"Tiểu Mai, cậu biết không? Kể từ sau khi cậu không làm ở cửa hàng giày nữa, những người theo đuổi cậu kia có bao nhiêu thương tâm, thất vọng, thậm chí có mấy người còn không tin, mỗi ngày đều đến gác trong cửa hàng......"
"Vậy cũng không có gì ngạc nhiên, tiểu Mai cậu nhớ hai tên số 12, số 13 kia sao?" Nghiêm Linh Quân ngắt lời Tiểu Trân, chen miệng nói: "Chính là hai người mắt mọc trên đầu kia nha! Bọn họ thế nhưng vì hỏi địa chỉ của cậu, số điện thoại của cậu mà hạ mình tới hối lộ tớ! Thật là quá buồn cười."
"Thật ư, vậy cậu có cho bọn họ hay không nha?" Tiểu Trân hỏi.
"Hắc hắc...... Bọn họ nghĩ thật hay! Nghĩ đến thái độ mắt chó nhìn người thấp lúc đầu của bọn họ tớ đã tức giận, nơi nào còn có thể cho bọn họ sắc mặt tốt mà nhìn? Huống chi bọn họ keo kiệt đến mức nào cậu biết không?" Nghiêm Linh Quân vẻ mặt tức giận khó nhịn nói.
"Thế nào?" Tiểu Trân tò mò hỏi.
"Cậu biết bọn họ lấy cái gì tới hối lộ tớ không? Kẹo! Bọn họ lại dám cầm những thứ có thể tùy tiện nhìn thấy ở cửa hàng tiện lợi là bánh bích quy và kẹo tới hối lộ tớ! Bọn họ xem tớ là đứa trẻ dễ lừa thế kia sao? Đáng ghét, thật là quá vũ nhục tớ rồi!" Nghiêm Linh Quân tức giận nói: "Các cậu nhìn tớ đi, tớ có (l^q^d) điểm nào giống đứa bé? Địa phương nên lồi thì lồi, chỗ nên vểnh thì vểnh, tớ có điểm nào giống như đứa trẻ chứ? Bọn họ thế nhưng lại lấy kẹo tới hối lộ tớ! Thật là không thể không nổi giận, càng nghĩ càng tức!"
Tiểu Trân không nhịn được nở nụ cười, cô ấy giả bộ nghiêm túc nhìn Nghiêm Linh Quân một hồi lâu, sau đó thận trọng như phát hiện ra chuyện lạ nói: "Nói cũng không sai, vừa nghe cậu nói như thế, tớ thật đúng là cảm thấy cậu có một chút giống đứa bé!"
"Nơi nào? Tớ có điểm nào giống?" Nghiêm Linh Quân sửng sốt một chút hỏi.
"Trước sau lồi lõm đúng là cậu không nói sai, chính là hơi lùn một chút." Tiểu Trân sắc bén mà nói.
"Làm ơn, được gọi là “xinh xắn lanh lợi” chứ không gọi là lùn, có được hay không?" Nghiêm Linh Quân liếc cô ấy một cái.
"Thật sao? Nếu như cậu nhất định nói như vậy, vậy tớ cũng không còn biện pháp." Tiểu Trân nhún vai nói với Nghiêm Linh Quân, sau đó dùng cùi chỏ đẩy nhẹ Ân Tuyên Mai bên cạnh: "Xinh xắn lanh lợi? A, tiểu Mai, cậu có từng gặp người không biết xấu hổ như vậy chưa?"
"Cái gì?" Ân Tuyên Mai sửng sốt một chút, không khỏi ngẩng đầu nhìn tiểu Trân, họ vừa mới nói cái gì thế?
Kể từ sau khi nhìn thấy Đỗ Vũ Thần nói chuyện phiếm với phụ nữ trên hành lang, cả trái tim của cô đã sớm bay đến chỗ bọn họ rồi, nào còn có tâm tình ở đây tán gẫu mấy việc vụn vặt này với hai cô ấy nữa?
"Cậu đấy, thì ra là mới vừa rồi cậu không hề nghe chúng tớ nói chuyện!" Nghiêm Linh Quân chỉ về phía cô nói: "Đàng hoàng nói cho chúng tớ biết, là người đàn ông nào khiến cậu nóng ruột nóng gan như vậy?"
"Có phải cậu gạt chúng tớ vụng trộm quen biết bạn trai không?" Tiểu Trân bày ra vẻ mặt mập mờ nhìn cô.
"Các cậu bớt nhàm chán đi." Ân Tuyên Mai liếc hai người bọn họ một cái nói.
"Đó! Đỏ mặt, đỏ mặt." Nghiêm Linh Quân ồn ào kêu la: "Mau nói cho tớ biết là người đàn ông nào may mắn được cậu ưu ái? Chúng tớ có quen biết sao? Là số mười lăm à?"
Ân Tuyên Mai không tự chủ được đưa tay che mặt: "Tớ thật sự đỏ mặt à?" Cô hỏi.
"Hàaa...! Cậu đây quả thực là “giấu đầu lòi đuôi” đấy! Còn muốn gạt chúng tớ à? Mau đàng hoàng khai ra." Nghiêm Linh Quân cười nhạo cô nói.
"Đúng rồi! Nói ra chúng tớ cũng sẽ không giành của cậu, cậu sợ cái gì chứ?" Tiểu Trân đi theo nói.
"Các cậu đừng đoán mò có được hay không?" Vì che giấu tâm trạng lo lắng, Ân Tuyên Mai ồn ào kêu lên với hai người.
"Đó! Càng ngày càng căng thẳng, Tiểu Quân cậu tiếp tục đoán đi." Tiểu Trân liếc xéo cô sau đó gạt đầu nói với Nghiêm Linh Quân.
"Được, vậy tớ lại đoán một chút, nếu như không phải là số mười lăm, như vậy —— tớ đoán chính là số 16 rồi."
"Số 16? Lúc nào thì thêm một số 16 nha? Tớ thế nào lại không biết?" Tiểu Trân buồn bực hỏi Nghiêm Linh Quân.
"Ai da, ngày đó cậu vừa đúng lúc xin nghỉ á!" Nghiêm Linh Quân qua loa lấy lệ lướt qua vấn đề của Tiểu Trân, cô ấy nhẹ nhàng liếc Ân Tuyên Mai một cái, trực giác nói cho cô ấy biết lần này nhất định là tám chín phần mười, cô ấy nghiêng người nhỏ giọng hỏi: "Là số 16 đi! Là số 16 lần trước hôn cậu ở trong cửa hàng giày ngay trước con mắt chằm chằm của tất cả mọi người đi!"
"Hôn?! Người nào hôn người nào?!" Tiểu Trân sợ hãi kêu lên.
"Chính là......" Nghiêm Linh Quân có vẻ vẫn còn thèm thuồng sinh động kể lại chuyện đã xảy ra ngày đó cho Tiểu Trân nghe, mà Tiểu Trân là mở to cặp mắt mà nghe, càng nghe tiếng hô càng lớn.
Vừa nhắc tới nụ hôn kia, Ân Tuyên Mai lập tức đỏ mặt, nhưng nghĩ đến cảnh tượng mới vừa thấy, tâm tình xấu hổ lập tức bị nổi trận lôi đình thay thế, cô tức giận hô: "Các cậu đừng nhắc tới tên hoa tâm đại củ cải đó nữa, gặp một người yêu một người, thấy mỹ nữ lập tức mất hồn, ai biết rốt cuộc anh ta đã hôn qua bao nhiêu phụ nữ chứ?"
"Oa! Ghen, xem ra cậu đã vùi sâu vào bể tình không thể tự kềm chế rồi!" Nghiêm Linh Quân nháy mắt nói với cô.
"Tớ mới không kém cỏi như vậy! Người nào thích phải anh ta thì người đó xui xẻo!" Ân Tuyên Mai hừ lạnh nói.
"Thật sao?" Hai người Nghiêm Linh Quân, Tiểu Trân đồng thanh nói.
"Lời nói cũng không nên tự mãn như thế, nếu không ngày nào đó đột nhiên mất cái hồng bom cho chúng tớ, cậu cũng đừng nghĩ chúng tớ sẽ đưa bao tiền lì xì cho cậu nhé!" Nghiêm Linh Quân nói tiếp.
"Đó là không thể nào." Ân Tuyên Mai tức giận nói.
"Thật sao?" Lại một lần nữa hai người bọn họ đồng thanh.
"Các cậu không tin?" Ân Tuyên Mai nhìn chằm chằm họ, không ngờ lại thấy các cô ấy cùng nhau gật đầu, cô quả thật nổi đóa: "Được, vậy chúng ta sẽ đặt cược, nếu như mà tớ bất hạnh gả cho anh ta, bao tiền lì xì của các cậu có thể miễn, mặt khác tớ còn cho các cậu đại hồng bao 5000 nguyên, như thế nào?" Cô xúc động nói.
"Tốt! Ai sợ ai chứ?" Nghiêm Linh Quân một bộ "Chúng ta chờ xem".
"Chỉ là, nếu như mà tớ không gả cho anh ta, vậy các cậu......" Ân Tuyên Mai liếc xéo hai người bọn họ, cười đến có chút kinh khủng.
"Chúng tớ dĩ nhiên sẽ theo lễ mà đối đãi, lúc chúng tớ kết hôn cũng sẽ không thu bao tiền lì xì của cậu, lại còn tặng thêm cho cậu một bao lì xì màu đỏ chót." Tiểu Trân sảng khoái tiếp lời nói.
"Dĩ nhiên." Nghiêm Linh Quân gật đầu đồng ý.
"Vậy thì tốt, thời gian chúng ta giao hẹn là vào......" Ân Tuyên Mai trầm tư một hồi nói: "Hẹn ở ngày này một năm sau như thế nào?" Dù sao cô sớm đã quyết định chủ ý trước hai mươi tám tuổi tuyệt không kết hôn, mà sang năm cô cũng mới hai mươi sáu tuổi mà thôi, cho nên muốn cô kết hôn? Đừng nằm mơ nữa!
"Tiểu Quân." Tiểu Trân nhìn Nghiêm Linh Quân, bởi vì cô ấy chưa từng thấy số 16 đó, cho nên hoàn toàn không biết anh có công lực gì, cho nên chỉ có thể cầu viện ở Nghiêm Linh Quân, nhìn cô ấy hỏi xem thời hạn một năm có được hay không.
"Được, không thành vấn đề." Nghiêm Linh Quân thoải mái đồng ý, giác quan thứ sáu của cô ấy rất chuẩn, mà lần này nó nói cho cô ấy biết số 16 tuyệt không phải vật trong ao, đối với chuyện cưới tiểu Mai tới tay, một năm này tuyệt đối là dư dả với anh mới phải, cho nên tiền đánh cuộc lần này là cô ấy kiếm bộn chứ không lỗ.
"Tốt lắm. Chúng ta cứ quyết định ngày này một năm sau đi......" Tiểu Trân thấy Nghiêm Linh Quân nắm chắc như thế, lập tức quyết định tiếp nhận đánh cuộc.
"Cái gì một năm nha?" Đột nhiên truyền đến giọng nói trẻ thơ cắt đứt lời nói của Tiểu Trân.
Đỗ Vũ Thần bộ mặt trẻ thơ hồn nhiên hỏi, trong con ngươi thoáng hiện lên vẻ tức giận làm cho người ta cảm thấy không rét mà run, anh hung tợn trừng mắt nhìn Ân Tuyên Mai, bày ra bộ dạng muốn chộp cô tới ra sức đánh cho một trận, cô gái đáng giận này, cái gì mà đánh cuộc? Lại bắt hôn sự của hai người bọn họ tới đánh cuộc! Thật là rất đáng giận rồi!
"Không có gì, không có gì." Ân Tuyên Mai lo sợ bất an vội vàng nói, lại quay đầu lại nói với Nghiêm Linh Quân, Tiểu Trân: "Thời gian (di.da.l.qy.do) không còn sớm, tớ thấy hôm nay chúng ta tạm dừng ở đây là tốt rồi, hôm nào lại hẹn thời gian tán gẫu tiếp thì hơn." Cô nhanh chóng đứng dậy thu dọn đồ đạc, sau đó kéo tay Đỗ Vũ Thần giống như lửa đốt mông mà chạy trốn.
"Nhưng...... Tiểu Mai......" Nghiêm Linh Quân sửng sốt một chút, nhìn bóng lưng cô rời đi gọi, đáng tiếc đã sớm không còn kịp rồi.
"Cậu ấy sao thế? Sao lại nói đi xong lập tức rời đi, giống như gặp quỷ ấy!" Tiểu Trân nhìn phương hướng Ân Tuyên Mai biến mất hỏi Nghiêm Linh Quân.
"Ai biết?" Nghiêm Linh Quân nhún nhún vai trưng ra vẻ "Cậu hỏi tớ, tớ biết hỏi ai".
"Vậy rốt cuộc đánh cuộc mới vừa nãy của chúng ta có hiệu quả hay không nha?"
"Đương nhiên là có á!" Nghiêm Linh Quân nhanh chóng trả lời: "Có câu nói “nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy”, cậu nghe qua chưa?"
"Nghe thì nghe rồi, nhưng không bằng không chứng, đến lúc đó tiểu Mai thua không nhận nợ thì làm thế nào?" Tiểu Trân chợt bắt đầu lo lắng về vấn đề này.
"Ai da, cái này cậu yên tâm, nếu như tiểu Mai không nộp, chúng ta tìm số 16 lấy không phải là được rồi ư?" Nghiêm Linh Quân bày ra biểu cảm an tâm.
"Như vậy có được không? Anh ta mới tân hôn chúng ta đã tìm anh ta đòi tiền. Làm như vậy giống như thật sự có chút quá đáng!" Tiểu Trân có chút bận tâm nói.
"Cái gì gọi là quá đáng? Cậu nghĩ lại xem, tại sao chúng ta phải tìm anh ta đòi tiền?" Nghiêm Linh Quân vẻ mặt "Cậu nghĩ lại xem", không đợi Tiểu Trân trả lời cô ấy lại tiếp tục nói: "Nhất định là vì chúng ta thắng cuộc chứ sao! Cái gọi là “nguyện đổ chịu thua”, nếu vợ anh ta thua tiền, thiên kinh địa nghĩa, thì chồng sẽ phải phụ trách trả nợ á! Cậu nghĩ lại đi, chúng ta đặt cược anh ta sẽ cưới được tiểu Mai chính là bày tỏ có lòng tin với anh ta, căn cứ vào điểm này, anh ta nên cảm ơn chúng ta thật tốt mới đúng.
Cho nên chỉ đòi anh ta tiền tiểu Mai nợ đánh bạc coi như là rất có lương tâm rồi, nào có chuyện gì quá đáng quá phận?"
"Ừ, nghe cậu nói như vậy giống như cũng có đạo lý!" Tiểu Trân nghiêng đầu nói.
"Không phải cũng có, là rất có." Nghiêm Linh Quân cải chính cô ấy, sau đó vừa cười vừa nói với cô ấy: "Dù sao cậu cũng không cần lo lắng nhiều như vậy, chúng ta chờ tính tiền là được. Giác quan thứ sáu của tớ nói cho tớ biết, không cần một năm, cái số 16 đó nhất định sẽ giải quyết tiểu Mai của chúng ta, chúng ta vẫn là mỏi mắt mong chờ đi!"
Bình luận facebook