Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 9
Nói ra, rốt cuộc đã nói hết ra rồi.
Cảm giác này, giống như là giải thoát.
Anh ngây dại.
“Không thể tin được đúng không?” Cô sớm nên ngờ đến loại kết quả này, tình cảm của cô dù gì cũng nên sớm tiêu biến, nhưng mà tại sao lúc này tim cô lại phải chịu đau đớn như vậy “Tôi cũng không muốn tin, nhưng……….
Đó là sự thực.”
“Tôi….Cậu….” Lần đầu tiên trong đời anh thật sự cảm nhận mình rất bất lực, anh lúc này thật không dám nhìn cô, cũng không dám đối mặt vớ cô “Tiểu Lương….tôi….”
Nước mắt từ đầu đến cuối cũng không rớt xuống, cứ lửng lơ treo nơi hốc mắt…. Hoặc là, cũng có thể nước mắt của cô vốn không thể rơi xuống được nữa.
Bỗng dưng, cô phát ra một tràng cười lạnh lẽo, “Đồng, có thể hôn em một lát được không?”
“Sao?” Nghe được lời đó anh bật to sửng sốt.
Cô muốn anh hôn cô?
“Chỉ là một nụ hôn, sau đó em và anh ai sẽ đi đường nấy, không liên quan gì đến nhau.” Còn một câu nói sau cùng cô ngậm vào miệng, không thể nói ra.
“Tôi…”
“Không được cự tuyệt em.” Cô tiến lên đón lấy đôi môi của anh.
Chỉ là một nụ hôn nhàn nhạt, chỉ là hai cánh môi giây phút kề cạnh nhau, không phải nụ hôn nồng nàn, không phải nụ hôn nhiệt tình của cả hai------- nhưng điều này đã đủ cho cô cả đời.
Tất cả đều là cô chủ động, anh không có chút động thủ trong nụ hôn này.
Một lát sau, cô rời đôi môi của anh, “Cám ơn anh, Đồng.” Như thế này, cô cũng nên sớm hết hi vọng đi thôi.
“Tiểu Lương!” Anh, Đồng Liệt Lâm vô cùng thất vọng trong lúc kinh ngạc đã bỏ lỡ cơ hội hôn cô, nhưng lại không thể mở miệng bảo cô tiếp tục cho anh hôn, cho nên anh phiền não gầm nhẹ.
“Hẹn gặp lại, Đồng.” Quyến luyến nhìn anh một lát, cô lại giơ lên nụ cười nhàn nhạt ban nãy, rồi xoay người rời đi.
Từ đó về sau……….Cái gì cũng không liên quan nữa.
Anh không đuổi theo cô, vì tự cho là vẫn có cơ hội gặp lại, có ai ngờ, bỏ lỡ cơ hội này, phải đến thiên duyên vạn kiếp về sau, phải rất lâu rất lâu, họ mới có cơ hội gặp lại.
★ ☆ ★ ☆ ★
Ban đêm, ở nhà họ Phương.
Nơi thư phòng nhuốm sắc lạnh lẽo này, là nơi Phương Tiểu Lương vẫn luôn không dám đặt chân vào, nhưng riêng buổi tối hôm nay, cô lại chủ động đi vào.
“Con đã quyết định rồi sao, Tiểu Lương?” Ba Phương ngồi làm việc trên bàn, khuôn mặt luôn giữ nét nghiêm túc, không một nụ cười.
“Vâng, con đã quyết định.” Phương Tiểu Lương đứng đối diện với cha mình, giữ thái độ cung kính trả lời.
“Đến Mĩ, con phải tập thích nghi với tất cả, phải bắt đầu lại từ điểm ban đầu, bao gồm ngôn ngữ, văn hóa, sinh hoạt tập quán, con xác định sẽ không bỏ dở giữ chừng?”
“Con không biết.” Cô cúi đầu trả lời, “Ở Mĩ, có chú có thể chăm sóc cho con, cho nên ba và mẹ cũng không cần lo lắng cho con, hơn nữa, ba cũng không phải là rất muốn con đi đây đi đó ra nước ngoài đọc sách, xem nhiều nơi để hiểu nhiều về thế giới hay sao?”
Cô biết, ba đã sớm vì cô mà tìm mấy trường đại học tốt nhất ở Mĩ, chỉ cần cô gật đầu một cái sẽ có thể lập tức bay đến Mĩ du học.
Trước kia cô chưa hề có ý nghĩ sẽ đi du học, là vì ở chốn này vật gì sự gì cô cũng đều không muốn buông tha, nhưng mà bây giờ đối với cô mà nói, tất cả đều đã trở nên không quan trọng.
Trầm mặc một hồi, nét suy tư cẩn thận đi qua, nhìn thấy trên mặt cô con gái vẫn không có chút do dự, ba Phương không có cách nào nói “không” cho được.
“Được rồi! Ba đồng ý, ba sẽ sớm chuẩn bị mọi thứ cho việc du học của con.” Ba Phương lập tức quay lại laptop đặt vé máy bay hạng nhất.
“Đúng rồi, con đã nói cho Đồng Liệt Lâm biết chưa?” Bỗng dưng ông hỏi.
“Con sẽ nói cho cậu ấy biết…” Một nụ cười khổ nở ra trên khuôn mặt trắng nõn, “khi đã ở trên đất Mĩ.”
“Vậy sao? Tâm sự của con, cậu ta đã biết rồi?” Ba Phương lại hỏi, câu này vang vào tai cô không khác gì sấm dội vang tai.
“Ba?!” Ông ấy làm sao biết? Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên.
“Con gái rượu, mặc dù công việc của ba không phải là ít nhưng cũng không phải là không có khả năng không biết chuyện gì xảy ra.” Cộng thêm mẹ Phương là cái máy nói, mỗi tối đều ở bên tai ông lảm nhảm, cho đến khi ông nâng đôi môi của bà ấy mà hôn lên, vậy mới chịu ngừng lại.
Ba Phương trước mặt cô lộ ra nụ cười đầu tiên trong tối nay.
“Ba……..” Nước mắt của cô đã xộc lên đến hốc mắt, “Con thật sự vô cùng may mắn, có được tình yêu của ba mẹ nhiều đến vậy.” Khó trách bạn bè của cô đều vô cùng ghen tỵ.
“Cậu ta biết rồi?” Ba Phương lại hỏi.
“Vâng!” Cô gật đầu một cái.
“Không nói cho cậu ấy là vì không muốn cậu ấy ngăn cản con?”
Cô cắn môi, không trả lời.
Con gái thất tình đã vô cùng đáng thương, đây lại là con gái yêu của ông, người làm cha không nên ở trên nỗi đau của con gái mà rắc muối.
“Được rồi! Tiểu Lương, nếu con thật sự muốn đi Mĩ du học, ba sẽ chuẩn bị thật tốt cho con.” Ngẫm đến cảnh chia biệt trước mắt, ba Phương thoáng chốc cũng động lòng yêu thương con gái, “Ba và mẹ lúc rảnh sẽ tranh thủ đến thăm con.”
“Cảm ơn ba.” Cô nhẹ nhàng đi một vòng ra phía sau ghế ngồi của ba, ôm lấy vòng lưng của ba. Từ rất lâu rồi cô không rõ, hình như giữa cô và ba luôn có một vực sâu ngăn trở, luôn cảm thấy rất xa cách. Nhưng mà giờ khắc này, cô lại cảm thấy giữa bọn họ lại vô cùng thân mật yêu thương.
“Đều đã lớn như vậy mà còn không bỏ được tính làm nũng lúc nhỏ.” Xoa xoa đầu con gái yêu, ba Phương cũng đã từ lâu không được con gái làm nũng rồi, “Sang Mĩ nhớ phải cẩn thận, không được giao du đàn đúm với lũ không tốt. Không cho phép con đua đòi học hút thuốc hay hít thuốc phiện….” Vẫn như cũ giọng điệu người lớn không ngừng kể lễ, ông bắt đầu liên tiếp phát biểu.
Cô cũng không để ý đến, mặc ông cứ cằn nhằn không ngừng, ai, cái giọng điệu này có phải là học không ít từ mẹ cô rồi hay không.
Một tuần sau, nước Mĩ, cô đang cùng người kia nói chuyện
Cảm giác này, giống như là giải thoát.
Anh ngây dại.
“Không thể tin được đúng không?” Cô sớm nên ngờ đến loại kết quả này, tình cảm của cô dù gì cũng nên sớm tiêu biến, nhưng mà tại sao lúc này tim cô lại phải chịu đau đớn như vậy “Tôi cũng không muốn tin, nhưng……….
Đó là sự thực.”
“Tôi….Cậu….” Lần đầu tiên trong đời anh thật sự cảm nhận mình rất bất lực, anh lúc này thật không dám nhìn cô, cũng không dám đối mặt vớ cô “Tiểu Lương….tôi….”
Nước mắt từ đầu đến cuối cũng không rớt xuống, cứ lửng lơ treo nơi hốc mắt…. Hoặc là, cũng có thể nước mắt của cô vốn không thể rơi xuống được nữa.
Bỗng dưng, cô phát ra một tràng cười lạnh lẽo, “Đồng, có thể hôn em một lát được không?”
“Sao?” Nghe được lời đó anh bật to sửng sốt.
Cô muốn anh hôn cô?
“Chỉ là một nụ hôn, sau đó em và anh ai sẽ đi đường nấy, không liên quan gì đến nhau.” Còn một câu nói sau cùng cô ngậm vào miệng, không thể nói ra.
“Tôi…”
“Không được cự tuyệt em.” Cô tiến lên đón lấy đôi môi của anh.
Chỉ là một nụ hôn nhàn nhạt, chỉ là hai cánh môi giây phút kề cạnh nhau, không phải nụ hôn nồng nàn, không phải nụ hôn nhiệt tình của cả hai------- nhưng điều này đã đủ cho cô cả đời.
Tất cả đều là cô chủ động, anh không có chút động thủ trong nụ hôn này.
Một lát sau, cô rời đôi môi của anh, “Cám ơn anh, Đồng.” Như thế này, cô cũng nên sớm hết hi vọng đi thôi.
“Tiểu Lương!” Anh, Đồng Liệt Lâm vô cùng thất vọng trong lúc kinh ngạc đã bỏ lỡ cơ hội hôn cô, nhưng lại không thể mở miệng bảo cô tiếp tục cho anh hôn, cho nên anh phiền não gầm nhẹ.
“Hẹn gặp lại, Đồng.” Quyến luyến nhìn anh một lát, cô lại giơ lên nụ cười nhàn nhạt ban nãy, rồi xoay người rời đi.
Từ đó về sau……….Cái gì cũng không liên quan nữa.
Anh không đuổi theo cô, vì tự cho là vẫn có cơ hội gặp lại, có ai ngờ, bỏ lỡ cơ hội này, phải đến thiên duyên vạn kiếp về sau, phải rất lâu rất lâu, họ mới có cơ hội gặp lại.
★ ☆ ★ ☆ ★
Ban đêm, ở nhà họ Phương.
Nơi thư phòng nhuốm sắc lạnh lẽo này, là nơi Phương Tiểu Lương vẫn luôn không dám đặt chân vào, nhưng riêng buổi tối hôm nay, cô lại chủ động đi vào.
“Con đã quyết định rồi sao, Tiểu Lương?” Ba Phương ngồi làm việc trên bàn, khuôn mặt luôn giữ nét nghiêm túc, không một nụ cười.
“Vâng, con đã quyết định.” Phương Tiểu Lương đứng đối diện với cha mình, giữ thái độ cung kính trả lời.
“Đến Mĩ, con phải tập thích nghi với tất cả, phải bắt đầu lại từ điểm ban đầu, bao gồm ngôn ngữ, văn hóa, sinh hoạt tập quán, con xác định sẽ không bỏ dở giữ chừng?”
“Con không biết.” Cô cúi đầu trả lời, “Ở Mĩ, có chú có thể chăm sóc cho con, cho nên ba và mẹ cũng không cần lo lắng cho con, hơn nữa, ba cũng không phải là rất muốn con đi đây đi đó ra nước ngoài đọc sách, xem nhiều nơi để hiểu nhiều về thế giới hay sao?”
Cô biết, ba đã sớm vì cô mà tìm mấy trường đại học tốt nhất ở Mĩ, chỉ cần cô gật đầu một cái sẽ có thể lập tức bay đến Mĩ du học.
Trước kia cô chưa hề có ý nghĩ sẽ đi du học, là vì ở chốn này vật gì sự gì cô cũng đều không muốn buông tha, nhưng mà bây giờ đối với cô mà nói, tất cả đều đã trở nên không quan trọng.
Trầm mặc một hồi, nét suy tư cẩn thận đi qua, nhìn thấy trên mặt cô con gái vẫn không có chút do dự, ba Phương không có cách nào nói “không” cho được.
“Được rồi! Ba đồng ý, ba sẽ sớm chuẩn bị mọi thứ cho việc du học của con.” Ba Phương lập tức quay lại laptop đặt vé máy bay hạng nhất.
“Đúng rồi, con đã nói cho Đồng Liệt Lâm biết chưa?” Bỗng dưng ông hỏi.
“Con sẽ nói cho cậu ấy biết…” Một nụ cười khổ nở ra trên khuôn mặt trắng nõn, “khi đã ở trên đất Mĩ.”
“Vậy sao? Tâm sự của con, cậu ta đã biết rồi?” Ba Phương lại hỏi, câu này vang vào tai cô không khác gì sấm dội vang tai.
“Ba?!” Ông ấy làm sao biết? Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên.
“Con gái rượu, mặc dù công việc của ba không phải là ít nhưng cũng không phải là không có khả năng không biết chuyện gì xảy ra.” Cộng thêm mẹ Phương là cái máy nói, mỗi tối đều ở bên tai ông lảm nhảm, cho đến khi ông nâng đôi môi của bà ấy mà hôn lên, vậy mới chịu ngừng lại.
Ba Phương trước mặt cô lộ ra nụ cười đầu tiên trong tối nay.
“Ba……..” Nước mắt của cô đã xộc lên đến hốc mắt, “Con thật sự vô cùng may mắn, có được tình yêu của ba mẹ nhiều đến vậy.” Khó trách bạn bè của cô đều vô cùng ghen tỵ.
“Cậu ta biết rồi?” Ba Phương lại hỏi.
“Vâng!” Cô gật đầu một cái.
“Không nói cho cậu ấy là vì không muốn cậu ấy ngăn cản con?”
Cô cắn môi, không trả lời.
Con gái thất tình đã vô cùng đáng thương, đây lại là con gái yêu của ông, người làm cha không nên ở trên nỗi đau của con gái mà rắc muối.
“Được rồi! Tiểu Lương, nếu con thật sự muốn đi Mĩ du học, ba sẽ chuẩn bị thật tốt cho con.” Ngẫm đến cảnh chia biệt trước mắt, ba Phương thoáng chốc cũng động lòng yêu thương con gái, “Ba và mẹ lúc rảnh sẽ tranh thủ đến thăm con.”
“Cảm ơn ba.” Cô nhẹ nhàng đi một vòng ra phía sau ghế ngồi của ba, ôm lấy vòng lưng của ba. Từ rất lâu rồi cô không rõ, hình như giữa cô và ba luôn có một vực sâu ngăn trở, luôn cảm thấy rất xa cách. Nhưng mà giờ khắc này, cô lại cảm thấy giữa bọn họ lại vô cùng thân mật yêu thương.
“Đều đã lớn như vậy mà còn không bỏ được tính làm nũng lúc nhỏ.” Xoa xoa đầu con gái yêu, ba Phương cũng đã từ lâu không được con gái làm nũng rồi, “Sang Mĩ nhớ phải cẩn thận, không được giao du đàn đúm với lũ không tốt. Không cho phép con đua đòi học hút thuốc hay hít thuốc phiện….” Vẫn như cũ giọng điệu người lớn không ngừng kể lễ, ông bắt đầu liên tiếp phát biểu.
Cô cũng không để ý đến, mặc ông cứ cằn nhằn không ngừng, ai, cái giọng điệu này có phải là học không ít từ mẹ cô rồi hay không.
Một tuần sau, nước Mĩ, cô đang cùng người kia nói chuyện
Bình luận facebook