-
Chương 8
Nhìn chằm chằm chiếc giường bên trong phòng mình đến lần thứ 101, Ân Tuyên Mai lần thứ 1001 tự mắng chính mình.
Mày nổi cơn gì thế? Cái gì mà sợ chứng tinh thần phân liệt của vợ bộc phát? Cái gì mà sợ mẹ không chịu nổi kích thích? Trời mới biết chuyện này là thật hay giả? Mà mày thế nhưng chưa chứng thực đã tin tưởng lời nói của cha con họ, để cho anh ở lại nơi này! Hiện tại, hiện tại mày phải làm sao đây?
Đuổi anh đi ra ngoài, nửa đêm canh ba đuổi anh đi ra ngoài? Cô không hạ được quyết tâm.
Để anh ở lại? Nếu quả thật để cho anh ở lại, bọn họ một người là đàn ông chưa cưới, một người là phụ nữ chưa gả, cô nam quả nữ ở cùng một phòng? Chuyện này đối với cô không phải quá không an toàn, quá không có bảo đảm sao?
Vậy rốt cuộc phải làm sao? Ân Tuyên Mai nhịn xuống hành động kéo tóc thét chói tai, đi tới đi lui quanh phòng ngủ không tới mười mét vuông.
"Em làm gì vậy? Đạp con kiến sao?" Lau mái tóc vẫn còn đang nhỏ nước, Đỗ Vũ Thần đứng ở cửa phòng tắm, cau mày nhìn chằm chằm cô đang không ngừng đi lại hỏi.
Trừng mắt liếc anh một cái, Ân Tuyên Mai ôm quần áo vòng qua anh, "Ầm" một tiếng đóng cửa phòng tắm lại.
Đặt mông ngồi ở trên nắp bồn cầu, cô nỗ lực nghĩ, dùng sức nghĩ, đổi mạng nghĩ, hiện tại rốt cuộc phải làm sao? Không thể đuổi anh ra khỏi cửa, lại không muốn cùng anh ở cùng một phòng, nhưng cái gọi là cá và tay gấu không thể lấy cả hai, cô nhất định phải nghĩ biện pháp nha!
Không đành lòng đuổi anh ra ngoài, vậy thì để anh ở lại thôi! Nhưng để anh ở lại, phải sắp xếp cho anh thế nào đây?
Ngủ cùng anh trên một cái giường lớn sao? Không được! Bảo anh xuống đất ngủ? Nhẫn tâm sao? Chẳng lẽ muốn cô ngủ trên sàn nhà? Đừng ngốc!
"Tuyên Mai, em ngủ ở bên trong à?" Sau mấy tiếng tiếng gõ cửa, truyền đến giọng nói quan tâm của anh.
Ân Tuyên Mai cau mày nhìn chằm chằm cánh cửa, giọng điệu không phải rất thân thiện hỏi: "Làm gì?"
"Không có gì, chỉ là cũng không nghe thấy âm thanh gì, còn tưởng rằng em ngủ thiếp đi đấy!" Giọng điệu quan tâm của anh chuyển (di,da,l,qy,do) thành hài hước.
"Ai cần anh lo." Ân Tuyên Mai lớn tiếng đáp trả anh một câu, cũng tức giận mở vòi hoa sen ra, lập tức cả phòng tắm là tiếng tí tách vang dội, hơi nước bao phủ cả gian phòng.
Đáng giận, thế nhưng lại thái độ kiểu đổi khách thành chủ! Hừ, anh đã không khách khí như vậy rồi, cô còn khách khí với anh cái gì? Đúng, cứ để cho anh ngủ trên sàn nhà đi!
Một khi quyết định, Ân Tuyên Mai lập tức cảm thấy không còn gì vướng víu, trong miệng hát líu lo, cô vui vẻ hưởng thụ cảm giác thoải mái khi tắm.
***
Ngồi ở trước bàn trang điểm, Ân Tuyên Mai thoải mái vui vẻ vừa sấy tóc vừa i a hát một chút.
"Chuyện gì mà vui mừng như vậy?" Đỗ Vũ Thần đến gần cô buồn bực hỏi, không hiểu tại sao sau khi tắm một lần xong, tâm tình của cô lại biến hóa to lớn đến mức không ngờ như thế.
"Không có nha!" Cười với anh, Ân Tuyên Mai tiếp tục sấy tóc.
Đỗ Vũ Thần nhíu chặt ấn đường, như có điều suy nghĩ nhìn cô thêm mấy lần: "Phụ nữ thật dễ thay đổi!"
"Nếu phụ nữ không hay thay đổi, vậy thì không gọi là phụ nữ nữa." Cô cũng không tức giận, sau khi tắt máy sấy đáp trả anh một câu thì lập tức lôi từ cạnh góc tường ra một túi đồ.
"Đây là cái gì?" Đỗ Vũ Thần tò mò đến gần hỏi.
"Cái này?" Ân Tuyên Mai nhướng mi tâm, thần bí cười một tiếng: "Anh xem đây giống cái gì?" Vưa nói chuyện cô cũng đồng thời mở túi, lấy thứ bên trong ra.
Cái đệm hơi này là cô vì hai người em trai của mình mà chuẩn bị, mỗi khi mẹ kế giao hai người cho cô thì nó lập tức phát huy tác dụng, mà hôm nay......
"Cái này không phải là để cho anh ngủ chứ?" Đỗ Vũ Thần bày ra biểu tình không thể tin nhìn chằm chằm đồ trên tay cô.
"Bingo!" Cô trả lời: "Đây chính là để cho anh ngủ." Cô tươi cười rạng rỡ bổ sung rõ ràng.
"Tại sao? Lần trước không phải anh được ngủ trên giường sao? Tại sao lần này lại muốn anh ngủ cái này?"
Ân Tuyên Mai xem thường nhún nhún vai, đối với giọng điệu tức giận bất bình của anh, cô không đưa ra bình luận.
"Anh muốn ngủ trên giường." Đỗ Vũ Thần vẻ mặt quyết tâm.
Ân Tuyên Mai mặc kệ anh, kiên trì bơm hơi, sau khi cô đại công cáo thành quay đầu lại thì chỉ thấy anh đã sớm tứ bình bát ổn nằm ngửa ở trên giường —— trên giường của cô.
"Anh...... Anh xuống cho tôi!" Cô tức giận thở hổn hển gào thét với anh, đáng giận, không đến giúp cô cũng coi như xong, lại còn chiếm giường của cô!
"Anh muốn ngủ, xuống giường thì làm sao?" Anh lắc đầu nói.
"Anh...... Ai cho anh ngủ trên giường? Đó là giường của tôi chứ! Chỗ ngủ của anh là nơi này!" Tay Ân Tuyên Mai chỉ tấm đệm đã được thổi phồng bên cạnh chân nói.
"Tại sao anh phải ngủ ở đó? Trước kia không phải chúng ta cũng ngủ cùng nhau sao? Mà hiện tại em lại muốn anh ngủ ở đó?" Đỗ Vũ Thần bày ra vẻ mặt coi thường dựa vào trên giường lắc đầu nói: "Không bàn nữa!"
"Anh..... Anh......" Ân Tuyên Mai giận đến không nói ra lời, một lúc lâu sau cô mới chỉ vào anh nói: "Anh đừng quên đây là nhà của ai, đây là giường của ai, chủ nhân của nơi này là tôi không phải anh!"
"Đúng nha, chủ nhân là em, mà em lại bảo anh ngủ trên sàn nhà, đây chính là đạo đãi khách của em?" Anh đổi khách thành chủ chỉ trích cô.
Ân Tuyên Mai đột nhiên cứng họng, nhìn chằm chằm anh ưu nhàn tự tại, cô thật hận không thể một cước đạp anh xuống giường, để cho anh ngã chổng vó không còn cách nào nữa trổ tài miệng lưỡi nữa.
"Ai!" Thở dài, Đỗ Vũ Thần ngồi dậy: "Rốt cuộc em đang suy nghĩ cái gì? Đang êm đẹp tại sao muốn anh ngủ ở vật kia? Anh ngủ trên giường không được sao?"
"Không được." Ân Tuyên Mai bày ra vẻ mặt không thể thương lượng.
"Tại sao?" Anh vò vò tóc: "Anh sẽ đá chăn hay là sẽ ngáy to?" Anh hỏi.
Ân Tuyên Mai nhìn anh chằm chằm, giả bộ! Cô cũng không tin anh không biết là vì sao đâu! Muốn thừa cơ ăn đậu hũ của cô ư? Không có cửa đâu!
"Mặc dù nói im lặng là vàng, nhưng em cũng không cần một câu cũng không nói đâu!" Đỗ Vũ Thần thấy cô trầm mặc không nói bèn cười: "Sẽ không phải là bởi vì em biết anh là một người đàn ông hai mươi tám tuổi thành thục, nên mới “phòng tránh” muốn phân giường ngủ chứ?"
Ân Tuyên Mai bị nói trúng tâm sự, ngượng ngùng xoay đầu đi, ánh mắt không có mục đích đi lòng vòng bên trong phòng.
Không thể nào? Đỗ Vũ Thần kinh ngạc đến mức quai hàm cũng rơi xuống, không ngờ "Mèo mù vớ cá rán" lại để cho anh nói trúng! Càng không nghĩ tới trong lúc bất chợt, "Người phụ nữ hiện đại hào phóng" trong mắt anh lại biến thành cô gái nhỏ xấu hổ, trời ạ! Biến hóa này cũng không tránh khỏi quá dọa người đi!
"Không phải thật sự là vì lý do ngu xuẩn này chứ?" Vẻ mặt anh tràn ngập không tin hỏi, thấy vẻ mặt cô âm tình bất định, anh cau chặt chân mày nói: "Nhưng bây giờ anh chỉ là một đứa bé trai tám tuổi thôi!"
"Nhưng trên thực tế là một người đàn ông hai mươi tám tuổi đấy!" Cô nhỏ giọng cãi lại.
"Ông trời ơi..! Rốt cuộc em đang sợ cái gì, sợ anh ăn em, hay là sợ anh vô lễ với em? Em đây không phải là buồn lo vô cớ, đánh giá anh quá cao sao? Anh dùng thân thể đứa nhóc này, hoàn toàn là có lòng nhưng không đủ lực, anh có thể làm cái gì?"
Hơn nữa sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ kết hôn, coi như anh làm cái gì, cũng không có quan hệ gì đi! Anh suy nghĩ trong lòng. "Đừng nghĩ những chuyện không thể nào xảy ra kia nữa, lên giường ngủ đi!" Anh ngáp một cái nói.
Ân Tuyên Mai vẫn không có động tĩnh gì đứng tại chỗ, cô luôn luôn là người rất có nguyên tắc, nếu đã quyết định phân giường ngủ, cô nhất định không phân giường ngủ là không thể, bất kể anh nói thế nào đi nữa cô cũng chỉ biết một sự thật, anh là người đàn ông, một người đàn ông hai mươi tám tuổi, mà cô sẽ không cùng giường với anh.
"Rốt cuộc em đang chấp nhất cái gì? Anh ngủ nơi đó và ngủ nơi này có gì khác biệt chứ? Nếu như mà hiện tại anh đồng ý với em, đến nửa đêm lại thừa dịp lúc em ngủ say bò lên ngủ nơi này, bộ dáng như vậy với hiện tại anh đã ngủ nơi này trong mắt anh có khác biệt gì sao?" Anh hỏi Ân Tuyên Mai, cũng thành thực nói cho cô biết suy nghĩ của mình.
"Anh không dám!" Ân Tuyên Mai không đầu không đuôi nói.
"Không dám cái gì?" Đỗ Vũ Thần hỏi.
"Anh không dám nửa đêm bò lên trên giường của tôi." Vẻ mặt cô tràn ngập tự tin mỉm cười nói.
"Em biết đúng không?" Đỗ Vũ Thần nhướng lông mày, hài hước hỏi cô.
Ân Tuyên Mai không trả lời mà ngược lại đi về phía bàn trang điểm, từ trong ngăn kéo lấy ra một thanh dao gọt trái cây đặt lên bàn, cô ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng hỏi: "Anh nói tôi có biết hay không?"
"Ông trời ơi..! Không phải em đang đùa chứ?" Đỗ Vũ Thần nghẹn họng nhìn chằm chằm dao gọt trái cây trên mặt bàn.
"Anh có thể thử nhìn xem nha!" Ân Tuyên Mai tiếu lý tàng đao nói: "Bây giờ có thể mời rời khỏi giường của tôi sao?" Cô làm như vô tình vuốt vuốt dao gọt trái cây trên mặt bàn nói.
Đỗ Vũ Thần nuốt nước miếng một cái, dùng cả tay chân bò xuống giường, sau đó an phận ngồi vào trên giường nệm đã bơm phồng, anh sớm biết chọc giận cô sẽ không có kết quả gì hay, tại sao anh còn không biết sống chết chứ? Anh hối tiếc nghĩ.
"Xấu hổ quá! Địa phương đãi khách không chu toàn xin hãy tha lỗi." Cô cười tít mắt nói với anh, sau đó không coi ai ra gì cầm dao gọt trái cây đi tới chuẩn bị lên giường.
"Em không tắt đèn sao?" Đỗ Vũ Thần kinh ngạc hỏi, anh nhớ cô có thói quen tắt đèn đi ngủ nha!
"Tắt đèn, để cho anh có cơ hội có thể lợi dụng sao?" Ân Tuyên Mai tức giận nói.
"Anh ở trong mắt em thật sự cứ tà ác như vậy sao?" Anh làm bộ đáng thương hỏi.
Ân Tuyên Mai không để ý tới anh, trực tiếp nhắm mắt lại đi ngủ, mà dao gọt trái cây vẫn để sát bên tay.
Thấy cô nhắm mắt ngoảnh mặt làm ngơ với vấn đề của anh, Đỗ Vũ Thần đành phải thôi, anh mới không muốn tự tìm mất mặt đâu! Lăn qua lộn lại muốn tìm một tư thế dễ chịu để ngủ, nhưng sau khi trải qua một phen cố gắng, cuối cùng anh quyết định buông tha nhìn chằm chằm đèn huỳnh quang như mặt trời nhức mắt, sau đó nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô gái đã nhắm chặt hai mắt.
"Tại sao còn không chấp nhận lời cầu hôn của anh? Anh có điểm nào khiến em cảm thấy bất mãn sao?" Đỗ Vũ Thần bình tĩnh mở miệng, giống như đang lầm bầm lầu bầu: "Anh anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, khí vũ hiên ngang, tuổi trẻ tài cao, ôn nhu săn sóc, gia tài bạc vạn, vui vẻ lạc quan......"
"Ồn chết đi được!" Ân Tuyên Mai không chịu được thét chói tai.
Hung tợn trừng mắt nhìn anh một cái, Ân Tuyên Mai cau mày trầm tư, cô thật sự không biết anh là loại người như vậy, tại sao trước mắt người khác thì thành thục ổn trọng, ở trước mắt cô lại thành lỗ mãng ngây thơ? Rốt cuộc đâu mới thật sự là anh? Mà lòng mình vừa rung động là vì con người nào của anh đây?
***
Bên cạnh nhiều thêm một Đỗ Vũ Thần liều chết dây dưa, đi tới đâu theo tới đó, Ân Tuyên Mai quả là nhanh phát điên.
Cũng không thể đi làm được, lại không muốn cùng anh hai người chờ ở trong nhà giương mắt nhìn nhau, cho nên cô hẹn (L^Q^D) Tiểu Quân và Tiểu Trân, một mặt vì muốn gặp lại bạn cũ; mặt khác cô còn muốn tức chết Đỗ Vũ Thần, để cho anh biết khó mà lui.
Đáng hận là anh ở giữa ba người phụ nữ nhưng lại không có một chút khó chịu nào, ngược lại còn tự tại như cá gặp nước, thật là tức chết cô! Mà tức giận hơn là hiện tại mặc dù cô đang nghe Tiểu Quân và Tiểu Trân thao thao bất tuyệt trò chuyện, nhưng ánh mắt lại không tự chủ được nhìn chỗ trống bên cạnh mình—— vị trí của Đỗ Vũ Thần.
Kỳ quái? Sao anh đi toilet lâu như vậy? Sẽ không phải là đã xảy ra chuyện gì rồi chứ? Cô lo lắng nghĩ.
Nghển cổ nhìn phương hướng phòng rửa tay ở phía xa, chỉ thấy một vị tiểu thư trẻ tuổi đứng ở đường đi tới toilet cúi đầu cười, đôi môi còn liên tục đóng vào mở ra giống như đang nói cái gì, nhưng mà ở bên cạnh cô ấy không có ai khác nha! Sao thế? Chẳng lẽ cô ấy ở đó tự lầm bầm lầu bầu sao? Hay là......
Nhíu mày, Ân Tuyên Mai cố ý đứng dậy điều chỉnh ghế ngồi, thừa dịp đứng dậy, cô nhanh chóng liếc mắt về phía kia một cái, trong lòng cô lập tức trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Đỗ Vũ Thần đáng giận, lại đang vừa nói vừa cười với mỹ nữ, uổng công mới vừa rồi cô còn lo lắng cho anh, sợ anh sẽ xảy ra chuyện gì, kết quả...... Đáng ghét!