàng nói với Chu Chu: “Đi thôi”.
Chu Chu hứng khởi gật đầu, khoác cánh tay anh đi ra phía thang máy.
Đứng trong thang máy, Nam Cung Thiên Ân nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Chu Chu trong gương, đột nhiên nhớ đến cảnh Bạch Tinh Nhiên gọi điện cho Kiều Phong, cũng với vẻ ngọt ngào như vậy hạnh phúc như vậy.
Anh quyết định thử đón nhận Chu Chu, không phải vì anh cần cô ta một cái nên cảm thấy áy náy, mà thật lòng muốn nghe lời người khác từ bỏ quá khứ, trân trọng người trước mắt. Anh không biết bản thân mình có thực sự làm được không, nhưng anh sẽ cố gắng, cố gắng hết sức thay đổi bản thân
Kiều Phong vẫn như thường lệ đi đón Bạch Tình Nhiên và Tiểu Vẫn Nhiên, khi đang định về nhà đột nhiên nhận được điện thoại của nhà hàng bảo anh đến nhà hàng một chuyến
Kiều Phong quay lại nhà hàng xử lý chuyện gấp, Bạch Tinh Nhiên liền đưa Tiểu Văn Nhiên ăn tối luôn ở trong nhà hàng.
Sau khi ăn tối xong, Tiểu Văn Nhiên không chịu ở trong nhà hàng nữa, Bạch Tinh Nhiên đành đưa cô bé đến siêu thị gần đó chơi tiện thể mua chút đồ dùng cho gia đình.
“Dạo này có nhiều người xấu bắt cóc trẻ em, con nhất định phải đi theo sát mẹ biết chưa?”, Bạch Tinh Nhiên bế cô bé ngồi vào trong xe đẩy.
“Nhưng con muốn tự đi mua đồ cơ”, Tiểu Văn Nhiên trề môi lên kháng nghị.
“Con muốn mua gì thì bảo mẹ, em sẽ đưa con đi mua”.
“Con muốn mua đồ ăn vặt, mua thật nhiều đồ ăn vặt”.
“Không được, em bé ngoan là không ăn vặt đầu”.
Chiếc miệng nhỏ của Tiểu Văn Nhiên lại trề ra: “Chẳng vui gì cả, biết thế không đi với mẹ rồi”.
“Không đi cùng mẹ, thế con thích đi với ai?”.
“Đi cùng bố, bố nói em bé ngoan cũng có thể ăn chút đồ ăn vặt”.
Bạch Tinh Nhiên bị cô bé làm cho phì cười, giơ tay lên véo má cô bé một cái: “Cái đồ, còn biết mặc cả với mẹ nữa, thôi được, con muốn ăn gì?”.
“Yeah! Con muốn ăn bim bim, con muốn ăn cả pudding nữa…!”, Tiểu Vãn Nhiên vui mừng nói.
“Thôi được, vậy chúng ta đi tìm pudding và bim bim nào”, Bạch Tinh Nhiên đẩy cô bé về phía khu đồi ăn vặt.
Kiều Tư Hằng vốn đang chuấn bị đi về, nhận được điện thoại của Nam Cung Thiên Ân chí đành quay trở lại phòng riêng, anh ta quan sát Nam Cung Thiên Ân đang bước vào cười hỏi: “Lúc sớm gọi điện thoại bảo cậu đến thì cậu nói có hẹn ăn cơm, bây giờ tôi chuấn bị vê nhà rồi thì cậu lại xuất hiện, đây là rắp tâm không cho tôi đi ngủ đúng không?”.
“Tôi thấy sắc mặt cậu chưa có gì thay đổi cả, chắc chắn là vẫn chưa uống hết mình rồi”, Nam Cung Thiên Ân cầm chai rượu lên rót cho anh ta một ly: “Tôi biết trong lòng cậu buồn, cạn ly nào”.
“Trong lòng tôi buồn? Đáng nhẽ phải là trong lòng cậu buồn chứ?”, Kiều Tư Hằng cau mày nhìn anh.
“Vợ cứ đi mây về gió, không buồn nhìn cậu lấy một cái, cảm giác này chắc khó chịu lắm nhỉ?”,
Nam Cung Thiên Ân cầm ly rượu lên, cười khổ: “Nếu là tôi, vợ cứ đi đi lại lại trước mặt, mà mình lại không ôm không chạm được, thì tôi chắc chắn sẽ không chịu được”.
Kiều Tư Hằng hớp một ngụm rượu vang, nhìn anh: “Nếu như đổi lại là cậu, cậu sẽ làm thế nào?”.
“Giành lại cô ấy”.
“Nếu như cô ấy không muốn quay lại thì sao?”.
“Giành đến khi nào cô ấy muốn thì thôi”.
Kiều Tư Hằng lắc dầu: “Tô Tích không giống Bạch Tinh Nhiên, cô ấy không dính chiêu của tôi đâu”.
“Dù sao cậu cũng chí có mỗi chiêu đó”, Nam Cung Thiên Ân nhìn anh ta mía mai: “Bảo cậu quỳ xuống cầu xin cô ấy, cậu chắc chẳng bao giờ làm được đúng không?”.
“Cầu xin cô ấy?”, Kiều Tư Hằng bật cười lắc dầu: “Cả đời cũng đừng mong”.
“Thế mới nói, thời gian cứ thế qua đi, mối quan hệ giữa cậu và cô ấy sẽ càng xa cách.”
Nam Cung Thiên Ân cười khổ:”Đừng giống tôi, đợi đến khi mất đi rồi mới biết quý trọng, tới lúc đó có hối hận cũng muộn rồi.”
“Xem ra cậu vẫn chưa thể quên được Bạch TInh Nhiên,” giọng của Kiều Tư Hằng cũng nghiêm túc hơn nói:”Thiên Ân thiếu gia, Bạch Tinh Nhiên đã mất rồi, sẽ không bao giờ quay lại nữa, quên cô ấy đi. Đừng quên vị Chu tiểu thư đang ở bên cạnh cậu bây giờ, cũng là người đã từng khiến cậu đau đơn không buông được.”
Nam Cung Thiên ÂN nhìn anh ta, người hôm nay khuyên anh buông bỏ quá khứ quả không ít.
Nam CUng Thiên Ân ở Sơn trang Quan Tỉnh uống chưa say, nhưng đến quán bar thì lại say.
Tiếu Lâm đưa anh về nhà tổ, lúc dìu lên phòng ngủ tầng hai, đúng lúc Chu Chu vừa đi ra khỏi phòng ngủ của mình.
“Thiên Ân, sao anh lại uống nhiều vậy?” Chu Chu vội vàng đỡ Nam Cung Thiên Ân không quên trách Tiếu Lam một câu: RÕ rang cậu biết đại thiếu gia không thế uống sao còn đế anh ấy uống nhiều thế?”.
“Xin lỗi, thiếu phu nhân, lúc tôi đến quán bar thì đại thiếu gia đã say rôi , Tiếu Lâm vé mặt vô tội đáp.
“Được rồi, cậu về phòng nghỉ đi”, mặc dù ngoài miệng trách thế, nhưng trong lòng thì lại rất phấn khởi.
Nam Cung Thiên Ân say rồi, hơn nữa còn say khướt thế này, cơ hội cô ta chờ đợi suốt hai năm cuối cùng cũng đến.
“Thiên Ân, cấn thận chút”, Chu Chu cấn thận dìu anh đi vào trong phòng ngủ.
Nam Cung Thiên Ân lảo đảo, một tay tì chặt vào tường, anh mở to hai mắt, đôi mắt lờ đờ nhìn cô ta hỏi:
“Sao em vẫn chưa ngủ?”.
“Anh chưa về em không ngủ được”, Chu Chu nhìn anh nói.
Anh không về em không ngủ được… câu này vừa nghe thấy từ miệng một người đàn ông, anh ta chờ vợ của mình, bọn họ thì hạnh phúc mỹ mãn, mà anh thì vẫn không biết tự lượng sức mà muốn tiếp cận cô, có ý muốn phá hoại hạnh phúc của cô.
Anh đột nhiên nhớ đến những lời Bạch Tinh Nhiên và Kiều Tư Hằng nói với anh hôm nay, bọn họ đều nói người chết rồi không thế sống lại, Tinh Nhiên sẽ không bao giờ quay lại nữa, bảo anh nghiêm túc nhìn nhận người trước mắt.
“Thiên Ân, anh vẫn ổn chứ?”, Chu Chu quan tâm hỏi: “Anh ra giường nằm đã được không? Em đi rót cho anh cốc nước”.
Nam Cung Thiên Ân nhìn cô ta chằm chằm, sau đó ôm cô ta vào lòng, cúi xuống hôn vào môi cô ta.
Chu Chu bị anh làm cho giật mình, mùi hương của anh và mùi rượu Whiskey bỗng dâng lên, điên cuồng quấn quanh đôi môi cô ta.
Bởi vì chưa thấy anh điên cuồng như vậy bao giờ, chu chu bất ngờ đến ngây người, có điều cô ta phản ứng lại rất nhanh, hai tay ôm lấy cơ thế lảo đảo sắp ngã của anh, nhiệt tình đáp trả nụ hôn của anh.
Nam Cung Thiên Ân hôn cô ta, trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân, phải quên đi quá khứ, làm lại từ đầu, nếu như anh không vượt qua được bước này, thì cả cuộc đời anh sẽ mãi đắm chìm, không thoát ra được khỏi nỗi ám ảnh đó.
Chu Chu bị anh hôn đến mức bối rối, cơ thế lùi về sau bị anh đè xuống giường.
Thứ cô ta chờ đợi, điều cô ta muốn… cuối cùng cũng đến rồi.
Mong muốn cuối cùng của cô ta kiếp này, cuối cùng đã thành hiện thực!
Hơi thở của anh mê người như vậy, ngọt ngào như vậy, ngọt đến mức… cô ta chịu không nổi.
Mùi vị ngọt ngào này có mùi tanh, là mùi máu sao?
Máu… Chu Chu sững người, trong chớp mắt bừng tính khỏi dục vọng, cô ta đưa tay sờ lên khóe miệng mình, vậy mà lại là máu thật…!
“A!”, cô ta kêu lên rồi đấy Nam Cung Thiên Ân ra khỏi người mình, ngồi dậy khỏi giường, cô ta theo bản năng muốn quay người bỏ chạy, Nam Cung Thiên Ân lại kéo cánh tay cô ta vào trong lòng mình, ôm lấy cô ta vừa hôn vừa cắn, miệng thì thầm nói: “Tinh Nhiên, đừng đi, đừng đi…”.
“Thiên Ân, anh làm sao thế? Anh mau buông em ra…”, Chu Chu bị dọa cho hết hồn, vừa giãy giụa vừa gào lên: “Em không phải là Tinh Nhiên, anh mau thả em ra…”.
Nam Cung Thiên Ân lại cứ như không nghe thấy lời khấn cầu của cô ta, sống chết ôm lấy cô ta, đôi môi không ngừng hôn lên cổ cô ta, miệng thì vẫn cứ gọi tên Bạch Tinh Nhiên.
Bởi vì nỗi đau mà thể lực không thế chịu đựng nổi, anh không kiếm soát được sức lực của mình, cắn vào CỔ của Chu Chu, cơn đau ập đến, khiến cho cô ta kêu lên thất thanh: “Cứu…! Cứu với…!”.
Cô ta bắt đầu dùng nắm đấm đánh vào cánh tay anh, lớn tiếng gào khóc: “Thiên Ân, anh mau thả em ra… em thật sự không phải Tinh Nhiên… Tinh Nhiên cô ấy đã chết lâu rồi!”.
Cơ thể Nam Cung Thiên Ân bỗng nhiên cứng đờ. Sau đó rống lên với cô ta: “Nói dối! Tinh Nhiên cô ấy vẫn chưa chết…!”.
“Cô ấy chết rồi, hai năm trước đã rơi xuống biến chết rồi…!”, Chu Chu gào lên trong tuyệt vọng, thậm chí đến lúc này, lúc anh đau khổ và buồn bã nhất, trong lòng anh vẫn nhớ đến Bạch Tinh Nhiên.
Anh cắn vào vai cô ta, làm tổn thương cơ thế của cô ta, mà trong lòng lại nghĩ đến người phụ nữ khác, tại sao lại như vậy? Tại sao lại tàn nhẫn với cô ta như vậy?
Nỗi sợ hãi và đau thương trong lòng vây lấy cô ta, cộng thêm với cơn đau trên vai, đời này cô ta chưa đau khổ đến thế bao giờ, cô ta cảm giác mình sẽ chết trong sự giày vò của anh.
Cô ta buồn, nhưng Nam Cung Thiên Ân còn buồn hơn, anh cố kìm nén nỗi đau trong lòng, lật người đấy cô ta xuống giường, đôi tay vừa ôm cô ta đổi sang thành bóp chặt lấy cổ cô ta, giọng điệu phẫn nỗ cùng với đôi phần oán hận: “Tinh Nhiên chết rồi… là các người ép chết cô ấy… là các người…!”.
Chu Chu hốt hoảng, sắc mặt từ trắng bệch chuyến sang tím ngắt, cô ta vừa giãy giụa vừa khó khăn giải thích: “Không phải em… không…”.
Mọi người trong nhà nghe tiếng vừa bước vào đã nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân đang bóp cổ Chu Chu, trên mặt hai người đều là máu.
Bác sĩ Trương tức tốc chạy đến cũng nhanh chóng kéo chu chu ra khỏi người Nam Cung Thiên Ân, Chu Chu coi như đã được tự do, cô ta lật người nằm bò dưới đất, sau đó từ dưới đất bò về phía cửa, mãi đến khi cảm nhận được bản thân đã an toàn mới năm sõng soài ra đất.
Nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân được bác sĩ Trương và Thấm Khác khống chế, cô ta suy sụp gào khóc lên một tiếng cuối cùng.
“Chị dâu, chị không sao chứ?”, Thẩm Tâm hìn thấy Chu Chu như vậy, lấp tức đỡ lấy cô ta, nhìn cô ta hỏi “Sao trên người chị toàn máu thế này? Chị bị thương à?”.
“Chị đau, toàn thân chị đều đau…”. Lúc này, Chu Chu cũng không phân biệt được rốt cuộc là chỗ nào đau nữa, cô ta chỉ biết toàn thân đều không còn sức lực, toàn thân đều khó chịu…
“Thiếu phu nhân đừng sợ, không sao nữa rồi”, chị Hà cũng đi tới, dùng ánh mắt ra hiệu cho Thấm Tâm giúp chị ta đỡ cô ta dậy: “Đưa thiếu phu nhân về phòng trước đi”.
Thẩm Tâm gật đầu, cùng chị ta dìu Chu Chu sang phòng ngủ đối diện.
Nam Cung Thiên Ân dần bình tĩnh lại, lão phu nhân nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của anh, vừa rơi nước mắt vừa đích thân lấy khăn bông lau máu trên mặt cho anh.
Bác sĩ Trương đứng bên cạnh, mỗi lần như vậy đều an ủi: “Lão phu nhân yên tâm, đại thiếu gia không sao rồi”.
“Chẳng phải nó đã rất lâu rồi không phát bệnh sao? Tại sao hôm nay lại phát bệnh?”.
“Tôi nghĩ chắc là do uống rượu”, bác sĩ Trương nói.
Lão phu nhân ngấng dầu lên nhìn anh ta, rồi lại vỗ một cái vào cánh tay Nam Cung Thiên Ân: “Sao cháu lại chạy đi uống rượu thế?”.
“Cháu nghĩ chắc là trong lòng anh họ buồn nên mới uống rượu”, Thấm Khác nói.
Ban nãy tất cả mọi người đều nghe thấy anh cứ luôn miệng gọi ‘Tinh Nhiên’, xem ra anh thật sự là vì cô mà đau lòng, nên mới uống say.
Lão phu nhân nhìn chằm chằm vào Nam Cung Thiên Ân mặc dù đã ngủ say nhưng vẫn đang cau mày, bé tiếng thở dài: “Đã lâu như vậy rồi, cháu vẫn không chịu tha thứ sao?”.
Nam Cung Thiên Ân nằm trên giường đương nhiên sẽ không trả lời bà ta.
Sau khi đi ra khỏi phòng Nam Cung Thiên Ân, Chu Chu vẫn trong tình trạng sợ hãi tột độ, vết răng trên vai chỉ bị xước chút da, nhưng nghĩ đến cảnh vừa rồi Nam Cung Thiên Ân ôm cô ta cần mà vẫn thấy ám ảnh.
Trước đây Nam Cung Thiên Ân nói với cô ta rằng khi anh phát bệnh rất đáng sợ, cô ta còn tưởng đấy là cái cớ để anh từ chối cô ta, hôm nay đích thân trải qua một lần, cuối cùng cô ta mới tin Nam Cung Thiên Ân không hề lừa cô ta, bộ dạng phát bệnh của anh thực sự quá là khủng khiếp.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô ta bất giác rùng mình một cái, mặt mày sợ sệt nhìn ra phía cửa.
Lão phu nhân được chị Hà đưa đến, nhìn cô ta đang ngồi trên giường với vẻ mặt tái nhợt nói: “Nhìn cháu sợ đến mức mặt tái nhợt cả ra kia”.
“Bà nội…”, Chu Chu tủi thân trào nước mắt.
“Được rồi, không sao rồi, ngủ một giấc sẽ hết thôi”, lão phu nhân nói xong, quay người sang Thẩm Tâm bên cạnh. “Chị dâu họ của châu bị thương sao rồi, có năng không?”
“Không bị thương nặng gì, nhưng bị sợ thái quá”.
“Vậy thì có gì mà phải khóc? Đến vết thương nhỏ này cũng không chịu được thì sau này sống cả đời với Thiên Ân thế nào?”, lão phu nhân lắc đầu: “Cháu nhìn Bạch Tinh Nhiên xem, hết lần này đến lần khác bị cần cho nát tay, nhưng chưa từng thấy nó rơi một giọt nước mắt nào”.
“Đừng có nhắc đến Bạch Tinh Nhiên trước mặt cháu!”, Chu Chu đột nhiên kích động quát lên.
Lão phu nhân bị cô ta quát cho cứng họng, cả đời này đây là lần đầu tiên bà ta bị một người bề dưới quát, nên sắc mặt bà ta đương nhiên sẽ không thể vui được.
Còn Chu Chu nhanh chóng ý thức được vấn đề này, cô ta vội vàng lật người quỹ phục xuống giường nói với lão phu nhân: “Cháu xin lỗi bà nội, cháu không phải cố ý bất kính với bà đâu ạ, cháu…
“Bà hiểu, đừng nói gì cả, ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi đi”, lão phu nhân đưa tay ra hiệu cho cô ta nằm xuống, nể tinh cô ta là tình nhân định mệnh của Nam Cung Thiên Ân, hiện tại vẫn có tác dụng đối với Nam Cung Thiên Ân, nên đành tha thứ cho cô ta.
“Cháu xin lỗi, cháu chỉ là vì sợ quả.”, Chu Chu vẫn xin lỗi tiếp.
Thẩm Tâm cười nhẹ nói: “Chúng ta đều là con người bằng da bằng thịt, cho dù là ai đi nữa bị anh họ làm cho sợ rồi cần như vậy chắc chắn đều sợ hãi cả mà, chị dâu họ cũng đừng tự trách mình nữa, chẳng phải bà nội đã tha thứ cho chị rồi sao”.
Chu Chu cảm kích nhìn cô ta một cái, rồi lại nhìn sắc mặt của lão phu nhân, lúc này mới yên tâm nằm xuống giường.
Ngày hôm sau Nam Cung Thiên Ân đã tỉnh dậy từ sáng sớm, anh đứng trước cửa sổ sát đất nhớ lại toàn bộ sự việc tối qua, ký ức sau khi về đến phòng ngủ được chấp ghép hiện lên trong đầu anh. Anh nghe lời khuyên của Kiều Tư Hằng và Y tiểu thư buông bỏ quá khứ, yêu thương người hiện đang bên cạnh anh, thế là cưỡng hôn Chu Chu.
Thực ra lúc đó anh đã rất khó chịu rồi, chỉ là anh không phân biệt nổi là rượu làm anh khó chịu hay là sự đau lòng, khi nghe thấy câu nói của Chu Chu bảo đợi anh về, anh đã bị xao động một chút.
Nghĩ đến những điều này, mặt Nam Cung Thiên Ân hơi biến sắc, sau đó cất bước đi sang phòng ngủ bên cạnh.
Khi anh bước vào trong, Chu Chu đã tỉnh dậy, lúc này đang ngồi trên giường với đôi mắt sưng đỏ, đội vai trần được che bởi một tấm voan mỏng, trong bộ dạng rất tội nghiệp.
Nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân, nước mắt cô ta liền rơi xuống.
Nam Cung Thiên Ân cất bước đi đến, nói với vẻ mặt áy náy: “Em có sao không? Anh làm em bị thương rồi phải không? Vết thương có nặng không?”, khi nói câu này anh liền ngồi xuống, nhìn cô ta nói: “Để anh nhìn xem em bị thương ở đâu”.
Chu Chu giơ tay lên lau nước mắt, nhìn anh bằng vẻ mặt đau lòng: “Em bị thương ở đâu không quan trọng, em cũng không quan tâm, càng sẽ không vì thế mà rời xa anh. Thiên Ân… điều khiển em buồn đó là tối qua khi anh cần em bị thương, miệng anh còn không ngừng gọi tên Bạch Tinh Nhiên, anh có thể hiểu được cảm nhận của em lúc đó không? Thực sự là sống không bằng chết ấy!”,
Nước mắt tuôn ra càng nhiều hơn, cô ta tiếp tục đau lòng nói: “Em đã nói rất nhiều lần rồi, cái chết của Tinh Nhiên thì em cũng có trách nhiệm, nhưng không phải là em cố ý, vậy mà anh luôn không tin em, không chịu yêu em. Đến ngay cả khi anh buồn nhất cũng trách em đã ép chết cô ấy, Thiên Ân… có phải anh muốn em chết đi để tạ tội với cô ấy thì anh mới cam tâm, mới tha thứ cho em không?”.
“Đúng thế, em không làm được giống như Tinh Nhiên, bị anh cần hết lần này đến lần khác cũng không rơi một giọt nước mắt, tối qua khi anh suýt nữa bóp chết em, em thậm chí sợ đến mức khóc thét lên, nhưng đó chẳng phải là phản xạ theo bản năng của một con người sao? Nhất là một người phụ nữ yếu đuối như em, nếu anh cứ dùng tiêu chuẩn đó để đánh giá có nên yêu người phụ nữ này hay không, thì anh sẽ cô độc cả đời, vì trên đời này không còn tìm được Bạch Tinh Nhiên thứ hai nữa”.
Đúng thế, trên đời này không bao giờ tìm được Bạch Tinh Nhiên thứ hai nữa rồi.
Nam Cung Thiên Ân nhìn thẳng vào cô ta, một lúc sau mới lắc đầu nói: “Không, anh đâu có lấy tiêu chuẩn này để đánh giá em đâu, cũng không có ý trách em, anh chỉ cảm thấy có lỗi với em”, anh ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Chu, anh xin lỗi, tối qua anh đã không kiểm soát được mình nên khiến em bị thương, lần sau anh sẽ chú ý, sẽ không…
“Thiên Ân…!” Chu Chu vội vàng ôm chặt lấy anh, lắc đầu trên vai anh: “Em nói rồi em không có ý trách anh gì cả, em cũng sẽ không vì thế mà sợ anh, em chỉ hi vọng trong lòng anh có em, chúng ta cùng năm tay nhau đối diện với sau này, cùng nhau vượt qua những đêm tối đau đớn đó, em chỉ cần trong lòng anh có em là được rồi…
Cô ta không thể để anh nói ra những câu như lần sau sẽ tránh xa cô ta một chút, cô ta không thể vì một lần sợ hãi mà từ bỏ tất cả trước mắt mình, cô ta luôn tin bản thân sẽ có một ngày quen với điều đó, giống như Bạch Tinh Nhiên trước đây vậy.
Nếu Nam Cung Thiên Ân vì không muốn làm cô ta bị thương mà tránh xa cô ta, vậy thì cô ta sẽ không bao giờ có cơ hội nữa.
Cô ta dựa sát vào anh như vậy, Nam Cung Thiên Ân thậm chí có thể ngửi thấy mùi thuốc trên vai cô ta.
Trái tim anh cũng không phải làm bằng sắt đá, sau khi làm cô ta bị thương vẫn tỏ ra là điều đương nhiên. Anh hít nhẹ một hơi, rồi vỗ vai cô ta nói: “Anh xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy nữa.
“Thật không?”.
“Ừ”, anh đẩy cô ta ra khỏi lòng mình, nhìn cô ta nói: “Năm xuống nghỉ ngơi đi.
Chu Chu gật đầu, cảm thấy yên tâm phần nào.
Cô ta chỉ sợ sau khi Nam Cung Thiên Ân biết được phản ứng của cô ta tối qua sẽ thất vọng, sẽ lôi cô ta ra so sánh với Bạch Tinh Nhiên giống như lão phu nhân vậy, may mà Nam Cung Thiên Ân đã không làm thế, thậm chí còn rất đau lòng vì vết thương của cô ta, thấy Nam Cung Thiên Ân như vậy cuối cùng cô ta cũng yên tâm.
Bạch Tinh Nhiên gọi điện cho trợ lý Nhan, hỏi cô ấy Nam Cung Thiên Ân hôm nay có thời gian xem bản thao không, trợ lý Nhan trả lời sức khỏe Nam Cung Thiên Ân không tốt lắm nên không đi làm.
Sức khỏe không tốt lắm? Rõ ràng nửa đêm qua khi đưa cô về nhà chẳng phải vẫn bình thường sao?
“Thiên Ân thiếu gia anh ấy sao vậy?”, cô quan tâm hỏi.
“Tối qua anh ấy phát bệnh, nên buổi sáng sẽ ở nhà nghỉ ngơi, chiều mới đến công ty.
“Phát bệnh? Phát bệnh gì thế?”, Bạch Tinh Nhiên tò mò hỏi, nhìn cơ thể Nam Cung Thiên Ân rõ ràng là rất khỏe mạnh cơ mà.
Nếu là trước đây, cô sẽ không hỏi thêm gì hết, nhưng từ tối hôm qua sau khi hiểu được một vài tâm sự của anh, cô mới bắt đầu quan tâm hơn vào chuyện riêng của anh. Nhưng trợ lý Nhan ở đầu dây bên kia lại im lặng, rõ ràng không muốn nói với cô bệnh tình của Nam Cung Thiên Ân.
Nhận ra được bản thân đã hơi nhiều chuyện, Bạch Tinh Nhiên vội vàng áy náy xin lỗi: “Tôi xin lỗi, chỉ là tối qua gặp Thiên Ân thiếu gia thấy anh ấy vẫn bình thường, cho nên mới tò mò, mong trợ lý Nhan thông cảm”.
“Không sao”, trợ lý Nhan đáp.
Bạch Tinh Nhiên cảm kích ừ một tiếng, rồi đổi giọng nói: “Vậy hôm khác tôi sẽ đưa bản thảo tới”.
“Được”.
“Chào trợ lý Nhan”.
Bạch Tinh Nhiên cúp máy, ngẩng đầu lên mới phát hiện không biết tổng giám đốc Trương đã đứng trước mặt cô từ lúc nào, cô lễ phép hỏi: “Sếp Trương, có chuyện gì không a?”.
“Không có gì, chỉ là muốn hỏi cô tối qua mấy giờ về nhà thế, nghe nói đoạn Quan Tỉnh bị tắc đường”.
“Đúng thế, tắc đường từ 9 giờ đến 12 giờ, nên hơn 12 giờ tôi mới về đến nhà”.
“Rời khỏi Sơn trang Quan Tỉnh sớm thể á?”, ông ta ngạc nhiên, không nên như thế mới phải.
“Hai người về rồi thì chúng tôi còn ở lại đó làm gì?”, Bạch Tinh Nhiên hỏi lại.
“Cũng phải hì hì..”, ông ta cười gượng một tiếng rồi đi khỏi, trong lòng có hơi thất vọng, thì ra tối qua chẳng xảy ra chuyện gì cả, đúng là thất vọng quá đi.
Buổi chiều Nam Cung Thiên Ân đến công ty liên đi vào phòng họp, sau khi đi ra khỏi phòng họp, trợ lý Nhan rót cho anh cốc nước, nhìn anh nói: “Thiên Ân thiếu gia, sáng nay Y tiểu thư có gọi điện thoại đến hỏi anh lúc nào rảnh, để đưa bản thảo thiết kế cho anh xem”.
Nam Cung Thiên Ân ngước mắt nhìn cô ấy, sau đó nhìn xuống nói: “Sau này những chuyện xem bản thảo thì cô phụ trách là được, không cần tìm tôi nữa”.
Trợ lý Nhan ngạc nhiên, nhìn anh nói: “Sao vậy, Thiên Ân thiếu gia, tối qua… ăn tối không vui sao?”,
“Không phải”, Nam Cung Thiên Ân lắc đầu một cái.
“Vậy… ý của anh là gì? Sau này không định gặp Y tiểu thư nữa à?”, trợ lý Nhan sợ anh không vui, liền nói tiếp. “Nếu là như vậy, tôi sẽ sắp xếp cho cô ấy chuyện khác.
Nam Cung Thiên Ân im lặng một lúc, gật đầu:
“Ừ, không gặp nữa”.
“Thiên Ân thiếu gia có thể nghĩ thông là được rồi”, trợ lý Nhan cũng không hỏi nhiều.
Thực ra cô ấy cũng không ủng hộ Nam Cung Thiên Ân làm như vậy, dù sao người ta cũng không phải là Bạch Tinh Nhiên thật sự, làm như vậy chẳng có ý nghĩa gì hết.
Sau khi trợ lý Nhan đi ra ngoài, Nam Cung Thiên Ân hít sâu một hơi, mệt mỏi tựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng nhằm hai mắt lại.
Đúng thế, có thể nghĩ thông được là tốt, anh cũng hi vọng bản thân có thể nghĩ thông, cũng hi vọng bản thân có thể chấp nhận cuộc sống hiện tại, chấp nhận Chu Chu, dù sao anh đã lấy cô ta rồi!
Buổi chiều Bạch Tinh Nhiên cầm bản thảo thiết kế đến Tập đoàn Nam Cung, quả nhiên trợ lý Nhan đã tiếp cô.
Cô nhìn xung quanh phòng họp một lúc, không thấy bóng dáng Nam Cung Thiên Ân đầu, trong lòng thầm thở phào.
Sau khi trợ lý Nhan nhìn bản thiết kế, rồi đưa lại cho cô: “Tốt lắm, đẹp hơn lần trước rất nhiều, quyết định vậy đi
Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên nhìn cô ấy, do dự hỏi: “Trợ lý Nhan, bản thảo không cần phải cho Thiên Ân thiếu gia xem nữa sao?”
“Không cần nữa, sau này tất cả mọi việc liên quan đến công ty các cô sẽ do tôi phụ trách giảm sát”.
“Thật sao?”, Bạch Tinh Nhiên mừng thầm.
Trợ lý Nhan mỉm cười: “Y tiểu thư hình như không thích tiếp xúc với Thiên Ân thiếu gia nhà chúng tôi làm thì phải?”.
“Không”, Bạch Tinh Nhiên vội vàng lắc đầu: “Không phải là tôi không thích Thiên Ân thiếu gia, chỉ là nam nữ khác nhau mà, tôi cảm thấy làm việc với trợ lý Nhan sẽ thoải mái hơn”, nói xong, Bạch Tinh Nhiên nở một nụ cười lấy lòng.
Trợ lý Nhan nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt cô, nghĩ bụng Nam Cung Thiên Ân nói rất đúng, cô đúng là một người phụ nữ rất đặc biệt. Đổi lại là người khác đừng nói là ở riêng với nhau, chỉ là nhìn từ xa cũng sẽ cảm thấy đó là một cảm giác hưởng thụ thị giác rồi, hoặc có thể là tình cảm của cô và chồng cô thực sự rất tốt, tốt đến mức không muốn nhìn người đàn ông khác lấy một cái?
“Y tiểu thư vui là được”, trợ lý Nhan mim cưới.
“Cảm ơn cổ”, Bạch Tinh Nhiên cất bản thảo, rồi đứng dậy khỏi ghế: “Vậy tôi xin phép về nhé trợ lý Nhan”.
“Chào cô”.
Bạch Tinh Nhiên từ phòng họp đi ra rồi đi về phía thang máy, từ xa liền nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân vừa nghe giám đốc Hoàng giới thiệu công việc vừa đi về phía cô, hai người đi rất nhanh, một lúc đã đến trước mặt Bạch Tinh Nhiên.
Cả hành lang sang trọng chỉ có một mình Bạch Tinh Nhiên, Nam Cung Thiên Ân nhìn là thấy cô luôn. Sau đó chỉ liếc nhìn một cái, không nhìn lâu, cũng không dừng chân lại.
“Chào Thiên Ân thiếu gia…” Bạch Tình Nhiên giơ tay lên chào, lời nói còn trong miệng thì bóng dáng Nam Cung Thiên Ân đã lướt qua người cô, không cả ngoái đầu lại.
Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên, quay đầu nhìn bóng dáng anh đi vào trong phòng họp. Nghĩ bụng anh vội vàng như vậy sao? Vội tới mức đến thời gian chào cô một tiếng cũng không có?
Anh của hôm nay và Thiên Ân thiếu gia đốc lòng tâm sự với cô của tối qua đúng là quá khác biệt, như thể hai người khác nhau vậy.
Bạch Tinh Nhiên lắc đầu, nghĩ bụng chắc anh vội vào họp nên mới gấp như vậy.
Buổi tối, sau khi Bạch Tinh Nhiên dỗ Tiểu Văn Nhiên ngủ xong liền đi tầm, khi ra ngoài, Kiều Phong đã chuẩn bị xong bông y tế.
Bạch Tinh Nhiên nhìn lọ thuốc trên bàn, rồi nhìn vào tay mình một cái: “Vết thương đỡ nhiều rồi, không cần bôi thuốc nữa”.
“Bôi thêm một ngày nữa cho khỏi hẳn, Kiều Phong vẫy tay: “Ra đây anh xem xem đã khỏi chưa”.
Bạch Tinh Nhiên đi đến đưa tay ra trước mặt anh ấy: “Anh nhìn xem có phải khỏi rồi không, bôi thuốc dấp dinh khó chịu lắm, cầm bút cũng không tiện”.
“Ai bảo em bất cẩn như vậy chứ”, Kiều Phong lật bàn tay cô xem, gật đầu nói: “Ừ, đúng là đã đỡ nhiều rồi, tối nay bởi thêm một chút, sáng mai trước khi đi làm thì rửa bỏ được không?”
Bạch Tinh Nhiên nhìn khuôn mặt đầy vẻ quan tâm của anh ấy rồi gật đầu, chỉ cần để cho anh yên tâm là được,
Kiều Phong dùng bông y tế bôi thuốc cho cô, vừa dịu dàng dặn dò: “Sau này làm việc gì cũng phải cẩn thận chút, đừng có làm bản thân bị thương nữa biết chưa? Nếu không anh sẽ không cho em đi làm nữa”.
“Em biết rồi, anh đã cảnh các em nhiều lần rồi mà”, Bạch Tinh Nhiên tươi cười nghiêng người hôn lên môi anh một cái: “Anh yêu, em phát hiện ra có lúc anh còn nói nhiều hơn cả bà già đấy”.
“Ai bảo em toàn làm cho anh phải lo lắng chứ?”. Kiều Phong đưa tay lên giữ đầu cô rồi hôn lên một cái: “Được rồi, ngủ sớm đi”.
“Vâng”, Bạch Tinh Nhiên đứng dậy khỏi sofa, sau đó đỡ anh lên giường.
Sáng hôm sau, Bạch Tinh Nhiên rửa sạch thuốc trên ngón tay, sở lên vết thương đã không còn đau nữa, có thể đeo lại nhẫn vào tay rồi.
Cô đi đến trước tủ quần áo, cầm chiếc túi có đeo hôm đó ra để tìm nhân của mình, nhưng lục tìm mấy lần vẫn không thấy. Rõ ràng có nhớ là cô đã dùng giấy ăn gói lại rồi nhét vào ngăn ngoài của túi, sao lại không thấy nhỉ?
Ngoài cửa, Tiểu Văn Nhiên đã giục có không biết bao nhiêu lần: “Mẹ, là mẹ nói con gái không được lề mề, mẹ còn lề mề nữa là con bị muộn học day”.
“Chờ mẹ chút, mẹ đang tìm đồ”, Bạch Tinh Nhiên hơi cuống, đó là chiếc nhẫn cưới của cô và Kiều Phong đấy, sao có thể làm mất được?
“Lâm, em đang tìm gì thế?”, Kiều Phong thấy bộ dạng sốt ruột của cô, liền đẩy xe lăn đi tới.
Bạch Tinh Nhiên vừa dốc hết những thứ trong túi xách ra, vừa lo lắng hỏi: “Ông xã, anh có thấy nhẫn của em không, em không tìm thấy đâu cả”.
“Anh không nhìn thấy, em để đâu rồi?”.
“Hôm đó em tháo nhẫn ra, dùng giấy ăn gói kỹ rồi để vào trong túi xách, nhưng giờ không tìm thấy nữa”, Bạch Tinh Nhiên lại quay sang Tiểu Văn Nhiên, cầm hai vai cô bé hỏi: “Cục cưng, con có lấy
nhẫn của mẹ ra chơi không?”.
“Con không ạ” Tiểu Văn Nhiên lắc đầu.
“Có thật là không không? Đó là nhẫn cưới của bo me, rất quan trọng đấy”.
“Thật mà”.
“Văn Nhiên sao có thể lục túi xách của em chơi được?”, Kiều Phong thấy bộ dạng sốt ruột của cô, giơ tay kéo cô lại: “Thôi bỏ đi, chiếc nhẫn không đáng tiền đó mất rồi thì thôi, để anh mua cho em cái khác là được mà”.
“Như vậy sao được, ý nghĩa khác nhau mà”, Bạch Tinh Nhiên nói với vẻ nghiêm túc: “Cả đời này em chỉ có một lần cưới, cho nên chiếc nhẫn này rất quan trọng đối với em”.
Nghe cô nói vậy, Kiều Phong rất muốn nói với cô, đừng tìm nữa, cặp nhẫn này thực ra là anh ấy mua đại ở một tiệm vàng, chứ không phải là nhẫn cưới gì cả. Nhưng anh ấy không thể nói như thế, vì anh ấy không muốn mất cô.
Không ngờ cô lại quan tâm chiếc nhẫn này như vậy, Kiều Phong bất giác dùng tay vẫn về chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình, trong lòng vừa phức tạp vừa thấy ấm áp.
Kiều Phong năm lấy bàn tay nhỏ của cô rồi kéo cô lại, hôn lên môi cô một cái: “Đừng lo lắng, tối nay về anh sẽ tìm cùng em, giờ đưa Văn Nhiên đi học đã được không?”.
Nghĩ đến Tiểu Vãn Nhiên sắp muộn học, cô cũng sắp muộn giờ đi làm, Bạch Tinh Nhiên đành gật đầu, cùng hai người họ ra khỏi nhà.
Cả quãng đường Bạch Tinh Nhiên đều nghĩ về chiếc nhẫn, rõ ràng hôm đó cô đã đặt chiếc nhẫn vào trong túi trước khi rời khỏi phòng làm việc của Nam Cung Thiên Ân, sao lại đột nhiên không thấy đâu nhỉ? Lẽ nào cuối cùng đặt tài liệu vào trong túi lại làm rơi chiếc nhẫn sao? Nếu thật là như vậy, thi chắc đã bị cô lao công quét vào sọt rác rồi nhỉ
Càng nghĩ càng sốt ruột, Bạch Tinh Nhiên đến công ty đặt túi xách xuống lập tức cầm điện thoại đi đến phòng tiếp khách.
Trợ lý Nhan từng cho cô số điện thoại cá nhân của Nam Cung Thiên Ân, nhưng trợ lý Nhan đã dặn cô rất nghiêm túc rằng không được cho người khác số của anh ấy, vì Thiên Ân thiếu gia không muốn bị làm phiền.
Anh bận như vậy, không biết giờ gọi điện đến có làm phiền đến anh không nhỉ? Liệu có khiến anh tức giận không?
Thôi kệ, tìm chiếc nhẫn mới là quan trọng, cô cắn răng mạnh dạn gọi vào số của Nam Cung Thiên Ân.
Điện thoại reo lên một lúc, rồi mới vang lên giọng nói lạnh nhạt của Nam Cung Thiên Ân: “Y tiểu thư, có chuyện gì không?”.
Giọng nói lạnh nhạt quả đi, là đang làm phiền anh làm việc sao? Bạch Tinh Nhiên bất giác hơi rùng mình, lập bắp nói: “A lô… Chào buổi sáng… Thiên Ân thiếu gia, tôi tim anh là có chút chuyện.
“Chuyện gì vậy?”.
“Là thế này… hôm đó tôi bị thương ở chỗ anh nên khi bôi thuốc đã tháo nhẫn ra, tôi nhớ rõ ràng đã lấy giấy gói chiếc nhẫn lại rồi cất vào túi xách, nhưng giờ… không tìm thấy đâu cả, cho nên tôi muốn hỏi anh… anh có nhặt được chiếc nhẫn của tôi không”, Bạch Tinh Nhiên nói xong, sợ anh không vui nên lại bổ sung một câu: “Tôi xin lỗi… tôi không có ý gì cả, tôi cũng biết Thiên Ân thiếu gia có nhiều tiền đến mức có thể mua được cả mấy nghìn mấy chục nghìn xe tải chở nhẫn, không bao giờ thích chiếc.
“Nếu biết rồi sao còn hỏi?”.
“Tôi xin lỗi…
Nam Cung Thiên Ân còn dửng dưng buông một câu: “Mà tôi thấy nhà cô cũng có điều kiện, cũng có thể mua được cả xe nhẫn đó, đi mua một chiếc là được mà?”.
“Đó là nhẫn cưới của tôi, tiền cũng không mua được” Bạch Tinh Nhiên vội vàng chêm vào một câu.
Phía đầu dây bên kia im lặng, Bạch Tinh Nhiên không biết trong lòng anh đang nghĩ gì, nghĩ bụng nếu cứ như thể cúp máy thì hơi không cam tâm, thế là e dè yêu cầu: “Thiên Ân thiếu gia, phiền anh giúp tôi hỏi cô lao công xem có nhặt được không, chỉ hỏi chút là được, xin anh đấy”.
Sau khi im lặng một lúc, Nam Cung Thiên Ân cuối cùng lên tiếng: “Được, tôi sẽ hỏi giúp cố”.
“Cảm ơn Thiên Ân thiếu gia, cảm ơn anh ạ, Bạch Tinh Nhiên vui mừng nói.
Bạch Tinh Nhiên cúp điện thoại, đang định rời khỏi phòng tiếp khách, vừa quay người đã suýt nữa đâm sầm vào tổng giám đốc Trương phía sau.
Cô giật mình, sau khi nhìn rõ ông ta liền lên tiếng quở trách: “Sếp Trương, anh có thể đừng lần nào cũng nấp sau lưng người khác như vậy không, giật hết cả mình”.
Ông ta không hề quan tâm sự bất mãn của cô, nghi hoặc nhìn cô hỏi: “Vừa rồi là cô nói chuyện điện thoại với Thiên Ân thiếu gia sao?”.
Giọng điệu khách sáo cung kính như vậy, không hề giống với kiểu có tiến triển!
“Đúng vậy, hỏi anh ấy chút chuyện, sao vậy sếp Trương?”.
“Không có gì, tôi chỉ hỏi thôi”, ông ta nghi hoặc quay người đi khỏi.
Từ sau khi phát bệnh cân Chu Chu bị thương, thái độ của Nam Cung Thiên Ân đối với cô ta cũng có chuyển biến mới.
Sự thay đổi của anh cũng khiến bản thân Chu Chu cảm nhận được, trong lòng đương nhiên vừa cảm thấy an ủi vừa vui mừng rồi, không ngờ sau vụ phát bệnh khủng khiếp đó lại có được thu hoạch như vậy, đây lẽ nào là trong họa có phúc mà người ta vẫn nói sao?
khó khăn lắm mới chờ được đến khi Nam Cung Thiên Ân thay đổi thái độ, cô ta đương nhiên nằm chắc cơ hội này để lấy lại được trái tim của anh.
Khi sắp tan làm, cô ta đến phòng làm việc của Nam Cung Thiên Ân, Nam Cung Thiên Ân đúng lúc đi ra từ phòng họp. Cô ta thân mật đón: “Thiên Ân, anh họp xong rồi à, chắc mệt lắm nhỉ?”.
“Cũng bình thường”, Nam Cung Thiên Ân nhìn cô ta: “Sao em đến đây thế?”.
“Em nghe nói anh họp hành suốt từ trưa đến giờ, nên muốn đến kéo anh về đây”, Chu Chu đi đến, chỉnh lại cà vạt trước ngực anh quan tâm nói: “Đừng để mệt quá, anh chú ý sức khỏe vào”.
“Anh biết rồi”, Nam Cung Thiên Ân nói.
“Nếu biết rồi thì giờ thu dọn đồ đạc rồi về với em, chúng ta cùng đi ăn cơm rồi đi mua sắm được không?”.
Nam Cung Thiên Ân nghĩ một lúc, Chu Chu lại liên tục giục: “Thiên Ân, chúng ta đã lâu lắm không đi mua sắm, với lại em đã từ nhà tổ đến đây rồi, anh nỡ từ chối em sao?”.
“Không, anh chỉ là đang nghĩ xem nên sắp xếp công việc phía sau như thế nào”, Nam Cung Thiên Ân mỉm cười.
“Chuyện này dễ ấy mà, trợ lý Nhan của anh chẳng phải là đa zi năng sao? Để cô ấy giúp anh là được rồi”, nhắc đến trợ lý Nhan, trong lòng Chu Chu cảm thấy có hơi không bình thường. Người ta vẫn đồn giữa Nam Cung Thiên Ân và trợ lý Nhan có quan hệ, là một người vợ như cô ta đương nhiên cũng đã nghe thấy từ lâu.
Chỉ là trợ lý Nhan là người được Nam Cung Thiên Ân vô cùng tin tưởng, mà mối quan hệ giữa cô ta và Nam Cung Thiên Ân lại luôn lạnh nhạt, nên cũng không dám làm gì cô ấy cả.
Chờ sau khi cô ta làm cho Nam Cung Thiên Ân được vui, tình cảm với anh được tốt lên, người đầu tiên cô ta cần xử lý đó chính là trợ lý Nhan.
Nam Cung Thiên Ân quả nhiên quay người đi đến bên cạnh chiếc bàn trong phòng làm việc, cầm điện thoại lên gọi vào số của trợ lý Nhan, bảo trợ lý Nhan sắp xếp đẩy toàn bộ công việc của chiều nay sang ngày mai. Cúp điện thoại xong, anh mỉm cười dịu dàng nói với Chu Chu: “Đi thôi”.
Chu Chu hứng khởi gật đầu, khoác cánh tay anh đi ra phía thang máy.
Đứng trong thang máy, Nam Cung Thiên Ân nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Chu Chu trong gương, đột nhiên nhớ đến cảnh Bạch Tinh Nhiên gọi điện cho Kiều Phong, cũng với vẻ ngọt ngào như vậy hạnh phúc như vậy.
Anh quyết định thử đón nhận Chu Chu, không phải vì anh cần cô ta một cái nên cảm thấy áy náy, mà thật lòng muốn nghe lời người khác từ bỏ quá khứ, trân trọng người trước mắt. Anh không biết bản thân mình có thực sự làm được không, nhưng anh sẽ cố gắng, cố gắng hết sức thay đổi bản thân
Kiều Phong vẫn như thường lệ đi đón Bạch Tình Nhiên và Tiểu Vẫn Nhiên, khi đang định về nhà đột nhiên nhận được điện thoại của nhà hàng bảo anh đến nhà hàng một chuyến
Kiều Phong quay lại nhà hàng xử lý chuyện gấp, Bạch Tinh Nhiên liền đưa Tiểu Văn Nhiên ăn tối luôn ở trong nhà hàng.
Sau khi ăn tối xong, Tiểu Văn Nhiên không chịu ở trong nhà hàng nữa, Bạch Tinh Nhiên đành đưa cô bé đến siêu thị gần đó chơi tiện thể mua chút đồ dùng cho gia đình.
“Dạo này có nhiều người xấu bắt cóc trẻ em, con nhất định phải đi theo sát mẹ biết chưa?”, Bạch Tinh Nhiên bế cô bé ngồi vào trong xe đẩy.
“Nhưng con muốn tự đi mua đồ cơ”, Tiểu Văn Nhiên trề môi lên kháng nghị.
“Con muốn mua gì thì bảo mẹ, em sẽ đưa con đi mua”.
“Con muốn mua đồ ăn vặt, mua thật nhiều đồ ăn vặt”.
“Không được, em bé ngoan là không ăn vặt đầu”.
Chiếc miệng nhỏ của Tiểu Văn Nhiên lại trề ra: “Chẳng vui gì cả, biết thế không đi với mẹ rồi”.
“Không đi cùng mẹ, thế con thích đi với ai?”.
“Đi cùng bố, bố nói em bé ngoan cũng có thể ăn chút đồ ăn vặt”.
Bạch Tinh Nhiên bị cô bé làm cho phì cười, giơ tay lên véo má cô bé một cái: “Cái đồ, còn biết mặc cả với mẹ nữa, thôi được, con muốn ăn gì?”.
“Yeah! Con muốn ăn bim bim, con muốn ăn cả pudding nữa…!”, Tiểu Vãn Nhiên vui mừng nói.
“Thôi được, vậy chúng ta đi tìm pudding và bim bim nào”, Bạch Tinh Nhiên đẩy cô bé về phía khu đồi ăn vặt.
Bình luận facebook